Dưới sự chăm sóc ân cần của cậu, Tịch Mạn Hương nhanh chóng thích ứng với xã hội hiện đại mà bà đã xa cách mười mấy năm.

Bà đã học được cách sử dụng điện thoại, mỗi ngày đi chợ nấu ăn, cũng rất thích xuống công viên nhỏ dưới chung cư tản bộ, số người liên lạc trong điện thoại ngày càng nhiều, trao đổi với nhau về tình hình khuyến mãi, còn có thể biết được tên của vài đứa trẻ con cùng khu rồi.

Tịch Mạn Hương không hiểu nổi tại sao Thang Chấp lại thôi việc, từng thử thăm dò mấy lần, Thang Chấp liền gạt bà, bảo mình từ lâu đã có kế hoạch học tập, công việc lúc trước chỉ là vì để kiếm tiền nộp đơn đi học, Tịch Mạn Hương lại không hiểu những thứ này, mơ hồ chấp nhận lời giải thích của cậu.

Tịch Mạn Hương thích xem tivi, đặc biệt là tin thời sự.

Khi thời tiết dần chuyển lạnh, Thang Chấp nhìn thấy tin tức về Từ thị trên kênh thời sự, còn là số đặc biệt kéo dài mấy tập.

Tổng giám đốc tập đoàn là Từ Cẩn bị đưa đi điều tra, công ty mậu dịch lớn nhất dưới danh nghĩa tập đoàn mắc nợ một số tiền lớn, bị cưỡng chế tái cấu trúc.

Chủ tịch Từ Hạc Phủ tức giận, tuyên bố đại nghĩa diệt thân, lại bị phóng viên tuồn tin là đã đem một nửa số tài sản đi xuất cảnh.

Xem đến số thứ ba, khi phóng viên bảo giá cổ phiếu Từ thị sụt giảm, Thang Chấp khá lo lắng, gửi tin nhắn cho Giang Ngôn.

Thang Chấp uyển chuyển hỏi Giang Ngôn chuyện gần đây có ảnh hưởng đến Từ Thăng hay không, hơn nửa tiếng sau, Giang Ngôn vẫn chưa trả lời cậu, nhưng tin nhắn của Từ Thăng lại tới.

Từ Thăng nói “Không sao”, còn thêm một câu rất quái “Cám ơn em đã quan tâm”.

Sau khi Thang Chấp nhận được, cậu ngồi trên sô pha thừ người ra rất lâu.

Cậu làm trái với ý nguyện của mình, ngăn bản thân nhớ lại những ngày tháng từng vui vẻ, cố gắng không nhớ đến những quan tâm ngượng nghịu mà Từ Thăng từng dành cho cậu.

Không nhớ lại những giây phút đau buồn bí mật của Từ Thăng mà cậu biết, cũng quên đi cái ôm mà Từ Thăng đòi hỏi khi anh đau lòng và băn khoăn, cùng với tình cảm mờ ám không có tương lai, cùng những cái hôn ấm nồng có thời hạn.

Cũng may là Thang Chấp rất giỏi chấp nhận sự thật.

Cũng giống như cậu chấp nhận mình sẽ không thể tìm thấy món đồ chơi chim cánh cụt, chấp nhận sự thật Từ Thăng sẽ có được hạnh phúc vô vàn ở nơi mà cậu không nhìn thấy.

Từ Thăng sẽ kết hôn sinh con, công thành danh toại.

Còn con đường mà anh và Thang Chấp giao nhau chỉ là vận may ngẫu nhiên, đã không còn tồn tại nữa rồi.

Tịch Mạn Hương bắt đầu nhìn cậu, Thang Chấp bỏ điện thoại xuống.

Thang Chấp tin rằng mình rất vui vẻ, mỗi ngày không có giây phút nào khiến cậu thấy buồn bã, bởi vì khi cậu ở bên mẹ, thì mẹ cũng đang ở bên cậu.

Thang Chấp có đầy đủ lí do để cho rằng mình cũng hạnh phúc.

Khi Thang Chấp gặp lại Từ Thăng, là do một chuyện đột ngột phát sinh.

Hôm nay Tịch Mạn Hương quyết định sẽ chúc mừng kỉ niệm sáu mươi ngày được phóng thích, sáng sớm đã ra ngoài mua đồ ăn.

Thang Chấp nghe thấy tiếng bà đóng cửa, cậu tỉnh dậy đi rửa mặt, đi đến bên bàn ăn, vừa ăn bữa sáng bà chuẩn bị, vừa đọc báo sáng.

Trang nhất báo Tân Cảng xuất hiện tên của Từ Hạc Phủ.

Trước tiên Thang Chấp lật tới mấy trang sau, sau đó lật về trang đầu, đọc sơ bài báo.

Bài báo kể lại quá trình Từ Hạc Phủ bị hội đồng quản trị bỏ phiếu từ chức, sau đó phân tích thời gian và nguyên nhân cổ phần mà Từ Hạc Phủ đang nắm giữ lại liên tục bị phân chia.

Ở cuối bài báo Thang Chấp nhìn thấy tên của Từ Thăng, là một trong những thành viên của hội đồng quản trị, nhưng bài báo không tường thuật gì về anh.

Thang Chấp đặt báo xuống, uống một ngụm sữa nóng, điện thoại để bên cạnh chợt rung lên.

Cậu liếc một cái, người gọi là “Từ tổng”.

Là cuộc gọi đầu tiên của Từ Thăng trong hai tháng nay.

Cậu bỏ ly sữa xuống, tay chân luống cuống nghe máy, nghe thấy giọng nói vô cùng nghiêm túc của Từ Thăng: “Từ Khả Du ba giờ sáng trốn khỏi bệnh viện.”

“…” Thang Chấp sững sờ.

“Trộm hơn một nghìn tệ của y tá trực ban, sau khi chạy khỏi bệnh viện đã đi mấy chuyến xe.”

“Cô ấy có biết tôi ở đâu không?” Thang Chấp hỏi anh.

Từ Thăng im lặng một lúc, sau đó nói với cậu: “Tôi không rõ.”

“Giang Ngôn đã dẫn người đi tìm.” Anh lại nói, “Trước khi tìm thấy nó, em và mẹ em đừng ra khỏi nhà.”

Thang Chấp giật mình, chần chừ nói với Từ Thăng: “Nhưng mà mẹ tôi vừa ra ngoài mua đồ ăn rồi.”

“Cô ấy vẫn luôn ở trong bệnh viện, chắc không biết chỗ tôi ở đâu nhỉ.” Thang Chấp phỏng đoán.

Từ Thăng yên lặng một lúc, nói: “Không chắc lắm.” Sau đó đột nhiên quyết định: “Bây giờ tôi đến chỗ em.”

Thang Chấp còn chưa kịp nói “Không cần đâu”, thì Từ Thăng đã cúp máy rồi.

Thang Chấp ngồi yên tại chỗ ngẩn ra vài giây, đứng dậy, ra ngoài ban công, nhìn vườn hoa ở giữa các tòa chung cư.

Những tia nắng sớm lóng lánh chiếu vào tán cây và mặt nước, người đi tản bộ không nhiều, chỉ lác đác vài người.

Nhịp tim của Thang Chấp dần dần kích động, giống như có một quả cầu bằng bông nho nhỏ, đang chuyển động khẽ khàng trong tim cậu, những sợi bông ma sát, an ủi lồng ngực cậu.

Cậu muốn lôi nó ra ngoài, không muốn trở nên căng thẳng, sắp được gặp Từ Thăng khiến đầu óc cậu trống rỗng.

Thang Chấp vẫn còn mặc đồ ngủ, vẫn chưa thay đồ.

Sau đó nghĩ lại, Thang Chấp cảm thấy thời gian mình đi thay đồ cũng không kịp với thời gian Từ Thăng đến nhà, là có hai nguyên nhân, một, thời gian cậu suy nghĩ lung tung quá lâu, hai, Từ Thăng đến quá nhanh.

Cậu vừa định về phòng thay đồ, Từ Thăng đã đến rồi.

Từ Thăng gọi điện thoại cho Thang Chấp, hỏi: “Tôi lên bằng cách nào đây.”

“Anh ấn chuông cửa, 2906.” Thang Chấp vừa đi ra đến cửa, vừa nói.

Từ Thăng dùng giọng điệu điềm tĩnh nhất để hỏi một câu không có chút thường thức: “Chuông cửa ở đâu.”

Chuông cửa dưới chung cư của Thang Chấp là phím cảm ứng, màn hình quả thật không nhạy lắm. Thang Chấp qua điện thoại chỉ đạo Từ Thăng tròn năm phút, Từ Thăng cũng không thể thành công ấn được 2906, cuối cùng Thang Chấp bỏ cuộc trước, nói với Từ Thăng: “Anh đợi một chút, tôi xuống đón anh.”

Cậu cầm lấy thẻ phòng, đứng trước cửa do dự một lúc, hay là thay đồ rồi hẵng xuống, Từ Thăng lại gọi tới: “Không cần xuống nữa.”

Anh nói: “Tôi gặp được dì rồi.”

Khi Từ Thăng và Tịch Mạn Hương đẩy cửa bước vào, Thang Chấp còn đang thay quần áo.

Cậu xoay lưng về phía cửa, đã thay quần rồi, áo vẫn chưa mặc chỉnh tề, Tịch Mạn Hương đẩy cửa phòng cậu, phấn khích nói với Thang Chấp: “Cục cưng, Từ tổng đúng là rất tốt! Còn đặc biệt tới thăm con này.”

Áo thun của Thang Chấp vẫn còn đang móc ở cánh tay, cả bờ lưng đều phơi ngoài không khí, cậu nghe xong cứng ngắc quay đầu lại nhìn, Từ Thăng mặc đồ tây mang giày da, thần sắc chính trực đứng bên cạnh Tịch Mạn Hương, trong tay cầm túi đồ giùm Tịch Mạn Hương, còn mỉm cười với Thang Chấp.

“Chào buổi sáng.” Từ Thăng không thay đổi sắc mặt, nói.

“Còn đang thay đồ sao, thay xong thì mau ra ngoài đấy.” Tịch Mạn Hương không có chút nghi ngờ gì, cười hớn hở nói với cậu, “Nếu con nói sớm với mẹ Từ tổng sẽ tới, mẹ đã có thể mua nhiều đồ ăn hơn rồi.”

Thang Chấp im lặng thay đồ cho xong, quay người, nhìn thấy Từ Thăng lễ phép nói với Tịch Mạn Hương: “Sợ dì chuẩn bị quá nhiều, cho nên không bảo cậu ấy nói với dì.”

Thang Chấp không biết vừa nãy trong thang máy Từ Thăng và Tịch Mạn Hương đã nói những gì, chỉ cảm thấy biểu cảm Tịch Mạn Hương nhìn Từ Thăng trông rất vừa lòng.

Bà nhận lấy đồ ăn trong tay Từ Thăng, nói “Vậy dì đi làm cơm trước, cục cưng trò chuyện với Từ tổng đi nhé”, rồi quay người đi vào bếp.

Thang Chấp không nhúc nhích, nhìn Từ Thăng, hai bên trái phải của Từ Thăng là cửa phòng, bởi vì rất cao lớn, dường như chặn luôn cửa phòng Thang Chấp.

Anh mỉm cười với Thang Chấp, giống như đang trêu đùa, hoặc là cảm thấy rất thích thú, anh lặp lại xưng hô mà Tịch Mạn Hương gọi cậu: “Cục cưng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện