Tiếng cười quỉ quái như lấp đầy màn đêm... cao thé và không rõ, giống tiếng con linh cẩu hoang.
- Nó đó, Peter thì thầm, cái bóng cười, nhưng nó có vẻ hơi khác...
- Ý cậu nói sao? - Ừ thì, nó có vẻ đỡ gù hơn... nhưng, mình hoàn toàn nhận ra tiếng cười của nó.
- Nhanh lên, Hanibal quyết định, không được để lạc mất nó!
Đến lượt hai thám tử rời bỏ chỗ gác để vào rừng. Hình bóng lờ mờ mà hai bạn đi theo đang rẽ vào con đường mòn ngoằn ngèo giữa cây cối. Hai thám tử cố gắng đi theo thật sát, may mà kẻ lạ không quay lại, không đứng lại. Hắn bước đi cương quyết và nhanh nhẹn và hắn cũng thôi không cười nữa. Cuộc rượt đuổi thầm lặng kéo dài trên suốt một cây số rưỡi theo ước đoán của Peter. Cái bóng vẫn mạnh dạn bước về hướng đông, càng bước càng đâm sâu vào rừng. Cuối cùng nó rời bỏ con đường mòn để đi theo một lối đi nhỏ xíu dẫn ra một thung lũng nhỏ, hình cốc. Tại đó có con đường đất đơn giản dẫn lên một căn nhà rừng, xây bằng khúc củi tròn, khá hư hỏng. Hai thám tử để ý đến hành lang chạy vòng ngôi nhà, cửa sổ đóng kín và ống khói bằng đá.
- Giống như cái chòi săn, Hanibal nói nhỏ.
- Nhìn kìa! Peter thì thầm.
Một cái bóng thứ hai, cũng không giống người bằng cái bóng đầu tiên, vừa mới xuất hiện, nó thuôn dài, tối tăm, đang dịch chuyển về phía nhà. Khi nó qua gần, hai thám tử nhận ra đó là xe tải nhẹ, tắt đèn. Xe dừng lại ngang với kẻ lạ mà hai bạn đang theo dõi. Một người đàn ông thứ nhì thấp và lực lưỡng nhảy xuống đất. hai người có cuộc hội thoại ngắn rồi tài xế xe tải ra sau xe mở cửa. Đến lượt bốn cái bóng mới nhảy xuống xe. Người đàn ông thấp bắt tất cả đứng theo hàng một, rồi đẩy chúng về phía nhà. Cái bóng thứ nhất bật đèn cổng lên, rồi bốn cái bóng nối đuôi nhau bước qua ngưỡng cửa.
Peter sững sờ thất lên một tiếng:
- Ồ ồ ồ ồ!
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bước qua ngưỡng cửa, bốn cái bóng đã lộ rõ và... chúng không có đầu!
- Đầu... đầu tụi nó đâu? Peter thì thầm bằng một giọng run rẩy.
Giọng của Hanibal cũng không bình tĩnh hơn khi trả lời :
- Mình... mình không biết. Giống như bốn chú lùn bị chặt đầu.
Hai thám tử nhìn nhau trong bóng tối.
- Không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở vùng này, Peter nói nhỏ.
- Mình rất muốn biết, Hanibal thở dài, xúc động hơn là chịu thừa nhận bốn cái bóng không đầu. Có thể khi đến gần, ta sẽ nhìn thấy một cái gì đó qua cửa sổ, cửa sổ đóng không kĩ lắm!
Không nhúc nhích thêm, hai thám tử nghiên cứu chòi săn từ xa, thử quyết định xem nên đến gần từ góc độ nào.
Đột nhiên một tiếng cười quỉ quái, hoang dại vang lên trong bóng tối, gần như sát cạnh hai thám tử. Thậm chí không nhận thức được mình đang làm gì, Hanibal quay đầu tháo chạy theo con đường mòn. Trong khi Hanibal và Peter chạy như điên giữa cây cối và bọi cỏ nhà Sandow, Bob đang rời khỏi thư viện thành phố, khá xúc động về kết quả tím thấy. Bob vội vàng trở về bộ tham mưu của Ba Thám Tử Trẻ. Bob rất thất vọng khi không thấy hai bạn mình đâu hết. Bob để lại giấy nhắn hai bạn gọi điện thoại ngay cho mình khi về tới nhà.
Về nhà, Bob gặp ba đang nghe tin địa phương mới nhất trên đài. Ông Andy làm việc cho một nhật báo ở Los Angeles. Nên khi có thể, ông luôn lắng nghe các sự kiện linh tinh qua đài. Không quấy rầy ba, Bob đi thẳng xuống nhà bếp nơi mẹ dọn sẵn cho bữa ăn nhẹ gồm bánh bích-qui và một li sữa.
- Ở thư viện, con có tìm thấy cái con muốn tìm không? mẹ hỏi.
- Con nghĩ là có đấy, mẹ ạ. Nhưng con chưa thông tin được cho Hanibal và Peter, hai bạn chưa về.
Ông Andy xuống bếp, nét mặt băn khoăn.
- A! ông thở dài. Đúng là một thời đại! Không hiểu thế giới đang tiến đến đâu đây. Đài vừa mới thông báo một người đàn ông vừa bị tấn công tại Rocky, trong khi đang thuyết trình với công chúng, ngay giữa bữa trưa.
- Tại Rocky à? bà Andy lặp lại. Chẳng còn an ninh ở đâu nữa hết!
- Có lẽ là đối thủ của người thuyết trình! Bọn cuồng tín! Người bị tấn công là Chủ Tịch Hội Ăn Chay. Ông đang nói chuyện, thì có hai tên đàn ông mặc quần áo trắng kì lạ đã leo lên bục. Theo một số nhân chứng thì đó là hai người đàn ông da rất sậm.
Bob xém bị sặc.
- Những gã đàn ông da nâu hả bố?
- Nghe nói vậy.
- Thuyết trình viên có bị thương không? bà Andy hỏi.
- Dường như không, những kẻ tấn công đã bỏ trốn kịp...
Bob nhanh miệng hỏi:
- Ông ấy tên là gì vậy ba?
- Ai?
- Người thuyết trình... Ông Chủ Tịch Hội Ăn Chay.
- Hừm, chờ một chút... hình như tên là Harris. Phải, Albert Harris.
Bob thấy rõ ràng là những kẻ lấy cái bùa từ tay Hanibal đã tấn công ông Harris. Bob ăn xong nhanh rồi biến đi, trong khi ba mẹ cậu đang bàn luận về cuộc tấm công khó hiểu.
Bob thử liên lạc với Hanibal và Peter qua điện thoại. Có một điều chắc chắn, dù những người đàn ông da nâu có là ai đi nữa và dù mục đích của họ có là gì đi nữa, chỉ một mình cái bùa không thể cung cấp chìa khoá cho vụ bí ẩn. Rất tiếc, Bob đã hoài công để cho điện thoại reng một hồi lâu. Ở bộ tham mưu không có ai trả lời: Hanibal và Peter vẫn chưa về!
Đúng lúc đó, thám tử trưởng và thám tử phó đang nấp trong lòng một bụi cây, thật xa nơi mà tiếng cười quỉ quái đang làm cho hai bạn khiếp hồn khiếp vía. Hai bạn đang thở hổn hển. Cành cây đã làm trầy trụa khuôn mặt khi chạy. Hai bạn bị đau sau khi vấp ngã nhiều lần và cả hai vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc. Peter cố nhìn xuyên qua màn đêm xung quanh.
- Mình không thấy gì cả. Còn cậu, Babal?
- Cũng không, mình nghĩ là giờ ta đã được an toàn.
- Chưa chắc đâu, Peter thì thầm. theo cậu mấy cái đó là cái gì vậy? Người lùn không đầu hả?
- Chắc là phải có một cách giải thích nào đó, Hanibal trả lời căng thẳng. Một cách giải thích hết sức đơn giản là có thể lúc đó ta chưa nhìn kĩ lắm. Có thể... nếu bây giờ quay trở lại đó... nhìn qua cửa sổ...
- Không được! Đừng có bắt mình làm thế! Peter phản đối. Cái bóng có tiếng cười khủng khiếp dường như đi dạo khắp nơi!
Hanibal không nói nữa. Cậu chỉ thở dài:
- Thôi, chắc là cậu nói đúng. Không nên đùa với lửa, mà mình không hề thấy cái bóng khi tiếng cười vang lên.
- Thì mình cũng có thấy đâu, nhưng nghe thôi là quá đủ rồi. Mấy trò chơi kiểu này đủ cho ngày hôm nay rồi. Mình đề nghị về nhà... thật nhanh!
Hanibal không trả lời ngay, cậu có vẻ chìm đắm trong suy nghĩ. Peter lo lắng chờ Hanibal quyết định.
- Này Peter ơi, mình có cảm giác những người đàn ông da nâu và những người đàn ông cười có liên quan với nhau trong vụ này.
- Mình cũng thấy hiển nhiên, mặc dù mình không thấy mối liên quan nào.
- Chính ta phải tìm ra mối liên quan đó, Peter à. Nhưng hiện, thì mình đồng ý với cậu. Việc hay nhất mà chúng ta nên làm bây giờ là chạy nhanh khỏi nơi này.
- Thế mới được chứ!
Peter phấn khởi tiến hành rút lui thận trọng về hướng rừng. Lần này hai cậu không bị ngã. Nhưng hai bạn tiến hành rất chậm trong bòng tối đen như mực. Cuối cùng hai cậu cũng đến được tường rào, nơi có giấu dây neo móc trong túi. Hanibal vứt neo móc qua khỏi tường nhưng lần này bị trượt, lần thứ hai cũng vậy. Đến lượt Peter ném thử. Thành công. Peter đang thử xem dây neo có chắc không thì nghe tiếng mở khoá điển hình của khẩu súng.
- Cả hai hãy quay đầu lại và tiến đến chỗ tôi!
Một hình bóng lờ mờ hiện ra trước mặt hai thám tử. Kẻ mới đến có hình dáng thon và đang cầm súng chĩa thẳng vào hai thám tử. Xấu hổ và rất lo sợ, Peter và Hanibal bước ra con đường mòn từ bụi cây. Đột nhiên Hanibal mỉm cười.
- Anh Ted! Hanibal nói. Bọn em đây mà! Hanibal Jones và Peter Crencht đây!
Ted Sandow không hề cười đáp lại. Thậm chí anh không hạ súng xuống. Trái lại, cậu bé người Anh đa nghi nhìn hai thám tử.
- Các cậu làm gì ở đây vào giờ khuya như thế này? Ted hỏi sẵng giọng.
Peter phẫn nộ:
- Kìa anh Ted! Bọn em đây mà, bọn em làm cho bà của anh, anh biết rõ mà!
- Vào giờ này à? Ted vặn lại. Trong bóng tối như thê này à? Bằng cách rình mò à? Các bạn không hề báo trước cho tôi là sẽ trở lại y lục lạo. Các bạn đã đến những góc nào của khu nhà?
- Đâu có, Hanibal liến thoắng giải thích. Bọn em nghĩ cái bùa có thể mất gần cổng vào, hay kẻ trộm có thể lợi dụng bóng tối quay trở lại. Bọn em được phép của bà anh mà... anh đừng quên là bà đã cho phép bọn em tìm cái bùa!
Ted phân vân.
- Không biết có nên tin các bạn không nữa?
Peter không thể kiềm chế được nữa:
- Thế còn bọn em! Peter kêu lên. Bọn em có nên tin anh không? Anh đã biết trước từ lâu rằng bọn em là thám tử, từ trước khi bọn em nói cho anh. Từ lúc anh tìm thấy danh thiếp của bọn em!
Hanibal cố gắng chặn miệng Peter bằng cách đá chân nhưng đã quá trễ!... Ted Sandow nhìn Peter.
- Làm sao các bạn biết được?
Peter giải thích với Ted rằng anh đã phạm sai lấm khi anh nhắc đến các dấu chấm hỏi, mà trước mắt mọi người anh chưa đọc danh thiếp. Ted tỏ ra bối rối, mặt khác rõ ràng anh khâm phục sự tinh ý của Ba Thám Tử Trẻ.
- Được, Ted la lên. Tôi đành phải khen ngợi các bạn. Các bạn rất thông minh!
Ted mỉm cười hạ súng xuống.
- Đúng vậy, tôi thừa nhận đã tìm thấy danh thiếp của các bạn gần cổng. Tôi có nói với chú Harris. Chú ấy nói có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, rằng tôi phải hành động thận trọng vì tôi có thể lầm. Khi đó, tôi hỏi ông luật sư của bà Sarah xem ông có biết ba cậu tự xưng là Ba Thám Tử Trẻ ở Rocky không. Như đã nói với các bạn, ông ấy hướng dẫn tôi đi tìm Skinny Norris. Nhờ vậy, tôi đã liên lạc với các bạn, khi đến Thiên Đường Đồ Cổ viện cớ bán đồ cũ của bà Sarah. Đó là sự thật, rất tiếc phải nói thế!
Peter đột ngột hiểu ra.
- Anh nghĩ bọn em chính là bọn trộm pho tượng nhỏ?
- Phải, Ted thừa nhận. Tôi đã gợi ý với ông Harris như vậy. Ông tỏ ra không tin.Theo ông, bọn trộm thật đã làm mất pho tượng, rồi các bạn đã tìm thấy. Chúng tôi quyết định cho các bạn đến đây, đề nghị tiền thưởng và nhờ vậy có thể thuyết phục các bạn trả lại pho tượng bằng cách giả vờ là đã tìm lại được.
Hanibal suy nghĩ về câu chuyện của Ted rồi hỏi:
- Nếu anh thật sự cho rằng bọn em lấy cắp pho tượng thì tại sao anh không tố cáo bọn em đơn thuần?
- Như tôi đã nói, ông Harris nghĩ rằng các bạn có thể vô tư nhặt được. Ông ấy đã cảnh cáo không được tố cáo mà không có cơ sở. Tôi có thể bị kiện vì tội vu khống.
- Thế là anh quyết định liên lạc với bọn em, đề nghị tiến thưởng và để bọn em tưởng rằng anh không biết bọn em giữ cái bùa! Rất tinh vi!
Ted có vẻ xấu hổ.
- Tôi rất tiếc các bạn à, nhưng lúc đó tôi không biết các bạn... còn bây giờ tôi biết là các bạn sẽ trả lại pho tượng mà không kiếm chuyện. Bởi vì các bạn đang giữ nó đúng không?
- Đúng hơn là Bob và Peter đã tìm thấy tượng, Hanibal giải thích. Tiếc quá, bọn em không thể nào trả lại được, bọn em không còn nữa!
Rồi Hanibal kể lại sự việc một người đàn ông da nâu đã nhào vào Hanibal giật lấy pho tượng.
- Vậy là tượng đã biến mất, Ted thất vọng kết luận.
- Anh đừng vội nản lòng thế, Hanibal nói. Vẫn còn cơ may tìm lại tượng bằng cách tìm ra kẻ trộm nó... người đàn ông da nâu!
Ted mỉm cười:
- Có thể tìm được à? Các bạn có phương pháp bí mật à? Tôi có giúp gì được các bạn không? Tôi rất muốn cộng tác với các bạn!
- Đúng là anh có thể giúp ích cho bọn em, Hanibal thừa nhận. Anh chỉ cần mở mắt chú ý tất cả những gì có thể xảy ra chính tại nơi này. Rồi khi nào tìm ra được kẻ đang truy lùng, bọn em sẽ cho anh biết.
- Hay quá! Ted reo lên.
- Bấy giờ đã đến giờ về nhà rồi, trễ lắm rồi!
Ted mở cổng lớn cho hai bạn ra. Hai bạn nhanh nhẹn lên xe đạp về nhà. Lúc đạp xe trong đêm, Peter không nén được sự ngạc nhiên:
- Này Babal! Sao cậu không kể cho anh Ted nghe những gì mình và Bob đã thấy tối hôm qua? Cậu không hề nói đến tiếng kêu cứu và cái bóng cười.
- Cậu muốn biết tại sao mình im lặng à? Mình không tin là anh Ted đã nói thật với mình, Hanibal băn khoăn thú nhận.
- Nó đó, Peter thì thầm, cái bóng cười, nhưng nó có vẻ hơi khác...
- Ý cậu nói sao? - Ừ thì, nó có vẻ đỡ gù hơn... nhưng, mình hoàn toàn nhận ra tiếng cười của nó.
- Nhanh lên, Hanibal quyết định, không được để lạc mất nó!
Đến lượt hai thám tử rời bỏ chỗ gác để vào rừng. Hình bóng lờ mờ mà hai bạn đi theo đang rẽ vào con đường mòn ngoằn ngèo giữa cây cối. Hai thám tử cố gắng đi theo thật sát, may mà kẻ lạ không quay lại, không đứng lại. Hắn bước đi cương quyết và nhanh nhẹn và hắn cũng thôi không cười nữa. Cuộc rượt đuổi thầm lặng kéo dài trên suốt một cây số rưỡi theo ước đoán của Peter. Cái bóng vẫn mạnh dạn bước về hướng đông, càng bước càng đâm sâu vào rừng. Cuối cùng nó rời bỏ con đường mòn để đi theo một lối đi nhỏ xíu dẫn ra một thung lũng nhỏ, hình cốc. Tại đó có con đường đất đơn giản dẫn lên một căn nhà rừng, xây bằng khúc củi tròn, khá hư hỏng. Hai thám tử để ý đến hành lang chạy vòng ngôi nhà, cửa sổ đóng kín và ống khói bằng đá.
- Giống như cái chòi săn, Hanibal nói nhỏ.
- Nhìn kìa! Peter thì thầm.
Một cái bóng thứ hai, cũng không giống người bằng cái bóng đầu tiên, vừa mới xuất hiện, nó thuôn dài, tối tăm, đang dịch chuyển về phía nhà. Khi nó qua gần, hai thám tử nhận ra đó là xe tải nhẹ, tắt đèn. Xe dừng lại ngang với kẻ lạ mà hai bạn đang theo dõi. Một người đàn ông thứ nhì thấp và lực lưỡng nhảy xuống đất. hai người có cuộc hội thoại ngắn rồi tài xế xe tải ra sau xe mở cửa. Đến lượt bốn cái bóng mới nhảy xuống xe. Người đàn ông thấp bắt tất cả đứng theo hàng một, rồi đẩy chúng về phía nhà. Cái bóng thứ nhất bật đèn cổng lên, rồi bốn cái bóng nối đuôi nhau bước qua ngưỡng cửa.
Peter sững sờ thất lên một tiếng:
- Ồ ồ ồ ồ!
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bước qua ngưỡng cửa, bốn cái bóng đã lộ rõ và... chúng không có đầu!
- Đầu... đầu tụi nó đâu? Peter thì thầm bằng một giọng run rẩy.
Giọng của Hanibal cũng không bình tĩnh hơn khi trả lời :
- Mình... mình không biết. Giống như bốn chú lùn bị chặt đầu.
Hai thám tử nhìn nhau trong bóng tối.
- Không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở vùng này, Peter nói nhỏ.
- Mình rất muốn biết, Hanibal thở dài, xúc động hơn là chịu thừa nhận bốn cái bóng không đầu. Có thể khi đến gần, ta sẽ nhìn thấy một cái gì đó qua cửa sổ, cửa sổ đóng không kĩ lắm!
Không nhúc nhích thêm, hai thám tử nghiên cứu chòi săn từ xa, thử quyết định xem nên đến gần từ góc độ nào.
Đột nhiên một tiếng cười quỉ quái, hoang dại vang lên trong bóng tối, gần như sát cạnh hai thám tử. Thậm chí không nhận thức được mình đang làm gì, Hanibal quay đầu tháo chạy theo con đường mòn. Trong khi Hanibal và Peter chạy như điên giữa cây cối và bọi cỏ nhà Sandow, Bob đang rời khỏi thư viện thành phố, khá xúc động về kết quả tím thấy. Bob vội vàng trở về bộ tham mưu của Ba Thám Tử Trẻ. Bob rất thất vọng khi không thấy hai bạn mình đâu hết. Bob để lại giấy nhắn hai bạn gọi điện thoại ngay cho mình khi về tới nhà.
Về nhà, Bob gặp ba đang nghe tin địa phương mới nhất trên đài. Ông Andy làm việc cho một nhật báo ở Los Angeles. Nên khi có thể, ông luôn lắng nghe các sự kiện linh tinh qua đài. Không quấy rầy ba, Bob đi thẳng xuống nhà bếp nơi mẹ dọn sẵn cho bữa ăn nhẹ gồm bánh bích-qui và một li sữa.
- Ở thư viện, con có tìm thấy cái con muốn tìm không? mẹ hỏi.
- Con nghĩ là có đấy, mẹ ạ. Nhưng con chưa thông tin được cho Hanibal và Peter, hai bạn chưa về.
Ông Andy xuống bếp, nét mặt băn khoăn.
- A! ông thở dài. Đúng là một thời đại! Không hiểu thế giới đang tiến đến đâu đây. Đài vừa mới thông báo một người đàn ông vừa bị tấn công tại Rocky, trong khi đang thuyết trình với công chúng, ngay giữa bữa trưa.
- Tại Rocky à? bà Andy lặp lại. Chẳng còn an ninh ở đâu nữa hết!
- Có lẽ là đối thủ của người thuyết trình! Bọn cuồng tín! Người bị tấn công là Chủ Tịch Hội Ăn Chay. Ông đang nói chuyện, thì có hai tên đàn ông mặc quần áo trắng kì lạ đã leo lên bục. Theo một số nhân chứng thì đó là hai người đàn ông da rất sậm.
Bob xém bị sặc.
- Những gã đàn ông da nâu hả bố?
- Nghe nói vậy.
- Thuyết trình viên có bị thương không? bà Andy hỏi.
- Dường như không, những kẻ tấn công đã bỏ trốn kịp...
Bob nhanh miệng hỏi:
- Ông ấy tên là gì vậy ba?
- Ai?
- Người thuyết trình... Ông Chủ Tịch Hội Ăn Chay.
- Hừm, chờ một chút... hình như tên là Harris. Phải, Albert Harris.
Bob thấy rõ ràng là những kẻ lấy cái bùa từ tay Hanibal đã tấn công ông Harris. Bob ăn xong nhanh rồi biến đi, trong khi ba mẹ cậu đang bàn luận về cuộc tấm công khó hiểu.
Bob thử liên lạc với Hanibal và Peter qua điện thoại. Có một điều chắc chắn, dù những người đàn ông da nâu có là ai đi nữa và dù mục đích của họ có là gì đi nữa, chỉ một mình cái bùa không thể cung cấp chìa khoá cho vụ bí ẩn. Rất tiếc, Bob đã hoài công để cho điện thoại reng một hồi lâu. Ở bộ tham mưu không có ai trả lời: Hanibal và Peter vẫn chưa về!
Đúng lúc đó, thám tử trưởng và thám tử phó đang nấp trong lòng một bụi cây, thật xa nơi mà tiếng cười quỉ quái đang làm cho hai bạn khiếp hồn khiếp vía. Hai bạn đang thở hổn hển. Cành cây đã làm trầy trụa khuôn mặt khi chạy. Hai bạn bị đau sau khi vấp ngã nhiều lần và cả hai vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc. Peter cố nhìn xuyên qua màn đêm xung quanh.
- Mình không thấy gì cả. Còn cậu, Babal?
- Cũng không, mình nghĩ là giờ ta đã được an toàn.
- Chưa chắc đâu, Peter thì thầm. theo cậu mấy cái đó là cái gì vậy? Người lùn không đầu hả?
- Chắc là phải có một cách giải thích nào đó, Hanibal trả lời căng thẳng. Một cách giải thích hết sức đơn giản là có thể lúc đó ta chưa nhìn kĩ lắm. Có thể... nếu bây giờ quay trở lại đó... nhìn qua cửa sổ...
- Không được! Đừng có bắt mình làm thế! Peter phản đối. Cái bóng có tiếng cười khủng khiếp dường như đi dạo khắp nơi!
Hanibal không nói nữa. Cậu chỉ thở dài:
- Thôi, chắc là cậu nói đúng. Không nên đùa với lửa, mà mình không hề thấy cái bóng khi tiếng cười vang lên.
- Thì mình cũng có thấy đâu, nhưng nghe thôi là quá đủ rồi. Mấy trò chơi kiểu này đủ cho ngày hôm nay rồi. Mình đề nghị về nhà... thật nhanh!
Hanibal không trả lời ngay, cậu có vẻ chìm đắm trong suy nghĩ. Peter lo lắng chờ Hanibal quyết định.
- Này Peter ơi, mình có cảm giác những người đàn ông da nâu và những người đàn ông cười có liên quan với nhau trong vụ này.
- Mình cũng thấy hiển nhiên, mặc dù mình không thấy mối liên quan nào.
- Chính ta phải tìm ra mối liên quan đó, Peter à. Nhưng hiện, thì mình đồng ý với cậu. Việc hay nhất mà chúng ta nên làm bây giờ là chạy nhanh khỏi nơi này.
- Thế mới được chứ!
Peter phấn khởi tiến hành rút lui thận trọng về hướng rừng. Lần này hai cậu không bị ngã. Nhưng hai bạn tiến hành rất chậm trong bòng tối đen như mực. Cuối cùng hai cậu cũng đến được tường rào, nơi có giấu dây neo móc trong túi. Hanibal vứt neo móc qua khỏi tường nhưng lần này bị trượt, lần thứ hai cũng vậy. Đến lượt Peter ném thử. Thành công. Peter đang thử xem dây neo có chắc không thì nghe tiếng mở khoá điển hình của khẩu súng.
- Cả hai hãy quay đầu lại và tiến đến chỗ tôi!
Một hình bóng lờ mờ hiện ra trước mặt hai thám tử. Kẻ mới đến có hình dáng thon và đang cầm súng chĩa thẳng vào hai thám tử. Xấu hổ và rất lo sợ, Peter và Hanibal bước ra con đường mòn từ bụi cây. Đột nhiên Hanibal mỉm cười.
- Anh Ted! Hanibal nói. Bọn em đây mà! Hanibal Jones và Peter Crencht đây!
Ted Sandow không hề cười đáp lại. Thậm chí anh không hạ súng xuống. Trái lại, cậu bé người Anh đa nghi nhìn hai thám tử.
- Các cậu làm gì ở đây vào giờ khuya như thế này? Ted hỏi sẵng giọng.
Peter phẫn nộ:
- Kìa anh Ted! Bọn em đây mà, bọn em làm cho bà của anh, anh biết rõ mà!
- Vào giờ này à? Ted vặn lại. Trong bóng tối như thê này à? Bằng cách rình mò à? Các bạn không hề báo trước cho tôi là sẽ trở lại y lục lạo. Các bạn đã đến những góc nào của khu nhà?
- Đâu có, Hanibal liến thoắng giải thích. Bọn em nghĩ cái bùa có thể mất gần cổng vào, hay kẻ trộm có thể lợi dụng bóng tối quay trở lại. Bọn em được phép của bà anh mà... anh đừng quên là bà đã cho phép bọn em tìm cái bùa!
Ted phân vân.
- Không biết có nên tin các bạn không nữa?
Peter không thể kiềm chế được nữa:
- Thế còn bọn em! Peter kêu lên. Bọn em có nên tin anh không? Anh đã biết trước từ lâu rằng bọn em là thám tử, từ trước khi bọn em nói cho anh. Từ lúc anh tìm thấy danh thiếp của bọn em!
Hanibal cố gắng chặn miệng Peter bằng cách đá chân nhưng đã quá trễ!... Ted Sandow nhìn Peter.
- Làm sao các bạn biết được?
Peter giải thích với Ted rằng anh đã phạm sai lấm khi anh nhắc đến các dấu chấm hỏi, mà trước mắt mọi người anh chưa đọc danh thiếp. Ted tỏ ra bối rối, mặt khác rõ ràng anh khâm phục sự tinh ý của Ba Thám Tử Trẻ.
- Được, Ted la lên. Tôi đành phải khen ngợi các bạn. Các bạn rất thông minh!
Ted mỉm cười hạ súng xuống.
- Đúng vậy, tôi thừa nhận đã tìm thấy danh thiếp của các bạn gần cổng. Tôi có nói với chú Harris. Chú ấy nói có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, rằng tôi phải hành động thận trọng vì tôi có thể lầm. Khi đó, tôi hỏi ông luật sư của bà Sarah xem ông có biết ba cậu tự xưng là Ba Thám Tử Trẻ ở Rocky không. Như đã nói với các bạn, ông ấy hướng dẫn tôi đi tìm Skinny Norris. Nhờ vậy, tôi đã liên lạc với các bạn, khi đến Thiên Đường Đồ Cổ viện cớ bán đồ cũ của bà Sarah. Đó là sự thật, rất tiếc phải nói thế!
Peter đột ngột hiểu ra.
- Anh nghĩ bọn em chính là bọn trộm pho tượng nhỏ?
- Phải, Ted thừa nhận. Tôi đã gợi ý với ông Harris như vậy. Ông tỏ ra không tin.Theo ông, bọn trộm thật đã làm mất pho tượng, rồi các bạn đã tìm thấy. Chúng tôi quyết định cho các bạn đến đây, đề nghị tiền thưởng và nhờ vậy có thể thuyết phục các bạn trả lại pho tượng bằng cách giả vờ là đã tìm lại được.
Hanibal suy nghĩ về câu chuyện của Ted rồi hỏi:
- Nếu anh thật sự cho rằng bọn em lấy cắp pho tượng thì tại sao anh không tố cáo bọn em đơn thuần?
- Như tôi đã nói, ông Harris nghĩ rằng các bạn có thể vô tư nhặt được. Ông ấy đã cảnh cáo không được tố cáo mà không có cơ sở. Tôi có thể bị kiện vì tội vu khống.
- Thế là anh quyết định liên lạc với bọn em, đề nghị tiến thưởng và để bọn em tưởng rằng anh không biết bọn em giữ cái bùa! Rất tinh vi!
Ted có vẻ xấu hổ.
- Tôi rất tiếc các bạn à, nhưng lúc đó tôi không biết các bạn... còn bây giờ tôi biết là các bạn sẽ trả lại pho tượng mà không kiếm chuyện. Bởi vì các bạn đang giữ nó đúng không?
- Đúng hơn là Bob và Peter đã tìm thấy tượng, Hanibal giải thích. Tiếc quá, bọn em không thể nào trả lại được, bọn em không còn nữa!
Rồi Hanibal kể lại sự việc một người đàn ông da nâu đã nhào vào Hanibal giật lấy pho tượng.
- Vậy là tượng đã biến mất, Ted thất vọng kết luận.
- Anh đừng vội nản lòng thế, Hanibal nói. Vẫn còn cơ may tìm lại tượng bằng cách tìm ra kẻ trộm nó... người đàn ông da nâu!
Ted mỉm cười:
- Có thể tìm được à? Các bạn có phương pháp bí mật à? Tôi có giúp gì được các bạn không? Tôi rất muốn cộng tác với các bạn!
- Đúng là anh có thể giúp ích cho bọn em, Hanibal thừa nhận. Anh chỉ cần mở mắt chú ý tất cả những gì có thể xảy ra chính tại nơi này. Rồi khi nào tìm ra được kẻ đang truy lùng, bọn em sẽ cho anh biết.
- Hay quá! Ted reo lên.
- Bấy giờ đã đến giờ về nhà rồi, trễ lắm rồi!
Ted mở cổng lớn cho hai bạn ra. Hai bạn nhanh nhẹn lên xe đạp về nhà. Lúc đạp xe trong đêm, Peter không nén được sự ngạc nhiên:
- Này Babal! Sao cậu không kể cho anh Ted nghe những gì mình và Bob đã thấy tối hôm qua? Cậu không hề nói đến tiếng kêu cứu và cái bóng cười.
- Cậu muốn biết tại sao mình im lặng à? Mình không tin là anh Ted đã nói thật với mình, Hanibal băn khoăn thú nhận.
Danh sách chương