Lúc biết được Tiếu gia đã đồng ý chuyện tình của Sở Tô và Tiếu Thần, Nạp Lan Chương bảo hai người tìm thời gian cùng đến nhà ăn một bữa cơm, bạn già của ông cũng muốn gặp Tiếu Thần. Vì vậy Sở Tô liền chọn xế chiều lúc thi xong cùng Tiếu Thần đi đến.

“Anh lúc nào thì chuẩn bị hoa lan? Thế nào không có nghe anh nói tới.” Sở Tô ngồi ở vị trí ghế phó lái, trong lòng ôm chậu hoa lan người khác vừa đưa tới hỏi Tiếu Thần.

“Nghe ông nội nói Nạp Lan lão gia tử cả đời yêu thích nhất chính là hoa lan, bảo Mộc Diêu chuẩn bị giúp.” Tiếu Thần cười nói, người dưỡng hoa lan này tuy rằng không ít, thế nhưng thật sự chính mình dưỡng hoa lan tốt cũng không nhiều, gốc lan Phúc Kiến này Mộc Diêu ngược lại tốn không ít công phu, bất quá nghĩ đến Nạp Lan Chương chiếu cố Sở Tô, như vậy gốc hoa lan này ngược lại cũng là vô pháp biểu đạt biết ơn trong lòng hắn.

“Lão nhân khẳng định rất vui.” Sở Tô vuốt lá cây lan nói, lá cây dài mảnh giống với lá cây liễu, màu xanh biếc tựa như rung động của sinh mệnh, tôn lên màu sắc và hoa văn trong suốt của hoa lan, đóa hoa màu vàng nhạt ngạo nghễ nở rộ, tư thái tú lệ đoan trang, làm cho người nhìn không khỏi sinh lòng trìu mến. Mặc kệ là từ phẩm chất hay là mùi hương mà nói, đây đều là một gốc hoa lan Phúc Kiến giá cả xa xỉ, ngay cả cái chậu được trồng đều là đồ sứ thanh hoa.

“Ông ấy thích là tốt rồi.” Tiếu Thần nói, “Đúng rồi, cô đối với chuyện của hai chúng ta trình độ chấp nhận thật mạnh mẽ, chẳng lẽ là ở chung lâu cùng lão gia tử?” Sau khi hắn cùng Sở Tô ở chung với nhau liền đi theo cậu cùng nhau xưng hô vợ của Nạp Lan Chương là cô.

“Cô là một người rất hiền hòa, ở trong lòng của bà chỉ cần hậu bối trải qua vui vẻ là được rồi.” Sở Tô nói, Khương Hồng trong ấn tượng của cậu, cũng chính là vợ của Nạp Lan Chương, là một lão phu nhân rất ôn nhu, trước giờ cậu chưa từng thấy bộ dạng bà tức giận và nghiêm túc, cho dù là lúc Nạp Lan Chương làm xấu cũng chỉ là bao dung mà cười cười.

“Anh đây liền yên tâm, chí ít sẽ không hù dọa đến bà.” Tiếu Thần nói, cách nhà Nạp Lan Chương không xa tìm chỗ dừng xe.

Chỗ ở của Nạp Lan Chương cách trường học rất gần, ở gần một tiểu khu cũ, đó là phòng ở mà trước đây thật lâu rồi C đại chuẩn bị cho các thầy cô trong trường, đã có lịch sử lâu dài. Nạp Lan Chương hai mươi tám tuổi nhậm chức ở C đại, lúc đó là hộ gia đình đầu tiên ở tiểu khu này, căn phòng hiện tại ông ở là phòng ở đầu tiên sau khi ông làm việc mua được, lúc ba mươi hai tuổi ông và Khương Hồng kết hôn, sau đó ở đây một lần chính là mấy chục năm.

Đại bộ phận trong tiểu khu đều là thầy cô giáo hoặc là thân nhân thầy cô giáo, bởi vì là phòng ở thật lâu trước đây, cho nên hiện tại hộ gia đình còn dư lại đại thể đều là người lớn tuổi. Phòng ở tuy rằng có lịch sử lâu, thế nhưng xanh hóa trong tiểu khu tốt và công tác trị an đều không tệ lắm, bây giờ là buổi chiều, hai người đi vào còn có thể thấy chung quanh lão nhân mang theo cậu bạn nhỏ ở trong sân phơi nắng, cũng có không ít lão nhân chơi cờ dưới bóng cây.

Tầng lầu kiểu cũ không có thang máy, hàng hiên cũng tương đối hẹp, cháu trai của Nạp Lan Chương luôn muốn hai ông bà dọn ra ngoài, thế nhưng ở chỗ này mấy chục năm hai ông bà đều luyến tiếc, hơn nữa chung quanh cũng đều là người quen cũ, tổng so với dọn tới tiểu khu xa lạ tốt hơn nhiều. Cũng may tầng lầu cũng không cao, Nạp Lan Chương ở lầu hai, lên xuống cầu thang cũng sẽ không quá phiền phức.

Hai người Sở Tô vừa tới gõ cửa một cái, chợt nghe thấy thanh âm trung khí mười phần của Nạp Lan Chương từ bên trong truyền tới, cửa rất nhanh liền mở ra, người mở cửa là Nạp Lan Chương, sau khi mở cửa chợt nghe thấy ông nhắc mãi, “thế nào lại trễ như vậy? Mệt các cậu còn là thanh niên, nếu không đến trời tối rồi, đói chết lão….” Lời của ông đột nhiên dừng lại, ánh mắt dừng trên chậu hoa lan Tiếu Thần ôm trong tay.

“Lão gia tử …” Tiếu Thần chú ý tới ánh mắt của ông, không đợi Sở Tô mở miệng liền đi đến phía trước một bước, vậy mà hắn mới vừa lên tiếng Nạp Lan Chương liền quát lên, “Dừng lại!!! Không nên cử động!!”

Tiếu Thần: “…”

“Đứng yên đừng nhúc nhích, liền đứng đó, để ta tới.” Nạp Lan Chương chỉ vào hắn nói, đi tới phía trước tiếp nhận chậu hoa lan trong tay của hắn, động tác nhẹ nhàng tựa như đang nhận lấy một vật phẩm siêu cấp dễ vỡ, trong lúc đó ánh mắt không rời chậu hoa lan trong tay, sau đó vậy mà không để ý tới hai người bọn họ, chính mình cầm chậu hoa lan vào phòng. Tiếu Thần nhìn hai tay mình trống không một chút, nhìn nhìn lại lão gia tử đã đi vào nhà, sau cùng nhìn về phía Sở Tô bên cạnh.

Sở Tô đối với lần này phản ứng rất bình tĩnh, tựa như đã sớm đoán được loại tình huống này, chỉ là hướng hắn chỉ chỉ bên trong phòng liền giẫm chân tại chỗ đi vào. Lúc này Tiếu Thần rốt cuộc biết được ý tứ cậu nói lão gia tử nhất định sẽ rất cao hứng, hắn lắc đầu cùng Sở Tô vào phòng.

Vách tường trong nhà rõ ràng cho thấy đã từng sửa chữa qua, thoạt nhìn cũng không cũ kỹ, gia cụ là gỗ lim, thoạt nhìn có niên đại nhất định. Trong phòng dọn dẹp rất sạch sẽ, trên tường treo không ít tranh, trước mặt hàng ghế dài trong phòng khách là một tấm ảnh chụp chung được treo trên bức tường, trong hình là lúc Nạp Lan Chương còn trẻ, bên cạnh còn có một cô gái tướng mạo thanh tú dịu dàng, xem bộ dáng là vợ của ông.

Phòng ở cũng không tính là lớn, nhưng là làm cho người cảm giác rất ấm áp, tràn đầy mùi vị gia đình, bốn phía phòng khách đồ vật trưng bày đều có niên đại nhất định. Ở bên cạnh ghế dài còn đặt một cái máy dệt một nửa áo lông, trên bàn trà còn đặt một tờ báo đang mở, còn có một bộ trà cụ nghệ thuật uống trà. Tiếu Thần đột nhiên có chút hiểu được vì cái gì hai lão nhân không muốn dọn khỏi nơi này rồi, chính là ở trong lòng bọn họ nơi này là tốt nhất.

Sau khi Nạp Lan Chương ôm chậu hoa lan đi vào liền không lại phản ứng với hai người bọn họ nữa, tự mình đem hoa ôm đến trên ban công tỉ mỉ thưởng thức, ngược lại là vợ của ông Khương Hồng biết hai người tới từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai người lộ ra nụ cười nhu hòa.

“Cô, con đã đến rồi.” Sở Tô vẫy tay chào hỏi với bà, trên mặt xuất hiện tươi cười trẻ con khó có được, Tiếu Thần cũng cùng cậu gọi một tiếng cô.

“Ai, tới là tốt rồi.” Khương Hồng hòa ái cười nói, “Đây là Tiếu Thần đi.” Bà tuy rằng tuổi không nhỏ, nhưng nhìn cũng không già nua, màu da tương đối hồng nhuận khiến cả người bà thoạt nhìn so với tuổi thật trẻ hơn nhiều lắm, có vẻ rất có tinh thần.

“Là con, xin chào cô.” Tiếu Thần hướng bà cười gật đầu.

“Được được.” Khương Hồng gật đầu cười nói, “Khó có được con ở bên này, ta bảo Tiểu Quai mang cậu qua đây ăn một bữa cơm, con trước ngồi bồi lão nhân đi, Tiểu Quai tới giúp ta rửa rau.”

“Dạ.” Sở Tô khéo éo nói, ở trước mặt lão nhân gia cậu ngay cả nói chuyện cũng mang theo trợ từ trong giọng nói.

“Con cũng tới hỗ trợ nha.” Tiếu Thần nói.

“Không cần không cần.” Khương Hồng xua tay, “Phòng bếp nhỏ, đứng không được nhiều người như vậy, Tiểu Quai giúp ta là được rồi.”

“Đi bồi lão nhân.” Sở Tô dùng ngón tay đâm đâm cánh tay hắn, sau đó chỉ chỉ Nạp Lan Chương còn đang ở ban công ngắm hoa, “Ông khẳng định muốn hỏi anh ở đâu lấy được hoa, anh đi đối phó ông ấy.” Nói xong phất tay một cái cùng Khương Hồng vào phòng bếp.

Như Khương Hồng nói phòng bếp cũng không lớn, hai người bọn họ một người đứng một người ở cạnh đã không còn chỗ cho Tiếu Thần đặt chân nữa, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay người đến ban công tìm Nạp Lan Chương, nghe theo Tô Tiểu Quai chỉ thị đi giải quyết ông ấy.

“Tiểu Thần Tử, lại đây.” Nạp Lan Chương ở ban công tự nhiên cũng nghe thấy lời bọn họ nói, thấy Tiếu Thần hướng bên này đi đến liền vươn tay hướng hắn vẫy vẫy, ý bảo hắn đi qua.

Tiểu Thần Tử ….

Tiếu Thần quả thực muốn say, cái tên này cũng quá hãm hại rồi đi.

“Lão gia tử.” Tiếu Thần đi tới đứng bên cạnh ông, trong lòng âm thầm thổ tào thật muốn gọi ông ấy Tiểu Chương Tử làm sao bây giờ!!!! “Hoa này là ở đâu ra?” Nạp Lan Chương hướng về chậu hoa trái xem phải xem, một bộ yêu thích xem trăm lần cũng không chán.

“Nhờ bạn mang tới, nghe Tiểu Quai nói ông rất thích hoa lan liền mang theo tới.” Tiếu Thần nói.

“Này cũng không rẻ a.” Nạp Lan Chương ngẩng đầu như có như không suy nghĩ liếc mắt nhìn hắn.

“Chủ yếu lão gia tử thích là được rồi.” Tiếu Thần cười nói, “Lại nói tiếp chuyện của con và Tiểu Quai còn muốn cảm ơn lão gia tử nữa, chậu hoa này còn không đủ để biểu đạt lòng biết ơn của con, hy vọng lão gia tử đừng để ý.”

“Thích thật ra rất thích, bất quá thằng nhóc cậu đừng cùng lão nhân bày ra bộ dáng nho nhã này, nghe khó chịu.” Nạp Lan Chương nói nhìn thoáng qua về hướng phòng bếp, đối với hắn nói, “Nếu so với Tô Tiểu Quai, chậu hoa này thật đúng là không tính là cái gì. Cảm ơn hay không cảm ơn lão nhân ta cũng không thèm để ý, sau này cậu đối với nhóc con thúi đó tốt một chút là được, nếu không ta cũng không tha cho cậu.”

“Cái này tự nhiên.” Tiếu Thần nghiêm túc bảo đảm với ông, “Hơn nữa, nếu như con đối với em ấy không tốt, ông nội con cũng sẽ thu thập con.”

“Này còn không sai biệt lắm.” Nạp Lan Chương hừ một tiếng, tiếp tục xem hoa.

Tài nấu nướng của Khương Hồng rất tốt, nhất là ở trên thần dược thiện, từ thân thể khỏe mạnh của bà và Nạp Lan Chương mà xem liền biết bình thường dùng dược thiện điều trị rất khá. Bởi vì nguyên do Tô Tiểu Quai, trên bàn cơm trước sau như một sẽ xuất hiện cá thu đao, nhìn bộ dáng Sở Tô gặm cá, lại phối với mái tóc quăn màu rám nắng của cậu, Tiếu Thần ở trên người của cậu có loại cảm giác giống mèo.

Sau khi ăn cơm tối xong Sở Tô và Tiếu Thần bồi hai lão nhân xem TV một lúc mới rời khỏi, lúc bọn họ đi thời gian cũng không tính là muộn, mới chín giờ. Bên trong tiểu khu có mấy chỗ lắp đèn, buổi tối cũng có không ít lão nhân đi ra ngoài tụ họp và tản bộ, trình độ náo nhiệt không thua gì ban ngày, bình thường Nạp Lan Chương và Khương Hồng cũng sẽ xuống đi một chút, cùng hàng xóm xung quanh tâm sự, coi như là giết thời gian, không đến mức quá cô đơn. Tiếu Thần nghe Tiếu Khải Đức đề cập qua con trai của Nạp Lan Chương cũng đã qua đời từ rất sớm, trong một lần lũ triều ngoài ý muốn xảy ra chuyện, lúc đó con dâu của Nạp Lan Chương đang mang thai, sau khi nhận được tin tức đả kích quá độ khiến cho sinh non, sau cùng vì bảo vệ đứa nhỏ, người lớn không có qua khỏi, còn dư lại một đôi song bào thai do Nạp Lan Chương và Khương Hồng nuôi nấng lớn lên.

Bình thường Nạp Lan Chương cùng Tiếu Khải Đức tính cách như nhau chính là một lão ngoan đồng, hình tượng như vậy hoàn toàn không cách nào tưởng tượng năm đó ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đả kích bao lớn, may là hai lão nhân đều trải qua rồi.

Từ bộ dáng Sở Tô ở nhà Nạp Lan vừa rồi đến xem, cậu là thật tâm kính yêu hai lão nhân này, mà hai vợ chồng Nạp Lan Chương cũng là xem cậu như là con cháu mình mà đối đãi, cũng là bởi vì cái này, Tiếu Thần từ tận đáy lòng cảm ơn hai người bọn họ.

Đương nhiên cái này là ở lúc điều kiện tiên quyết Tiếu đại thần không biết Nạp Lan lão gia tử muốn cho Tô Tiểu Quai làm cháu dâu nhà mình, nếu không hắn cũng là say.

*

Về đến nhà Sở Tô vừa vào phòng khách liền nằm dài ở trên ghế sa lon, vén cao áo sơ mi trên người một tay vuốt bụng của mình, nửa híp mắt nằm, bộ dáng ăn đến no căng. Tiếu Thần cùng đi vào thấy bộ dạng của cậu, liên tưởng đến bộ dáng cậu gặm cá vừa rồi, không khỏi nở nụ cười. Đi tới ngồi vào bên người cậu, “No căng rồi?”

“A.”  Sở Tô híp mắt đáp, tay còn không ngừng vuốt bụng mình, “Cô làm đồ ăn quá ngon rồi, mỗi lần đều là ăn no đến căng cứng bụng.”

Ánh mắt Tiếu Thần dừng ở trên bụng của cậu, mắt trở nên có chút thâm trầm, “Ừ, là ăn thật ngon, em thích ăn mà nói lần sau anh cùng cô học hỏi, làm cho em ăn.”

“Được.” Sở Tô cười nói, “Tiếu đại thần sau này liền biến thành Tiếu đầu bếp rồi.”

“Ân.” Tiếu Thần cúi xuống tới gần bên tai cậu, một tay phủ trên lưng tay cậu đặt trên bụng, nói thật nhỏ, “Chỉ làm đầu bếp cho một mình em.” Tay hắn nắm lấy tay Sở Tô lại thả ra, chuyển đến trên bụng Sở Tô, ở phía trên sờ soạng một cái.

“Phốc!” Sở Tô bị hắn sờ liền ngứa, rụt bụng lại một cái, mở mắt ra, “Đừng, em ngứa.”

“Ngứa ở đâu? Hả?” Tiếu Thần dựa vào cậu, lúc đang nói chuyện môi đã đụng trúng rái tai của cậu, thanh âm mang theo một tia khàn khàn, “Anh giúp em gãi.”

Sở Tô vươn tay nắm lấy cái tay còn ở trên bụng mình tác loạn kia, quay đầu đối mặt cùng với hắn, mắt đối mắt, mũi đụng nhau, “Anh gãi em mới ngứa.”

“Nga?” Tiếu Thần buông hạ mi, giật giật ngón tay của mình, hắn bị Sở Tô cầm tay vừa vặn đặt ở trên rốn Sở Tô, lúc này đang vòng quanh rìa rốn vẽ vòng tròn.

“Đừng làm rộn.” Ngón tay Sở Tô chen vào khe hở của hắn, cùng hắn quấn quít ngăn lại động tác của hắn.

Tiếu Thần biết cậu sợ ngứa cũng không chọc ghẹo cậu nữa, chỉ là lật ngược bàn tay lại cùng cậu đan chặt, sau đó dựa đầu lại gần hơn hôn bờ môi của cậu một chút, cuối cùng còn nhẹ nhàng cắn một cái, có chút đáng tiếc nói, “Được rồi, nghe lời em.”

Sở Tô liếc mắt nở nụ cười, chủ động dựa đến hôn môi cùng hắn.

“Ngày mai đi du lịch đi, dẫn em đi chơi.” Tiếu Thần tựa vào trán cậu nhẹ giọng nói.

“Đi đâu?” Sở Tô hỏi.

“Đi bãi biển.”

“Được.”

Tác giả nói ra suy nghĩ:

Đại khái còn có một hai chương nữa Tô Tiểu Quai liền come out rồi ~ chương sau đi đến bãi biễn khụ, bãi biển là chỗ đẹp như thế không phát sinh chút gì sao?!!

CHÚ THÍCH

Hoa lan Phúc Kiến



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện