Ngày hôm sau Tiếu Khải Đức đáp chuyến bay sớm nhất trở về B thành, mấy phút trước khi lên máy bay ông nhịn không được liền gửi tin nhắn qua cho Sở Tô nói ông trở về trước, ở trong lòng ông, cho dù là phát sinh chuyện như vậy ông cũng hiểu được hẳn là phải cùng Tô Tiểu Quai chào hỏi, nếu như cứ như vậy yên hơi lặng tiếng đi, trong lòng đứa nhỏ nhu thuận kia nhất định sẽ thất vọng đi, vừa nghĩ tới cậu bé sẽ lộ ra bộ dáng khổ sở hoặc là thất vọng, ông liền có chút không đành lòng, một đứa bé ưu tú như vậy, ngay cả mình đều bị cậu bé thu phục, nếu như không phải cậu bé và Tiếu Thần …. Nghĩ tới đây, ông lại thở dài.
Chú Lưu yên lặng ngồi ở bên cạnh nhìn lão gia tử phiền muộn có chút bất lực, muốn nói an ủi vài câu cũng không biết mở miệng từ đâu, ai có thể nghĩ tới đứa bé kia cùng thiếu gia nhà mình lại là cái loại quan hệ này.
Tin nhắn gửi đi rất nhanh thì có câu trả lời.
— Chúc ngài lên đường bình an. Mặt khác, rất xin lỗi, làm ngài mất hứng.
Lúc Tiếu Khải Đức đọc tin nhắn nhất thời vừa cao hứng lại xoắn xuýt, cao hứng là tốc độ trả lời của đối phương rất nhanh, chứng minh cậu bé đối với mình rất là coi trọng, xoắn xuýt chính là mình phải đối mặt chuyện cậu bạn nhỏ trở thành cháu dâu như thế nào a, mặt khác thấy Tô Tiểu Quai nói vừa lễ phép lại áy náy ông một chút cũng không thấy thỏa mãn a, bình thường lúc hai người nói chuyện rõ ràng rất high a, ở trên mạng Tô Tiểu Quai mới sẽ không cùng ông nói chuyện thận trọng như vậy đâu, loại cảm giác sắp mất đi cậu bạn nhỏ này làm cho lòng người bế tắc.
“Lão gia tử, nên lên máy bay.” Chú Lưu thấy ông nhìn điện thoại xuất thần, liền lên tiếng nhắc nhở.
“Nga.” Tiếu Khải Đức thu hồi điện thoại, đứng lên, “Đi thôi.”
Ba giờ sau Tiếu Khải Đức đến sân bay XX B thành, ngồi trên xe chuyên biệt đến đón trở lại nhà chính Tiếu gia.
Bắt đầu từ hôm qua Tiếu gia bắt đầu rơi vào trong một bầu không khí thấp, loại bầu không khí này ngay cả Tiếu lão gia tử trở về cũng không có thay đổi, trái lại sinh ra vài phần quỷ dị, gặp mặt cậu bạn nhỏ trên mạng phát hiện đối phương là cháu dâu của mình, điều này làm cho trong ánh mắt mọi người nhìn ông sinh ra một phần đồng tình khó tả.
Lúc Tiếu Khải Đức về đến nhà vừa lúc là thời điểm dùng cơm trưa, bình thường trên bàn ăn hòa thuận vui vẻ hôm nay cũng áp suất thấp đến đáng sợ, Tiếu Tông Vũ tức giận chưa nguôi, sắc mặt vẫn không tốt lắm, Diêu Tân Ngọc chỉ lo cúi đầu suy nghĩ đến lời Diêu Tân Trăn nói ngày hôm qua với bà, tối qua bà một đêm ngủ không ngon, suy nghĩ thật lâu vẫn là không quyết định được, Tiếu Thần biết lão gia tử hôm nay trở về cũng không đến công ty, dù sao đến rồi cũng phải chạy trở về, Tiếu Ấu Ninh ngồi ở bên cạnh Tiếu Thần làm bộ chuyên tâm ăn cơm, một bên len lén quan sát sắc mặt mấy người đang ngồi, làm tốt chuẩn bị tùy thời chuồn êm.
Sau khi cơm nước xong, Tiếu Khải Đức bỏ lại một câu với Tiếu Thần, “Đi lên, có chuyện hỏi con.”
Hai người rời khỏi sảnh ăn đi lên lầu, Tiếu Ấu Ninh yên lặng thắp cho anh trai mình một ngọn nến, hai ngày nay đơn giản là tam đường thẩm vấn a! Đến phòng làm việc Tiếu Khải Đức, Tiếu Thần còn chưa kịp đóng cửa chợt nghe thấy một tiếng nói trung khí mười phần, “Quỳ xuống!!”
Tiếu Thần đỡ trán: “….” Lại nhập kịch rồi.
Tiếu Khải Đức ở bên trong rảo tới rảo lui như là đang tìm đồ gì, Tiếu Thần tốt bụng nhắc nhở ông, “Gia gia quải trượng của ông mấy ngày trước đập gẫy đi sửa rồi.”
“…” động tác tìm kiếm của Tiếu Khải Đức dừng lại, ngồi vào trên ghế sa lon, hướng hắn chỉ chỉ, “Ngồi xuống.”
Cuối cùng cũng không bắt chước học nhà người ta động gia pháp rồi. Tiếu Thần ngồi vào đối diện ông, cướp lời mở miệng trước hỏi, “Đến C thị chơi vui không ạ? Đã gặp được cậu bạn nhỏ rồi đi?”
“Khẳng định gặp được, cậu ấy còn mời ta ăn cơm nữa.” Tiếu Khải Đức giọng mang khoe khoang nói.
“Ác?” Tiếu Thần nghe vậy rũ mi, có chút ngoài ý muốn, “Không phải ngài hẳn là mời cậu ta ăn cơm sao?”
Tiếu Khải Đức hừ một câu, mang theo chút đắc ý, “Cậu nhóc kia nói ta là trưởng bối của cậu ấy, lại là lão đồng bọn của cậu ấy, mời ta ăn là việc nên làm ~”
“Thì ra là thế, đúng là như vậy.” Tiếu Thần hiểu rõ gật đầu, “Xem ra tâm tình ngài cũng không tệ lắm.”
“Đương nhiên, con không thấy được vẻ mặt táo bón của Nạp Lan Chương, quả thực đại khoái nhân tâm a!” Tiếu Khải Đức nhớ lại biểu tình Nạp Lan Chương hôm qua nhìn thấy Sở Tô không khỏi cười to ba tiếng, lúc cười đến một nửa đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Tiếu Thần, “Con không đề cập tới ra còn muốn tìm con tính sổ đâu! Nói, coi cùng Tô Tiểu Quai rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngọc bội trên người của cậu ấy là của con đi?”
“Dạ? Ngay cả cái nhũ danh Tô Tiểu Quai cũng đều biết rồi? Xem ra mọi người chung đụng rất tốt.” Tiếu Thần hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Đương nhiên, chúng ta chơi rất là …” Tiếu Khải Đức đang nói liền dừng lại, bất mãn nhìn hắn, “Đừng đánh trống lãng cho lão tử, con thái độ nghiêm chỉnh chút! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Chính là như ngài thấy vậy, chúng con là lưỡng tình tương duyệt.”
“Nói nhảm!” Tiếu Khải Đức trợn mắt, rõ ràng đối câu trả lời của hắn không hài lòng, “Các con quen biết như thế nào? Con là như nào lừa gạt đứa nhỏ nhà người ta?!”
Tiếu Thần: “…” Gia gia, con mới là người bị gạt, bất quá chính là bị gạt đến cam tâm tình nguyện.
Tiếu Thần cũng không có ý định lừa gạt ông, liền đơn giản đem chuyện của hai người nói qua một lần, bất quá cũng tránh đi chuyện phối kịch và tiểu thuyết, nói thành hai người ở diễn đàn trường học quen biết nhau, sau đó chậm rãi quen dần mới phát triển thành quan hệ người yêu, cuối cùng còn thêm một câu, “Ngài và Tô Tiểu Quai coi như rất quen, hẳn là hiểu rõ cậu ấy có bao nhiêu khiến người thích.”
“Đây cũng là, cậu bé vô cùng tốt.” Tiếu Khải Đức gật đầu đồng ý, lập tức lại nghĩ tới điều gì trừng Tiếu Thần, “Cậu bạn nhỏ thật tốt của lão tử cứ như vậy bị con thằng nhóc thúi này thu dọn đến không còn!!”
Tiếu Thần cười nhẹ, thoải mái nói, “Làm sao lại không còn a, gia gia, sau này Tô Tiểu Quai không chỉ là cậu bạn nhỏ của ông, còn có thể làm cháu trai của ông nha, ngài không những được nói chuyện phiếm cùng cậu ấy, chơi liên liên khán, còn có thể bảo cậu ấy bồi ông chơi cờ, đi bộ, đúng rồi, cậu ấy còn có thể nướng cá, hơn nữa tay nghề rất tốt.” Tiếu Thần vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của ông. Thấy ông bị mình nói có chút tâm động, cúi đầu suy tư, liền rèn sắt khi còn nóng tiếp tục nói, “Tô Tiểu Quai là học trò cuối cùng của Nạp Lan lão gia tử, nếu như cậu ấy trở thành cháu dâu của ông ở trước mặt Nạp Lan lão gia tử ông vẫn có ưu thế hơn không phải sao? Ông ấy biết học trò của mình thành cháu dâu ngài nhất định rất tức giận.”
“Hình như là có chuyện như vậy.” Tiếu Khải Đức như có điều suy nghĩ, biểu tình có chút buông lỏng, ông vốn cũng không phải người phong kiến, ở trên diễn đàn cũng có người thích đồng tính luyến ái, giống như ông từng nói với Tô Tiểu Quai, hai người mặc kệ là nam hay nữ, có thể tới với nhau chính là duyên phận.
Tiếu Thần thấy ông gật đầu, lại bỏ thêm một cây đuốc, “Nạp Lan lão gia tử hình như có ý định đem Tô Tiểu Quai giới thiệu cho cháu trai của ông ấy.”
“Cái gì?!!” Tiếu Khải Đức nổi giận, vỗ đùi, “Lão dám?!”
“Nghe nói Tô Tiểu Quai thường đến nhà Nạp Lan lão gia tử ăn, chơi cờ, bồi ông ấy và vợ ông ấy đi tản bộ, còn thường đến bồi hai lão ăn tết.” Tiếu Thần tiếp tục thêm mắm thêm muối.
Tiếu Khải Đức vừa nghe càng không vui, thế nào lại không có thường bồi ông chơi cờ và tản bộ đâu? Tô Tiểu Quai là cháu dâu của ông, đối tượng hiếu thuận chắc hẳn phải là ông mới đúng, thế nào người chiếm tiện nghi đều là xú lão đầu Nạp Lan Chương.
“Nạp Lan lão đầu vô sỉ.” Tiếu Khải Đức mắng.
“Ông xem có đúng là bị thua thiệt hay không, nếu như ông tiếp nhận Tô Tiểu Quai liền không tồn tại cái vấn đề này.”
“Hình như là như vậy … Không đúng không đúng!” Tiếu Khải Đức vội vã ngừng lại, thiếu chút nữa đã bị thằng nhóc thúi này lừa dối qua cửa, “Con lừa gạt ta đi, không có dễ như vậy!”
Tiếu Thần nhún nhún vai, cũng không trông cậy vào chuyện này mà có thể lừa gạt được ông, bất quá xem tình huống hiện tại chí ít lão gia tử so với ba mẹ tốt hơn nhiều.
“Được rồi, còn có thể đi, ta muốn an tĩnh một chút.” Sau khi biết được tình huống Tiếu Khải Đức không nhịn được phất tay đuổi người.
Tiếu Thần mắt thấy cũng đã đạt được liền đứng dậy rời đi, trước khi đi còn nghe ông lớn giọng nhắc tới, “Đồng bọn nhỏ lại thành cháu dâu rồi, lại thành cháu dâu rồi …”
Tiếu Thần không tiếng động nở nụ cười mở cửa đi ra, lúc hắn xuống lầu Tiếu Tông Vũ và Tiếu Ấu Ninh cũng không có ở đó, chỉ có một mình Diêu Tân Ngọc ngồi ở trên ghế sa lon cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, phòng khách không có người giúp việc, trên sofa rộng lớn bà có vẻ nhìn có chút nhỏ nhắn, chú ý thấy sắc mặt bà có chút tiều tụy, Tiếu Thần thở dài đi tới, giống như sợ dọa đến bà, thấp giọng gọi một câu, “Mẹ.”
“Hả?” Diêu Tân Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, “Con nói chuyện với gia gia xong rồi à.”
“Dạ.” Tiếu Thần ngồi xuống bên cạnh bà, “Sắc mặt của mẹ không tốt lắm, không có sao chứ?”
Diêu Tân Ngọc lắc đầu.
“Làm cho mẹ lo lắng, xin lỗi.” Tiếu Thần cũng biết bà là bởi vì chuyện gì, liền nói ra.
Nghe thấy lời của hắn trong lòng Diêu Tân Ngọc cũng không chịu nổi, Tiếu Thần vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của bà, cũng chưa từng làm chuyện gì khiến cho bà phải lo lắng, chuyện nói xin lỗi bà giống như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Hai người an tĩnh ngồi một hồi.
“Hôm qua mẹ có đi tìm dì nhỏ của con.” Diêu Tân Ngọc nói, “Dì con nói chuyện với mẹ rất nhiều, nói về chuyện của A Sanh.” Nói đến đây bà dừng lại một chút, ‘A Thần, có phải nếu như mẹ không đồng ý chuyện của các con mà nói, mẹ con chúng ta cũng sẽ trở thành như vậy?”
“Sẽ không.” Tiếu Thần thấy tâm tình của bà có chút suy sụp, vươn tay nắm lấy bả vai của bà, bảo đảm nói, “Đừng nghĩ bậy, con là con trai của mẹ, điều này sẽ không thay đổi.”
—Bởi vì mặc kệ người nó lựa chọn là ai, nó thủy chung là con trai của em.
Lời Diêu Tân Trăn lại vang lên, bà thở dài, hỏi, “Đối phương là người như thế nào?”
“Người rất ưu tú.” Tiếu Thần không chút nghĩ ngợi trả lời, “Nếu như mẹ gặp qua cậu ấy mẹ nhất định sẽ thích cậu ấy.” Lão gia tử chính là một ví dụ.
Diêu Tân Ngọc cúi đầu trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói, “Hy vọng là như thế.”
Tiếu Thần đã chuẩn bị tốt kháng chiến lâu dài không nghĩ tới mới qua một buổi tối Diêu Tân Ngọc vậy mà lại thay đổi thái độ, nhìn người phụ nữ trước mắt sắc mặt cũng không quá tốt, tuy rằng được bảo dưỡng tốt nhưng vết tích năm tháng vẫn để lại trên mặt bà, hắn nắm chặt tay ôm ôm vai bà, “Cám ơn người, mẹ.”
“Cảm ơn cái gì?” Diêu Tân Ngọc nở nụ cười, bà chỉ là không muốn lại đi trên con đường năm xưa của em gái mà thôi, “Ba con bên kia mẹ sẽ giúp con nói một chút, nhưng không nên ôm hy vọng quá lớn, con cũng biết ông ấy là người chết não….”
Nói còn chưa có dứt lời liền nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của Tiếu Tông Vũ, “Nói cái gì đó? Ta nói ta không đồng ý chuyện này!”
Hai người quay đầu lại liền thấy Tiếu Tông Vũ đứng ở phía sau, sắc mặt so với Diêu Tân Ngọc còn kém hơn, hiển nhiên là nghe thấy đối thoại của hai mẹ con bọn họ.
“Chồng…..” Diêu Tân Ngọc đứng lên kêu một tiếng, “Em có lời nói với anh.”
“Cái gì cũng không cần phải nói, anh không muốn nghe.” Tiếu Tông Vũ cắt đứt bà, ông không nghĩ tới mới chưa đến một ngày ngắn ngủi vợ của mình lại lâm trận phản chiến!
Diêu Tân Ngọc cũng không thèm để ý đến thái độ của ông, tự cố nói, “Em đã nghĩ tới, A Thần có quyền lợi lựa chọn người bạn đời tương lai của nó, mặc kệ nó lựa chọn ai đó cũng là chuyện của một mình nó, chuyện này liền đến đây thôi, không nên lại dây dưa tiếp nữa.”
“Chuyện một mình nó?” Tiếu Tông Vũ nghe vậy nhướng mày, “Chuyện này quan hệ đến toàn bộ mặt mũi Tiếu gia và đời con cháu tại sao lại là chuyện một mình nó? Từ xưa âm dương điều hợp mới là định luật, hai người đàn ông sống với nhau giống cái gì?”
“Mặt mũi? Mặt mũi là cái thứ gì?” Diêu Tân Ngọc nghe thấy lời ông nói như là nghĩ tới điều gì, cười nhạo một câu, “Mặt mũi có thể qua cả đời sao? Diêu gia chúng em có bao nhiêu người bởi vì mặt mũi tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng lại chiếm được cái gì, bất kể là quyền thế hay là tiền tài, bọn họ lại có mấy người vì mặt mũi mà sống thoải mái vui vẻ?” Thanh âm bà nói đến phần sau nhẹ dần, trên mặt dần dần mang theo ưu thương rõ ràng.
Tiếu Tông Vũ thấy sắc mặt của bà có chút không đúng, liền biết bà nghĩ tới chuyện trước kia, khẩu khí không khỏi mềm nhũn một ít, “Cái này không giống ….”
“Có cái gì không giống?” Diêu Tân Ngọc hỏi ngược lại, giọng có chút cường ngạnh nói, “Em đã nghĩ kỹ, mặc kệ người A Thần chọn là con trai hay con gái, em đều tiếp nhận, anh cũng không cần lại dây dưa chuyện này nữa.”
Thái độ bà cường ngạnh làm cho Tiếu Tông Vũ cũng có chút không vui, lập tức lạnh mặt nói, “Đủ rồi, anh không đồng ý, em nói cái gì cũng vô dụng!”
“Tiếu Tông Vũ!!” Diêu Tân Ngọc đột nhiên lớn tiếng nói, “Lẽ nào anh muốn em cũng giống như Tân Trăn mẹ con phải chia lìa như vậy anh mới hài lòng sao? Em không muốn thời điểm già rồi đến lúc chết không có người thân lo ma chay anh hiểu không?!!”
“Mẹ.” Tiếu Thần thấy viền mắt Diêu Tân Ngọc rưng rưng, vội vã đỡ lấy bà tâm tình có chút không khống chế được, “Đừng kích động.”
Tiếu Tông Vũ bị bà nói như vậy có chút yên lặng, lại sợ tâm tình bà quá kích động vội vã đi tới ôm bà, thấp giọng an ủi.
Diêu Tân Ngọc nằm ở trong ngực ông cúi đầu khóc, vừa khóc vừa mắng, Tiếu Tông Vũ vừa lên tiếng đáp lời vừa vỗ nhẹ lưng bà trấn an bà.
Bà khóc một hồi mới chậm rãi ngừng lại, tâm tình hòa hoãn đón lời nói tiếp, “Anh nếu như còn phản đối nữa, em liền cùng anh ly hôn dọn đến chỗ A Thần ở, sau đó em có con trai có con dâu, anh liền sống quãng đời còn lại trong cô độc đi!”
Tiếu Tông Vũ: “…”
Loại thần triển khai này khiến cho Tiếu Thần có chút không nhịn được muốn cười, chỉ có thể quay đầu làm bộ cái gì cũng không có nghe thấy.
“Cười cái gì mà cười!” Tiếu Tông Vũ quát một tiếng, tức giận không thể phát trên người vợ mình, chỉ có thể đem con trai ra trút giận, “Cười nữa có tin ta đuổi con ra khỏi nhà không!”
“Kia lão già ta liền đem con cũng đuổi khỏi gia môn!!” Trên thang lầu truyền đến thanh âm của Tiếu Khải Đức, ba người vừa nhìn cũng không biết ông đứng ở đó lúc nào, bất quá ông vừa nói câu kia, phỏng chừng lời của mọi người cũng nghe không ít.
Tiếu Tông Vũ: “…” E rằng trong cái nhà này người không có nhân quyền nhất chính là ông. (Đến khúc này thiệt cầm lòng không đậu mà muốn thắp cho ba Tiếu một cây nến, cơ mà thê nô là từ di truyền gien nha mọi người =)))
Tiếu Thần sờ sờ mũi, dự định đi trước một bước, “Ba, ba dỗ dành mẹ thật tốt một chút đi, con đến công ty trước, gia gia con đi trước.” Nói xong cũng chuồn mất.
“Chạy trốn ngược lại thật nhanh.” Tiếu Khải Đức hừ câu, đi sang liếc mắt nhìn con trai mình bỏ lại một câu, “Đều đã bao nhiêu tuổi còn ngăn cản người trẻ tuổi người ta nói chuyện yêu đương, cũng không sợ mất mặt, Ngọc nha đầu, bồi lão già ta đi la cà đi.”
“Dạ.” Diêu Tân Ngọc ứng thanh, ghét bỏ đẩy Tiếu Tông Vũ ra, “Cũng không sợ mất mặt! Hừ!” Nói xong cũng cùng Tiếu Khải Đức ra cửa.
Tiếu Tông Vũ: “…” Ngay từ đầu phản đối không chỉ một mình ông đi! Không chỉ 1 mình ông đi!!
*
Có Diêu Tân Ngọc hỗ trợ và lão gia tử bên kia trợ công Tiếu Thần biết mình cách thành công cuối cùng đã không xa, tuy rằng cha tư tưởng truyền thống, nhưng thái độ của mẹ cường ngạnh như vậy so với cha nửa thê nô phỏng chừng cũng không có cách, chờ sự tình giải quyết xong tìm thời gian lại đưa Tô Tiểu Quai trở về một chuyến đi.
Nghĩ đến Tô Tiểu Quai hắn nở nụ cười, lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho cậu ấy, khi lấy điện thoại ra nhìn vậy mà bị tắt máy, mới nhớ tới tối qua đã quên sạc pin, kéo ra ngăn kéo tìm cục pin thay vào khởi động máy.
Khiến cho hắn không nghĩ tới chính là vừa khởi động máy lại nhận được mấy thông báo cuộc gọi nhỡ và mấy tin nhắn chưa đọc, tất cả đều đến từ Tô Tiểu Quai.
—Em chuẩn bị lên máy bay đến chỗ anh, đại khái khoảng ba giờ thì xuống sân bay XX, anh có thời gian thì đến sân bay đón em nha.
Tiếu Thần cầm điện thoại đứng bật dậy, động tác quá lớn thiếu chút nữa lật úp tách cà phê trong tay hắn cũng không có chú ý, thời điểm nhận tin nhắn là một giờ trước, cầm chìa khóa lên liền chạy ra ngoài, tốc độ nhanh đến dọa mấy người thư ký giật mình.
Chạy ra ngoài vừa vặn đụng phải Từ Hựu Miên đi lên tìm hắn, Từ nhị hàng chỉ cảm thấy một trận gió xẹt qua, Tiếu Thần đã ở trong cửa thang máy, vội vàng gọi lại hắn, “Lão đại, cậu đi đâu a!”
“Đi đón chị dâu cậu.” Tiếu Thần cũng không quay đầu lại vô thang máy đi xuống.
Lưu lại Từ Hựu Miên và một đám thư ký sợ ngây người.
Các thư ký: Tổng tài phu nhân giá lâm ⊙▽⊙!!
Spoil chương sau: Gặp gia trưởng =))
Chú Lưu yên lặng ngồi ở bên cạnh nhìn lão gia tử phiền muộn có chút bất lực, muốn nói an ủi vài câu cũng không biết mở miệng từ đâu, ai có thể nghĩ tới đứa bé kia cùng thiếu gia nhà mình lại là cái loại quan hệ này.
Tin nhắn gửi đi rất nhanh thì có câu trả lời.
— Chúc ngài lên đường bình an. Mặt khác, rất xin lỗi, làm ngài mất hứng.
Lúc Tiếu Khải Đức đọc tin nhắn nhất thời vừa cao hứng lại xoắn xuýt, cao hứng là tốc độ trả lời của đối phương rất nhanh, chứng minh cậu bé đối với mình rất là coi trọng, xoắn xuýt chính là mình phải đối mặt chuyện cậu bạn nhỏ trở thành cháu dâu như thế nào a, mặt khác thấy Tô Tiểu Quai nói vừa lễ phép lại áy náy ông một chút cũng không thấy thỏa mãn a, bình thường lúc hai người nói chuyện rõ ràng rất high a, ở trên mạng Tô Tiểu Quai mới sẽ không cùng ông nói chuyện thận trọng như vậy đâu, loại cảm giác sắp mất đi cậu bạn nhỏ này làm cho lòng người bế tắc.
“Lão gia tử, nên lên máy bay.” Chú Lưu thấy ông nhìn điện thoại xuất thần, liền lên tiếng nhắc nhở.
“Nga.” Tiếu Khải Đức thu hồi điện thoại, đứng lên, “Đi thôi.”
Ba giờ sau Tiếu Khải Đức đến sân bay XX B thành, ngồi trên xe chuyên biệt đến đón trở lại nhà chính Tiếu gia.
Bắt đầu từ hôm qua Tiếu gia bắt đầu rơi vào trong một bầu không khí thấp, loại bầu không khí này ngay cả Tiếu lão gia tử trở về cũng không có thay đổi, trái lại sinh ra vài phần quỷ dị, gặp mặt cậu bạn nhỏ trên mạng phát hiện đối phương là cháu dâu của mình, điều này làm cho trong ánh mắt mọi người nhìn ông sinh ra một phần đồng tình khó tả.
Lúc Tiếu Khải Đức về đến nhà vừa lúc là thời điểm dùng cơm trưa, bình thường trên bàn ăn hòa thuận vui vẻ hôm nay cũng áp suất thấp đến đáng sợ, Tiếu Tông Vũ tức giận chưa nguôi, sắc mặt vẫn không tốt lắm, Diêu Tân Ngọc chỉ lo cúi đầu suy nghĩ đến lời Diêu Tân Trăn nói ngày hôm qua với bà, tối qua bà một đêm ngủ không ngon, suy nghĩ thật lâu vẫn là không quyết định được, Tiếu Thần biết lão gia tử hôm nay trở về cũng không đến công ty, dù sao đến rồi cũng phải chạy trở về, Tiếu Ấu Ninh ngồi ở bên cạnh Tiếu Thần làm bộ chuyên tâm ăn cơm, một bên len lén quan sát sắc mặt mấy người đang ngồi, làm tốt chuẩn bị tùy thời chuồn êm.
Sau khi cơm nước xong, Tiếu Khải Đức bỏ lại một câu với Tiếu Thần, “Đi lên, có chuyện hỏi con.”
Hai người rời khỏi sảnh ăn đi lên lầu, Tiếu Ấu Ninh yên lặng thắp cho anh trai mình một ngọn nến, hai ngày nay đơn giản là tam đường thẩm vấn a! Đến phòng làm việc Tiếu Khải Đức, Tiếu Thần còn chưa kịp đóng cửa chợt nghe thấy một tiếng nói trung khí mười phần, “Quỳ xuống!!”
Tiếu Thần đỡ trán: “….” Lại nhập kịch rồi.
Tiếu Khải Đức ở bên trong rảo tới rảo lui như là đang tìm đồ gì, Tiếu Thần tốt bụng nhắc nhở ông, “Gia gia quải trượng của ông mấy ngày trước đập gẫy đi sửa rồi.”
“…” động tác tìm kiếm của Tiếu Khải Đức dừng lại, ngồi vào trên ghế sa lon, hướng hắn chỉ chỉ, “Ngồi xuống.”
Cuối cùng cũng không bắt chước học nhà người ta động gia pháp rồi. Tiếu Thần ngồi vào đối diện ông, cướp lời mở miệng trước hỏi, “Đến C thị chơi vui không ạ? Đã gặp được cậu bạn nhỏ rồi đi?”
“Khẳng định gặp được, cậu ấy còn mời ta ăn cơm nữa.” Tiếu Khải Đức giọng mang khoe khoang nói.
“Ác?” Tiếu Thần nghe vậy rũ mi, có chút ngoài ý muốn, “Không phải ngài hẳn là mời cậu ta ăn cơm sao?”
Tiếu Khải Đức hừ một câu, mang theo chút đắc ý, “Cậu nhóc kia nói ta là trưởng bối của cậu ấy, lại là lão đồng bọn của cậu ấy, mời ta ăn là việc nên làm ~”
“Thì ra là thế, đúng là như vậy.” Tiếu Thần hiểu rõ gật đầu, “Xem ra tâm tình ngài cũng không tệ lắm.”
“Đương nhiên, con không thấy được vẻ mặt táo bón của Nạp Lan Chương, quả thực đại khoái nhân tâm a!” Tiếu Khải Đức nhớ lại biểu tình Nạp Lan Chương hôm qua nhìn thấy Sở Tô không khỏi cười to ba tiếng, lúc cười đến một nửa đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Tiếu Thần, “Con không đề cập tới ra còn muốn tìm con tính sổ đâu! Nói, coi cùng Tô Tiểu Quai rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngọc bội trên người của cậu ấy là của con đi?”
“Dạ? Ngay cả cái nhũ danh Tô Tiểu Quai cũng đều biết rồi? Xem ra mọi người chung đụng rất tốt.” Tiếu Thần hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Đương nhiên, chúng ta chơi rất là …” Tiếu Khải Đức đang nói liền dừng lại, bất mãn nhìn hắn, “Đừng đánh trống lãng cho lão tử, con thái độ nghiêm chỉnh chút! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Chính là như ngài thấy vậy, chúng con là lưỡng tình tương duyệt.”
“Nói nhảm!” Tiếu Khải Đức trợn mắt, rõ ràng đối câu trả lời của hắn không hài lòng, “Các con quen biết như thế nào? Con là như nào lừa gạt đứa nhỏ nhà người ta?!”
Tiếu Thần: “…” Gia gia, con mới là người bị gạt, bất quá chính là bị gạt đến cam tâm tình nguyện.
Tiếu Thần cũng không có ý định lừa gạt ông, liền đơn giản đem chuyện của hai người nói qua một lần, bất quá cũng tránh đi chuyện phối kịch và tiểu thuyết, nói thành hai người ở diễn đàn trường học quen biết nhau, sau đó chậm rãi quen dần mới phát triển thành quan hệ người yêu, cuối cùng còn thêm một câu, “Ngài và Tô Tiểu Quai coi như rất quen, hẳn là hiểu rõ cậu ấy có bao nhiêu khiến người thích.”
“Đây cũng là, cậu bé vô cùng tốt.” Tiếu Khải Đức gật đầu đồng ý, lập tức lại nghĩ tới điều gì trừng Tiếu Thần, “Cậu bạn nhỏ thật tốt của lão tử cứ như vậy bị con thằng nhóc thúi này thu dọn đến không còn!!”
Tiếu Thần cười nhẹ, thoải mái nói, “Làm sao lại không còn a, gia gia, sau này Tô Tiểu Quai không chỉ là cậu bạn nhỏ của ông, còn có thể làm cháu trai của ông nha, ngài không những được nói chuyện phiếm cùng cậu ấy, chơi liên liên khán, còn có thể bảo cậu ấy bồi ông chơi cờ, đi bộ, đúng rồi, cậu ấy còn có thể nướng cá, hơn nữa tay nghề rất tốt.” Tiếu Thần vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của ông. Thấy ông bị mình nói có chút tâm động, cúi đầu suy tư, liền rèn sắt khi còn nóng tiếp tục nói, “Tô Tiểu Quai là học trò cuối cùng của Nạp Lan lão gia tử, nếu như cậu ấy trở thành cháu dâu của ông ở trước mặt Nạp Lan lão gia tử ông vẫn có ưu thế hơn không phải sao? Ông ấy biết học trò của mình thành cháu dâu ngài nhất định rất tức giận.”
“Hình như là có chuyện như vậy.” Tiếu Khải Đức như có điều suy nghĩ, biểu tình có chút buông lỏng, ông vốn cũng không phải người phong kiến, ở trên diễn đàn cũng có người thích đồng tính luyến ái, giống như ông từng nói với Tô Tiểu Quai, hai người mặc kệ là nam hay nữ, có thể tới với nhau chính là duyên phận.
Tiếu Thần thấy ông gật đầu, lại bỏ thêm một cây đuốc, “Nạp Lan lão gia tử hình như có ý định đem Tô Tiểu Quai giới thiệu cho cháu trai của ông ấy.”
“Cái gì?!!” Tiếu Khải Đức nổi giận, vỗ đùi, “Lão dám?!”
“Nghe nói Tô Tiểu Quai thường đến nhà Nạp Lan lão gia tử ăn, chơi cờ, bồi ông ấy và vợ ông ấy đi tản bộ, còn thường đến bồi hai lão ăn tết.” Tiếu Thần tiếp tục thêm mắm thêm muối.
Tiếu Khải Đức vừa nghe càng không vui, thế nào lại không có thường bồi ông chơi cờ và tản bộ đâu? Tô Tiểu Quai là cháu dâu của ông, đối tượng hiếu thuận chắc hẳn phải là ông mới đúng, thế nào người chiếm tiện nghi đều là xú lão đầu Nạp Lan Chương.
“Nạp Lan lão đầu vô sỉ.” Tiếu Khải Đức mắng.
“Ông xem có đúng là bị thua thiệt hay không, nếu như ông tiếp nhận Tô Tiểu Quai liền không tồn tại cái vấn đề này.”
“Hình như là như vậy … Không đúng không đúng!” Tiếu Khải Đức vội vã ngừng lại, thiếu chút nữa đã bị thằng nhóc thúi này lừa dối qua cửa, “Con lừa gạt ta đi, không có dễ như vậy!”
Tiếu Thần nhún nhún vai, cũng không trông cậy vào chuyện này mà có thể lừa gạt được ông, bất quá xem tình huống hiện tại chí ít lão gia tử so với ba mẹ tốt hơn nhiều.
“Được rồi, còn có thể đi, ta muốn an tĩnh một chút.” Sau khi biết được tình huống Tiếu Khải Đức không nhịn được phất tay đuổi người.
Tiếu Thần mắt thấy cũng đã đạt được liền đứng dậy rời đi, trước khi đi còn nghe ông lớn giọng nhắc tới, “Đồng bọn nhỏ lại thành cháu dâu rồi, lại thành cháu dâu rồi …”
Tiếu Thần không tiếng động nở nụ cười mở cửa đi ra, lúc hắn xuống lầu Tiếu Tông Vũ và Tiếu Ấu Ninh cũng không có ở đó, chỉ có một mình Diêu Tân Ngọc ngồi ở trên ghế sa lon cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, phòng khách không có người giúp việc, trên sofa rộng lớn bà có vẻ nhìn có chút nhỏ nhắn, chú ý thấy sắc mặt bà có chút tiều tụy, Tiếu Thần thở dài đi tới, giống như sợ dọa đến bà, thấp giọng gọi một câu, “Mẹ.”
“Hả?” Diêu Tân Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, “Con nói chuyện với gia gia xong rồi à.”
“Dạ.” Tiếu Thần ngồi xuống bên cạnh bà, “Sắc mặt của mẹ không tốt lắm, không có sao chứ?”
Diêu Tân Ngọc lắc đầu.
“Làm cho mẹ lo lắng, xin lỗi.” Tiếu Thần cũng biết bà là bởi vì chuyện gì, liền nói ra.
Nghe thấy lời của hắn trong lòng Diêu Tân Ngọc cũng không chịu nổi, Tiếu Thần vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của bà, cũng chưa từng làm chuyện gì khiến cho bà phải lo lắng, chuyện nói xin lỗi bà giống như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Hai người an tĩnh ngồi một hồi.
“Hôm qua mẹ có đi tìm dì nhỏ của con.” Diêu Tân Ngọc nói, “Dì con nói chuyện với mẹ rất nhiều, nói về chuyện của A Sanh.” Nói đến đây bà dừng lại một chút, ‘A Thần, có phải nếu như mẹ không đồng ý chuyện của các con mà nói, mẹ con chúng ta cũng sẽ trở thành như vậy?”
“Sẽ không.” Tiếu Thần thấy tâm tình của bà có chút suy sụp, vươn tay nắm lấy bả vai của bà, bảo đảm nói, “Đừng nghĩ bậy, con là con trai của mẹ, điều này sẽ không thay đổi.”
—Bởi vì mặc kệ người nó lựa chọn là ai, nó thủy chung là con trai của em.
Lời Diêu Tân Trăn lại vang lên, bà thở dài, hỏi, “Đối phương là người như thế nào?”
“Người rất ưu tú.” Tiếu Thần không chút nghĩ ngợi trả lời, “Nếu như mẹ gặp qua cậu ấy mẹ nhất định sẽ thích cậu ấy.” Lão gia tử chính là một ví dụ.
Diêu Tân Ngọc cúi đầu trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói, “Hy vọng là như thế.”
Tiếu Thần đã chuẩn bị tốt kháng chiến lâu dài không nghĩ tới mới qua một buổi tối Diêu Tân Ngọc vậy mà lại thay đổi thái độ, nhìn người phụ nữ trước mắt sắc mặt cũng không quá tốt, tuy rằng được bảo dưỡng tốt nhưng vết tích năm tháng vẫn để lại trên mặt bà, hắn nắm chặt tay ôm ôm vai bà, “Cám ơn người, mẹ.”
“Cảm ơn cái gì?” Diêu Tân Ngọc nở nụ cười, bà chỉ là không muốn lại đi trên con đường năm xưa của em gái mà thôi, “Ba con bên kia mẹ sẽ giúp con nói một chút, nhưng không nên ôm hy vọng quá lớn, con cũng biết ông ấy là người chết não….”
Nói còn chưa có dứt lời liền nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của Tiếu Tông Vũ, “Nói cái gì đó? Ta nói ta không đồng ý chuyện này!”
Hai người quay đầu lại liền thấy Tiếu Tông Vũ đứng ở phía sau, sắc mặt so với Diêu Tân Ngọc còn kém hơn, hiển nhiên là nghe thấy đối thoại của hai mẹ con bọn họ.
“Chồng…..” Diêu Tân Ngọc đứng lên kêu một tiếng, “Em có lời nói với anh.”
“Cái gì cũng không cần phải nói, anh không muốn nghe.” Tiếu Tông Vũ cắt đứt bà, ông không nghĩ tới mới chưa đến một ngày ngắn ngủi vợ của mình lại lâm trận phản chiến!
Diêu Tân Ngọc cũng không thèm để ý đến thái độ của ông, tự cố nói, “Em đã nghĩ tới, A Thần có quyền lợi lựa chọn người bạn đời tương lai của nó, mặc kệ nó lựa chọn ai đó cũng là chuyện của một mình nó, chuyện này liền đến đây thôi, không nên lại dây dưa tiếp nữa.”
“Chuyện một mình nó?” Tiếu Tông Vũ nghe vậy nhướng mày, “Chuyện này quan hệ đến toàn bộ mặt mũi Tiếu gia và đời con cháu tại sao lại là chuyện một mình nó? Từ xưa âm dương điều hợp mới là định luật, hai người đàn ông sống với nhau giống cái gì?”
“Mặt mũi? Mặt mũi là cái thứ gì?” Diêu Tân Ngọc nghe thấy lời ông nói như là nghĩ tới điều gì, cười nhạo một câu, “Mặt mũi có thể qua cả đời sao? Diêu gia chúng em có bao nhiêu người bởi vì mặt mũi tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng lại chiếm được cái gì, bất kể là quyền thế hay là tiền tài, bọn họ lại có mấy người vì mặt mũi mà sống thoải mái vui vẻ?” Thanh âm bà nói đến phần sau nhẹ dần, trên mặt dần dần mang theo ưu thương rõ ràng.
Tiếu Tông Vũ thấy sắc mặt của bà có chút không đúng, liền biết bà nghĩ tới chuyện trước kia, khẩu khí không khỏi mềm nhũn một ít, “Cái này không giống ….”
“Có cái gì không giống?” Diêu Tân Ngọc hỏi ngược lại, giọng có chút cường ngạnh nói, “Em đã nghĩ kỹ, mặc kệ người A Thần chọn là con trai hay con gái, em đều tiếp nhận, anh cũng không cần lại dây dưa chuyện này nữa.”
Thái độ bà cường ngạnh làm cho Tiếu Tông Vũ cũng có chút không vui, lập tức lạnh mặt nói, “Đủ rồi, anh không đồng ý, em nói cái gì cũng vô dụng!”
“Tiếu Tông Vũ!!” Diêu Tân Ngọc đột nhiên lớn tiếng nói, “Lẽ nào anh muốn em cũng giống như Tân Trăn mẹ con phải chia lìa như vậy anh mới hài lòng sao? Em không muốn thời điểm già rồi đến lúc chết không có người thân lo ma chay anh hiểu không?!!”
“Mẹ.” Tiếu Thần thấy viền mắt Diêu Tân Ngọc rưng rưng, vội vã đỡ lấy bà tâm tình có chút không khống chế được, “Đừng kích động.”
Tiếu Tông Vũ bị bà nói như vậy có chút yên lặng, lại sợ tâm tình bà quá kích động vội vã đi tới ôm bà, thấp giọng an ủi.
Diêu Tân Ngọc nằm ở trong ngực ông cúi đầu khóc, vừa khóc vừa mắng, Tiếu Tông Vũ vừa lên tiếng đáp lời vừa vỗ nhẹ lưng bà trấn an bà.
Bà khóc một hồi mới chậm rãi ngừng lại, tâm tình hòa hoãn đón lời nói tiếp, “Anh nếu như còn phản đối nữa, em liền cùng anh ly hôn dọn đến chỗ A Thần ở, sau đó em có con trai có con dâu, anh liền sống quãng đời còn lại trong cô độc đi!”
Tiếu Tông Vũ: “…”
Loại thần triển khai này khiến cho Tiếu Thần có chút không nhịn được muốn cười, chỉ có thể quay đầu làm bộ cái gì cũng không có nghe thấy.
“Cười cái gì mà cười!” Tiếu Tông Vũ quát một tiếng, tức giận không thể phát trên người vợ mình, chỉ có thể đem con trai ra trút giận, “Cười nữa có tin ta đuổi con ra khỏi nhà không!”
“Kia lão già ta liền đem con cũng đuổi khỏi gia môn!!” Trên thang lầu truyền đến thanh âm của Tiếu Khải Đức, ba người vừa nhìn cũng không biết ông đứng ở đó lúc nào, bất quá ông vừa nói câu kia, phỏng chừng lời của mọi người cũng nghe không ít.
Tiếu Tông Vũ: “…” E rằng trong cái nhà này người không có nhân quyền nhất chính là ông. (Đến khúc này thiệt cầm lòng không đậu mà muốn thắp cho ba Tiếu một cây nến, cơ mà thê nô là từ di truyền gien nha mọi người =)))
Tiếu Thần sờ sờ mũi, dự định đi trước một bước, “Ba, ba dỗ dành mẹ thật tốt một chút đi, con đến công ty trước, gia gia con đi trước.” Nói xong cũng chuồn mất.
“Chạy trốn ngược lại thật nhanh.” Tiếu Khải Đức hừ câu, đi sang liếc mắt nhìn con trai mình bỏ lại một câu, “Đều đã bao nhiêu tuổi còn ngăn cản người trẻ tuổi người ta nói chuyện yêu đương, cũng không sợ mất mặt, Ngọc nha đầu, bồi lão già ta đi la cà đi.”
“Dạ.” Diêu Tân Ngọc ứng thanh, ghét bỏ đẩy Tiếu Tông Vũ ra, “Cũng không sợ mất mặt! Hừ!” Nói xong cũng cùng Tiếu Khải Đức ra cửa.
Tiếu Tông Vũ: “…” Ngay từ đầu phản đối không chỉ một mình ông đi! Không chỉ 1 mình ông đi!!
*
Có Diêu Tân Ngọc hỗ trợ và lão gia tử bên kia trợ công Tiếu Thần biết mình cách thành công cuối cùng đã không xa, tuy rằng cha tư tưởng truyền thống, nhưng thái độ của mẹ cường ngạnh như vậy so với cha nửa thê nô phỏng chừng cũng không có cách, chờ sự tình giải quyết xong tìm thời gian lại đưa Tô Tiểu Quai trở về một chuyến đi.
Nghĩ đến Tô Tiểu Quai hắn nở nụ cười, lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho cậu ấy, khi lấy điện thoại ra nhìn vậy mà bị tắt máy, mới nhớ tới tối qua đã quên sạc pin, kéo ra ngăn kéo tìm cục pin thay vào khởi động máy.
Khiến cho hắn không nghĩ tới chính là vừa khởi động máy lại nhận được mấy thông báo cuộc gọi nhỡ và mấy tin nhắn chưa đọc, tất cả đều đến từ Tô Tiểu Quai.
—Em chuẩn bị lên máy bay đến chỗ anh, đại khái khoảng ba giờ thì xuống sân bay XX, anh có thời gian thì đến sân bay đón em nha.
Tiếu Thần cầm điện thoại đứng bật dậy, động tác quá lớn thiếu chút nữa lật úp tách cà phê trong tay hắn cũng không có chú ý, thời điểm nhận tin nhắn là một giờ trước, cầm chìa khóa lên liền chạy ra ngoài, tốc độ nhanh đến dọa mấy người thư ký giật mình.
Chạy ra ngoài vừa vặn đụng phải Từ Hựu Miên đi lên tìm hắn, Từ nhị hàng chỉ cảm thấy một trận gió xẹt qua, Tiếu Thần đã ở trong cửa thang máy, vội vàng gọi lại hắn, “Lão đại, cậu đi đâu a!”
“Đi đón chị dâu cậu.” Tiếu Thần cũng không quay đầu lại vô thang máy đi xuống.
Lưu lại Từ Hựu Miên và một đám thư ký sợ ngây người.
Các thư ký: Tổng tài phu nhân giá lâm ⊙▽⊙!!
Spoil chương sau: Gặp gia trưởng =))
Danh sách chương