Hiện tại Ô Nham chính là Vương tử duy nhất của Thác Bạt Chân, trên danh nghĩa là Vương phi chăm nom, nhưng thực tế đều do một tay A Tố Á chăm sóc.
Ô Nham là nhũ danh, Thác Bạt Chân từ khi sinh xong vẫn nhất quyết không đặt tên cho con. A Tố Á suy đoán hẳn là hắn muốn để Ngôn Tử Tinh đặt tên.
“Đại Hãn, hôm nay Đại Vương tử đã có thể lật người.”
“Ồ?” Thác Bạt Chân mừng rỡ. Hắn vẫn luôn lo lắng đứa nhỏ này bị sinh non sẽ gây tổn hại cho thân thể, huống chi còn sinh trên chiến trường, về sau lại không có nhũ mẫu, điều kiện gian khổ, lúc đầu là A Tố Á tìm một con ngựa mẹ để cho đứa trẻ bú, cũng may về sau, khi về gần tới bộ lạc thì tìm được một nhũ mẫu, từ lúc đó thằng bé mới được ăn uống no đủ.
“Ô Nham nhanh như vậy đã có thể lật người, giỏi quá!” Thác Bạt Chân hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của con.
A Tố Á nói: “Thời gian này Đại Công chúa theo Vương phi học may vá, còn nói sẽ thêu cho Đại Vương tử một chiếc khăn tay.”
Thác Bạt Chân cười: “Hải Liên Na thật là là hiểu chuyện, biết yêu thương đệ đệ.”
A Tố Á nói chuyện về bọn nhỏ với hắn một hồi, thấy tâm trạng của hắn tốt lên mới uyển chuyển an ủi nói: “Đại Hãn, có một số việc không nên quá sốt ruột. Ngôn đại nhân là người hiền tất được trời giúp, cũng vì Người và hai đứa nhỏ mà nhất định sẽ trở lại.”
Thác Bạt Chân trầm xuống, nói: “Ta hiểu.”
Hắn cảm thấy trong lòng như thiếu mất một khối. Tuy trước kia hai người đã từng xa nhau, nhưng lúc đó hắn biết rõ người kia đang bình an vô sự ở Minh quốc, nhưng hiện tại hắn thật sự rất bất an.
“Đại Hãn, tâm tư nặng nề sẽ ảnh hưởng tới thân thể. Lúc này đang diễn ra lễ hội A Mộ Đạt, Đại Hãn nên nhân cơ hội này giải sầu mới phải.”
A Tố Á thật sự lo lắng. Thác Bạt Chân mới sinh non lúc đầu xuân, sau đó cũng không có thời gian nghỉ dưỡng, e rằng thân thể đã bị tổn hại, muốn điều dưỡng cũng phải mất đến mấy năm. Mà dù ông đã khuyên can thế nào, cũng có Đại Công chúa và Đại Vương tử bên cạnh, nhưng Đại Hãn vẫn không cách nào an tâm điều dưỡng, điều này càng gây bất lợi cho cơ thể.
Thác Bạt Chân ừ một tiếng, chọc chọc lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ô Nham, mỉm cười nói: “Ô Nham, chúng ta cùng đi xem lễ hội A Mộ Đạt nhé? Đây là lần đầu tiên con tham gia một lễ hội kể từ khi sinh ra đấy.”
A Tố Á thấy hắn nghe lọt tai lời mình nói, cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.
Bên ngoài truyền báo Vương phi đến, A Tố Á liền xin phép cáo lui, Thác Bạt Chân nói: “Cứ để Ô Nham ở đây. Từ nay nó sẽ ở trong trướng của ta.”
Hắn luôn muốn giữ con bên mình để tự tay chăm sóc, nhưng mấy tháng nay công việc bề bộn, thân thể cũng không tốt cho nên đành nhờ lão sư chăm sóc. Hiện tại hắn cảm thấy thân thể mình đã khá hơn rất nhiều, muốn giữ đứa nhỏ ở lại.
A Tố Á hiểu ý của hắn, nói: “Ta sẽ lệnh cho nhũ mẫu của Đại Vương tử dời qua đây.”
Thác Bạt Chân gật đầu.
A Tố Á lui ra ngoài, một lát sau, Vương phi vén rèm đi vào.
Vị Vương phi từ bộ tộc Tác Gia tái giá tới đây mới hơn hai mươi tuổi, dáng người cao gầy kiện mỹ, ngũ quan xinh đẹp, thần sắc dịu dàng. Khi nhìn thấy Đại Hãn bế Đại Vương tử ngồi đó liền nở nụ cười.
Nàng hành lễ nói: “Nô tì bái kiến Đại Hãn.”
Thác Bạt Chân cho phép nàng ngồi, rồi nói: “Sao hôm nay nàng lại tới nữa? Thạc Tể ho khan đã khá hơn chút chưa?”
Vương phi mỉm cười nói: “Hôm qua A Tố Á đại nhân đã đích thân đến xem bệnh cho thằng bé, nói là mùa hè trẻ nhỏ dễ bị ho khan, cho thằng bé uống nhiều nước, tránh gió là được. Đại nhân kê cho thằng bé một đơn thuốc, hiện tại đã không còn gì đáng ngại nữa rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Vương phi nhìn Đại Vương tử trong lòng hắn, thấy hai mắt Đại Vương tử lanh lẹ nhìn quanh, bàn tay bé nhỏ giơ giơ nắm nắm, rất nhanh nhẹn, hiếu động, không khỏi khen: “Đại Vương tử lớn lên thật đẹp, rất giống Đại Hãn.”
Thác Bạt Chân nghe xong vui vẻ, cười ha hả, nói: “Thật không? Ta lại cảm thấy không giống ta lắm.”
Dung mạo của Hải Liên Na hiện rõ nét ngoại tộc, có bảy phần giống Thác Bạt Chân, chỉ cần liếc một cái có thể nhận ra hai người là phụ tử. Còn Ô Nham, tuy giờ vẫn chưa nảy nở, nhưng có thể thấy được thằng bé giống Ngôn Tử Tinh nhiều hơn. Nhưng điều kỳ diệu chính là, đặt Hải Liên Na và Ô Nham một chỗ, sẽ thấy hai tỷ đệ giống nhau mười phần. Huyết thống quả nhiên rất kỳ diệu.
Vương phi nhìn kỹ Đại Vương, lại gật đầu nói: “Đại Hãn nói đúng. Thằng bé trông rất giống A Tinh.”
Thác Bạt Chân nghe vậy chợt khựng lại, thấp giọng quát: “A Mỹ Nhĩ!”
Vương phi mỉm cười: “Sao thế? Nô tỳ nói sai rồi sao?”
Thác Bạt Chân nhìn nàng, nói: “Bộ lạc Nạp Nhật Hồ đang tới đây, nàng đã biết chưa?”
Lần này đến lượt sắc mặt Vương phi cứng ngắc, nàng thu lại nụ cười, thản nhiên nói: “Phụ thân đã viết thư báo cho nô tỳ biết. Đây cũng là chuyện tốt. Từ sau khi người Quyết xung đột, Nạp Nhật Hồ đã rời thảo nguyên, đến thung lũng Ô Lý Mộc ẩn cư. Tộc trưởng tiền nhiệm đã từng thề, trước khi người Quyết hợp lại, Nạp Nhật Hồ sẽ không trở lại thảo nguyên. Hiện tại Tây Quyết một lần nữa thống nhất thảo nguyên, bộ tộc đương nhiên sẽ muốn trở về dưới trướng Đại Hãn ngài.”
Thì ra vị Vương phi này vốn chẳng phải người xa lạ, mà chính là con gái A Mỹ Nhĩ của trưởng lão của bộ tộc ở thung lũng Ô Lý Mộc mà năm đó Ngôn Tử Tinh và Thác Bạt Chân đã lưu lạc tới. Năm đó A Mỹ Nhĩ yêu say đắm vị tộc trưởng Nạp Nhật Hồ lớn hơn nàng hai mươi mấy tuổi, nhưng bị từ chối, cuối cùng bị phụ thân gả đến ngoại tộc, chính là bộ tộc Tác Gia. Nàng được gả cho tộc trưởng trẻ tuổi tân nhậm bộ tộc Tác Gia lúc bấy giờ, Tát Minh Đạt.
Bộ tộc Tác Gia thực lực cường đại, nhưng tộc trưởng con cháu không vượng. Tát Minh Đạt là con trai độc nhất, A Mỹ Nhĩ gả cho y được ba năm, sinh hai đứa con trai, Tát Minh Đạt vô cùng sủng ái nàng. Về sau đứa con trai lớn chết yểu, chỉ còn lại con trai nhỏ Thạc Tể, mà Tát Minh Đạt lại gặp chuyện không may mà bỏ mình, A Mỹ Nhĩ trở thành quả phụ.
Dựa theo tộc quy, nàng có thể tái giá với huynh đệ của Tát Minh Đạt, nhưng Tát Minh Đạt không có huynh đệ, thúc thúc của y lại ngấp nghé chức vị Tộc trưởng, còn muốn cưỡng ép A Mỹ Nhĩ. Đúng lúc đó Thác Bạt Chân phái người tới bộ tộc Tác Gia, muốn thuyết phục bọn họ quy phục, A Mỹ Nhĩ lập tức quyết định, mang theo đứa con nhỏ cùng đồ cưới tìm tới Thác Bạt Chân nương tựa. Vừa nhìn thấy Thác Bạt Chân, nàng vô cùng bất ngờ, không ngờ được Nhị vương tử Tây Quyết lại chính là cố nhân ở thung lũng Ô Lý Mộc năm đó.
Mà Thác Bạt Chân nhìn thấy nàng thì lập tức tính kế. Hắn thuyết phục A Mỹ Nhĩ tái giá, gả cho mình, hứa hẹn sẽ giúp Thạc Tể đoạt lại vị trí Tộc trưởng Tác Gia, nhưng điều kiện là bộ lạc Tác Gia phải thần phục hắn.
Lúc đầu A Mỹ Nhĩ một phần bị chuyện thương tâm ở Nạp Nhật Hồ, sau lại giữ tình với trượng phu yêu thương mình đã mất, nàng vốn không có ý định tái giá, nhưng nàng biết rõ quan hệ của Thác Bạt Chân và Ngôn Tử Tinh, Thác Bạt Chân lại tỏ vẻ tôn trọng ý nguyện của nàng, cũng hứa hẹn hai người chỉ là phu thê trên danh nghĩa, cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng đã đồng ý.
Từ đó về sau, nàng trở thành Vương phi của Thác Bạt Chân, con của nàng trở thành Tộc trưởng kế nhiệm bộ lạc Tác Gia, mà Thác Bạt Chân sau đó đã thu phục được bộ lạc cường đại kia, còn về thúc thúc của Tát Minh Đạt cũng bị Thác Bạt Chân phái người giải quyết.
A Mỹ Nhĩ sớm đã nghe đến danh tiếng Bác Tháp Đồ Hồng của Thác Bạt Chân, lại không biết đến thủ đoạn của hắn, cho nên an tâm làm vương phi của hắn bao nhiêu lâu nay. Lúc này nghe Thác Bạt Chân nhắc tới mẫu tộc mình, nàng chỉ cảm thấy như đã cách một đời, cũng cảm thấy lãnh đạm.
Thác Bạt Chân thấy nàng như thế, biết nàng đã buông xuôi chuyện xưa, không nói thêm nữa, chỉ nói: “Mấy ngày nay Hách Đạt vẫn luôn muốn tìm Thạc Tể chơi cùng. Nếu sức khỏe của Thạc Tể đã tốt, sai người dẫn thằng bé và Hách Đạt đi tham gia lễ hội A Mộ Đạt đi.”
A Mỹ Nhĩ nói: “Thời gian này Đại Công chúa theo nô tỳ học may vá, nhưng những việc này không phải là sở trường của nô tỳ, Đại Hãn có muốn tìm một sư phụ Minh quốc cho Đại Công chúa không?”
Hôm nay nàng đến chính là vì việc này.
Hiện tại nàng là thê thất duy nhất trong hậu cung của Thác Bạt Chân, dù thế nào Hải Liên Na cũng nên gọi nàng là Mẫu phi, có điều nàng cũng không quá để tâm chuyện này, cho nên từ trước đến giờ vẫn để Hải Liên Na gọi mình là Cát Tháp nương nương. Hải Liên Na theo nàng học kỹ năng của nữ tử Tây Quyết, nhưng nữ tử Tây Quyết vốn không am hiểu may vá, A Mỹ Nhĩ nghĩ dù sao Hải Liên Na cũng là quận chúa Minh quốc, nói không chừng cần phải học tốt những kỹ năng này, nhưng chỉ sợ nàng dạy không được.
Thác Bạt Chân nghe vậy, thản nhiên nói: “Hải Liên Na là Đại Công chúa của Tây Quyết ta, không cần học may vá thêu thùa tinh tế như vậy, có thể tự may hà bao là được rồi. Thời gian còn lại chi bằng nàng dạy con bé cưỡi ngựa đi, ta nhớ nàng bắn cung rất giỏi, cũng có thể dạy con bé bắn cung.”
A Mỹ Nhĩ mỉm cười: “Nô tỳ hiểu rồi.”
*
Ô Nham ngày ngày được Thác Bạt Chân nâng niu trong Vương trướng, Hải Liên Na mỗi ngày tới thỉnh an, cũng chơi cùng đệ đệ một lát.
Ngày hôm đó tinh thần của Thác Bạt Chân vô cùng tốt, một tay ôm Ô Nham, một tay nắm Hải Liên Na, đi quan sát trận đấu vật A Mộ Đạt.
Các võ sĩ Tây Quyết thấy Đại Hãn đến đều vô cùng hăng hái.
Thác Bạt Chân nhớ Ngôn Tử Tinh rất giỏi đấu vật, lúc ở thung lũng Ô Lý Mộc còn giành được quán quân trong lễ hội A Mộ Đạt, được không ít thiếu nữ tặng khăn ha-đa.
Hắn còn nhớ hai người lén chạy khỏi lễ hội, đến chỗ không người hẹn hò, Ngôn Tử Tinh bất ngờ hôn hắn, lại đập trúng mũi hắn, còn phàn nàn tại mũi hắn cao quá.
Thác Bạt Chân nhớ lại, khóe miệng không khỏi cong lên.
Hải Liên Na hưng phấn xem đấu vật, Ô Nham nằm trong ngực Thác Bạt Chân trong ngực, đôi mắt đen bóng như sao nhìn chằm chằm cằm Phụ Hãn, dường như đang thắc mắc Phụ Hãn đang cười cái gì, thằng bé bất mãn a a hai tiếng.
Thác Bạt Chân lấy lại tinh thần, bế dựng thằng bé lên, chỉ vào sân đấu nói: “Ô Nham, con xem kìa, đây đều là những dũng sĩ của Tây Quyết ta! Sau này con nhất định phải dũng mãnh như bọn họ đấy!”
Ô Nham hưng phấn mà kêu lên, bàn tay nhỏ bé không ngừng vung vẩy.
Thác Bạt Chân ha hả cười, lơ đãng nhìn quanh, đột nhiên toàn thân chấn động, đứng phắt dậy.
Hải Liên Na không hiểu ngẩng đầu hỏi: “Phụ Hãn, Người làm sao vậy?”
Vẻ mặt Thác Bạt Chân không dám tin, hắn vội vàng nhét Ô Nham vào lòng Hải Liên Na, nói: “Hải Liên Na, con trông đệ đệ, Phụ Hãn đi một lát sẽ trở lại.” Nói xong lập tức chạy xuống.
Đám người hầu phía sau đều không hiểu gì, vài thị vệ vội đuổi theo hắn.
Thác Bạt Chân vội vàng chạy len vào giữa đám người. Đang trong lễ hội, người người tấp nập, đám thị vệ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng Đại Hãn đâu nữa. Hôm nay Thác Bạt Chân ăn mặc vô cùng giản dị, không khác giới Quý tộc bình thường là bao, hơn nữa trong lễ hội có rất nhiều người, cũng không dễ dàng nhìn ra được hắn.
Hắn đuổi theo bóng người kia, bất tri bất giác đã tới Vương Đình yên tĩnh, nhưng không thấy người nọ đâu nữa.
Thác Bạt Chân hoang mang nhìn quanh, đột nhiên một cánh tay vươn ra từ sau trướng bồng, bất ngờ túm lấy hắn. Hắn giật mình, đang định ra tay đánh trả, lại cảm thấy hông bị siết chặt, cả người đã rơi vào cái ôm quen thuộc.
Hắn vội ngẩng đầu, còn chưa kịp thấy rõ khuôn mặt người nọ, miệng đã bị thứ ấm áp chặn lại.
“Ưm…”
Hai người chưa nói một lời, hai tay Thác Bạt Chân ôm chặt vai người nọ, không thể ngăn được khao khát muốn gắn bó giao hòa.
Môi lưỡi ẩm ướt quấn lấy nhau, hương thảo nguyên tươi mát mà quyến rũ. Xa xa có tiếng vó ngựa, có tiếng cười nói, có tiếng nhạc hoan ca, nhưng tất cả thoáng chốc đều trở nên thật xa xôi, thế giới xung quanh trở nên mơ hồ, hai người tựa như hai con thú hoang, chỉ biết kịch liệt cắn xé nhau.
Không biết qua bao lâu, hai người rốt cục tách ra, môi cả hai đều sưng đỏ, ướt át.
Thác Bạt Chân ôm lấy gò má đối phương, lặng yên nhìn y. “A Tinh…”
Ngôn Tử Tinh gầy đi, cũng đen hơn, trên cằm đầy râu, trông không khác người Quyết trên thảo nguyên là mấy, nhưng cặp mắt vẫn sáng như sao, lấp lánh vui mừng mà nhìn hắn. “A Chân.”
Y vừa thốt ra hai chữ, liền thấy sắc mặt Thác Bạt Chân đột nhiên biến đổi, hung dữ nhéo cổ y, thấp giọng mắng: “Đồ đáng chết! Những ngày qua rốt cuộc ngươi đã đi đâu? Vì sao không trở lại? Ngươi có biết ta… ta…” Hắn kích động đến không nói lên lời.
Ngôn Tử Tinh cầm tay hắn, dỗ dành: “Là ta sai. Ta đã trở về rồi, ta đã trở về rồi đây.”
Thác Bạt Chân nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như còn có một lần nữa, ngươi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!”
Ngôn Tử Tinh cười nói: “Ngươi đang lo lắng ta sao? A Chân, ngươi lo lắng ta!”
Câu cuối cùng là khẳng định, không phải câu hỏi.
Thác Bạt Chân thả tay xuống, lẳng lặng nhìn Ngôn Tử Tinh: “Ta rất lo lắng, ta còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại ngươi nữa.”
Ngôn Tử Tinh sửng sốt, trong lòng cảm thấy vui sướng cùng ấm áp. Y nghiêng người tới trước, áp trán lên trán Thác Bạt Chân, nói: “Ta xin lỗi, không phải ta cố ý làm ngươi lo lắng, thật sự là lúc ấy ta không thể trở về được.”
Sắc mặt Thác Bạt Chân lập tức thay đổi: “Ngươi bị thương?”
Hắn lùi lại hai bước, ôm lấy hai vai Ngôn Tử Tinh, cẩn thận quan sát y từ trên xuống dưới một lượt.
Đúng lúc này đám thị vệ tìm tới nơi, không ngừng gọi vang: “Đại Hãn? Đại Hãn?”
Ngôn Tử Tinh nói: “Trở về rồi hãy nói.”
Thác Bạt Chân lo lắng nhìn y, cuối cùng buông tay sửa sang lại quần áo một chút, bước ra phía trước trướng bồng, nói: “Ta ở đây!”
Chúng thị vệ vội chạy tới.
Thác Bạt Chân phất phất tay, nói: “Được rồi! Các ngươi lui về sau mười bước đi.”
Thị vệ trưởng nghe lệnh, chỉ huy thuộc hạ lui lại.
Ngôn Tử Tinh lui lại phía sau Thác Bạt Chân, Thác Bạt Chân lại đột nhiên quay đầu nói: “Đứng ở bên cạnh ta.”
Ngôn Tử Tinh sửng sốt, rồi lập tức mỉm cười, đi tới đứng sóng vai với hắn.
Thác Bạt Chân thoải mái cùng Ngôn Tử Tinh trở lại vương trướng, phái người đi hỏi thăm Đại công chúa và Đại Vương tử, biết hai đứa nhỏ đã được nhũ mẫu đưa về trướng nghỉ ngơi, lúc này mới yên lòng.
Sau khi cho mọi người lui ra hết, hắn không thể chờ đợi được mà lập tức hỏi: “Những ngày này ngươi đã đi đâu? Ngày ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi có bị thương không? Sao lại gầy đi nhiều như vậy?”
Ngôn Tử Tinh hưởng thụ sự quan tâm của hắn một lát, mới chậm rãi giải thích hoàn cảnh mấy tháng nay của mình.
Hóa ra ngày ấy, kẻ đuổi tới là binh mã Đông Quyết, chính là đám dị tộc đã mai phục trên đỉnh núi. Đội nhân mã đó số lượng không nhiều, có hơn một trăm người. Ngôn Tử Tinh biết dùng sức một mình không ngăn được nhiều người như vậy, nhưng y ỷ vào võ công cao cường, lại cưỡi bảo mã Mặc Phong, dây dưa trong chốc lát để kéo dài thời gian hẳn là có thể. Trước tiên, y bắn khói hiệu màu vàng của Tầm Ky doanh, dụ đám người kia tới ngược hướng của Thác Bạt Chân, đến một sơn cốc mới bắt đầu ra tay.
Dùng một đỡ trăm, dĩ nhiên là một trận huyết chiến.
Ngôn Tử Tinh hời hợt kể lại, chỉ nói về sau Lăng Hổ dẫn người tới kịp thời, hai trăm Tinh Vệ đều là binh sĩ tinh nhuệ nhất Bắc Đường gia, cuối cùng cũng che chở y thoát thân ra được.
Có điều y bị thương quá nặng, Lăng Hổ lo lắng cho thương thế của y, tìm một chỗ yên tĩnh điều dưỡng.
Trên thực tế Ngôn Tử Tinh đã bị hôn mê mất mấy ngày mới tỉnh lại. Vừa tỉnh lại y liền muốn đi tìm Thác Bạt Chân, nhưng bị Lăng Hổ ngăn lại, dùng hai trăm Tinh Vệ canh giữ nơi y dưỡng thương. Lúc đó Ngôn Tử Tinh vô cùng giận dữ, thiếu chút nữa rút đao chém Lăng Hổ, nhưng Lăng Hổ vẫn nhất quyết giữ ý kiến của mình.
Vì sao Lăng Hổ dám lớn mật như thế? Ngôn Tử Tinh là chủ tử của hắn, nhưng hắn còn có một chủ tử lớn hơn Ngôn Tử Tinh, không phải ai khác, mà chính là lão Bắc Đường vương Bắc Đường Ngạo.
Lăng Hổ, Lăng Thành, Lăng Đông cùng toàn bộ Tinh Vệ đều do lão Vương gia tự mình tuyển chọn, đã hạ tử lệnh: “Nghe lệnh thiếu chủ, nhưng vào những thời điểm quan trọng, tuyệt đối không được để thiếu chủ làm bậy!”
Tuy Bắc Đường Diệu Nhật là trưởng tử, có uy nghi có thủ đoạn, nhưng lại vô cùng yêu thương đệ muội, nếu Ngôn Tử Tinh năn nỉ, Bắc Đường Diệu Nhật mềm lòng, nói không chừng một lúc nào đó sẽ để y đi. Bắc Đường Ngạo hiểu rõ chuyện này.
Hắn vốn là kẻ lãnh ngạo vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, lại lớn lên trong thời kỳ loạn lạc, hắn nghiêm khắc hơn Bắc Đường Diệu Nhật không biết gấp bao nhiêu lần. Hắn hiểu Ngôn Tử Tinh thật ra chỉ là một đứa trẻ bốc đồng, nóng lên liền không biết hậu quả, Bắc Đường Diệu Nhật lại yêu thương đệ đệ, chắc chắn sẽ không ngăn cản được Ngôn Tử Tinh, bởi vậy mới tự mình hạ lệnh cho đám người Lăng Hổ, trong những thời điểm mấu chốt nhất định phải trông chừng Ngôn Tử Tinh.
Lăng Hổ có mật chỉ của lão Vương gia, dù Ngôn Tử Tinh có nổi giận đến thế nào cũng quyết không chùn bước. Cũng may Lăng Thành nhanh trí, tranh thủ thời gian đi tìm hiểu tình hình Tây Quyết, biết Thác Bạt Chân đã hội hợp với đại quân, đang cùng Đông Quyết giao chiến, mà tin tức Tần Tử Nghiệp đã tiêu diệt được Đông Quyết Vương Đình lan tràn khắp nơi, chiến sự lúc này đang có lợi cho Tây Quyết.
Ngôn Tử Tinh nghe được tin Thác Bạt Chân đã bình an vô sự trở về đại doanh, mới yên lòng, cũng hiểu rõ thủ đoạn của hắn, lần này hắn chịu thiệt, nhất định sẽ có sách lược khác với Đông Quyết, lúc này mới không cố chấp nữa.
Y tĩnh dưỡng hơn một tháng, vết thương mới dần khá hơn, trong lòng vẫn ghi hận đám dị tộc đánh lén Thác Bạt Chân, sai Lăng Thành đi thăm dò, ai ngờ chính là người Bắc Hồ cải trang.
Ngôn Tử Tinh vô cùng phẫn nộ.
Năm trước y phát hiện người Bắc Hồ tập trung ở phụ cận biên giới Minh quốc nhiều hơn, vốn tưởng là Đông Quyết âm thầm cho phép, lại không ngờ được đám người đó giỏi che giấu hành tung như thế, trong lúc giao chiến lại đột nhiên lao tới, ngay cả đám người Lăng Hổ cũng vào thời khắc cuối cùng mới phát hiện ra.
Y lập tức phái người đưa tin cho Bắc Đường Diệu Nhật, để hắn điều tra đám người Bắc Hồ phụ cận biên giới. Sóng gió việc này gây ra ở Minh quốc tạm thời không đề cập tới.
Y lại lệnh cho Tầm Ky doanh đang ở trong Đông Quyết châm ngòi ly gián phụ tử Khô Mộc Đồ, cũng đúng lúc Thác Bạt Chân có hành động tương tự.
Sau khi Đại Vương tử mưu phản, tách khỏi đội quân Khô Mộc Đồ, mang theo nhân mã chạy thoát. Khi đó thương thế của Ngôn Tử Tinh khi đó đã tốt lên một nửa, liền để Khô Mộc Đồ cho Thác Bạt Chân xử lý, còn mình thì dẫn người đuổi theo Đại Vương tử. Đến khi bức Đại Vương tử Đông Quyết chạy vào rừng sâu, mới chịu quay lại.
Chính bởi vì như vậy, cộng thêm vết thương của y chưa khỏi, cho nên mới kéo dài thời gian trở về.
Thác Bạt Chân nghe y kể lại, tức giận đến đứng phắt dậy: “Tên kia đã bỏ chạy, ngươi còn đuổi theo làm gì? Chẳng lẽ Tây Quyết ta không có bản lĩnh gì hay sao? Ta lại sợ hắn quay lại đánh? Ngươi bị thương nặng như vậy, không mau trở về tĩnh dưỡng, đi trổ tài cho ai xem? Ngươi tưởng ta cần ân nghĩa này của ngươi sao?”
Ngôn Tử Tinh nói: “Đánh rắn không chết, rắn cắn lại. Mặc dù lần này Đông Quyết thất bại, nhưng Đại Vương tử chính là một ngòi lửa, nếu không diệt sạch tro tàn của hắn, không biết sau này hắn sẽ gây cho ngươi và con bao nhiêu phiền toái nữa. Ta nghĩ đến Hải Liên Na và con trai đều còn nhỏ, chờ đến khi chúng có thể tiếp quản sự nghiệp không biết cần bao nhiêu năm nữa, lúc đó người vất vả không phải là ngươi hay sao?”
Thác Bạt Chân nói: “Đa tạ sự quan tâm của ngươi! Ta làm bằng nước sao? Ta cần ngươi lo lắng thay ta sao? Nam tử Tây Quyết ta mười tuổi đã xông pha chiến trường, Ô Nham đảo mắt đã có thể cưỡi ngựa, không cần ngươi phải lo lắng cho nó thế đâu!”
Khóe mắt Ngôn Tử Tinh cong lên: “Ngươi cho tên cho con là Ô Nham? Diều hâu, không tồi. Vừa rồi ta có nhìn thấy, thằng bé trông rất hoạt bát.”
Thác Bạt Chân lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng biết là ngươi có con sao? Có thời gian đuổi theo đám tàn binh bại tướng kia, không biết trở về thăm con của ngươi? Ngươi có biết những ngày này ta lo lắng thế nào không?”
Ngôn Tử Tinh cảm thấy ấm áp, nói: “Là ta sai rồi, khiến ngươi lo lắng đều là ta không tốt.”
Thác Bạt Chân nhất thời buột miệng nói ra những lời trong lòng, không khỏi đỏ mặt lên, nhưng nhìn khuôn mặt gầy gò tang thương của Ngôn Tử Tinh, cuối cùng không đành lòng phủ nhận, chỉ phụng phịu nói: “Không chỉ có ta lo lắng, Hải Liên Na cũng rất nhớ ngươi. Con bé rất hiểu chuyện, không hề hỏi ta lấy một lần, nhìn con bé còn nhỏ mà đã ủ dột, ta rất đau lòng.”
Ngôn Tử Tinh nghe vậy lập tức ngồi không yên: “Ta đi thăm Hải Liên Na.”
Thác Bạt Chân nói: “Được rồi, ngươi ngồi xuống đi. Để ta sai người đưa Hải Liên Na và Ô Nham tới đây.”
Hải Liên Na năm tuổi vững vàng bế đệ đệ đi vào, một nhà bốn người đoàn tụ, thiên ngôn vạn ngữ không nói lên lời.
Hải Liên Na dù sao tuổi cũng còn nhỏ, khóc cười xong liền an tâm, nhưng vẫn lôi kéo tay Ngôn Tử Tinh bắt y hứa đi hứa lại mấy lần: “Phụ thân cam đoan từ nay về sau không rời xa đứa hoa nhỏ ngọt ngào, và cả đệ đệ nữa.” mới thỏa mãn trở về.
Thác Bạt Chân nói: “Ô Nham là nhũ danh ta đặt cho con, tên chính thức vẫn chưa có.”
Hai mắt Ngôn Tử Tinh sáng lên: “Ngươi giữ lại để ta đặt?”
Thác Bạt Chân quay mặt qua chỗ khác, tai có chút đỏ lên: “Ngươi muốn đặt, ta cũng không ngăn cản.”
Ngôn Tử Tinh biết hắn ngượng, cũng không bóc mẽ, cười nói: “Ta quả thật đã sớm nghĩ tới một cái tên.” Nói xong lấy từ trong ngực ra một mảnh giấy.
Thác Bạt Chân cầm lấy xem, thấy tờ giấy kia nhăn nhúm, hiểu ra Ngôn Tử Tinh vẫn luôn mang theo bên mình, còn thỉnh thoảng lấy ra xem. Phía trên là hai chữ hữu lực: Quân Duệ.
“Thác Bạt Quân Duệ, tên hay lắm.”
Hắn đọc lại một lần, vô cùng thoả mãn, nhìn Ngôn Tử Tinh ngồi đó mỉm cười, đột nhiên có chút bất an, giật giật thân thể, nói: “Quân Duệ là con của Thác Bạt Chân ta, tương lai sẽ là bá chủ thảo nguyên, cái tên Thác Bạt Quân Duệ này không thể thay đổi.”
Ngôn Tử Tinh dịu dàng nói: “Ta biết. Ta đã nói, các con đều ở lại bên ngươi.”
Thác Bạt Chân vừa hơi buông lỏng lại chợt đau lòng cùng bất an, hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Ngôn Tử Tinh nói: “Chúng ta đều ở nơi này, ngươi còn lo lắng cái gì?”
Thác Bạt Chân sững sờ.
Ngôn Tử Tinh bật cười nói: “Chuyện của ta và ngươi, người trong nhà đã sớm biết, bằng không ngươi nghĩ vì sao ta lại có thể mang theo nhiều lương thảo tới như vậy? Hoàng thượng và đại ca đã đồng ý, sau này Minh quốc và Tây Quyết hai bên cùng có lợi, vĩnh viễn kết làm bạn. Chỉ cần ngươi không trở mặt, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà.”
Y biết chính Thác Bạt Chân đưa đầu Tư Giản đến Diêu Kinh, dù còn nợ Minh quốc 30 vạn thạch lương thảo, kỳ thật cũng là vì muốn giải vây cho mình trước mặt đại ca, dù sao lần này y cố ý lần nữa ở lại thảo nguyên xác thực là vì tình. Lần này Thác Bạt Chân đưa ‘lễ trọng’ cũng là vì muốn thay y trấn an cơn giận của đại ca.
Thác Bạt Chân dừng lại một chút, đột nhiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt Ngôn Tử Tinh, thì thầm nói: “Ta đột nhiên cảm thấy có lỗi với ngươi.”
Ngôn Tử Tinh cầm tay hắn, dịu dàng nói: “Ngươi biết là tốt rồi. Từ nay về sau ngươi phải đối xử tốt với ta, bằng không ta không vui sẽ bỏ về nhà mẹ, xem ngươi ăn nói với Hải Liên Na và Ô Nham thế nào.”
Thác Bạt Chân nắm lại tay y, đắm đuối nhìn y, trịnh trọng nói: “Ta xin thề với Thiên Thần, đời nay quyết không phụ ngươi.”
Ngôn Tử Tinh nhìn hắn thật sâu, đột nhiên vươn tay, ôm hắn vào trong ngực.
Ân oán ngày trước theo gió bay đi, ái ân hôm nay mới là tất cả.
Trên đời này, không có gì hạnh phúc hơn một nhà đoàn viên.
Ô Nham là nhũ danh, Thác Bạt Chân từ khi sinh xong vẫn nhất quyết không đặt tên cho con. A Tố Á suy đoán hẳn là hắn muốn để Ngôn Tử Tinh đặt tên.
“Đại Hãn, hôm nay Đại Vương tử đã có thể lật người.”
“Ồ?” Thác Bạt Chân mừng rỡ. Hắn vẫn luôn lo lắng đứa nhỏ này bị sinh non sẽ gây tổn hại cho thân thể, huống chi còn sinh trên chiến trường, về sau lại không có nhũ mẫu, điều kiện gian khổ, lúc đầu là A Tố Á tìm một con ngựa mẹ để cho đứa trẻ bú, cũng may về sau, khi về gần tới bộ lạc thì tìm được một nhũ mẫu, từ lúc đó thằng bé mới được ăn uống no đủ.
“Ô Nham nhanh như vậy đã có thể lật người, giỏi quá!” Thác Bạt Chân hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của con.
A Tố Á nói: “Thời gian này Đại Công chúa theo Vương phi học may vá, còn nói sẽ thêu cho Đại Vương tử một chiếc khăn tay.”
Thác Bạt Chân cười: “Hải Liên Na thật là là hiểu chuyện, biết yêu thương đệ đệ.”
A Tố Á nói chuyện về bọn nhỏ với hắn một hồi, thấy tâm trạng của hắn tốt lên mới uyển chuyển an ủi nói: “Đại Hãn, có một số việc không nên quá sốt ruột. Ngôn đại nhân là người hiền tất được trời giúp, cũng vì Người và hai đứa nhỏ mà nhất định sẽ trở lại.”
Thác Bạt Chân trầm xuống, nói: “Ta hiểu.”
Hắn cảm thấy trong lòng như thiếu mất một khối. Tuy trước kia hai người đã từng xa nhau, nhưng lúc đó hắn biết rõ người kia đang bình an vô sự ở Minh quốc, nhưng hiện tại hắn thật sự rất bất an.
“Đại Hãn, tâm tư nặng nề sẽ ảnh hưởng tới thân thể. Lúc này đang diễn ra lễ hội A Mộ Đạt, Đại Hãn nên nhân cơ hội này giải sầu mới phải.”
A Tố Á thật sự lo lắng. Thác Bạt Chân mới sinh non lúc đầu xuân, sau đó cũng không có thời gian nghỉ dưỡng, e rằng thân thể đã bị tổn hại, muốn điều dưỡng cũng phải mất đến mấy năm. Mà dù ông đã khuyên can thế nào, cũng có Đại Công chúa và Đại Vương tử bên cạnh, nhưng Đại Hãn vẫn không cách nào an tâm điều dưỡng, điều này càng gây bất lợi cho cơ thể.
Thác Bạt Chân ừ một tiếng, chọc chọc lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ô Nham, mỉm cười nói: “Ô Nham, chúng ta cùng đi xem lễ hội A Mộ Đạt nhé? Đây là lần đầu tiên con tham gia một lễ hội kể từ khi sinh ra đấy.”
A Tố Á thấy hắn nghe lọt tai lời mình nói, cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.
Bên ngoài truyền báo Vương phi đến, A Tố Á liền xin phép cáo lui, Thác Bạt Chân nói: “Cứ để Ô Nham ở đây. Từ nay nó sẽ ở trong trướng của ta.”
Hắn luôn muốn giữ con bên mình để tự tay chăm sóc, nhưng mấy tháng nay công việc bề bộn, thân thể cũng không tốt cho nên đành nhờ lão sư chăm sóc. Hiện tại hắn cảm thấy thân thể mình đã khá hơn rất nhiều, muốn giữ đứa nhỏ ở lại.
A Tố Á hiểu ý của hắn, nói: “Ta sẽ lệnh cho nhũ mẫu của Đại Vương tử dời qua đây.”
Thác Bạt Chân gật đầu.
A Tố Á lui ra ngoài, một lát sau, Vương phi vén rèm đi vào.
Vị Vương phi từ bộ tộc Tác Gia tái giá tới đây mới hơn hai mươi tuổi, dáng người cao gầy kiện mỹ, ngũ quan xinh đẹp, thần sắc dịu dàng. Khi nhìn thấy Đại Hãn bế Đại Vương tử ngồi đó liền nở nụ cười.
Nàng hành lễ nói: “Nô tì bái kiến Đại Hãn.”
Thác Bạt Chân cho phép nàng ngồi, rồi nói: “Sao hôm nay nàng lại tới nữa? Thạc Tể ho khan đã khá hơn chút chưa?”
Vương phi mỉm cười nói: “Hôm qua A Tố Á đại nhân đã đích thân đến xem bệnh cho thằng bé, nói là mùa hè trẻ nhỏ dễ bị ho khan, cho thằng bé uống nhiều nước, tránh gió là được. Đại nhân kê cho thằng bé một đơn thuốc, hiện tại đã không còn gì đáng ngại nữa rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Vương phi nhìn Đại Vương tử trong lòng hắn, thấy hai mắt Đại Vương tử lanh lẹ nhìn quanh, bàn tay bé nhỏ giơ giơ nắm nắm, rất nhanh nhẹn, hiếu động, không khỏi khen: “Đại Vương tử lớn lên thật đẹp, rất giống Đại Hãn.”
Thác Bạt Chân nghe xong vui vẻ, cười ha hả, nói: “Thật không? Ta lại cảm thấy không giống ta lắm.”
Dung mạo của Hải Liên Na hiện rõ nét ngoại tộc, có bảy phần giống Thác Bạt Chân, chỉ cần liếc một cái có thể nhận ra hai người là phụ tử. Còn Ô Nham, tuy giờ vẫn chưa nảy nở, nhưng có thể thấy được thằng bé giống Ngôn Tử Tinh nhiều hơn. Nhưng điều kỳ diệu chính là, đặt Hải Liên Na và Ô Nham một chỗ, sẽ thấy hai tỷ đệ giống nhau mười phần. Huyết thống quả nhiên rất kỳ diệu.
Vương phi nhìn kỹ Đại Vương, lại gật đầu nói: “Đại Hãn nói đúng. Thằng bé trông rất giống A Tinh.”
Thác Bạt Chân nghe vậy chợt khựng lại, thấp giọng quát: “A Mỹ Nhĩ!”
Vương phi mỉm cười: “Sao thế? Nô tỳ nói sai rồi sao?”
Thác Bạt Chân nhìn nàng, nói: “Bộ lạc Nạp Nhật Hồ đang tới đây, nàng đã biết chưa?”
Lần này đến lượt sắc mặt Vương phi cứng ngắc, nàng thu lại nụ cười, thản nhiên nói: “Phụ thân đã viết thư báo cho nô tỳ biết. Đây cũng là chuyện tốt. Từ sau khi người Quyết xung đột, Nạp Nhật Hồ đã rời thảo nguyên, đến thung lũng Ô Lý Mộc ẩn cư. Tộc trưởng tiền nhiệm đã từng thề, trước khi người Quyết hợp lại, Nạp Nhật Hồ sẽ không trở lại thảo nguyên. Hiện tại Tây Quyết một lần nữa thống nhất thảo nguyên, bộ tộc đương nhiên sẽ muốn trở về dưới trướng Đại Hãn ngài.”
Thì ra vị Vương phi này vốn chẳng phải người xa lạ, mà chính là con gái A Mỹ Nhĩ của trưởng lão của bộ tộc ở thung lũng Ô Lý Mộc mà năm đó Ngôn Tử Tinh và Thác Bạt Chân đã lưu lạc tới. Năm đó A Mỹ Nhĩ yêu say đắm vị tộc trưởng Nạp Nhật Hồ lớn hơn nàng hai mươi mấy tuổi, nhưng bị từ chối, cuối cùng bị phụ thân gả đến ngoại tộc, chính là bộ tộc Tác Gia. Nàng được gả cho tộc trưởng trẻ tuổi tân nhậm bộ tộc Tác Gia lúc bấy giờ, Tát Minh Đạt.
Bộ tộc Tác Gia thực lực cường đại, nhưng tộc trưởng con cháu không vượng. Tát Minh Đạt là con trai độc nhất, A Mỹ Nhĩ gả cho y được ba năm, sinh hai đứa con trai, Tát Minh Đạt vô cùng sủng ái nàng. Về sau đứa con trai lớn chết yểu, chỉ còn lại con trai nhỏ Thạc Tể, mà Tát Minh Đạt lại gặp chuyện không may mà bỏ mình, A Mỹ Nhĩ trở thành quả phụ.
Dựa theo tộc quy, nàng có thể tái giá với huynh đệ của Tát Minh Đạt, nhưng Tát Minh Đạt không có huynh đệ, thúc thúc của y lại ngấp nghé chức vị Tộc trưởng, còn muốn cưỡng ép A Mỹ Nhĩ. Đúng lúc đó Thác Bạt Chân phái người tới bộ tộc Tác Gia, muốn thuyết phục bọn họ quy phục, A Mỹ Nhĩ lập tức quyết định, mang theo đứa con nhỏ cùng đồ cưới tìm tới Thác Bạt Chân nương tựa. Vừa nhìn thấy Thác Bạt Chân, nàng vô cùng bất ngờ, không ngờ được Nhị vương tử Tây Quyết lại chính là cố nhân ở thung lũng Ô Lý Mộc năm đó.
Mà Thác Bạt Chân nhìn thấy nàng thì lập tức tính kế. Hắn thuyết phục A Mỹ Nhĩ tái giá, gả cho mình, hứa hẹn sẽ giúp Thạc Tể đoạt lại vị trí Tộc trưởng Tác Gia, nhưng điều kiện là bộ lạc Tác Gia phải thần phục hắn.
Lúc đầu A Mỹ Nhĩ một phần bị chuyện thương tâm ở Nạp Nhật Hồ, sau lại giữ tình với trượng phu yêu thương mình đã mất, nàng vốn không có ý định tái giá, nhưng nàng biết rõ quan hệ của Thác Bạt Chân và Ngôn Tử Tinh, Thác Bạt Chân lại tỏ vẻ tôn trọng ý nguyện của nàng, cũng hứa hẹn hai người chỉ là phu thê trên danh nghĩa, cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng đã đồng ý.
Từ đó về sau, nàng trở thành Vương phi của Thác Bạt Chân, con của nàng trở thành Tộc trưởng kế nhiệm bộ lạc Tác Gia, mà Thác Bạt Chân sau đó đã thu phục được bộ lạc cường đại kia, còn về thúc thúc của Tát Minh Đạt cũng bị Thác Bạt Chân phái người giải quyết.
A Mỹ Nhĩ sớm đã nghe đến danh tiếng Bác Tháp Đồ Hồng của Thác Bạt Chân, lại không biết đến thủ đoạn của hắn, cho nên an tâm làm vương phi của hắn bao nhiêu lâu nay. Lúc này nghe Thác Bạt Chân nhắc tới mẫu tộc mình, nàng chỉ cảm thấy như đã cách một đời, cũng cảm thấy lãnh đạm.
Thác Bạt Chân thấy nàng như thế, biết nàng đã buông xuôi chuyện xưa, không nói thêm nữa, chỉ nói: “Mấy ngày nay Hách Đạt vẫn luôn muốn tìm Thạc Tể chơi cùng. Nếu sức khỏe của Thạc Tể đã tốt, sai người dẫn thằng bé và Hách Đạt đi tham gia lễ hội A Mộ Đạt đi.”
A Mỹ Nhĩ nói: “Thời gian này Đại Công chúa theo nô tỳ học may vá, nhưng những việc này không phải là sở trường của nô tỳ, Đại Hãn có muốn tìm một sư phụ Minh quốc cho Đại Công chúa không?”
Hôm nay nàng đến chính là vì việc này.
Hiện tại nàng là thê thất duy nhất trong hậu cung của Thác Bạt Chân, dù thế nào Hải Liên Na cũng nên gọi nàng là Mẫu phi, có điều nàng cũng không quá để tâm chuyện này, cho nên từ trước đến giờ vẫn để Hải Liên Na gọi mình là Cát Tháp nương nương. Hải Liên Na theo nàng học kỹ năng của nữ tử Tây Quyết, nhưng nữ tử Tây Quyết vốn không am hiểu may vá, A Mỹ Nhĩ nghĩ dù sao Hải Liên Na cũng là quận chúa Minh quốc, nói không chừng cần phải học tốt những kỹ năng này, nhưng chỉ sợ nàng dạy không được.
Thác Bạt Chân nghe vậy, thản nhiên nói: “Hải Liên Na là Đại Công chúa của Tây Quyết ta, không cần học may vá thêu thùa tinh tế như vậy, có thể tự may hà bao là được rồi. Thời gian còn lại chi bằng nàng dạy con bé cưỡi ngựa đi, ta nhớ nàng bắn cung rất giỏi, cũng có thể dạy con bé bắn cung.”
A Mỹ Nhĩ mỉm cười: “Nô tỳ hiểu rồi.”
*
Ô Nham ngày ngày được Thác Bạt Chân nâng niu trong Vương trướng, Hải Liên Na mỗi ngày tới thỉnh an, cũng chơi cùng đệ đệ một lát.
Ngày hôm đó tinh thần của Thác Bạt Chân vô cùng tốt, một tay ôm Ô Nham, một tay nắm Hải Liên Na, đi quan sát trận đấu vật A Mộ Đạt.
Các võ sĩ Tây Quyết thấy Đại Hãn đến đều vô cùng hăng hái.
Thác Bạt Chân nhớ Ngôn Tử Tinh rất giỏi đấu vật, lúc ở thung lũng Ô Lý Mộc còn giành được quán quân trong lễ hội A Mộ Đạt, được không ít thiếu nữ tặng khăn ha-đa.
Hắn còn nhớ hai người lén chạy khỏi lễ hội, đến chỗ không người hẹn hò, Ngôn Tử Tinh bất ngờ hôn hắn, lại đập trúng mũi hắn, còn phàn nàn tại mũi hắn cao quá.
Thác Bạt Chân nhớ lại, khóe miệng không khỏi cong lên.
Hải Liên Na hưng phấn xem đấu vật, Ô Nham nằm trong ngực Thác Bạt Chân trong ngực, đôi mắt đen bóng như sao nhìn chằm chằm cằm Phụ Hãn, dường như đang thắc mắc Phụ Hãn đang cười cái gì, thằng bé bất mãn a a hai tiếng.
Thác Bạt Chân lấy lại tinh thần, bế dựng thằng bé lên, chỉ vào sân đấu nói: “Ô Nham, con xem kìa, đây đều là những dũng sĩ của Tây Quyết ta! Sau này con nhất định phải dũng mãnh như bọn họ đấy!”
Ô Nham hưng phấn mà kêu lên, bàn tay nhỏ bé không ngừng vung vẩy.
Thác Bạt Chân ha hả cười, lơ đãng nhìn quanh, đột nhiên toàn thân chấn động, đứng phắt dậy.
Hải Liên Na không hiểu ngẩng đầu hỏi: “Phụ Hãn, Người làm sao vậy?”
Vẻ mặt Thác Bạt Chân không dám tin, hắn vội vàng nhét Ô Nham vào lòng Hải Liên Na, nói: “Hải Liên Na, con trông đệ đệ, Phụ Hãn đi một lát sẽ trở lại.” Nói xong lập tức chạy xuống.
Đám người hầu phía sau đều không hiểu gì, vài thị vệ vội đuổi theo hắn.
Thác Bạt Chân vội vàng chạy len vào giữa đám người. Đang trong lễ hội, người người tấp nập, đám thị vệ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng Đại Hãn đâu nữa. Hôm nay Thác Bạt Chân ăn mặc vô cùng giản dị, không khác giới Quý tộc bình thường là bao, hơn nữa trong lễ hội có rất nhiều người, cũng không dễ dàng nhìn ra được hắn.
Hắn đuổi theo bóng người kia, bất tri bất giác đã tới Vương Đình yên tĩnh, nhưng không thấy người nọ đâu nữa.
Thác Bạt Chân hoang mang nhìn quanh, đột nhiên một cánh tay vươn ra từ sau trướng bồng, bất ngờ túm lấy hắn. Hắn giật mình, đang định ra tay đánh trả, lại cảm thấy hông bị siết chặt, cả người đã rơi vào cái ôm quen thuộc.
Hắn vội ngẩng đầu, còn chưa kịp thấy rõ khuôn mặt người nọ, miệng đã bị thứ ấm áp chặn lại.
“Ưm…”
Hai người chưa nói một lời, hai tay Thác Bạt Chân ôm chặt vai người nọ, không thể ngăn được khao khát muốn gắn bó giao hòa.
Môi lưỡi ẩm ướt quấn lấy nhau, hương thảo nguyên tươi mát mà quyến rũ. Xa xa có tiếng vó ngựa, có tiếng cười nói, có tiếng nhạc hoan ca, nhưng tất cả thoáng chốc đều trở nên thật xa xôi, thế giới xung quanh trở nên mơ hồ, hai người tựa như hai con thú hoang, chỉ biết kịch liệt cắn xé nhau.
Không biết qua bao lâu, hai người rốt cục tách ra, môi cả hai đều sưng đỏ, ướt át.
Thác Bạt Chân ôm lấy gò má đối phương, lặng yên nhìn y. “A Tinh…”
Ngôn Tử Tinh gầy đi, cũng đen hơn, trên cằm đầy râu, trông không khác người Quyết trên thảo nguyên là mấy, nhưng cặp mắt vẫn sáng như sao, lấp lánh vui mừng mà nhìn hắn. “A Chân.”
Y vừa thốt ra hai chữ, liền thấy sắc mặt Thác Bạt Chân đột nhiên biến đổi, hung dữ nhéo cổ y, thấp giọng mắng: “Đồ đáng chết! Những ngày qua rốt cuộc ngươi đã đi đâu? Vì sao không trở lại? Ngươi có biết ta… ta…” Hắn kích động đến không nói lên lời.
Ngôn Tử Tinh cầm tay hắn, dỗ dành: “Là ta sai. Ta đã trở về rồi, ta đã trở về rồi đây.”
Thác Bạt Chân nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như còn có một lần nữa, ngươi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!”
Ngôn Tử Tinh cười nói: “Ngươi đang lo lắng ta sao? A Chân, ngươi lo lắng ta!”
Câu cuối cùng là khẳng định, không phải câu hỏi.
Thác Bạt Chân thả tay xuống, lẳng lặng nhìn Ngôn Tử Tinh: “Ta rất lo lắng, ta còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại ngươi nữa.”
Ngôn Tử Tinh sửng sốt, trong lòng cảm thấy vui sướng cùng ấm áp. Y nghiêng người tới trước, áp trán lên trán Thác Bạt Chân, nói: “Ta xin lỗi, không phải ta cố ý làm ngươi lo lắng, thật sự là lúc ấy ta không thể trở về được.”
Sắc mặt Thác Bạt Chân lập tức thay đổi: “Ngươi bị thương?”
Hắn lùi lại hai bước, ôm lấy hai vai Ngôn Tử Tinh, cẩn thận quan sát y từ trên xuống dưới một lượt.
Đúng lúc này đám thị vệ tìm tới nơi, không ngừng gọi vang: “Đại Hãn? Đại Hãn?”
Ngôn Tử Tinh nói: “Trở về rồi hãy nói.”
Thác Bạt Chân lo lắng nhìn y, cuối cùng buông tay sửa sang lại quần áo một chút, bước ra phía trước trướng bồng, nói: “Ta ở đây!”
Chúng thị vệ vội chạy tới.
Thác Bạt Chân phất phất tay, nói: “Được rồi! Các ngươi lui về sau mười bước đi.”
Thị vệ trưởng nghe lệnh, chỉ huy thuộc hạ lui lại.
Ngôn Tử Tinh lui lại phía sau Thác Bạt Chân, Thác Bạt Chân lại đột nhiên quay đầu nói: “Đứng ở bên cạnh ta.”
Ngôn Tử Tinh sửng sốt, rồi lập tức mỉm cười, đi tới đứng sóng vai với hắn.
Thác Bạt Chân thoải mái cùng Ngôn Tử Tinh trở lại vương trướng, phái người đi hỏi thăm Đại công chúa và Đại Vương tử, biết hai đứa nhỏ đã được nhũ mẫu đưa về trướng nghỉ ngơi, lúc này mới yên lòng.
Sau khi cho mọi người lui ra hết, hắn không thể chờ đợi được mà lập tức hỏi: “Những ngày này ngươi đã đi đâu? Ngày ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi có bị thương không? Sao lại gầy đi nhiều như vậy?”
Ngôn Tử Tinh hưởng thụ sự quan tâm của hắn một lát, mới chậm rãi giải thích hoàn cảnh mấy tháng nay của mình.
Hóa ra ngày ấy, kẻ đuổi tới là binh mã Đông Quyết, chính là đám dị tộc đã mai phục trên đỉnh núi. Đội nhân mã đó số lượng không nhiều, có hơn một trăm người. Ngôn Tử Tinh biết dùng sức một mình không ngăn được nhiều người như vậy, nhưng y ỷ vào võ công cao cường, lại cưỡi bảo mã Mặc Phong, dây dưa trong chốc lát để kéo dài thời gian hẳn là có thể. Trước tiên, y bắn khói hiệu màu vàng của Tầm Ky doanh, dụ đám người kia tới ngược hướng của Thác Bạt Chân, đến một sơn cốc mới bắt đầu ra tay.
Dùng một đỡ trăm, dĩ nhiên là một trận huyết chiến.
Ngôn Tử Tinh hời hợt kể lại, chỉ nói về sau Lăng Hổ dẫn người tới kịp thời, hai trăm Tinh Vệ đều là binh sĩ tinh nhuệ nhất Bắc Đường gia, cuối cùng cũng che chở y thoát thân ra được.
Có điều y bị thương quá nặng, Lăng Hổ lo lắng cho thương thế của y, tìm một chỗ yên tĩnh điều dưỡng.
Trên thực tế Ngôn Tử Tinh đã bị hôn mê mất mấy ngày mới tỉnh lại. Vừa tỉnh lại y liền muốn đi tìm Thác Bạt Chân, nhưng bị Lăng Hổ ngăn lại, dùng hai trăm Tinh Vệ canh giữ nơi y dưỡng thương. Lúc đó Ngôn Tử Tinh vô cùng giận dữ, thiếu chút nữa rút đao chém Lăng Hổ, nhưng Lăng Hổ vẫn nhất quyết giữ ý kiến của mình.
Vì sao Lăng Hổ dám lớn mật như thế? Ngôn Tử Tinh là chủ tử của hắn, nhưng hắn còn có một chủ tử lớn hơn Ngôn Tử Tinh, không phải ai khác, mà chính là lão Bắc Đường vương Bắc Đường Ngạo.
Lăng Hổ, Lăng Thành, Lăng Đông cùng toàn bộ Tinh Vệ đều do lão Vương gia tự mình tuyển chọn, đã hạ tử lệnh: “Nghe lệnh thiếu chủ, nhưng vào những thời điểm quan trọng, tuyệt đối không được để thiếu chủ làm bậy!”
Tuy Bắc Đường Diệu Nhật là trưởng tử, có uy nghi có thủ đoạn, nhưng lại vô cùng yêu thương đệ muội, nếu Ngôn Tử Tinh năn nỉ, Bắc Đường Diệu Nhật mềm lòng, nói không chừng một lúc nào đó sẽ để y đi. Bắc Đường Ngạo hiểu rõ chuyện này.
Hắn vốn là kẻ lãnh ngạo vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, lại lớn lên trong thời kỳ loạn lạc, hắn nghiêm khắc hơn Bắc Đường Diệu Nhật không biết gấp bao nhiêu lần. Hắn hiểu Ngôn Tử Tinh thật ra chỉ là một đứa trẻ bốc đồng, nóng lên liền không biết hậu quả, Bắc Đường Diệu Nhật lại yêu thương đệ đệ, chắc chắn sẽ không ngăn cản được Ngôn Tử Tinh, bởi vậy mới tự mình hạ lệnh cho đám người Lăng Hổ, trong những thời điểm mấu chốt nhất định phải trông chừng Ngôn Tử Tinh.
Lăng Hổ có mật chỉ của lão Vương gia, dù Ngôn Tử Tinh có nổi giận đến thế nào cũng quyết không chùn bước. Cũng may Lăng Thành nhanh trí, tranh thủ thời gian đi tìm hiểu tình hình Tây Quyết, biết Thác Bạt Chân đã hội hợp với đại quân, đang cùng Đông Quyết giao chiến, mà tin tức Tần Tử Nghiệp đã tiêu diệt được Đông Quyết Vương Đình lan tràn khắp nơi, chiến sự lúc này đang có lợi cho Tây Quyết.
Ngôn Tử Tinh nghe được tin Thác Bạt Chân đã bình an vô sự trở về đại doanh, mới yên lòng, cũng hiểu rõ thủ đoạn của hắn, lần này hắn chịu thiệt, nhất định sẽ có sách lược khác với Đông Quyết, lúc này mới không cố chấp nữa.
Y tĩnh dưỡng hơn một tháng, vết thương mới dần khá hơn, trong lòng vẫn ghi hận đám dị tộc đánh lén Thác Bạt Chân, sai Lăng Thành đi thăm dò, ai ngờ chính là người Bắc Hồ cải trang.
Ngôn Tử Tinh vô cùng phẫn nộ.
Năm trước y phát hiện người Bắc Hồ tập trung ở phụ cận biên giới Minh quốc nhiều hơn, vốn tưởng là Đông Quyết âm thầm cho phép, lại không ngờ được đám người đó giỏi che giấu hành tung như thế, trong lúc giao chiến lại đột nhiên lao tới, ngay cả đám người Lăng Hổ cũng vào thời khắc cuối cùng mới phát hiện ra.
Y lập tức phái người đưa tin cho Bắc Đường Diệu Nhật, để hắn điều tra đám người Bắc Hồ phụ cận biên giới. Sóng gió việc này gây ra ở Minh quốc tạm thời không đề cập tới.
Y lại lệnh cho Tầm Ky doanh đang ở trong Đông Quyết châm ngòi ly gián phụ tử Khô Mộc Đồ, cũng đúng lúc Thác Bạt Chân có hành động tương tự.
Sau khi Đại Vương tử mưu phản, tách khỏi đội quân Khô Mộc Đồ, mang theo nhân mã chạy thoát. Khi đó thương thế của Ngôn Tử Tinh khi đó đã tốt lên một nửa, liền để Khô Mộc Đồ cho Thác Bạt Chân xử lý, còn mình thì dẫn người đuổi theo Đại Vương tử. Đến khi bức Đại Vương tử Đông Quyết chạy vào rừng sâu, mới chịu quay lại.
Chính bởi vì như vậy, cộng thêm vết thương của y chưa khỏi, cho nên mới kéo dài thời gian trở về.
Thác Bạt Chân nghe y kể lại, tức giận đến đứng phắt dậy: “Tên kia đã bỏ chạy, ngươi còn đuổi theo làm gì? Chẳng lẽ Tây Quyết ta không có bản lĩnh gì hay sao? Ta lại sợ hắn quay lại đánh? Ngươi bị thương nặng như vậy, không mau trở về tĩnh dưỡng, đi trổ tài cho ai xem? Ngươi tưởng ta cần ân nghĩa này của ngươi sao?”
Ngôn Tử Tinh nói: “Đánh rắn không chết, rắn cắn lại. Mặc dù lần này Đông Quyết thất bại, nhưng Đại Vương tử chính là một ngòi lửa, nếu không diệt sạch tro tàn của hắn, không biết sau này hắn sẽ gây cho ngươi và con bao nhiêu phiền toái nữa. Ta nghĩ đến Hải Liên Na và con trai đều còn nhỏ, chờ đến khi chúng có thể tiếp quản sự nghiệp không biết cần bao nhiêu năm nữa, lúc đó người vất vả không phải là ngươi hay sao?”
Thác Bạt Chân nói: “Đa tạ sự quan tâm của ngươi! Ta làm bằng nước sao? Ta cần ngươi lo lắng thay ta sao? Nam tử Tây Quyết ta mười tuổi đã xông pha chiến trường, Ô Nham đảo mắt đã có thể cưỡi ngựa, không cần ngươi phải lo lắng cho nó thế đâu!”
Khóe mắt Ngôn Tử Tinh cong lên: “Ngươi cho tên cho con là Ô Nham? Diều hâu, không tồi. Vừa rồi ta có nhìn thấy, thằng bé trông rất hoạt bát.”
Thác Bạt Chân lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng biết là ngươi có con sao? Có thời gian đuổi theo đám tàn binh bại tướng kia, không biết trở về thăm con của ngươi? Ngươi có biết những ngày này ta lo lắng thế nào không?”
Ngôn Tử Tinh cảm thấy ấm áp, nói: “Là ta sai rồi, khiến ngươi lo lắng đều là ta không tốt.”
Thác Bạt Chân nhất thời buột miệng nói ra những lời trong lòng, không khỏi đỏ mặt lên, nhưng nhìn khuôn mặt gầy gò tang thương của Ngôn Tử Tinh, cuối cùng không đành lòng phủ nhận, chỉ phụng phịu nói: “Không chỉ có ta lo lắng, Hải Liên Na cũng rất nhớ ngươi. Con bé rất hiểu chuyện, không hề hỏi ta lấy một lần, nhìn con bé còn nhỏ mà đã ủ dột, ta rất đau lòng.”
Ngôn Tử Tinh nghe vậy lập tức ngồi không yên: “Ta đi thăm Hải Liên Na.”
Thác Bạt Chân nói: “Được rồi, ngươi ngồi xuống đi. Để ta sai người đưa Hải Liên Na và Ô Nham tới đây.”
Hải Liên Na năm tuổi vững vàng bế đệ đệ đi vào, một nhà bốn người đoàn tụ, thiên ngôn vạn ngữ không nói lên lời.
Hải Liên Na dù sao tuổi cũng còn nhỏ, khóc cười xong liền an tâm, nhưng vẫn lôi kéo tay Ngôn Tử Tinh bắt y hứa đi hứa lại mấy lần: “Phụ thân cam đoan từ nay về sau không rời xa đứa hoa nhỏ ngọt ngào, và cả đệ đệ nữa.” mới thỏa mãn trở về.
Thác Bạt Chân nói: “Ô Nham là nhũ danh ta đặt cho con, tên chính thức vẫn chưa có.”
Hai mắt Ngôn Tử Tinh sáng lên: “Ngươi giữ lại để ta đặt?”
Thác Bạt Chân quay mặt qua chỗ khác, tai có chút đỏ lên: “Ngươi muốn đặt, ta cũng không ngăn cản.”
Ngôn Tử Tinh biết hắn ngượng, cũng không bóc mẽ, cười nói: “Ta quả thật đã sớm nghĩ tới một cái tên.” Nói xong lấy từ trong ngực ra một mảnh giấy.
Thác Bạt Chân cầm lấy xem, thấy tờ giấy kia nhăn nhúm, hiểu ra Ngôn Tử Tinh vẫn luôn mang theo bên mình, còn thỉnh thoảng lấy ra xem. Phía trên là hai chữ hữu lực: Quân Duệ.
“Thác Bạt Quân Duệ, tên hay lắm.”
Hắn đọc lại một lần, vô cùng thoả mãn, nhìn Ngôn Tử Tinh ngồi đó mỉm cười, đột nhiên có chút bất an, giật giật thân thể, nói: “Quân Duệ là con của Thác Bạt Chân ta, tương lai sẽ là bá chủ thảo nguyên, cái tên Thác Bạt Quân Duệ này không thể thay đổi.”
Ngôn Tử Tinh dịu dàng nói: “Ta biết. Ta đã nói, các con đều ở lại bên ngươi.”
Thác Bạt Chân vừa hơi buông lỏng lại chợt đau lòng cùng bất an, hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Ngôn Tử Tinh nói: “Chúng ta đều ở nơi này, ngươi còn lo lắng cái gì?”
Thác Bạt Chân sững sờ.
Ngôn Tử Tinh bật cười nói: “Chuyện của ta và ngươi, người trong nhà đã sớm biết, bằng không ngươi nghĩ vì sao ta lại có thể mang theo nhiều lương thảo tới như vậy? Hoàng thượng và đại ca đã đồng ý, sau này Minh quốc và Tây Quyết hai bên cùng có lợi, vĩnh viễn kết làm bạn. Chỉ cần ngươi không trở mặt, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà.”
Y biết chính Thác Bạt Chân đưa đầu Tư Giản đến Diêu Kinh, dù còn nợ Minh quốc 30 vạn thạch lương thảo, kỳ thật cũng là vì muốn giải vây cho mình trước mặt đại ca, dù sao lần này y cố ý lần nữa ở lại thảo nguyên xác thực là vì tình. Lần này Thác Bạt Chân đưa ‘lễ trọng’ cũng là vì muốn thay y trấn an cơn giận của đại ca.
Thác Bạt Chân dừng lại một chút, đột nhiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt Ngôn Tử Tinh, thì thầm nói: “Ta đột nhiên cảm thấy có lỗi với ngươi.”
Ngôn Tử Tinh cầm tay hắn, dịu dàng nói: “Ngươi biết là tốt rồi. Từ nay về sau ngươi phải đối xử tốt với ta, bằng không ta không vui sẽ bỏ về nhà mẹ, xem ngươi ăn nói với Hải Liên Na và Ô Nham thế nào.”
Thác Bạt Chân nắm lại tay y, đắm đuối nhìn y, trịnh trọng nói: “Ta xin thề với Thiên Thần, đời nay quyết không phụ ngươi.”
Ngôn Tử Tinh nhìn hắn thật sâu, đột nhiên vươn tay, ôm hắn vào trong ngực.
Ân oán ngày trước theo gió bay đi, ái ân hôm nay mới là tất cả.
Trên đời này, không có gì hạnh phúc hơn một nhà đoàn viên.
Danh sách chương