Đi theo con đường ngầm kéo dài, cuối cùng bọn họ đến trước một cánh cửa lớn được đúc từ song sắt.
Bên trong cánh cửa sắt, ánh đèn sáng trưng, khác biệt hoàn toàn với bóng tối âm u mà họ vừa đi qua, như thể bước vào một thế giới khác.
Sòng bạc ngầm này không ngờ lại chia làm hai tầng, bên trong tiếng người huyên náo, các con bạc tụ tập trước từng bàn chơi, hô hào, la hét, giơ tay chỉ trỏ.
Từ Linh Phủ thoáng nhìn qua, đã thấy các trò đánh bài, chơi cờ, ném hồ, đấu gà cùng đủ loại trò bạc khác, nhưng đông đúc và náo nhiệt nhất vẫn là trò lắc xúc xắc đơn giản mà trực tiếp.
Đây chính là một sòng bạc ngầm ở huyện Sở Ấp, thiên đường tụ họp của đám con bạc chốn thị thành.
Về chuyện cờ bạc, Đại Tuyên triều có thái độ rất "hai mặt". Hoàng tộc, quý tộc, vương công đại thần đều đam mê không kém, mấy vị hoàng đế trước còn từng có những trò bạc mà họ say mê đến mức lừng danh. Ngay cả giáo phường do triều đình mở cũng lấy đó làm thú vui phong lưu, nhưng lại nghiêm cấm dân thường tham gia cờ bạc.
Người vi phạm bị phạt một trăm trượng, nếu tụ tập cờ b.ạ.c để thu lợi sẽ bị tịch thu tài sản, gia sản và xử lý như tội trộm cắp.
Hình phạt nghiêm khắc như vậy, nhưng cơn sóng cờ b.ạ.c vẫn chưa từng bị dập tắt, bởi đây vốn là bản tính của con người.
Tháng năm nóng bức, sòng bạc lại nằm dưới lòng đất kém thông thoáng, người đông đúc, trò chơi kịch liệt, khiến nơi này toát ra một mùi hôi tanh hỗn tạp giữa mồ hôi và mốc meo.
Từ Linh Phủ bản năng dùng tay lau mũi, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám đông.
Đây là một trong nhiều sòng bạc của Phan gia, cũng là nơi mà Khuất Nguyên Đình quyết định làm lớn chuyện.
Khuất Nguyên Đình cùng Từ Linh Phủ bước đến một bàn lắc xúc xắc, nhìn đám người đang đỏ mặt tía tai hò hét "Đại!", "Tiểu!".
Nhà cái liên tiếp mở ba ván "Đại", vui vẻ gom hết đồng tiền trên bàn vào túi, nhưng liếc thấy Khuất Nguyên Đình và Từ Linh Phủ đứng đó khá lâu mà không hò hét hay đặt cược, lại thêm hai người này ăn vận không giống hạng người hay lui tới chốn này, liền nảy sinh nghi ngờ.
Hắn nhe răng cười với Khuất Nguyên Đình:
"Khách quan, đã xem ba ván rồi, sao, vẫn chưa quyết định đặt Đại hay Tiểu à?"
Khuất Nguyên Đình vẻ mặt nghiêm nghị nhìn nhà cái, chẳng thèm đáp lời.
Nhà cái thấy điệu bộ này mà nổi cơn khó chịu. Đám người như hắn vốn kiêm luôn việc làm tay chân giữ trật tự trong sòng bạc, nhìn ra Khuất Nguyên Đình không giống hạng người thật lòng đến chơi, liền trừng mắt quát:
"Ngươi đặt hay không đặt?"
Khuất Nguyên Đình nhàn nhạt đáp:
"Không đặt thì sao?"
"Ta thấy ngươi là cố ý gây chuyện! Dám xem nơi này như chốn xem kịch của ngươi sao? Ngươi có biết đây là địa bàn của ai không?" Nhà cái vươn cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, lắc vai tiến đến trước mặt Khuất Nguyên Đình.
Đám con bạc lập tức tránh ra một lối, xì xào bàn tán bên cạnh.
"Biết chứ!" Một giọng nói ngọt ngào cất lên, Từ Linh Phủ bước ra, cười tươi như hoa với nhà cái:
"Chính vì biết chủ nhân đứng sau sòng bạc này chẳng đáng một xu, bọn ta mới đặc biệt đến đây gây chuyện."
"Con bà nó, muốn c.h.ế.t phải không!" Nhà cái vung nắm đ.ấ.m lao về phía Từ Linh Phủ.
Lần này, Từ Linh Phủ không hề động đậy. Không biết từ lúc nào, nắm đ.ấ.m của nhà cái đã bị đôi bàn tay to lớn của Công Nghiệp Trì giữ c.h.ặ.t trên đầu. Nhà cái thấy tình thế bất lợi, lập tức huýt sáo gọi đám tay chân trong sòng bạc vây lại.
Hà Tân, Mạnh Vũ liền xé toang áo ngoài, để lộ bộ y phục sai dịch, giơ cao thẻ bài quan phủ, lớn tiếng hô:
"Quan phủ thi hành công vụ, mau mau tránh ra!"
Đám con bạc nghe thấy quan phủ đến bắt người, đều sợ hãi bị đánh một trăm trượng, vội vàng chen chúc chạy ra ngoài cửa sắt.
Đám tay chân trong sòng bạc nghe nói có người của quan phủ, nhất thời không dám manh động.
Khuất Nguyên Đình vốn không có ý làm khó đám con bạc, cũng chẳng để tâm, chỉ đi thẳng đến trước mặt nhà cái, lạnh lùng nói:
"Kêu người nhà các ngươi ra đây."
Nhà cái cố nhấc đầu lên, ánh mắt hướng về phía tầng hai. Tại nơi ấy, một kẻ mặc đồ đen, chính là Liên Nhị, đang lạnh lùng nhìn Khuất Nguyên Đình cùng mọi người.
"Liên ca, bọn họ là người của quan phủ!" Nhà cái gào lên.
Liên Nhị thân hình nhẹ như chim, từ tầng hai hạ xuống giữa đại sảnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng Khuất Nguyên Đình.
"Ngươi là ai..."
Ánh mắt Liên Nhị thoáng lấp lánh, như thể đã từng gặp người trước mặt ở đâu.
Khuất Nguyên Đình liền gỡ bỏ bộ râu giả trên mặt, để lộ chân dung thật.
"Là ngươi!" Trong ánh mắt của Liên Nhị ánh lên sự căm hận.
Không ngờ lại là Khuất Nguyên Đình!
Hận thù như sóng lớn cuồn cuộn dâng trào trong lòng hắn, người này, chính là người trước mặt hắn đây, lặng lẽ g.i.ế.t c.h.ế.t đệ đệ của hắn là Liên Tứ, dùng m.á.u của đệ đệ hắn để đổi lấy danh tiếng tốt được người đời ca tụng, nhưng lại biến đệ đệ hắn thành trò cười, thành đối tượng bị mọi người chế nhạo, khinh bỉ!
“Là ngươi g.i.ế.t đệ đệ ta!” Liên Nhị giận dữ quát lớn.
Khuất Nguyên Đình nhìn hắn, không nhận ra người trước mặt, nghe hắn nói vậy liền nhíu mày: “Bản quan chưa từng g.i.ế.t kẻ vô tội. Đệ đệ ngươi là ai?”
“Liên Tứ!”
Khuất Nguyên Đình gật đầu, đáp lời đầy lạnh lùng: “Chính là tên Liên Tứ tội ác tày trời, đột nhập vào nhà g.i.ế.t người. Hắn c.h.ế.t là đáng lắm.”
“Ngươi!” Liên Nhị đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ, lại nghe Khuất Nguyên Đình trước mặt bao người làm nhục đệ đệ đã c.h.ế.t của hắn, lửa giận bùng lên ngút trời. Hắn không quản gì nữa, đưa tay rút nhanh một thanh đơn đao từ thắt lưng, ánh đao loé sáng, lao thẳng về phía cổ họng Khuất Nguyên Đình.
Khuất Nguyên Đình vẫn đứng yên bất động, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh, lớn tiếng quát: “Tên hung đồ to gan, dám hành thích bản huyện lệnh!”
Lúc này, do cửa chính quá hẹp, phần lớn con bạc vẫn chưa thoát ra được. Nghe tiếng quát vang dội kia, mọi người liền ngoái đầu lại nhìn.
Có người lập tức nhận ra Khuất Nguyên Đình.
“Là Khuất huyện lệnh đại nhân! Mau nhìn đi, là Khuất huyện lệnh đại nhân đấy!”
“Ôi trời, Liên Nhị muốn g.i.ế.t Khuất huyện lệnh đại nhân kìa!”
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Biến cố bất ngờ khiến những người đang cuống cuồng chen lấn bỏ chạy liền khựng lại. Một số kẻ gan to đứng lại xem diễn biến, cũng có những người đầu óc tỉnh táo, hiểu rằng không thể để bản thân vướng vào rắc rối nên càng ra sức chen lấn thoát ra ngoài. Thế nhưng chính vì hai luồng người này dồn ép, cả đám lại bị kẹt cứng tại cửa sắt, tiến thoái lưỡng nan.
Thanh đao chỉ còn cách Khuất Nguyên Đình vài phân, hắn vẫn không hề động đậy. Đúng lúc ấy, chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên, thanh đơn đao của Liên Nhị bị c.h.é.m đứt làm đôi, mảnh còn lại bay vèo lên một chiếc bàn bạc.
Liên Nhị ngẩng đầu lên nhìn, thấy một thiếu niên mặt tròn tay cầm bảo đao đáp xuống từ phía trên. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ, thiếu niên ấy đã tung một cước đá thẳng vào cằm hắn.
Liên Nhị loạng choạng ngã nhào xuống đất, lập tức bị Mạnh Vũ và Hà Tân xông đến khống chế, trói gô lại.
Những tên thủ hạ khác thấy Liên Nhị bị bắt thì càng khiếp đảm, không dám tiến lên, đờ người tại chỗ.
Khuất Nguyên Đình lạnh giọng ra lệnh cho Trình Duệ cùng các sai dịch bắt giữ tất cả bọn chúng, áp giải về nha môn.
---
Tin tức đến tai Phan Ngũ lang vào sáng ngày hôm sau.
Nghe nói Khuất Nguyên Đình đã đột kích ba sòng bạc ngầm của mình trong đêm, Phan Ngũ lang gần như không tin nổi vào tai mình.
Sòng bạc nhà hắn kinh doanh đã nhiều năm, dù là sòng bạc ngầm nhưng cũng không phải giấu giếm ai. Con bạc trong thành Sở Ấp chẳng ai là không biết đến.
Sòng bạc là nơi cho vay nặng lãi tự nhiên, nơi này sản sinh vô số tội ác, nhưng đồng thời cũng mang lại nguồn tiền bạc khổng lồ. Đây chính là một trong những nguồn thu nhập quan trọng của Phan gia.
Hắn làm sao ngờ được Khuất Nguyên Đình lại dám ra tay với mình. Cho dù Doãn Văn Trân có bắt được vài thuộc hạ mà hắn phái đi, nhưng thế lực của Phan gia trong triều đình vẫn còn nguyên vẹn, hắn lấy đâu ra can đảm chứ? “Công tử, bây giờ chúng ta phải làm sao?” A Chất đứng bên thấp giọng hỏi.
Là một trong những thân tín đắc lực của Phan Ngũ lang, A Chất và Liên Nhị mỗi người phụ trách một phần sinh ý của Phan gia trong thành.
Phan gia kinh doanh bao năm qua, lại được quan phủ bao che, việc buôn bán từ lâu đã chẳng cần họ phải tự mình ra tay nữa. Tối qua, Liên Nhị chỉ là đi tuần tra một sòng bạc như thường lệ, vậy mà lại bị Khuất Nguyên Đình bắt được.
Thấy thỏ chết, cáo cũng phải buồn, trong lòng A Chất không khỏi hoang mang. Nghĩ đến việc đệ đệ của Liên Nhị là Liên Tứ, c.h.ế.t dưới tay Khuất Nguyên Đình mà không một lời giải thích, một luồng khí lạnh bất giác chạy dọc sống lưng hắn.
Phan Ngũ lang còn chưa kịp lên tiếng thì đã có gia nhân vội vàng chạy vào bẩm báo: “Công tử, quan sai đến rồi!”
Phan Ngũ lang giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy hai sai dịch cầm lệnh bài bước vào đại sảnh.
Bên trong cánh cửa sắt, ánh đèn sáng trưng, khác biệt hoàn toàn với bóng tối âm u mà họ vừa đi qua, như thể bước vào một thế giới khác.
Sòng bạc ngầm này không ngờ lại chia làm hai tầng, bên trong tiếng người huyên náo, các con bạc tụ tập trước từng bàn chơi, hô hào, la hét, giơ tay chỉ trỏ.
Từ Linh Phủ thoáng nhìn qua, đã thấy các trò đánh bài, chơi cờ, ném hồ, đấu gà cùng đủ loại trò bạc khác, nhưng đông đúc và náo nhiệt nhất vẫn là trò lắc xúc xắc đơn giản mà trực tiếp.
Đây chính là một sòng bạc ngầm ở huyện Sở Ấp, thiên đường tụ họp của đám con bạc chốn thị thành.
Về chuyện cờ bạc, Đại Tuyên triều có thái độ rất "hai mặt". Hoàng tộc, quý tộc, vương công đại thần đều đam mê không kém, mấy vị hoàng đế trước còn từng có những trò bạc mà họ say mê đến mức lừng danh. Ngay cả giáo phường do triều đình mở cũng lấy đó làm thú vui phong lưu, nhưng lại nghiêm cấm dân thường tham gia cờ bạc.
Người vi phạm bị phạt một trăm trượng, nếu tụ tập cờ b.ạ.c để thu lợi sẽ bị tịch thu tài sản, gia sản và xử lý như tội trộm cắp.
Hình phạt nghiêm khắc như vậy, nhưng cơn sóng cờ b.ạ.c vẫn chưa từng bị dập tắt, bởi đây vốn là bản tính của con người.
Tháng năm nóng bức, sòng bạc lại nằm dưới lòng đất kém thông thoáng, người đông đúc, trò chơi kịch liệt, khiến nơi này toát ra một mùi hôi tanh hỗn tạp giữa mồ hôi và mốc meo.
Từ Linh Phủ bản năng dùng tay lau mũi, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám đông.
Đây là một trong nhiều sòng bạc của Phan gia, cũng là nơi mà Khuất Nguyên Đình quyết định làm lớn chuyện.
Khuất Nguyên Đình cùng Từ Linh Phủ bước đến một bàn lắc xúc xắc, nhìn đám người đang đỏ mặt tía tai hò hét "Đại!", "Tiểu!".
Nhà cái liên tiếp mở ba ván "Đại", vui vẻ gom hết đồng tiền trên bàn vào túi, nhưng liếc thấy Khuất Nguyên Đình và Từ Linh Phủ đứng đó khá lâu mà không hò hét hay đặt cược, lại thêm hai người này ăn vận không giống hạng người hay lui tới chốn này, liền nảy sinh nghi ngờ.
Hắn nhe răng cười với Khuất Nguyên Đình:
"Khách quan, đã xem ba ván rồi, sao, vẫn chưa quyết định đặt Đại hay Tiểu à?"
Khuất Nguyên Đình vẻ mặt nghiêm nghị nhìn nhà cái, chẳng thèm đáp lời.
Nhà cái thấy điệu bộ này mà nổi cơn khó chịu. Đám người như hắn vốn kiêm luôn việc làm tay chân giữ trật tự trong sòng bạc, nhìn ra Khuất Nguyên Đình không giống hạng người thật lòng đến chơi, liền trừng mắt quát:
"Ngươi đặt hay không đặt?"
Khuất Nguyên Đình nhàn nhạt đáp:
"Không đặt thì sao?"
"Ta thấy ngươi là cố ý gây chuyện! Dám xem nơi này như chốn xem kịch của ngươi sao? Ngươi có biết đây là địa bàn của ai không?" Nhà cái vươn cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, lắc vai tiến đến trước mặt Khuất Nguyên Đình.
Đám con bạc lập tức tránh ra một lối, xì xào bàn tán bên cạnh.
"Biết chứ!" Một giọng nói ngọt ngào cất lên, Từ Linh Phủ bước ra, cười tươi như hoa với nhà cái:
"Chính vì biết chủ nhân đứng sau sòng bạc này chẳng đáng một xu, bọn ta mới đặc biệt đến đây gây chuyện."
"Con bà nó, muốn c.h.ế.t phải không!" Nhà cái vung nắm đ.ấ.m lao về phía Từ Linh Phủ.
Lần này, Từ Linh Phủ không hề động đậy. Không biết từ lúc nào, nắm đ.ấ.m của nhà cái đã bị đôi bàn tay to lớn của Công Nghiệp Trì giữ c.h.ặ.t trên đầu. Nhà cái thấy tình thế bất lợi, lập tức huýt sáo gọi đám tay chân trong sòng bạc vây lại.
Hà Tân, Mạnh Vũ liền xé toang áo ngoài, để lộ bộ y phục sai dịch, giơ cao thẻ bài quan phủ, lớn tiếng hô:
"Quan phủ thi hành công vụ, mau mau tránh ra!"
Đám con bạc nghe thấy quan phủ đến bắt người, đều sợ hãi bị đánh một trăm trượng, vội vàng chen chúc chạy ra ngoài cửa sắt.
Đám tay chân trong sòng bạc nghe nói có người của quan phủ, nhất thời không dám manh động.
Khuất Nguyên Đình vốn không có ý làm khó đám con bạc, cũng chẳng để tâm, chỉ đi thẳng đến trước mặt nhà cái, lạnh lùng nói:
"Kêu người nhà các ngươi ra đây."
Nhà cái cố nhấc đầu lên, ánh mắt hướng về phía tầng hai. Tại nơi ấy, một kẻ mặc đồ đen, chính là Liên Nhị, đang lạnh lùng nhìn Khuất Nguyên Đình cùng mọi người.
"Liên ca, bọn họ là người của quan phủ!" Nhà cái gào lên.
Liên Nhị thân hình nhẹ như chim, từ tầng hai hạ xuống giữa đại sảnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng Khuất Nguyên Đình.
"Ngươi là ai..."
Ánh mắt Liên Nhị thoáng lấp lánh, như thể đã từng gặp người trước mặt ở đâu.
Khuất Nguyên Đình liền gỡ bỏ bộ râu giả trên mặt, để lộ chân dung thật.
"Là ngươi!" Trong ánh mắt của Liên Nhị ánh lên sự căm hận.
Không ngờ lại là Khuất Nguyên Đình!
Hận thù như sóng lớn cuồn cuộn dâng trào trong lòng hắn, người này, chính là người trước mặt hắn đây, lặng lẽ g.i.ế.t c.h.ế.t đệ đệ của hắn là Liên Tứ, dùng m.á.u của đệ đệ hắn để đổi lấy danh tiếng tốt được người đời ca tụng, nhưng lại biến đệ đệ hắn thành trò cười, thành đối tượng bị mọi người chế nhạo, khinh bỉ!
“Là ngươi g.i.ế.t đệ đệ ta!” Liên Nhị giận dữ quát lớn.
Khuất Nguyên Đình nhìn hắn, không nhận ra người trước mặt, nghe hắn nói vậy liền nhíu mày: “Bản quan chưa từng g.i.ế.t kẻ vô tội. Đệ đệ ngươi là ai?”
“Liên Tứ!”
Khuất Nguyên Đình gật đầu, đáp lời đầy lạnh lùng: “Chính là tên Liên Tứ tội ác tày trời, đột nhập vào nhà g.i.ế.t người. Hắn c.h.ế.t là đáng lắm.”
“Ngươi!” Liên Nhị đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ, lại nghe Khuất Nguyên Đình trước mặt bao người làm nhục đệ đệ đã c.h.ế.t của hắn, lửa giận bùng lên ngút trời. Hắn không quản gì nữa, đưa tay rút nhanh một thanh đơn đao từ thắt lưng, ánh đao loé sáng, lao thẳng về phía cổ họng Khuất Nguyên Đình.
Khuất Nguyên Đình vẫn đứng yên bất động, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh, lớn tiếng quát: “Tên hung đồ to gan, dám hành thích bản huyện lệnh!”
Lúc này, do cửa chính quá hẹp, phần lớn con bạc vẫn chưa thoát ra được. Nghe tiếng quát vang dội kia, mọi người liền ngoái đầu lại nhìn.
Có người lập tức nhận ra Khuất Nguyên Đình.
“Là Khuất huyện lệnh đại nhân! Mau nhìn đi, là Khuất huyện lệnh đại nhân đấy!”
“Ôi trời, Liên Nhị muốn g.i.ế.t Khuất huyện lệnh đại nhân kìa!”
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Biến cố bất ngờ khiến những người đang cuống cuồng chen lấn bỏ chạy liền khựng lại. Một số kẻ gan to đứng lại xem diễn biến, cũng có những người đầu óc tỉnh táo, hiểu rằng không thể để bản thân vướng vào rắc rối nên càng ra sức chen lấn thoát ra ngoài. Thế nhưng chính vì hai luồng người này dồn ép, cả đám lại bị kẹt cứng tại cửa sắt, tiến thoái lưỡng nan.
Thanh đao chỉ còn cách Khuất Nguyên Đình vài phân, hắn vẫn không hề động đậy. Đúng lúc ấy, chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên, thanh đơn đao của Liên Nhị bị c.h.é.m đứt làm đôi, mảnh còn lại bay vèo lên một chiếc bàn bạc.
Liên Nhị ngẩng đầu lên nhìn, thấy một thiếu niên mặt tròn tay cầm bảo đao đáp xuống từ phía trên. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ, thiếu niên ấy đã tung một cước đá thẳng vào cằm hắn.
Liên Nhị loạng choạng ngã nhào xuống đất, lập tức bị Mạnh Vũ và Hà Tân xông đến khống chế, trói gô lại.
Những tên thủ hạ khác thấy Liên Nhị bị bắt thì càng khiếp đảm, không dám tiến lên, đờ người tại chỗ.
Khuất Nguyên Đình lạnh giọng ra lệnh cho Trình Duệ cùng các sai dịch bắt giữ tất cả bọn chúng, áp giải về nha môn.
---
Tin tức đến tai Phan Ngũ lang vào sáng ngày hôm sau.
Nghe nói Khuất Nguyên Đình đã đột kích ba sòng bạc ngầm của mình trong đêm, Phan Ngũ lang gần như không tin nổi vào tai mình.
Sòng bạc nhà hắn kinh doanh đã nhiều năm, dù là sòng bạc ngầm nhưng cũng không phải giấu giếm ai. Con bạc trong thành Sở Ấp chẳng ai là không biết đến.
Sòng bạc là nơi cho vay nặng lãi tự nhiên, nơi này sản sinh vô số tội ác, nhưng đồng thời cũng mang lại nguồn tiền bạc khổng lồ. Đây chính là một trong những nguồn thu nhập quan trọng của Phan gia.
Hắn làm sao ngờ được Khuất Nguyên Đình lại dám ra tay với mình. Cho dù Doãn Văn Trân có bắt được vài thuộc hạ mà hắn phái đi, nhưng thế lực của Phan gia trong triều đình vẫn còn nguyên vẹn, hắn lấy đâu ra can đảm chứ? “Công tử, bây giờ chúng ta phải làm sao?” A Chất đứng bên thấp giọng hỏi.
Là một trong những thân tín đắc lực của Phan Ngũ lang, A Chất và Liên Nhị mỗi người phụ trách một phần sinh ý của Phan gia trong thành.
Phan gia kinh doanh bao năm qua, lại được quan phủ bao che, việc buôn bán từ lâu đã chẳng cần họ phải tự mình ra tay nữa. Tối qua, Liên Nhị chỉ là đi tuần tra một sòng bạc như thường lệ, vậy mà lại bị Khuất Nguyên Đình bắt được.
Thấy thỏ chết, cáo cũng phải buồn, trong lòng A Chất không khỏi hoang mang. Nghĩ đến việc đệ đệ của Liên Nhị là Liên Tứ, c.h.ế.t dưới tay Khuất Nguyên Đình mà không một lời giải thích, một luồng khí lạnh bất giác chạy dọc sống lưng hắn.
Phan Ngũ lang còn chưa kịp lên tiếng thì đã có gia nhân vội vàng chạy vào bẩm báo: “Công tử, quan sai đến rồi!”
Phan Ngũ lang giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy hai sai dịch cầm lệnh bài bước vào đại sảnh.
Danh sách chương