Chuyển ngữ: Sushi

***

Bởi vì tiệm cà phê mà Trịnh Thiên Dã đang làm ở vị trí ngay trên đường đi làm mà hằng ngày La Phi phải đi qua. Vì vậ,y mỗi ngày đi làm hay sau khi tan tầm La Phi đều phải đi ngang qua chỗ này.

Tuy cô không dự định sẽ có bất cứ điều gì dính líu cùng với Trịnh Thiên Dã nữa, nhưng con người chính là loài động vật có tình cảm, trong lòng cô đương nhiên vẫn còn tình cảm với anh.

Kể từ ngày lễ tình nhân, sau khi nhìn thấy anh pha cà phê sau quầy làm việc thì những nhớ nhung trong cô lại trỗi dậy khiến cả người cô có chút không được tự nhiên.

Cô không hiểu anh đang dự định làm gì, nhưng anh lại đang ở cùng một nơi với cô, dù có nghĩ thế nào cô cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Hết lần này tới lần khác anh vẫn giữ một dáng vẻ rất chuyên tâm làm việc không màng tới mọi thứ xung quanh mình, cứ như việc anh làm việc ở đây và việc anh cùng ở một thành phố với cô là hai việc không có liên quan gì với nhau. Điều này khiến cho La Phi thấy rất khó chịu nhưng lại không biết làm sao để giải tỏa.

Dĩ nhiên là La Phi không thể đi vào tiệm cà phê đó lần nữa, thế nhưng mỗi lần trên đường đi làm về ngang qua tiệm, cô lại không nhịn được mà nhìn vào trong thông một tấm kính thủy tinh, vô thức tìm kiếm bóng dáng của Trịnh Thiên Dã.

Có mấy lần ngang qua, cô thấy anh đang rất lịch sự, lễ phép bưng cà phê phục vụ cho khách. Chứng kiến cảnh đó càng khiến cô thấy cực kỳ khó chịu. Trước đây khi anh là cấp trên của cô, anh đối xử với cô rất vênh váo, tự phụ chứ đâu phải là dáng vẻ thế này? La Phi tự nhủ là mình đã quyết tâm phải quên đi anh. Mẹ cô nói đúng, một người đàn ông tính tình đã không tốt, tinh thần lại thất thường, cho dù điều kiện có tốt thì cũng không thể lại gần.

Chí hướng của cô không quá lớn, cô không mong là mình sẽ tìm được một người đàn ông giàu có, cô chỉ cần người đó có tính cách tốt, có điều kiện tạm ổn rồi sau đó có một cuộc sống gia đình bình thường.

Nhưng bây giờ lại có một Trịnh Thiên Dã ôn hòa, nhã nhặn, không bệnh không tật ở gần cô thế này, làm cho cô cảm thấy giống như là đang có một ngọn lửa từ từ dâng lên trong lòng. Thực sự cô rất không muốn thừa nhận rằng, thật ra thì tận sâu trong tâm khảm trái tim cô vẫn có một điều gì đó mong đợi ở anh. Chẳng hạn như việc mỗi ngày cô đều muốn đi ngang qua nhìn thấy anh, cho dù chính bản thân cô cũng không có ý định nối lại tình cũ với anh.

Phụ nữ chính là như vậy, bạn có thể chủ động từ bỏ người đàn ông, nhưng lại không thể chấp nhận được việc mình bị đàn ông bỏ rơi.

Bởi vì có mấy lần đối mặt với Trịnh Thiên Dã qua tấm kính nhưng dáng vẻ của anh lại rất bình tĩnh, làm cho người cô có một cảm giác rất khó chịu. Đến ngay cả việc gặp gỡ, tìm hiểu Hướng Đông cũng trở nên không còn hứng thú.

Cứ như vậy, thời gian qua thật nhanh, thấm thoát trôi, mùa hè cũng đã đến, Trịnh Thiên Dã vẫn cứ làm việc tại tiệm cà phê đó, dường như anh không có ý định rời đi. Mặc dù cứ hai, ba ngày La Phi lại nhìn thấy anh từ ngoài cửa sổ, nhưng anh cũng chỉ đối với cô rất lễ phép, khách khí cười một cái, hai người vẫn chưa chính thức nói chuyện trực tiếp với nhau lần nào.

Mãi cho đến một ngày thứ sáu, La Phi tan tầm sớm, lúc đi ngang qua tiệm cà phê lại thấy được hai người đàn ông đang ngồi chồm hổm ăn mì ăn liền. Một người trong đó lại là Trịnh Thiên Dã.

Trịnh Thiên Dã là một ‘cậu ấm’ thật sự được nuông chiều, được sống an nhàn sung sướng, đừng nói là ăn mì ăn liền, trước đây khi thấy người khác ăn cũng chỉ khịt mũi, cười nhạt, xa lánh.

Bây giờ nhìn anh lại giống như một kẻ lang lang ngồi xổm trên lề đường ăn lấy ăn để, rất tội nghiệp.

La Phi đang chăm chú nhìn anh, đúng lúc anh lại ngẩng đầu lên, hai người ngượng ngùng nhìn nhau. Sau đó La Phi lại nghiêm mặt, bước đi không muốn để ý đến anh. Nhưng chỉ là mới đi được mấy bước, bỗng nhiên lại nghĩ đến anh tại sao lại ăn mì ăn liền? Chẳng lẽ lại vì bỏ nhà ra đi không có tiền? Lúc trước cô có đọc được những tin tức ở trên mạng, nói rằng Trịnh Thiên Dã bởi vì phải xuất ngoại để chữa bệnh nên trì hoãn hình phạt, được hưởng án treo. Lúc này cô mới cảm thấy kinh hãi, đáng ra bây giờ Trịnh Thiên Dã phải đang ở nước ngoài, vậy mà anh lại ở cái thị trấn nhỏ này những hai, ba tháng. Có khi nào gia đình anh vẫn chưa biết.

Vừa nghĩ như thế, cô liền cảm thấy đây quả thật là một vấn đề nghiêm trọng.

Người này làm việc gì cũng chưa bao giờ nghĩ đến người khác. Nhìn anh bây giờ bình thường là thế, nhưng thật ra có ai biết được việc anh đến cái thị trấn nhỏ yên bình này, có thể gây ra một cú sốc lớn đối với mọi người ở nhà họ Trịnh.

La Phi cau mày suy nghĩ trong chốc lát, sau đó liền quay trở lại chỗ người vẫn đang ngồi chồm hổm dưới đất chiến đấu với mì ăn liền kia, hỏi: “Anh ở chỗ này người nhà anh có biết hay không?”

Trịnh Thiên Dã ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại rất thành thực lắc đầu: “Không biết, họ vẫn nghĩ rằng anh đang ở nước ngoài.”

Cậu thanh niên tuổi trông vẫn còn trẻ đang ngồi bên cạnh ăn mì cùng Trịnh Thiên Dã, nhìn hai người với ánh mắt có vẻ khó hiểu, không biết được hai người này đang nói về chuyện gì.

La Phi nhíu mày càng sâu, sau đó lại kéo tay Trịnh Thiên Dã nói: “Anh đi theo em, em có vài lời muốn nói với anh.”

Trịnh Thiên Dã đưa chỗ mì chưa ăn xong cho cậu thanh niên bên cạnh rồi lại rất nghe lời đứng lên, cùng La Phi đi ra ngoài.

Cô quay đầu nhìn anh, giọng nói có vẻ hơi cáu giận: ” Em đã nghĩ rằng một khi trải qua những chuyện đó thì anh sẽ trưởng thành hơn, nhưng hóa ra là em đã sai rồi. Anh có biết là một mình anh chạy đến nơi này lâu như vậy lại không có nói gì với người nhà của mình, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì biết phải làm sao?”

Trịnh Thiên Dã cười cười tự giễu: “Anh đã hơn 30 tuổi rồi, không cần phải có người giám hộ nữa. Hơn nữa, anh cũng đã sắp đặt hết mọi việc rồi, cứ cuối tuần anh sẽ gọi điện về liên lạc với mọi người trong nhà, chỉ là không để cho họ biết anh ở nơi này. Anh không muốn dựa dẫm vào sự bảo hộ của gia đình nữa. Bây giờ, anh chỉ muốn sống ở nơi không ai biết đến mình, một nơi yên tĩnh, không những có thể tu thân dưỡng tính mà còn có cơ hội để trải nghiệm cuộc sống bình thường, giản dị này.”

La Phi tạm thời tin lời anh, lại hỏi: “Vậy sao anh lại anh mì ăn liền? Trước đây không phải anh luôn khinh thường những loại đồ ăn nhanh như thế này sao? Chẳng lẽ anh thực sự là muốn trải nghiệm tất cả mọi mặt của cuộc sống bình dân này?”

Sắc mặt Trịnh Thiên Dã có chút xấu hổ nói: “Lúc anh tới đây không mang theo nhiều tiền mặt, quét thẻ lại sợ người nhà phát hiện được. Còn tiền lương làm ở tiệm cà phê lại quá ít, cho nên anh…”

La Phi nghẹn lại nơi cổ họng. Đã qua mấy tháng, cô nhìn thấy anh ở nơi này rất là an nhàn, tự tại, không bao giờ nghĩ đến anh sẽ có những vấn đề này. Suy nghĩ một chút, cô lại hỏi: “Vậy bây giờ anh đang sống ở đâu?”

Trịnh Thiên Dã: “Anh mướn được một căn phòng ở gần đây.”

“Anh dẫn em đi xem thử.”

“Không… Không cần đâu.”

Đương nhiên, cuối cùng Trịnh Thiên Dã vẫn phải dẫn La Phi đi tới căn phòng anh đang thuê.

Còn La Phi thật sự không nghĩ tới cái được anh gọi là phòng cho thuê chính là một gian phòng trên tầng áp mái chỉ với mười mét vuông, trong phòng lại rất lộn xộn, ở một góc phòng lại chất ngổn ngang một đống hộp mì ăn liền và còn có một vài loại thức ăn nhanh khác.

“Anh sống ở đây?”

Trịnh Thiên Dã gật đầu: “Dù sao cũng là một nơi để ngủ, anh cũng không dự định sẽ sống ở đây lâu dài.”

Hay quá ha. Đã không có dự định ở lại đây lâu dài thế mà đã ở được 3 tháng rồi. La Phi xoa xoa cái trán đang phát đau của mình: “Trịnh Thiên Dã, anh nói thật cho em biết đi, tóm lại là anh đang dự định làm gì? Hoặc là anh nói xem rốt cuộc thì đến lúc nào anh sẽ rời đi? Cứ coi như là anh đang rất vui vẻ với việc trải nghiệm cuộc sống của người nghèo thế này, nhưng 3 tháng cũng đã đủ rồi chứ?”

Trịnh Thiên Dã cũng chẳng ừ hử gì cả: “Trước đây, khi còn ở nhà đúng là anh không biết được cuộc sống của người bình thường lại khó khăn thế này. Nhưng qua 3 tháng tự lập này, anh đã hiểu ra có rất nhiều thứ không phải cứ có tiền là có thể mua được, đôi khi không cần phải có vật chất đầy đủ thì mới hạnh phúc. Anh làm việc cùng với những người trẻ tuổi ở tiệm cà phê, bọn họ tuy xuất thân thiếu thốn, ở trong những căn phòng chật hẹp, thế nhưng mỗi ngày đều rất vui vẻ. Còn anh thì sao? Từ trước đến giờ, vật chất thứ gì cũng không thiếu nhưng thời gian vui vẻ thật sự lại rất ít ỏi, có lẽ vì thế mà anh mới mắc bệnh. Bây giờ anh rất muốn có thể giống một người bình thường, có một cuộc sống bình thường.”

Anh nói rất chân thành, tha thiết, La Phi nghe xong cũng rất cảm động nhưng nghĩ lại cô vẫn cảm thấy vô lý. Cô liếc anh một cái: “Anh như thế này, ngược lại bản thân anh mới chính là người chịu khổ.”

Nhưng rồi khi đi xuống dưới lầu, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà lấy mấy tờ tiền mặt từ trong ví ra nhét vào tay anh, có chút tức giận nói: “Dù sao thì mì ăn liền, ăn nhiều quá cũng không tốt cho sức khỏe.”

Nhìn La Phi hậm hực bỏ đi, Trịnh Thiên Dã cầm mấy tờ tiền trong tay quơ quơ trước mặt, khóe miệng lộ ra nụ cười có phần đắc ý. Cứ cười như vậy, anh quay trở lại tiệm cà phê như chưa từng có việc gì xảy ra.

Cậu thanh niên ban nãy mới cùng anh ăn mì thấy anh quay lại, có chút tò mò lại gần hỏi: “Anh Thiên, người phụ nữ lúc nãy cùng anh ra ngoài là ai vậy? Dáng vẻ rất đoan trang?”

“Vợ anh.”

“Phải không đó? Nhìn không giống lắm! Cảm giác dường như cô ấy rất ghét bỏ anh vậy?”

“Đó là bởi vì trước kia anh có làm nhiều chuyện sai lầm, nên cha mẹ vợ có chút không hài lòng với anh lắm.”

“Vậy anh phải cố gắng lên thôi, chị dâu xinh đẹp như vậy, nói không chừng có ngày lại bị người khác cướp mất đấy.” Nói xong, dường như cậu ta chợt nhớ đến điều gì đó, vỗ đầu một cái, ” Đúng rồi, thảo nào em nhìn chị ấy rất quen. Ngày lễ tình nhân không phải chị dâu tới cùng với một người đàn ông, vào uống cà phê của tiệm mình sao? Nhưng, cũng không đúng, rõ ràng người đàn ông đó bảo là bạn trai của chị dâu mà. Anh Thiên, không phải là anh đang muốn làm ‘kẻ thứ ba’ đấy chứ?”

“Cái gì mà bạn trai chứ, anh mới là người đàn ông của cô ấy. Cậu không thấy cô ấy nhìn anh với ánh mắt có bao nhiêu trìu mến sao?” Vừa nói anh lại giơ những tờ tiền ở trong tay lên, “Thấy không? Cô ấy không nỡ nhìn thấy anh ăn mì ăn liền nên đưa tiền cho anh để anh mua đồ ăn ngon sao?”

“Không phải chứ? Chẳng phải anh nói mỗi ngày ở tiệm cà phê nhìn thấy người khác ăn mì ăn rất thơm nên muốn nếm thử sao? Với lại là anh Thiên này, ngay cả khi tiệm cà phê của chúng ta kinh doanh không tốt thì cũng không tới mức một ông chủ như anh phải nhận tiền giúp đỡ của người khác chứ. Hơn nữa vào ngày đầu tiên khi anh mua lại tiệm cà phê này, người khác có thể không biết nhưng em sao lại không biết được anh là người có tiền chứ. Giờ anh lại nhận tiền của phụ nữ không thấy có chút xấu hổ sao?”

“Có gì đâu mà phải xấu hổ chứ, của cô ấy chính là của anh, của anh cũng chính là của cô ấy.” Trịnh Thiên Dã nhìn mấy tờ tiền trong tay, cười tít mắt, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, dặn dò, “Có điều cậu tuyệt đối không được lắm mồm để cho cô ấy biết được tiệm cà phê này là của anh mua đấy.”

Cậu thanh niên gãi gãi đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ khó hiểu: “Thật không biết là anh đang muốn làm gì, theo đuổi phụ nữ thì cứ trực tiếp theo đuổi đi, sao lại làm ra vẻ thần thần bí bí như vậy chứ.”

“Cậu thì biết cái rắm ấy!”

Từ sau khi La Phi thấy được điều kiện sinh hoạt của Trịnh Thiên Dã, mặc dù cảm thấy như vậy thì cũng đáng đời anh, nhưng lại nghĩ tới anh đã quen với việc sống trong an nhàn, sung sướng, kén cá chọn canh thì làm sao có thể chịu được cuộc sống như thế?

Nghĩ kỹ lại khi gặp lại anh vào mấy tháng trước thì dường như anh thực sự đã gầy đi không ít. Đột nhiên trong tim cô có chút nhói đau.

Cô rất muốn gọi điện đến nhà họ Trịnh để bọn họ có thể đưa cái người không biết lo cho bản thân mình này về nhà. Nhưng mà nghĩ lại, làm vậy thì thật chưa đúng thời điểm lắm vì ở Giang Thành những tin tức về Trịnh Thiên Dã vẫn chưa hạ nhiệt, chỉ sợ bây giờ mà trở về, dư luận biết được lại xôn xao cả lên. Mà chính anh đã không muốn để cho người nhà biết, cô cũng không thể cứ như vậy mà tự tiện đi quản chuyện của anh được.

Nhưng mà cứ nghĩ đến đó thì La Phi vẫn không thể không lo nghĩ đến anh.

Hôm sau là thứ bảy, Hướng Đông hẹn cô đi ăn một bữa thật ngon ở một nhà hàng, nhưng cô lại không thể tập trung ăn những món cao lương mỹ vị này được, trong đầu cứ liên tiếp hiện lên hình ảnh Trịnh Thiên Dã ăn mì ăn liền cùng với những hộp mì ăn liền chất đống trong căn phòng trọ đơn sơ của anh.

Vì vậy trước khi tính tiền, cô bảo nhân viên gói lại hai hộp đồ ăn gồm những món mà Trịnh Thiên Dã thích ăn.

Hướng Đông thấy vậy cảm thấy khó hiểu: “Muốn đem về cho cô và chú sao?”

“Ừm, chợt nhớ ra là bếp gas ở nhà đã bị hư, không biết hai người đã ăn gì chưa.” Cô tùy tiện bịa ra một lời nói dối.

Bởi vì còn phải đem đồ ăn về cho ba mẹ, Hướng Đông cũng không tiếp tục kéo dài buổi hẹn mà rất chu đáo đưa cô về nhà.

Khi La Phi nhìn thấy Trịnh Thiên Dã thì đúng vào giờ ăn trưa của anh, lúc này tuy anh không ăn mì ăn liền nhưng lại đang gặm một ổ bánh mì ở sau quầy.

La Phi tức giận đem gói đồ ăn đưa tới cho anh: “Vốn là gói về cho con mèo ở nhà nhưng đúng lúc đi ngang qua đây lại nhớ là con mèo ở nhà em đã đem tặng cho người khác rồi. Nhìn anh nghèo túng như thế nên thôi thì đem tới cho anh coi như là làm việc tốt vậy.”

Trịnh Thiên Dã cười cười mở hộp ra, lại thấy là rõ ràng hai gói đồ ăn này vẫn chưa bị ai động qua, trong bụng đã hiểu rõ, nói: “Phi Phi, em thật tốt.”

La Phi nhìn anh cầm lấy đũa bắt đầu ăn, sau một lát, rốt cục vẫn nhịn không được mà mở miệng: “Trịnh Thiên Dã, đây không phải là nơi anh nên ở lại đâu, em xin anh rời đi được không? Anh có biết là anh ở lại đây làm em rất phiền lòng không.”

Tay của Trịnh Thiên Dã thoáng dừng lại một chút, sau đó lại thản nhiên nói: “Anh đã nói là anh sẽ không làm phiền đến em mà, em xem đó, mấy tháng nay anh cũng đâu làm phiền gì đến em đâu.”

“Em biết, anh không có làm gì phiền đến em, anh cũng không có ý định gì với em nữa. Nhưng dù sao thì trước đây chúng ta cũng đã từng có quan hệ như vậy, giờ anh lại ở chỗ này, em dù sao vẫn cảm thấy rất kỳ cục khi mỗi ngày em và bạn trai hẹn hò, cũng không thể cảm thấy tự nhiên được.”

Trịnh Thiên Dã trầm mặc trong chốc lát, rồi lại bỗng nhiên lại ngẩng đầu chuyển đề tài: “Em thích anh ta ư?”

“Ai?” Phản ứng của La Phi nhất thời có phần chậm lại.

“Bạn trai của em đó?”

“Cũng… thích”

“Em căn bản là không có thích anh ta, đúng không?” Trịnh Thiên Dã đặt đũa xuống, nhìn về phía cô, lời nói thấm thía, sâu xa, “Phi Phi, anh biết là anh đã gây ra những tổn thương rất lớn đối với em, nhưng thật sự thì anh không hy vọng em bởi vì chuyện của chúng ta mà muốn nhanh chóng tìm một người khác để qua lại. Như vậy lương tâm anh sẽ cảm thấy rất bất an, sẽ cực kỳ áy náy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện