Trần Thiên Dương nhìn túi tiền vàng rơi dưới chân mình, cười khẩy một tiếng. Bộ trang bị trên người hắn đây, cả ngàn vàng cũng không đổi được huống gì là vàng đồng tiền lẻ này?
“Cầm lấy tiền của ngươi rồi cút đi!” Trần Thiên Dương cúi người xuống nhặt lấy túi tiền ném về phía tên mập.
Thiếu gia mập sững sờ nhìn túi tiền dưới chân mình, một cảm giác bị người ta nhục nhã tràn lên dây thần kinh thô to bằng cọng bún của hắn. Hắn ta trợn mắt nhìn Trần Thiên Dương, đầu ngón tay chỉ thẳng lắp bắp:“Nhà... nhà ngươi... dám...”
“Ta làm sao?” Trần Thiên Dương khó chịu nhìn tên mập.
“Ngươi... Các ngươi cởi đồ hắn ra cho ta!!!” Tên mập hét ầm lên! Câu nói này nếu như đặt vào một hoàn cảnh khác thì sẽ khá là ám muội đấy...
Lông mày Trần Thiên Dương xoắn lại thành một đoàn, cơ thể tự nhiên đứng ra phía trước mặt Tiểu Sắc. Hai tên người hầu của thiếu gia mập hằm hè tiến đến, có một tên còn làm một khuôn mặt bỉ ổi liếm liếm môi nhìn chằm chằm Trần Thiên Dương khiến hắn nổi hết cả da gà lên...
“Keng!” Con dao găm trên tay Trần Thiên Dương lóe ra màu cầu vồng xinh đẹp bất phàm. Tiểu Sắc lùi về sau một bước, tiện thể lấy một cốc rượu trên tay tiểu nhị nhấp một ngụm.
“Ơ? Không phải nước quả à...” Tiểu Sắc ngơ ngác nhìn cốc rượu. Mà thôi kệ...
Tiểu sắc đã sớm nhìn ra lv thấp kém và mớ trang bị hỗn loạn của đám người này, bọn họ hoàn toàn không cùng 1 đẳng cấp với Trần Thiên Dương hiện tại, cô hoàn toàn không hề lo lắng.
Đúng thế, vài chục giây sau, 2 tên người hầu ngã xuống, thiếu gia mập lắp bắp chạy trốn. Thế nhưng chạy ra thật xa người ta vẫn nghe được giọng thét như vịt bị cắt tiết của hắn. “Các ngươi chờ đó cho bổn thiếu gia!!!!!!!!”
“Thần kinh.” Tiểu Sắc bật ra một câu, vệt đỏ mờ ám trên má hồng trải dài...
...
Tiểu Sắc lôi kéo Trần Thiên Dương ra một bãi cỏ gần làng, ngày mai sẽ phải rời đi nơi này, cô muốn được ngắm nhìn nó thêm một chút nữa.
Trần Thiên dương ngồi trên bãi cỏ nhìn lên bầu trời trên cao, suy nghĩ chạy đi khắp nơi tản mạn. Cho đến khi mùi thịt nướng thơm lừng đánh thức tuyến nước bọt của hắn.
Thịt thỏ được xiên lên treo trên bếp lửa hồng, mỡ chảy xuôi theo từng thớ thịt rơi xuống ngọn lửa phát ra tiếng “tí tách“. Ở một nồi khác là xương sói được hầm kèm khoai dại và rau dại, bong bóng nước “lách tách” nhảy nhót.
“Thật thơm...” Hắn đánh một miếng nước bọt.
Tiểu Sắc cười khẽ một tiếng cười nhạo hắn, cô lấy từ trong túi trữ vật vài chiếc lọ nhỏ, khẽ phết qua những xiên thịt sủi bọt nước béo ngậy, một mùi hương càng thêm quyến rũ đậm đà phát ra câu dẫn cái đầu lạnh của vị sát Thần tương lai...
Tối đó, ngài Sát Thần đã mơ hồ kí tên lên một hiệp ước bán mình vì mỹ thực với thời hạn cả 1 đời...
“Ơ... Ợ...” Trần Thiên Dương vội vàng che miệng, sắc mặt thỏa mãn đánh thêm một tiếng nấc.
Sau một trận đánh chén no nê, hắn mới bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ đang gối lên đầu gối hắn mà say giấc nồng.
Thật ngốc, không hề có một chút phòng bị nào hết...
Trần Thiên Dương chọc chọc đôi má đỏ ửng của cô, suy nghĩ vẩn vơ. Hắn nhìn lên bầu trời đã tối mịt, chỉ có thể bất đắc dĩ xách Tiểu Sắc lên lưng mình, một đường cõng cô trở về.
Bỏ qua nụ cười đen tối của Trưởng thôn Nanami khi nhìn thấy hắn cõng Tiểu Sắc về từ ngoài thôn, nói chung một đêm nay đối với Trần Thiên Dương chính là một đêm tuyệt vời, có mỹ thực, có mỹ nhân...
...
Ánh sáng chiếu vào mắt đánh thức con sâu ngủ trong người Tiểu Sắc, cô ngơ ngác tỉnh lại ngó nghiêng nhìn xung quanh.
“Két.” Trần Thiên Dương chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ở dưới hông mở ra cánh cửa phòng tắm, 2 người 4 mắt nhìn nhau...
“A.” Trần Thiên Dương hơi đỏ mặt lùi về phòng tắm.
Tiểu Sắc ngơ ngác ngồi trên giường, hồi tưởng lại “độ to” của “thứ đó” mà cô vừa thấy, vài giọt nước miếng chảy ra vô cùng đáng nghi.
Nó chưa “cứng” mà đã to thế, thế nó mà ”cứng” lên thì sẽ to thành kiểu gì nữa a...
Không phải tự nhiên mà nick name nhân vật của cô là Tiểu Sắc a... ha ha ha...
Khi Trần Thiên Dương trở ra với quần áo đàng hoàng, Tiểu Sắc đã một bộ dáng bình thản chải chuốt tóc tai. Hắn cũng không tiện nói gì thêm, sờ sờ mũi lí nhí 2 chữ “Xin lỗi.”
“Không có gì.” Cô mỉm cười vô tâm nói. “Dù sao thì ở cùng 1 phòng những chuyện này khó mà tránh khỏi.”
Vì sao 2 người chỉ thuê 1 phòng? Bởi vì theo lời của Tiểu Sắc, 2 phòng là quá tốn kém! 1 phòng với 1 chiếc giường nhỏ và 1 bộ ghế dựa là đủ cho 2 người qua đêm rồi! Trần Thiên dương sau khi đưa hết toàn bộ tiền trên người cho Tiểu Sắc hoàn toàn không có điều kiện để phản đối...
Sau một buổi sáng khá xấu hổ, hai người chỉnh lí lại vật phẩm trên người, mua thêm một ít nguyên liệu nấu ăn và vật phẩm dã ngoại, chuẩn bị xuất phát đến Thăng Long thành.ư
Thế nhưng hai người còn chưa bước ra vùng dã ngoại, phiền toái đã tìm đến họ...
===
Thân gửi các nàng bên sstruyen: ta hông có thái giám mà, vẫn ra chương mới đào hố mới đó thôi =3=
“Cầm lấy tiền của ngươi rồi cút đi!” Trần Thiên Dương cúi người xuống nhặt lấy túi tiền ném về phía tên mập.
Thiếu gia mập sững sờ nhìn túi tiền dưới chân mình, một cảm giác bị người ta nhục nhã tràn lên dây thần kinh thô to bằng cọng bún của hắn. Hắn ta trợn mắt nhìn Trần Thiên Dương, đầu ngón tay chỉ thẳng lắp bắp:“Nhà... nhà ngươi... dám...”
“Ta làm sao?” Trần Thiên Dương khó chịu nhìn tên mập.
“Ngươi... Các ngươi cởi đồ hắn ra cho ta!!!” Tên mập hét ầm lên! Câu nói này nếu như đặt vào một hoàn cảnh khác thì sẽ khá là ám muội đấy...
Lông mày Trần Thiên Dương xoắn lại thành một đoàn, cơ thể tự nhiên đứng ra phía trước mặt Tiểu Sắc. Hai tên người hầu của thiếu gia mập hằm hè tiến đến, có một tên còn làm một khuôn mặt bỉ ổi liếm liếm môi nhìn chằm chằm Trần Thiên Dương khiến hắn nổi hết cả da gà lên...
“Keng!” Con dao găm trên tay Trần Thiên Dương lóe ra màu cầu vồng xinh đẹp bất phàm. Tiểu Sắc lùi về sau một bước, tiện thể lấy một cốc rượu trên tay tiểu nhị nhấp một ngụm.
“Ơ? Không phải nước quả à...” Tiểu Sắc ngơ ngác nhìn cốc rượu. Mà thôi kệ...
Tiểu sắc đã sớm nhìn ra lv thấp kém và mớ trang bị hỗn loạn của đám người này, bọn họ hoàn toàn không cùng 1 đẳng cấp với Trần Thiên Dương hiện tại, cô hoàn toàn không hề lo lắng.
Đúng thế, vài chục giây sau, 2 tên người hầu ngã xuống, thiếu gia mập lắp bắp chạy trốn. Thế nhưng chạy ra thật xa người ta vẫn nghe được giọng thét như vịt bị cắt tiết của hắn. “Các ngươi chờ đó cho bổn thiếu gia!!!!!!!!”
“Thần kinh.” Tiểu Sắc bật ra một câu, vệt đỏ mờ ám trên má hồng trải dài...
...
Tiểu Sắc lôi kéo Trần Thiên Dương ra một bãi cỏ gần làng, ngày mai sẽ phải rời đi nơi này, cô muốn được ngắm nhìn nó thêm một chút nữa.
Trần Thiên dương ngồi trên bãi cỏ nhìn lên bầu trời trên cao, suy nghĩ chạy đi khắp nơi tản mạn. Cho đến khi mùi thịt nướng thơm lừng đánh thức tuyến nước bọt của hắn.
Thịt thỏ được xiên lên treo trên bếp lửa hồng, mỡ chảy xuôi theo từng thớ thịt rơi xuống ngọn lửa phát ra tiếng “tí tách“. Ở một nồi khác là xương sói được hầm kèm khoai dại và rau dại, bong bóng nước “lách tách” nhảy nhót.
“Thật thơm...” Hắn đánh một miếng nước bọt.
Tiểu Sắc cười khẽ một tiếng cười nhạo hắn, cô lấy từ trong túi trữ vật vài chiếc lọ nhỏ, khẽ phết qua những xiên thịt sủi bọt nước béo ngậy, một mùi hương càng thêm quyến rũ đậm đà phát ra câu dẫn cái đầu lạnh của vị sát Thần tương lai...
Tối đó, ngài Sát Thần đã mơ hồ kí tên lên một hiệp ước bán mình vì mỹ thực với thời hạn cả 1 đời...
“Ơ... Ợ...” Trần Thiên Dương vội vàng che miệng, sắc mặt thỏa mãn đánh thêm một tiếng nấc.
Sau một trận đánh chén no nê, hắn mới bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ đang gối lên đầu gối hắn mà say giấc nồng.
Thật ngốc, không hề có một chút phòng bị nào hết...
Trần Thiên Dương chọc chọc đôi má đỏ ửng của cô, suy nghĩ vẩn vơ. Hắn nhìn lên bầu trời đã tối mịt, chỉ có thể bất đắc dĩ xách Tiểu Sắc lên lưng mình, một đường cõng cô trở về.
Bỏ qua nụ cười đen tối của Trưởng thôn Nanami khi nhìn thấy hắn cõng Tiểu Sắc về từ ngoài thôn, nói chung một đêm nay đối với Trần Thiên Dương chính là một đêm tuyệt vời, có mỹ thực, có mỹ nhân...
...
Ánh sáng chiếu vào mắt đánh thức con sâu ngủ trong người Tiểu Sắc, cô ngơ ngác tỉnh lại ngó nghiêng nhìn xung quanh.
“Két.” Trần Thiên Dương chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ở dưới hông mở ra cánh cửa phòng tắm, 2 người 4 mắt nhìn nhau...
“A.” Trần Thiên Dương hơi đỏ mặt lùi về phòng tắm.
Tiểu Sắc ngơ ngác ngồi trên giường, hồi tưởng lại “độ to” của “thứ đó” mà cô vừa thấy, vài giọt nước miếng chảy ra vô cùng đáng nghi.
Nó chưa “cứng” mà đã to thế, thế nó mà ”cứng” lên thì sẽ to thành kiểu gì nữa a...
Không phải tự nhiên mà nick name nhân vật của cô là Tiểu Sắc a... ha ha ha...
Khi Trần Thiên Dương trở ra với quần áo đàng hoàng, Tiểu Sắc đã một bộ dáng bình thản chải chuốt tóc tai. Hắn cũng không tiện nói gì thêm, sờ sờ mũi lí nhí 2 chữ “Xin lỗi.”
“Không có gì.” Cô mỉm cười vô tâm nói. “Dù sao thì ở cùng 1 phòng những chuyện này khó mà tránh khỏi.”
Vì sao 2 người chỉ thuê 1 phòng? Bởi vì theo lời của Tiểu Sắc, 2 phòng là quá tốn kém! 1 phòng với 1 chiếc giường nhỏ và 1 bộ ghế dựa là đủ cho 2 người qua đêm rồi! Trần Thiên dương sau khi đưa hết toàn bộ tiền trên người cho Tiểu Sắc hoàn toàn không có điều kiện để phản đối...
Sau một buổi sáng khá xấu hổ, hai người chỉnh lí lại vật phẩm trên người, mua thêm một ít nguyên liệu nấu ăn và vật phẩm dã ngoại, chuẩn bị xuất phát đến Thăng Long thành.ư
Thế nhưng hai người còn chưa bước ra vùng dã ngoại, phiền toái đã tìm đến họ...
===
Thân gửi các nàng bên sstruyen: ta hông có thái giám mà, vẫn ra chương mới đào hố mới đó thôi =3=
Danh sách chương