Edit: Nguyệt Cầm Vân

“Kỳ quái.” Ô Cát xoa xoa cái bụng căng tròn của Thác Bạt Chân, lông mày nhíu chặt lại.

Lúc này đã là nửa đêm, Thác Bạt Chân đau gần một ngày, lúc ban đầu ý thức còn khá thanh tỉnh, nhưng bây giờ đã mệt mỏi đến có chút mơ màng buồn ngủ. Đây là chuyện tốt, Ô Cát cũng không đánh thức hắn.

“Chuyện gì vậy?” Ngôn Tử Tinh vẫn luôn ngồi một bên trông coi, nghe thấy vậy liền căng thẳng hỏi.

Ô Cát thấp giọng nói: “Nước ối hình như vẫn chưa vỡ, như thế cũng không tốt lắm. Đau lâu như vậy sẽ khiến hao hết khí lực.”

“Vậy… vậy phải làm sao?”

Ô Cát cũng không có cách nào, đành nói: “Chờ thêm một chút nữa đi. Đáng lý ra A Chân thân cường thể kiện, buổi chiều lại đi trong cơn bão tuyết một hồi lâu như vậy, nước ối phải sớm vỡ rồi mới đúng. Ta thấy hắn mở được cỡ bằng sáu ngón tay rồi, tới bình minh hẳn là sẽ sinh.”

Bọn họ sợ nói chuyện sẽ đánh thức Thác Bạt Chân, bởi vậy cố gắng đè ép âm thanh xuống thật thấp.

Ngôn Tử Tinh đối với loại sự tình này hoàn toàn không có kinh nghiệm. Mặc dù trong Linh Ẩn cốc thỉnh thoảng cũng có nam tử hoài thai, đại ca và tam ca của hắn cũng đều đã sinh hài tử, nhưng hắn lại chưa từng được tận mắt chứng kiến, lúc này nghe Ô Cát nói như vậy, cũng chẳng biết phải làm thế nào.

“Ưm ──”

Thác Bạt Chân bỗng nhiên bật ra một tiếng rên rỉ thật dài, động động thân mình, mở choàng mắt ra.

Ngôn Tử Tinh vội vàng lấy khăn ấm lau mồ hôi giúp hắn, khẽ hỏi: “A Chân, ngươi muốn gì?”

“Ưm… khó chịu.” Thác Bạt Chân cúi xuống, đỡ lấy cái bụng ấp úng nói: “Ta muốn xoay người, đau…”

Ngôn Tử Tinh vội vàng nâng thân thể cồng kềnh của hắn dậy, giúp hắn trở mình nằm nghiêng sang một bên.

Nằm như vậy khiến cái bụng trông lại càng lớn hơn, vả lại vị trí còn rất thấp.

Thác Bạt Chân túm lấy chiếc gối vốn là của Ngôn Tử Tinh ở bên cạnh, dùng sức bấu chặt, thân thể cong gập lại.

Ô Cát nói: “Giúp hắn xoa bóp thắt lưng, sẽ cảm thấy đỡ hơn.”

Ngôn Tử Tinh vội vàng thuần thục xoa bóp. Xoa được một lúc, nhịn không được lại duỗi tay về phía trước, sờ sờ cái bụng to đến dọa người của Thác Bạt Chân.

Lúc này bụng hắn rất mềm, bên trong động đến kịch liệt, Ngôn Tử Tinh có thể cảm nhận được rõ ràng hoạt động của thai nhi bên trong.

Hắn sờ đến run lên cầm cập. Đột nhiên cảm thấy cái bụng cách một tầng y phục thật dày bỗng chốc trở nên cứng rắn, trong nháy mắt chợt như tảng đá. Ngay sau đó hắn liền phát hiện toàn thân Thác Bạt Chân cứng đờ, từ cổ họng khẽ phát ra tiếng gào đau đớn.

“Ư, ư… Ách ──”

“A Chân, A Chân, đau lắm à?” Nét mặt Ngôn Tử Tinh ngập đầy lo lắng cùng săn sóc.

Thác Bạt Chân siết chặt gối đầu, nghiến răng nghiến lợi, trên trán lập tức lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh, đứt quãng nói: “Có đau hay không… ngươi, ngươi thử đi thì biết… Ách ──”

Ô Cát thở dài, cuộn mình bên cây cột nhà, lão cầm lấy một tấm thảm dày bọc quanh người rồi nói: “Ngươi trông hắn đi. Ta chợp mắt một chút, có chuyện thì gọi ta.”

Ngôn Tử Tinh gật đầu.

Một đêm dài dằng dặc, gió tuyết bên ngoài chưa từng ngừng nghỉ.

Tới rạng sáng ngày hôm sau, Thác Bạt Chân bỗng nhiên kêu la khó chịu, vùng vẫy đòi ngồi dậy. Ngôn Tử Tinh đỡ hắn đi vệ sinh, nhưng bất kể là đại tiện hay tiểu tiện đều không thể đi được, giày vò cả nửa ngày, cuối cùng nước ối mới chịu vỡ.

Thác Bạt Chân chưa từng chật vật như vậy, hạ thể vừa bức bối vừa trướng căng, từng cơn đau bụng sinh cũng ào ào ập tới, còn cả nước ối không ngừng ri rỉ chảy ra. Hắn quả thực bẽ mặt muốn chết, hung hăng túm lấy vạt áo của Ngôn Tử Tinh mà hét lớn: “Ngươi chờ đấy! Ngươi chờ đấy! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi ── A, a…”

Ô Cát lúc này đã tỉnh dậy, thấy Thác Bạt Chân nằm trên giường vừa rên rỉ vừa chửi mắng Ngôn Tử Tinh không ngừng, lão cười khổ nói: “A Chân à, đừng kêu gào nữa. Vất vả lắm mới tích góp được một chút khí lực suốt cả đêm qua, đừng để hao phí hết.”

Đau đớn kịch liệt như bài sơn đảo hải, so với lúc nửa đêm còn kinh khủng hơn. Thác Bạt Chân lại đau đến mức muốn lăn lộn trên giường.

Ô Cát tách hai chân hắn ra, còn không ngừng nói: “Mở lớn ra, mở lớn ra một chút, mở rộng hai đùi hết mức có thể.”

Thác Bạt Chân làm sao có được loại mềm dẻo như của nữ nhân, hơn nữa loại tư thế này khó chịu muốn chết, khiến hắn cảm thấy mình như một nữ nhân đang tách chân chờ người ta xuyên vào… A, khỉ gió! Chẳng phải hắn chính là người bị xuyên vào hay sao? Thác Bạt Chân nộ hỏa đầy mình không phát tác được, càng nhìn Ngôn Tử Tinh càng cảm thấy không thuận mắt. Nếu hiện tại có loan đao trong tay, nhất định hắn sẽ không chút do dự mà chém tên khốn này trước khi sinh hài tử.

“A, a ──”

“Dùng sức! Dùng sức!”

“A, hộc hộc…”

Thác Bạt Chân đầm đìa mồ hôi. Trong lều mặc dù có đốt lò sưởi, khác biệt hoàn toàn so với không khí giá lạnh bên ngoài, thế nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp. Vậy mà Thác Bạt Chân lại nóng đến ghê gớm, trên người đắp một tấm chăn dày, mồ hôi không ngừng túa ra.

Ngôn Tử Tinh hoàn toàn mù mịt. Loại cảnh tượng này khiến hắn cả kinh, đồng thời còn có chút… hoảng sợ. Nghe tiếng kêu gào thống khổ cùng tiếng Ô Cát bình tĩnh khích lệ, Ngôn Tử Tinh sâu sắc cảm thấy loại việc sinh hài tử này, nam nhân vẫn là nên tránh xa một chút thì hơn.

Đương nhiên, lúc này hắn đã quên mất cái vị đang nằm trên giường sinh hài tử kia cũng là một nam nhân.

“A… Không được! Ta không sinh được… A ── đau chết ta mất! A ──”

Thác Bạt Chân không chịu nổi nữa. Bắt đầu đau từ chiều hôm qua, đau suốt cả một đêm, lúc này cảm giác đau đớn như bị xé rách, khiến hắn có cảm tưởng như bụng mình sắp vỡ toác ra.

“Dùng sức! A Chân, đừng kêu gào nữa, phải dùng sức! Dùng sức nén xuống!” Ô Cát trầm giọng nói.

“Ta, ta vẫn luôn… dùng sức… A, khốn kiếp ──”

Khuôn mặt Thác Bạt Chân căng đến đỏ bừng, cơ thể cồng kềnh đã không thể vặn vẹo qua lại như hồi đêm được nữa, chỉ có thể không ngừng ưỡn lên một xíu rồi lại rơi mạnh xuống. Hắn cảm thấy bụng mình nặng như một ngọn núi nhỏ, đã vậy còn đau như muốn nổ tung, khiến hắn hít thở không nổi.

Tới buổi trưa, việc sinh sản đã tiến vào thời điểm mấu chốt, chiếu theo suy đoán của Ô Cát, lúc này dẫu có thế nào thì hài tử cũng phải xuống dưới rồi. Thế nhưng mặc dù Thác Bạt Chân khí lực rất lớn, lại luôn luôn dùng sức, nhưng kỳ quái chính là bất luận hắn nỗ lực thế nào, hài tử cũng dứt khoát không chịu ra. Hậu huyệt đã mở đến khoảng chừng tám ngón tay, nhưng Ô Cát thử thăm dò mấy lần, vẫn không sờ thấy được đầu của đứa nhỏ.

Điều này khiến lão có dự cảm không tốt.

Nhân lúc Thác Bạt Chân ngả về giường nghỉ ngơi, lão lau lau tay, gọi Ngôn Tử Tinh vẫn luôn túc trực hỗ trợ ở một bên tới nói chuyện.

“A Tinh, tình hình của A Chân dường như không được bình thường cho lắm.”

Trái tim của Ngôn Tử Tinh như rơi thẳng xuống! Trong thoáng chốc, sắc mặt hắn hoàn toàn biến đổi.

Ô Cát nhíu chặt vầng trán già nua, thần sắc ngưng trọng, khẽ giọng nói: “Tình hình của A Chân, giống với khế đệ của ta khi bị khó sinh năm đó…”

“Khó, khó sinh… Ô Cát, ngươi nói khó sinh?” Ngôn Tử Tinh sợ đến choáng váng cả người, giọng nói cũng run run.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện