Từ cái đêm Clary về nhà và thấy mẹ biến mất, cô đã tưởng tượng cảnh gặp lại mẹ khỏe mạnh và an toàn thường xuyên tới mỗi hình ảnh tưởng tượng giống một tấm hình mờ đi do được lôi ra xem nhiều lần. Những bức ảnh đang hiện lên trước mắt cô, kể cả khi cô đứng đó mà không tin nổi - những bức hình trong đó mẹ cô, trông khỏe mạnh và hạnh phúc, ôm Clary và nói rằng mẹ nhớ cô nhiều thế nào và rằng giờ mọi chuyện sẽ ổn.

Mẹ trong những bức hình tưởng tượng của cô chỉ có chút xíu giống người phụ nữ đang đứng trước mặt cô trong lúc này. Cô nhớ mẹ luôn nhẹ nhàng và mang chất nghệ sĩ, một chút bô-hê-miêng với quần áo vẩy sơn, mái tóc đỏ buộc đuôi gà hay búi rối rồi dùng bút chì cố định. Còn Jocelyn này rạng rỡ và sắc sảo như mọt con dao, mái tóc buộc gọn ra sau, không có lấy một sợi tóc thừa; bộ đồ đi săn đen tuyền khiến gương mặt mẹ xanh xao và góc cạnh. Clary cũng không nghĩ thái độ của mẹ sẽ như thế này: Thay vì vui mừng, có gì đó như kinh hoàng trong cách mẹ nhìn cô, đôi mắt xanh của mẹ mở lớn. “Clary”, mẹ thở dài. “Quần áo của con”.

Clary nhìn mình. Cô đang mặc bộ đồ Thợ Săn Bóng Tối của cô Amatis, đúng như điều mẹ đã dành cả cuộc đời để ngăn cô con gái không bao giờ mặc. Clary nuốt khan và chống hai tay đứng dậy, nắm lấy cạnh bàn. Cô có thể thấy những mấu tay trắng ra sao, nhưng tay cô dường như chẳng còn gắn kết với cơ thể, như thể chúng thuộc về người khác. Jocelyn tiến tới và giang tay. “Clary-“

Và Clary lùi lại, quá vội vàng tới nỗi lưng đập vào bàn bếp. Cô đau, nhưng chẳng quan tâm; cô trợn tròn mắt nhìn mẹ. Simon cũng vậy, miệng há hốc, cô Amatis cũng có vẻ choáng váng.

Isabelle đứng dậy, ngăn giữa Clary và mẹ Jocelyn. Cô nàng cho tay ra sau tạp dề, và Clary có cảm giác khi cô nàng rút tay ra, trong tay cô gái sẽ là cây roi điện quen thuộc. “Có chuyện gì đây?” Isabelle hỏi. “Cô là ai?”

Giọng nói mạnh mẽ của Isabelle hơi run khi thấy gương mặt Jocelyn; mẹ Jocelyn cứ nhìn, bàn tay đặt lên tim. “Maryse”. Giọng mẹ Jocelyn gần như chỉ là tiếng thì thầm.

Isabelle có vẻ giật mình. “Sao cô biết tên mẹ cháu?”

Gương mặt Jocelyn đỏ lên rần rần. “Tất nhiên. Cháu là con gái Maryse. Chỉ là- cháu giống mẹ cháu quá”. Mẹ từ từ hạ cánh tay xuống. “Cô là Jocelyn Fr-Fairchild. Cô là mẹ Clary”.

Isabelle rút tay khỏi tấm tạp dề và liếc nhìn Clary, mắt tràn ngập sự bối rối. “Nhưng cô đang ở bệnh viện- ở New York-”

“Đúng”, Jocelyn nói bằng giọng bớt run hơn. “Nhưng nhờ con gái cô, giờ cô ổn rồi. Và cô muốn có chút riêng tư cùng con bé”.

“Mình không biết”, cô Amatis nói với mẹ Clary, “rằng con bé muốn có chút riêng tư cùng cậu”, cô vươn tay đặt lên vai Jocelyn. “Chắc điều này làm con bé sốc ghê gớm-”

Jocelyn lắc tay cô Amatis ra và tiến tới chỗ Amatis, vươn tay. “Clary à-”

Cuối cùng Clary cũng cất nổi tiếng nói. Giọng cô lạnh lùng, băng giá, quá giận dữ khiến chính cô càn ngạc nhiên. “Sao mẹ tới được đây?”

Mẹ cô đứng sựng lại, vẻ bối rối hiện rõ trên nét mặt. “Mẹ cùng Magnus Bane Dịch Chuyển tới ngay ngoài thành phố. Hôm qua, anh ta tới gặp mẹ trong bệnh viện - anh ta mang theo thuốc giải. Anh ta nói cho mẹ biết mọi điều con làm cho mẹ. Tất cả những gì mẹ muốn từ lúc tỉnh lại là gặp con-” Giọng mẹ lạc đi. “Clary, có chuyện gì sao?”

“Sao mẹ chẳng bao giờ nói cho con biết con có anh?” Clary nói. Đó không phải điều cô định, nhưng nó cứ thế ùa ra khỏi miệng cô thôi.

Jocelyn hạ tay. “Mẹ tưởng thằng bé đã chết. Mẹ nghĩ con biết chỉ thêm đau lòng”.

“Để con nói với mẹ điều này”. Clary nói. ‘Biết còn tốt hơn là không biết. Bao giờ cũng vậy”.

“Mẹ xin lỗi-” Jocelyn mở lời.

“Xin lỗi?” Giọng Clary cao lên, như thể có gì đó trong cô đã xé toạc, và mọi thứ, tất cả sự cay đắng, tất cả sự giận dữ đều bùng nổ. “Mẹ có muốn giải thích lý do mẹ chưa bao giờ nói với con rằng con là một Thợ Săn Bóng Tối không? Hoặc bố con còn sống? À, và về phần mẹ trả tiền cho Magnus để cướp đi ký ức của con?”

“Mẹ chỉ cố bảo vệ con-”

“À, mẹ đã làm một việc kinh khủng!” Giọng Clary lên cao. “Mẹ nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với con sau khi mẹ biến mất chứ? Nếu không phải nhờ Jace và những người khác, con đã chết rồi. Mẹ chưa bao giờ chỉ cho con cách bảo vệ bản thân. Mẹ chưa bao giờ nói cho con những thứ nguy hiểm thực sự như thế nào. Mẹ đã nghĩ gì vậy? Rằng nếu con không nhìn thấy những thứ ghê tởm, thì chúng cũng chẳng thấy con?” Mắt cô nóng lên. “Mẹ biết Valentine chưa chết. Mẹ đã nói với chú Luke rằng mẹ nghĩ ông ta còn sống”.

“Đó là lý do mẹ phải giấu con”. Jocelyn nói. “Mẹ không thể để Valentine biết con ở đâu. Mẹ không thể để hắn chạm vào con-”

“Vì hắn đã biến đứa con đầu lòng của mẹ thành một con quái vật”, Clary nói, “và mẹ không muốn hắn làm điều tương tự với con”.

Choáng váng không nói lên lời, Jocelyn chỉ còn biết đứng nhìn. “Đúng”, cuối cùng mẹ nói. “Đúng, nhưng không hoàn toàn như vậy, Clary-”

“Mẹ đánh cắp ký ức của con”, Clary nói. “Mẹ cướp nó khỏi con. Mẹ cướp đi bản thân con”.

“Đấy không phải là con người con!” Jocelyn hét lên. “Mẹ chưa bao giờ muốn con như thế này-”

“Mẹ muốn gì không quan trọng!” Clary hét. “Đây chính là con! Mẹ cướp tất cả khỏi con và nó không thuộc về mẹ!”

Gương mặt Jocelyn xám ngoét. Nước mắt ầng ậng trong tròng mắt Clary - cô không thể nhìn mẹ như thế này, nhìn thấy mẹ quá ư đau lòng, còn cô lại chính là người gây ra tình cảnh đó - và cô biết rằng nếu cô mở miệng tiếp, những lời kinh khủng khác sẽ tuôn ra, nhiều lời giận dữ, căm thù khác. Cô che miệng và lao ra ngoài hành lang, đẩy mẹ và vuột qua bàn tay duỗi ra của Simon. Tất cả những gì cô muốn là ra ngoài, vội vàng đẩy cửa trước, cô suýt ngã xuống đường. Đằng sau cô, có ai đó đang gọi tên cô, nhưng cô không quay lại. Cô đang chạy.

Jace khá ngạc nhiên khi nhận thấy Sebastian đã bỏ con ngựa nhà Verlac tại chuồng ngựa chứ không dùng nó để bỏ trốn trong đêm đó. Có lẽ hắn sợ Clave sẽ lần theo dấu vết của Lữ Khách.

Jace hài lòng được đóng yên và cưỡi ngựa rời thành phố. Đúng, nếu Sebastian thực sự muốn Lữ Khách, hắn sẽ không bỏ nó lại - và hơn nữa, con ngựa này không hẳn là vật nuôi của Sebastian. Nhưng Jace thích lũ ngựa. Lần cuối cùng cưỡi ngựa là khi anh lên mười, nhưng những ký ức, anh hài lòng vì chúng quay lại nhanh.

Anh và Clary đã mất sáu tiếng để đi từ trang viên Wayland trở về Alicante. Anh trở lại đó sau hai giờ, trên con ngựa phi nước đại. Khi người và ngựa tới đỉnh đồi nhìn sang ngôi nhà và những khu vườn, cả hai đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Kết giới dẫn lạc hướng quanh ngôi nhà đã chẳng còn sau khi trang viên biến thành đống đổ nát. Giờ đây, bằng chứng về một ngôi nhà xinh xắn từng tọa lạc nơi đây là những tảng đá ám khói đen. Khu vườn, giờ bị cháy xém, vẫn mang cho anh những ký ức của thời thơ ấu. ở đó có những bụi hồng, giờ chẳng còn thấy một bông hoa và mọc chen cùng cỏ dại; những băng ghế đá bên cạnh hồ nước cạn khô; những cái hố trên mặt đất nơi anh đã nằm cùng Clary vào cái đêm ngôi nhà sụp đổ. Anh có thể thấy ánh xanh lấp lánh từ cái hồ gần đó qua rặng cây.

Một cảm giác cay đắng dâng trào trong anh. Anh nhét tay vào túi áo và trước hết, rút thanh stele ra - anh đã “mượn” của Alec trước khi rời đi để thay thế cho cái Clary làm mất, vì lúc nào Alec chẳng tìm được cái mới - và sau đó là sợi chỉ anh lấy từ tay áo Clary. Nó nằm trong lòng bàn tay anh, một đầu nhuộm màu nâu đỏ. Anh nắm lấy, chặt khiến những mấu xương muốn trồi ra khỏi da và dùng thanh stele vẽ một chữ rune lên mu bàn tay. Cái cảm giác nhoi nhói quen thuộc hơn cảm giác đau. Anh quan sát chữ rune chui xuống da như viên đá chìm xuống nước, và nhắm mắt.

Thay vì nhìn thấy màn đen, anh thấy một thung lũng. Jace đang đứng ở trên ngọn đồi quan sát xuống toàn cảnh, và như thể đang nhìn bản đồ, anh biết chính xác mình đang ở đâu. Anh nhớ Điều Tra Viên đã làm gì đó để biết chính xác nơi chiếc thuyền của Valentine ở giữa dòng East River và nhận ra, Đây là cách bà ta biết. Mọi chi tiết đều rõ ràng - từng cọng cỏ, từng chiếc lá úa vàng đã xa rời cành - nhưng không có âm thanh. Cảnh vật im lìm tới đáng sợ.

Thung lũng có hình móng ngựa với một đầu hẹp hơn. Một dải nước màu bạc sáng lấp lánh - một con lạch hoặc dòng suối - chạy qua trung tâm và biến mất giữa những núi đá ở bên đầu hẹp. Bên cạnh dòng suối là một ngôi nhà đá xám, khói trắng bốc lên từ ống khói vuông. Đó là một cảnh tượng đồng quê kỳ lạ, bình yên dưới vòm trời xanh đậm. Khi quan sát, một bóng người cao dong dỏng lọt vào tầm mắt anh. Sebastian. Giờ hắn chẳng cần giả bộ, sự kiêu ngạo hiện rõ qua cách hắn bước đi, trên bờ vai, và nụ cười khẩy nhàn nhạt trên môi. Sebastian quỳ bên dòng suối và té nước lên mặt và tóc.

Jace mở mắt đằng sau anh, Lữ Khách đang chăm chú gặm cỏ. Jace nhét thanh stele và sợi chỉ vào túi, và liếc nhìn đống đổ nát của ngôi nhà thời thơ ấu lần cuối, rồi cầm cương và trèo lên lưng ngựa.

Clary nằm trên bãi cỏ gần đồi Gard và rầu rĩ nhìn xuống Alicante. Từ trên này nhìn xuống, Clary phải thừa nhận rằng: Alicante thật hùng vĩ. Cô có thể nhìn ra những mái nhà của thành phố, với những hình điều khắc duyên dáng và những phong vũ biểu có trang trí những Ấn Ký, qua những ngọn tháp của Sảnh Hiệp Định, ra cái gì đó lấp lánh đằng xa như rìa một đồng xu bạc - hồ Lyn chăng? Đống đổ nát nhuốm màu đen của Gard sừng sững sau lưng cô, và những tháp quỷ sáng như pha lê. Clary gần như nghĩ có thể nhìn thấy những kết giới, sóng sánh như một tấm lưới vô hình dệt quanh thành phố.

Cô nhìn xuống đôi tay. Cô đã giật vài nắm cỏ trong lúc giận cuối cùng, và tay cô nhớm nhớp đất và máu do bị bật móng. Khi cơn bực bội qua đi, cảm giác trống rỗng không thể diễn tả nổi đã thế chỗ. Cô không nhận ra cô đã giận mẹ như thế nào tới khi cô bước ra khỏi cửa và dẹp cơn hoảng loạn về cuộc sống của mẹ sang bên và nhận ra điều ẩn chứa trong đó. Giờ khi đã bình tĩnh hơn, cô tự hỏi liệu có phải phần nào trong cô muốn trừng phạt mẹ vì chuyện đã xảy tới với Jace không. Nếu anh không phải nghe những lời dối trá - nếu cả hai đều không phải nghe - thì có lẽ việc biết chuyện Valentine đã làm với anh khi anh còn bé sẽ không dẫn anh tới hành động mà Clary cho là gần với tự sát đó. “Có vấn đề gì nếu mình ngồi đây không?”

Cô giật mình ngạc nhiên và nghiêng người nhìn. Simon đứng trước mặt cô, tay nhét trong túi. Có ai đó - Isabelle, có lẽ - đã đưa cho cậu cái áo khoác đen làm từ chất liệu đen dai mà Thợ Săn Bóng Tối dùng để may đồ đi săn. Một ma cà rồng mặc đồ đi săn, Clary nghĩ, tự hỏi liệu có phải trường hợp đầu tiên không. “Cậu làm mình giật mình”, cô nói. “Vậy mình không có nhiều phẩm chất Thợ Săn Bóng Tối lắm”.

Simon nhún vai. “À, cũng chẳng trách, mình di chuyển lanh lẹ, nhẹ nhàng như báo mà”.

Dù đang buồn bực, Clary vẫn phải mỉm cười. Cô ngồi dậy, phủi đất dính trên tay. “Ngồi cạnh mình đi. Hội Chán đang mở cửa cho mọi người”.

Ngồi xuống cạnh, Simon ngước nhìn toàn cảnh thành phố và huýt sáo. “Cảnh đẹp đấy”.

“Ừ”. Clary liếc sang bạn. “Sao cậu tìm ra mình?”

“À, mình mất vài giờ”. Cậu mỉm cười, hơi ranh mãnh. “Rồi mình nhớ khi chúng ta đánh nhau, hồi lớp một ấy, cậu thường trèo lên mái nhà mình và mẹ mình phải đưa cậu xuống”.

“Vậy?”

“Mình hiểu cậu”, cậu nói. “Khi buồn, cậu sẽ lên chỗ cao”. Cậu giơ gì đó ra cho cô - chiếc áo khoác xanh, được gấp gọn ghẽ. Cô cầm và khoác lên - cái thứ đáng thương này đã có dấu hiệu hỏng rồi. Có một lỗ nhỏ ở khuỷu tay đủ để nhét ngón tay qua. “Cám ơn nhé, Simon”. Cô ôm lấy đầu gối và nhìn ra thành phố. Mặt trời đã thấp dần xuống và những ngọn tháp bắt đầu sáng lên màu hồng đỏ nhàn nhạt. “Mẹ mình bảo cậu lên đây đón mình à?”

Simon lắc đầu. “Thật ra là chú Luke. Và chú ấy nhờ mình chuyển lời rằng có thể cậu muốn về nhà sau hoàng hôn. Có một vài chuyện khá quan trọng đang xảy ra”.

“Chuyện gì?”

“Chú Luke cho Clave thời gian tới hoàng hôn để cân nhắc có đồng ý cho các cư dân Thế Giới Ngầm vị trí trong Hội Đồng không. Cư dân Thế Giới Ngầm sẽ tới Cổng Bắc vào chạng vạng. Nếu Clave đồng ý, họ sẽ tiến vào Alicante. Nếu không-”

“Họ sẽ bỏ đi”, Clary nói hết. “Và Clave sẽ nộp mình cho Valentine”.

“Đúng”.

“Họ sẽ đồng ý”, Clary nói. “Họ phải đồng ý”.

Cô ôm đầu gối. “Họ sẽ không chọn Valentine. Chẳng ai chọn hết”.

“Mừng khi thấy chủ nghĩa lý tưởng của cậu không bị tổn hại”, Simon nói, và dù nói nhẹ nhàng, Clary nghe thấy giọng nói khác trong đó. Của Jace, nói anh không phải một người theo chủ nghĩa lý tưởng, và cô rùng mình, dù đang khoác áo khoác.

“Simon ơi?” cô nói. “Mình có một câu hỏi ngu ngốc”.

“Sao?”

“Cậu có ngủ cùng Isabelle không?”

Simon ho khù khụ. Clary từ từ quay sang nhìn. “Cậu ổn không?” cô hỏi.

“Mình nghĩ có”, cậu nói, nỗ lực phục hồi sự bình thường. “Cậu nghiêm túc không đấy?”

“À, cậu đã đi cả đêm”.

Simon im lặng một lúc lâu. Cuối cùng cậu nói, “Mình không chắc đó là việc của cậu, nhưng không”.

“À”, Clary nói, sau một thoáng suy nghĩ. “Mình nghĩ cậu sẽ không lợi dụng bạn ấy đang buồn thê thảm”.

Simon khụt khịt. “Nếu cậu từng gặp người có thể lợi dụng Isabelle, cậu phải nói cho mình biết nhé. Mình muốn bắt tay hắn. Hay bỏ chạy thật nhanh, mình không chắc mình chọn cách nào”.

“Vậy cậu không hẹn hò cùng Isabelle”.

“Clary”, Simon nói, “vì sao cậu hỏi mình về Isabelle? Cậu không muốn nói về mẹ cậu à? Hay về Jace? Izzy bảo với mình là anh ấy đã đi. Mình biết cậu phải cảm thấy thế nào”.

“Không”, Clary nói. “Không, mình không nghĩ cậu hiểu đâu”.

“Cậu không phải người duy nhất từng cảm thấy bị bỏ rơi”. Có chút bực bội trong lời nói của cậu bạn thân. “Mình đoán mình chĩ nghĩ - mình muốn nói, mình chưa thấy cậu giận như vậy bao giờ. Và lại giận mẹ cậu nữa chứ. Mình tưởng cậu nhớ mẹ”.

“Tất nhiên là mình nhớ!” Clary nói, nhận ra ngay khi nói cô nhận ra ngay quang cảnh ở bếp phải ra sao. Đặc biệt với mẹ. Cô dẹp ý nghĩ đó đi. “Chỉ là mình quá tập trung vào việc cứu mẹ - cứu mẹ khỏi Valentine, rồi tìm cách chữa trị - nên đã quên mất mình giận thế nào việc mẹ lừa dối mình suốt bao nhiêu năm. Về việc mẹ giấu tất cả, không cho mình biết sự thật. Chưa bao giờ cho mình biết mình thực sự là ai”.

“Nhưng đó không phải điều cậu nói khi mẹ cậu vào phòng”, Simon nhẹ nhàng nói. “Cậu đã nói, ‘vì sao mẹ không bao giờ nói rằng con có anh?’”

“Mình biết”. Clary vặt cọng cỏ, vân vê giữa những ngón tay. “Mình đoán mình không thể ngăn suy nghĩ rằng nếu mình biết sự thật, mình sẽ không gặp Jace trong tình huống kia. Mình sẽ không yêu anh ấy”.

Simon im lặng một lúc. “Mình không nghĩ mình đã từng nghe cậu nói điều này”.

“Rằng mình yêu anh ấy ý à?” Cô cười lớn, nhưng nghe kinh hoàng kể cả với lỗ tai của cô. “Có vẻ giấu chuyện mình yêu anh ấy cũng chẳng ích gì nữa rồi. Có lẽ chẳng còn quan trọng. Dù sao có thể mình không còn được gặp anh ấy nữa”.

“Anh ấy sẽ về”.

“Có thể”.

“Anh ấy sẽ về”, Simon nhắc lại. “Vì cậu”.

“Mình không biết”. Clary lắc đầu. Khi mặt trời xuống đường chân trời, thờ tiết lạnh hơn. Cô nheo mắt, nhoài người và nhìn. “Simon, nhìn kìa”.

Cậu nhìn theo. Bên ngoài kết giới, ở Cổng Bắc thành phố, hàng trăm bóng đen đang tụ tập, vài người túm tụm thành nhóm, vài người tách xa: những cư dân Thế Giới Ngầm mà chú Luke đã gọi tới trợ giúp cho thành phố đang kiên nhẫn đợi Clave cho vào. Clary lạnh xương sống. Cô đang không chỉ ngồi trên sườn đồi dốc nhìn xuống thành phố, mà còn đang ở ngoài rìa một cơn khủng hoảng, một sự kiện có thể thay đổi toàn bộ thế giới Thợ Săn Bóng Tối.

“Họ ở đây”, Simon nói, nửa với chính mình. “Mình tự hỏi liệu nó có nghĩa là Clave đã đưa ra quyết định?”

“Mình hi vọng thế”. Lá cỏ trên tay Clary đã bị vò nát; cô ném sang bên và giật một cọng cỏ khác lên. “Mình không biết mình sẽ làm gì nếu họ quyết định đầu hàng Valentine. Có lẽ mình sẽ tạo ra chữ có thể tiêu diệt toàn bộ lũ quỷ trên thế giới? Hay giết Valentine?”

“Ờ, mình cũng có một câu hỏi ngu ngốc,” Simon nói. “Cậu có thể tạo ra những chữ rune mới, đúng không? Vì sao cậu không tạo ra chữ có thể tiêu diệt toàn bộ lũ quỷ trên thế giới? Hay giết Valentine?”

“Nó không hoạt động như thế”, Clary nói. “Mình chỉ tạo ra những chữ rune mình tưởng tượng ra được. Toàn bộ hình ảnh phải xuất hiện trong trí óc mình, như một bức tranh vậy. Khi mình cố tưởng tượng ra ‘giết Valentine’ hay ‘thống trị thế giới’ hay gì đó, mình không có hình ảnh nào. Chỉ có những điểm trắng thôi”.

“Nhưng cậu nghĩ xem, hình ảnh những chữ rune đó tới từ đâu?”

“Mình không biết”, Clary nói. “Tất cả những chữ rune mà Thợ Săn Bóng Tối biết đều nằm trong Sách Xám. Đó là lý do chúng chỉ sử dụng được trên Nephilim; đó là tác dụng của chúng. Nhưng có những chữ rune khác, cổ xưa hơn. Magnus bảo mình vậy. Giống như Ấn Ký Cain vậy. Đó là Ấn Ký bảo vệ, nhưng không thuộc Sách Xám. Vì thế khi mình nghĩ tới những chữ rune đó, như Can Trường chẳng hạn, mình không biết đó là thứ mình sáng tạo ra, hay nhớ ra - những chữ rune cổ xưa hơn cả giới Thợ Săn Bóng Tối. Những chữ rune có lâu đời hệt như những thiên thần vậy”. Cô nghĩ tới chữ rune Ithruriel đã dạy cô, chữ đơn giản như một nút thắt. Nó tới từ chính trí óc cô, hay từ thiên thần? Hay đó là thứ luôn luôn tồn tại, như biển cả hay bầu trời? Ý nghĩ đó làm cô rùng mình.

“Cậu lạnh à?” Simon hỏi.

“Ừ - cậu không lạnh sao?”

“Mình chẳng biết lạnh nữa rồi”. Cậu giơ tay ôm cô, tay xoa sau lưng cô thành từng vòng tròn chậm rãi. Cậu cười buồn bã. “Mình nghĩ chắc điều này chẳng giúp gì nhiều, vì mình chẳng còn thân nhiệt nữa”.

“Không”, Clary nói. “ý mình là - có, có giúp mình chứ. Cứ vậy đi”. Cô ngước nhìn bạn. Cậu đang nhìn xuống Cổng Bắc, nơi những cơ dân Thế Giới Ngầm vẫn tụ tập, gần như bất động. Ánh sáng đỏ của tháp quỷ phản chiếu trong mắt cậu; cậu trông như một người trong tấm hình chụp có đèn flash. Cô có thể thấy những đường gân xanh mờ mờ chạy dưới da ở nơi da mỏng nhất: ở thái dương, ở dưới xương quai xanh. Cô biết về mà cà rồng đủ để biết đã lâu lâu rồi cậu chưa uống máu. “Cậu đói không?”

Giờ thì cậu nhìn cô. “Sợ mình sẽ cắn cậu hả?”

“Cậu biết cậu thoải mái dùng máu mình khi nào muốn”.

Cơn rùng mình, không phải vì lạnh, chạy dọc người cậu và cậu ôm chặt cô hơn. “Mình sẽ không bao giờ làm vậy”, cậu nói. Rồi, nhẹ nhàng hơn, “Hơn nữa, mình đã uống máu Jace rồi - mình chán chén máu bạn bè rồi”.

Clary nghĩ tới vết sẹo màu trắng bạc ở trên cổ Jace. Từ từ, đầu óc cô tràn ngập hình ảnh Jace, cô nói, “Cậu có nghĩ đó là lý do-?”

“Lý do làm sao?”

“Lý do mặt trời không làm cậu bị bỏng. Ý mình là, lúc trước cậu bị nó ảnh hưởng tới, đúng không? Trước đêm trên tàu ấy?”

Cậu miễn cưỡng gật đầu.

“Vậy còn gì làm cậu thay đổi nữa không? Hay chỉ xảy ra sau khi cậu uống máu anh ấy?”

“Ý cậu là vì Jace là Nephilim hả? Không. Không, do thứ khác cơ. Cậu và Jace - hai cậu không bình thường, đúng không? Ý mình là không phải Thợ Săn Bóng Tối thông thường. Có gì đó đặc biệt về cả hai cậu. Giống như Nữ Hoàng Seelie đã nói. Hai cậu đều là những thí nghiệm”. Cậu mỉm cười trước vẻ giật mình của cô. “Mình không ngốc. Mình có thể tập hợp các vấn đề lại. Cậu cùng những quyền năng chữ rune, và Jace, ờ - không ai có thể gây khó chịu tới mức đó mà không có sự trợ giúp của quyền năng siêu nhiên”.

“Cậu thật sự ghét anh ấy đến mức đó sao?”

“Mình không ghét Jace”, Simon cự nự. “Ý mình là, chắc chắn lúc đầu mình có ghét. Anh ấy có vẻ quá kiêu ngạo và tự tin, và cậu hành động như thể anh ấy là tuyệt tác của đời vậy-”

“Đâu có”.

“Để mình nói hết đã, Clary”. Có sự hụt hơi trong giọng Simon, nếu như một ai không thể thở có thể nói là bị hụt hơi. Cậu nói như thể đang đuổi theo gì đó. “Mình biết cậu thích anh ấy nhiều thế nào, và mình nghĩ anh ấy đã lợi dụng cậu, rằng cậu chỉ là một cô bé người thường ngu ngốc mà anh ấy có khoe mẽ nhờ mấy trò Thợ Săn Bóng Tối. Lúc đầu, mình tự nhủ cậu sẽ không bao giờ mắc bẫy, và rồi kể cả khi cậu vướng vào lưới tình rồi, mình vẫn tự nhủ anh ấy sẽ chán cậu và rồi cậu sẽ trở về với mình. Mình không tự hào, nhưng khi cậu tuyệt vọng cậu sẽ tin vào bất cứ điều gì. Và rồi hóa ra Jace lại là anh trai cậu, cảm giác đó giống như được hưởng ân xá vào phút cuối đời - và mình đã mừng. Mình thậm chí mừng khi thấy anh ấy đau khổ thế nào, tới cái đêm tại Triều Đình Seelie khi cậu hôn anh ấy. Mình thấy được-”

“Thấy gì?” Clary hỏi, không cho cậu ngừng.

“Cái cách Jace nhìn cậu. Mình hiểu. Anh ta chưa bao giờ lợi dụng cậu. Anh ấy yêu cậu, và điều đó đang giết chết anh ta”.

“Vì thế nên cậu mới tới Dumort?” Clary thì thào. Đó là điều cô luôn muốn biết nhưng không dám hỏi.

“Vì cậu và Jace à? Không hẳn. Kể từ cái đêm ở trong khách sạn, mình luôn muốn quay lại. Mình mơ về nó. Và mình tỉnh giấc ra khỏi giường, mặc quần áo, ra ngoài đường, và mình biết mình muốn quay lại khách sạn. Tình hình luôn tệ hơn vào ban tối, và càng lúc càng tệ hơn khi mình tới gần khách sạn. Mình chẳng hề nghĩ đó là một hiện tượng siêu nhiên - mình chỉ nghĩ là do căng thẳng sau khi nhận máu hay gì đó. Đêm đó, mình quá kiệt sức và bực bội, và bọn mình lại quá gần khách sạn, và lúc đó là buổi đêm - mình chẳng nhớ chuyện gì xảy ra nữa. Mình chỉ nhớ đã rời khỏi công viên, và rồi - chẳng nhớ gì hết”.

“Nhưng nếu cậu không giận mình - nếu bọn mình không làm cậu buồn-”

“Không phải cậu được lựa chọn”, Simon nói. “Và không phải là mình không biết. Cậu chỉ đè nén sự thật quá lâu, và rồi nó sẽ nảy lên thôi. Sai lầm của mình là không nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy tới với mình, không nói cho cậu nghe về những giấc mơ. Nhưng mình không hối hận vì đã hẹn hò với cậu. Mình mừng vì chúng ta đã thử. Vì mình yêu cậu vì cậu đã thử, dù chuyện chẳng đi đến đâu”.

“Mình rất muốn chuyện của chúng mình thành công”. Clary nhẹ nhàng nói. “Mình chưa bao giờ muốn làm tổn thương cậu”.

“Mình sẽ không bao giờ nghĩ khác đâu”, Simon mói. “Mình sẽ chẳng bao giờ ngừng yêu cậu. Không đánh đổi bằng bất cứ điều gì. Cậu biết Raphael đã nói gì với mình không? Rằng mình không biết làm một ma cà rồng tốt, rằng ma cà rồng phải chấp nhận rằng họ đã chết. Nhưng mỗi khi mình nhớ cái cảm giác yêu cậu như thế nào, mình luôn có cảm giác mình còn sống”.

“Simon-”

“Nhìn kìa”. Cậu vẫy tay ngắt lời cô, đôi mắt đen mở lớn. “Dưới này”.

Mặt trời hình cầu đỏ ối ở đường chân trời; khi cô nhìn, nó nhấp nháy và biến mất, khuất dưới đường rìa đen của thế giới. Những tháp quỷ của Alicante đột ngột chói sáng. Trong ánh sáng đó, Clary thấy đám đông đang bồn chồn đi lại ở Cửa Bắc. “Có chuyện gì vậy?” cô thì thầm. “Mặt trời lặn rồi; vì sao cổng không mở?”

Simon ngồi im. “Clave”, cậu nói. “Họ từ chối chú Luke rồi”.

“Nhưng họ không thể!” giọng Clary lên cao. “Có nghĩa là-”

“Là họ sẽ nộp mạng cho Valentine”.

“Họ không thể!” Clary lại hét lên, nhưng khi cô nhìn, cô cũng thấy những nhóm đứng quanh kết giới bắt đầu quay người bỏ đi, như một đàn kiến ùn ra khỏi tổ kiến vỡ.

Gương mặt Simon trắng nhợt dưới ánh sáng đang nhạt dần. “Mình đoán”, cậu nói, “họ thực sự ghét bọn mình rất nhiều. Họ thà chọn Valentine còn hơn”.

“Không phải ghét”, Clary nói. “Họ sợ. Kể cả Valentine còn sợ nữa là”. Cô nói không buồn nghĩ, rồi nhận ra điều cô nói là đúng. “Sợ và ghen tị”.

Simon ngạc nhiên quay phắt sang nhìn cô. “Ghen tị?”

Nhưng Clary đã trở lại giấc mơ Ithruriel cho cô, giọng Valentine ong ong trong tai. Ta muốn hỏi ngài lý do. Vì sao Raziel tạo ra chúng ta, giống nòi Thợ Săn Bóng Tối của ngài, nhưng lại không cho chúng ta quyền năng mà bọn mọi của Thế Giới Ngầm có - tốc độ của sói, sự bất tử của Thần Tiên, pháp thuật của pháp sư, thậm chí là sống dai của ma cà rồng. Ngài bỏ chúng ta trần trụi trước những kẻ tới từ địa ngục chỉ với những nét vẽ trên da. Vì sao sức mạnh của lại mạnh hơn chúng ta? Vì sao chúng ta không có được cái chúng có? Môi cô hé mở và đờ đẫn nhìn thành phố bên dưới. Cô hơi ý thức được Simon đang gọi tên cô, nhưng trí óc cô đang chạy đua. Thiên thần có thể cho cô xem bất cứ điều gì, cô nghĩ, nhưng ngài chọn cho cô xem những cảnh tượng đó, những ký ức đó, phải có lý do.

Cô nghĩ tới Valentine đã gào lên, Rằng chúng ta phải ràng buộc với Thế Giới Ngầm, với những sinh vật đó! Và chữ rune. Chữ rune cô mơ thấy. Chữ rune đơn giản như một nút thắt. Vì sao chúng ta không có được cái chúng có?

“Ràng buộc”, cô nói lớn. “Đó là chữ rune Ràng buộc. Nó tập hợp những điều giống và không giống lại”.

“Cái gì?” Simon bối rối nhìn bạn.

Cô vội vàng đứng dậy, phủi bụi đất bám trên người. “Mình phải xuống đó? Họ ở đâu?”

“Ai ở đâu? Clary-”

“Clave ấy. Họ đang họp ở đâu? Chú Luke đâu rồi?”

Simon đứng dậy. “Sảnh Hiệp Định. Clary-”

Nhưng cô đã lao xuống con đường ngoằn ngoài dẫn vào thành phố. Lầm bầm chửi thề, Simon đuổi theo.

Họ nói mọi con đường đều tới Sảnh. Lời của Sebastian vang lên hết lần này tới lần khác trong đầu Clary khi cô lao vào những con đường hẹp của Alicante. Cô hy vọng anh ta nói đúng, vì nếu không, chắc chắn cô đang đi lạc. Những con đường vòng vèo theo những góc kỳ dị, không giống những con đường thẳng băng xinh đẹp, đan nhau như ô bàn cờ của Manhattan. Ở Manhattan, bạn luôn biết mình đang ở đâu. Mọi thứ đều được đánh số rõ ràng. Đây là một mê cung.

Cô lao qua một khoảng sân nhỏ và xuống con đường bên bờ kênh hẹp, biết rằng nếu đi theo dòng nước, cô sẽ tới Quảng Trường Thiên thần. Ngạc nhiên là, con đường dẫn cô qua nhà cô Amatis, và rồi cô đang vừa chạy vừa thở dốc trên con đường rộng hơn, quen thuộc và cong cong. Nó chạy vào một quảng trường, Sảnh Hiệp Định sừng sững trước mặt cô, to lớn và trắng toát, bức tượng thiên thần tỏa sáng ở trung tâm. Đứng bên cạnh tượng là Simon, tay khoanh trước ngực, buồn bực nhìn cô.

“Cậu nên đợi”, cậu nói.

Cô chống tay vào gối, thở hổn hển. “cậu - cậu không thể nói thế được - vì cậu tới đây trước mình”.

“Tốc độ của ma cà rồng”, Simon nói với chút hài lòng. “Khi chúng ta về nhà, mình nên học thêm nghiệp vụ theo dõi”.

“Thế có vẻ - gian lận”. Với một hơi thở sâu nữa Clary đứng thẳng và vuốt những sợi tóc mướt mồ hôi khỏi dính trên mắt. “Đi nào. Chúng ta vào”.

Sảnh đầy những Thợ Săn Bóng Tối, nhiều hơn bất cứ lúc nào Clary từng thấy, thậm chí cả cái đêm Valentine tấn công. Giọng họ vang lên như tiếng thác đổ; hầu hết tụ tập thành nhóm tranh cãi liên miên - bục không có người, đằng sau đó là tấm bản đồ Idris trông cô độc làm sao.

Cô nhìn quanh tìm chú Luke. Cô mất một lúc mới thấy chú đang đứng dựa vào cây cột và mắt nhắm hờ. Chú có vẻ như sắp chết, vai buông xuôi. Amatis đứng đằng sau, lo lắng vỗ vai chú. Clary nhìn quanh, nhưng cô không thấy mẹ.

Trong một khoảnh khắc, cô đã lưỡng lự. Rồi cô nghĩ tới Jace đang một mình đuổi theo Valentine, dù biết rằng anh có thể bị giết. Jace biết anh là một phần của cái này, một phần của tất cả, và cô cũng vậy - cô luôn là vậy, dù cho cô không biết. Adrenline vẫn chạy rần rần trong người, màu sắc suy nghĩ, khiến mọi thứ đối với cô trở lên rõ ràng. Gần như quá rõ ràng. Cô bóp tay Simon. “Chúc mình may mắn đi”, cô nói và rồi chân mang cô lên bậc thang bước lên bục, gần như không do cô điều khiển, và quay mặt đối diện với đám đông.

Cô không biết cô mong chờ điều gì. Những cái miệng há hốc vì ngạc nhiên? Một biển những khuôn mặt mong mỏi, chờ đợi? Họ còn chẳng để ý tới cô - chỉ có chú Luke ngước nhìn, như thể chú cảm nhận thấy cô ở đó, và kinh ngạc đứng như trời trồng. Và rồi những người khác đang tiến về phía cô qua đám đông - một người cao lớn với khung xương gồ lên như mũi thuyền. Quan Tổng Tài Malachi. Ông ta ra hiệu cho cô bước xuống, lắc đầu và hét gì đó cô nghe không rõ. Thêm nhiều Thợ Săn Bóng Tối quay ra nhìn cô khi ông ta rẽ đường đi.

Clary đã có cái cô muốn, mọi ánh mắt đều hướng nhìn cô. Cô nghe những tiếng thì thầm trong đám đông: con bé đó đó. Con gái Valentine.

“Mọi người nói đúng”, cô nói, cố cho giọng vang xa và cao nhất có thể. “Tôi là con gái Valentine. Tôi thậm chí còn chẳng biết ông ta là bố tôi cho tới vài tuần trước. Tôi chưa bao giờ biết ông ta tồn tại cho tới vài tuần trước. Tôi biết rất nhiều người sẽ không tin, cũng được. Tin gì mọi người muốn tin. Miễn là mọi người biết rằng, những điều có thể giúp các người thắng cuộc chiến chống lại ông ta - nếu các người chịu để tôi nói ra”.

“Nực cười”. Malachi đứng ở chân bục. “Quá ư nực cười. Cô chỉ là một đứa bé-”

“Con bé là con gái Jocelyn Fairchild”. Giọng chú Patrick Penhallow vang lên. Chen ra đứng trước đám đông, chú giơ tay. “Hãy để con bé nói, Malachi”.

Đám đông xì xào. “Ông”, Clary chỉ vào Quan Tổng Tài. “Ông và Điều Tra Viên đã tống bạn tôi, Simon, vào ngục-”

Malachi cười khinh bỉ. “Cậu bạn ma cà rồng của cô?”

“Cậu ấy nói các ông đã hỏi cậu ấy chuyện xảy ra trên con tàu của Valentine trên dòng sông East River. Ông tưởng Valentine đã làm gì đó, một dạng ma thuật hắc ám. Nhưng không hề. Nếu ông muốn biết cái gì đã phá hủy con tàu, thì đó là tôi. Tôi đã làm”.

Tiếng cười không tin của Malachi vang lên hòa cùng tiếng cười của một vài người khác. Chú Luke nhìn cô, lắc đầu, nhưng Clary vẫn nói tiếp.

“Tôi làm điều đó với một chữ rune”, cô nói. “Đó là chữ rune chứa sức mạnh lớn khiến con tàu rời thành từng mảnh. Tôi có thể tạo ta những chữ rune mới. Không chỉ những chữ vốn có trong Sách Xám. Những chữ rune chưa ai từng thấy - những chữ rune quyền năng-”

“Đủ rồi”, Malachi rống lên. “Nực cười. Không ai có thể tạo ra những chữ rune mới. Hoàn toàn bất khả thi”. Ông ta quay qua đám đông. “Giống như người bố, cô gái này chẳng là gì ngoài một kẻ dối trá”.

“Con bé không nói dối”. Giọng đó vang lên từ đằng sau đám đông. Một giọng trong, mạnh và rõ ràng. Đám đông quay lại, và Clary thấy người vừa cất tiếng: Alec. Anh đứng cùng Isabelle và Magnus. Simon đứng cùng họ, và Maryse Lightwood nữa. Họ tạo thành một nhóm nhỏ, mang vẻ mặt kiên định đứng trước cửa. “Tôi đã thấy em ấy tạo ra chữ rune. Em ấy còn dùng nó trên tôi. Có tác dụng”.

“Cậu nói dối”, Quan Tổng Tài nói, nhưng sự nghi ngờ phảng phất trong ánh mắt. “Để bảo vệ bạn cậu-”

“Thật sao, Malachi”, cô Maryse bực bội cất tiếng. “Vì sao con trai tôi phải nói dối một điều như thế, khi sự thật có thể dễ dàng bị lật tẩy? Đưa cô gái kia thanh stele và để con bé tạo ra chữ rune”.

Những tiếng rì rầm lan khắp Sảnh. Chú Patrick Penhallow bước lên và giơ thanh stele cho Clary. Cô vui vẻ nhận và quay lại với đám đông. Miệng cô khô khốc. Lượng adrenaline vẫn tăng cao, nhưng không đủ để đánh bại nỗi sợ hãi đám đông. Cô phải làm gì đây? Chữ rune nào cô có thể tạo ra để thuyết phục những con người này rằng cô đang nói thật? Cái nào sẽ cho họ thấy sự thật?

Cô nhìn ra xa, qua đám đông, và thấy Simon cùng nhà Lightwood nhìn cô qua khoảng trống ngăn cách họ. Lúc ở trang viên, Jace cũng đã nhìn cô như vậy. Đó là một sợi chỉ gắn kết hai người con trai cô yêu rất nhiều, cô nghĩ, một điểm chung duy nhất ở họ: Họ đều tin tưởng cô kể cả khi cô không tin vào chính mình.

Nhìn Simon, nghĩ tới Jace, cô đặt thanh stele xuống và dùng đầu nhọn vẽ lên bụng cổ tay, nơi mạch đập. Cô không nhìn xuống trong khi vẽ, tin bản thân và thanh stele sẽ tạp ra những chữ rune cô cần. Cô vẽ nhẹ, nhạt - cô chỉ cần nó trong một lát - nhưng không một giây lưỡng lự. Và khi xong, cô ngẩng đầu và mở mắt. Điều đầu tiên cô thấy là Malachi. Gương mặt ông ta trắng bệch, và ông ta sợ hãi lùi xa cô. Ông ta nói gì đó - một từ bằng thứ ngôn ngữ cô không hiểu - và đằng sau ông ta, cô thấy chú Luke, nhìn cô, miệng hơi mở. “Jocelyn?” chú Luke nói.

Cô khẽ lắc đầu rồi nhìn đám đông. Đó là những gương mặt không rõ ràng, mờ đi rồi rõ lên khi cô nhìn. Có vài người đang mỉm cười, vài người ngạc nhiên nhìn quanh, có người quay sang nhìn người đứng cạnh. Một vài gương mặt hoảng sợ hoặc vui sướng, đưa tay che miệng. Cô thấy Alec vội nhìn Magnus, và rồi nhìn cô, không tin nổi, còn Simon bối rối nhìn. Sau đó cô Amatis tiến tới, đẩy chú Patrick Penhallow sang bên, và lao đến rìa bục. “Stephen!” cô nói, ngước nhìn Clary với sự vui mừng trong bối rối. “Ôi Stephen!”

“Ôi”, Clary nói. “Ôi, cô Amatis, không”, và rồi cô cảm thấy phép thuật của chữ rune rời khỏi cô, như thể cô đã lột đi lớp vải mỏng, vô hình. Gương mặt mừng rỡ của cô Amatis biến mất, và cô lùi xa trong tâm trạng nửa thất vọng nửa mừng. Clary nhìn khắp đám đông. Họ im phăng phắc, tất cả đều nhìn cô. “Tôi biết mọi người vừa thấy gì”, cô nói. “Và tôi biết mọi người hiểu đó là một dạng phép thuật vượt qua bất cứ ảo tưởng hay ảo giác nào. Và tôi làm điều đó với một chữ rune, một chữ rune duy nhất, một chữ rune do tôi tạo ra. Có những lý do tôi có khả năng đó, và tôi biết mọi người có thể không thích hay thậm chí không tin, nhưng cũng chẳng vấn đề gì. Vấn đề ở đây là tôi có thể giúp mọi người chiến thắng Valentine, nếu các người đồng ý”.

“Không có cuộc chiến nào chống lại Valentine hết”, Malachi nói. Ông ta không dám nhìn vào mắt cô. “Clave đã quyết định. Chúng ta đồng ý với những điều khoản của Valentine và sáng này mai sẽ giao nộp khí giới”.

“Ông không thể làm vậy”, cô nói, chút tuyệt vọng phảng phất trong lời nói. “Ông nghĩ mọi chuyện sẽ ổn sau khi ông từ bỏ sao? Ông nghĩ Valentine sẽ cho ông sống như hiện giờ sao? Ông nghĩ hắn sẽ chỉ dừng ở mức giết quỷ và cư dân Thế Giới Ngầm?” Cô nhìn khắp căn phòng. “Hầu hết mọi người đều không gặp Valentine trong suốt mười lăm năm. Có lẽ mọi người đã quên Valentine như thế nào rồi. Nhưng tôi biết. Tôi đã nghe ông ta nói về những kế hoạch. Mọi người được tiếp tục sống dưới sự thống trị của Valentine, nhưng các người không thể đâu. Ông ta sẽ hoàn toàn kiểm soát các người, vì ông ta luôn có thể đe dọa dùng Bảo bối Thiên thần để tiêu diệt các người. Tất nhiên, ông ta sẽ bắt đầu với các cư dân Thế Giới Ngầm. Nhưng rồi tiếp đó sẽ là Clave. Ông ta sẽ giết họ trước vì nghĩ họ yếu và thối nát. Rồi ông ta sẽ bắt đầu lần tới những người có liên quan hệ với Thế Giới Ngầm. Có thể một người em là người sói” - cô lướt mắt nhìn cô Amatis - “hay bất cứ ai từng đánh bạn với một người thuộc Thế Giới Ngầm. Và rồi hắn sẽ truy cùng giết tận những ai từng thuê pháp sư. Bao nhiêu người đứng ngoài vòng?”

“Vô lý”, Malachi bực bội nói. “Valentine không hứng thú giết hại Nephilin”.

“Nhưng ông ta không nghĩ những ai có liên hệ với Thế Giới Ngầm đáng được gọi là Nephilim”, Clary khẳng định. “ Nghe này, cuộc chiến của mọi người không phải chống lại Valentine. Mà là chống lại quỷ đó. Không cho quỷ bước vào thế giới này là sứ mạng của mọi người, một sứ mạng do thiên thần chỉ định. Đó không phải thứ mọi người có thể lờ đi được. Cư dân Thế Giới Ngầm cũng ghét quỷ. Chúng cũng giết hại họ. Nếu Valentine nằm quyền trong tay, ông ta cũng sẽ dùng hầu hết thời gian để cố giết bằng sạch cư dân Thế Giới Ngầm, và mọi Thợ Săn Bóng Tối có liên hệ với họ, rồi ông ta sẽ quên tất cả lũ quỷ, và các người cũng vậy, vì mọi người còn bận sợ hãi Valentine. Và chúng sẽ hủy diệt thế giới này thôi”.

“Ta hiểu chuyện sẽ tới đâu”, Malachi rít qua kẽ răng. “Chúng ta không chiến đấu bên cạnh cư dân Thế Giới Ngầm trong trận chiến không có lấy một phần thắng Tất nhiên”.

“Nhưng chúng ta có thể thắng chứ”, Clary nói. “Có thể đấy”. Cổ họng cô khô khốc, đầu đau như búa bổ, còn gương mặt đám đông trước mặt cô dường như là hình ảnh nhòe nhoẹt, đôi chỗ điểm xuyết những vệt sáng trắng. Nhưng mình không dừng lại. Mình phải tiếp tục. Phải cố. “Bố tôi ghét Thế Giới Ngầm vì ông ta ghen tị với họ”, cô tiếp tục, lời nói ríu vào nhau. “Ghen tị và sợ những điều họ làm được trong khi ông ta không thể. Ông ta ghét vì họ có quyền năng lớn hơn Nephilim, và tôi cá không chỉ một mình ông ta có suy nghĩ đó. Rất dễ sợ những thứ chúng ta không chia sẻ được”. Cô hít một hơi. “Nhưng nếu mọi người có thể chia sẻ thì sao? Nếu tôi có thể tạo ra những chữ rune ràng buộc mọi người, giữa một Thợ Săn Bóng Tối và một cư dân Thế Giới Ngầm chiến đấu bên nhau, và hai người có thể chia sẻ sức mạnh với nhau - mọi người có thể lành vết thương nhanh như ma cà rồng, dẻo dai như người sói, hay lanh lẹ như hiệp sĩ tiên. Và mọi người có thể chia sẻ huấn luyện, những kỹ năng chiến đấu cho người kia. Mọi người sẽ tạo nên một đội quân bất khả chiến bại - nếu các người đồng ý để tôi vẽ Ấn Ký lên người, và sẽ chiến đấu cùng với cư dân Thế Giới Ngầm. Vì nếu các người không sát cánh bên họ, chữ rune sẽ không có tác dụng”. Cô dừng lại. “Làm ơn”, cô nói, nhưng lời nói dường như không thể thoát ra nổi cổ họng giờ đây đã khô khốc của cô. “Làm ơn để tôi vẽ Ấn Ký lên mọi người”.

Lời nói của cô rơi vào một khoảng im lặng đáng sợ. Thế giới dường như đang quay cuồng, và cô nhận ra cô đã nói hết nửa bài diễn thuyết với đôi mắt hướng lên trần Sảnh và ánh sáng trắng nhẹ nhàng cô thấy là những ngôi sao trên bầu trời đêm. Sự im lặng cứ kéo dài khi hai bàn tay cô, buông xuôi người, từ từ nắm lại thành nắm đấm. Và từ từ, rất từ từ, cô nhìn xuống và nhìn thẳng vào đôi mắt những người bên dưới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện