Sau khi Sở Tô thấy rõ người phía trước con người rụt lại một chút, tay khoác lên ngực Tiếu Thần cũng nắm chặt lại, sau khi cậu nhìn thấy khuôn mặt không thể tin của Sở Nghiệp liền đem đường nhìn chuyển qua nhìn đến người phụ nữ đứng ở bên cạnh ông ấy, lúc đối phương chạm được ánh mắt lạnh lẽo của cậu thất thố thu hồi bàn tay đang kéo tay của Sở Nghiệp.

Động tác của Dương Giai bỗng nhiên thức tỉnh Sở Nghiệp, ông liếc mắt nhìn Dương Giai một cái, tính phản xạ muốn giải thích với Sở Tô, “Tiểu Quai, đây là đồng nghiệp của ba, chúng ta…” Lời của ông sau khi nhìn thấy bộ dáng của hai người bỗng nhiên dừng lại, bộ dáng Sở Tô vừa rồi hôn môi Tiếu Thần vẫn còn ở trước mắt, trong lúc nhất thời trong lòng ông ngũ vị phức tạp, biểu tình trong nháy mắt trống rỗng, đáy lòng đối hai người tức giận cũng có, kinh hoảng sợ bị Sở Tô phát hiện cũng có, hai loại tâm tình ngược đang giày xéo ông, khiến cho ông trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nghe thấy lời của ông Sở Tô chỉ là nhìn lướt qua ông một cái không nói gì, khoảng cách của bốn người bọn họ không gần không xa, Sở Nghiệp thấy không rõ lắm trong ánh mắt của cậu bao hàm cái gì, thế nhưng lãnh ý trên mặt Sở Tô lại làm cho ông kinh hãi. Ông muốn mở miệng lần nữa, há há miệng lại không biết nên nói cái gì, là chất vấn chuyện của Sở Tô cùng người đàn ông trước mắt này, hay là giải thích nguyên nhân ông và Dương Giai  buổi tối xuất hiện ở chỗ này. Ông mơ hồ có loại dự cảm, bất luận ông nói là cái gì, chuyện tiếp sau cũng sẽ là chuyện ông không muốn thấy.

“Thả em xuống đi.” Sở Tô nhẹ giọng nói với Tiếu Thần, lúc Tiếu Thần buông tay liền nhảy xuống từ trên lưng hắn.

“Tiểu Quai…” Tiếu Thần gọi cậu, muốn nói cái gì đó.

“Ông ấy là ba em.” Sở Tô cắt ngang hắn, biết hắn muốn nói điều gì, nhưng chỉ là lắc đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy thấp giọng nói một câu, “Nên tới, luôn luôn phải tới.” Vẫn luôn biết sẽ đến, cũng đã làm xong chuẩn bị muốn ngả bài, nhưng mặc dù như thế, chân chính đến lúc này vẫn cảm thấy có chút buồn cười. Lúc này vô tình gặp được thật đúng là rất đúng lúc, hai bên đều vừa vặn bị bắt gặp.

“Đừng khổ sở.” Tiếu Thần biết cậu chỉ là cái gì, ở trong lòng Sở Tô chuyện hai người come out cậu cũng không thèm để ý, cậu để ý là sớm muộn có một ngày chuyện của cha mẹ sẽ bị vạch trần, cứ như vậy một nhà ba người đã không còn là nhà nữa.

Sở Tô hừ một tiếng nở nụ cười, thanh âm có chút trào phúng, “Khổ sở cũng không sao, trước đây mẹ khổ sở ai sẽ lại để ý.” Lúc cậu nói câu này dư quang trong mắt rơi đến trên người Sở Nghiệp.

Dáng vẻ Sở Tô như vậy khiến Tiếu Thần có chút khó chịu, hắn liếc mắt nhìn Sở Nghiệp đứng ở phía trước một cái, cuối cùng vẫn là quyết định vươn tay nắm tay Sở Tô, muốn cho cậu chút sức lực cùng an ủi, “Mặc kệ thế nào, em còn có anh.”

Nếu như nói ngay từ đầu Sở Nghiệp còn đang kinh hoảng khi Sở Tô trông thấy chuyện của ông và Dương Giai, như vậy hiện tại nhìn bộ dáng xung quanh không có người của hai người Sở Tô và Tiếu Thần khiến cho lửa giận trong lòng của ông đột nhiên lại châm lên, Tiếu Thần nắm tay Sở Tô cũng khiến cho ông cảm thấy chói mắt, con trai của mình từ trước cho tới nay vẫn luôn ưu tú ngoan ngoãn lại đang ở bên đường cùng một người đàn ông không rõ ràng, cho dù hiện tại ở chung quanh cũng không có ai cũng khiến cho ông cảm thấy tức giận, trong lòng ông theo bản năng cho rằng là người đàn ông trước mặt này lừa gạt Sở Tô.

“Hai người đang làm gì?!!” Gương mặt hắn lạnh lẽo đến gần hai người, ánh mắt không ý tốt nhìn Tiếu Thần, “Buông nó ra, lôi lôi kéo kéo như vậy còn ra thể thống gì?!!” Dương Giai đi theo phía sau ông, sau khi đi lên phía trước mấy bước lại ngừng lại, biểu tình xấu hổ, trù trừ không biết có nên tiến lên theo ông hay không.

Tiếu Thần không có bởi vì lời ông nói mà buông tay Sở Tô ra, trái lại cầm thật chặt. Phản ứng mới vừa rồi của Sở Tô khiến hắn đoán được, người phụ nữ trước mắt chính là tình nhân bên ngoài của cha Sở, hắn nhéo nhéo lòng bàn tay của Sở Tô, nhìn về phía Sở Nghiệp, giọng lạnh nhạt nói, “Chú Sở xin chào, con gọi là Tiếu Thần.” Hắn không có nhiều lời những chuyện khác, thế nhưng lúc này động tác hai người nắm tay đã biểu lộ quan hệ của hắn và Sở Tô.

Sở Nghiệp liếc mắt quan sát Tiếu Thần, không để ý đến lời của hắn, chỉ là đưa ánh mắt chuyển hướng đến Sở Tô, ông ngừng vài giây, muốn dẹp loạn lửa giận trong lòng mình, sợ vừa mở miệng sẽ hù dọa đến Sở Tô, một lúc sau ông mới mở miệng lần nữa, “Tiểu Quai, đây là có chuyện gì?”

Thanh âm của Sở Nghiệp tuy rằng so với vừa rồi bình tĩnh hơn nhiều, nhưng là mang theo tức giận bị đè nén. Tiếu Thần nhíu mi lại, muốn mở miệng, lại bị Sở Tô kéo kéo tay, ý bảo hắn không cần nói, tiếp đó Sở Tô giương mắt nhìn về phía Sở Nghiệp, biểu tình của cậu rất bình tĩnh, trong mắt lại có lãnh ý khiến lòng người hoảng sợ.

Sở Tô bình tĩnh nhìn Sở Nghiệp một lúc, mới chậm rãi mở miệng nói, “Sớm muộn gì cũng muốn cùng ba nói chuyện, hiện tại gặp được cũng rất tốt, nên nói đều nói rõ ràng đi.”

Ánh mắt lạnh nhạt của Sở Tô khiến cho tay Sở Nghiệp đột nhiên nắm chặt. Từ nhỏ đến lớn, cho dù Sở Tô cũng ông cũng không tính là quá thân cận, nhưng nó chưa từng dùng ánh mắt này nhìn chính mình, lãnh ý và trách cứ trong mắt nó làm ông hoảng hốt, tựa như là bị nghẹn đồ vật gì nói không ra lời, chỉ có thể bình tĩnh đối diện với nó, lời nói của Sở Tô khiến trong lòng ông lạnh cả người một hồi.

Nên nói đều nói rõ ràng … là chỉ cái gì? “Ở đây cũng không phải chỗ thích hợp nói chuyện, trước tìm một chỗ khác rồi nói.” Ánh mắt Tiếu Thần thấy xa xa có người đi đến bên này, liền nhắc nhở bọn họ.

Sở Tô và Sở Nghiệp không nói gì, hiển nhiên cũng là đồng ý, bọn họ đều rõ ràng mặc kệ tiếp sau nói là cái gì, đều không thích hợp nói ở loại chỗ này.

“Nhà của tôi ở phía trước, nếu không đi …” Dương Giai ra đề nghị, chỉ là lời còn chưa có nói hết đã bị ánh mắt của Sở Tô bức cho nghẹn lại, Sở Tô chỉ là nhìn thoáng qua bà ở bên này, bà cũng không còn dũng khí nói tiếp, lúc này bà mới phát hiện, dưới tình huống như vậy bà căn bản không có lập trường nói chuyện, bất kể là căn cứ vào tâm lý gì đi nữa.

Sở Tô nhìn bà một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười lãnh đạm. Đúng rồi, cậu thế nào lại quên, Tây Đường cổ trấn là quê nhà của Dương Giai, cứ như vậy, lại ở chỗ này trông thấy bà và Sở Nghiệp cũng không có gì kỳ quái. Nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm trước lúc Sở Nghiệp ở C thị cùng cậu ăn cơm nói gần đây công ty tương đối bận rộn, cậu đã cảm thấy buồn cười rồi.

Sở Nghiệp tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Sở Tô, trong lòng ông có chút do dự, suy tư một chút, sau cùng mới lên tiếng nói, “Tiểu Quai, đây là đồng nghiệp trong công ty ba và cô ấy lại đây là có một số việc muốn làm.” Một câu nói này của ông rất vụng về, cũng không biết là muốn cho mình một chút sức mạnh, hay là muốn đánh cược Sở Tô không có phát hiện chuyện của hai người bọn ông.

Sở Tô không để ý đến lời của ông, chỉ là nói ba chữ đơn giản, “Về khách sạn.” Sau đó liền cất bước vượt qua ông, sau lúc đi ngang sát qua bên người Dương Giai nói một câu, “Dì cũng không cần đi theo đâu.”

Câu nói này mang theo vô hạn lãnh ý, khiến cho Dương Giai chán nản kinh hãi, có chút thất thố nhìn về phía Sở Nghiệp, bất đắc dĩ đối phương lại không có tâm tư chú ý bà, chỉ là theo bước Sở Tô đi sát qua bên cạnh bà mà qua, bà đứng tại chỗ nhìn bóng lưng ba người rời đi, thẳng đến lúc bóng lưng của ba người biến mất ở khúc cua, Sở Nghiệp cũng không có quay đầu lại liếc nhìn bà dù là một cái.

Dương Giai thẳng tắp đứng tại chỗ, ban đêm mùa hè oi bức thật lợi hại, thế nhưng lúc này bà lại cảm thấy lạnh khắp cả người. Mỗi một chữ một câu Sở Nghiệp từng nói vang lên bên tai, ông ấy nói mặc kệ phát sinh chuyện gì, Sở Tô cũng sẽ là đứa con ông ấy yêu thương nhất, ở trước mặt bất luận kẻ nào và việc gì, lựa chọn đầu tiên của ông ấy cũng sẽ chỉ là Sở Tô, điểm này sẽ luôn không thay đổi. Bà cho là mình đã tiếp nhận thực tế cả đời này đều sẽ không thể biến thành bà Sở, cũng làm xong chuẩn bị mình ở trong lòng người đàn ông này không phải là vị trí thứ nhất, thế nhưng lúc sự tình thực sự phát sinh, bà mới biết được những chuẩn bị mà bà đã làm xong không có bất cứ tác dụng gì, ở trong lòng Sở Nghiệp, bà ngay cả ngón tay của Sở Tô so ra còn kém hơn, thậm chí bà sẽ không hoài nghi, chỉ cần Sở Tô mở miệng, Sở Nghiệp sẽ lập tức cùng bà cắt đứt tất cả quan hệ.

Năm đó nữ nhân đội lên ba chữ bà Thái biết quan hệ giữa bà và Sở Nghiệp ánh mắt nhìn bà đến nay bà vẫn còn nhớ rất rõ ràng, giống như ánh mắt vừa rồi của Sở Tô vậy, ngoại trừ lạnh lùng, còn có buồn cười. Ở trong mắt của bọn họ bà chỉ là một tiểu tam không lên được mặt bàn mà thôi, lại vọng tưởng cùng người đàn ông này trải qua cả đời.

Nước mắt bất tri bất giác lan tràn cả khuôn mặt, Dương Giai giơ tay lên che kín mặt mình, đột nhiên cảm thấy thật đáng buồn lại có chút buồn cười, con đường này là mình lựa chọn, lại có lý do gì đi trách cứ người khác.

*

Khách sạn mà Sở Tô và Tiếu Thần ở là một khách sạn loại nhỏ bốn tầng, trọn cả toàn nhà là thiết kế hình vuông, giữa mỗi một tầng đều có mảnh rừng trúc nhỏ, xung quanh rừng trúc bày bàn gỗ nhỏ và ghế mây, dùng để cung cấp cho du khách chơi cờ hay là uống trà. Lên tới lầu hai hai người ở, lúc đi qua rừng trúc, Sở Tô nói với Tiếu Thần, “Em muốn đơn độc cùng ba nói chuyện một chút, anh ở bên ngoài chờ em một chút.”

Tiếu Thần nhìn cậu một chút, lại nhìn thoáng qua sắc mặt không quá tốt của Sở Nghiệp, nói, “Được rồi, anh liền ở bên ngoài, có chuyện gì gọi anh.”

Sở Tô gật đầu, cùng Sở Nghiệp cùng nhau vào phòng, Tiếu Thần ngồi xuống ở chỗ ghế mây ngay rừng trúc.

Hai người Sở Tô bọn họ ở trong căn phòng loại nhỏ một phòng ngủ một phòng khách, kỳ thực cũng chính là dùng tấm bình phong tách ra một phòng khách nhỏ và phòng ngủ nhỏ. Sở Nghiệp vừa đi vào liền phát hiện phòng này chỉ có một cái giường, lại liên tưởng đến hành vi thân mật vừa rồi của hai người Sở Tô liền đoán được quan hệ của hai người này nhất định cũng không phải là chuyện mới xảy ra, nghĩ tới đây trên mặt ông lại kém hơn mấy phần.

Sở Tô cũng không có vội vàng cùng ông ngả bài, mà là rót ly nước ấm để trên bàn trà nhỏ, sau đó nói với ông, “Ba ngồi đi.”

Thái độ của Sở Tô có chút xa cách, khiến cho trong lòng Sở Nghiệp cũng không biết tư vị gì, ông ngồi đối diện Sở Tô, không có uống nước, “Con muốn nói chuyện gì với ba? Con và người đàn ông ở bên ngoài kia là quan hệ như thế nào? Loại hành vi này của hai đứa lại là chuyện gì xảy ra?!” Ngay từ đầu trong lòng Sở Nghiệp cùng chính mình nói không nên tức giận, phải tâm bình khí hòa nói chuyện với Sở Tô, không nên hù dọa con trai. Thế nhưng sau khi vừa mở miệng ông lại phát hiện mình căn bản không thể áp trụ được, nhất là sau khi nhìn thấy tình huống hai người ở cùng một căn phòng.

“Chính là giống như cha thấy như vậy.” Sở Tô rất bình tĩnh trả lời, “Còn cùng anh ấy ở cùng một chỗ.”

“Con lập lại lần nữa!” Sở Nghiệp trầm mặt nhìn cậu, phảng phất tựa như nếu cậu nói thêm một câu nào nữa, cơn tức ở trong lòng của ông sẽ lập tức bạo phát.

“Nói lại bao nhiêu lần cũng đều giống nhau.” Sở Tô nhìn ông, không nhanh không chậm nói.

“Khi nào thì bắt đầu?” Sở Nghiệp hỏi.

“Đã lâu.” Sở Tô trả lời, nếu như nói lúc nào thích Tiếu Thần mà nói, quả thực đã rất lâu rồi.

Sở Nghiệp nhướng mày, “Ba như nào lại không biết?”

“Ba có cái gì là biết được sao?” Sở Tô hỏi ngược lại.

Lời Sở Tô nói khiến Sở Nghiệp có chút không thích ứng, tuy rằng hai cha con bọn họ vẫn không có thân cận, nhưng từ trước Sở Tô nói chuyện với ông cũng chưa từng có gay gắt giống như bây giờ, thậm chí ông nghĩ bộ dạng bây giờ của Sở Tô tựa như là đang trách cứ ông trước đây đối với Sở Tô không quan tâm, ông thừa nhận ở phương diện này ông thẹn với Sở Tô, nhưng là không có nghĩa ông có thể tiếp thu chuyện Sở Tô cùng một người đàn ông nói chuyện yêu đương.

Sau khi Sở Tô nói xong câu đó chính mình cũng sửng sốt một chút, liếc nhìn Sở Nghiệp đồng dạng cũng giật mình thùy hạ mí mắt, mím môi không nói lời nào, nguyên lai ở trong lòng của cậu cũng không phải không thèm để ý chuyện trước kia, chỉ là ẩn dấu quá sâu, ngay cả mình đều quên mất mà thôi.

Sở Nghiệp bưng ly nước trên bàn uống một hớp, tỉnh táo một chút, “Ba không muốn truy cứu hai đứa là từ khi nào thì bắt đầu, thế nhưng phải kết thúc ở đây.”

“Không có khả năng.” Sở Tô ngay cả nghĩ cũng không nghĩ cự tuyệt ông, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Sở Nghiệp, lắc đầu, “Con xin lỗi, đó là không có khả năng. Ba cũng không cần xen vào chuyện này, con và anh ấy không có khả năng xa nhau.”

“Câm miệng.” Sở Nghiệp khiển trách, thanh âm của ông có chút áp lực, như là đang áp chế cơn giận của mình. Trước giờ ông chưa từng la mắng Sở Tô, một là bởi vì Sở Tô từ nhỏ đã ưu tú cũng không cần ông quản chế và la mắng, hai là bởi vì ông hổ thẹn với Sở Tô, cho tới nay ông đều bồi thường cậu ở trên phương diện kinh tế, nhưng này không bao gồm khi ông nhìn thấy Sở Tô đi nhầm đường còn có thể tâm bình khí hòa nhìn cậu cứ tiếp tục như vậy.

“Con có biết là mình đang nói cái gì hay không? Hả?” Hai tay Sở Tô nắm thành quyền, gân trên mu bàn tay có chút nhô ra, ông nhịn một chút, cuối cùng vẫn là nhịn không được, giơ tay lên vỗ vào trên bàn trà, “Hoang đường!” Ông thấp giọng rống một câu, “Ta không làm được! Có phải là hắn ta đem con trở thành cái dáng vẻ này hay không? Các con lập tức chia tay! Sau đó không nên gặp lại nữa!”

“Không có khả năng.” Sở Tô vẫn là những lời này, đối cơn giận của ông thờ ơ.

“Không có khả năng?” Sở Nghiệp cau mày nhìn cậu, lập lại một lần nữa những lời này của cậu, sắc mặt càng thêm khó coi, “Ta không cho phép con trai của mình biến thành như vậy, nếu như con không đồng ý …”

“Không đồng ý thì ba muốn như thế nào đâu?” Sở Tô cắt ngang ông, “Là bức bách chúng con chia tay sao, hay là muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con? Hả ba ba?”

Sở Nghiệp vốn đang nổi giận bởi vì câu này của cậu mà sửng sốt một chút, nhớ lại một câu “Làm cho Tiểu Quai cùng ông đoạn tuyệt quan hệ cha con” kia của La Quỳnh Thư chạy toán loạn trong lòng, khiến cho ông một trận hoảng hốt, giương mắt lên liền thấy ánh mắt phức tạp của Sở Tô, trong mắt cậu có tình tự mà ông xem không hiểu thấu.

Hai người trầm mặc một lúc.

“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Sau một hồi im lặng Sở Tô lên tiếng, “Chuyện của con và anh ấy con đã nghĩ kỹ rồi, cho nên ba không cần khuyên con nữa, vô ích.”

“Nghĩ kỹ?” Thanh âm Sở Nghiệp có chút run rẩy, ông nhìn Sở Tô, biểu tình có chút không tin tưởng, “Con nói con đã nghĩ kỹ? Con muốn cùng một người đàn ông sống đến hết đời?!”

Sở Tô không nói gì, thế nhưng biểu tình rõ ràng biểu đạt quyết tâm của mình. Bộ dáng này của cậu khiến cho Sở Nghiệp lần thứ hai phiền muộn. Sở Nghiệp hít sâu mấy hơi, muốn cho chính mình bình tĩnh trở lại, nắm đấm tay của ông nắm chặt lại buông, buông rồi lại nắm chặt, ông sợ mình sẽ không khống chế được hù đến Sở Tô.

Sở Nghiệp cảm giác tay mình có chút run rẩy, ông nhìn Sở Tô, không biết là tức Sở Tô khăng khăng một mực hay là tức chính mình không có để ý dạy dỗ cậu tốt, “Là đàn ông, các con như vậy căn bản là không bình thường!! tình cảm giữa hai người đàn ông con nghĩ có thể duy trì bao lâu?!! Người khác lại sẽ nhìn các con như thế nào?!! Con có nghĩ tới hay không?!!” Ông thở hổn hển mấy ngụm khí thô, thanh âm không cho phản bác, “Con lập tức cùng hắn ta chia tay, ta coi như chuyện này chưa từng phát sinh qua, sau này…”

“Có thể duy trì bao lâu?” Sở Tô đột nhiên cắt ngang ông, hỏi ngược lại một câu, thanh âm rất nhẹ.

Sở Nghiệp không có nghe thấy cậu nói cái gì đó, sau khi bị cậu cắt ngang ngừng lại, “Con nói cái gì?”

“Con nói.” Sở Tô thẳng tắp nhìn về phía ông, cảm giác mất mát trong mắt nhìn một cái không xót gì, mỗi chữ mỗi câu hỏi, “Ba và mẹ lại duy trì bao lâu?”

Chỉ một câu nói của cậu khiến Sở Nghiệp trong nháy mắt cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, thiếu chút nữa rớt cái ly đang cầm trong tay.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chương sau: Sở Tô, “Ba không có lỗi với con, ba có lỗi chính là người phụ nữ cùng ba phấn đấu từ tầng dưới cùng cho đến đỉnh cao kia kìa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện