Ads Dịch: Mon

**

Vui… vẻ…?!!! Phải nửa ngày sau La Phi mới có thể nói chuyện được. “Anh… anh dọn tới chỗ em?”

“Ừ.” Trịnh Thiên Dã gật đầu. “Chúng ta hòa hảo lâu thế rồi, đương nhiên phải ở chung một chỗ.”

“Hòa hảo.. lâu thế rồi?” Không phải La Phi chậm hiểu, mà là do thế giới của Trịnh Thiên Dã thay đổi quá nhanh.

“Đúng vậy, hôm qua em nói chúng ta làm thế thì quá nhanh, anh về nghĩ cả một đêm, cảm thấy em nói sai rồi. Em thấy đấy, chúng ta đã quen nhau hơn hai năm rồi, em lại luôn thầm thương trộm mến anh, anh cũng không từ chối em, chúng ta gần như là sớm chiều gặp mặt, đương nhiên là nên ở chung với nhau. Ở bên nhau mà đến hơn hai năm mới có quan hệ thì không nhanh chút nào, nói ra người ta còn cười cho ấy chứ. Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ mới được, cho nên từ nay phải bắt đầu ở chung.”

Bên nhau hai năm trời?!!!

Ở… chung…?!!!

Đầu La Phi ong ong cả lên, như là sắp vỡ ra. Nhưng cô không cách nào uốn nắn được tư duy của cái gã bị bệnh hoang tưởng này.

Cô cố nén cơn kích động muốn đấm vào mặt Trịnh Thiên Dã xuống, giãy khỏi vòng tay anh, quay người đi vào trong phòng ngủ, mở cửa sổ ra, hít thở thật sâu.

“Em làm gì vậy?” Trịnh Thiên Dã thấy khó hiểu với hành động của cô.

Cô rất muốn đi tự tử cho xong, La Phi thầm nhủ với bản thân.

Trịnh Thiên Dã thấy cô không lên tiếng thì rất phật ý. Anh bước tới đứng phía sau cô, dừng sức xoa đầu cô thật mạnh. Nhìn cái đầu bị mình làm thành tổ quạ của La Phi, cuối cùng cười hài lòng, rồi chạy ra chỉ huy mấy người dọn nhà. Không lâu sau lại vang lên tiếng quát tháo sai bảo của anh, cùng với tiếng vâng dạ khúm núm của mấy người kia.

La Phi từ tầng ba nhìn xuống lầu, nếu không vì biết từ đây nhảy xuống không chết thì nói không chừng cô đã lao đầu xuống cho xong, để thoát khỏi cuộc sống hoang đường này.

Trịnh Thiên Dã quen sống an nhàn sung sướng, đương nhiên là cảm thấy mình hạ mình đến sống trong cái phòng nhỏ có ba chục mét vuông của La Phi là đã nhún nhường lắm rồi. Phòng thì không thể làm lớn lên nhưng đồ đạc trong nhà thì có thể đổi được.

La Phi không ngăn cản hành động của anh, cũng không có tâm trạng nào mà đi ngăn cản. Cô tìm đại thứ gì đó để ăn bữa sáng rồi đi làm trong sự bất mãn của Trịnh Thiên Dã, để Trịnh đại boss đang tràn trề nhiệt huyết kia và mấy nhân công ở lại căn nhà trọ mà cô vừa thuê không lâu.

Thật ra La Phi làm gì có tâm trạng mà đi làm, Hằng Thiên thì không thể ở yên được. Không chỉ Trịnh Thiên Dã mới làm cô phiền chết được mà vừa bước vào văn phòng, thấy ánh mắt tò mò trêu chọc cùng giọng điệu chua ngoa của một đám đồng nghiệp thì cô không thể chịu nổi.

Người khác đều ngưỡng mộ cô từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, cô bé lọ lem trở thành công chúa, nhưng làm gì có ai biết được gã hoàng tử kia căn bản là một tên bị bệnh thần kinh.

Cô giữ bí mật lớn nhất của Hằng Thiên, nhưng lại không thể bật mí với ai.

Ai cũng sẽ không tin Trịnh Thiên Dã có bệnh, nếu cô mà nói thế thì người ta sẽ cho là cô có bệnh mất.

Ở trong cái công ty mà ngay cả khi boss Trịnh nổi cáu cũng có thể được coi là đẹp trai chết người thì La Phi không dám hy vọng đám nhân viên đại diện cho trường phái mê trai này sẽ có năng lực phân rõ trắng đen trong chuyện của Trịnh Thiên Dã.

Tóm lại, trong mắt của mọi người, cô tính toán thâm sâu, thủ đoạn cao minh, cực kỳ may mắn nên mới câu được vị tổng giám đốc đẹp trai giàu có của Hằng Thiên.

Cô ngơ ngơ ngáo ngáo đi làm một ngày, điều may mắn duy nhất chính là hôm nay Trịnh Thiên Dã dồn hết tâm trí vào chuyện sửa sang nhà cửa nên không đi làm, cũng không gọi tới quấy rầy, khiến La Phi được thanh tỉnh một ngày.

Lúc tan ca, cô nhớ tới chuyện của Ngô Thần nên bắt xe đi thẳng tới bệnh viện.

Tình hình của Ngô Thần không được tốt lắm, La Phi nói với anh vài câu, lại an ủi mẹ anh một chặp rồi liền đi đến phòng làm việc của viện trưởng Trương.

Trương Cẩm Hoa nói cho cô biết ca phẫu thuật của Ngô Thần chắc là không có vấn đề gì lớn mới làm cho cô thoáng yên tâm.

Nói xong chuyện bệnh tình, Trương Cẩm Hoa bỗng nhiên cười và đổi đề tài: “Nghe nói hôm nay Thiên Dã dọn qua chỗ cháu rồi?”

La Phi ngẩn ra một lát rồi mới hoàn hồn lại, mặt thì lập tức hiện lên vẻ buồn bực.

Trương Cảm Hoa tiếp tục cười, nói: “Tiểu Phi, tôi gọi thế cháu sẽ không để ý chứ? Sáng nay khi Thiên Dã nói nó muốn chuyển qua nhà cháu ở thì tôi và bà nội nó đều khuyên ngăn nó nhưng nó không nghe lấy một câu, không ăn sáng mà xách vali thu dọn hành lý, sai nhân công giúp nó dọn nhà. Từ nhỏ nó đã được sung sướng quen, ăn ở đều phải có người chăm sóc. Tôi biết cháu rất là khó xử, nhưng thời gian này phải làm phiền cháu rồi.”

“Đúng là cháu rất khó xử.” La Phi nhíu mày nói thẳng. Cho dù cô cố thôi miên buộc mình phải ở bên Trịnh Thiên Dã, nhưng vẫn không thể tiếp nhận ngay chuyện anh lập tức dọn vào ở với cô. Đây đúng là hoang đường đến đỉnh điểm.

Trương Cẩm Hoa vẫn cứ mỉm cười. “Thật ra cháu không cần phải nghĩ nhiều quá, hãy thử thật lòng qua lại với Thiên Dã không được sao?”

Đương nhiên không được!

Đối với cô mà nói, trước kia Trịnh Thiên Dã chỉ là một cấp trên tính tình nóng nảy kỳ quái, sau đó là một tên tội phạm cưỡng bức, bây giờ lại là một gã bị bệnh thần kinh.

Bất luận là thân phận nào đi nữa thì cô đều không thể thật lòng qua lại với anh.

Trương Cẩm Hoa thấy vẻ mặt kháng cự của cô thì trở nên nghiêm túc. “Chúng tôi đã tham khảo ý kiến của bác sĩ tâm lý, bởi vì Thiên Dã rất bài xích chuyện trị liệu tâm lý nên không thể cứng rắn ép buộc nó đi điều trị. Bởi thế bác sĩ đề nghị chúng tôi nên làm cho nó luôn giữ được trạng thái tâm lý vui vẻ thoái mái nhất, theo dõi thật kỹ những hành vi thường ngày của nó, nhìn xem chỗ nào có điểm bất thường. Bây giờ cháu là người gần gũi với nó nhất, tôi hy vọng cháu có thể giúp chúng tôi việc này.”

La Phi cười khổ. “Cô yên tâm, trong thời gian cháu đồng ý làm bạn gái của tổng giám đốc thì sẽ giúp cô lưu ý tình trạng của anh ấy, kịp thời báo cáo với cô. Tuy những chuyện anh ấy đã làm với cháu khiến cháu rất tức giận nhưng cũng biết anh ấy không phải xuất phát từ ác ý, cháu cũng không muốn trách tội anh ấy nữa. Cháu biết nỗi lòng của những người làm cha mẹ như cô, và đương nhiên cháu cũng hy vọng anh ấy có thể trở lại bình thường.”

Trở lại bình thường rồi thì chắc là sẽ không báo hại cô nữa mà đi tìm người khác để báo hại.

Trương Cẩm Hoa mỉm cười. “Cháu đúng là một cô gái lương thiện.”

Hai ngươi đang nói chuyện thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa. Trương Cẩm Hoa nói “mời vào”, nhưng khi nhìn thấy người vào thì mặt khẽ biến sắc.

La Phi nghi hoặc quay đầu qua nhìn thì thấy Trịnh Thiên Dã mặt hằm hằm bước tới chỗ cô, hét cô rất dữ dằn: “Tan ca không chịu về nhà, em chạy tới đây làm gì chứ?”

“Em…” La Phi nhất thời ngây người ra, không biết nên trả lời thế nào, cả buổi trời sau mới hỏi ngược lại: “Sao anh lại ở đây?”

Trịnh Thiên Dã nhíu mày. “Anh đến đón em tan ca, thấy em lên xe đến bệnh viện nên đi theo. Đậu xe xong lên tìm em thì mới phát hiện em ở đây.”

Trương Cẩm Hoa đảo mắt nhìn hai người mấy lượt, xong hiểu ra và lên tiếng. “Thiên Dã, là do La Phi thấy trong người không được khỏe lắm nên mới đến bệnh viện kiểm tra.”

Bà rất hiểu tính cách đứa con riêng của chồng này, nếu để cho anh biết La Phi đến thăm bạn trai trước thì chắc chắn là sẽ giận sôi lên. Tuy rằng có thể anh sẽ không thừa nhận đó là bạn trai trước.

Trịnh Thiên Dã nghe Trương Cẩm Hoa nói thề thì sắc mặt mới hơi dịu lại. Anh đến trước mặt La Phi, hai tay nâng mặt cô lên, quan sát từ trên xuống dưới. “Em sao thế?”

Hành động của anh làm La Phi rất xấu hổ, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng cười khẽ đầy mờ ám của Trương Cẩm Hoa, cô gạt tay Trịnh Thiên Dã ra, buồn bực nói: “Em không sao, chỉ làm kiểm tra định kỳ thôi.”

Trịnh Thiên Dã như thở phào nhẹ nhõm. “Vậy bây giờ làm xong rồi chứ, xong rồi thì chúng ta về nhà.”

Nói xong, cũng không thèm chào hỏi Trương Cẩm Hoa mà kéo tay La Phi đi luôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện