“Vâng ạ.”
Từ Linh Phủ khẽ đáp, suy nghĩ một chút lại hỏi:
“Ta là tùy tùng của huyện lệnh đại nhân, theo quy định ban đêm không được rời khỏi huyện nha, đúng không?”
Nghe vậy, Khuất Nguyên Đình mỉm cười ôn hòa:
“Theo lý, gia quyến, tùy tùng, và người hầu của bổn quan đều phải ở lại nội nha để chờ sai khiến. Nhưng Linh Phủ, ngươi vốn không phải tùy tùng thật sự, chuyện này chỉ là quyền biến mà thôi, nên không cần tuân theo quy định này.”
Ánh mắt hắn trong trẻo, nhìn thẳng vào nàng:
“Tất nhiên, nếu ngươi cảm thấy bên ngoài có nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể đến nội nha ở, kể cả mẫu thân của ngươi.”
Sau đó, hắn khẽ cười tự giễu:
“Dù sao bổn quan cũng chỉ có một thân một mình, trong sạch chẳng màng lợi lộc, nội nha lại thừa bao nhiêu phòng trống.”
Từ Linh Phủ suy nghĩ một lúc, hạ giọng:
“Ta đã rõ.”
Nàng lấy từ trong tay áo ra một gói thuốc bột, đưa cho hắn:
“Huyện lệnh đại nhân đừng quên bôi thuốc, vết thương không được để nhiễm nước.”
Khuất Nguyên Đình nhận lấy gói thuốc, Từ Linh Phủ thi lễ một cái, rồi xoay người bước ra khỏi cửa.
Ánh hoàng hôn cuối cùng đã tắt lịm nơi chân trời, bóng tối của huyện Sở Ấp cũng từ đó mà tràn tới.
Không thể để bóng tối này nuốt chửng mọi thứ, Khuất Nguyên Đình cao giọng ra lệnh:
“Người đâu, thắp đèn!”
Một tên nha dịch vội vã bước vào, châm sáng các ngọn đèn.
Khuất Nguyên Đình hỏi:
“Cao hiệu úy đã về chưa?”
Tên nha dịch đáp:
“Bẩm huyện lệnh đại nhân, Cao hiệu úy đang cùng bổ đầu và ngỗ tác (nhân viên khám nghiệm tử thi) kiểm tra t.h.i t.h.ể trong phòng liệm.”
---
Trong phòng liệm, Cao hiệu úy đang cùng Khuất Nguyên Đình xem xét mấy t.h.i t.h.ể của những kẻ áo đen.
Khuất Nguyên Đình liếc qua bản báo cáo khám nghiệm tử thi do bổ đầu ghi chép, đồng thời quan sát kỹ những t.h.i t.h.ể này.
Cao hiệu úy nói:
“Mấy kẻ áo đen này đều c.h.ế.t vì trúng kiếm...”
Khuất Nguyên Đình ngắt lời:
“Ta biết, là ta giết.”
Cao hiệu úy: “...”
“Bổ đầu phát hiện hai trong số chúng có đặc điểm giống nhau.” Cao hiệu úy phất tay, lập tức có nha dịch lật phần lưng t.h.i t.h.ể lên, để lộ ra một số dấu vết.
“Lưng hai người này có cơ bắp phát triển khác thường, tay phải ở hổ khẩu, lòng bàn tay trái và các ngón tay đều có vết chai dày. Xem ra là cung thủ xuất thân từ quân ngũ.”
Khuất Nguyên Đình nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của thi thể, ánh mắt trở nên trầm ngâm:
“Vị trí và độ dày như vậy, phải kéo loại cung mạnh từ ba thạch trở lên mới để lại dấu vết thế này.”
“Cung trên ba thạch…” Cao hiệu úy đăm chiêu suy nghĩ.
---
Đúng lúc đèn vừa sáng, Vệ thị sốt ruột đứng dưới hiên, thấy Từ Bách Hưng bước vào thì lập tức chạy tới:
“Hôm nay là chuyện gì vậy? Ta nghe bà tử phái tới nhà Cù thị bảo rằng Linh Phủ bị mấy nha dịch đưa về…”
Từ Bách Hưng sắc mặt âm trầm bước vào phòng, đóng cửa rồi nói:
“Linh Phủ đã kết giao với tên huyện lệnh mới đến!”
Hắn kể lại những chuyện xảy ra trong ngày cho Vệ thị nghe. Bà ta nghe xong, sửng sốt:
“Vậy chẳng phải chúng ta không thể bắt nàng ta đưa cho Tào quản gia nữa rồi sao?”
Từ Bách Hưng nghiến răng:
“Ngươi nói xem? Tên Khuất huyện lệnh này bảo vệ con nha đầu đó ghê lắm! Hôm nay trước mặt bao người, hắn đã làm ta mất mặt không biết bao lần, thật khiến người ta phẫn nộ! Ngươi không ngờ đúng không, hắn vừa nhậm chức đã công khai đối đầu với Tưởng huyện thừa. Hừ, giờ chắc Tưởng huyện thừa và Phan gia cũng đang bàn đối sách rồi.”
Vệ thị hỏi:
“Hắn và Tưởng huyện thừa vì sao lại đối đầu?”
Từ Bách Hưng tức tối đáp:
“Tên họ Khuất kia vì giá gạo quá cao nên định mở kho phát lương cho đám dân nghèo! Ngươi xem, hắn làm vậy chẳng phải muốn đối đầu với tất cả mọi người sao? Ta phải tốn biết bao công sức mới thuyết phục được Tưởng huyện thừa chia phần cho chúng ta, hòng kiếm chút tiền. Vậy mà hắn vừa đến đã chặn đường làm ăn của ta!”
Vệ thị nhướng mày:
“Tên này quá liều lĩnh? Hắn không có hậu thuẫn gì đằng sau chứ?”
Vệ thị khẽ nhướn mày: "Người này ngang ngược thế ư? Hắn chẳng lẽ có bối cảnh gì chăng?"
"Chẳng bối cảnh gì cả! Chỉ là loại không biết trời cao đất dày, sớm muộn gì cũng đ.â.m đầu vào đường chết!" Từ Bá Hưng căm giận mắng.
Vệ thị cầm khăn tay đứng dậy, đôi mắt láo liên chuyển động, bỗng quay sang hỏi Từ Bá Hưng: "Vậy, Tào quản gia đã về phủ chưa?"
"Chưa, nghe nói vẫn đang ở Phan gia." Nhắc tới Tào Phụng Lâm, Từ Bá Hưng liền thấy bức bối trong lòng.
Trong ánh mắt Vệ thị thoáng hiện vẻ độc ác: "Lão gia, sao ông không đến Phan gia gặp Tào quản gia ngay bây giờ?"
Từ Bá Hưng kinh ngạc nhìn Vệ thị: "Ta gặp hắn? Ta đang trốn hắn còn không kịp!"
"Không không, đây chính là cơ hội trời ban cho chúng ta!" Vệ thị hứng khởi nói, "Cũng là do họ Khuất kia không biết giữ lễ nghĩa, vừa đến đã đắc tội với hai nhà Tưởng, Phan, lại còn dám giữ một cô nương xinh đẹp như Linh Phủ bên mình làm tùy tùng!"
"Nếu lão gia nói rằng đêm nay bọn họ đang bàn đối sách, thì lúc này ông hãy đến gặp Tào quản gia, nói với hắn rằng Khuất huyện lệnh vì mê sắc đẹp của Linh Phủ mà dụ dỗ giữ nàng bên người."
Vệ thị càng nói càng đắc ý: "Tốt nhất hãy thuyết phục Tào quản gia ngày mai tự mình đến nha môn gặp Linh Phủ một lần... Hừm hừm, ta không tin hắn nhìn thấy một mỹ nhân kiều diễm như thế bị đoạt mất mà không sinh hận! Khi ấy, Tào quản gia nhất định sẽ trút mọi tội lên đầu họ Khuất, còn lão gia nhân cơ hội này bày tỏ lòng trung thành với hai nhà Tưởng, Phan."
"Tưởng huyện thừa và Phan gia, thêm vào đó Tào quản gia trước mặt Trương thứ sử nói vài lời... Ông nói xem, họ Khuất kia còn ngồi được ở vị trí huyện lệnh mấy ngày nữa?"
Từ Bá Hưng mắt sáng như sao nhìn Vệ thị: "Phu nhân đúng là nữ Gia Cát! Kế này thật cao minh! Một mũi tên trúng ba đích, giải nguy cho gia đình ta."
Vệ thị nở nụ cười yêu kiều: "Đêm đã khuya, lão gia mau đi thôi."
Từ Bá Hưng mừng rỡ gật đầu, cơm cũng chẳng buồn ăn, lập tức chạy thẳng đến đại trạch Phan gia.
---
Ngoại thành, Phan gia.
Trong hoa sảnh, mấy vũ cơ áo lụa xanh biếc đang múa dưới tiếng tơ trúc réo rắt, lúc thì để lộ đôi chân ngọc trắng ngần, khi lại phô ra vòng eo mảnh mai kiều diễm.
Lão thái gia Phan gia nheo đôi mắt tam giác, nghiêng người dựa vào chiếc ghế nằm bằng gỗ đàn khắc hoa, thưởng thức điệu múa với vẻ đầy thích thú.
Phan lão thái gia từ lâu đã không quản chuyện gia đình, nay chỉ chăm lo hưởng lạc, đôi tay lốm đốm vết đồi mồi gõ nhịp theo tiếng nhạc trên đùi mình.
Bên trái hoa sảnh đặt một chiếc án dài, trên án trải một tấm lụa vẽ, một thiếu nữ dung mạo diễm lệ, vận áo trắng lụa mỏng nhẹ nhàng, đang chăm chú họa tranh.
Bên cạnh nàng là một lão già gầy gò mặc áo gấm hoa chìm, chính là Tào Phụng Lâm, quản gia phủ thứ sử từng xuất hiện ở vườn hoa nhà họ Từ! Ánh mắt của y dõi theo cổ tay ngọc ngà của thiếu nữ khi di chuyển, thay vì nói rằng y đang ngắm tranh, chẳng bằng nói rằng y đang ngắm người.
Trên ghế bên phải, Tưởng huyện thừa ngồi đó, trước mặt là hoa quả tươi và rượu ngon, nhưng lúc này hắn lại chẳng có tâm tư nào để thưởng thức, chỉ chăm chú nhìn Phan Ngũ lang đang ngồi bên cạnh.
Phan Ngũ lang trạc ngoài ba mươi, đầu đội khăn gấm bọc vàng, mặc áo dài bằng lụa lạnh màu nhạt, ngũ quan tuấn tú, phong thái tao nhã, chỉ có điều trong từng ánh mắt, cử chỉ, đôi lúc lại lộ ra vẻ sắc sảo, xảo quyệt.
Tưởng huyện thừa cố ý không kiêng dè Tào Phụng Lâm, nói: "Ngũ Lang, chuyện lương thực này, Khuất huyện lệnh nhất định sẽ có động thái. Theo ngươi, chúng ta nên làm thế nào?"
Nghe vậy, Phan Ngũ lang thản nhiên cười: "Nếu Khuất huyện lệnh muốn mở kho phát lương, thì cứ để hắn phát đi thôi. Đây là việc tốt, chúng ta sao có thể cản trở?"
Tưởng huyện thừa trong lòng kinh ngạc trước câu trả lời của Phan Ngũ lang, nhưng mặt ngoài vẫn giữ vẻ trấn tĩnh: "Vậy số lương thực chúng ta tích trữ phải làm sao?"
Phan Ngũ lang cười đáp: "Lương thực nào có thể hư hỏng ngay? Ngày mai bán ra một ít, mỗi đấu một nghìn văn, số còn lại giữ lại dùng sau. Trong thời buổi loạn lạc như thế này, không biết lúc nào lại có chỗ dùng tới."
Tưởng huyện thừa thoáng do dự: "Nhưng nếu giá lương hạ xuống, thì sẽ không còn ai bán đất giá rẻ nữa, vậy thì..."
Từ Linh Phủ khẽ đáp, suy nghĩ một chút lại hỏi:
“Ta là tùy tùng của huyện lệnh đại nhân, theo quy định ban đêm không được rời khỏi huyện nha, đúng không?”
Nghe vậy, Khuất Nguyên Đình mỉm cười ôn hòa:
“Theo lý, gia quyến, tùy tùng, và người hầu của bổn quan đều phải ở lại nội nha để chờ sai khiến. Nhưng Linh Phủ, ngươi vốn không phải tùy tùng thật sự, chuyện này chỉ là quyền biến mà thôi, nên không cần tuân theo quy định này.”
Ánh mắt hắn trong trẻo, nhìn thẳng vào nàng:
“Tất nhiên, nếu ngươi cảm thấy bên ngoài có nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể đến nội nha ở, kể cả mẫu thân của ngươi.”
Sau đó, hắn khẽ cười tự giễu:
“Dù sao bổn quan cũng chỉ có một thân một mình, trong sạch chẳng màng lợi lộc, nội nha lại thừa bao nhiêu phòng trống.”
Từ Linh Phủ suy nghĩ một lúc, hạ giọng:
“Ta đã rõ.”
Nàng lấy từ trong tay áo ra một gói thuốc bột, đưa cho hắn:
“Huyện lệnh đại nhân đừng quên bôi thuốc, vết thương không được để nhiễm nước.”
Khuất Nguyên Đình nhận lấy gói thuốc, Từ Linh Phủ thi lễ một cái, rồi xoay người bước ra khỏi cửa.
Ánh hoàng hôn cuối cùng đã tắt lịm nơi chân trời, bóng tối của huyện Sở Ấp cũng từ đó mà tràn tới.
Không thể để bóng tối này nuốt chửng mọi thứ, Khuất Nguyên Đình cao giọng ra lệnh:
“Người đâu, thắp đèn!”
Một tên nha dịch vội vã bước vào, châm sáng các ngọn đèn.
Khuất Nguyên Đình hỏi:
“Cao hiệu úy đã về chưa?”
Tên nha dịch đáp:
“Bẩm huyện lệnh đại nhân, Cao hiệu úy đang cùng bổ đầu và ngỗ tác (nhân viên khám nghiệm tử thi) kiểm tra t.h.i t.h.ể trong phòng liệm.”
---
Trong phòng liệm, Cao hiệu úy đang cùng Khuất Nguyên Đình xem xét mấy t.h.i t.h.ể của những kẻ áo đen.
Khuất Nguyên Đình liếc qua bản báo cáo khám nghiệm tử thi do bổ đầu ghi chép, đồng thời quan sát kỹ những t.h.i t.h.ể này.
Cao hiệu úy nói:
“Mấy kẻ áo đen này đều c.h.ế.t vì trúng kiếm...”
Khuất Nguyên Đình ngắt lời:
“Ta biết, là ta giết.”
Cao hiệu úy: “...”
“Bổ đầu phát hiện hai trong số chúng có đặc điểm giống nhau.” Cao hiệu úy phất tay, lập tức có nha dịch lật phần lưng t.h.i t.h.ể lên, để lộ ra một số dấu vết.
“Lưng hai người này có cơ bắp phát triển khác thường, tay phải ở hổ khẩu, lòng bàn tay trái và các ngón tay đều có vết chai dày. Xem ra là cung thủ xuất thân từ quân ngũ.”
Khuất Nguyên Đình nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của thi thể, ánh mắt trở nên trầm ngâm:
“Vị trí và độ dày như vậy, phải kéo loại cung mạnh từ ba thạch trở lên mới để lại dấu vết thế này.”
“Cung trên ba thạch…” Cao hiệu úy đăm chiêu suy nghĩ.
---
Đúng lúc đèn vừa sáng, Vệ thị sốt ruột đứng dưới hiên, thấy Từ Bách Hưng bước vào thì lập tức chạy tới:
“Hôm nay là chuyện gì vậy? Ta nghe bà tử phái tới nhà Cù thị bảo rằng Linh Phủ bị mấy nha dịch đưa về…”
Từ Bách Hưng sắc mặt âm trầm bước vào phòng, đóng cửa rồi nói:
“Linh Phủ đã kết giao với tên huyện lệnh mới đến!”
Hắn kể lại những chuyện xảy ra trong ngày cho Vệ thị nghe. Bà ta nghe xong, sửng sốt:
“Vậy chẳng phải chúng ta không thể bắt nàng ta đưa cho Tào quản gia nữa rồi sao?”
Từ Bách Hưng nghiến răng:
“Ngươi nói xem? Tên Khuất huyện lệnh này bảo vệ con nha đầu đó ghê lắm! Hôm nay trước mặt bao người, hắn đã làm ta mất mặt không biết bao lần, thật khiến người ta phẫn nộ! Ngươi không ngờ đúng không, hắn vừa nhậm chức đã công khai đối đầu với Tưởng huyện thừa. Hừ, giờ chắc Tưởng huyện thừa và Phan gia cũng đang bàn đối sách rồi.”
Vệ thị hỏi:
“Hắn và Tưởng huyện thừa vì sao lại đối đầu?”
Từ Bách Hưng tức tối đáp:
“Tên họ Khuất kia vì giá gạo quá cao nên định mở kho phát lương cho đám dân nghèo! Ngươi xem, hắn làm vậy chẳng phải muốn đối đầu với tất cả mọi người sao? Ta phải tốn biết bao công sức mới thuyết phục được Tưởng huyện thừa chia phần cho chúng ta, hòng kiếm chút tiền. Vậy mà hắn vừa đến đã chặn đường làm ăn của ta!”
Vệ thị nhướng mày:
“Tên này quá liều lĩnh? Hắn không có hậu thuẫn gì đằng sau chứ?”
Vệ thị khẽ nhướn mày: "Người này ngang ngược thế ư? Hắn chẳng lẽ có bối cảnh gì chăng?"
"Chẳng bối cảnh gì cả! Chỉ là loại không biết trời cao đất dày, sớm muộn gì cũng đ.â.m đầu vào đường chết!" Từ Bá Hưng căm giận mắng.
Vệ thị cầm khăn tay đứng dậy, đôi mắt láo liên chuyển động, bỗng quay sang hỏi Từ Bá Hưng: "Vậy, Tào quản gia đã về phủ chưa?"
"Chưa, nghe nói vẫn đang ở Phan gia." Nhắc tới Tào Phụng Lâm, Từ Bá Hưng liền thấy bức bối trong lòng.
Trong ánh mắt Vệ thị thoáng hiện vẻ độc ác: "Lão gia, sao ông không đến Phan gia gặp Tào quản gia ngay bây giờ?"
Từ Bá Hưng kinh ngạc nhìn Vệ thị: "Ta gặp hắn? Ta đang trốn hắn còn không kịp!"
"Không không, đây chính là cơ hội trời ban cho chúng ta!" Vệ thị hứng khởi nói, "Cũng là do họ Khuất kia không biết giữ lễ nghĩa, vừa đến đã đắc tội với hai nhà Tưởng, Phan, lại còn dám giữ một cô nương xinh đẹp như Linh Phủ bên mình làm tùy tùng!"
"Nếu lão gia nói rằng đêm nay bọn họ đang bàn đối sách, thì lúc này ông hãy đến gặp Tào quản gia, nói với hắn rằng Khuất huyện lệnh vì mê sắc đẹp của Linh Phủ mà dụ dỗ giữ nàng bên người."
Vệ thị càng nói càng đắc ý: "Tốt nhất hãy thuyết phục Tào quản gia ngày mai tự mình đến nha môn gặp Linh Phủ một lần... Hừm hừm, ta không tin hắn nhìn thấy một mỹ nhân kiều diễm như thế bị đoạt mất mà không sinh hận! Khi ấy, Tào quản gia nhất định sẽ trút mọi tội lên đầu họ Khuất, còn lão gia nhân cơ hội này bày tỏ lòng trung thành với hai nhà Tưởng, Phan."
"Tưởng huyện thừa và Phan gia, thêm vào đó Tào quản gia trước mặt Trương thứ sử nói vài lời... Ông nói xem, họ Khuất kia còn ngồi được ở vị trí huyện lệnh mấy ngày nữa?"
Từ Bá Hưng mắt sáng như sao nhìn Vệ thị: "Phu nhân đúng là nữ Gia Cát! Kế này thật cao minh! Một mũi tên trúng ba đích, giải nguy cho gia đình ta."
Vệ thị nở nụ cười yêu kiều: "Đêm đã khuya, lão gia mau đi thôi."
Từ Bá Hưng mừng rỡ gật đầu, cơm cũng chẳng buồn ăn, lập tức chạy thẳng đến đại trạch Phan gia.
---
Ngoại thành, Phan gia.
Trong hoa sảnh, mấy vũ cơ áo lụa xanh biếc đang múa dưới tiếng tơ trúc réo rắt, lúc thì để lộ đôi chân ngọc trắng ngần, khi lại phô ra vòng eo mảnh mai kiều diễm.
Lão thái gia Phan gia nheo đôi mắt tam giác, nghiêng người dựa vào chiếc ghế nằm bằng gỗ đàn khắc hoa, thưởng thức điệu múa với vẻ đầy thích thú.
Phan lão thái gia từ lâu đã không quản chuyện gia đình, nay chỉ chăm lo hưởng lạc, đôi tay lốm đốm vết đồi mồi gõ nhịp theo tiếng nhạc trên đùi mình.
Bên trái hoa sảnh đặt một chiếc án dài, trên án trải một tấm lụa vẽ, một thiếu nữ dung mạo diễm lệ, vận áo trắng lụa mỏng nhẹ nhàng, đang chăm chú họa tranh.
Bên cạnh nàng là một lão già gầy gò mặc áo gấm hoa chìm, chính là Tào Phụng Lâm, quản gia phủ thứ sử từng xuất hiện ở vườn hoa nhà họ Từ! Ánh mắt của y dõi theo cổ tay ngọc ngà của thiếu nữ khi di chuyển, thay vì nói rằng y đang ngắm tranh, chẳng bằng nói rằng y đang ngắm người.
Trên ghế bên phải, Tưởng huyện thừa ngồi đó, trước mặt là hoa quả tươi và rượu ngon, nhưng lúc này hắn lại chẳng có tâm tư nào để thưởng thức, chỉ chăm chú nhìn Phan Ngũ lang đang ngồi bên cạnh.
Phan Ngũ lang trạc ngoài ba mươi, đầu đội khăn gấm bọc vàng, mặc áo dài bằng lụa lạnh màu nhạt, ngũ quan tuấn tú, phong thái tao nhã, chỉ có điều trong từng ánh mắt, cử chỉ, đôi lúc lại lộ ra vẻ sắc sảo, xảo quyệt.
Tưởng huyện thừa cố ý không kiêng dè Tào Phụng Lâm, nói: "Ngũ Lang, chuyện lương thực này, Khuất huyện lệnh nhất định sẽ có động thái. Theo ngươi, chúng ta nên làm thế nào?"
Nghe vậy, Phan Ngũ lang thản nhiên cười: "Nếu Khuất huyện lệnh muốn mở kho phát lương, thì cứ để hắn phát đi thôi. Đây là việc tốt, chúng ta sao có thể cản trở?"
Tưởng huyện thừa trong lòng kinh ngạc trước câu trả lời của Phan Ngũ lang, nhưng mặt ngoài vẫn giữ vẻ trấn tĩnh: "Vậy số lương thực chúng ta tích trữ phải làm sao?"
Phan Ngũ lang cười đáp: "Lương thực nào có thể hư hỏng ngay? Ngày mai bán ra một ít, mỗi đấu một nghìn văn, số còn lại giữ lại dùng sau. Trong thời buổi loạn lạc như thế này, không biết lúc nào lại có chỗ dùng tới."
Tưởng huyện thừa thoáng do dự: "Nhưng nếu giá lương hạ xuống, thì sẽ không còn ai bán đất giá rẻ nữa, vậy thì..."
Danh sách chương