Edit: Nguyệt Cầm Vân

Thác Bạt Chân giành được chiến thắng, theo bản năng dõi mắt tìm kiếm thân ảnh quen thuộc trong đám người. Thế nhưng lùng sục khắp nơi vẫn không nhìn thấy người mà mình muốn thấy, trong lòng không khỏi có chút mất mác.

Tên gia khỏa này! Rõ ràng đã nói sẽ tới xem ta thi đấu! Thác Bạt Chân nhảy xuống khỏi ngựa, trả lại ngựa thi đấu cho người cấp dưỡng, trong lòng có chút không vui. Nhưng đúng lúc này, một đám thiếu nữ vừa ca vừa múa vây tới, tranh nhau muốn được là người tặng khăn ha-đa anh hùng đầu tiên cho hắn, hấp dẫn đi lực chú ý của hắn.

Thác Bạt Chân mỉm cười đắc ý, đang chuẩn bị tiếp nhận nghênh đón thì bỗng nhiên cổ tay bị kéo giật, có người từ phía sau nắm chặt lấy tay hắn.

Hắn còn chưa kịp quay đầu nhìn thì đã bị người nọ kéo chạy ra khỏi đám người.

Thác Bạt Chân có chút lưu luyến ngoảnh đầu lại nhìn đám thiếu nữ đang đuổi theo phía sau, trong lòng rất lấy làm tiếc. Nhưng người đang kéo hắn đi lại túm hắn chạy rất nhanh, len lỏi trong đám người và những trướng bồng, chỉ chốc lát sau đã cắt đuôi được những cô nương xinh đẹp nọ.

Hai người dần chạy tới nơi vắng vẻ thưa thớt, ít người qua lại.

Thác Bạt Chân vừa mở miệng nói: “Này, ngươi…”

Người kia liền gấp gáp dộng lưng hắn lên cột trụ bằng gỗ phía sau trướng bồng, dùng sức hôn tới.

Thiếu chút nữa thì Thác Bạt Chân bị hắn xô tới gãy cả mũi, không khỏi bật cười.

Người kia hôn hai cái, thấy hắn không chuyên tâm, liền hờn giận nói: “Cười cái gì mà cười!”

Thác Bạt Chân đáp: “Ngươi đụng đau mũi ta.”

Người kia oán trách: “Ai bảo mũi ngươi cao như vậy làm gì.”

Thác Bạt Chân trừng mắt: “Cái này có thể trách ta sao? Ai bảo ngươi gấp gáp như vậy, ta có thể không cười sao!?”

Người kia ôm xiết lấy hắn, dùng Hán ngữ lầm bầm vừa như làm nũng lại vừa như không vui: “Trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Lần này Thác Bạt Chân thật sự mở trừng mắt, túm mấy chiếc khăn ha-đa trắng noãn đang buộc trên cổ người nọ, chậm rãi nói: “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa, ta không nghe rõ.”

“Được rồi, được rồi. Ta cái gì cũng chưa nói.” Người nọ chính là Ngôn Tử Tinh. Hắn cũng biết mình gây sự vô cớ, suy cho cùng thì Thác Bạt Chân còn chưa kịp nhận sự ái mộ của mấy cô nương kia, chính mình trên cổ lại đã đeo mấy cái rồi.

Thác Bạt Chân phát hiện ra hư tâm của hắn, lạnh lùng cười khẽ, cuộn tròn mấy chiếc khăn ha-đa kia lại, chầm chậm xiết chặt.

“Vừa rồi hình như ta nghe thấy có người nói ta trêu hoa ghẹo nguyệt.” Giọng của hắn rất trầm, nét mặt rất nguy hiểm.

Ngôn Tử Tinh rùng mình một cái, hơi hơi giật lùi về phía sau, dè dặt nói: “Nhất định là ngươi nghe lầm rồi.”

Thác Bạt Chân chầm chậm thắt chặt khăn ha-đa trong tay, khiến Ngôn Tử Tinh bắt buộc phải tiến gần về phía hắn.

Thác Bạt Chân lại mỉm cười nói: “Trêu hoa ghẹo nguyệt… Câu thành ngữ này trong tiếng Hán có ý nghĩa gì? Hình như ta không rõ lắm.”

Ngôn Tử Tinh hoảng hốt giữ chặt lấy tay hắn, nhỏ giọng kêu lên: “Đừng xiết nữa! Đừng xiết nữa! Còn xiết chặt thêm nữa sẽ có tai nạn chết người đấy.”

Vẻ mặt Thác Bạt Chân chợt thay đổi, bất ngờ dụng lực kéo một cái, áp Ngôn Tử Tinh lên cột trụ gỗ, hai người hoán đổi vị trí cho nhau.

“Những khăn ha-đa này là từ đâu tới? Hửm? Rốt cuộc là ai trêu hoa ghẹo nguyệt đây?”

Ngôn Tử Tinh ôm lấy thắt lưng Thác Bạt Chân, nhẹ nhàng ma xát hạ thân của hắn, thần tình trở nên ái muội khiêu gợi, mị mị mắt nói: “Như nhau như nhau, chúng ta…”

Lần này còn chưa nói hết lời, miệng đã bị người ta chặn lại.

Thác Bạt Chân bá đạo xâm nhập vào đôi môi hắn, như muốn nuốt hắn xuống bụng, đầu lưỡi công thành lược địa trong khoang miệng của Ngôn Tử Tinh chẳng chút lưu tình.

Tình tự đậm đặc kia khiến Ngôn Tử Tinh lập tức ý thức được: Thác Bạt Chân đang ghen!

Ngôn Tử Tinh âm thầm cảm thấy vui sướng, nhưng bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời làm mất đi thế chủ động. Bất quá Thác Bạt Chân luôn không cam lòng với thế bị động, loại sự tình này vẫn thường xuyên diễn ra, bởi vậy cũng đã thành thói quen, Ngôn Tử Tinh liền dùng sức áp hắn tới gần mình hơn nữa, cùng hắn trăn trở xoay đầu, quyến rũ lẫn nhau.

Cả hai đều là kẻ quyết liệt không chịu thua, thông thường mỗi khi đã hôn tới như vậy, chưa phân được thắng bại thì sẽ chưa tách ra.

Quả nhiên, nụ hôn thắm thiết này kéo dài suốt hồi lâu, đến khi hai người tách nhau ra, giữa đôi bên đều còn vương lại khí tức nồng đậm của đối phương.

Đôi mắt Ngôn Tử Tinh trở nên đen thẳm đến dị thường, tựa như một vì sao sáng lạn trong thoáng chốc đã rơi xuống vực sâu tăm tối nhất của vũ trụ, sâu không thấy đáy.

Con ngươi của Thác Bạt Chân cũng đã chuyển màu, đồng tử vốn màu nâu trầm lại càng trở nên u ám, xung quanh nhãn đồng mờ mịt kỳ dị một tầng lam sắc nhàn nhạt.

Ngôn Tử Tinh thích nhất màu mắt lúc này của hắn, bởi vì nó đại biểu cho một mặt mà hắn sẽ chẳng bao giờ hiển lộ trước mắt người khác, một mặt của những kịch liệt, nhiệt tình, dục vọng, cao trào cùng khiêu gợi.

Ngôn Tử Tinh ôm xiết lấy thắt lưng săn chắc của Thác Bạt Chân, ghé lên tai hắn phả từng hơi nóng hầm hập, nói: “Chúng ta tới Hải Liên Na đi…”

Khí tức của Thác Bạt Chân cũng nóng rực, khàn giọng đáp: “Được…”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, bất chợt tay nắm tay cùng chạy ra ngoài.

Bọn họ xuyên qua đám người, chẳng thèm đếm xỉa tới ánh mắt của chúng nhân, chạy đến chuồng ngựa, nhanh chóng dắt Mặc Phong ra, rồi cứ thế một trước một sau nhảy lên lưng ngựa, phóng nhanh ra khỏi phạm vi lễ hội.

Mặc Phong phi nhanh như gió, đưa hai người lao băng băng về phía đích đến quen thuộc.

Rời khỏi lễ hội A Mộ Đạt, người trên thảo nguyên càng lúc càng thưa, người trên lưng ngựa cũng càng lúc càng cấp thiết. Bọn họ đã gấp đến không thể chờ đợi được, xé rách lẫn nhau.

Thác Bạt Chân ngồi đằng trước nắm cương ngựa, Ngôn Tử Tinh ôm lấy hắn từ phía sau, hai tay kéo mở vạt áo trước của hắn, vặn đầu hắn lại cùng mình hôn môi.

Nước miếng nghiêng ngả theo môi lưỡi của hai người chảy dọc xuống, hô hấp của cả hai dường như đều sắp bốc cháy. Một tay Ngôn Tử Tinh vuốt ve lồng ngực Thác Bạt Chân, tay kia theo bụng hắn hướng xuống phía dưới tìm kiếm. Tiểu huynh đệ nơi đó đã dựng thẳng, gấp gáp chạy vào trong lòng bàn tay của hắn.

Thác Bạt Chân nặng nề rên rỉ một tiếng, khàn giọng nói: “Ngươi húc vào ta rồi.”

Hung khí của Ngôn Tử Tinh cũng đã trở nên cứng rắn như thép, húc vào đồn bộ của Thác Bạt Chân, theo từng nhịp chạy nhanh và mạnh của Mặc Phong mà không ngừng ma xát.

“Nhanh lên một chút…” Hắn khàn giọng ra lệnh.

Thác Bạt Chân cười trầm: “Ngươi như vậy, ta chạy nhanh được sao?”

“Thuật kỵ mã của ngươi không phải rất tốt sao?” Ngôn Tử Tinh vừa chà lộng phân thân của hắn, vừa dụng lực thúc chân vào bụng ngựa.

Mặc Phong lập tức cảm nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, bất ngờ tăng tốc, tung vó phi càng thêm nhanh.

Hai người trên lưng ngựa cũng không bị tốc độ này làm ảnh hưởng, vẫn ngồi vững vàng phía trên, thậm chí Thác Bạt Chân còn xoay nửa người lại, tiếp tục cùng Ngôn Tử Tinh hôn môi nồng nhiệt.

Trên thảo nguyên không một bóng người, chỉ có chú ngựa đang phi nhanh như gió ngàn dặm, chở theo hai vị chủ nhân chạy về phía hồ nước trong veo như hoa tuyết liên dưới chân núi tuyết, tăng tốc, tăng tốc, tăng tốc!

__Hết chương 28 – Quyển thượng__

Nói nghe này, sao yêm cứ cảm thấy mới chưa được bao lâu mà hai tên này đã lại “cầm thú” rồi? *mồ hôi*

Có vẻ như hai tên này vốn chính là cầm thú, Tiểu Tinh Tinh rất là không giống với truyền thống có chút nhạt tình cấm dục của Bắc Đường gia nha, haha ~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện