Sau một thoáng ngưng lại, Khuất Nguyên Đình dời ánh mắt về cánh tay bị thương của Linh Phủ.
Trong lòng hắn dấy lên một cuộn sóng sục sôi, đáy mắt ẩn giấu một tầng xót xa vô hạn.
Bao lời nghẹn trong ngực, nhưng chẳng thốt ra được một câu.
Chắc hẳn rất đau? Cánh tay nàng gầy yếu như vậy, vết đao kia sâu đến mức nào? Hắn không nhìn thấy, lòng càng thêm lo lắng.
Nghĩ đến tình ý Linh Phủ âm thầm bảo vệ hắn trên đường, nghĩ đến việc nàng nhiều lần xông vào hiểm nguy vì hắn, thậm chí giữa nơi đông người đã đứng ra tranh luận cho hắn…
Tim hắn vừa chua xót vừa ngọt ngào, mà trong ngọt lại pha lẫn đắng cay.
Hắn sớm đã hiểu lòng mình, có lẽ từ rất lâu trước đây, ở một thời khắc nào đó, hắn đã yêu nàng.
Giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ lần đầu gặp mặt, trái tim hắn đã không tự chủ mà rung động.
Nhưng Linh Phủ đối với hắn cảm giác ra sao?
Nàng luôn giữ một khoảng cách vừa phải, khiến hắn muốn tiến thêm một bước cũng thật khó khăn.
Nhưng nàng lại luôn ở bên hắn, cùng chịu khổ, cùng chia ngọt bùi; lúc nguy cấp thậm chí còn vì hắn mà đứng ra bảo vệ.
Nói là vô tình, nhưng lại hữu ý… Linh Phủ, rốt cuộc lòng nàng là như thế nào?
Thấy Khuất Nguyên Đình cứ nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương của mình một lúc lâu, Linh Phủ ngẩng lên, mỉm cười nói:
“Nguyên Đình huynh, không nghiêm trọng đến thế đâu. Đại phu bảo, nhiều nhất bảy ngày là khỏi.”
Khuất Nguyên Đình sực tỉnh từ mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, hắn khẽ hắng giọng, nói:
“Bảy ngày này, mỗi khi đại phu thay thuốc, nhớ gọi ta.”
“Được.” Linh Phủ đáp.
Hắn muốn nhìn thì cứ nhìn đi, để hắn khỏi phải nhíu mày mãi, cứ như thể nàng bị thương nặng không qua khỏi vậy.
Trong lòng Khuất Nguyên Đình có chút vui mừng lướt qua, nàng không từ chối, phải chăng điều đó có nghĩa khoảng cách giữa họ đã thu hẹp, đã biến mất?
Linh Phủ không biết những cảm xúc lo âu và phỏng đoán trong lòng Khuất Nguyên Đình, nhưng nàng cảm thấy khuya thế này mà hắn vẫn ở trong phòng nàng thì không hợp lý chút nào, mà hai nha hoàn cũng không có mặt…
“Nguyên Đình huynh mấy ngày nay bôn ba vất vả, hẳn rất mệt rồi. Hay là sớm nghỉ ngơi một chút.” Linh Phủ uyển chuyển đuổi khách.
Khuất Nguyên Đình còn bao nhiêu điều muốn nói với nàng, nhưng nghĩ đến việc nàng bị thương, cần nghỉ ngơi, hắn đành gật đầu.
“Đợi khi nàng lành thương, ta có chuyện muốn nói với nàng.” (Từ khúc này, mình sẽ thây đổi cách xưng hô của Huyện lệnh đại nhân chúng ta với Từ Linh Phủ nhé, ‘ngươi’ chuyển thàng ‘nàng’. Vì lúc này, đại nhân của chúng ta đã hiểu ra lòng mình nên thây đổi xưng hô thân mât hơn là hợp lý – Lời Editor)
“Có việc sao?”
Linh Phủ nói: “Thương tích của ta không đáng ngại, Nguyên Đình huynh nếu có việc gấp thì cứ nói.”
“Cũng không phải chuyện gấp gì, chỉ là muốn nói cho nàng biết.” Hắn dịu dàng nhìn nàng. “Những ngày này, nàng cứ nghỉ ngơi tốt trong nội nha. Có việc gì, ta sẽ bảo bọn Trình Duệ xử lý.”
“Bọn Trình Duệ?” A, đúng rồi! Linh Phủ đột nhiên nghĩ, đây có lẽ là cơ hội để cùng Khuất Nguyên Đình bàn bạc về một số ý tưởng liên quan đến công việc sắp tới của mình.
“Ta cũng có chuyện muốn bàn với Nguyên Đình huynh.”
Khóe môi Khuất Nguyên Đình nở một nụ cười:
“Ngày mai, giữa trưa sau khi tan việc, ta sẽ về tìm nàng.”
Linh Phủ khẽ gật đầu.
Ở góc tường không xa, hai cái đầu thò ra, Trình Duệ dùng vai huých nhẹ Triệu bá:
“Triệu bá, người đã lớn tuổi như vậy mà còn học người nghe lén, thật không tốt chút nào!”
“Ngươi còn dám nói!” Triệu bá vỗ mạnh vào đầu Trình Duệ:
“Tiểu tử nhà ngươi càng ngày càng không có quy củ, sao lại đi nghe trộm công tử nói chuyện?”
Trình Duệ không phục, cãi lại:
“Nói ta thì nói, còn người đây tính là gì? Với lại, ta đâu có cố ý nghe, chẳng qua muốn ra ngoài luyện võ tiêu thực, đúng lúc thấy công tử đi vào thôi mà.”
Triệu bá trợn mắt:
“Ta đây là đang giám sát ngươi… Nhìn xem, công tử ra rồi kìa!”
Hắn vừa định nhắc Trình Duệ mau rời đi, thì phát hiện bên cạnh đã trống không.
"Tiểu tử thối, trốn nhanh đấy!" Triệu bá buột miệng mắng một câu. Thấy Khuất Nguyên Đình đi đến, ông lập tức đứng thẳng người, bước ra nghênh đón.
"Công tử, những ngày ngài không ở đây, lão nô đã tìm hiểu kỹ mọi việc trong nội nha. Sau này công tử có việc gì, chỉ cần phân phó, lão nô nhất định lo liệu chu toàn."
"Triệu bá, sao vẫn còn tự xưng lão nô? Mẫu thân sớm đã trả lại thân phận cho bá rồi mà." Khuất Nguyên Đình chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi.
Triệu bá cười đáp:
"Phu nhân nhân từ, ta đã quen tự xưng như vậy. Nay ta là quản gia bên cạnh huyện lệnh đại nhân, dù tự gọi là nô, cũng chẳng ai trong nội nha dám không nể mặt lão Triệu ta."
Khuất Nguyên Đình khẽ cười. Triệu bá là người hầu lâu năm trong nhà, trung thành và cần mẫn thì không cần bàn cãi. Quan trọng nhất là thời điểm nam hạ, Triệu bá lập được nhiều công lao, nhiều lần phát hiện nguy hiểm trước, giúp Khuất gia tránh khỏi giặc cướp xâm phạm.
Vì vậy, Khuất phu nhân cảm kích Triệu bá, đã trả lại thân phận cho ông, để ông trở thành lương dân.
Nhưng Triệu bá đã gắn bó cả đời với Khuất gia, quen sống dưới mái nhà này, lại thêm ngoại giới chẳng mấy bình yên, nên vẫn tình nguyện ở lại làm việc.
Triệu bá nhìn nghiêng về phía công tử, nói:
"Còn một việc muốn thỉnh ý công tử. Một thời gian nữa, phu nhân sẽ đến đây. Chỗ ở của phu nhân có cần chuẩn bị trước không?"
Khuất Nguyên Đình tùy ý đáp:
"Đương nhiên cần chuẩn bị. Chuyện này làm phiền Triệu bá vất vả thêm."
"Đó là việc nên làm. Chỉ là không biết công tử định sắp xếp cho phu nhân ở nơi nào?"
Trong nội nha có hai khu nhà chính. Nơi ở tốt nhất trong khu trước ngoài chỗ công tử đang dùng chính là gian của Linh Phủ cô nương.
Khuất Nguyên Đình suy nghĩ một chút rồi nói:
"Sắp xếp ở hậu viện đi. Mẫu thân thích sự yên tĩnh, nơi đó ít người quấy rầy, lại đầy đủ ánh sáng."
"Dạ." Triệu bá đáp lời.
Hậu viện quả là tốt, chỉ có điều hơi xa nơi công tử ở một chút, không thân cận như gian của Linh Phủ cô nương.
Hừm, thật ra ông chỉ muốn thử thăm dò xem công tử và Linh Phủ cô nương là thế nào.
Công tử nhà ông, ông biết rất rõ. Từ trước đến nay luôn giữ mình, không dây dưa với những chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Ngay cả trước biểu muội Tiết Hoàn Thiến, công tử cũng luôn giữ lễ nghiêm chỉnh. Năm đó đồng hành với công chúa Thọ An xinh đẹp diễm lệ, ở chung nhiều tháng, cũng chẳng có bất kỳ hành động thất lễ nào.
Vị công tử này từng khiến Triệu bá có lúc lo ngại… liệu công tử có quá “đoan chính” hay không.
Nhưng vị công tử ấy, tại sao lại vào phòng cô nương người ta giữa đêm khuya?
Liệu đây vẫn là cùng một Khuất công tử mà ông biết không?
Ông không khỏi suy nghĩ nhiều, vì lẽ ông phải lo trước những điều mẫu thân công tử còn chưa thấy. Nếu công tử thực sự có tình ý với Linh Phủ cô nương thì…
Triệu bá, người đã lo toan cả đời, lặng lẽ lắc đầu khi đi theo sau công tử.
---
Hôm sau, Khuất Nguyên Đình lên công đường, đem danh sách do tư hộ tá lập ra giao cho hai người còn lại, lệnh họ trong thời gian nhanh nhất phải kiểm tra toàn bộ, làm rõ các vụ mua bán không hợp lý và những tranh chấp điền sản bị phân sai lệch.
Hai vị tư hộ tá cung kính lĩnh mệnh rồi nhanh chóng đi thực hiện.
Làm sao dám không nghiêm túc chứ? Hãy nhìn kết cục của Phí huyện úy và Từ tư hộ tá!
Còn bên trong rốt cuộc bao nhiêu liên quan đến Phan gia thì liên quan gì đến họ? Nhà họ Phan không đến báo cáo với họ, không biết thì không có tội!
Về phần Tưởng huyện thừa, không thấy huyện lệnh đại nhân đến chào hỏi một câu cũng không có sao? Rõ ràng là định làm lơ Tưởng huyện thừa rồi.
Nhìn xem, Phí huyện úy và Từ tư hộ tá bám vào Tưởng huyện thừa thì có kết cục thế nào?
Vẫn là nên mở to mắt mà làm tốt việc thôi!
Tâm trạng của hai tư hộ tá phần nào phản ánh tâm thế của đa phần mọi người trong huyện nha lúc này.
Khuất Nguyên Đình lệnh người dán bố cáo, hễ ba năm gần đây có tranh chấp ruộng đất, đều có thể đến huyện nha trình báo, sẽ do huyện lệnh đại nhân tự mình thẩm tra định đoạt.
Tin tức vừa ra, lập tức trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của bá tánh.
Trong đó, câu chuyện nhà Thái nương tử được quan tâm hơn cả.
Là trường hợp duy nhất nhiều năm nay chưa từng bị cướp đoạt ruộng đất, Thái nương tử ẵm theo tiểu Quả Nhi, chia sẻ với bà con láng giềng nghe ngóng tình hình. Bà kể lại huyện lệnh đại nhân và tiểu thư nhà Từ tiến sĩ đã làm thế nào đòi lại công bằng cho mình, trừng trị những phường lại lệ hung hãn, ác độc, còn đặc biệt bảo vệ bà. Lời kể khiến mọi người tấm tắc ngợi khen không ngớt.
Trong lòng hắn dấy lên một cuộn sóng sục sôi, đáy mắt ẩn giấu một tầng xót xa vô hạn.
Bao lời nghẹn trong ngực, nhưng chẳng thốt ra được một câu.
Chắc hẳn rất đau? Cánh tay nàng gầy yếu như vậy, vết đao kia sâu đến mức nào? Hắn không nhìn thấy, lòng càng thêm lo lắng.
Nghĩ đến tình ý Linh Phủ âm thầm bảo vệ hắn trên đường, nghĩ đến việc nàng nhiều lần xông vào hiểm nguy vì hắn, thậm chí giữa nơi đông người đã đứng ra tranh luận cho hắn…
Tim hắn vừa chua xót vừa ngọt ngào, mà trong ngọt lại pha lẫn đắng cay.
Hắn sớm đã hiểu lòng mình, có lẽ từ rất lâu trước đây, ở một thời khắc nào đó, hắn đã yêu nàng.
Giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ lần đầu gặp mặt, trái tim hắn đã không tự chủ mà rung động.
Nhưng Linh Phủ đối với hắn cảm giác ra sao?
Nàng luôn giữ một khoảng cách vừa phải, khiến hắn muốn tiến thêm một bước cũng thật khó khăn.
Nhưng nàng lại luôn ở bên hắn, cùng chịu khổ, cùng chia ngọt bùi; lúc nguy cấp thậm chí còn vì hắn mà đứng ra bảo vệ.
Nói là vô tình, nhưng lại hữu ý… Linh Phủ, rốt cuộc lòng nàng là như thế nào?
Thấy Khuất Nguyên Đình cứ nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương của mình một lúc lâu, Linh Phủ ngẩng lên, mỉm cười nói:
“Nguyên Đình huynh, không nghiêm trọng đến thế đâu. Đại phu bảo, nhiều nhất bảy ngày là khỏi.”
Khuất Nguyên Đình sực tỉnh từ mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, hắn khẽ hắng giọng, nói:
“Bảy ngày này, mỗi khi đại phu thay thuốc, nhớ gọi ta.”
“Được.” Linh Phủ đáp.
Hắn muốn nhìn thì cứ nhìn đi, để hắn khỏi phải nhíu mày mãi, cứ như thể nàng bị thương nặng không qua khỏi vậy.
Trong lòng Khuất Nguyên Đình có chút vui mừng lướt qua, nàng không từ chối, phải chăng điều đó có nghĩa khoảng cách giữa họ đã thu hẹp, đã biến mất?
Linh Phủ không biết những cảm xúc lo âu và phỏng đoán trong lòng Khuất Nguyên Đình, nhưng nàng cảm thấy khuya thế này mà hắn vẫn ở trong phòng nàng thì không hợp lý chút nào, mà hai nha hoàn cũng không có mặt…
“Nguyên Đình huynh mấy ngày nay bôn ba vất vả, hẳn rất mệt rồi. Hay là sớm nghỉ ngơi một chút.” Linh Phủ uyển chuyển đuổi khách.
Khuất Nguyên Đình còn bao nhiêu điều muốn nói với nàng, nhưng nghĩ đến việc nàng bị thương, cần nghỉ ngơi, hắn đành gật đầu.
“Đợi khi nàng lành thương, ta có chuyện muốn nói với nàng.” (Từ khúc này, mình sẽ thây đổi cách xưng hô của Huyện lệnh đại nhân chúng ta với Từ Linh Phủ nhé, ‘ngươi’ chuyển thàng ‘nàng’. Vì lúc này, đại nhân của chúng ta đã hiểu ra lòng mình nên thây đổi xưng hô thân mât hơn là hợp lý – Lời Editor)
“Có việc sao?”
Linh Phủ nói: “Thương tích của ta không đáng ngại, Nguyên Đình huynh nếu có việc gấp thì cứ nói.”
“Cũng không phải chuyện gấp gì, chỉ là muốn nói cho nàng biết.” Hắn dịu dàng nhìn nàng. “Những ngày này, nàng cứ nghỉ ngơi tốt trong nội nha. Có việc gì, ta sẽ bảo bọn Trình Duệ xử lý.”
“Bọn Trình Duệ?” A, đúng rồi! Linh Phủ đột nhiên nghĩ, đây có lẽ là cơ hội để cùng Khuất Nguyên Đình bàn bạc về một số ý tưởng liên quan đến công việc sắp tới của mình.
“Ta cũng có chuyện muốn bàn với Nguyên Đình huynh.”
Khóe môi Khuất Nguyên Đình nở một nụ cười:
“Ngày mai, giữa trưa sau khi tan việc, ta sẽ về tìm nàng.”
Linh Phủ khẽ gật đầu.
Ở góc tường không xa, hai cái đầu thò ra, Trình Duệ dùng vai huých nhẹ Triệu bá:
“Triệu bá, người đã lớn tuổi như vậy mà còn học người nghe lén, thật không tốt chút nào!”
“Ngươi còn dám nói!” Triệu bá vỗ mạnh vào đầu Trình Duệ:
“Tiểu tử nhà ngươi càng ngày càng không có quy củ, sao lại đi nghe trộm công tử nói chuyện?”
Trình Duệ không phục, cãi lại:
“Nói ta thì nói, còn người đây tính là gì? Với lại, ta đâu có cố ý nghe, chẳng qua muốn ra ngoài luyện võ tiêu thực, đúng lúc thấy công tử đi vào thôi mà.”
Triệu bá trợn mắt:
“Ta đây là đang giám sát ngươi… Nhìn xem, công tử ra rồi kìa!”
Hắn vừa định nhắc Trình Duệ mau rời đi, thì phát hiện bên cạnh đã trống không.
"Tiểu tử thối, trốn nhanh đấy!" Triệu bá buột miệng mắng một câu. Thấy Khuất Nguyên Đình đi đến, ông lập tức đứng thẳng người, bước ra nghênh đón.
"Công tử, những ngày ngài không ở đây, lão nô đã tìm hiểu kỹ mọi việc trong nội nha. Sau này công tử có việc gì, chỉ cần phân phó, lão nô nhất định lo liệu chu toàn."
"Triệu bá, sao vẫn còn tự xưng lão nô? Mẫu thân sớm đã trả lại thân phận cho bá rồi mà." Khuất Nguyên Đình chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi.
Triệu bá cười đáp:
"Phu nhân nhân từ, ta đã quen tự xưng như vậy. Nay ta là quản gia bên cạnh huyện lệnh đại nhân, dù tự gọi là nô, cũng chẳng ai trong nội nha dám không nể mặt lão Triệu ta."
Khuất Nguyên Đình khẽ cười. Triệu bá là người hầu lâu năm trong nhà, trung thành và cần mẫn thì không cần bàn cãi. Quan trọng nhất là thời điểm nam hạ, Triệu bá lập được nhiều công lao, nhiều lần phát hiện nguy hiểm trước, giúp Khuất gia tránh khỏi giặc cướp xâm phạm.
Vì vậy, Khuất phu nhân cảm kích Triệu bá, đã trả lại thân phận cho ông, để ông trở thành lương dân.
Nhưng Triệu bá đã gắn bó cả đời với Khuất gia, quen sống dưới mái nhà này, lại thêm ngoại giới chẳng mấy bình yên, nên vẫn tình nguyện ở lại làm việc.
Triệu bá nhìn nghiêng về phía công tử, nói:
"Còn một việc muốn thỉnh ý công tử. Một thời gian nữa, phu nhân sẽ đến đây. Chỗ ở của phu nhân có cần chuẩn bị trước không?"
Khuất Nguyên Đình tùy ý đáp:
"Đương nhiên cần chuẩn bị. Chuyện này làm phiền Triệu bá vất vả thêm."
"Đó là việc nên làm. Chỉ là không biết công tử định sắp xếp cho phu nhân ở nơi nào?"
Trong nội nha có hai khu nhà chính. Nơi ở tốt nhất trong khu trước ngoài chỗ công tử đang dùng chính là gian của Linh Phủ cô nương.
Khuất Nguyên Đình suy nghĩ một chút rồi nói:
"Sắp xếp ở hậu viện đi. Mẫu thân thích sự yên tĩnh, nơi đó ít người quấy rầy, lại đầy đủ ánh sáng."
"Dạ." Triệu bá đáp lời.
Hậu viện quả là tốt, chỉ có điều hơi xa nơi công tử ở một chút, không thân cận như gian của Linh Phủ cô nương.
Hừm, thật ra ông chỉ muốn thử thăm dò xem công tử và Linh Phủ cô nương là thế nào.
Công tử nhà ông, ông biết rất rõ. Từ trước đến nay luôn giữ mình, không dây dưa với những chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Ngay cả trước biểu muội Tiết Hoàn Thiến, công tử cũng luôn giữ lễ nghiêm chỉnh. Năm đó đồng hành với công chúa Thọ An xinh đẹp diễm lệ, ở chung nhiều tháng, cũng chẳng có bất kỳ hành động thất lễ nào.
Vị công tử này từng khiến Triệu bá có lúc lo ngại… liệu công tử có quá “đoan chính” hay không.
Nhưng vị công tử ấy, tại sao lại vào phòng cô nương người ta giữa đêm khuya?
Liệu đây vẫn là cùng một Khuất công tử mà ông biết không?
Ông không khỏi suy nghĩ nhiều, vì lẽ ông phải lo trước những điều mẫu thân công tử còn chưa thấy. Nếu công tử thực sự có tình ý với Linh Phủ cô nương thì…
Triệu bá, người đã lo toan cả đời, lặng lẽ lắc đầu khi đi theo sau công tử.
---
Hôm sau, Khuất Nguyên Đình lên công đường, đem danh sách do tư hộ tá lập ra giao cho hai người còn lại, lệnh họ trong thời gian nhanh nhất phải kiểm tra toàn bộ, làm rõ các vụ mua bán không hợp lý và những tranh chấp điền sản bị phân sai lệch.
Hai vị tư hộ tá cung kính lĩnh mệnh rồi nhanh chóng đi thực hiện.
Làm sao dám không nghiêm túc chứ? Hãy nhìn kết cục của Phí huyện úy và Từ tư hộ tá!
Còn bên trong rốt cuộc bao nhiêu liên quan đến Phan gia thì liên quan gì đến họ? Nhà họ Phan không đến báo cáo với họ, không biết thì không có tội!
Về phần Tưởng huyện thừa, không thấy huyện lệnh đại nhân đến chào hỏi một câu cũng không có sao? Rõ ràng là định làm lơ Tưởng huyện thừa rồi.
Nhìn xem, Phí huyện úy và Từ tư hộ tá bám vào Tưởng huyện thừa thì có kết cục thế nào?
Vẫn là nên mở to mắt mà làm tốt việc thôi!
Tâm trạng của hai tư hộ tá phần nào phản ánh tâm thế của đa phần mọi người trong huyện nha lúc này.
Khuất Nguyên Đình lệnh người dán bố cáo, hễ ba năm gần đây có tranh chấp ruộng đất, đều có thể đến huyện nha trình báo, sẽ do huyện lệnh đại nhân tự mình thẩm tra định đoạt.
Tin tức vừa ra, lập tức trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của bá tánh.
Trong đó, câu chuyện nhà Thái nương tử được quan tâm hơn cả.
Là trường hợp duy nhất nhiều năm nay chưa từng bị cướp đoạt ruộng đất, Thái nương tử ẵm theo tiểu Quả Nhi, chia sẻ với bà con láng giềng nghe ngóng tình hình. Bà kể lại huyện lệnh đại nhân và tiểu thư nhà Từ tiến sĩ đã làm thế nào đòi lại công bằng cho mình, trừng trị những phường lại lệ hung hãn, ác độc, còn đặc biệt bảo vệ bà. Lời kể khiến mọi người tấm tắc ngợi khen không ngớt.
Danh sách chương