Tiểu cục bột đang nằm trên giường bệnh, sau khi chích thuốc xong, nó chớp chớp mắt rồi bắt đầu lim dim. Bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt, miệng nhỏ ngáp to rồi ngoan ngoãn nghe sự chỉ dẫn của cô y tá nằm xuống gối đi ngủ. Sau khi xác định đứa nhỏ không còn nghịch ngợm, phá phách làm loạn phòng bệnh, cô y tá mới đắp chăn cho nó rồi đi ra khỏi phòng.

“Cô y tá, cho tôi hỏi đứa trẻ này hai ngày qua, người của cô nhi viện Lam Sơn có đến chăm sóc nó không?” Hà Sinh là người ăn nói nhẹ nhàng nhất trong ba người đàn ông, anh ta mỉm cười hỏi chuyện. Cô y tá xoay mặt nhìn vào phòng, nơi mà đứa nhỏ đang ngủ say, cô nhỏ nhẹ đáp “chỉ thỉnh thoảng có các cô quản sinh đến, nhưng chỉ khoảng một hay hai canh giờ họ đều đi. Nó tuy nghịch ngợm nhưng thật đáng thương, trên người nó có nhiều vết trầy xước, chắc là lại đánh nhau với bạn bè. Cuộc sống ở cô nhi viện mà, phức tạp lắm, tôi chẳng hiểu nổi ba mẹ của nó đâu mà bỏ rơi nó nữa” cô y tá nói xong, liền cúi chào ba người đàn ông rồi đẩy xe thuốc đi đến các phòng bệnh khác.

Vừa nãy không chỉ Dany và Hà Sinh nghe thấy mà còn có Lãnh Mạc, hắn làm cha mà vô trách nhiệm, không những ngày xưa nghe lời thị phi của Châu Kỳ và Hà Băng mà chối bỏ con mình, mà cũng từng gieo lời nguyền chết nó. Lãnh Mạc nhìn đứa con trai của hắn hồi lâu, hắn mới đẩy cửa bước vào. Sau khi Dany và Hà Sinh đưa cho hắn giấy xét nghiệm ADN, lòng hắn càng thắt lại. Tiểu cục bột này đúng là con trai của hắn và Ngữ Hân.

Lãnh Mạc cầm tay tiểu cục bột, tay nó nhỏ xíu nhúc nhích, nó tỉnh ngủ, mở đôi mắt to tròn ra nhìn hắn rồi quay qua bên kia thấy hai người chú quen thuộc mà nó thường gọi là daddy và mami. Tiểu cục bột lấy đà ngồi dậy, lâu rồi mới có hai chú daddy và mami đến thăm nó, không những thế hôm nay hai chú ấy còn dẫn theo một chú cực kỳ đẹp trai đến chơi với nó. Nó mỉm cười hì hì, ngang nhiên nắm tóc mái của Lãnh Mạc giật giật “hì hì, chú cũng có tóc nâu giống con, thích thật, chúng ta rất giống nhau.” Tiểu cục bột đưa mắt sang nhìn Dany và Hà Sinh “đúng không daddy và mami, chú ấy giống cháu”

Dany chửi rủa trong lòng. Nếu không có lão đại ở đây, anh ta đã tiến tới đánh vào mông tiểu quỷ đó. Chuyện lần trước nó gọi anh ta là “mami”, tự do chuyển giới tính của anh ta là phụ nữ, anh ta còn chưa ném nó xuống đất là may rồi. Lần này nó lại tiếp tục trêu chọc Dany, Dany liền nổi cơn tức giận nhưng phải kìm nén. Hà Sinh thì ngược lại, anh ta chẳng màng đến Dany đang giận dữ, mà chỉ thấy có chút cảm động về nhận thức của tiểu cục bột, giống như trong lòng của nó biết được nó và người đàn ông trước mặt kia có một sự giống nhau rất lớn.

“Chú ơi, con muốn ăn kem” tiểu cục bột lay tay Lãnh Mạc rồi chu môi nũng nịu, hành động này của nó y chang Ngữ Hân. Trước đây Hân Hân của hắn rất thích ăn kem vả lại còn hay dùng biểu hiện này nhờ vả hắn. Lãnh Mạc thừ người ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con trai nhỏ bé của mình. Thấy thế, tiểu cục bột cũng tròn xoe mắt ra nhìn hắn, hai mắt nhìn nhau hài hước.

“Cchú ơi, chú ơi” tiểu cục bột hươ tay trước mắt Lãnh Mạc, lại còn nhướng người đến nhéo nhè nhẹ vào má của hắn. Lại một hành động nữa của con trai giống với mẹ Ngữ Hân.

“Lão đại, tiểu thiếu gia đang nói chuyện với anh” Hà Sinh nhắc nhỏ, Lãnh Mạc khẽ gật đầu. Bởi vì hắn không giỏi thể hiện tình cảm, cho nên cũng không biết nói gì ngoài việc ôm con vào lòng.

“Á á, chú ôm con chặt quá. Khụ khụ” tiểu cục bột ho khan, nó đánh mạnh vào lưng Lãnh Mạc, Lãnh Mạc thả nó ra, hai tay hắn vỗ vỗ lưng con trai “ba xin lỗi”

“Chú không phải là daddy của cháu, daddy của cháu kia kìa” nó chỉ tay về phía Hà Sinh, sau đó lại nắm tay Dany “còn đây là mami cháu”

Dany hất tay nó ra, nó liền cười hì hì khoái chí. Còn Hà Sinh thì lắc lắc đầu. Tiểu thiếu gia, tôi lạy cậu, đừng đùa giỡn nữa…

“Tiểu cục bột, có phải lần trước con hỏi chú, daddy và mami con đâu đúng không? Vậy thì hôm nay chú nói với con nhé. Đây chính là daddy của con” Hà Sinh chỉ vào Lãnh Mạc, tiểu cục bột lại ngơ ngác ra một lúc. Hà Sinh nói tiếp “daddy của con và con có cùng màu tóc, ánh mắt của con và daddy con rất giống nhau, cả chiếc mũi này cũng thế. Đặc biệt là dòng máu của con cũng là của daddy con”.

Tiểu cục bột nó không hiểu gì nhiều, nó nhìn mái tóc đến đôi mắt rồi đến cái mũi của Lãnh Mạc, nó gật gật đầu nhỏ “còn miệng của con là giống mami hả daddy?” Bỗng nhiên nó mếu máo, lâu như vậy rồi mới được gặp daddy, nó nhớ daddy nhiều lắm.

Lãnh Mạc ôm con vào lòng, hắn gật đầu “ừm, miệng của con là của mami cho đó”

“Hức hức, vậy mami đâu, tại sao con không thấy mami?” Tiểu cục bột ngó nghiêng “mami không thương con, mami bỏ con giống như các bạn thường hay nói đúng không daddy?”

“Không, mami của con rất thương con, thương con còn hơn sinh mạng của cô ấy. Nhưng hiện giờ mami của con đi lạc rồi, chúng ta cùng đi tìm cô ấy được không tiểu cục bột?” Lãnh Mạc lần đầu nói những lời tình cảm như thế với một đứa bé, hắn cúi đầu hôn lên gò má bụ bẫm của con trai mình, hương thơm mùi sữa còn phảng phất, cảm giác tình yêu thương dâng trào. Tiểu cục bột lấy tay quệt ngang dòng nước mắt, nó nấc cục nói “mami đi lạc, con và daddy sẽ tìm mami về, con không muốn mami bị các bạn ăn hiếp, con muốn bảo vệ mami”

Dany là một người đàn ông kỳ quái, hắn nghe những lời này của tiểu cục bột tuy có cảm động đôi chút nhưng lại thấy buồn cười. Mami của nó đâu phải hạng tầm thường, ai mà ăn hiếp cô ấy một, cô ấy sẽ lột sạch da bọn chúng.

Buổi sáng hôm ấy, Lãnh Mạc mang theo tiểu cục bột về nhà. Các thủ tục, giấy tờ nhận lại con, Hà Sinh một tay sắp xếp chu toàn. Dưới sự chứng kiến của toàn bang Hắc Long, Lãnh Mạc tuyên bố rằng đây là con trai của hắn, nếu bất kỳ ai có thái độ không đúng với tiểu thiếu gia sẽ đều bị xử phạt theo quy tắc của Hắc Long. Còn nữa, an toàn của tiểu thiếu gia phải được sự bảo vệ một cách tuyệt đối. Từ nay về sau, việc chăm sóc tiểu thiếu gia đều giao lại cho người hầu Tiểu Thúy phụ trách.

….

“Tiểu Hân, con gần đây ốm đi nhiều quá, hãy hạn chế công việc lại đi con” ông cậu mang đến cho cô một ly nước cam mà ông đích thân ép. Ngữ Hân đang nằm gục trên bàn, từ từ ngước mặt lên mỉm cười “con biết rồi, cám ơn cậu”

Ông cậu thấy cảnh này mà thương xót cháu gái, xoa xoa đầu cô, ông cậu thở dài “cái công ty này làm ăn kiểu gì không biết, cậu thấy họ có bao nhiêu mẫu khó đều dồn vào con hết. Cứ làm như họ ghét con không bằng”

Ngữ Hân uống xong ly cam ép, cô liền lấy lại tinh thần, lật qua một trang giấy mới bắt đầu vẽ tiếp “ừm, có lẽ con là nhân viên mới nên họ hơi có bất đồng, nhưng mà không sao, con làm được. Cậu thử nói xem, công ty trả lương cao dĩ nhiên đòi hỏi của họ cũng phải cao hơn công ty trả lương thấp rồi. Vả lại, đây chỉ là bước đầu thôi, đợi khi con quen việc rồi sẽ ổn cả thôi”

Ông cậu chẳng còn biết nói gì nhiều, chỉ biết âm thầm ủng hộ cháu gái. Ông biết cô nói vậy cũng chỉ để ông bớt lo lắng, nhưng ông là người hiểu rõ hơn ai hết chứ. Tiểu Hân của ông làm như vậy cũng chỉ để cố quên đi quá khứ trước đây. Cái chết của con trai nó, nó luôn khóc hằng đêm, cứ luôn đặt tay lên bụng của mình rồi tự trách.

“Cậu, cậu còn chuyện gì muốn nói với con nữa sao?” Ngữ Hân nghiêng đầu thắc mắc “nãy giờ gương mặt cậu phức tạp lắm, cậu có chuyện gì thì cứ nói với con, không sao cả”

“Tiểu Hân, thật ra cậu chỉ muốn nói với con rằng con đừng…đừng…buồn nữa, chuyện quá khứ đã qua rồi, hãy để nó”

“Cậu à, con quên hết rồi, đã không còn nhớ gì về chuyện đó nữa” Ngữ Hân cắt ngang lời ông cậu, cô không muốn ông cậu nhắc về chuyện buồn kia nữa. Nhất là khi ông cậu nói đến tên của “người kia” là cô sẽ không kiềm được nước mắt mà tuôn ra mất.

Bởi vì trước đây Ngữ Hân rất muốn giết hắn trả thù cho cha mẹ, nhưng mà bây giờ ngay cả việc cầm súng hướng về phía hắn, cô cũng không làm được. Đúng vậy, là tình yêu, cô vì yêu Lãnh Mạc đến trả thù cũng không thể. Nhưng cô luôn tự dặn lòng mình, cô không thể giết hắn thì cũng không thể ở bên hắn lần nữa. Hai con người ở hai chí tuyến khác nhau, mãi mãi cũng không thể ở bên nhau.

Và đó là quy luật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện