Sau bữa tối, nha hoàn A Vân thu dọn đồ đạc rồi lui xuống, không nhắc đến điều gì.
Linh Phủ đọc sách một lát, sau đó đứng dậy lấy thanh trường kiếm, chuẩn bị luyện tập thường nhật.
Nàng vừa đứng yên tại “chốn cũ,” chợt thấy trên tường phía tây bắc có bóng người thoáng động.
Linh Phủ giật mình: Chẳng lẽ có kẻ đêm khuya lẻn vào nội nha? Lập tức, nàng nhón mũi chân, thân ảnh bay lên, mấy bước đã leo lên mái hiên.
Chỉ nghe một tiếng "keng," nàng rút trường kiếm ra, quát về phía bóng người:
“Là ai?”
“Ta đây!” Người kia đáp nhỏ, đồng thời tháo khăn đen che mặt xuống.
Hóa ra là Khuất Nguyên Đình?
“Nguyên Đình huynh?”
Khuất Nguyên Đình ra hiệu “suỵt,” rồi đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, cả hai cùng nhảy xuống phía ngoài tường.
Linh Phủ khẽ hỏi:
“Huynh làm gì thế này?”
Khuất Nguyên Đình liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, đáp:
“Mấy ngày nay, ta luôn sai người theo dõi Tưởng Đồng Phạm, cuối cùng cũng có chút manh mối. Ta định tự mình dò xét một phen.”
Linh Phủ trừng mắt nhìn:
“Manh mối gì? Ta có thể đi cùng huynh được không?”
Khuất Nguyên Đình trầm ngâm giây lát, rồi nói:
“Ta đã bảo Trình Duệ ban ngày theo dõi Tưởng Đồng Phạm. Gần đây y luôn đóng cửa không ra ngoài, mãi tới hôm nay mới đến Thuỷ Dương Phường một chuyến. Hơn nữa, y còn cải trang, suýt nữa Trình Duệ đã không nhận ra.”
Linh Phủ:
“Y cẩn thận như thế, hẳn là có việc hệ trọng.”
Khuất Nguyên Đình gật đầu:
“Ừm, đáng tiếc ban ngày Trình Duệ không thể theo sát quá, Thuỷ Dương Phường người đông hỗn tạp, chỉ có thể theo đến gần rồi để lạc mất. Chỉ xác định được vị trí đại khái. Ta cũng sợ làm kinh động, nên không bảo hắn tìm kiếm thêm, định tối nay tự mình dò xét.”
Linh Phủ:
“Ta đi cùng huynh.”
Khuất Nguyên Đình:
“Vậy thì chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Thế là chấp thuận.
Hai người cùng nhau lẻn đi, tránh né đội tuần tra ban đêm, hướng về phía Thuỷ Dương Phường mà đến.
Đến ngõ thứ hai của Thuỷ Dương Phường, Khuất Nguyên Đình nói:
“Chính là mấy nhà quanh đây.”
Linh Phủ trong lòng phân tích: Tưởng huyện thừa cố tình cải trang đến đây, không chỉ chứng tỏ nơi này không thể để lộ, mà còn cho thấy người, vật hay sự việc ở đây không tiện đưa về chỗ hắn.
Vậy, Tưởng huyện thừa đến đây để làm gì?
Hai người chỉ có thể lần lượt dò xét từng nhà.
Họ bắt đầu leo vào một căn nhà. Lúc này đã cuối giờ Hợi, phần lớn mọi nhà đều đã chìm vào giấc mộng.
Thuỷ Dương Phường là nơi nổi tiếng nghèo khó, đường xá lầy lội. Lúc này, nhà nào nhà nấy cửa đóng then cài, không một ánh đèn.
Trong sân nhà cũng tối đen. Hai người xem xét xung quanh một lượt, không phát hiện điều gì, bèn tiến lại gần chính phòng.
Trong chính phòng vọng ra tiếng ngáy to, nghe như có hai người đang ngủ bên trong.
Khuất Nguyên Đình lắc đầu với Linh Phủ, cả hai lùi lại vài bước, rồi phóng lên tường viện bên cạnh.
Linh Phủ cảm thấy lúc này mình và Khuất Nguyên Đình chẳng khác nào một cặp đạo chích, lần lượt đột nhập các nhà. Nghĩ vậy, nàng lại thấy việc này càng thêm kích thích.
Căn nhà thứ hai cũng không phát hiện được gì.
Hai người lại trèo qua nhà thứ ba. Vừa đặt chân xuống đất, “Gâu! Gâu gâu gâu gâu!” Tiếng c.h.ó sủa dữ dội làm Linh Phủ giật mình.
Đêm khuya yên tĩnh, tiếng c.h.ó sủa này vang xa, dù cách bao nhiêu cũng đều nghe thấy.
Khuất Nguyên Đình lập tức che chở Linh Phủ, kéo nàng dựa vào bức tường phía sau.
Ngay sau đó liền nghe thấy trong nhà có tiếng động, Khuất Nguyên Đình nhanh chóng mang Linh Phủ trèo lên tường viện, chỉ ló nửa cái đầu ra quan sát.
Một người đàn ông đi guốc lộc cộc bước ra, cầm đèn soi khắp sân.
Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình dựa vào ánh sáng của ngọn đèn mà nhìn, trong lòng thoáng kinh ngạc: người này chính là Lôi Tam đã lâu không gặp!
Lôi Tam đi một vòng, không thấy gì khác thường, bèn bước đến bên chuồng chó, xoa đầu c.h.ó và nói: “Không sao, đừng sủa nữa, ngủ đi.”
Con c.h.ó được xoa đầu vài cái, lập tức nằm yên trong ổ. Lôi Tam cũng cầm đèn trở lại nhà, chẳng bao lâu đèn tắt.
Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình nhảy xuống khỏi bức tường.
“Có thể là ở đây không?” Linh Phủ khẽ hỏi.
“Rất có khả năng.” Khuất Nguyên Đình đáp. “Cư dân ở Thủy Dương Phường đa phần đều nghèo khổ, nhà ai rảnh rỗi đâu mà nuôi chó. Một là khu phố nghèo hẻo lánh, trộm cướp còn chả buồn đến, hai là cũng không dư dả gì để nuôi. Huống hồ, Lôi Tam sao lại ở đây?”
Lôi Tam vốn là lão sai dịch của huyện nha, có chút qua lại với Tưởng huyện thừa cũng không lạ.
Nghĩ đến đây, ngôi nhà này lại càng thêm khả nghi. Bọn họ gần như có thể khẳng định tám phần ban ngày Tưởng huyện thừa đã đến đây.
Nhưng bên trong rốt cuộc có gì?
Khuất Nguyên Đình và Linh Phủ đều muốn biết.
Ánh mắt Linh Phủ lóe sáng: “Chúng ta lại dò xét lần nữa?”
Khuất Nguyên Đình khẽ nhíu mày: “Nhưng hễ c.h.ó sủa là sẽ kinh động người bên trong.”
Con c.h.ó quả thật rất phiền toái.
Linh Phủ lục tìm bên hông, rút ra một gói giấy nhỏ, cẩn thận hỏi: “Có cần đến mê hương không?”
Khuất Nguyên Đình kinh ngạc, như không tin vào tai mình: “Nàng nói gì?”
Linh Phủ chột dạ, hạ giọng nhỏ hơn: “Mê hương…”
Đối diện lại là Huyện lệnh đại nhân chính trực nghiêm minh! Linh Phủ bỗng có cảm giác như bị bắt tại trận vì tàng trữ vật phẩm cấm, trong lòng ngượng ngùng khó tả.
Quả nhiên, sự chú ý của Khuất Nguyên Đình đã lệch hướng: “Nàng làm sao lại có mê hương trên người?”
Linh Phủ lại lục tìm bên hông, lần này rút ra thêm hai gói giấy nhỏ nữa: “Vôi bột, ớt bột.”
Khuất Nguyên Đình: “…”
Linh Phủ đành cố lấy dũng khí giải thích: “Là lần gặp năm tên tặc trong rừng lần trước, ta đánh không lại, nên nghĩ sau này nhất định phải mang vài thứ bảo mệnh theo bên người. Ta chắc chắn sẽ không dùng bừa đâu…”
Nàng càng nói giọng càng nhỏ, không chắc chắn trong mắt Huyện lệnh đại nhân quang minh lỗi lạc, phương pháp “hạ tiện” này của mình có đáng xấu hổ hay không.
Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm được nhiều! Lần trước suýt bỏ mạng đã để lại nỗi sợ hãi sâu sắc. Linh Phủ là người hành động rất mau mắn, nên ngay khi trở về liền thu thập những thứ này.
Mặc dù những thứ bột này thật đáng xấu hổ, nhưng quả thực hữu dụng!
Khuất Nguyên Đình giơ tay lên, rồi… xoa nhẹ lên đầu nàng.
Đây… là khích lệ sao?
Linh Phủ có chút không hiểu.
“Sau này vẫn không nên để mình rơi vào nguy hiểm. Những thứ này cũng không phải là vạn toàn.” Giọng nói của Khuất Nguyên Đình rất dịu dàng. Hắn nhận lấy gói mê hương, nhưng không nhịn được cười.
“Nàng mua ở đâu?”
Mặt Linh Phủ đỏ lên, may nhờ ánh đêm che đậy.
Nàng khẽ lẩm bẩm: “Lấy từ chỗ Trương Khâu.”
Trương Khâu là tư pháp tá thường tiếp xúc với các loại người phạm pháp, nên lâu dần biết rất rõ mấy thứ chẳng hợp đạo lý này lưu hành ở đâu.
Khuất Nguyên Đình nhìn quanh một lượt, nói với Linh Phủ: “Chỉ có mê hương vẫn không đủ. Ít nhất ta cần trộm một chiếc bánh bao hay gì đó để nhét vào.”
Linh Phủ không nhịn được cười khúc khích.
Nàng khó tưởng tượng hình ảnh Huyện lệnh đại nhân trang nghiêm giữa đêm đi trộm bánh bao, nhưng cảnh tượng ấy sắp diễn ra trước mắt nàng.
Không ngờ Huyện lệnh đại nhân không hề cổ hủ, chẳng những không trách mắng việc nàng mang theo các vật dụng "hạ tiện", mà còn phối hợp “hạ tiện” một cách trôi chảy hoàn thành động tác tiếp theo.
Thế là Linh Phủ canh chừng bên ngoài (thực ra chẳng cần thiết), nhìn Khuất Nguyên Đình lẻn vào vài nhà bếp, cuối cùng mới trộm được một cái bánh hồ cứng lạnh.
Bánh hồ không dễ nhét thuốc như bánh bao, hai người luống cuống xé bánh ra một khe nhỏ. Linh Phủ cầm bánh, Khuất Nguyên Đình đổ thuốc vào.
Hắn còn nhắc nhở: “Nàng xoay mặt sang bên kia, đừng vô tình hít phải.”
Linh Phủ đọc sách một lát, sau đó đứng dậy lấy thanh trường kiếm, chuẩn bị luyện tập thường nhật.
Nàng vừa đứng yên tại “chốn cũ,” chợt thấy trên tường phía tây bắc có bóng người thoáng động.
Linh Phủ giật mình: Chẳng lẽ có kẻ đêm khuya lẻn vào nội nha? Lập tức, nàng nhón mũi chân, thân ảnh bay lên, mấy bước đã leo lên mái hiên.
Chỉ nghe một tiếng "keng," nàng rút trường kiếm ra, quát về phía bóng người:
“Là ai?”
“Ta đây!” Người kia đáp nhỏ, đồng thời tháo khăn đen che mặt xuống.
Hóa ra là Khuất Nguyên Đình?
“Nguyên Đình huynh?”
Khuất Nguyên Đình ra hiệu “suỵt,” rồi đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, cả hai cùng nhảy xuống phía ngoài tường.
Linh Phủ khẽ hỏi:
“Huynh làm gì thế này?”
Khuất Nguyên Đình liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, đáp:
“Mấy ngày nay, ta luôn sai người theo dõi Tưởng Đồng Phạm, cuối cùng cũng có chút manh mối. Ta định tự mình dò xét một phen.”
Linh Phủ trừng mắt nhìn:
“Manh mối gì? Ta có thể đi cùng huynh được không?”
Khuất Nguyên Đình trầm ngâm giây lát, rồi nói:
“Ta đã bảo Trình Duệ ban ngày theo dõi Tưởng Đồng Phạm. Gần đây y luôn đóng cửa không ra ngoài, mãi tới hôm nay mới đến Thuỷ Dương Phường một chuyến. Hơn nữa, y còn cải trang, suýt nữa Trình Duệ đã không nhận ra.”
Linh Phủ:
“Y cẩn thận như thế, hẳn là có việc hệ trọng.”
Khuất Nguyên Đình gật đầu:
“Ừm, đáng tiếc ban ngày Trình Duệ không thể theo sát quá, Thuỷ Dương Phường người đông hỗn tạp, chỉ có thể theo đến gần rồi để lạc mất. Chỉ xác định được vị trí đại khái. Ta cũng sợ làm kinh động, nên không bảo hắn tìm kiếm thêm, định tối nay tự mình dò xét.”
Linh Phủ:
“Ta đi cùng huynh.”
Khuất Nguyên Đình:
“Vậy thì chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Thế là chấp thuận.
Hai người cùng nhau lẻn đi, tránh né đội tuần tra ban đêm, hướng về phía Thuỷ Dương Phường mà đến.
Đến ngõ thứ hai của Thuỷ Dương Phường, Khuất Nguyên Đình nói:
“Chính là mấy nhà quanh đây.”
Linh Phủ trong lòng phân tích: Tưởng huyện thừa cố tình cải trang đến đây, không chỉ chứng tỏ nơi này không thể để lộ, mà còn cho thấy người, vật hay sự việc ở đây không tiện đưa về chỗ hắn.
Vậy, Tưởng huyện thừa đến đây để làm gì?
Hai người chỉ có thể lần lượt dò xét từng nhà.
Họ bắt đầu leo vào một căn nhà. Lúc này đã cuối giờ Hợi, phần lớn mọi nhà đều đã chìm vào giấc mộng.
Thuỷ Dương Phường là nơi nổi tiếng nghèo khó, đường xá lầy lội. Lúc này, nhà nào nhà nấy cửa đóng then cài, không một ánh đèn.
Trong sân nhà cũng tối đen. Hai người xem xét xung quanh một lượt, không phát hiện điều gì, bèn tiến lại gần chính phòng.
Trong chính phòng vọng ra tiếng ngáy to, nghe như có hai người đang ngủ bên trong.
Khuất Nguyên Đình lắc đầu với Linh Phủ, cả hai lùi lại vài bước, rồi phóng lên tường viện bên cạnh.
Linh Phủ cảm thấy lúc này mình và Khuất Nguyên Đình chẳng khác nào một cặp đạo chích, lần lượt đột nhập các nhà. Nghĩ vậy, nàng lại thấy việc này càng thêm kích thích.
Căn nhà thứ hai cũng không phát hiện được gì.
Hai người lại trèo qua nhà thứ ba. Vừa đặt chân xuống đất, “Gâu! Gâu gâu gâu gâu!” Tiếng c.h.ó sủa dữ dội làm Linh Phủ giật mình.
Đêm khuya yên tĩnh, tiếng c.h.ó sủa này vang xa, dù cách bao nhiêu cũng đều nghe thấy.
Khuất Nguyên Đình lập tức che chở Linh Phủ, kéo nàng dựa vào bức tường phía sau.
Ngay sau đó liền nghe thấy trong nhà có tiếng động, Khuất Nguyên Đình nhanh chóng mang Linh Phủ trèo lên tường viện, chỉ ló nửa cái đầu ra quan sát.
Một người đàn ông đi guốc lộc cộc bước ra, cầm đèn soi khắp sân.
Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình dựa vào ánh sáng của ngọn đèn mà nhìn, trong lòng thoáng kinh ngạc: người này chính là Lôi Tam đã lâu không gặp!
Lôi Tam đi một vòng, không thấy gì khác thường, bèn bước đến bên chuồng chó, xoa đầu c.h.ó và nói: “Không sao, đừng sủa nữa, ngủ đi.”
Con c.h.ó được xoa đầu vài cái, lập tức nằm yên trong ổ. Lôi Tam cũng cầm đèn trở lại nhà, chẳng bao lâu đèn tắt.
Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình nhảy xuống khỏi bức tường.
“Có thể là ở đây không?” Linh Phủ khẽ hỏi.
“Rất có khả năng.” Khuất Nguyên Đình đáp. “Cư dân ở Thủy Dương Phường đa phần đều nghèo khổ, nhà ai rảnh rỗi đâu mà nuôi chó. Một là khu phố nghèo hẻo lánh, trộm cướp còn chả buồn đến, hai là cũng không dư dả gì để nuôi. Huống hồ, Lôi Tam sao lại ở đây?”
Lôi Tam vốn là lão sai dịch của huyện nha, có chút qua lại với Tưởng huyện thừa cũng không lạ.
Nghĩ đến đây, ngôi nhà này lại càng thêm khả nghi. Bọn họ gần như có thể khẳng định tám phần ban ngày Tưởng huyện thừa đã đến đây.
Nhưng bên trong rốt cuộc có gì?
Khuất Nguyên Đình và Linh Phủ đều muốn biết.
Ánh mắt Linh Phủ lóe sáng: “Chúng ta lại dò xét lần nữa?”
Khuất Nguyên Đình khẽ nhíu mày: “Nhưng hễ c.h.ó sủa là sẽ kinh động người bên trong.”
Con c.h.ó quả thật rất phiền toái.
Linh Phủ lục tìm bên hông, rút ra một gói giấy nhỏ, cẩn thận hỏi: “Có cần đến mê hương không?”
Khuất Nguyên Đình kinh ngạc, như không tin vào tai mình: “Nàng nói gì?”
Linh Phủ chột dạ, hạ giọng nhỏ hơn: “Mê hương…”
Đối diện lại là Huyện lệnh đại nhân chính trực nghiêm minh! Linh Phủ bỗng có cảm giác như bị bắt tại trận vì tàng trữ vật phẩm cấm, trong lòng ngượng ngùng khó tả.
Quả nhiên, sự chú ý của Khuất Nguyên Đình đã lệch hướng: “Nàng làm sao lại có mê hương trên người?”
Linh Phủ lại lục tìm bên hông, lần này rút ra thêm hai gói giấy nhỏ nữa: “Vôi bột, ớt bột.”
Khuất Nguyên Đình: “…”
Linh Phủ đành cố lấy dũng khí giải thích: “Là lần gặp năm tên tặc trong rừng lần trước, ta đánh không lại, nên nghĩ sau này nhất định phải mang vài thứ bảo mệnh theo bên người. Ta chắc chắn sẽ không dùng bừa đâu…”
Nàng càng nói giọng càng nhỏ, không chắc chắn trong mắt Huyện lệnh đại nhân quang minh lỗi lạc, phương pháp “hạ tiện” này của mình có đáng xấu hổ hay không.
Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm được nhiều! Lần trước suýt bỏ mạng đã để lại nỗi sợ hãi sâu sắc. Linh Phủ là người hành động rất mau mắn, nên ngay khi trở về liền thu thập những thứ này.
Mặc dù những thứ bột này thật đáng xấu hổ, nhưng quả thực hữu dụng!
Khuất Nguyên Đình giơ tay lên, rồi… xoa nhẹ lên đầu nàng.
Đây… là khích lệ sao?
Linh Phủ có chút không hiểu.
“Sau này vẫn không nên để mình rơi vào nguy hiểm. Những thứ này cũng không phải là vạn toàn.” Giọng nói của Khuất Nguyên Đình rất dịu dàng. Hắn nhận lấy gói mê hương, nhưng không nhịn được cười.
“Nàng mua ở đâu?”
Mặt Linh Phủ đỏ lên, may nhờ ánh đêm che đậy.
Nàng khẽ lẩm bẩm: “Lấy từ chỗ Trương Khâu.”
Trương Khâu là tư pháp tá thường tiếp xúc với các loại người phạm pháp, nên lâu dần biết rất rõ mấy thứ chẳng hợp đạo lý này lưu hành ở đâu.
Khuất Nguyên Đình nhìn quanh một lượt, nói với Linh Phủ: “Chỉ có mê hương vẫn không đủ. Ít nhất ta cần trộm một chiếc bánh bao hay gì đó để nhét vào.”
Linh Phủ không nhịn được cười khúc khích.
Nàng khó tưởng tượng hình ảnh Huyện lệnh đại nhân trang nghiêm giữa đêm đi trộm bánh bao, nhưng cảnh tượng ấy sắp diễn ra trước mắt nàng.
Không ngờ Huyện lệnh đại nhân không hề cổ hủ, chẳng những không trách mắng việc nàng mang theo các vật dụng "hạ tiện", mà còn phối hợp “hạ tiện” một cách trôi chảy hoàn thành động tác tiếp theo.
Thế là Linh Phủ canh chừng bên ngoài (thực ra chẳng cần thiết), nhìn Khuất Nguyên Đình lẻn vào vài nhà bếp, cuối cùng mới trộm được một cái bánh hồ cứng lạnh.
Bánh hồ không dễ nhét thuốc như bánh bao, hai người luống cuống xé bánh ra một khe nhỏ. Linh Phủ cầm bánh, Khuất Nguyên Đình đổ thuốc vào.
Hắn còn nhắc nhở: “Nàng xoay mặt sang bên kia, đừng vô tình hít phải.”
Danh sách chương