Cù thị giật mình kêu "A", Từ Linh Phủ quay đầu nhìn, thấy một nam nhân mặc áo vải thô màu nâu, tóc tai bù xù, đang đứng thẳng người – chính là Lư Tam công tử.

Linh Phủ nhíu mày: Người này bị làm sao vậy? Không một tiếng chào hỏi, nói đi là đi, nay trở về thì không qua cửa, lại nhảy từ tường nhà người khác vào!

Chẳng phải quá đáng lắm sao?

Nàng buông cuộn sách, bước tới.

“Ngươi làm mẫu thân ta hoảng sợ rồi.”

Giọng Linh Phủ mang theo vẻ không vui rõ rệt.

Lư Tam công tử nhìn chằm chằm Linh Phủ một lúc lâu, cuối cùng, dưới ánh mắt đối diện của nàng, y khẽ cúi người với Cù thị, như thể muốn tạ lỗi.

Chốc lát sau, y đứng thẳng dậy, sải bước đi về phía tây sương phòng.

Trong sân đầy sách vở, đúng lúc ấy một cơn gió nhẹ thổi qua, vài cuộn sách bị thổi lệch chỗ.

“Đứng lại!”

Thấy hắn sắp giẫm lên một cuộn sách, Linh Phủ quát khẽ, tay theo bản năng sử dụng chiêu bắt giữ, chụp lấy vai y.

Không ngờ người này phản ứng nhanh như điện, chẳng thèm quay đầu, trực tiếp vươn tay bắt lấy tay Linh Phủ, cánh tay còn lại liền vòng qua phản chế.

Linh Phủ lùi lại một bước, hai cánh tay của hai người vừa vặn vướng vào nhau. Đúng vào khoảnh khắc nhanh như sao băng ấy, nàng bỗng kinh ngạc khi nhìn thấy từ sau mái tóc rối tung một đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ u lãnh, tựa như ánh mắt của con sói hoang nơi thảo nguyên hoang vắng, đang chăm chú nhìn mình.

Ánh mắt ấy làm nàng không tự chủ bị cuốn hút, mãi đến khi nhận ra đối phương vẫn đang nắm tay mình, Linh Phủ lập tức vừa bối rối vừa tức giận.

“Buông tay!”

Hắn khẽ buông tay, sâu thẳm nhìn Linh Phủ một lần nữa, rồi xoay người bước vào tây sương phòng.

Linh Phủ hít sâu một hơi, đi theo vào trong.

Cù thị lo lắng, từ phía sau gọi: “Linh Phủ?”

“Mẫu thân, đợi con một lát.”

Trong tây sương phòng vang lên lời này, rồi cửa liền khép lại.

Cù thị ngẩn người, chuyện này là thế nào?

Trong phòng, Linh Phủ nhìn Lư Tam công tử đang ngồi trên tháp. Hắn dường như cũng đang qua mái tóc rối tung mà quan sát nữ tử trước mặt.

“Lư công tử, ta cứ ngỡ lần trước chúng ta đã nói rõ ràng.” Linh Phủ mở lời, “Hôm nay Huyện lệnh đại nhân vừa ghé qua, vốn định hỏi ngươi về dự định sau này, nhưng ngươi lại không ở đây.”

Người đối diện, tóc tai bù xù, cứ thế ngồi yên, không biết có nghe lọt lời nào hay không.

Rõ ràng nghe hiểu, nhưng không đáp!

Thật tức c.h.ế.t mà!

Linh Phủ cố giữ giọng bình tĩnh, kiềm chế: “Lư công tử, là ta đưa ngươi về đây, nay thương tích của ngươi đã khỏi, có thể nói rõ cho ta biết ý định của ngươi không?”

Lư Tam công tử vẫn như vậy, không chút động tĩnh, chỉ nhìn nàng chằm chằm.

A! Thật muốn đánh hắn!

Linh Phủ hít sâu một hơi, nhớ tới những lời đồn về hoàn cảnh bi thảm của Lư Tam công tử, nàng cố đè nén lửa giận trong lòng, nói: “Lư công tử, ta không có ý dò xét quá khứ của ngươi. Dẫu ngươi từng chịu oan khuất lớn thế nào, bị giày vò ra sao, thì một nam nhân sinh ra giữa trời đất, hoặc là có thù báo thù, có oán báo oán, hoặc là buông bỏ quá khứ, sống một cuộc đời yên ổn.”

Ánh mắt nàng khẽ lay động, sâu xa nhìn người nam nhân đối diện.

"Đời người đều có đường đi, đều đáng được tôn trọng. Đáng sợ nhất chính là đứng giữa lưng chừng, chỉ biết dày vò chính mình. Ai đối đãi ngươi bằng thiện ý, ngươi lại chỉ đáp lại bằng hờn giận!"

Nói xong, Từ Linh Phủ xoay người mở cửa bước ra ngoài.

Ra đến sân, nàng hít sâu mấy hơi, rồi mới nói với Cù thị:

"Mẫu thân, con muốn thương lượng với người một chuyện. Tháng này số tiền giao cho nhà có thể để con dùng trước không?"

Cù thị sững sờ gật đầu…

Một lát sau, Từ Linh Phủ lại bước vào tây sương phòng, đặt xuống bàn bốn quan tiền.

"Lư công tử, người đi cao, nước chảy thấp. Đây là tấm lòng cuối cùng ta có thể làm vì ngươi. Mong rằng ngày sau ngươi được bình an, thuận ý."

Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại nhìn hắn, chỉ xoay người rời khỏi phòng.

Cù thị lo lắng nhìn sắc mặt Từ Linh Phủ:

"Con với hắn sao rồi? Hắn không làm gì con đấy chứ?"

Từ Linh Phủ mỉm cười:

"Không có gì đâu mẫu thân. Chúng ta tiếp tục phơi sách thôi."

Hai mẹ con lại đồng lòng phơi sách. Trong lúc đó, tiếng nói cười vang lên hòa cùng hương gió nhẹ.

Lúc này, trong tây sương phòng, đôi mắt như sói kia chỉ lặng lẽ nhìn về phía sân…

Điền bà tử mãi đến đầu giờ Ngọ mới trở về, xách theo t.hịt cá tất tả bước vào bếp.

Từ Linh Phủ từ đống sách nhặt ra một cuốn “Lữ Thị Xuân Thu”, một cuốn “Phạm Thắng Chi Thư”, và một cuốn “Tề Dân Yếu Thuật”, tâm trạng mãn nguyện cùng Cù thị vào phòng uống trà, nghỉ ngơi.

Sau bữa trưa, Cù thị vào phòng nghỉ, còn Từ Linh Phủ lại cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Nàng tự mình kéo một chiếc ghế mây ra, ngồi dưới tán cây hạnh trong sân, một bên đọc “Tề Dân Yếu Thuật”, một bên trông chừng sách phơi khắp sân.

Đây là những báu vật quý giá của thời đại này!

Tiếng chim hót thưa thớt, hương nhạt của cây cỏ, nàng ngồi trong sân nhà, lắng nghe tiếng gió lật nhẹ từng trang sách, mở rộng cuốn nông thư thấm đượm mực tàu, lòng nàng trở nên tĩnh lặng và thong dong…

Nhưng càng đọc, sắc mặt nàng càng thay đổi, tâm trạng cũng dần trở nên khác lạ, cả thân người cũng dần ngồi thẳng lên.

Đây là cuốn nông thư đầu tiên nàng đọc. Ban đầu nàng nghĩ nó sẽ khô khan và nhàm chán, nhưng mới lật vài trang, nàng đã bị tấm lòng nhân hậu ẩn chứa giữa từng con chữ lay động đến tận đáy lòng!

“Tề dân vô cái tàng”, “Nhất nông bất canh, dân hữu cơ giả; nhất nữ bất chức, dân hữu hàn giả.”

Vị Giả thái thú triều trước, vì mong dân không đói không rét, đã hao tổn tâm huyết, đi khắp nơi tìm hiểu dân tình, tổng kết kinh nghiệm, chép đầy đủ mọi khía cạnh của đời sống sản xuất.

Từ nông canh đến chế tạo tương giấm, từ chăn nuôi đến mục mã, có thể nói là bao trùm cả nông, lâm, mục, phụ, ngư.

Vị ấy còn đặc biệt nhấn mạnh đến việc đổi mới kỹ thuật nông nghiệp, nhắc nhở quan lại mục dân đừng hồ đồ bất tài, lười biếng bảo thủ, an phận, mà phải rèn luyện tư duy và kỹ năng để thúc đẩy sản xuất.

"Phu tài hóa chi sinh, ký gian nan hĩ, dụng chi hựu vô tiết; phàm nhân chi tính, hiếu lười đãi hĩ, suất chi hựu bất đốc; gia dĩ chính lệnh thất sở, thủy hạn vi tai, nhất cốc bất đăng, tư hủ tương kế. (*)"

(*) Tạm dịch "Của cải, tiền tài sinh ra vốn đã khó khăn, sử dụng lại không có chừng mực; bản tính con người thường thích lười biếng, hướng dẫn lại chẳng nghiêm khắc; lại thêm chính lệnh ban hành không đúng chỗ, lũ lụt, hạn hán gây họa, một mùa màng không thu hoạch được, xác c.h.ế.t chất chồng, thối rữa nối tiếp.

Từng câu từng chữ như tiếng chuông thức tỉnh lòng người!

Trước khi xuyên đến đây, những lời này không thể khiến nàng có cảm nhận sâu sắc như lúc này. Người sống ở đô thị hiện đại rất khó trực tiếp cảm nhận được thảm họa nông nghiệp ảnh hưởng đến đời sống của mình ra sao.

Nhưng bây giờ, khi bản thân là người của thời đại này, Từ Linh Phủ thực sự cảm nhận được sự mong manh của sức chống chọi trước rủi ro mà dân chúng phải đối mặt.

Nhà không có dư dả, không có bảo hiểm xã hội, thiên tai lũ lụt hay hạn hán luôn rình rập. Chỉ cần một vụ mùa mất trắng, sẽ kéo theo những t.h.i t.h.ể c.h.ế.t đói thối rữa dọc đường.

Với những nơi như huyện Sở Ấp, từng chịu tàn phá của chiến tranh, nỗi khổ của bách tính lại càng trăm bề.

Nếu không phải mùa giáp hạt vừa rồi, nhờ có Khuất Nguyên Đình quyết đoán cho vay lương cứu dân, thì mùa thu này, Sở Ấp e rằng đã đầy rẫy cảnh thây c.h.ế.t vì đói.

Dân sinh gian nan như vậy, lại càng cần một quan huyện tiết chế, cần mẫn và hiệu quả để nghiêm túc tổ chức, dẫn dắt dân chúng. Dùng chính sách phù hợp để khuyến khích phục hồi sản xuất, như vậy dân mới có thể mong chờ một ngày cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp.

Tay cầm cuốn sách khẽ run lên vì xúc động, nàng bỗng có ý nghĩ muốn đặt cuốn sách này lên bàn rồi dập đầu ba cái. (~^^~)

Giờ phút này, đối với nàng, Giả tiên sinh so với Lão Tử, Khổng Tử, Hàn Phi Tử… đều quan trọng hơn!

"Kim thái cẩn kinh truyện, viên cập ca dao, tuần chi lão thành, nghiệm chi hành sự; khởi tự canh nông, chung ư hài hải, tư sinh chi nghiệp, mị bất tất thư (*)"

(*) Tạm dịch: Nay thu thập kinh sách cổ truyền, đồng thời gom nhặt cả ca dao,

Hỏi han những bậc lão thành, kiểm nghiệm qua thực tiễn hành động.

Bắt đầu từ nghề nông cày cuốc, cho đến việc muối mắm tương dưa.

Các nghề sinh nhai, không có nghề nào không được ghi chép đầy đủ.

Từ Linh Phủ bỗng dưng đứng dậy, ôm cuốn sách vào ngực, trong lòng thành kính gửi đến vị tiên sinh kia một lời cảm tạ.

Giây phút ấy, nàng bỗng có cảm giác như Đoàn Dự lĩnh hội Bắc Minh Thần Công, hay Trương Vô Kỵ có được Cửu Dương Thần Công vậy!

Có lẽ, ở thời đại này, “Tề Dân Yếu Thuật” chính là con đường dẫn nàng đến sự giàu mạnh của bách tính!

Một đêm ngon giấc.

Sáng hôm sau, Từ Linh Phủ dậy sớm rửa mặt chải đầu, dùng xong bữa sáng, mang theo số “tâm ý” mà Cù thị đã chuẩn bị, vội vàng đến nha huyện.

Nhưng vừa đi đến phố huyện nha, nàng lại gặp một người mà nàng hoàn toàn không ngờ sẽ gặp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện