Các nàng vừa rồi sau lưng nghị luận chủ nhân, tuy rằng là khen ngợi nhan sắc của Tiết Vãn Thiền, nhưng lại không mấy cung kính, giờ đây hối hận không kịp, sợ nàng ta trách phạt nặng nề.

Tiết Vãn Thiền nhẹ giọng bảo với Lam Nhi:

“Gọi các nàng vào đây hỏi chuyện.”

Sau khi trở lại gian đông phòng, Tiết Vãn Thiền ngồi trên tháp.

Lam Nhi nghiêm mặt nói với hai nha hoàn có vẻ run rẩy:

“Các ngươi hôm nay mới tới, đã dám sau lưng nghị luận chủ nhân, còn ra thể thống gì nữa!”

Hai nha hoàn lập tức quỳ xuống:

“Nô tỳ biết sai, không dám tái phạm...”

Giọng nói của Tiết Vãn Thiền vẫn dịu dàng, uyển chuyển mà êm tai:

“Vậy thì sửa đi, lần sau không được tái phạm.”

Hai nha hoàn vội vàng dập đầu tạ ơn.

Tiết Vãn Thiền bảo:

“Đứng lên đi, ta có điều muốn hỏi các ngươi.”

Hai nha hoàn lo lắng đứng lên, biết rằng chuyện này chưa thể chấm dứt.

Tiết Vãn Thiền không lộ vui buồn, hỏi hai nha hoàn:

“Ta nhớ tên các ngươi, ngươi là A La, còn ngươi là Thải Nhi, đúng không?”

“Dạ.” A La và Thải Nhi đồng thanh đáp.

Tiết Vãn Thiền:

“Vừa rồi các ngươi nhắc tới vị Linh Phủ cô nương kia, là ai?”

A La và Thải Nhi cùng cúi đầu, cuối cùng vẫn là Thải Nhi đáp:

“Linh Phủ cô nương là người theo Huyện lệnh đại nhân làm việc, trước đây vẫn ở nội nha.”

Tiết Vãn Thiền:

“Trước đây vẫn ở, vậy bây giờ thì sao?”

Thải Nhi:

“Nô tỳ nghe nha hoàn hầu hạ nàng ấy nói, Linh Phủ cô nương ra ngoài làm việc một thời gian, nên hiện tại không ở nội nha.”

Tiết Vãn Thiền:

“Vậy lúc ở nội nha, nàng ấy ở đâu?”

Thải Nhi:

“Là tòa lầu phía đông chỗ ở của Huyện lệnh đại nhân.”

Tiết Vãn Thiền hơi nhớ lại, chợt nhận ra tòa lầu trông rất khang trang đó chính là nơi ban đầu cô mẫu định sắp xếp cho các nàng.

Hóa ra đã có người ở.

Tiết Vãn Thiền nhìn hai nha hoàn:

“Vị Linh Phủ cô nương này đã giúp Huyện lệnh đại nhân làm những việc gì?”

Thải Nhi thoáng do dự, rồi đáp:

“Chuyện này nô tỳ không rõ, nội nha và ngoại nha vốn phân biệt rạch ròi. Chỉ biết thường thấy Linh Phủ cô nương cùng Huyện lệnh đại nhân xuất nhập, thậm chí... cùng dùng bữa.”

Nội nha và ngoại nha có sự ngăn cách, Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình không dễ gì để lộ chuyện phía trước cho người trong nội nha. Các nàng cũng không giống như A Vân cố tình dò la tin tức từ Trình Duệ, cho nên đối với việc Linh Phủ làm ở ngoại nha, các nha hoàn biết rất ít.

Tiết Vãn Thiền trong lòng rất ngạc nhiên. Biểu ca của nàng xưa nay chính trực, giữ lễ, chưa bao giờ có cử chỉ vượt khuôn phép với nữ tử, càng không giống như những công tử thế gia thu nhận thông phòng từ sớm, hay thân cận với nha hoàn bên cạnh.

Thế nhưng, một người như biểu ca lại cùng một cô nương xuất nhập, điều này cho thấy vị Linh Phủ cô nương kia tuyệt không tầm thường.

Trong lòng nàng có nhiều suy nghĩ, nhưng cũng biết hai nha hoàn này biết không nhiều, bèn cho các nàng lui xuống.

Lam Nhi và An Nhi đều là tâm phúc của nàng, hiểu rõ lý do Khuất phu nhân đưa chủ tử của mình đến phương Bắc. Lúc này hai người tiến đến gần.

“Tiểu thư, ngàn vạn lần đừng vì mấy lời đồn của hai nha hoàn mà suy nghĩ nhiều. Linh Phủ cô nương gì đó, lộ diện như vậy chắc chắn không phải tiểu thư khuê các.” Lam Nhi vội vàng khuyên nhủ.

Tiết Vãn Thiền khẽ nói:

“Tình hình còn chưa rõ ràng, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Ta tuy không biết vị Linh Phủ cô nương này là người thế nào, nhưng lại hiểu biểu ca là người ra sao. Nàng ấy có thể theo biểu ca ra vào, hẳn là rất được biểu ca coi trọng.”

Đôi mắt đẹp của nàng mơ màng nhìn về xa xăm, nhẹ nhàng thở dài:

“Nghĩ rằng nàng ấy sẽ trở lại nội nha, đến khi đó tự nhiên sẽ gặp được.”

Lam Nhi và An Nhi hầu hạ Tiết Vãn Thiền rửa mặt thay y phục, rồi nghỉ ngơi.

Tiết Vãn Thiền lại trằn trọc, không sao chợp mắt được. Đôi mắt đẹp như tranh của nàng mở to, nhìn vào khoảng không tối đen của căn phòng mới.

Nàng rất rõ lòng mình, từ lâu đã thầm ái mộ biểu ca Khuất Nguyên Đình.

Khi phụ mẫu nàng còn sống, nàng là tiểu thư được yêu thương nhất trong gia đình quan lại quyền quý. Phụ thân nàng, với chức vị Chuyển vận sứ của Giang Nam Đông Đạo, Hoài Nam Đạo và Sơn Nam Đông Đạo, nắm trong tay tài sản lớn của một nửa vùng Đông Nam Đại Tuyên. Nàng là đối tượng được nhiều gia đình quan lại mong muốn kết thân, thậm chí gả vào hoàng thất cũng không phải là điều khó.

Nhưng nàng từng nghe nhiều câu chuyện về thói phong lưu, trăng hoa của con cháu nhà quyền quý, và cũng đã tận mắt chứng kiến nhiều tỷ muội quý nữ thân cận với nàng phải chịu cảnh phu quân mình ba lòng hai dạ, muốn nạp thiếp sau hôn nhân. Vì thế, nàng tự nhủ trong lòng không để bản thân rơi vào cuộc sống như vậy.

Nàng biết mình tài mạo song toàn, nên một lòng muốn tìm được một người nam nh chuyên tình để cùng nàng sống đến bạc đầu.

Trong số những nam nhân nàng từng gặp từ nhỏ đến lớn, chỉ có biểu ca là người giống với hình mẫu nàng mong mỏi.

Biểu ca văn võ song toàn, lại ôn nhu nhã nhặn. Khi trò chuyện với nàng, hắn luôn giữ phong thái lễ độ. Nàng thường nghe phụ mẫu cùng các trưởng bối ca ngợi biểu ca, nói rằng hắn là một người xuất chúng, có tài năng và tầm nhìn.

Trong trái tim mộng mơ và ngây thơ của một thiếu nữ, biểu ca chính là lựa chọn duy nhất.

Điều duy nhất khiến nàng băn khoăn là sau khi cô phụ (chồng của cô) nàng bị giáng chức, chức vị của ông thấp hơn phụ thân nàng rất nhiều. Nàng lo gia đình mình sẽ không đồng ý để nàng gả thấp.

Nhưng đời người không lường trước được. Nàng không ngờ rằng có một ngày phụ mẫu lại lần lượt rời xa nàng, biến nàng từ tiểu thư quyền quý thành cô nhi không nơi nương tựa.

Cả gia tộc bên nội và bên ngoại của nàng đều đơn bạc, không hình thành được một gia tộc có thể chống lưng lẫn nhau. Trong số những người thân còn lại, chỉ có duy nhất cô mẫu nàng là người gần gũi nhất. Tìm đến nương tựa cô mẫu là con đường duy nhất nàng có thể chọn.

Cô mẫu thương nàng, cũng muốn tác hợp nàng với biểu ca, nghĩ rằng như vậy có thể bảo vệ nàng an ổn cả đời.

Đây không chỉ là điều nàng mong muốn, mà còn là lựa chọn tốt nhất hiện tại của nàng.

Có thể nói, đó cũng là lựa chọn duy nhất nàng có thể làm.

Nếu không gả cho biểu ca, nàng không có phụ mẫu hay huynh muội làm chỗ dựa, vị thế của nàng ở phu gia sẽ rất yếu.

Những tiểu thư gia đình quan lại không đủ mạnh còn phải chịu nhiều ấm ức ở phu gia, huống hồ chi nàng – một cô nhi – lại càng khó có thể tránh khỏi những thiệt thòi.

Vì thế, trong trái tim thầm lặng ái mộ của nàng, còn mang thêm chút sợ hãi và cấp bách không thể nói ra cùng ai.

Lần này đến gặp biểu ca, hắn vẫn giữ phong thái ôn nhu nhã nhặn như trước, nhưng không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy giữa hai người dường như có một khoảng cách lớn hơn trước.

Đêm nay, nàng bất ngờ nghe được rằng bên cạnh biểu ca có một cô nương tên Linh Phủ, sắc đẹp dường như không kém gì nàng. Điều này khiến nàng sao có thể không suy nghĩ nhiều? Tiết Vãn Thiền trằn trọc, mãi vẫn không thể nào chợp mắt…

---

Thôn Khê Kiều.

Sau khi hướng dẫn về lúa và cao lương, Linh Phủ tiếp tục biên soạn các chỉ dẫn trồng kê, đậu nành, đậu nhỏ, cây gai dầu, và đại mạch, tiểu mạch.

Với từng bản hướng dẫn gieo trồng của Linh Phủ được lan truyền, các thôn trang trong huyện Sở Ấp dần dần thay đổi.

Trước tiên là những nông hộ làm theo hướng dẫn thực hiện xới đất vụ hè. Chỉ vài ngày sau, họ phát hiện cây mạ trong ruộng của mình trông khỏe mạnh hơn hẳn. Những nông hộ chưa xới đất cũng vội vàng làm theo.

Những người không may trồng giống muộn trên đất khô cằn cũng áp dụng phương pháp cải tạo đất được hướng dẫn, còn có người sớm lên kế hoạch trồng các loại đậu xanh, đậu nhỏ để cải tạo đất.

Như thế, lời truyền miệng lan xa. Những thôn trang chưa được phổ cập cũng nghe phong thanh, người trong thôn chủ động cử người đi học hỏi từ Tôn Bảo và La lão bá, còn mời các nho sinh sao chép lại chỉ dẫn.

Ban đầu là biện pháp nhằm nâng cao nông nghiệp, nhưng vô tình đã thúc đẩy một sự thay đổi lớn…"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện