Edit: Nguyệt Cầm Vân

Ngôn Tử Tinh nhất thời lặng yên không nói.

Thác Bạt Chân thấy hắn không nói gì, liền cảm thấy mất mặt, lãnh đạm bảo: “Một câu thôi, ngươi rốt cuộc có muốn hay không? Là nam nhân thì đừng dây dưa lằng nhằng, lão tử chướng mắt với cái bộ dạng do dự không quả quyết này của ngươi!”

Ngôn Tử Tinh bỗng nhiên cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, bảo: “Ngươi đây là đang cầu ta thao ngươi sao?”

Thác Bạt Chân chống hai tay lên mép bể, bỗng nhiên dùng lực ghì mạnh, cả người liền thoát ra khỏi mặt nước, ngồi bên mép bể.

Một chân của hắn vẫn ngâm trong nước, chân còn lại thì nâng lên, trần trụi lộ ra nửa thân dưới rộng mở cùng tính khí buông rủ.

Hắn gập một tay đặt trên đầu gối, tay kia nhẹ nhàng hướng xuống, chầm chậm nắm lấy phân thân của mình, chăm chú nhìn Ngôn Tử Tinh, ánh mắt thâm trầm, lại ẩn hàm mị hoặc câu nhân.

Hắn thoáng mang theo ý trào phúng cùng khiêu khích, thấp giọng thong thả nhẹ nhàng nói: “Giúp ta, liền có thể đạt được ta. Không giúp, chúng ta cùng chờ xem…”

Ngôn Tử Tinh vừa thấy hắn ra khỏi mặt nước, ánh mắt liền dựng thẳng, đợi tới khi nghe xong lời hắn nói, trong lòng lại thoáng trầm xuống, chỉ có điều thân thể vẫn bất tri bất giác tiến sát lại gần.

Thác Bạt Chân hơi nâng cằm lên, từ trên cao nhìn xuống hắn, ngón tay chà lộng phân thân của mình, dần dần gợi lên cảm giác, sâu trong yết hầu phát ra tiếng hô hấp nặng nề.

Ngôn Tử Tinh nuốt nước miếng, cả người nóng lên, hạ thể cũng thức tỉnh.

Hắn nhìn Thác Bạt Chân tự an ủi trước mặt mình, hô hấp không khỏi trở nên ồ ồ, ánh mắt đỏ lên, khàn giọng quát: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!”

Thác Bạt Chân vừa thở dốc vừa dùng đuôi mắt liếc Ngôn Tử Tinh, thô giọng nói: “Đuổi người Đông Quyết đi… Không cho phép bọn họ nhắm vào Tây Quyết!”

“…Được!” ngôn Tử Tinh nghiến răng nghiến lợi nói ra một chữ này, bỗng nhiên bổ nhào tới, một tay ôm lấy thắt lưng Thác Bạt Chân, nhấc bổng hắn lên rồi kéo xuống nước.

Thủy hoa bắn ra tung tóe.

Ngôn Tử Tinh hôn thẳng lên đôi môi mỏng của Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân cực kỳ nhiệt tình mà nghênh hợp hắn, hai tay duỗi ra ôm chặt lấy cổ hắn.

Môi lưỡi hai người giao triền dây dưa, nếu nói ôm hôn, còn chẳng bằng nói là cắn xé lẫn nhau.

“Ách…”

Thác Bạt Chân bị đẩy về phía thành bể, Ngôn Tử Tinh nhấc một đùi hắn lên, không có bất kỳ tiền diễn nào, phân thân thẳng cứng như cột trụ kiên quyết xông vào.

Thác Bạt Chân đau đến hít mạnh một hơi, nhưng không hé môi, ngược lại hai chân còn tách ra rộng hơn, cố gắng thả lỏng hậu huyệt, tận lực ngậm lấy vật thể kia.

Buổi tối hôm trước miệt mài quá độ, khiến nơi ấy của Thác Bạt Chân còn có chút sưng đỏ, bất quá ngâm mình trong ôn tuyền một lúc lâu, đã loáng thoáng có chút thả lỏng, cộng thêm hắn một lòng nghênh hợp, còn mang thể chất của Ma Da nhân, bởi vậy mặc dù lúc đầu có chút gian nan, nhưng vẫn ngậm vào được.

Ngôn Tử Tinh xông thẳng vào, chính là hung tợn mà va chạm không ngừng, chẳng nói chẳng rằng.

Thác Bạt Chân khẽ nhíu mày, cắn răng lay lắc thân thể, thở dốc từng trận, cũng không nói lời nào.

Hai người ở trong ôn tuyền hung hăng làm một lần, Ngôn Tử Tinh còn ngại không đủ, xốc Thác Bạt Chân dậy rồi ném lên bờ, nói: “Đi lên!”

Thác Bạt Chân thấy bên cạnh có đặt một chiếc sạp nhỏ, liền bò lên, lúc này Ngôn Tử Tinh cũng đã nhảy ra khỏi bể, còn không chờ Thác Bạt Chân nằm lên sạp, đã từ phía sau đè lấy hắn, một lần nữa xông vào.

Trên người cả hai còn có bọt nước của bể tắm, dưới sự vận động kịch liệt không ngừng khô cạn, rồi lại rướm ra một tầng mồ hôi mới.

Thác Bạt Chân quỳ trên mặt đất, bị Ngôn Tử Tinh đè áp, bỗng nhiên khẽ giọng cười trầm nói: “Mẹ kiếp ngươi giống hệt sói, thích làm từ đằng sau…”

“Ngươi từng bị sói làm?”

“Từng bị một con con sói đáng khinh làm!”

Sắc mặt Ngôn Tử Tinh thoáng trầm xuống, tiếp tục dùng lực húc tới, bỗng nhiên cười nói: “Miệng lưỡi của đại hãn thật là lanh lợi.” Nói rồi càng dùng sức húc mạnh, cố tình đánh lên điểm mẫn cảm trong nội bích của Thác Bạt Chân.

“Ưm… ha…”

Thác Bạt Chân bật ra tiếng rên rỉ, cả người úp sấp trên sạp nhỏ, hai tay nắm chặt thanh trúc trên mặt sạp.

Ngôn Tử Tinh bỗng nhiên giữ nguyên tư thế tương liên giữa hai người, nhấc chân Thác Bạt Chân lên rồi lật người hắn lại, siết chặt lấy thắt lưng hắn kéo lại gần phía mình, ghé xuống tai hắn thấp giọng nói: “Ta chính là thích làm ngươi, kẻ khác muốn ta còn không để cho đâu! Tư vị được làm Tây Quyết đại hãn này, chỉ có một mình ta biết.”

Hậu huyệt của Thác Bạt Chân bị đâm đến sinh đau, trên trán rướm ra mồ hôi lạnh, hắn hung hăng cào lưng Ngôn Tử Tinh, thoáng nở nụ cười, chỉ có điều nét cười dưới loại va chạm này có chút vặn vẹo.

“Tùy ngươi muốn nói sao thì nói, bản hãn chẳng… chẳng thèm bận tâm đâu! Ưm… hừ…”

Sau đêm hôm trước, Thác Bạt Chân liền biết Ngôn Tử Tinh đối với mình vẫn còn tình cảm rất sâu, đối với thân thể mình cũng còn mê luyến, bởi vậy mới để mình nắm được nhược điểm, hiện giờ càng thêm khẳng định.

Ngôn Tử Tinh sao lại không biết Thác Bạt Chân đã nắm được thóp mình? Thế nhưng Thác Bạt Chân chẳng những hung ác với kẻ khác, mà đối với bản thân lại càng hung ác hơn. Hắn chính là một con dã lang trên thảo nguyên, nếu muốn thuần phục hắn, chỉ có thể càng hung ác hơn hắn mới được!

Ngôn Tử Tinh đối với sự liều lĩnh tàn ác này của Thác Bạt Chân, chính là vừa tức giận vừa xót thương.

Hắn thấy Thác Bạt Chân thái độ kiên quyết, không đạt được mục đích thì quyết không từ bỏ, bản thân mình lại không nhẫn tâm đem chuyện của hắn nói cho đại ca nhị ca biết, như vậy chẳng thà để mình đi nghĩ biện pháp khác còn hơn, gây gió tạo mưa trong Diêu Kinh, còn chẳng bằng cứ tạm thời đáp ứng, cố hết khả năng làm hài hòa mối quan hệ giữa Tây Quyết và Minh quốc.

Huống chi việc Đông Quyết, hoàng thượng mặc dù chưa để lộ tâm tư gì, nhưng Ngôn Tử Tinh đối với tính cách của hoàng đế nhị ca vẫn là phi thường hiểu biết.

Vị hoàng đế nhị ca này, trong lòng trong mắt đều chỉ có một mình đại ca Bắc Đường Diệu Nhật của hắn, ngay cả mấy phi tử trong hậu cung kia, cũng là do đại ca hắn thấy hậu cung y trống rỗng, không người cai quản, thân là vua một nước lại không có nổi mấy người phi tử, thực sự trên phương diện đối nội đối ngoại rất khó coi, bởi vậy mới cưỡng ép y nạp vào.

Ti Diệu Huy mặc dù thông minh hơn người, trị quốc cũng rất có thủ đoạn, nhưng lại lười đặt tâm tư lên phương diện này. Ngôi vị hoàng đế mặc dù làm được không tồi, xứng với anh minh trấn tĩnh, nhưng cũng tuyệt đối không thể gọi là cần cù. Chuyện Đông – Tây Quyết lần này, chỉ vì sự ổn định trăm năm của cơ nghiệp Minh quốc, chứ cũng không phải hùng tâm tráng chí, mở mang bờ cõi gì.

Tây Quyết mặc dù cách Minh quốc tương đối gần, nhưng nếu so sánh với Đông Quyết, tai họa ngấm ngầm lại nhỏ hơn một chút.

Đều bởi vì mấy năm gần đây Đông Quyết đã thôn tính và dung hợp một vài dân tộc thiểu số ở phía đông bắc, thế lực tăng lên rất nhiều, số lượng nhân khẩu và chiến mã cũng vượt xa Tây Quyết. Hơn nữa Đông Quyết chưa từng phải trải qua phân tách như Tây Quyết, những năm gần đây cũng không có huynh đệ nội đấu, thế lực ẩn núp vô cùng kinh người. Một khi bùng nổ chiến sự, chỉ e Tây Quyết vừa trải qua nội đấu thực sự sẽ không chịu đựng nổi.

Bất kể nói thế nào, trong lòng Ngôn Tử Tinh vẫn là thiên về giúp đỡ Thác Bạt Chân.

Tuy biết mình như vậy là công tư không phân minh, nhưng trên đời này liệu có ai dám nói mình không bao giờ xử trí theo cảm tính? Triều đại nào cũng có lấy quyền mưu tư, vì người nhà mà hành sự tiện lợi, ngay cả đại ca Bắc Đường Diệu Nhật của hắn cũng vì thuộc hạ mà tìm một lỗ hổng, đổi lấy vài chức quan.

Chỉ có điều, nghĩ đến điều kiện Thác Bạt Chân lấy ra để trao đổi với mình, Ngôn Tử Tinh vẫn khó tránh khỏi buồn bực. Hắn cũng không thích làm ra vẻ ôn nhu đạo mạo gì, vừa dùng lực chàng kích, vừa hung dữ hỏi: “Nếu là người khác, ngươi cũng sẽ làm như vậy sao?”

Thác Bạt Chân đã bị hắn làm đến khô hết cả cổ, nhất thời không kịp phản ứng, còn đang rên rỉ.

Ngôn Tử Tinh lặp lại lần nữa, bảo: “Nói cho ta biết!”

Thác Bạt Chân lấy lại tinh thần, mắng: “Ngươi tưởng lão tử là người tùy tiện để cho kẻ khác thao sao!”

Ngôn Tử Tinh cười trầm: “Nói cũng phải. Nếu kẻ khác dám chạm vào ngươi, ta liền một kiếm kết liễu hắn ngay!”

Thác Bạt Chân cười lạnh nói: “Ngươi tưởng ai cũng như ngươi đấy?”

Đối với Thác Bạt Chân mà nói, nếu kẻ khác dám làm như vậy với hắn, hắn nhất định cũng sẽ một đao bổ chết ngay!

Bất quá nghe được lời nói bá đạo chuyên quyền của Ngôn Tử Tinh, đáy lòng Thác Bạt Chân lại mơ hồ có chút cảm giác khác thường, nói không rõ là thích hay ghét, chỉ có điều động tác hưởng ứng cũng không khỏi điềm đạm hơn một chút.

Đêm ấy hai người lật tới lật lui trong Ngư Khuyết trì, từ dưới nước đến trên bờ, ước chừng giằng co tới hơn nửa đêm.

Thác Bạt Chân luôn cố gắng nghênh hợp Ngôn Tử Tinh, mặc dù về sau có chút cật lực, nhưng cũng không xìu xuống nửa chừng.

Hai người có thể nói là song phương tận hứng. Đến cuối cùng, đơn giản phủ một tấm thảm mỏng lên chiếc sạp nhỏ, cùng nhau nằm ngủ.

Tới tảng sáng, Thác Bạt Chân tỉnh dậy trước.

Hắn nheo mắt nhìn nội thất dần dần sáng lên, cảm giác được có một cánh tay đang vắt trên thắt lưng mình, ôm lấy mình từ phía sau, lồng ngực âm ấm dán sát lên sống lưng mình, lại đặc biệt ấm áp phù hợp.

Thác Bạt Chân bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nhớ tới những ngày trong thung lũng Ô Lý Mộc xưa.

Khi ấy cuộc sống của hai người đơn sơ, trong lều chỉ có một chiếc giường, đêm nào cũng đắp một tấm thảm mỏng rồi ôm nhau ngủ như vậy. Hồi hắn còn bệnh, ban đêm Ngôn Tử Tinh luôn ôm lấy hắn thế này, vừa ôm vừa lầu bầu nhắc nhở hắn mấy câu rằng mình đối xử với hắn tốt bao nhiêu.

Đến về sau, hai người lại quen ngủ với tư thế như vậy.

Thác Bạt Chân nhớ khi ấy cuộc sống mặc dù vất vả, nhưng trong lòng lại vô cùng an tường, có một loại hạnh phúc bình đạm.

Mình cùng người này ngày ngày bầu bạn, đêm đêm ngủ ngon, thế nhưng sau khi quay về bộ tộc, lại rất ít khi ngủ được một giấc ngon lành.

Có lẽ, quãng thời gian kia thực sự là thời điểm hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.

Thác Bạt Chân nhẹ nhàng nhấc tay Ngôn Tử Tinh lên, ngồi dậy, quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Ngôn Tử Tinh vẫn đang nhắm mắt, mi mục tuấn lãng, thần thái bình thản, như một đứa trẻ.

Thác Bạt Chân lặng nhìn trong chốc lát, đứng dậy đi tìm quần áo của mình, lúc đứng lên mới cảm thấy thân thể đau xót đến lợi hại.

Tối qua tận tình một đêm, hoan ái của lần trước đó còn chưa tan đi, có loại cảm giác họa vô đơn chí. Bất quá thân thể đau nhức cũng không sánh bằng khoái cảm vui sướng đầm đìa mà hoan ái mang lại.

Thác Bạt Chân mặc dù thân thể mệt mỏi, nhưng tinh thần lại tốt đến thần kỳ, từ thân tới tâm đều đạt được cảm giác thỏa mãn cực đại.

Hắn vén rèm lên đi tới dục trì, nhảy xuống nước tẩy rửa một chút, sau đó tìm được quần áo của ngày hôm qua trên bờ.

Hắn lau sạch thân thể, đang mặc quần áo thì thấy tấm rèm bị xốc lên, Ngôn Tử Tinh đi ra từ trong buồng ấm, nói: “Ngươi dậy sớm thật.”

Thác Bạt Chân bảo: “Ta muốn trở về phòng mình trước khi bọn họ tỉnh lại.”

Ngôn Tử Tinh cười nói: “Không cần thận trọng như vậy. Hôm qua ta đã cho người dẫn đám Triệu Tử Linh đi ngâm ôn tuyền ở xa, lại cho gọi mấy cô nương xinh đẹp nhất của Di Hồng viện tới đây hầu hạ bọn họ, chắc hẳn không tới giữa trưa thì bọn họ đều chưa dậy được.”

“Di Hồng viện?” Thác Bạt Chân quét mắt liếc nhìn Ngôn Tử Tinh.

Ngôn Tử Tinh đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ khó hiểu: “Ừm… Đó là kỹ quán nổi tiếng nhất ở Diêu Kinh.”

Thác Bạt Chân nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi hình như rất quen thuộc nhỉ.”

“Cái… cái gì?” Ngôn Tử Tinh thiếu chút nữa thì bị nước miếng của chính mình làm sặc.

Thác Bạt Chân lại rất bình tĩnh, thản nhiên nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chẳng phải ngươi giả trang thành tỷ muội của Câu Lan viện để trà trộn vào đấy ư?”

Ngôn Tử Tinh thoáng sửng sốt, cười gượng nói: “Chuyện lâu vậy rồi mà ngươi còn nhớ sao? Đến ta còn quên.” Bỗng nhiên sực nhớ tới, ơ không đúng.

“Sao ngươi biết được? Chuyện này hình như ta chưa từng kể cho ngươi mà.”

Năm ấy hắn ở Linh Châu đóng giả thành Thái Tinh cô nương của Xuân Nguyệt lâu, tham gia cuộc thi giành giải thanh quan, Thác Bạt Chân tưởng rằng Đông Phương Hạo Diệp nhìn trúng hắn, bèn mua hắn đưa tới cho Đông Phương Hạo Diệp làm ấm giường, lại không biết kỳ thực Đông Phương Hạo Diệp đã sớm nhận ra Ngôn Tử Tinh.

Về sau Thác Bạt Chân bị hoa ngôn xảo ngữ của Đông Phương Hạo Diệp lừa gạt, cùng hắn đi tới Đức Vân Quan thỉnh binh, Thái Tinh cũng đi theo. Khi ấy Thác Bạt Chân còn chưa quen Ngôn Tử Tinh, hiển nhiên không nhận ra trong đó có kỳ quái.

Về sau khi hắn ở Đức Vân Quan bị đại ca của Đông Phương Hạo Diệp là Đông Phương Hoa giam lỏng mới biết mình đã mắc lừa, hao hết tâm tư để đào thoát, dẫn người đi truy sát Đông Phương Hạo Diệp, nào ngờ giữa đường lại chạm trán Ngôn Tử Tinh dẫn người đi ngăn cản, lúc này mới tính là lần đầu tiên hai người chính thức đối mặt.

Bởi vậy việc Ngôn Tử Tinh ngụy trang thành Thái Tinh, Thác Bạt Chân lý ra không biết. Nhưng lúc này đột nhiên hắn lại nói vậy, khiến Ngôn Tử Tinh không khỏi giật mình sửng sốt.

Thác Bạt Chân liếc hắn một cái, nói: “Ta vốn không biết. Bất quá ta nhận được một phong thư của Văn quốc Tĩnh thân vương, liền biết.”

Ngôn Tử Tinh cả kinh hỏi: “Hạo Diệp từng viết thư cho ngươi?”

“Hạo Diệp?”

Thác Bạt Chân cười lạnh một tiếng, chế giễu nói: “Xem ra ngươi và Tĩnh vương gia quả nhiên là tri giao hảo hữu, rất quen thuộc nhỉ. Năm đó bị hai người các ngươi liên thủ với nhau tính kế, là ta không biết tự lượng sức.”

Ngôn Tử Tinh có chút đau đầu, miễn cưỡng hỏi: “Hắn lại nói gì với ngươi rồi?”

Thác Bạt Chân giũ giũ quần áo, vừa không nhanh không chậm mặc quần áo, vừa liếc nhìn Ngôn Tử Tinh, lãnh đạm nói: “Ngươi có thể tự đi hỏi hắn.”

Hắn rõ ràng không muốn nhiều lời, Ngôn Tử Tinh cũng không tiện hỏi tiếp, mặc dù rất muốn biết tiểu vương gia rốt cuộc đã viết thư cho Thác Bạt Chân từ khi nào, viết những gì, nhưng chỉ cần nghĩ cũng có thể đoán được, khẳng định không có gì hay ho.

Ngôn Tử Tinh thấp thỏm âu lo mà mặc quần áo, bỗng nhiên một thứ gì đó rơi ra từ trong vạt áo. Hắn còn đang thất thần, cũng không phát hiện ra, nhưng lại bị Thác Bạt Chân nhìn thấy.

Thác Bạt Chân thuận tay nhặt vật kia lên, lúc này Ngôn Tử Tinh mới phục hồi lại tinh thần, tập trung nhìn vào, không khỏi giật mình kinh hãi, có chút lo sợ bất an.

Thác Bạt Chân cầm vật kia lên nhìn thử, đột nhiên biến sắc mặt, quát ầm lên với Ngôn Tử Tinh: “Tại sao ngươi lại có chiếc khăn này!”

Thì ra đây chính là chiếc khăn mà mấy tháng trước Ngôn Tử Tinh đã lén lấy đi trong cái đêm lẻn vào trướng của Thác Bạt Chân trên thảo nguyên. Vì bên trên có tên của Thác Bạt Chân được thêu bằng văn tự Tây Quyết, là do mấy đại thị nữ thiếp thân của hắn dày công thêu thùa, bình thường Thác Bạt Chân luôn mang theo bên mình một hai cái, bởi vậy vừa liếc nhìn liền nhận ra ngay.

Ngôn Tử Tinh âm thầm kêu khổ.

Hắn mang theo chiếc khăn này vốn định để tùy cơ ứng biến, nhưng đêm qua hai người đàm tốt điều kiện, một bên hối lộ một bên nhận hối lộ, ngươi tình ta nguyện, đạt thành hiệp nghị mà đôi bên đều có chút hài lòng, chiếc khăn này hiển nhiên cũng không cần phải lôi ra nữa. Ai dè ban nãy hắn vì chuyện của Đông Phương Hạo Diệp mà tư tưởng lơ đãng, lại làm thứ này rơi ra, còn bị Thác Bạt Chân nhặt được.

* * *

Đoàn người Tây Quyết ở núi tây chơi một ngày, còn ngâm mình trong ôn tuyền của biệt cung hoàng gia một đêm, ngày hôm sau ai ai cũng tinh thần phấn chấn, khí sắc tốt đẹp, ngay cả Triệu Tử Linh cũng không ngoại lệ, mặc dù biết rõ đại hãn cũng ở trong đội ngũ hộ vệ, nhưng vẫn không che giấu được vẻ mặt ngập đầy xuân sắc.

Gã khen ngợi cảnh sắc cùng ôn tuyền ở núi tây không dứt miệng, Lý thị lang luôn ở một bên phụ họa.

Hai người suốt dọc đường đi trò chuyện rôm rả, mãi mới phát hiện Ngôn Tử Tinh nãy giờ vẫn chưa lên tiếng.

Triệu Tử Linh hỏi: “Sao nãy giờ Ngôn đại nhân chẳng nói gì vậy? Có phải do cú ngã tối qua, khiến thân thể ngài không được thoải mái không?”

Ngôn Tử Tinh mỉm cười, lại làm khóe miệng bị kéo đau, nhếch nhếch mép nói: “Đa tạ Triệu đại nhân đã quan tâm, ta không sao.”

Chỉ thấy khóe mắt hắn xanh một khối, khóe miệng còn có vết thương, nhìn kiểu gì cũng giống như bị người ta tấu.

Sáng sớm lúc khởi hành, Triệu Tử Linh và Lý thị lang đều giật nảy mình, Ngôn Tử Tinh nói là do tối qua uống có chút say, lúc đi ngâm ôn tuyền thì bị ngã một cú, đập mặt vào mép bể tắm.

Bất quá Triệu Tử Linh làm gì có chuyện không nhìn ra được? Nhân lúc không ai chú ý, gã liền lén thì thầm với Thác Bạt Chân: “Đại hãn, ta thấy tối qua Ngôn đại nhân tự tìm cho mình một nữ nhân quá ác liệt rồi, vết thương này nói không chừng chính là đánh ra ở trên giường đấy. Ha ha ha, nghe nói nữ tử Minh quốc bọn họ đều rất mạnh mẽ, rất nhiều đại thần đều có chứng sợ vợ. Nhìn Ngôn thị lang ôn văn nhã nhặn thế này, ở nhà khẳng định cũng là một gã sợ lão bà.”

Thác Bạt Chân nghe vậy, thiếu chút nữa thì động thủ đấm cho Triệu Tử Linh một quyền, gắng gượng lắm mới nhịn xuống được, thấp giọng quát: “Câm miệng! Đang ở Diêu Kinh thì thu liễm một chút đi! Đây không phải địa bàn của chúng ta, bớt nói vớ nói vẩn đi!”

“Vâng vâng. Đại hãn yên tâm, ta có chừng mực.”

Hán tử trên thảo nguyên bọn họ không có quá nhiều quy củ phép tắc, Triệu Tử Linh là tâm phúc của Thác Bạt Chân, mặc dù địa vị không thể so với Tần Tử Nghiệp, nhưng cũng là một người đã theo đại hãn vào sinh ra tử, thỉnh thoảng nói đùa nói vui một chút, Thác Bạt Chân cũng không để ý.

Bất quá lần này gã lại đánh vào đùi ngựa mà chẳng hay biết.

Vết thương trên mặt Ngôn Tử Tinh, chính xác là do Thác Bạt Chân tấu ra lúc ở Ngư Khuyết trì sáng nay.

Cư nhiên dám lẻn vào đại trướng của hắn, đã vậy còn lén trộm đi… loại đồ vật tư mật dùng sau sự tình kia. Thác Bạt Chân giận đến nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa thì quên luôn cả hiệp định vừa đạt thành đêm qua.

Mọi người trở về Diêu Kinh, tiến vào Tứ Di quán, vừa đúng lúc trong cung truyền chỉ, tuyên triệu sứ thần Tây Quyết ngày mai vào điện gặp mặt.

Ngôn Tử Tinh thoáng liếc nhìn Thác Bạt Chân trong đám người, cùng hắn trao đổi ánh mắt một lát, đôi bên đều hiểu lòng nhau.

Ngôn Tử Tinh về nhà thay y phục rồi vào cung gặp hoàng thượng, lại thấy đại ca Bắc Đường Diệu Nhật vắng mặt mấy ngày qua hiện giờ cũng có ở đó.

Ngôn Tử Tinh hành một lễ với hoàng thượng, rồi lại bái kiến Bắc Đường Diệu Nhật, nói: “Mấy ngày qua đại ca ở trong cung sao? Cũng không nói với ta một tiếng, mất công ta phái người đi tìm.”

Bắc Đường Diệu Nhật đáp tỉnh rụi: “Hôm nay ta sẽ hồi phủ, không cần phiền toái như vậy.”

Ti Diệu Huy nghe vậy liền định mở miệng nói gì đó, lại bị Bắc Đường Diệu Nhật trừng một cái, đành phải nuốt trở về, y quay sang hỏi Ngôn Tử Tinh về tình hình hai ngày nay.

Ngôn Tử Tinh thuật lại chuyến đi tới núi tây một lượt, nói: “Triệu Tử Linh đã để lộ ra chút ý tứ. Lần này tới Diêu Kinh, thứ nhất là muốn thỉnh hoàng thượng hạ chỉ thừa nhận vị trí đại hãn của Thác Bạt Chân, bọn họ ở trong nước cũng càng thêm danh chính ngôn thuận; thứ hai là không muốn để kế hoạch kết minh với triều đình ta của Đông Quyết thực hiện được.”

Ti Diệu Huy tựa tiếu phi tiếu nói: “Hạ chỉ thừa nhận vị trí đại hãn? Thác Bạt Chân thật đúng là khách khí mà. Ha ha…”

Ngôn Tử Tinh hỏi: “Hoàng thượng, hôm qua tuyên triệu Đông Quyết sứ thần thế nào? Rốt cuộc bọn họ có điều kiện gì?”

Ti Diệu Huy nói: “Còn có thể có gì. Bất quá là muốn lương thực thôi, muốn cùng triều đình chúng ta thông thương mậu dịch.”

Ngôn Tử Tinh nói: “Thế nhưng Đông Quyết cách chúng ta khá xa, hơn nữa nghe nói bọn họ đã bắt hàng phục rất nhiều dị tộc ở vùng đông bắc, chăn nuôi trồng trọt cung cấp lương thực cho bọn họ, hẳn là không thiếu lương thực mới phải, còn muốn lương thực của chúng ta làm gì?” Hắn liếc nhìn Bắc Đường Diệu Nhật đang ngồi im lặng một bên, bảo: “Chẳng lẽ bọn họ muốn khai chiến với Tây Quyết?”

Bắc Đường Diệu Nhật nói: “Vùng đông bắc đều là núi rừng đất hoang, khai khẩn không dễ, trồng lương cũng không dễ dàng, tương lai xa không thể thỏa mãn nhu cầu của bọn họ. Bọn họ muốn dùng các loại nhân sâm, nhung hươu, các loại dược liệu quý và da lông để trao đổi với chúng ta.”

Ngôn Tử Tinh cười lạnh nói: “Nếu bọn họ có thành ý, chẳng phải nên lấy chiến mã ra đổi sao? Nhân sâm nhung hươu mặc dù quý hiếm, nhưng cũng vô dụng với chiến sự thôi. Chúng ta dưỡng béo bọn họ rồi, bọn họ đánh Tây Quyết xong lại đánh sang cả chúng ta thì làm thế nào?”

Ti Diệu Huy nói: “Ngươi không biết đấy thôi. Bọn họ còn ngấm ngầm cùng chúng ta đàm điều kiện, nếu khai chiến với Tây Quyết, chỉ cần Minh quốc chúng ta không nhúng tay vào, cộng với việc cung cấp lương thảo cho bọn họ, bọn họ sẽ hiến toàn bộ chiến mã thu được cho chúng ta, còn tặng chúng ta phần thảo nguyên Tô Luân, chỗ giáp giới với triều đình ta.”

Ngôn Tử Tinh liếc nhìn Bắc Đường Diệu Nhật, hỏi: “Đại ca, ngươi thấy thế nào?”

Bắc Đường Diệu Nhật mỉm cười: “Ngươi có kiến nghị gì?”

Ngôn Tử Tinh không dám để bọn họ phát hiện ra mình thiên vị Thác Bạt Chân, giả vờ trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Minh quốc chúng ta là nước nông canh, có lấy mảnh thảo nguyên kia cũng vô dụng, không thể di dời bách tính ra ngoài chăn thả được. Hơn nữa đến khi ấy chúng ta còn phải đóng quân canh gác, xây thành xếp binh, thực sự không có lợi gì. Còn về phần chiến mã…” Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Sau chiến tranh còn có thể dư lại ngựa gì tốt? Cho dù có, cũng là đồ thừa sau lựa chọn của bọn họ.”

Bắc Đường Diệu Nhật tán thưởng nhìn hắn: “Không sai. Mấy vị lão thần trong triều cũng có suy nghĩ này. Điều kiện của Đông Quyết, thực sự không đáng để triều đình chúng ta phải hao phí tâm lực. Bất quá phần lớn thần tử vẫn tán thành việc Đông Quyết khai chiến với Tây Quyết, hiện tại vấn đề chính là lương thực, không thể đạt thành một ý kiến thống nhất.”

Trong đầu Ngôn Tử Tinh đột nhiên lóe lên linh quang, nói: “Hoàng thượng, đại ca, hiện tại vấn đề không phải là chúng ta có nguyện ý cấp hay không, mà là có khả năng cấp hay không.”

“Ồ?” Ti Diệu Huy cùng Bắc Đường Diệu Nhật đều nhướng mày nhìn về phía hắn.

Ngôn Tử Tinh nói: “Triều đình ta mặc dù sản vật phong phú, lương thực dồi dào, nhưng mấy hôm trước ta vừa gặp Hạ đại nhân của Khâm Thiên Giám. Hạ đại nhân nói gần đây quan sát thiên tượng vào ban đêm, thấy hướng tây bắc tinh quang ảm đạm, sao mai buông rủ, chỉ e cuối năm nay đầu năm sau sẽ có đại hạn phát sinh. Mặt khác lưu vực Trường Giang ứ bùn không thông, mấy năm gần đây lũ lụt ngày càng nghiêm trọng, chỉ e đầu xuân năm sau còn có thể xảy ra nạn hồng thủy, đến khi ấy sẽ cần một lượng cứu tế lớn từ triều đình. Như vậy tính ra, lương thực của chính chúng ta cũng rất eo hẹp, nào có dư lực mà đi hỗ trợ cho bọn họ?”

Hắn thấy Ti Diệu Huy và Bắc Đường Diệu Nhật đều trầm ngâm không nói, vội tiếp tục bồi thêm: “Huống chi Đông Quyết muốn khai chiến với Tây Quyết, chúng ta không giúp cả hai mới là tiện lợi nhất. Nói nghèo thì có ai mà không nghèo? Ta cũng không tin không có sự trợ giúp của Minh quốc chúng ta, Đông Quyết lại không khai chiến, bọn họ bất quá chỉ là muốn lấy được càng nhiều lợi ích từ chỗ chúng ta càng tốt mà thôi.”

Ti Diệu Huy và Bắc Đường Diệu Nhật nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau, đều cười ha hả mà hướng về phía Ngôn Tử Tinh.

Ti Diệu Huy nói: “Tử Tinh quả nhiên thông minh, ý tứ cũng gần giống với mấy vị đại thần trong nội các đấy.”

Bắc Đường Diệu Nhật cũng cười: “Càng ngày càng biết cân nhắc lợi hại. Không tồi không tồi.”

Lúc này Ngôn Tử Tinh mới hiểu hai vị ca ca là đang kiểm tra mình.

Ra khỏi cung, Ngôn Tử Tinh và Bắc Đường Diệu Nhật cùng nhau về phủ.

Bắc Đường Diệu Nhật không cưỡi ngựa, mà ngồi trong xe ngựa, Ngôn Tử Tinh ngồi đối diện với hắn.

Bắc Đường Diệu Nhật hỏi: “Ngươi không muốn triều đình ta nhúng tay vào chuyện Đông Quyết như thế, ngoại trừ lập trường đại nghĩa, có phải còn có một chút tư tâm khác không?”

Ngôn Tử Tinh biết tâm tư của mình không thể gạt được đại ca, bèn đơn giản thẳng thắn một chút, cười khổ nói: “Đại ca, ta đối với Thác Bạt Chân là tình nghĩa khác biệt, nhưng sẽ không lấy đại sự quốc gia ra để nói đùa.”

“Bất quá… đại ca, ngươi cũng biết đấy, cho dù ta không vì chính mình, Thác Bạt Chân… dẫu sao cũng là thân sinh của Hải Liên Na. Ta không thể để Hải Liên Na sau khi lớn lên biết được, lúc sinh phụ của nó đang gặp nguy hiểm, phụ thân của nó lại không giúp đỡ một tay… Đại ca, ta thực sự rất khó xử.”

Bắc Đường Diệu Nhật thấy hắn thẳng thắn bộc lộ tâm sự như vậy với huynh trưởng là mình đây, cũng lộ vẻ xúc động, nhất thời không nói nên lời.

Ngôn Tử Tinh đối với tâm tư của đại ca hắn là đo đắn chuẩn nhất, lúc này liền thẳng thắn đóng vai thành một đệ đệ khó xử, năn nỉ nói: “Đại ca, ta biết trong triều trên dưới, nhất định đều ủng hộ việc người Quyết khai chiến. Ta cũng không muốn thay đổi quyết định của ngươi và nhị ca, chỉ là ta hi vọng, nể tình Hải Liên Na, khi Tây Quyết gặp căng thẳng, ngươi có thể để ta đi giúp Thác Bạt Chân một tay.”

Bắc Đường Diệu Nhật trừng nhìn hắn: “Một mình ngươi có thể làm được gì? Chẳng lẽ ta có thể nhìn ngươi đi giúp Thác Bạt Chân đánh giặc sao? Cho dù thực sự như thế, cũng chưa chắc hắn đã cảm kích ngươi.”

“Đại ca…”

“Được rồi được rồi, lớn bao nhiêu rồi, đừng làm nũng với ta nữa. Chúng ta giúp Thác Bạt Chân còn chưa đủ nhiều sao? Hiện giờ hắn đã là đại hãn, chuyện với Đông Quyết là mâu thuẫn riêng của người Quyết bọn họ, không liên quan tới chúng ta!”

“Nhưng mà…”

“Chuyện này không nhắc tới nữa.”

Bắc Đường Diệu Nhật nói xong liền nhắm mắt lại, dựa vào tiểu tháp nằm nghỉ.

Ngôn Tử Tinh thấy đại ca không muốn đề cập tới nữa, liền không nói gì thêm, bất quá hắn biết, những gì mình nói đã lưu lại trong lòng đại ca.

Trở về vương phủ, huynh đệ hai người đều tự quay về phòng mình. Nhũ mẫu bế Hải Liên Na tới thỉnh an.

“Phụ thân.” Hải Liên Na chìa tay ra muốn bế.

Ngôn Tử Tinh ôm lấy con, áng chừng bằng tay rồi nói: “Đóa hoa nhỏ ngọt ngào của phụ thân, hình như con lại nặng hơn rồi, sắp thành đại hài tử tới nơi rồi, phụ thân muốn bế cũng chẳng bế nổi nữa.”

Hải Liên Na cười khanh khách nói: “Muốn phụ thân bế cơ.”

Ngôn Tử Tinh hỏi con gái hai ngày nay ở nhà làm những gì, ăn những gì, buổi đêm ngủ có ngon không, Hải Liên Na líu ríu kể cho hắn nghe.

Ngôn Tử Tinh nói: “Hai ngày nữa phụ thân được nghỉ, sẽ đưa con đi chơi ở chùa Thanh Sơn, có được không nào?”

Hải Liên Na nghe vậy liền sáng bừng mắt lên, nói: “Được ạ được ạ. Phụ thân đưa Hải Liên Na đi đi!”

Ngôn Tử Tinh xoa xoa cái đầu nhỏ của con, mỉm cười nói: “Không vội, chờ phụ thân được nghỉ rồi sẽ đưa con đi ngay.”

Hải Liên Na ghi nhớ trong lòng, hôm nào cũng tẽ ngón tay để nhũ mẫu giúp nó tính ngày.

Đảo mắt đã qua mấy ngày, tới kỳ nghỉ của Ngôn Tử Tinh.

Mấy ngày qua hoàng thượng đã lần lượt tiếp kiến sứ thần Đông – Tây Quyết, cùng hai bên đàm xong điều kiện, mấy ngày nữa sẽ đuổi bọn họ về.

Dẫu sao sứ thần đôi bên cũng dẫn theo không ít hộ vệ võ sĩ, mấy trăm người Quyết cả ngày lượn loạn trong Diêu Kinh, đôi bên còn không hòa hợp, hễ chạm mặt nhau trên đường là lại đánh một trận, khiến kinh thành phủ doãn dạo gần đây sứt đầu mẻ trán, ngự thị thượng khanh kinh kỳ là Úc Thiếu An cũng phải tuần tra suốt ngày, áp lực tăng lên rất nhiều.

Hôm ấy Ngôn Tử Tinh được nghỉ phép, đưa Hải Liên Na đi chùa Thanh Sơn chơi.

Bắc Đường Diệu Nhật biết được, liền bảo Bắc Đường Quân Tình đi theo, nói: “Nam hài tử cả ngày giam mình trong nhà thì có gì thú vị? Đọc sách luyện kiếm mặc dù quan trọng, nhưng cũng không thể chỉ biết mỗi thế. Con đi cùng tứ thúc đi, giải khuây một chút, cũng để Hải Liên Na có người chơi cùng.”

Bắc Đường Quân Tình luôn vâng lời phụ thân, bèn đi cùng Ngôn Tử Tinh và Hải Liên Na.

Ngôn Tử Tinh bảo nó cùng ngồi với Hải Liên Na trong mã xa. Bắc Đường Quân Tình lại nhìn Mặc Phong của hắn, nói: “Tứ thúc, thúc đưa ngựa cho con cưỡi đi.”

Ngôn Tử Tinh cười nói: “Không được. Con còn nhỏ, cưỡi ngựa nguy hiểm lắm.”

Bắc Đường Quân Tình nói: “Con đâu còn nhỏ, cũng sắp chín tuổi rồi, con biết cưỡi ngựa mà. Vả lại còn có tứ thúc ở đây nữa, sợ gì chứ?”

Ngôn Tử Tinh ôn hòa nói: “Trước đây ngựa mà con cưỡi đều là tiểu mã dịu ngoan, Mặc Phong thì không giống vậy. Con thấy đã khi nào phụ thân con cho con chạm vào Mặc Lôi chưa?”

Bắc Đường Quân Tình nghe vậy, liền không nói thêm gì nữa, chỉ là có chút thất vọng ủ rũ.

Vì từ trước tới giờ nó luôn lạnh lùng, Ngôn Tử Tinh hiếm khi thấy được biểu hiện tiểu hài tử này của nó, liền có chút mềm lòng, bèn nói: “Nếu con thực sự muốn cưỡi, vậy tứ thúc cưỡi cùng con nhé, con không thể một mình cưỡi ngựa lớn được.”

Ánh mắt Bắc Đường Quân Tình lập tức sáng ngời, nó nhoẻn miệng cười, như tuyết đông mới tan, xuân quang chiếu xạ, tỏa sáng rực rỡ.

Ngôn Tử Tinh thấy vậy, trong lòng liền khẽ động, nghĩ thầm: Tình Nhi còn nhỏ như vậy mà tướng mạo đã thế này, tương lai nhất định so với nhị ca chỉ có hơn chứ không kém, đối với nam hài tử mà nói chẳng biết là tốt hay xấu đây.

Ngôn Tử Tinh cưỡi Mặc Phong, để Bắc Đường Quân Tình ngồi đằng trước, kéo theo Hải Liên Na đi về phía chùa Thanh Sơn.

Hải Liên Na ở trong xe nhìn thấy phụ thân ôm nhị ca, cảm thấy rất hâm mộ, liền quấn lấy Ngôn Tử Tinh đòi hắn cho nó đi một đoạn. Ngôn Tử Tinh hiển nhiên không đồng ý, Hải Liên Na liền bĩu bĩu môi, mất hứng mà rụt vào xe.

Tới chùa Thanh Sơn, vì không phải ngày dâng hương nên cũng không nhiều người lắm, nhưng vẫn phồn hoa sầm uất, xung quanh rất náo nhiệt.

Ngôn Tử Tinh một tay dắt Hải Liên Na, một tay dắt Bắc Đường Quân Tình.

Vào chùa, liền có tăng nhân bước ra nghênh đón.

Ngôn Tử Tinh vốn không có ý định dâng hương, nhưng nhìn thấy tượng Phật trang nghiêm quý giá trong chính điện, bỗng nhiên có chút tâm động, liền nhận lấy một nén hương, dẫn theo hai hài tử cùng cung kính khấu đầu bái Phật. Hắn thầm niệm trong lòng, xin Phật tổ phù hộ cho Hải Liên Na khỏe mạnh mau lớn, phù hộ cho Bắc Đường gia phồn vinh hưng thịnh, phù hộ cho… Thác Bạt Chân hết thảy thuận lợi.

Dâng hương xong, Ngôn Tử Tinh nói với hai hài tử: “Vườn cây phía sau chùa Thanh Sơn là nổi tiếng nhất, ta dẫn các con đi dạo một vòng.”

Hai đứa trẻ hiển nhiên rất vui mừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện