Mặt trời đã lên cao, dưới ánh xuân tươi sáng đầu tháng tư, khu vườn nhỏ của Từ gia như bừng tỉnh. Những cành liễu đung đưa chồi non mơn mởn, hoa hải đường nở thành từng chùm, kiều diễm như đôi má ửng hồng của những thiếu nữ chốn khuê phòng.

Từ Linh Phủ theo Từ Linh Kiều bước đến bên hồ nước trong vườn, nhìn những chú cá chép sặc sỡ trong đám lá sen thi nhau trồi lên, tranh giành từng mẩu thức ăn mà Linh Kiều rải xuống.

Trong đầu Linh Phủ, những lời thì thầm giữa mẫu thân Cù thị và nhũ mẫu đi theo bà khi nàng chuẩn bị lên đường lại hiện lên. Mẫu thân nói giá gạo bên ngoài hiện đã cao đến kinh hoàng, một đấu gạo đã vọt lên tới một ngàn hai trăm văn.

Vào thời điểm giáp hạt này, không ít nông hộ buộc phải bán đất để đổi lấy gạo cầm cự qua ngày. Thậm chí, có những gia đình lâm cảnh bán con bán cái, đến khi không còn gì để bán nữa thì cũng ngã gục trong mùa xuân này.

Linh Kiều liếc nhìn Linh Phủ đang ngẩn người, liền cười nói:

“Muội đang nghĩ gì thế? Hay thấy bọn cá ăn mồi thú vị lắm à?”

Nàng ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời, lại giả vờ vô tình liếc về phía viện trước. Quả nhiên, trên tường viện thấp thoáng một con diều mỹ nhân bay cao. Nàng thầm hiểu, vị “quý nhân” mà mẫu thân nhắc tới đã đến.

Linh Kiều khoác tay Linh Phủ, cười dịu dàng:

“Tháng tư mà nắng gắt quá, chúng ta vào đình nghỉ chân một lát nhé.” Nói rồi, nàng kéo tay Linh Phủ dẫn đi, nhưng chỉ mới đi được vài bước đã bất ngờ trượt chân.

Linh Phủ vội vã đỡ lấy nàng, đám nha hoàn theo sau cũng nhanh chóng chạy tới dìu chủ.

“Không sao, không sao, chỉ trượt một cái thôi, nhưng làm bẩn góc váy mất rồi.” Linh Kiều chỉ về phía đình:

“Muội cứ vào đình đợi ta một lát, ta thay váy xong sẽ quay lại ngay, nhất định đừng đi đâu nhé! Ta còn có chuyện muốn nói với muội.”

Nói rồi, nàng mỉm cười đẩy nhẹ Linh Phủ về phía đình, vẻ mặt vẫn ngọt ngào thân thiết:

“Nhớ đợi ta đấy nhé!”

Linh Kiều vừa đi vừa vịn tay nha hoàn, dáng vẻ như đang tập tễnh rời đi. Linh Phủ nhìn theo bóng lưng ấy, trong lòng chợt dấy lên một nỗi nghi ngờ.

Thái độ lúc trước của cả nhà Đại bá, sự khác biệt rõ rệt giữa Từ Linh Kiều và Từ Linh Nghiên, sự giàu có vượt mức thường tình của nhà họ Từ... Cùng với nụ cười cố gắng tỏ ra thân thiết của Linh Kiều hôm nay, tất cả đều khiến nàng không thể không nghĩ ngợi.

Họ cố ý để nàng ở lại đây, rốt cuộc là có ý gì? Lúc nãy rõ ràng Linh Phủ nhìn thấy váy Linh Kiều chẳng hề bị bẩn!

Vậy thì thay váy để làm gì? Linh Phủ đưa mắt quan sát xung quanh, bắt đầu đánh giá lại khu vườn nhỏ được bao quanh bởi tường viện. Giờ phút này, nơi đây không một bóng người, ngoài những chú cá thỉnh thoảng ngoi lên mặt nước và tiếng chim oanh hót trên cành liễu, mọi thứ đều tĩnh lặng đến lạ.

Linh Phủ một lần nữa xem xét địa thế: hướng đông bắc có một cổng tròn hình trăng khuyết, góc tây nam nối với hành lang qua một cánh cổng nhỏ. Chính cánh cổng ấy là nơi Linh Kiều vừa rời đi.

Nàng nhanh chóng tính toán thời gian, không hề do dự, quyết định đi theo lối mà Linh Kiều vừa đi để rời khỏi khu vườn.

Chỉ vừa bước qua cổng nhỏ, nàng đã nghe tiếng bước chân từ hướng đông bắc truyền đến. Tim nàng bất giác đập mạnh hơn.

Linh Phủ nép sát vào tường, len lén nhìn qua cửa sổ chạm hoa về phía khu vườn.

Trong lối đi lát đá giữa những hàng cây xanh mát, nàng thấy một đôi giày lục hợp bằng lụa. Ngược lên phía trên, là một người đàn ông mặc trường bào màu thẫm thêu hoa văn, vóc người gầy gò.

Người đàn ông ấy trông đã gần sáu mươi, tóc mai hai bên đã bạc, dưới cằm để một chòm râu dê. Điều kỳ lạ là hắn không giống như đang đi dạo hoặc vô tình qua đây, mà bước chân rất có mục đích, đi thẳng đến đình như đang tìm ai đó.

Nếu nàng nghe lời Linh Kiều, chắc chắn giờ này đã gặp người đàn ông ấy ở trong đình!

Chẳng lẽ đây chính là mục đích của Linh Kiều?

Linh Phủ nén hơi thở, lặng lẽ quan sát. Người đàn ông kia đi đến đình, thấy bên trong trống không thì hơi khựng lại, sau đó ánh mắt bắt đầu đảo quanh khắp khu vườn.

Một lát sau, hắn không tìm thấy ai, gương mặt lộ vẻ khó chịu, liền đi theo lối nhỏ về góc tây nam!

Linh Phủ cúi người thấp hơn, định lặng lẽ rời đi, nhưng trước mặt bỗng vọng lại tiếng nói chuyện của nữ nhân, dường như là Vệ thị đang cùng mấy bà tử đi về hướng này!

Cả trước lẫn sau đều có người, chỉ cần sơ sẩy một chút nàng sẽ bị chặn ngay tại đây!

Rõ ràng, những hành động này của Linh Kiều là do người khác chỉ dẫn. Nếu để Vệ thị phát hiện nàng ở đây, hậu quả sẽ ra sao?

Linh Phủ vội nhìn qua ô cửa sổ để xem lão già kia đã đi tới đâu. Nàng bỗng thấy hắn bất ngờ đổi hướng, thong dong quay về cổng tròn ở góc đông bắc.

Trong lòng nàng thoáng động, liền bước thật khẽ trở vào vườn qua cánh cổng nhỏ. Nhờ những khóm hoa che chắn, nàng cẩn thận tính toán thời gian.

Ngay khi lão già đi ra khỏi cổng tròn mà Vệ thị còn chưa bước qua cổng nhỏ, Linh Phủ lập tức lao cả người xuống hồ nước.

Đầu tháng tư, hoa sen chưa nở, nhưng lá sen đã phủ xanh mặt hồ. Linh Phủ mượn làn nước lạnh buốt và những chiếc lá sen, giấu mình giữa lòng hồ.

Vào đầu tháng tư, dù hoa sen chưa nở, nhưng lá sen đã phủ kín mặt hồ như tấm gấm xanh mướt. Từ Linh Phủ lợi dụng làn nước và những phiến lá sen để giấu mình dưới mặt nước.

Hành động ứng phó trong tình thế hiểm nghèo này dường như là bản năng của nàng. Dù sao, trước khi xuyên không, nàng từng là một người huấn luyện sinh vật biển trong viện hải dương, ngày ngày tiếp xúc với cá heo và cá voi trắng. Với nàng, nước như quê hương thứ hai.

Vệ thị dẫn theo bà tử bước vào hoa viên nhưng lại không thấy cảnh tượng như dự liệu, trong lòng bất giác kinh hoàng.

“Người đâu rồi?” Vệ thị trừng mắt hỏi bà tử.

“Hai người đều không ở đây. Hay là Tào quản gia ở phủ thứ sử nôn nóng quá, đã đưa tiểu nương tử đi nơi khác rồi?” Bà tử đoán.

Vệ thị nghe vậy, lòng tạm yên ổn hơn: “Vậy chúng ta sang phía bắc xem thử, nếu đúng như thế, rồi hãy tính tiếp.”

Chủ tớ vội vàng rời đi. Dưới nước, Linh Phủ đã hiểu rõ mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay. Nàng lặng lẽ nổi lên lấy một hơi thở.

Nước hồ tháng tư lạnh buốt, nhưng lòng nàng còn lạnh hơn!

Trong suốt hai mươi ba năm cuộc đời, chưa bao giờ nàng gặp tình cảnh hiểm độc như vậy!

Khó trách đại bá mẫu lại niềm nở mời nàng đến, khó trách Linh Kiều năm lần bảy lượt nhấn mạnh phải ở lại đình hóng gió. Hóa ra là muốn để lão già kia đến xem mặt nàng!

Một cô nhi như nàng, hiện tại rơi vào cảnh này, chẳng mấy chốc Vệ thị sẽ dẫn người lục tung cả phủ Từ gia để tìm. Nàng có thể trốn thoát được không?

Vệ thị vừa bước vào tiền viện, chưa kịp đến chính sảnh đã thấy phu quân Từ Bách Hưng vội vã đi ra, vừa thấy nàng đã hỏi: “Linh Phủ đâu?”

Nhìn vẻ mặt nôn nóng của phu quân, Vệ thị cảm nhận được điềm chẳng lành: “Ta vừa từ hoa viên đến, không thấy Linh Phủ… cũng không thấy Tào quản gia…”

Từ Bách Hưng trừng mắt, giận dữ: “Tào quản gia hiện đang ở chính sảnh, vừa rồi căn bản không gặp người!”

“Ta lập tức phái người tìm, Linh Phủ có lẽ ham chơi nên đi đâu đó. Dù sao cũng đang trong nhà mình.” Vệ thị vội vàng đáp.

Từ Bách Hưng không kiên nhẫn phẩy tay: “Mau đi!”

Nhà họ Từ từ khi Từ Bách Hưng phát đạt vài năm trước đã bổ sung không ít người hầu. Lúc này, đám người hầu dưới sự sắp xếp của Vệ thị tỏa ra khắp phủ để tìm. Ngay cả hai tỷ muội Từ Linh Kiều và Từ Linh Nghiên cũng đang dẫn người tìm kiếm trong hậu viện.

Từ Linh Nghiên, không hiểu sự tình, nhìn tỷ tỷ mình bận rộn chạy ngược chạy xuôi, bĩu môi nói với vẻ khinh thường: “Tỷ tỷ, tỷ tìm nàng ta làm gì? Người lớn thế rồi, trong nhà chẳng lẽ lại lạc?”

Từ Linh Kiều trừng mắt nhìn muội, quát: “Ngươi im ngay! Ngươi thì biết gì? Nhà này đón nàng ta về đương nhiên là có tính toán. Mau giúp ta tìm, bằng không nhà chúng ta e rằng không qua khỏi cửa ải này đâu!”

Từ Linh Nghiên bực bội đáp: “Không qua được cửa ải gì chứ? Nàng ta thì liên quan gì đến chúng ta…”

Linh Kiều không nhịn được nữa, kéo muội muội đến gần, ghé tai nói nhỏ mấy câu, sau đó nghiêm giọng: “Bây giờ, mau đi tìm!”

Từ Linh Nghiên mở to mắt, cuối cùng cũng hiểu ra. Nàng ta đứng sững người một lúc, rồi cũng cuống cuồng đi tìm cùng tỷ tỷ.

Mặt trời đã lên cao, nhà họ Từ tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Linh Phủ. Mọi người tụ họp tại chính sảnh. Sắc mặt Từ Bách Hưng càng thêm u ám. Toàn bộ sự việc lần này đều do hắn mong muốn kết giao với quản gia quyền lực của phủ thứ sử mà ra.

Mấy năm qua, hắn chỉ là một sai dịch nhỏ ở huyện nha, nhờ ôm được đùi của huyện thừa mà leo lên chức Tư hộ tá, quản lý tiền thuế, hộ khẩu và ruộng đất của huyện Sở Ấp, từ đó dùng đủ “thủ đoạn” để phát tài.

Nhưng Từ Bách Hưng thừa biết chỉ dựa vào huyện thừa thì chưa đủ, muốn tiến xa hơn, nhất định phải tìm được một chỗ dựa lớn hơn.

Hắn đã dày công tính toán, chờ đợi, mới có cơ hội kết giao với quản gia họ Tào lần này. Vốn tưởng kế hoạch đơn giản, rõ ràng, ai ngờ giờ thì hoàn toàn hỏng bét!

Nhớ lại sắc mặt lúc rời đi của Tào quản gia, lòng hắn vừa gấp vừa sợ, giận dữ đập mạnh tay xuống bàn trà bên cạnh, làm chén trà rơi vỡ tan tành. Hai tỷ muội họ Từ run b.ắ.n người, chỉ biết nhìn mẹ mình – Vệ thị – với ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện