Thấy Khuất Nguyên Đình định ra ngoài, Tiết Vãn Thiền nhẹ nhàng tránh sang bên:

“Biểu ca đi ra ngoài à?”

Khuất Nguyên Đình ừ một tiếng, hơi cúi người chào nàng, rồi sải bước rời đi.

Tiết Vãn Thiền dõi mắt nhìn hắn đi xa, mỉm cười bước vào, ngồi xuống bên cạnh Khuất phu nhân:

“Cô mẫu vừa đến đã mắng biểu ca rồi sao?”

Khuất phu nhân nghiêng mắt nhìn nàng, nói:

“Con nghe thấy ta mắng hắn à?”

Tiết Vãn Thiền dựa nhẹ vào lòng Khuất phu nhân, giọng nhỏ nhẹ:

“Cần gì nghe thấy, chỉ nhìn dáng vẻ của biểu ca lúc ra ngoài là biết rồi.” Nàng quay đầu nhìn Khuất phu nhân, “Cô mẫu, biểu ca ưu tú như vậy, người đừng luôn trách mắng hắn nữa.”

Khuất phu nhân bật cười, chạm nhẹ vào mũi nàng:

“Ai chà, đã đứng về phía biểu ca mà nói rồi, sau này còn không biết sẽ ra sao nữa...”

Dù Khuất phu nhân không nói thẳng, nhưng Tiết Vãn Thiền tất nhiên hiểu ý của cô mẫu, liền e thẹn dùng khăn che mặt.

---

Hôm sau, vừa qua giờ Thìn, Dương thôn chính đã dẫn theo ba tá điền đến gặp Linh Phủ.

Linh Phủ lúc này đang nghiên cứu sách hướng dẫn nông nghiệp, nghe thấy Dương thôn chính dẫn người gọi ngoài sân, nàng liền bước ra khỏi phòng.

Dương thôn chính nói:

“Linh Phủ cô nương, đây là ba vị tá điền ta đã tìm đến, cô xem có phù hợp không?”

Ông chỉ vào ba người nông dân, lần lượt giới thiệu:

“Đây là Đại Trụ, Đại Lang và Đại Toàn.”

Linh Phủ:

“Chào các vị.”

Đúng là trùng hợp, toàn “Đại” cả.

Dương thôn chính tiếp lời:

“Đại Trụ là người làng ta, nhà đông anh em nhưng ít đất, không đủ canh tác. Nghe nói cô nương cần tá điền nên đến ứng tuyển; Đại Lang là người làng bên, từng làm tá điền cũ. Nửa đầu năm nay vì cha già bệnh tật nên phải ở nhà chăm sóc, bỏ lỡ vụ mùa. Không ngờ hắn gặp may, đúng lúc cô nương đang cần người.”

Trong lúc Dương thôn chính giới thiệu, Đại Trụ và Đại Lang lần lượt cúi người chào Linh Phủ.

Dương thôn chính chỉ vào người cuối cùng:

“Còn vị này…”

Chưa kịp nói hết, Đại Toàn đã vỗ ngực:

“Linh Phủ cô nương, Đại Toàn ta cảm tạ cô nương và huyện lệnh đại nhân đã triệt hạ sòng bạc đen kia, cứu đệ đệ ta. Nhờ vậy mà cả nhà ta không bị phá sản vì thứ xui xẻo đó. Chỉ riêng việc này thôi, Đại Toàn ta nguyện làm trâu làm ngựa, báo đáp ân đức của cô nương!”

Hừm! Linh Phủ hiểu ngay, thì ra đây là thân nhân của nạn nhân từ sòng bạc đen Phan gia.

Nàng mỉm cười, gật đầu:

“Ba vị đều trông là những người giỏi giang. Nếu các vị bằng lòng, thì ở lại hết đi.”

Cả ba người “Đại” đều gật đầu đồng ý.

Linh Phủ nói:

“Hẳn thôn chính đã nói rõ với các vị. Ở chỗ ta thuê đất, phân chia là ba bảy, tá điền được hưởng bảy phần.”

Ba người “Đại” lại gật đầu, trên mặt Đại Trụ lộ rõ vẻ vui mừng.

Linh Phủ nói tiếp:

“Nếu mọi người đều chấp nhận phân chia này, thì lập khế ước ngay. Đại Toàn, ngươi cũng thế, đừng nhắc chuyện báo ân nữa. Chỉ cần mọi người làm việc thật tốt, ta, Từ Linh Phủ, nhất định sẽ phân chia công bằng.”

Đại Toàn có chút xúc động, trong lòng quyết tâm làm việc thật chăm chỉ.

Ba người liền ký khế ước với Linh Phủ dưới sự chứng kiến của Dương thôn chính.

Linh Phủ gọi Anh Nữ cùng đi, rồi cùng Dương thôn chính và ba tá điền đến mảnh ruộng ngập nước.

Đến nơi, Linh Phủ nói với ba tá điền:

“Mảnh ruộng này là đất ngập nước, không thể trồng lúa hoặc cao lương. Vì vậy, ta muốn tùy theo điều kiện mà trồng thứ thích hợp với môi trường nước. Chúng ta đã ký khế ước, ta nói thẳng là mảnh ruộng này, nếu làm tốt, sẽ không có thời gian rảnh đâu.”

Nàng chỉ vào những bông rau cần đang nở trong ruộng nước, nói:

“Ta dự định tháng Tám sẽ trồng loại rau cần nước này. Theo cách gọi của các ngươi ở đây, là ‘thủy anh’. Hiện giờ đã cuối tháng Sáu, chúng ta có một tháng để chuẩn bị đất, bảo vệ cây giống, đến tháng Tám sẽ vừa đúng thời điểm.”

Dương thôn chính và ba tá điền nhìn nhau. Họ đều biết rau cần, cũng từng ăn qua. Đây là loại rau dại phổ biến ở địa phương, hương vị rất ngon.

Thế nhưng rau cần thường mọc nơi hoang dã, gần nước, chưa từng thấy ai cố ý bỏ công sức cải tạo ruộng nước chỉ để trồng loại rau này, vì vậy cũng chưa từng có ai trồng qua.

Đại Trụ nhờ là người trong thôn, lá gan lớn hơn một chút, bèn hỏi:

“Linh Phủ cô nương, loại rau cần này bọn ta chưa từng trồng qua, không biết phải xử lý thế nào cả.”

Linh Phủ đáp:

“Không sao, ta biết cách làm. Chỉ cần làm theo phương pháp của ta, nhất định sẽ trồng tốt.”

Đại Lang thấy Đại Trụ mở lời, cũng cất tiếng hỏi:

“Vậy loại thủy anh này trồng vào tháng Tám, khi nào thì thu hoạch được?”

Linh Phủ nói:

“Sau khi cấy khoảng tám mươi đến chín mươi ngày là có thể lần lượt thu hoạch, kéo dài đến tháng Hai năm sau. Lúc đó, toàn bộ ran cần trong ruộng sẽ được dọn đi. Sau khi dọn rau cần xong, đất sẽ không để không, chỉ cần cải tạo sơ, liền có thể trồng củ ấu. Củ ấu thu hoạch xong vừa đúng lúc để tiếp tục trồng rau cần. Như vậy, mảnh ruộng này sẽ không bị bỏ phí.”

Các tá điền và Dương thôn chính nhìn nhau, gật đầu đồng ý. Tuy họ chưa từng trồng qua thủy anh và củ ấu, nhưng nghe Linh Phủ nói, thấy cách tận dụng đất đai như vậy quả là hợp lý.

Linh Phủ lại nói:

“Tất nhiên, chưa dừng lại ở đó. Sau khi cải tạo xong ruộng nước, chúng ta còn có thể nuôi cá chép, cá trắm trong ruộng. Những con cá này sẽ ăn các phế liệu từ thủy cần và củ ấu, mà phân cá lại có thể làm phân bón cho thủy cần và củ ấu. Khi cá lớn, chúng ta cũng có thể đem bán.”

Dương thôn chính và các tá điền lộ vẻ kinh ngạc, chưa từng nghe qua phương pháp nông nghiệp tuần hoàn này, đối với cách tận dụng đất đai tối đa của Linh Phủ thì không khỏi bội phục.

“Linh Phủ cô nương quả là lợi hại, không bỏ phí bất kỳ thứ gì!”

“Không hổ là người được nha môn phái tới, cách làm của người ta, nghe cũng chưa từng nghe, nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới.”

Ba tá điền đối với tương lai bắt đầu tràn đầy kỳ vọng, trong lòng hứng khởi muốn thử nghiệm.

Anh Nữ nghe Linh Phủ nói vậy, cũng không khỏi trầm trồ.

Linh Phủ nói:

“Tháng tới, chúng ta cần chuẩn bị đất trước. Hiện tại mảnh ruộng này quá lớn đối với việc trồng thủy cần, cần chia nhỏ thành từng mảnh ruộng nhỏ hơn, mà bờ ruộng cũng phải đắp cao gấp đôi so với bình thường.”

Đại Toàn nãy giờ chưa nói gì, liền hỏi:

“Xin hỏi Linh Phủ cô nương, đều là trồng thủy cần, vì sao phải chia đất thành từng mảnh nhỏ như vậy?”

Linh Phủ đáp:

“Thủy cần phải cấy trong nước. Chia thành từng mảnh ruộng nhỏ, chúng ta mới dễ san bằng mặt nước. Nếu để nguyên cả một mảnh ruộng lớn, thủy cần sẽ phát triển không đều, rất khó quản lý.”

Ba tá điền gật đầu, càng thêm tin phục Linh Phủ.

Linh Phủ tiếp tục chỉ dẫn một vài yêu cầu chuẩn bị đất, thấy ba người đã hiểu, bèn nói:

“Từ ngày mai, mảnh đất này giao cho ba vị. Từ nay đến tháng Tám còn nhiều thời gian, mọi người bắt tay vào làm thôi.”

Đại Trụ và hai người kia đồng loạt cam đoan sẽ chuẩn bị đất đúng yêu cầu.

Dương thôn chính cũng đồng tình:

“Ba người bọn họ đều siêng năng, tính tình cũng không chê trách được. Linh Phủ cô nương yên tâm, nếu họ không làm tốt, dám lười biếng, lão Dương ta là người đầu tiên không tha.”

Linh Phủ mỉm cười gật đầu. Nàng vốn không lo tá điền sẽ qua loa hay lười biếng, bởi nàng đại diện cho huyện nha tới đây, lại do Dương thôn chính tự mình lựa chọn người, không thể kém cỏi.

Huống hồ, mảnh ruộng nước chưa đến hai mươi mẫu, ba lao lực tráng kiện là quá dư sức. May mắn là nông nghiệp tuần hoàn của Linh Phủ dự kiến có sản lượng cao, nếu không, nàng cũng khó mà tính toán được việc dùng nhân lực như vậy là lời hay lỗ.

---

Buổi tối, trước giờ cơm, Khuất phu nhân cùng Tiết biểu muội rốt cuộc cũng đã ổn định chỗ ở.

Quản sự chuẩn bị tiệc tối tại Ninh Huy đường nơi Khuất phu nhân cư ngụ. Khuất phu nhân chưa quen thuộc nội nha, vui vẻ dạo bước, bèn dẫn theo Tiết Vãn Thiền đến tiền viện thăm Khuất Nguyên Đình, vừa lúc gặp Trình Duệ trở về bẩm báo tình hình ở thôn Khê Kiều.

Trình Duệ lâu ngày không gặp Khuất phu nhân, vội tiến lên hành lễ thỉnh an với vẻ tươi cười.

Khuất phu nhân cười đáp:

“Tốt, tốt, đứa nhỏ này giờ đã có thể thay công tử ra ngoài lo liệu việc rồi. Ai... Nhìn thấy ngươi lại nhớ đến ca ca ngươi.”

Khuất phu nhân nhớ đến ca ca của Trình Duệ, không khỏi cảm thương. Trình Duệ đôi mắt cũng đỏ hoe.

Vì có Tiết Vãn Thiền ở đó, Trình Duệ không tiện ở lâu, rất nhanh liền cáo lui.

Đợi Trình Duệ lui xuống, Khuất phu nhân than thở:

“Đứa nhỏ Trình Duệ này, so về sự chững chạc còn kém ca ca hắn rất xa. Trình Thạc văn võ song toàn, nếu hắn còn, con cũng đỡ vất vả hơn nhiều.”

Trình Thạc chính là một trong những tùy tùng tử trận trong vụ ám sát ngày trước, do Khuất phu nhân đặc biệt tuyển chọn để cùng nhi tử bà đi nhậm chức.

Khuất Nguyên Đình an ủi:

“Mẫu thân đừng quá đau buồn. Trình Duệ rồi cũng sẽ trưởng thành, ta sẽ hết lòng bồi dưỡng hắn, thay ca ca hắn chăm sóc cho hắn.”

Khuất phu nhân gật đầu.

Dùng cơm tối xong, Khuất phu nhân cho mọi người lui xuống, chỉ để lại Khuất Nguyên Đình, nghiêm mặt hỏi:

“Giờ không còn ai khác, con hãy kể rõ cho mẫu thân nghe, vụ ám sát đó rốt cuộc là thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện