Sau khi Sở Tô và Tiếu Thần xuống máy bay, cậu liền gọi điện thoại nói La Quỳnh Thư đến đón cậu, biết được bà đã ở ngoài sân bay chờ.

“Mẹ ở bên ngoài chờ chúng ta rồi, đi thôi.” Sở Tô cất điện thoại xong, nói với Tiếu Thần ở bên cạnh.

“Anh có chút hơi khẩn trương.” Tiếu Thần nói, loại cảm giác gặp mẹ vợ này rất vi diệu, không thể tính là thật khẩn trương, cái loại cảm giác này mang theo chút ít hưng phấn, như là kích động tình cảm của hắn và Tô Tiểu Quai được trưởng bối thừa nhận, “Ôi chao, em nói một chút lần trước lúc gặp gia trưởng là cảm giác gì?”

“Cảm giác gì a.” Sở Tô suy nghĩ một chút, trong đầu hiện lên nét mặt già nua của Tiếu Khải Đức, “Lúc biết người bạn già là gia gia anh, em vô pháp dùng từ để biểu đạt thành lời, hai chữ, muốn say.”

“Phốc.” Tiếu Thần nở nụ cười, cùng cậu đi ra ngoài, “Anh là nói lúc gặp ba mẹ anh, em khẩn trương không?”

“Khẩn trương a, lúc không đi đều sợ anh bị đánh chết.”

“Bạn học Tô Tiểu Quai, biểu tình của em tuyệt không giống như đang khẩn trương.”

“Bởi vì khẩn trương cũng vô dụng.”

“Cám ơn em an ủi anh, hiện tại anh tuyệt không khẩn trương.”

“Nga, vậy là tốt rồi.” Bước chân Sở Tô dừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn, “Mẹ em ở chỗ đó, anh không khẩn trương là tốt rồi.” Nói xong chỉ vào phía trước ý bảo hắn nhìn sang.

“…” Tiếu Thần nhìn về phía người phụ nữ đang đi tới, vóc người cao gầy, chân mang đôi giày cao gót ba tấc, một thân đồ công sở màu đậm lão luyện tôn lên cả người bà cường thế lại giỏi giang. Mẹ Sở Tô thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, bà cùng mẹ của mình trong chức nghiệp phu nhân tuyệt không giống nhau, tâm tư lần đầu tiên gặp mẹ vợ lại nhảy ra, Tiếu Thần nhàn nhạt ưu thương.

“Mẹ.” Sở Tô hướng La Quỳnh Thư đang đi tới vẫy vẫy tay.

“Tiểu Quai.” Người phụ nữ đi tới trước mặt bọn họ, vươn tay cho Sở Tô cái ôm nhẹ nhàng, trên mặt mang theo ý cười, sau khi buông cậu ra lại quan sát mặt cậu một chút, nói, “Rốt cuộc chịu trở về, mệt không?”

“Con không mệt.” Sở Tô lộ ra nụ cười tươi, tùy ý bà quan sát chính mình, “Mẹ người mới vừa tan làm sao?” Thấy bộ dáng La Quỳnh Thư chắc là mới từ công ty về, hiện tại cũng vừa vặn là buổi chiều tan làm.

“Ừ, mới từ công ty về.” La Quỳnh Thư nói, quay đầu nhìn về phía Tiếu Thần ở bên cạnh, nhẹ giọng nói, “Cậu là Tiếu Thần đi?”

“Dạ đúng vậy, dì xin chào, con là Tiếu Thần.” Tiếu Thần gật đầu lễ phép nói, giọng nói tôn kính cũng không quá mức khẩn thiết, “Lần này lại đây có chút đột nhiên, quấy rầy ngài rồi.”

La Quỳnh Thư âm thầm quan sát hắn một phen, đối với lời nói và khí chất của hắn cũng còn tính là tương đối hào lòng, gật gật đầu nói, “Đừng nói thế, đều là người một nhà, đúng rồi, chúng ta trở về nhà trước rồi hãy nói.” Nói xong bà trước một bước mang hai người hướng chỗ đậu xe đi đến.

Một câu người một nhà kia khiến Tiếu Thần nghe thấy được một trận sảng khoái, được mẹ vợ nói như vậy quả thực không gì tốt hơn được nữa.

Khi ba người bọn họ về đến nhà dì Trần vừa vặn đã chuẩn bị xong bữa cơm, thấy bọn họ trở về vội dặn dò bọn họ rửa tay ăn cơm. Ngoại trừ đoạn thời gian ở La gia, từ nhỏ Sở Tô liền cùng dì Trần lớn lên, tình cảm của hai người giống như thân nhân vậy, dì Trần vẫn luôn xem cậu là cháu của mình, lần này Sở Tô trở về bà theo bên người cậu càm ràm nhiều lần nói một học kỳ không thấy Sở Tô lại gầy phân nữa, khiến Sở Tô có chút không nói được gì, bất quá đối với lười nhắc của bà trong lòng cậu cảm thấy thật ấm áp, có người quan tâm luôn luôn hạnh phúc.

Trên bàn cơm dì trần không ngừng gắp đồ ăn vào trong chén Sở Tô, biết cậu sắp về bà đã làm rất nhiều món Sở Tô thích ăn, thẳng đến trong chén Sở Tô chất thành ngọn núi nhỏ bà mới lưu luyến không rời ngừng tay, trong miệng không ngừng nói bảo cậu ăn nhiều một chút, đem thịt gầy bổ trở lại.

Tiếu Thần nhìn Sở Tô vừa gật đầu vừa bảo dì Trần chính mình cũng ăn đi nhịn không được lộ ra nụ cười ôn nhu, ở trước mặt trưởng bối Tô Tiểu Quai luôn rất nhu thuận, điểm này từ lúc cậu biểu hiện ở trước mặt hai vợ chồng Nạp Lan Chương là có thể nhìn ra được. La Quỳnh Thư ngồi ở bên cạnh chú ý tới thần tình Tiếu Thần, thấy trong mắt hắn tràn đầy ôn nhu đối Sở Tô không thể che giấu được tâm lý đối với hắn ấn tượng tốt thêm mấy phần.

Sau khi ăn cơm xong Sở Tô chủ động giúp dì Trần dọn dẹp chén bát, Tiếu Thần tự nhiên cũng theo giúp đỡ hỗ trợ, dì Trần không ngăn cản được hai người cũng liền tùy ý bọn họ đi, động tác của mình lưu loát dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp. Tiếu Thần và Sở Tô cầm chén bát sau khi rửa xong đi dẹp, La Quỳnh Thư bảo Sở Tô cùng bà đến thư phòng một chuyến.

“Em đi một chút, anh giúp vú Trần nói chuyện phiếm nha.” Sở Tô nói với Tiếu Thần, cậu vẫn luôn đem dì Trần gần sáu mươi tuổi xem như bà của mình.

“Ừ, có chuyện gì cố hết sức đẩy đến trên người anh.” Tiếu Thần lôi kéo cậu, thấp giọng căn dặn, “Nói chuyện với mẹ thật tốt, đừng làm cho bà thương tâm.”

“Em biết rồi.” Sở Tô cầm lại tay hắn sau liền lên lầu.

Sau khi đến thư phòng Sở Tô thấy La Quỳnh Thư ngồi ở trên ghế sa lon dùng tiếp khách trong sảnh nhỏ, đang cúi đầu lật xem album hình trong tay, thấy cậu đi vào liền vươn tay vẫy vẫy cậu, ý bảo cậu đi qua. Cậu đi tới bên cạnh La Quỳnh Thư ngồi xuống, cúi đầu nhìn ảnh chụp trong tay bà một chút, đó là hình chụp cậu khi còn bé.

“Thời gian trôi qua nhanh quá, lúc đó con chỉ mới nho nhỏ như thế này.” La Quỳnh Thư đem album ảnh đặt ở trên đùi, vươn tay so so, nói, “Nhỏ đến kinh người, chỉ chớp mắt con đều lớn thành như vậy.” Trong lời của bà có chút cảm thán, mang theo hoài niệm rõ ràng.

“Con khi còn bé xấu như vậy.” Sở Tô nhìn tấm hình chụp cậu lúc mới vừa chào đời, giọng mang theo ghét bỏ.

Lời của cậu khiến La Quỳnh Thư nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa nhìn cậu, “Nào có người nào ngại chính mình xấu, ta ngược lại cảm thấy thật đáng yêu, lúc con mới chào đời cũng là trắng trắng nộn nộn.”

Sở Tô thấy giọng bà nhẹ nhàng một chút, biết mình nói có hiệu quả, liền nói, “Hiện tại cũng rất trắng nộn, mẹ sinh thật khéo.”

“Lúc nào học được nói dễ nghe như vậy.” La Quỳnh Thư ngậm cười liếc mắt nhìn cậu.

“Vẫn luôn biết a.” Sở Tô đương nhiên nói, chỉ là không có cơ hội nói mà thôi.

Hai người lẳng lặng nhìn ảnh chụp một chút, Sở Tô trong hình từng chút từng chút lớn lên, đại bộ phận hình trong album đều là từ lúc cậu sinh ra đến ba tuổi, sau ba tuổi La Quỳnh Thư và Sở Nghiệp bận quá liền đem cậu gửi nhờ ở La gia, cũng là bắt đầu từ khi đó ảnh chụp của cậu cũng rất ít.

“Sớm biết như vậy trước đây liền chụp cho con thật nhiều hình rồi, hiện tại muốn xem bộ dáng khi con còn bé cũng không tìm được.” La Quỳnh Thư vuốt ve tấm hình lúc Sở Tô ba tuổi, giọng mang theo cô đơn.

“Xem người là được.” Sở Tô an ủi.

La Quỳnh Thư không nói gì, cúi đầu nhìn hình chụp, trầm mặc một lúc, mới nhẹ giọng mở miệng, “Tiểu Quai, còn có trách mẹ không? Trách mẹ bởi vì công việc bỏ lỡ tuổi thơ của con? Mẹ không có chăm sóc tốt cho con, không có vì con mà lưu giữ khoảnh khắc tuổi thơ, thậm chí ngay cả thời điểm con bị bệnh cũng không có biện pháp bồi ở bên cạnh con, con trách mẹ sao?”

“Trước đây lúc không hiểu chuyện từng oán hận qua.” Sở Tô nói, “Sau đó khi trưởng thành cũng đã không còn nữa rồi, mẹ đừng suy nghĩ nhiều.”

“Mẹ và ba con đã ly hôn.” La Quỳnh Thư thở dài, đem chuyện mình và Sở Nghiệp tỉ mỉ nói với cậu một lần, từ lúc nào bà phát hiện Sở Nghiệp có tình nhân ở bên ngoài, đến chính mình bắt tay vào dựng lên một công tay khác đối nghịch với công ty Sở Nghiệp, còn có sau cùng hai người ly hôn ký hiệp nghị lừa gạt Sở Tô đều nói ra hết, “Lúc đó con mới mười mấy tuổi, tuy rằng thời gian bình thường chăm sóc con ít, thế nhưng ta biết ở trong lòng con ông ấy là người cha mà con tôn kính nhất, ta không muốn bởi vì chuyện của chúng ta mà ảnh hưởng đến con, liền dự định gạt con tới năm mười tám tuổi sẽ nói cho con biết, chỉ là không nghĩ tới con đã sớm biết chuyện này, chúng ta đều tự cho là đối với con như vậy mới là tốt nhất, nhưng không có hỏi qua suy nghĩ của con.” Bà hít một hơi thật sâu, “Bây giờ suy nghĩ một chút con biết cũng tốt.”

“Dạ.” Sở Tô gật đầu, “Con đều biết rồi, mẹ không cần lại lo lắng.”

La Quỳnh Thư cười cười, “Chỗ nào cần lo lắng, con chưa từng làm cho chúng ta lo lắng…” Bà nói đến đây đột nhiên ngừng lại, như là nhớ ra chuyện gì, yên lặng mấy giây mới nói tiếp, “Ba con nói với ta chuyện của con và Tiếu Thần, con thực sự nghĩ kỹ rồi?”

Sở Tô không ngạc nhiên chút nào bà sẽ hỏi cái này, trong lòng cũng làm xong bà không hỏi, mình cũng thông báo cho bà chuẩn bị, lúc này bà chủ động nhắc tới liền nói, “Nghĩ kỹ rồi.” Cậu suy nghĩ một chút nói tiếp, “Mẹ, hy vọng mẹ có thể tiếp nhận anh ấy, ngày hôm qua anh ấy bởi vì sắp gặp người mất ngủ hơn nửa buổi tối, nếu như mẹ không tiếp nhận anh ấy phỏng chừng đêm nay anh ấy lại không ngủ được.”

La Quỳnh Thư bị cậu chọc cười, lo lắng trong mắt bị đánh tan không ít kỳ thực trong lòng bà cũng đã tiếp nhận Tiếu Thần rồi, lúc này hỏi như vậy bất quá chỉ là muốn lại xác nhận một chút mà thôi, “Mẹ sẽ không phản đối các con, chỉ cần con thích liền đi làm, tất cả khó khăn ta đều sẽ thay con xử lý tốt, con chỉ cần sống thật tốt là được.”

“Không.” Sở Tô nghe vậy nhíu lại mày, hướng bà lắc đầu, “Không cần.”

La Quỳnh Thư sửng sốt một chút, đối với cậu cự tuyệt có chút không phản ứng kịp, vốn là dáng tươi cười liền cứng lại một chút, nhìn Sở Tô nhíu vùng xung quanh lông mày trong lòng không khỏi có chút khổ sở, “Vì sao? Tiểu Quai là đang trách mẹ sao?”

Nhìn biểu tình cô đơn của bà cùng với hai mắt đỏ ửng một chút, biết bà nhất định là hiểu lầm ý của mình, trong lòng Sở Tô thở dài, vươn tay ôm bà, đem đầu của bà nhẹ nhàng ấn vào trong ngực của mình, thấp giọng nói, “Đừng nghĩ bậy, con là nói mẹ không cần như vậy, trước đây mẹ ở phía trước sắp xếp hết tất cả cho con, hiện tại con trưởng thành, công việc bảo vệ mẹ hẳn là do con làm. Sau này con và Tiếu Thần đều sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, mẹ không cần kiên cường như thế đâu, mẹ có thể mềm yếu có thể làm càn, chỉ cần mẹ muốn, đây hết thảy đều không có vấn đề gì, con ở nơi này. Con là con trai của mẹ, mẹ vĩnh viễn không cần lo lắng cho con sẽ giống như ba rời khỏi mẹ, mẹ không có cùng con lớn lên không quan hệ, con đảm bảo, con sẽ cùng mẹ già đi.”

Thanh âm Sở Tô mang theo trấn an và hứa hẹn, khiến cho La Quỳnh Thư vốn cố nén nước mắt cuối cùng là chảy xuống, tựa hồ qua nhiều năm khổ sở và dằn vặt như vậy trong nháy mắt này toàn bộ đều bị lau sạch.

*

Lúc Sở Tô đi ra từ thư phòng liền thấy Tiếu Thần đứng ở bên cạnh hành lang, hắn tựa ở trên tường cúi đầu như là đang suy nghĩ cái gì, nghe thấy tiếng mở cửa liền nhìn về phía bên này, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Có bị đánh không?” Tiếu Thần đi tới, tò mò dạo vòng quanh cậu mấy vòng, “Xem ra không có.”

“Muốn đánh cũng là đánh anh.” Sở Tô nói, “Anh như nào lên đây, không phải bảo anh ở bên dưới bồi vú Trần nói chuyện phiếm sao?”

“Anh cũng muốn a.” Tiếu Thần buông tay bất đắc dĩ nói, “Nhưng bà thấy anh tâm thần không yên luôn nhìn đến trên lầu, bà thực sự không chịu nổi, liền đuổi anh tới.”

Sở Tô cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, cậu biết Tiếu Thần khẳng định đợi ở bên dưới sẽ không an tâm, sẽ chạy tới cũng nằm trong dữ liệu của cậu, liền nói, “Đừng lo lắng, không sao.”

“Mẹ em không tức giận đi? Có trách em hay không?” Tiếu Thần vẫn còn có chút lo lắng hỏi.

“Không có.” Sở Tô lắc đầu, “Chỉ là mẹ đã cùng ba ly hôn rồi, bà tuy rằng không nói, thế nhưng trong lòng khẳng định không dễ chịu.”

Tiếu Thần giơ tay lên xoa xoa tóc cậu, nói, “Không quan hệ, sau này có chúng ta chăm sóc bà.”

“Dạ.” Sở Tô gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, “Tiếu Thần.”

“Ừ?” Bình thường Sở Tô đều là gọi hắn đại thần hay là Tiếu đại ca, nếu không nữa thì gọi hắn Tiếu đầu bếp, đột nhiên gọi thẳng tên khiến hắn sửng sốt một chút, “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, chỉ là muốn gọi anh một chút mà thôi.” Sở Tô nở nụ cười một chút, lắc đầu.

Tiếu Thần cũng cười theo, trong mắt mang theo vô hạn cưng chìu, hắn kéo tay đặt lên cáu ót của cậu kéo cậu lại gần chính mình, cúi đầu cùng cậu trán đụng trán, hai mắt nhìn chằm chằm cậu, nhẹ giọng nói, “Tô Tiểu Quai, anh có từng nói qua là anh yêu em hay không.” Nói hắn ở trên trán Sở Tô ấn xuống một nụ hôn, “Anh yêu em, Sở Tô.”

Sở Tô tại lúc hắn hôn liền nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười nhợt nhạt, khẽ lên tiếng, “Me tô.”

Em yêu anh, từ lúc đầu gặp nhau.

Toàn văn hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện