Chiêu này Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm đã sử dụng toàn bộ nội lực để đối đầu cùng bốn nam nữ Đại Ma Tôn.
Liên tiếp nhiều tiếng sấm chưởng nổ rung chuyển khắp trên mặt sân trường, loạt cành cây gãy gập đổ xuống ào ào, đồng thời cuồng phong nổi dậy.
Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm bị sóng chưởng dập vào lắc lư thân hình nhiều lượt mới đứng yên.
Từ Tây Môn giáo chủ đến Vạn Độc Chi Vương, Địa Ma Vương Triệu Võ lẫn Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô đều phải lui ra ngoài vài bước vì kình lực mạnh như những quả đồi của “Bạt Hải Di San”.
Bọn Tây Môn giáo chủ đã phải kinh ngạc trước công lực quỷ thần vô lượng của Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm.
Cả bốn đại tuyệt thủ tiếng tăm lừng lẫy giang hồ hợp lại vẫn không thắng nổi Hàn Cầm.
Tây Môn giáo chủ quát :
- Tiếp chiến!
Liền đó, bóng chưởng từ bốn phía cất lên đầy trời đủ màu sắc bao trùm trên không gian khắp cả trên chu vi mười trượng. Trăm ngàn ánh sáng chớp loà, chưởng âm phát nổ vang rền lẫn tiếng quát tháo ầm ỹ.
Trải qua một lúc khá lâu, đột nhiên sân trường yên lặng trở lại.
Chỉ thấy chiếc áo lam y của Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm rách toạc có vài vệt máu rịn ra vì trúng nhằm mấy ngọn ngọc trảo của Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô.
Đổi lại, Tây Môn giáo chủ thân hình nhuộm máu vì bị đại kình hùng mạnh “Bạt Hải Di San” quật nhằm tâm huyệt, thần sắc biến đổi trông thấy rõ rệt.
Địa Ma Vương Triệu Võ trúng một chưởng đứng run run, mồm phun máu đào. Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô lùi nửa trưởng, vạt áo trước rách toan để lộ đồi ngọc trắng ngần. Chỉ riêng Vạn Độc Chi Vương là chưa tổn hại gì, nhưng hai chân cũng bị cài sâu dưới mặt đất, vài huyệt đạo trong người ngưng trệ.
Trận đấu này song phương đều thọ bại.
Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm mang thương tích khá nặng trong mình, phải vội nuốt linh đan và âm thầm đứng yên vận chân khí chữa trị khẩn cấp.
Bên ngoài, ba đại kình thủ cũng mang lấy vết thương không nhẹ, riêng Tây Môn giáo chủ là trầm trọng hơn hết.
Cứ như tình hình, nếu song phương tiếp tục giao đấu một trận nữa, có thể tất cả đều nằm xuống sân trường, chẳng có một ai được sống sót trở về.
Chính vì vậy, hai đàng đứng yên vị trí nhìn nhau, chưa có bên nào dám phát động thế công trước cả.
Im đi một lúc khá lâu.
Bỗng, Vạn Độc Chi Vương cười khà :
- Hàn Cầm! Hãy thử nhận món công phu này xem.
Ngọn chưởng to lớn của Vạn Độc Chi Vương theo tiếng nói cất lên, từ nơi chưởng trung một màu xanh dị kỳ hiện ra to lớn dần dần rồi rời khỏi bay ra ngoài.
Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm ngó thấy hét :
- Tàn Cốt Thiên Thu!
Quả vậy, Vạn Độc Chi Vương đang sử dụng bách độc “Tàn Cốt Thiên Thu” để đánh ngã đối phương.
“Tàn Cốt Thiên Thu” là một món độc công vô thường gồm một trăm loại kịch độc làm thành, khi thi triển không có một đối thủ nào tránh khỏi một cái chết vô cùng thảm khốc.
Kẻ trúng nhằm vùng khí xanh kia chỉ nội trong một khắc toàn thi thể sẽ biến thành một vũng máu màu xanh mà chết.
Nhờ lối độc công này, giang hồ đã gọi lão ác ma là Vạn Độc Chi Vương, suốt mười mấy năm dài không gặp đối thủ.
Trong lúc vùng khí xanh “Tàn Cốt Thiên Thu” đã to rộng chu vi ba trượng nhằm phía Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm thẳng tới như cuộn mây chớp mắt.
Chẳng chút chậm trễ, Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm thi triển ngay thân pháp thăng mình lên cao bốn trượng như vị Tà Thần tránh khỏi vùng độc khí lướt qua phía dưới chân.
Chờ cho độc khí tan trong khoảng không gian rồi, Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm đáp trở xuống mặt đất chiếu cặp mắt thần nhìn Vạn Độc Chi Vương biểu lộ sự căm thù.
Vạn Độc Chi Vương đã phải sững sờ lên vì cái thân pháp như vị Thần Tà vừa rồi của đối phương.
Ngưng lại phút giây, Vạn Độc Chi Vương lại cười khà :
- Thế cũng tuyệt! Nhưng lần này ngươi đừng hòng thoát khỏi bàn tay của bản Chi Vương.
Lão ma đầu chưa kịp phát động độc công thì Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm đã thét :
- Đó chỉ tại số mạng của ngươi đã hỏng rồi.
Soạt!
Một tiếng kêu khô rợn (....) thanh cổ kiếm dị kỳ chói lọi nắm chắc trong tay Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm.
Bất giác, Vạn Độc Chi Vương kêu lên :
- Cang Tương thần kiếm! Thực thế, Cang Tương thần kiếm trong tay Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm từng gây chấn động trên giang hồ những năm trước đây vốn là một trong hai thanh cổ kiếm nổi danh trong thời chiến quốc.
Năm xưa, tại nước Ngô, Cang Tương là một thợ luyện kiếm giỏi được vua Hạp Lư phái rèn hai thanh kiếm báu để cất quân sang đánh nước (...) một mối thù truyền kiếp.
Cang Tương lãnh lệnh vua trở về luyện thép trong lò đúng một trăm ngày không thấy chảy, sợ bị tội khi quân, Mạc Da - vợ Cang Tương cạo tóc, nhổ răng, tắm gội vái van rồi nhảy vào lò luyện thép.
Nhờ đó, Cang Tương luyện được hai thanh kiếm báu, đặt tên là Mạc Da thần kiếm và Cang Tương thần kiếm.
Cang Tương dâng lên vua Ngô thanh Mạc Da thần kiếm,còn thanh bảo kiếm kia lại giấu đi.
Năm sau, vua Ngô biết được chuyện này bắt tội Cang Tương. Hắn nghe tin ban đêm lẻn trốn sang nước Sở, rồi từ đó bặt tin không một ai còn được rõ tung tích nơi đâu cả.
Thanh Cang Tương thần kiếm theo đó cũng biệt dạng luôn.
Trải qua mấy ngàn năm sau, tới đời nhà Tống, đại kỳ nhân Tàn Thiên Quái Tẩu nhân nhàn du trong dãy núi Thất (...) san, bắt gặp một tuyệt động có bộ hài cốt lâu đời và một thanh cổ kiếm chói ngời, xem kỹ ra đó là thanh Cang Tương thần kiếm.
Tàn Thiên Quái Tẩu đoán biết bộ hài cốt lâu đời chính là Cang Tương nên mai táng vào một nơi, đem thanh bảo kiếm về luyện ba chiêu kỳ diệu gọi là Cang Tương tam thức.
Cũng nhờ thanh Cang Tương thần kiếm, Tàn Thiên Quái Tẩu đã trở thành Thiên hạ đệ nhất kiếm thời bấy giờ.
Quần ma Hắc đạo vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy thanh Cang Tương thần kiếm. Cho dù một Đại Ma Tôn cũng chưa đỡ nổi một chiêu của lão Đại Kỳ nhân.
Trước khi viên tịch, Tàn Thiên Quái Tẩu truyền thần kiếm lại cho Tam Nguyên Thánh Thủ, vẫn giữ nguyên chức vị Thiên hạ đệ nhất kiếm của sư phụ.
Hai mươi năm sau, Tam Nguyên thánh thủ truyền thần kiếm lại cho Huyền Mi đạo trưởng, rồi vị đạo trưởng này trao chức vị Vô Địch Thần Kiếm cho Hàn Cầm trước khi đi sâu vào trong núi theo đạo tu tiên.
Trong hai năm trời, thanh Cang Tương thần kiếm của Hàn Cầm đã từng làm vỡ mật quần ma Hắc đạo, không gặp một đối thủ cho tới ngày chàng cùng Vương Hậu Chi Hoa Trầm Lạc Nhạn lên ẩn tích trên ngọn núi này.
Sau những trận huyết sát kinh hồn trên chốn võ lâm, Hàn Cầm không muốn sử dụng tới Cang Tương thần kiếm một lần nào nữa. Nhưng nay chỉ vì bọn Ma Tôn Tây Môn giáo chủ bức bách, bắt buộc chàng phải tuốt bảo kiếm khỏi vỏ.
Điều linh diệu của thanh Cang Tương thần kiếm là khi rời khỏi vỏ là sẽ có máu người.
Vì vậy, Vạn Độc Chi Vương thoáng thấy Hàn Cầm tuốt thanh kiếm ra đã quá đỗi kinh hoàng. Lão ma đầu quát :
- Hàn Cầm! Ngươi quyết hạ độc thủ à?
Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm (...) rợn :
- Lão ác quỷ! Đối với bọn ma đạo của các ngươi ta có sợ gì thiên lý đâu mà nương tay. Nay thanh thần kiếm đã ở trong tay ta rồi, hãy mau nạp mạng.
Chữ “mạng” chưa kịp dứt, Hàn Cầm đã vạch ra chiêu “Cang Tương nhất thức”, làn sáng chớp tới Vạn Độc Chi Vương nhanh như chớp giật từng mây, bề thế không thể chống đỡ cũng không thể tránh né đi đâu kịp nữa cả.
Một tiếng rống thảm liệt nổi lên lồng lộng trên khắp cả sân tràng.
Thân hình Vạn Độc Chi Vương bay ra ngoài hai trượng rơi trở xuống đất nằm im.
Chẳng thấy lão ma đầu động đậy gì nữa.
Dĩ nhiên, Vạn Độc Chi Vương vừa vị thanh Cang Tương kiếm đâm trúng nhằm trái tim chết liền không kịp trối.
Tây Môn giáo chủ trợn tròn cặp mắt gần rách cả khóe khủng khiếp nhìn cái chết của Vạn Độc Chi Vương.
Địa Ma Vương Triệu Võ lẫn Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô khiếp đảm đứng thừ người ra như hai pho tượng.
Tất cả đều kinh hoàng trước sự khủng bố của thanh Cang Tương thần kiếm.
Bây giờ, thanh Cang Tương thần kiếm hướng sang phía Tây Môn giáo chủ.
Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm nghiến hai hàm răng kèn kẹt :
- Tây Môn lão quỷ! Giờ đến lượt ngươi cùng theo lão đại ác ma kia vào địa ngục.
Thanh thần kiếm trong tay Hàn Cầm cất lên, chớp lòa ánh sáng toan phát động thế công.
Tây Môn giáo chủ kinh hãi hú lên như tiếng quỷ tru, cất bổng thân mình lên cao năm trượng, tránh xa làn tử ảnh rồi nhằm hướng chân núi mất dạng.
Cái chết quá thê thảm của Vạn Độc Chi Vương làm cho Tây Môn giáo chủ không dám đương đầu cùng Cang Tương thần kiếm.
Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm lại từ từ dời thanh thần kiếm qua phía Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô.
Chàng trợn mắt :
- Còn ả hồ ly mặt ngọc cũng nên nối gót theo lão quỷ Vạn Độc Chi Vương cho rồi.
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô cười lảnh lót :
- Tình lang! Tiểu muội xin hạ thủ hãy niệm tình. Em yêu thương tình lang từ lâu lắm rồi, muốn được cùng anh chung vui một đêm rồi có chết cũng cam đành nhắm mắt. Tình nghĩa của em với anh như thế sao anh lại nỡ giết em cho đành.
Hàn Cầm thét :
- Câm mồm dâm đãng của ngươi lại. Ai là tình lang của ngươi bao giờ. Ta phải giết ngươi.
Hàn Cầm sắp huy động thanh Cang Tương thần kiếm. Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô thét :
- Khoan đã!
Hàn Cầm lạnh như băng :
- Ngươi còn lời gì trối trăng hãy nói ra mau cho ta hóa kiếp.
Giọng nói của Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô vô cùng thiết yếu :
- Tình lang! Dù tình lang không yêu tiểu muội, nhưng em vẫn một mực yêu anh, lẽ nào anh lại giết đi một người đang yêu thương mình tha thiết, đạo đức võ lâm xưa nay đâu có cho anh hành động như thế. Anh giết em không sợ bọn giang hồ cười chê à?
Khẽ sửng sốt lên một cái, Hàn Cầm hạ thần kiếm xuống, hét :
- Hãy xéo đi nhanh đừng chờ ta đổi ý.
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô cười lên the thé, nhìn Hàn Cầm một cái rồi phóng thẳng xuống núi.
Liên tiếp nhiều tiếng sấm chưởng nổ rung chuyển khắp trên mặt sân trường, loạt cành cây gãy gập đổ xuống ào ào, đồng thời cuồng phong nổi dậy.
Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm bị sóng chưởng dập vào lắc lư thân hình nhiều lượt mới đứng yên.
Từ Tây Môn giáo chủ đến Vạn Độc Chi Vương, Địa Ma Vương Triệu Võ lẫn Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô đều phải lui ra ngoài vài bước vì kình lực mạnh như những quả đồi của “Bạt Hải Di San”.
Bọn Tây Môn giáo chủ đã phải kinh ngạc trước công lực quỷ thần vô lượng của Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm.
Cả bốn đại tuyệt thủ tiếng tăm lừng lẫy giang hồ hợp lại vẫn không thắng nổi Hàn Cầm.
Tây Môn giáo chủ quát :
- Tiếp chiến!
Liền đó, bóng chưởng từ bốn phía cất lên đầy trời đủ màu sắc bao trùm trên không gian khắp cả trên chu vi mười trượng. Trăm ngàn ánh sáng chớp loà, chưởng âm phát nổ vang rền lẫn tiếng quát tháo ầm ỹ.
Trải qua một lúc khá lâu, đột nhiên sân trường yên lặng trở lại.
Chỉ thấy chiếc áo lam y của Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm rách toạc có vài vệt máu rịn ra vì trúng nhằm mấy ngọn ngọc trảo của Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô.
Đổi lại, Tây Môn giáo chủ thân hình nhuộm máu vì bị đại kình hùng mạnh “Bạt Hải Di San” quật nhằm tâm huyệt, thần sắc biến đổi trông thấy rõ rệt.
Địa Ma Vương Triệu Võ trúng một chưởng đứng run run, mồm phun máu đào. Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô lùi nửa trưởng, vạt áo trước rách toan để lộ đồi ngọc trắng ngần. Chỉ riêng Vạn Độc Chi Vương là chưa tổn hại gì, nhưng hai chân cũng bị cài sâu dưới mặt đất, vài huyệt đạo trong người ngưng trệ.
Trận đấu này song phương đều thọ bại.
Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm mang thương tích khá nặng trong mình, phải vội nuốt linh đan và âm thầm đứng yên vận chân khí chữa trị khẩn cấp.
Bên ngoài, ba đại kình thủ cũng mang lấy vết thương không nhẹ, riêng Tây Môn giáo chủ là trầm trọng hơn hết.
Cứ như tình hình, nếu song phương tiếp tục giao đấu một trận nữa, có thể tất cả đều nằm xuống sân trường, chẳng có một ai được sống sót trở về.
Chính vì vậy, hai đàng đứng yên vị trí nhìn nhau, chưa có bên nào dám phát động thế công trước cả.
Im đi một lúc khá lâu.
Bỗng, Vạn Độc Chi Vương cười khà :
- Hàn Cầm! Hãy thử nhận món công phu này xem.
Ngọn chưởng to lớn của Vạn Độc Chi Vương theo tiếng nói cất lên, từ nơi chưởng trung một màu xanh dị kỳ hiện ra to lớn dần dần rồi rời khỏi bay ra ngoài.
Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm ngó thấy hét :
- Tàn Cốt Thiên Thu!
Quả vậy, Vạn Độc Chi Vương đang sử dụng bách độc “Tàn Cốt Thiên Thu” để đánh ngã đối phương.
“Tàn Cốt Thiên Thu” là một món độc công vô thường gồm một trăm loại kịch độc làm thành, khi thi triển không có một đối thủ nào tránh khỏi một cái chết vô cùng thảm khốc.
Kẻ trúng nhằm vùng khí xanh kia chỉ nội trong một khắc toàn thi thể sẽ biến thành một vũng máu màu xanh mà chết.
Nhờ lối độc công này, giang hồ đã gọi lão ác ma là Vạn Độc Chi Vương, suốt mười mấy năm dài không gặp đối thủ.
Trong lúc vùng khí xanh “Tàn Cốt Thiên Thu” đã to rộng chu vi ba trượng nhằm phía Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm thẳng tới như cuộn mây chớp mắt.
Chẳng chút chậm trễ, Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm thi triển ngay thân pháp thăng mình lên cao bốn trượng như vị Tà Thần tránh khỏi vùng độc khí lướt qua phía dưới chân.
Chờ cho độc khí tan trong khoảng không gian rồi, Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm đáp trở xuống mặt đất chiếu cặp mắt thần nhìn Vạn Độc Chi Vương biểu lộ sự căm thù.
Vạn Độc Chi Vương đã phải sững sờ lên vì cái thân pháp như vị Thần Tà vừa rồi của đối phương.
Ngưng lại phút giây, Vạn Độc Chi Vương lại cười khà :
- Thế cũng tuyệt! Nhưng lần này ngươi đừng hòng thoát khỏi bàn tay của bản Chi Vương.
Lão ma đầu chưa kịp phát động độc công thì Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm đã thét :
- Đó chỉ tại số mạng của ngươi đã hỏng rồi.
Soạt!
Một tiếng kêu khô rợn (....) thanh cổ kiếm dị kỳ chói lọi nắm chắc trong tay Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm.
Bất giác, Vạn Độc Chi Vương kêu lên :
- Cang Tương thần kiếm! Thực thế, Cang Tương thần kiếm trong tay Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm từng gây chấn động trên giang hồ những năm trước đây vốn là một trong hai thanh cổ kiếm nổi danh trong thời chiến quốc.
Năm xưa, tại nước Ngô, Cang Tương là một thợ luyện kiếm giỏi được vua Hạp Lư phái rèn hai thanh kiếm báu để cất quân sang đánh nước (...) một mối thù truyền kiếp.
Cang Tương lãnh lệnh vua trở về luyện thép trong lò đúng một trăm ngày không thấy chảy, sợ bị tội khi quân, Mạc Da - vợ Cang Tương cạo tóc, nhổ răng, tắm gội vái van rồi nhảy vào lò luyện thép.
Nhờ đó, Cang Tương luyện được hai thanh kiếm báu, đặt tên là Mạc Da thần kiếm và Cang Tương thần kiếm.
Cang Tương dâng lên vua Ngô thanh Mạc Da thần kiếm,còn thanh bảo kiếm kia lại giấu đi.
Năm sau, vua Ngô biết được chuyện này bắt tội Cang Tương. Hắn nghe tin ban đêm lẻn trốn sang nước Sở, rồi từ đó bặt tin không một ai còn được rõ tung tích nơi đâu cả.
Thanh Cang Tương thần kiếm theo đó cũng biệt dạng luôn.
Trải qua mấy ngàn năm sau, tới đời nhà Tống, đại kỳ nhân Tàn Thiên Quái Tẩu nhân nhàn du trong dãy núi Thất (...) san, bắt gặp một tuyệt động có bộ hài cốt lâu đời và một thanh cổ kiếm chói ngời, xem kỹ ra đó là thanh Cang Tương thần kiếm.
Tàn Thiên Quái Tẩu đoán biết bộ hài cốt lâu đời chính là Cang Tương nên mai táng vào một nơi, đem thanh bảo kiếm về luyện ba chiêu kỳ diệu gọi là Cang Tương tam thức.
Cũng nhờ thanh Cang Tương thần kiếm, Tàn Thiên Quái Tẩu đã trở thành Thiên hạ đệ nhất kiếm thời bấy giờ.
Quần ma Hắc đạo vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy thanh Cang Tương thần kiếm. Cho dù một Đại Ma Tôn cũng chưa đỡ nổi một chiêu của lão Đại Kỳ nhân.
Trước khi viên tịch, Tàn Thiên Quái Tẩu truyền thần kiếm lại cho Tam Nguyên Thánh Thủ, vẫn giữ nguyên chức vị Thiên hạ đệ nhất kiếm của sư phụ.
Hai mươi năm sau, Tam Nguyên thánh thủ truyền thần kiếm lại cho Huyền Mi đạo trưởng, rồi vị đạo trưởng này trao chức vị Vô Địch Thần Kiếm cho Hàn Cầm trước khi đi sâu vào trong núi theo đạo tu tiên.
Trong hai năm trời, thanh Cang Tương thần kiếm của Hàn Cầm đã từng làm vỡ mật quần ma Hắc đạo, không gặp một đối thủ cho tới ngày chàng cùng Vương Hậu Chi Hoa Trầm Lạc Nhạn lên ẩn tích trên ngọn núi này.
Sau những trận huyết sát kinh hồn trên chốn võ lâm, Hàn Cầm không muốn sử dụng tới Cang Tương thần kiếm một lần nào nữa. Nhưng nay chỉ vì bọn Ma Tôn Tây Môn giáo chủ bức bách, bắt buộc chàng phải tuốt bảo kiếm khỏi vỏ.
Điều linh diệu của thanh Cang Tương thần kiếm là khi rời khỏi vỏ là sẽ có máu người.
Vì vậy, Vạn Độc Chi Vương thoáng thấy Hàn Cầm tuốt thanh kiếm ra đã quá đỗi kinh hoàng. Lão ma đầu quát :
- Hàn Cầm! Ngươi quyết hạ độc thủ à?
Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm (...) rợn :
- Lão ác quỷ! Đối với bọn ma đạo của các ngươi ta có sợ gì thiên lý đâu mà nương tay. Nay thanh thần kiếm đã ở trong tay ta rồi, hãy mau nạp mạng.
Chữ “mạng” chưa kịp dứt, Hàn Cầm đã vạch ra chiêu “Cang Tương nhất thức”, làn sáng chớp tới Vạn Độc Chi Vương nhanh như chớp giật từng mây, bề thế không thể chống đỡ cũng không thể tránh né đi đâu kịp nữa cả.
Một tiếng rống thảm liệt nổi lên lồng lộng trên khắp cả sân tràng.
Thân hình Vạn Độc Chi Vương bay ra ngoài hai trượng rơi trở xuống đất nằm im.
Chẳng thấy lão ma đầu động đậy gì nữa.
Dĩ nhiên, Vạn Độc Chi Vương vừa vị thanh Cang Tương kiếm đâm trúng nhằm trái tim chết liền không kịp trối.
Tây Môn giáo chủ trợn tròn cặp mắt gần rách cả khóe khủng khiếp nhìn cái chết của Vạn Độc Chi Vương.
Địa Ma Vương Triệu Võ lẫn Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô khiếp đảm đứng thừ người ra như hai pho tượng.
Tất cả đều kinh hoàng trước sự khủng bố của thanh Cang Tương thần kiếm.
Bây giờ, thanh Cang Tương thần kiếm hướng sang phía Tây Môn giáo chủ.
Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm nghiến hai hàm răng kèn kẹt :
- Tây Môn lão quỷ! Giờ đến lượt ngươi cùng theo lão đại ác ma kia vào địa ngục.
Thanh thần kiếm trong tay Hàn Cầm cất lên, chớp lòa ánh sáng toan phát động thế công.
Tây Môn giáo chủ kinh hãi hú lên như tiếng quỷ tru, cất bổng thân mình lên cao năm trượng, tránh xa làn tử ảnh rồi nhằm hướng chân núi mất dạng.
Cái chết quá thê thảm của Vạn Độc Chi Vương làm cho Tây Môn giáo chủ không dám đương đầu cùng Cang Tương thần kiếm.
Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm lại từ từ dời thanh thần kiếm qua phía Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô.
Chàng trợn mắt :
- Còn ả hồ ly mặt ngọc cũng nên nối gót theo lão quỷ Vạn Độc Chi Vương cho rồi.
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô cười lảnh lót :
- Tình lang! Tiểu muội xin hạ thủ hãy niệm tình. Em yêu thương tình lang từ lâu lắm rồi, muốn được cùng anh chung vui một đêm rồi có chết cũng cam đành nhắm mắt. Tình nghĩa của em với anh như thế sao anh lại nỡ giết em cho đành.
Hàn Cầm thét :
- Câm mồm dâm đãng của ngươi lại. Ai là tình lang của ngươi bao giờ. Ta phải giết ngươi.
Hàn Cầm sắp huy động thanh Cang Tương thần kiếm. Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô thét :
- Khoan đã!
Hàn Cầm lạnh như băng :
- Ngươi còn lời gì trối trăng hãy nói ra mau cho ta hóa kiếp.
Giọng nói của Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô vô cùng thiết yếu :
- Tình lang! Dù tình lang không yêu tiểu muội, nhưng em vẫn một mực yêu anh, lẽ nào anh lại giết đi một người đang yêu thương mình tha thiết, đạo đức võ lâm xưa nay đâu có cho anh hành động như thế. Anh giết em không sợ bọn giang hồ cười chê à?
Khẽ sửng sốt lên một cái, Hàn Cầm hạ thần kiếm xuống, hét :
- Hãy xéo đi nhanh đừng chờ ta đổi ý.
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô cười lên the thé, nhìn Hàn Cầm một cái rồi phóng thẳng xuống núi.
Danh sách chương