“Rầm!”

“Rầm rầm!”

“Rầm rầm rầm!”

Tiếng đập cửa ngày một dữ dội hơn khiến cả Vệ thị và hai tỷ muội Từ Linh Kiều trong nhà đều khiếp đảm không yên.

Mấy đầy tớ đang dùng sức chắn cửa cũng lộ vẻ lo âu và sợ hãi, một bà tử trong đó nói:

“Phu nhân, cứ tiếp tục như vậy thì cửa này không chịu nổi đâu. Chúng ta cũng không thể cứ đứng mãi đây mà chắn được!”

Vệ thị nghe mà tim đập thình thịch, nói với hai tỷ muội Từ Linh Kiều:

“Mau! Mau vào phòng mang mấy cái rương ra! Không, đi ra sân, khiêng cái chum nước lớn tới đây chặn cửa!”

Từ Linh Giao sắp khóc đến nơi, kêu lên:

“Mẫu thân, con với tỷ tỷ làm sao khiêng nổi chứ!”

“Đúng là một lũ vô dụng!”

Vệ thị giậm chân chửi một câu, rồi chỉ huy hai bà tử:

“Hai người đi khiêng chum nước. Còn các ngươi...” bà ta chỉ vào hai tỷ muội Linh Kiều, “qua đây chặn cửa lại!”

Từ sau khi Từ Bách Hưng chịu tội, kinh tế Từ gia liền xuất hiện vấn đề liên miên, mấy ngày trước đã lần lượt bán đi vài hạ nhân.

Giờ chỉ còn lại bốn, năm người, đều là những kẻ Vệ thị thấy quen việc, không thể thiếu. Nhưng để dùng để chắn cửa, rốt cuộc vẫn là quá yếu ớt.

Từ Linh Kiều và Từ Linh Giao vừa sợ vừa không muốn, nhưng dưới ánh mắt của Vệ thị, không thể không cắn răng bước tới.

Cánh cửa gỗ dày nặng cũng không chịu nổi sức va đập của đá. Linh Kiều và Linh Giao đứng chặn cửa, có thể cảm nhận rõ sự rung chuyển từ bên ngoài.

Những viên đá từng viên từng viên đập vào cửa như đập vào tim họ. Nỗi sợ hãi, hoang mang, xấu hổ… khiến hai tiểu thư Từ gia mặt mày xanh xao.

Bên ngoài có người lớn tiếng hét lên:

“Từ gia! Đứa nào còn chưa c.h.ế.t thì mau lăn ra đây! Nợ tiền không trả, còn không ló mặt ra. Tin không, ta đốt luôn cái nhà này!”

Vệ thị nghe thấy tiếng hò hét bên ngoài, lòng vừa bực vừa nóng: Những người này đều từng cho Từ gia vay tiền, đến nước này, bà ta cũng không muốn tuyệt giao với họ nếu chưa phải bất đắc dĩ.

Từ gia những năm này sống rất sung túc và giàu có. Một mặt là nhờ Từ Bách Hưng khéo léo vơ vét, mưu cầu tư lợi, mặt khác là nhờ vào chút quyền lực nhỏ, Từ Bách Hưng cũng học đòi Phan gia cho vay nặng lãi.

Vì quen biết với bọn tay chân dưới trướng Phan gia, người thúc nợ liền có sẵn.

Với tư cách là một tư hộ tá, tình trạng của các hộ gia đình trong thành, ngoài thành, chỉ cần hắn muốn biết thì không gì là không rõ, thế nên việc cho vay như cá gặp nước.

Tiền nhà không đủ, Từ Bách Hưng và Vệ thị lại đi xúi giục các phú hộ, dụ dỗ họ góp vốn chính, rồi hứa hẹn lãi suất cao. Cứ thế, năm này qua năm khác, Từ gia giàu lên trông thấy.

Cũng vì ngày trước huyện Sở Ấp trên trên dưới dưới đều là một mớ đen tối, dù bọn tay chân có ép c.h.ế.t người cũng không bị trừng phạt nghiêm khắc.

Nhưng nay thế cục đã sớm thay đổi. Phan gia bị đánh tan tành, trở nên yên lặng hơn nhiều; Từ Bách Hưng sụp đổ, những tay chân Phan gia vốn tụ quanh vì lợi, nay cũng tan đi vì lợi.

Bọn tay chân từng thuộc Phan gia hoặc là bị Khuất Nguyên Đình bắt giữ và xử nặng, hoặc trốn chui trốn nhủi tránh đầu sóng ngọn gió. Những kẻ còn sót lại cũng im thin thít làm dân lành, chẳng ai muốn đứng ra thu nợ giúp Từ gia giữa lúc nguy cấp này.

Vệ thị, chỉ là một nữ nhân, làm sao tự mình đi thu nợ? Có đi, cũng không lấy lại được.

Những kẻ vay được tiền nặng lãi trong đó có không ít là phường bạt mạng. Nếu không có thủ đoạn đáng sợ, họ nhất định không nhả tiền.

Ngày qua ngày, khoản tiền cho vay thu không được, còn chủ nợ thì kéo tới nhà.

Nhiều lần bàn bạc, nhưng bọn chủ nợ thấy Vệ thị chẳng những không trả lãi đúng hạn, thậm chí ngay cả vốn cũng trả nhỏ giọt, làm sao mà không tức giận? Vì vậy mới xảy ra vụ vây chặn như hôm nay.

Vệ thị thực sự không có cách nào khác. Trước đó bà ta định bán đất của nhà Cù thị để trả một phần nợ cho chủ nợ, nhưng vận rủi đeo bám, lại bị tên thuê ruộng đáng ghét kia kiện lên huyện nha.

Huyện lệnh đại nhân lại đứng về phía con tiểu tiện nhân Linh Phủ, đoạt lại khế ước ruộng đất.

Chuyện này chẳng những không bán được đất, còn phải đền thêm một khoản tiền bồi thường. Những ngày qua bà ta nóng nảy không yên, miệng mồm cũng nổi vài cái mụn.

Đúng lúc này, một tảng đá lớn từ bên ngoài ném qua tường vào giữa sân, khiến mọi người kinh hãi! Mọi người sợ bị đá trúng, đều vội vàng nhìn về phía Vệ thị.

Vệ thị chưa kịp nghĩ ra cách, đã thấy có người trèo thang leo lên tường viện.

Vệ thị kinh hãi kêu lên:

"Giữa ban ngày ban mặt, ngươi dám tự ý xông vào nhà dân cư!"

Người kia cười lạnh:

"Chúng ta không xông vào, nhưng nếu ngươi không mở cửa, ta sẽ 'thêm chút gia vị' cho viện nhà ngươi!"

Vệ thị dù sao cũng là phu nhân của tiền tư hộ tá, kiến thức cơ bản vẫn còn, liền nghểnh cổ nói:

"Chẳng lẽ ngươi còn dám phóng hỏa?"

Người kia bịt mũi, xách một thùng phân lên đầu tường:

"Phóng hỏa là trọng tội, ta không dại gì vì lão bà thối nhà ngươi mà vào ngục, nhưng tạt chút phân thì chắc là được đấy! Trả tiền đi!"

Vệ thị run giọng:

"Ngươi… ngươi dám!"

Người kia tức điên:

"Ngươi nợ tiền chúng ta, còn hỏi ta có dám hay không?"

“Xoạt!”

Một thùng phân đổ xuống, mùi thối tỏa khắp nơi. Những cây hoa cỏ tinh tế và nền đá trắng sạch sẽ lập tức bị phủ một mảng màu vàng lốm đốm.

Từ Linh Kiều và Từ Linh Giao chỉ muốn chạy vào nhà trốn. Sáu, bảy năm qua sống sung sướng quen rồi, nay chịu nhục như thế này, nước mắt hai ả không kìm được mà rơi xuống.

"Mẫu thân, con sợ..." Từ Linh Giao run rẩy, khóc nức nở.

Nhìn thấy từng thùng phân nối tiếp nhau đổ vào, Vệ thị cuối cùng không chịu nổi, hét lớn ra phía ngoài cửa:

"Ta trả tiền! Trả tiền không được sao! Các ngươi đừng đổ nữa!"

Trong nhà chính, Vệ thị đi qua đi lại giữa nền nhà.

Từ Linh Kiều và Từ Linh Giao ngồi im lặng ở phía dưới, ngơ ngác nhìn mẫu thân của mình.

"Xoạt, xoạt!”

Âm thanh của đám gia nhân bên ngoài đang chà rửa bẩn thỉu vang vọng, như nhắc nhở họ những gì đã xảy ra hôm nay.

Một lúc lâu sau, Từ Linh Kiều cẩn thận lên tiếng:

"Mẫu thân, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Vệ thị nhìn nữ nhi đang rụt rè, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Từ Bách Hưng đột ngột bị tội, trụ cột gia đình trong phút chốc trở thành bà ta. Hai nữ nhi vốn được nuông chiều gần đây cũng vì thế mà nơm nớp lo sợ.

Đáng tiếc nhất là Linh Kiều, đứa con mà bà ta đặt nhiều kỳ vọng, đường hôn nhân lận đận, vất vả lắm mới có chút hy vọng với Trần Tham quân, vậy mà chớp mắt Từ Bách Hưng lại gặp nạn.

Những tin tức như vậy không thể che giấu được.

Ngày Đoan Ngọ hôm đó vốn là ngày Từ gia hẹn với cô mẫu của Trần Tham quân để mở tiệc chiêu đãi, là dịp để Trần Tham quân ngắm nhìn Linh Kiều.

Thế nhưng ba ngày trước, nhà họ Trần đã sai người tới báo rằng Trần Tham quân bận việc ở châu, không thể về vào ngày Đoan Ngọ. Ý tứ trong lời nói, Vệ thị nghe rõ, mối hôn sự này hỏng rồi.

Đáng thương thay bộ trang sức cài đầu bằng vàng đỏ nạm ngọc bích, được chế tác bằng số tiền lớn cho Từ Linh Kiều, mới chỉ dùng được một lần đã phải cất đi.

Lúc này, Vệ thị chợt nghĩ đến bộ trang sức đó, vội vàng lấy ra từ trong hộp. Từ Linh Kiều và Từ Linh Giao thấy vậy, đều đứng dậy.

"Mẫu thân..."

Vệ thị cẩn thận ngắm nhìn bộ trang sức, biểu tượng cho thời kỳ đỉnh cao tài phú của bà ta, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Một lát sau, bà ta nói với Linh Kiều:

"Mang bộ trang sức này đi, dẫn theo hai bà tử, đem nó ra hiệu cầm đồ ở chợ mà cầm đi!"

"Mẫu thân..." Linh Kiều đau lòng gọi khẽ một tiếng.

Vệ thị lạnh lùng nhìn nàng:

"Luyến tiếc? Ngươi còn muốn nhà mình bị đổ phân thêm lần nữa sao?"

Linh Kiều lập tức im bặt.

Vệ thị nhét bộ trang sức vào trong hộp, đưa cho Linh Kiều:

"Đi ngay, đi bây giờ. Ta cũng phải ra ngoài."

Từ Linh Giao có chút lo lắng, bước theo sau Vệ thị hỏi:

"Mẫu thân đi đâu?"

Vệ thị cắn răng:

"Ta tới nhà của Tưởng huyện thừa, phụ thân ngươi xảy ra chuyện lớn như vậy, có bao nhiêu việc là vì ông ta mà làm! Giờ nhà ta thành ra thế này, chẳng lẽ ông ta cứ đứng nhìn? Nhất định phải cho ta một lời giải thích!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện