Mặc dù không muốn thừa nhận, tâm trạng Từ Thăng đêm nay không tốt lắm.
Gương mặt bình thản của mẹ đang nằm trong linh cữu, và ánh mắt quan sát của Từ Hạc Phủ cách đó không xa, đem đến cho Từ Thăng một nỗi đau tuy rằng rất nhỏ nhưng không thể bỏ qua.
Phần lớn thời gian, cảm giác đau của Từ Thăng dường như đã bong tróc, anh đã phó thác mẹ mình cho một viện hộ lý đặc biệt chăm sóc.
Khi nhìn thấy bà nhắm mắt nằm trong lồng kính, Từ Thăng cũng cảm nhận được một chút mất mát nho nhỏ, giống như cảm nhận được cơn đau từ viện hộ lý xa xôi lọt vào tra tấn mình.
Nhưng cảm giác bất lực và mất mát, sau vài ba giây thăm hỏi anh liền biến mất.
Từ Thăng nảy sinh ba suy nghĩ không phân trước sau, muốn lập tức đi làm, muốn ở một mình với Thang Chấp, muốn cùng Thang Chấp đến bệnh viện thăm Từ Khả Du.
Thang Chấp ngồi bên cạnh Từ Thăng, quan tâm nhìn anh rất nhiều lần.
Thang Chấp là người duy nhất quan tâm Từ Thăng ở trong linh đường, đem đến cho không gian yên tĩnh và u ám này một chút độ ấm và màu sắc.
Từ Thăng không khỏi nghĩ đến nếu như mẹ anh biết người Thang Chấp quan tâm thật ra là Từ Thăng, bà sẽ lựa chọn đứng về phe anh, hay là thiên vị Từ Khả Du.
Anh không có cơ hội được biết đáp án nữa rồi.
Hơn mười một giờ, linh đường chỉ còn lại Từ Thăng, Thang Chấp và vợ chồng Từ Cẩn.
Anh nhận được một tin nhắn từ luật sư của mẹ, hy vọng khi nào anh thấy tiện thì hãy gọi lại, Từ Thăng liền bước ra khỏi linh đường, gọi cho đối phương.
Mong mảnh sân được bao phủ bởi bóng đêm, không khí hơi lạnh, khiến Từ Thăng tỉnh táo hơn một chút.
Rất nhanh liền có người bắt máy, luật sư hình như hơi bất ngờ về tốc độ gọi lại của Từ Thăng, liền hỏi thăm anh, tối mai đọc di chúc thì có tiện không, cũng nói với anh về thời điểm di chúc có hiệu lực và thời gian chuyển giao cổ phần.
Bên phía luật sư vô cùng yên tĩnh, không có tiếng động. Tiếng rừng cây bách xào xạc giống như đang thuật lại hình dáng cảnh đêm, ngưng đọng cùng sương đêm.
Từ Thăng cũng bình tĩnh bàn bạc với luật sư, trong lòng cũng có dự tính về những thời điểm quan trọng sau khi chuyển giao cổ phần.
Cúp điện thoại, Từ Thăng quay người lại, đúng lúc nhìn thấy Từ Cẩn từ trong đi ra.
Từ Thăng cất điện thoại, lễ phép gọi ông: “Bác cả.”
Từ Cẩn cũng cười với anh, lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc, đưa cho anh một điếu, Từ Thăng phất tay từ chối, ông liền tự đốt một điếu.
Từ Cẩn thích hút loại thuốc có hàm lượng hắc ín cao, mùi khói xông cả người, Từ Thăng lùi một bước, định quay lại linh đường, Từ Cẩn gọi anh lại.
“Từ Thăng…” Mặt ông ẩn sau làn khói, giọng cũng thô ráp.
Từ Thăng quay người lại, Từ Cẩn đến gần anh: “Bác sẽ nhanh chóng có tiền trả cho con.”
Hồi ông còn trẻ cũng không tính là cao, năm tháng và thói quen buông thả khiến lưng ông càng còng đi, Từ Thăng chỉ có thể cúi xuống mới nhìn được ông.
“Vậy thì tốt.” Từ Thăng ôn hòa nói.
Tay đang cầm thuốc của Từ Cẩn dời ra xa, khói theo gió bay đi, hai người đối mắt nhìn nhau một giây, không biết làm sao, Từ Cẩn co quắp lại, môi mấp máy, lại nói: “Nhưng mà…”
“Có một số tiền nhỏ…” Ông nhả khói, nói, “Con phải xoay sở cho bác vài ngày.”
“Nếu việc làm ăn của bác không xoay sở được, chúng ta đều không vui.” Ông nói.
Từ Thăng ôn hòa nhìn Từ Cẩn, nhìn một lúc, thành khẩn nói: “Bác à, con có bao nhiêu đều giúp bác hết rồi. Nếu như ra ngoài mượn nữa, ông ngoại sẽ biết đấy.”
Từ Cẩn nghẹn lời, lát sau đột nhiên nói: “Di chúc của mẹ con, sẽ nhanh chóng có hiệu lực thôi.”
Lời ông nói không hề khiến Từ Thăng bất ngờ, nhưng mà cũng không muốn trả lời, nhìn ông chằm chằm không nói gì.
Hình như ông có hơi nhát gan, lại không biết cái gì đã tiếp thêm dũng khí cho ông, lại nói với Từ Thăng: “Cháu ngoan ——”
“—— Bác.” Từ Thăng ngắt lời ông, thông báo cho ông như thật, “Mẹ chỉ để lại cho con cổ phẩn, hiện kim và sản nghiệp đều cho Khả Du.”
Từ Cẩn giật mình: “Khả Du?”
“Khả Du… làm sao mà lấy được tiền?” Sắc mặt ông đột nhiên thay đổi, tiếp tục nói, “Có phải chồng nó có thể thay nó thừa kế không?”
“Vậy làm sao mà được.” Cảm xúc của Từ Cẩn chợt trở nên kích động, “Đồ của nhà họ Từ chúng ta, sao có thể cho người ngoài được?”
“Cậu ấy không lấy được.” Từ Thăng giải thích, “Di chúc có thêm điều khoản, chỉ có Khả Du mới có thể thừa kế.”
Từ Cẩn giật mình, “Ồ” một tiếng, lặng lẽ thở phào, da mắt nhão nhoẹt của ông và lớp thịt ở hai má kéo lại gần nhau, sự tham lam và không cam lòng lộ ra từ trong mắt.
“Con nghĩ cách cho bác đi.” Ông nói ra một con số, “Thật sự không nhiều đâu, còn ít hơn lần trước con đưa bác.”
“Ông ngoại con cũng không còn trẻ nữa…” Từ Cẩn lại nói, “Đợi bác thừa kế sản nghiệp của ông ấy, thì có thể trả lại cho con gấp mấy lần ông ấy cho con.”
Từ Thăng nhìn ông ta, suy nghĩ một lúc, nói: “Đây là lần cuối.”
Từ Cẩn bảo đảm: “Lần cuối.”
Một cơn gió thổi qua, tàn thuốc đã rất dài rồi, bị gió thổi, rớt hết lên mu bàn tay ông ta.
Từ Cẩn bị bỏng liền rụt tay lại, thả điếu thuốc xuống đất, miết giày dập tắt.
Dưới sự cầu xin của bác mình, đứng ngoài linh đường của mẹ, Từ Thăng chuyển tiền qua cho ông ta.
Anh vừa có chút nhẹ nhõm, cũng có chút chán ghét, thấy Từ Cẩn lại đốt thêm một điếu nữa, liền nói: “Cũng không còn sớm nữa, con giúp bác gọi bác Dung ra ngoài.”
“Được, được.” Từ Cẩn gật đầu như máy.
Từ Thăng quay người vào linh đường, nhìn thấy tay Hứa Dung đặt trên cánh tay Thang Chấp, dán vào Thang Chấp mà nói chuyện.
Giọng Hứa Dung rất nhỏ, bên cạnh có đạo sĩ đang tụng kinh, Từ Thăng chẳng nghe thấy gì, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Thang Chấp, môi mím chặt, bởi vì mím chặt mà mắt cậu trừng to.
Anh biết Thang Chấp đang sợ, đầu óc anh nảy sinh một suy nghĩ táo bạo không hề giống với bản thân, nhưng mà cuối cùng vẫn không thay đổi hành động, ngắt lời Hứa Dung.
Mãi đến khi về nhà, Thang Chấp vẫn có vẻ không yên lòng.
Từ Thăng nghĩ có thể là Thang Chấp bị dọa rồi, quên đến phòng tìm anh, cho nên anh gọi điện thoại cho cậu.
Đương nhiên, nếu như tối nay Thang Chấp ngủ cùng Từ Thăng, ở bên anh, tâm trạng Từ Thăng chắc chắn sẽ tốt hơn một chút.
Từ Thăng đợi Thang Chấp qua phòng mình, đợi rất lâu, đợi đến khi không còn kiên nhẫn nữa, cho nên mới nói mấy câu khiến Thang Chấp không vui.
Sau đó Từ Thăng mới nhận ra, hóa ra sự khó chịu từ việc đợi chờ, cũng không bằng một góc sự khó chịu khi nhìn thấy Thang Chấp không vui.
Cũng may Thang Chấp nhanh chóng hiểu cho anh, Thang Chấp nói “Anh cứ quên nó đi”, Từ Thăng lập tức ôm lấy cậu.
Thang Chấp rất để ý đến Từ Thăng, trong quãng đời rất dài sau này, Từ Thăng cũng sẽ thử trao cho Thang Chấp sự quan tâm mà Thang Chấp khát vọng có được.
Thang Chấp được Từ Thăng ôm một lúc, cậu hỏi anh: “Ngày mai có phải dậy sớm đưa tang không?”
Cậu liếc đồng hồ trong phòng Từ Thăng: “Một giờ rồi.”
“Đưa tang lúc chín giờ.” Từ Thăng nói với cậu.
Thang Chấp “Ò” một tiếng, không nhìn vào mắt Từ Thăng, nói: “Vậy chúng ta phải đi ngủ sớm một chút.”
Từ Thăng nói được, hai người nằm lên giường Từ Thăng, tắt đèn đi.
Tay Thang Chấp vẫn còn quấn băng, nhưng mà chỉ cần không hoạt động nhiều sẽ không đau.
Trong màn đêm, Từ Thăng ôm Thang Chấp mặt đối mặt. Chắc là sợ Thang Chấp bị anh làm đau, anh ôm không dùng lực nhiều, nhưng mà vẫn rất chặt.
Tay Thang Chấp đặt sau lưng Từ Thăng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cậu tính đơn giản, Từ Thăng đã gần ba ngày không ngủ rồi, nghe tiếng hít thở của anh, tối nay dường như cũng rất khó vào giấc.
Từ Thăng ngủ rồi thì tiếng hít thở sẽ kéo dài, giống như một đứa trẻ trầm tĩnh, trong cơn mơ lộ ra một chút tính bướng bỉnh và bá đạo, ôm Thang Chấp càng chặt hơn.
Thang Chấp nằm trong lòng Từ Thăng một lúc, chắc là được hai mươi phút, sau đó mở miệng hỏi anh: “Vẫn chưa ngủ được sao?”
Từ Thăng mới đầu không trả lời cậu, lát sau, tay anh đặt trên eo Thang Chấp, nói ngắn gọn “Ừm”.
Thang Chấp mở mắt ra, bởi vì phòng rất tối, cậu nhìn dáng cằm Từ Thăng, đến gần, nhẹ nhàng dùng môi vuốt ve.
Từ Thăng siết chặt eo cậu, cúi đầu hôn cậu một lúc rồi mới tách ra.
“Em ngoan chút đi.” Từ Thăng yêu cầu Thang Chấp.
Thang Chấp nhịn không được bật cười.
Sau một khoảng yên lặng, Thang Chấp đột nhiên rất muốn biết, liền hỏi anh: “Lúc anh còn nhỏ sống có vui không?”
Từ Thăng làm thinh một lúc, rồi nói: “Trước tám tuổi thì rất vui.”
“Lúc nhỏ ở thủ đô.” Anh điềm tĩnh kể cho Thang Chấp nghe, “Tám tuổi ba mẹ tôi li dị, tôi chuyển đến Tân Cảng cùng với mẹ.”
“Về đến Tân Cảng thì không còn chuyện vui hay không vui nữa.” Trong màn đêm tối tăm, Từ Thăng mở miệng nói.
Thang Chấp nghĩ đến tấm hình lúc nhỏ khi Từ Thăng tức giận thì phình má lên, trong lòng nổi lên tính tò mò và đau lòng không biết tên.
“Thang Chấp.” Từ Thăng bỗng nhiên nói, “Em có muốn xem thứ tôi thích lúc nhỏ không.”
Thang Chấp giật mình, nói “Ừm”, lại nói, “Muốn.”
Từ Thăng ngồi dậy, bật đèn lên.
Ánh đèn rất sáng, mời đầu nó sáng đến nỗi Thang Chấp thấy chói mắt và lạnh lẽo, sau khi thích ứng rồi mới có thể mở hẳn mắt ra.
Từ Thăng thích ứng rất nhanh, khi Thang Chấp còn đang ngẩn ngơ trên giường thì anh đã vào phòng thay đồ.
Thang Chấp đi theo, nhìn thấy Từ Thăng kéo ra một ngăn kéo dưới cùng trong phòng thay đồ, gỡ ngăn kéo ra khỏi tủ.
Dưới ngăn kéo có một lỗ hổng không lớn lắm, bên trong đặt một vài hộp giấy.
Từ Thăng lấy mấy hộp giấy ra, mở ra từng cái một, Thang Chấp giúp anh mở ra một cái, hình như là một vài linh kiện của đồ chơi lắp ráp.
“Tôi mang từ thủ đô về đây.” Từ Thăng nói với Thang Chấp, vừa lắp hai cái linh kiện vào với nhau.
Bọn họ ngồi trên thảm nhung màu xám, vai Từ Thăng rất rộng, ánh mắt trầm tĩnh ôn hòa, tay rất lớn, toàn thân đều không có chút liên quan gì đến những món đồ chơi cả. nhưng khi anh lắp chúng vào với nhau, Thang Chấp lại cảm thấy không hề có cách biệt gì.
“Năm chín tuổi, chủ tịch Từ bảo người ta gỡ chúng ra đem đi xử lý…” Từ Thăng nói, “Tôi cho người giúp việc một ít tiền, bảo cô ấy giúp tôi giữ lại, đợi nhà mới xây xong, tôi sẽ lấy nó về.”
Anh lắp ra một mô hình trạm vũ trụ không gian.
Trong những mô hình đồ chơi hai mươi năm về trước, trạm không gian của Từ Thăng chắc hẳn là loại tinh tế và đắt tiền nhất.
Nhưng mà qua nhiều năm như vậy rồi, có một số thứ không thể không bị tróc màu sơn, lộ ra màu trắng bên trong.
“Sau khi chuyển về đây, tôi tìm được cái chỗ này, liền đem đồ chơi bỏ vào đây.” Từ Thăng nói không chút dao động.
Thang Chấp nhìn Từ Thăng đang cúi đầu nghịch món đồ chơi cũ, đột nhiên nhớ đến con chim cánh cụt Từ Thăng tặng mình.
“Tôi tự mình lắp chúng lại từ đầu.” Từ Thăng nói, sau đó hỏi Thang Chấp: “Em cảm thấy thế nào?”
Thang Chấp ngẩng đầu nhìn Từ Thăng, nói: “Rất đẹp.”
“Ừm.” Từ Thăng cũng đồng ý, lại nói với cậu, “Nhưng mà có một vài linh kiện đã bị mất rồi.”
Anh nhìn Thang Chấp, chỉ vào một chiếc tàu không gian, một tia sáng rọi vào từ ngoài cửa, nói: “Ở đây vốn có một phi hành gia, nhưng mà mất rồi.”
“Phi hành gia rời khỏi trạm thì phải có hai người tác nghiệp.” Anh chân thành giải thích cho Thang Chấp.
Thang Chấp nhìn một phi hành gia ló đầu ra ngoài ở cửa trạm, cũng có chút muốn cười cũng có chút muốn khóc, cảm thấy bản thân mình rất khó coi, cậu cười với Từ Thăng một cái, nói: “Vậy sao.”
Từ Thăng nói “Ừ.”
Thang Chấp đến gần Từ Thăng một chút, tựa đầu mình lên vai Từ Thăng, duỗi tay sờ vào tàu vũ trụ, rồi mở cửa tàu ra, kéo dây nối ra một chút, sờ lên đầu phi hành gia kia, nói: “Như vậy hình như có hơi cô đơn nhỉ.”
Vai Từ Thăng lặng lẽ căng cứng, dừng một lát, cầm lấy cái tay đang sờ lung tung của Thang Chấp.
Tay Từ Thăng rất nóng, không dùng nhiều sức lực, nắm lấy lòng bàn tay cậu.
Lát sau, anh nói với Thang Chấp: “Vẫn ổn thôi.”
>>51+52
2 bé cùng chơi tàu không gian nè ^^
Danh sách chương