RƠI VÀO TAY BỌN CƯỚP

Hannibal không tuân ngay theo mệnh lệnh của tên cướp. Phía sau lưng, Hannibal hiểu rằng Peter đang lao lên để cùng Hannibal đối mặt với nguy hiểm. Nhưng trong cơn hấp tấp, một lần nữa, Peter đáng thương lại tỏ ra vụng về. Peter va vào cửa… và cánh cửa đóng sập lại. Gus và Peter lại bị nhốt nữa.

Nhưng hai gã đàn ông đã lao đến tóm Hannibal.

- May quá, Charlie ơi! Giọng To la lên. Đúng nó… cái thằng mập Thiên Đường Đồ Cổ. Chúng ta sẽ có một cuộc hội thoại dễ thương với nó!

Hannibal khá phật lòng khi bị gọi là "thằng mập”. Những bàn tay khoẻ mạnh chụp lấy Hannibal. Cậu bị lôi lên đến phía trên cầu thang.

Trong hầm rượu, Gus và Peter khiếp sợ nghe thấy tiếng la, tiếng kêu, tiếng ẩu đả…

Hai bạn hoảng hốt nhìn nhau:

- Bọn chúng đã bắt được thám tử trưởng rồi! Peter nói khẽ.

- Nhưng Hannibal tự vệ cũng quyết liệt đấy chứ! Gus cười khúc khích, khi nghe tiếng la đau đớn của một tên cướp.

Đúng lúc đó, tiếng ẩu đả chấm dứt. Giọng của Hannibal vang đến tai Gus và Peter, rất nhỏ:

- Được rồi, tôi sẽ đi theo các ông, tôi sẽ không kháng cự nữa. Các ông quá đông người so với tôi. Sẽ thật là tự mãn về phía tôi, nếu như, dù chỉ một giây thôi, tôi dám mong thoát khỏi tay một đối thủ có số quân áp đảo. (Đôi khi Hannibal dùng những câu văn nghe kêu, rườm rà, cầu kỳ).

- Ờ… hả? Giọng cục cằn nói. Nó nói gì vậy? - Nó nói là nó sẽ không cựa quậy như con trùn điên nữa. Giọng To giải thích. Thôi nào, thằng mập, bước thẳng về phía trước, nếu không bị đòn đấy. Đi thẳng ra nhà bếp, Charlie ơi!

- Còn mấy thằng kia? Charlie - Giọng Cục Cằn hỏi.

- Cứ bỏ tụi nó ở đó, Giọng To trả lời. Tôi chỉ quan tâm đến thằng mập này thôi. Dường như bọn ngốc kia tự nhốt mình trong đó rồi. Để cho chắc ăn, anh xưống đẩy khóa an toàn đi!

Peter và Gus nghe Charlie bước xuống và khóa hầm lại. Hai cậu không còn hy vọng nào trốn thoát cả. Rồi, hai cậu nghe tiếng bước chân phía trên đầu. Sau đó, cuối cùng không nghe gì nữa hết.

- Sếp đầu hàng rồi! Peter thở dài. Dễ hiểu thôi. Làm sao mà hy vọng một mình chống chọi lại với hai tên được.

- Hannibal bị bắt ở trên, còn bọn mình bị nhốt ở dưới. Gus nhận xét.

- Cậu đừng lo! Hannibal sẽ giải thoát cho bọn mình sau khi tự giải thoát cho chính mình. Cậu cứ tin như vậy! Peter khẳng định, lấy lại can đảm.

Tuy nhiên, lúc này Hannibal không có khả năng giúp bất cứ một ai. Bọn cướp đã lôi Hannibal vào nhà bếp. Gian bếp chỉ có thứ đồ gỗ duy nhất: một cái ghế quá cũ kỹ và đã hư, đến nỗi không bán đi được cùng với bộ đồ gỗ còn lại.

Ra ánh sáng ban ngày, Hannibal nhìn rõ được mặt kẻ thù. Giọng To thấp và mập. Giọng cục cằn cao và khỏe. Cả hai đeo cặp kính gọng dày và đều có bộ ria đen: cách cải trang y hệt như Victor Ria Đen. Dường như tất cả thuộc cùng một băng…

Giọng To đẩy Hannibal đến cái ghế và ép Hannibal ngồi xuống.

- Phòng bên cạnh có dây phơi đồ, hắn nói với tên kia. Anh đi lấy đi.

Charlie bước ra khỏi bếp. Trong thời gian đó, Giọng To lục soát Hannibal bằng một bàn tay sành sỏi và tìm ra được con dao xếp.

- Đẹp quá! Hắn nói. Và rất tiện lợi để cắt một hay hai cái tai nếu cần!

Hannibal không nói tiếng nào. Giọng To có vẻ là một tên cướp có học, chứ không phải tên nông dân. Có lẽ hắn là thủ lĩnh, còn Charlie là thuộc hạ của hắn.

Đột nhiên, một ông già thấp nhỏ, rõ ràng là rất sợ sệt xuất hiện ở ngưỡng cửa. Tóc ông bạc xám và ông mang cặp kính gọng vàng. Hanniibal đoán chắc đó là Jackson.

- Cẩn thận! Người mới đến nói. Ông không được hại cậu bé này. Ông đã hứa với tôi mọi việc sẽ xảy ra êm đẹp!

- Ông ra ngoài đi! Giọng To ra lệnh. Sẽ không có bạo lực… tất nhiên là với điều kiện thằng mập này chịu hợp tác. Ông cút đi!

Ông già không chờ hắn lập lại lần hai và biến mất. Đúng lúc đó, Charlie trở về với khá nhiều dây. Bọn cướp tiến hành cột Hannibal trên cái ghế. Bọn chúng cột hai cánh tay Hannibal vào chỗ tựa và hai chân cậu vào hai chân trước của cái ghế. Khi bọn chúng làm xong, thám tử trưởng đã trở nên vô hại như khúc xúc xích.

- Bây giờ, cậu bé à, Giọng To nói, chúng ta sẽ trò chuyện với nhau. Viên rubi đâu?

- Tôi không biết, Hannibal nói. Chúng tôi cũng đang tìm.

- A! A! Charlie kêu. Nó không chịu hiểu. Ta sẽ làm cho nó nói nhiều hơn…

Hắn vừa nói, vừa với tay ra bờ cửa sổ, nơi Giọng To đặt con dao của chính Hannibal. Hắn kéo lưỡi dao chính ra, thép sáng lên.

- Anh Joe ơi, anh hãy để cho tôi thọc lét nó bằng cái này. Charlie nói thêm. Sau đó, bảo đảm với anh là nó sẽ trả lời anh đàng hoàng.

- Bỏ dao xuống đi, Joe nói. Chắc thằng nhóc này không biết gì đâu. Nhưng trái lại, chắc chắn nó có nhiều ý hay. Xem nào, mập, ít ra mày hãy trả lời câu hỏi này: tại sao có viên rubi giả trong tượng bán thân của Auguste?

- Tôi không chắc gì lắm. Hannibal bắt đầu nói.

Cậu vừa mới quyết định là có thể trả lời bọn cướp. Hannibal không biết Con Mắt Lửa… hay đúng hơn là không biết tượng Octave có chứa viên đá ở đâu. Vậy, nếu Hannibal thuyết phục được bọn cướp rằng mình biết lấy bức tượng ở đâu, có thể bọn chúng sẽ thả!

- Nhưng tôi nghĩ, Hannibal nói tiếp, rằng ông August đặt viên rubi giả trong tượng Auguste, để đánh lạc hướng những người sẽ đến ăn cắp.

- Vậy theo mày, viên đá thật ở đâu? Joe - Giọng To hỏi.

- Trong một bức tượng khác… Một bức tượng mà người ta sẽ không nghi ngờ ngay là có giấu! Tượng của Octave!

- Octave! Charlie thốt lên. Tại sao lại Octave?

- Hiểu rồi! Joe la lên. Octave là một hoàng đế La Mã có tên thật là Auguste.

- À! Được! Charlie vừa chấp nhận vừa gãi đầu. Cũng có thể. Nhưng, vậy thì Octave đâu, hả thằng nhóc?

- Cái đó, thì tôi không biết. Hannibal thú nhận. Thím của tôi đã bán đi, nhưng thím không có làm danh sách khách mua. Người mua có thể ở Los Angeles, hay bất cứ chỗ nào khác.

Joe nhìn Hannibal. Vẻ đăm chiêu, hắn vuốt bộ ria giả.

- Tôi có cảm giác cậu không nói láo, cậu bé à. Nhưng tôi có câu hỏi khác. Nếu cậu nghĩ viên rubi thật giấu trong bức tượng bán thân của Octave, tại sao cậu không đi tìm tượng? Tại sao cậu lại mất thời gian đến đây lục lạo ngôi nhà này?

Câu hỏi này khó trả lời hơn. Thật ra, chính tiềm thức đã thúc đẩy Hannibal đến thám hiểm căn nhà của ông Horatio quá cố. Thậm chí Hannibal không biết mình tìm cái gì nữa. Hannibal tuyên bố lớn tiếng:

- Vì tôi không biết tìm bức tượng bán thân của Auguste nơi nào, nên tôi nghĩ đến xem biệt thự này cũng tốt thôi. Dù sao, cũng có thể tôi lầm. Biết đâu, ông Horatio giấu viên đá ở nhà?

- Không, tôi không nghĩ thế, Joe nói khẽ. Theo tôi, bức thông điệp có mục đích làm cho tôi đi lạc hướng với Auguste thứ nhất. Nhưng bất cứ một người nào có học một chút sẽ nghĩ ngay đến Octave-Auguste. Ông Horatio tin rằng cháu mình... Bây giờ, vấn đề là phải lấy được Octave trước bất cứ người nào.

- Nhưng làm cách nào? Charlie hỏi. Bất cứ ai cũng có thể mua bức tượng đó. Sẽ không dễ tìm kiếm.

- Đúng, Joe đồng ý và liếc nhìn Hannibal. Đây là một vấn đề nan giải… nhưng không liên can gì đến ta hết. Vấn đề chỉ liên can đến thằng mập này đây! Nếu nó muốn chúng ta trả lại tự do cho nó, thì nó nên nói cho chúng ta biết phải tìm bức tượng bán thân của Octave ở chỗ nào. Mày nghĩ sao, hả thằng mập?

Hannibal im lặng. Tất nhiên là cậu có thể nói về trạm tiếp âm ma. Nhưng đó là bí mật của riêng cậu. Hannibal nhất quyết không tiết lộ chuyện này.

- Tôi hoàn toàn không biết bức tượng bán thân này nằm chỗ nào. Cuối cùng Hannibal thở dài, cố gắng lấy vẻ thật khiêm nhường. Nếu tôi biết chút gì về chuyện này, thì tôi đâu có mặt ở đây.

- Vậy thì mày hãy cố gắng có sáng kiến đi, nhanh lên! Charlie ra lệnh bằng một giọng đầy đe dọa. Nghe nói mày rất siêu đẳng về trí tưởng tượng. Nhanh lên! Hoạt động trí óc đi. Nếu cần, chúng tao sẽ chờ cả ngày cho tia sáng lóe lên trong đầu óc mày. Chúng tao không vội. Thậm chí, chúng tao có thể qua đêm ở đây nữa. Nhưng nếu mày muốn nhanh chóng được rời khỏi cái ghế này và giải thoát cho bạn bè mày bị nhốt dưới hầm, thì cố đừng có ngủ gục. Nào, mày hãy cố tìm ra giải đáp đúng cho chúng tao!

Hiện Hannibal đang nghĩ đến chuyện khác… có lẽ Bob phải nghi rằng cả bọn đã đến nhà của ông Horatio August quá cố. Như vậy, nếu không thấy bạn về, Bob sẽ cùng anh Hans đến đây, có thể với cả chú Titus và anh Konrad. Phải, phải! Sớm muộn gì Bob cũng sẽ đến cứu. Nhưng Bob có trách nhiệm canh điện thoại và có thể sẽ có khá nhiều thời gian trôi qua trước khi Bob thật sự lo lắng. Hannibal quyết định phải kiên nhẫn. Biết đâu, nếu Bob…

Đúng lúc đó, ông già Jackson nhỏ bé xuất hiện trở lại.

- Xin lỗi, ông căng thẳng nói. Nhưng cái đài… dường như bạn bè ông đang thử liên lạc với ông. Tôi có nghe tiếng nói gọi Joe...

Joe giật mình.

- Bộ đàm! Hắn thốt lên. Charlie! Đi lấy bộ đàm! Chắc là Victor. Có thể nó có tin mới báo cho ta.

Charlie lao ra khỏi phòng. Hannibal vừa kịp tự hỏi không hiểu làm thế nào Victor Ria Đen lại có thể còn ở thế giới này sau cuộc gặp gỡ đẫm máu với Ba Chấm, thì Charlie đã quay về.

Hắn cầm trong tay cái bộ đàm, có vẻ lớn hơn và mạnh hơn những cái thường bán… một trong những loại phải có giấy phép. Nhưng có lẽ Joe và đồng bọn không bận tâm đến việc xin giấy phép!

- Đúng là Victor! Charlie thông báo.

Hắn ấn một nút trên máy:

- Anh Victor ơi! Charlie đây. Anh nghe không?

Hắn thả nút ra, máy kêu rè lên. Rồi một giọng nói vang lên, hơi bị nhỏ do khoảng xa.

- Charlie ơi! Các anh đi đâu mất vậy? Tôi gọi nãy giờ cũng mười phút rồi!

- Bọn tôi bận công việc. Có gì mới không?

- Phía tôi, có khá nhiều biến chuyển! Thằng bé nhỏ tóc nâu vừa mới rời Thiên Đường Đồ Cổ trong chiếc xe tải nhỏ, với một nhân công cửa hàng ngồi tay lái. Bọn chúng đang chạy về Hollywood. Chúng tôi đang đi theo.

Tim Hannibal đập thình thịch lên. Vậy là đúng như Hannibal mong đợi. Bob đã quyết định đi tìm bạn… Một lát sau, Bob và Hans hay Konrad sẽ tới và khi đó… Nhưng hy vọng của Hannibal tiêu tan đi khi nghe cuộc hội thoại tiếp theo.

- Vậy là bọn chúng đến đây hả?

- Không, không! Bọn chúng vào trung tâm thành phố. Tất nhiên là bọn chúng không biết bọn tôi đang đi theo!

- Hãy cố gắng xem chúng đi đâu. Charlie ra lệnh. Có thể là một cú lừa đấy.

Rồi hắn quay sang Joe:

- Anh có chuyện gì nói với Victor không?

- Không. Tôi tin chắc thằng nhóc đang chạy theo Octave. Chắc là nó đã biết được bức tượng bán thân mà nó tìm đang ở chỗ nào. Nói Victor phải cảnh giác xem chúng có lấy một bức tượng bán thân bằng thạch cao không. Nếu có, bằng bất cứ cách nào, phải lấy lại khỏi tay chúng.

Charlie lập lại bức thông điệp vào bộ đàm, rồi tắt máy.

- Xong! Hắn nói với một nụ cười mãn nguyện. Joe à, anh thật là có sáng kiến hay khi trang bị bộ đàm này. Sẽ rất có lời… và nếu vậy, giá thành nó sẽ được khấu hao nhanh chóng. Hắn nói thêm và cười lớn. Còn bây giờ, ngốc ơi, hắn quay sang Hannibal nói, chỉ còn việc tất cả chúng ta cũng nhau chờ đợi xem mọi việc sẽ diễn biến ra sao!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện