“Haha, hồ ly tinh Giang à, chẳng phải cách đây không lâu, cô và Lãnh Mạc tình cảm tốt lắm sao, tại sao bây giờ anh ấy đi đâu cũng chẳng thèm nói với cô vậy nhỉ?” Hà Băng từ đằng sau lưng Ngữ Hân, cô ta đi tới cười nhạo “à tôi biết ngay mà, cô cũng như những người phụ nữ khác, bị Mạc chơi đã rồi ruồng bỏ thôi, chậc…chậc…Mạc đã chán cô rồi”

Giang Ngữ Hân vẫn cặm cụi đưa thức ăn lên miệng, dặn lòng không nên nghe nhiều.

“Tôi có ý tốt nhắc nhở cô thôi, đàn bà lên giường với Mạc không hề ít, anh ấy không muốn họ mang thai liền cho một phát súng giết chết một xác hai mạng người. Hây da, tôi nghĩ chắc là cô cũng gần có kết cục như vậy rồi. Mạc dạo này thường xuyên không về nhà, ắt hẳn lại đến khách sạn Ngân Doanh kiếm các cô gái trong sạch khác” Hà Băng càng nói, cô ta càng thêm đắc ý “cô còn trẻ người non dạ, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, lần trước tôi đã nhận ra đó chỉ là một màn kịch để cô chọc tức tôi thôi đúng chứ, cô nên sớm rời khỏi Hắc Long này đi”

Ngữ Hân bỗng dưng cảm thấy chạnh lòng, rõ ràng cô thừa biết con người Lãnh Mạc không tốt đẹp gì mấy, nhưng qua lời nói của Hà Băng tại sao lại khiến cô “tổn thương” đến như vậy, thế giới của cô cũng như thế giới của Lãnh Mạc đều không tồn tại chữ “yêu” và “thích” một người…nhưng hiện giờ cô rất tuyệt vọng.

“Đúng rồi, là màn kịch đấy” Ngữ Hân đứng bật dậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hà Băng có ý thương lượng “cô rất muốn tôi rời khỏi đây chứ gì, vậy thì tôi nói vào trọng tâm nhé. Hàn Hà Băng, nội trong ngày mai, tôi muốn cô giúp tôi cứu ông cậu của mình thoát khỏi tay đàn em của Lãnh Mạc, mua giúp tôi hai vé máy bay đi Paris, tôi hứa sẽ không bao giờ gặp lại hắn ta nữa” giọng Ngữ Hân thì thầm bên tai Hà Băng, cô khẽ nhếch môi “tôi chưa từng yêu Lãnh Mạc, cô vui rồi chứ”

“Được, tôi đồng ý” Hà Băng mau chóng nhận lời. Ngữ Hân nghiêng đầu mỉm cười “tốt lắm, cứu được ông cậu tôi ra, tôi sẽ cao chạy xa bay”

Lãnh Mạc đã đi Thụy Sỹ đảm nhận chức thủ lĩnh Đại Bàng, hợp nhất hai bang phái lại, trong thời gian này, hắn cũng muốn dùng lực lượng của mình tập trung phi vụ buôn bán ma túy sang Ba Lan và Úc. Đẩy mạnh quan hệ ngoại giao với thế lực cảnh sát ngầm, mua chuộc tất cả bọn chúng để thuận lợi vận chuyển hàng hóa. Về phần tập đoàn Kris ở Thượng Hải, đều do một tay Hà Sinh trong thời gian Lãnh Mạc vắng mặt đảm nhiệm, còn về phần Dany, hắn ta căn dặn phải theo sát Ngữ Hân.

Ngữ Hân mặc bộ đồ thể thao màu đen, đội nón lưỡi trai và đeo khẩu trang khi rời khỏi biệt thự Hắc Long, cô hòa vào dòng người. Tất cả đồ đạc đều không mang theo ngoại trừ hộ chiếu và thẻ ngoại kiều. Ngữ Hân không quan tâm đến việc Hà Băng làm cách nào để cứu được ông cậu cô ra, nhưng Ngữ Hân luôn là người giữ đúng lời hứa, cô sẽ ra đi. Dù sao đây cũng là tâm nguyện của cô mà, điều kiện sinh con cho Lãnh Mạc, tất cả sau khi lên chuyến bay này sẽ hoàn toàn xóa bỏ.

“Tiểu Hân, cậu không ngờ chúng ta lại thuận lợi trốn thoát Hắc Long” ngồi trên máy bay, bàn tay ông cậu vẫn còn run rẩy nắm chặt tay cô “Hà Băng đó quả thực có chút tài cán, cô ta dùng uy quyền của mình để bọn đàn em kia tuân theo, nhưng mà…có điều cậu luôn thắc mắc, chẳng lẽ Lãnh Mạc bảo cô ta đến tha tội cho cậu sao, với lại Lãnh Mạc hắn bỗng dưng đổi ý muốn trả tự do cho chúng ta hay sao. Còn nhớ lần trước hắn ta phát hiện cậu dẫn con đi, suýt nữa bắn chết cậu rồi. Hây da, chuyện này quả thật là khó hiểu, Tiểu Hân, con” ông cậu nhìn sang Ngữ Hân, cô đã tựa đầu vào cửa sổ, ngủ gật lúc nào không biết “thôi kệ vậy, thoát được là may rồi, sau này qua Pháp, cuộc sống hai cậu cháu mình sẽ tốt hơn”.

Chiếc máy bay sau hơn một ngày, bay nửa vòng trái đất, rời khỏi Thượng Hải, mang theo Ngữ Hân biến mất hoàn toàn khỏi Lãnh Mạc một lần nữa. Đến Pháp, Ngữ Hân và ông cậu phải sống ở một căn nhà thuê chật hẹp do bởi số tiền nhận từ Hà Băng không nhiều, họ còn phải dành dụm để tiêu xài nữa.

“Con sẽ đi kiếm việc làm thêm” Ngữ Hân lấy lại tinh thần, cô hóa trang gương mặt thành một người khác, cô thay đổi cả tên lẫn họ, thay đổi tất cả giấy tờ tùy thân, không để lại bất kỳ tung tích gì là Giang Ngữ Hân của ngày xưa, cô đã biến thành một người khác. Mái tóc xoăn dài đã được duỗi thẳng ra, nhuộm màu nâu vàng, cách ăn mặc cũng thay đổi…tất cả đã thay đổi. Về phần ông cậu, Ngữ Hân cũng biến ông ấy thành một người khác, y hệt cách mà cô đã thay đổi chính mình.

“Cậu này, sau này cậu hãy quên đi cái tên Giang Ngữ Hân của con và Chu Thái Lan của cậu nhé” cô giơ trước mặt ông cậu hộ chiếu mới toanh “con là Jasmine, còn cậu là Sander nhé, chúng ta đều là người Pháp gốc Trung”

“Wow, Tiểu Hân à, con tìm đâu ra thứ này thế, nhìn xem mặt mũi chúng ta cũng khác này” ông cậu hoa mắt, không khỏi ngạc nhiên “con ăn trộm à?”

“Cậu à, con nhờ người khác làm giúp đấy” Ngữ Hân nhướng mày “dùng mĩ nhân kế, mấy hồi nhỉ?” sau đó cô cười ha hả đắc ý

“Họ lại cò đòi hỏi điều kiện gì với con không?”

Ngữ Hân thì thầm vào tai cậu “Hắn đòi lên giường với con đấy”

Ông cậu một phen tròn xoe mắt, mới có vài ngày đến đây vậy mà Tiểu Hân nó đã làm loạn lên cả ủy ban rồi sao “không được đâu”

“Dĩ nhiên rồi, con không dễ chơi đâu cậu à” cô đắc chí, uống một ngụm nước rồi lấy đại một tờ báo tìm việc làm

“Phải, phải, chỉ có Lãnh Mạc mới chơi nổi con”

Phụt…

Toàn bộ nước trong miệng Ngữ Hân phun ra ướt sũng cả tờ báo, cô ho sặc sụa, chảy cả nước mắt “cậu…cậu nói…gì vậy hả?”

“Chà…cậu nói gì đâu nào” ông cậu vỗ lưng Ngữ Hân, vẻ mặt thống khổ “thôi, con lo tìm việc đi, cậu đi nấu ăn”

Ngữ Hân ngồi đó, ôm một cục tức to tướng, tại sao ông ấy lại là ông cậu của cô cơ chứ, khổ thật. Ngữ Hân quát lớn “cậu à, đừng gọi con là Tiểu Hân nữa, con là Jasmine cơ mà”

Ông cậu từ phía sau nhà hô lớn “cậu biết rồi thưa Jasmine tiểu thư”

…..

Lãnh Mạc vừa về đến nơi, điều đầu tiên hắn nhận ra là không khí có chút ảm đạm trong căn phòng, mặc dù đồ đạc trong tủ vẫn không có gì thay đổi nhưng mà Ngữ Hân thì đã không thấy đâu.

“Giang Ngữ Hân đâu?” Lãnh Mạc chất vấn Dany, trong ánh mắt của hắn có chút tia phức tạp, quay sang Hà Băng.

“Mạc, em…” Hà Băng bỗng dưng rợn tóc gáy, từ sau khi giải thoát cho Ngữ Hân và ông cậu, nói toạt ra thì là đuổi hai người kia đi, Hà Băng đã suy nghĩ rất nhiều cái cớ để nói với hắn ta, nhưng tại sao bây giờ đứng đối diện trước mặt Lãnh Mạc, cô lại sợ hãi đến như vậy. Lãnh Mạc nhếch môi “Chu Thái Lan đã được thả?”

Dany cúi đầu “vâng thưa lão đại”

“Là ai?”

“Là…là em” Hà Băng ngập ngừng, hai tay tự cào vào nhau “Mạc, em…áaaáa xin anh…đừng”

Lãnh Mạc hai mắt đỏ như máu, hắn ta bóp cổ Hà Băng, nghiến răng ken két trông rất hung tợn, không nói gì cả, chỉ có hành động của hắn lúc này, biểu hiện cũng đủ khiến người khác sợ chết khiếp. Giơ lấy khẩu súng trên bàn, Lãnh Mạc không kiền chế được bản thân hướng thẳng vào Hà Băng, cô ta run sợ khóc thét lên, tất cả bọn đàn em đều ra tay ngăn cản, có cả Hàn Duật cũng tím tái mặt mày.

“Mạc, đừng làm như vậy, Hà Băng trẻ người non dạ, không hiểu chuyện nên”

“Anh im đi, cô ta dám can thiệp vào chuyện của tôi, hậu quả cô ta thừa biết” Lãnh Mạc gầm lên, sau đó nụ cười trên môi như muốn nuốt chửng Hà Băng “cô giấu Ngữ Hân ở đâu, nói”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện