Lão bá ngẩn người một lát, rồi cười nói:
“Cô nương, cô đùa đấy à? Ai mà lại bỏ tiền ra mời lão hán nói ba điều bốn chuyện này? Huống chi, mọi người đâu phải không biết trồng trọt, ai muốn nghe lão già này giảng giải chứ?”
“Ngài chỉ cần nói có đồng ý hay không thôi mà!” Linh Phủ tinh nghịch nháy mắt. “Hay là ngài sợ người ta học được, danh hiệu 'bậc thầy trồng trọt' này sẽ không còn thuộc về ngài nữa?”
Lão bá họ La đỏ mặt, nói:
“Ôi trời, cô nương! Không thể nói vậy được. Ai trồng ruộng cũng dựa vào sức lực của mình, ta có thể nói ra cách làm của ta, nhưng chuyện chăm chỉ chịu khó thì tùy vào mỗi người. Lão già này không tin có ai chịu khó như nhà ta.”
Linh Phủ cười:
“Vậy tức là ngài đồng ý nói?”
“Nói chứ, để tránh người ta nghĩ ta có gì giấu giếm.” Lão bá họ La muốn chứng tỏ mình lòng dạ quang minh.
Linh Phủ thôi đùa, nghiêm túc nói:
“Đây không phải gọi là giấu giếm, mà là những kinh nghiệm quý báu ngài đúc kết qua năm tháng, chúng có giá trị.”
Lão La ngượng ngùng đáp:
“Vậy... vậy nếu ta nói ra, sẽ được bao nhiêu tiền?”
Linh Phủ:
“Chuyện này ta phải về nha môn thương lượng, có tin tức nhất định sẽ báo lại cho ngài.”
Lão La vốn nghĩ sai dịch tới nhà chắc không có gì tốt đẹp, nhưng sau khi trò chuyện với Linh Phủ, trong lòng đã nảy sinh ý định.
Người nông dân kiếm tiền không dễ, nếu chỉ cần động cái miệng mà có tiền, thì sao lại không làm chứ? Huống chi, nghề trồng trọt cũng không có chuyện “truyền nghề khiến thầy c.h.ế.t đói.” Ai nấy đều trồng ruộng nhà mình, thu hoạch nhiều hay ít cũng chẳng ảnh hưởng tới người khác.
Vì vậy, khi Linh Phủ rời đi, lão La đứng bên cổng rào, lòng vẫn còn bâng khuâng...
---
Linh Phủ đã đi khắp hai thôn, chuẩn bị trở về thành thì chợt thấy có vài người đứng bên đường chỉ trỏ vào một mảnh ruộng ngập nước.
Nàng ghìm ngựa lại, bỗng nghe có người gọi:
“Từ tiểu thư?”
Linh Phủ nghe tiếng nhìn qua, thấy trong số đó có cả Thái nương tử.
Nàng xuống ngựa, Thái nương tử cũng bước tới đón.
“Thái nương tử, sao người lại ở đây?”
Thái nương tử mặt đầy lo âu, chỉ vào mảnh ruộng ngập nước bên kia:
“Ruộng nhà ta ở đây, chính là nhờ cô nương giúp ta đòi lại.”
Linh Phủ lúc này mới nhớ ra, nhà họ Thái có một mảnh ruộng ở gần đây.
Thái nương tử buồn bã nói:
“Ruộng đã lấy lại được rồi, ta muốn cho người thuê trồng, ai ngờ đến nơi thì thấy toàn nước ngập. Sao số ta lại khổ thế này! Năm ngoái mưa nhiều, hai đứa con trai ta đều c.h.ế.t đuối, năm nay ruộng lại bị ngập. Ta với nước đúng là xung khắc mà!”
Linh Phủ đến gần nhìn, do địa thế thấp trũng, mười mấy mẫu ruộng quanh đó đều ngập nặng, trong ruộng cỏ nước mọc cao hơn một thước.
Nàng ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt vài nắm bùn, chợt thấy trong đám cỏ nước có vài cụm hoa trắng nhỏ quen thuộc.
Nàng vén cỏ nước ra, quả nhiên thấy vài khóm rau cần nước.
Thái nương tử than thở:
“Ruộng này không trồng được cao lương, lúa mạch, cũng chẳng trồng được rau. Chẳng ai thuê đâu... Dù có hạ giá bán rẻ, e rằng cũng chẳng được bao nhiêu.”
Nghĩ tới đây, Thái nương tử buồn bã rơi nước mắt, cuộc sống sao mà khổ thế!
Trong lòng Linh Phủ chợt lóe lên ý tưởng, nàng nói:
“Thái nương tử, đừng khóc. Mảnh ruộng ngập nước này của người có khoảng bao nhiêu mẫu?”
Thái nương tử đáp:
“Khoảng hai mươi mẫu.”
“Ta dùng hai mươi mẫu ruộng cạn của nhà ta để đổi lấy mảnh ruộng nước này, người có đồng ý không?” Linh Phủ hỏi.
Thái nương tử không tin nổi tai mình, ngẩn ngơ nhìn Linh Phủ.
Linh Phủ nghĩ bà còn do dự, liền nói:
“Ruộng cạn hai mươi mẫu, người có thể tự chọn trong ruộng cạn nhà ta.”
Thái nương tử càng ngẩn người.
Ruộng cạn là loại ruộng không có hệ thống tưới tiêu, chủ yếu dựa vào nước mưa để trồng trọt. Tuy có thể dùng sức người tưới, nhưng chỉ áp dụng với diện tích nhỏ, nhiều quá thì không xuể.
Dẫu ruộng cạn kém hơn ruộng nước, nhưng cũng tốt hơn mảnh ruộng ngập này nhiều!
Bà có chút không hiểu nhìn Linh Phủ:
" Từ tiểu thư, ngươi không phải là không biết đó chứ? Ngài thật sự muốn dùng ruộng cạn để đổi lấy ruộng nước của ta sao?"
Linh Phủ mỉm cười:
"Thật đấy, Thái nương tử."
Thái nương tử có vẻ phân vân:
"Vậy... vậy ta không muốn chiếm lợi từ nhà ngài, chuyện này sao có thể tốt được?"
Linh Phủ chân thành nói:
"Người cần nuôi dưỡng Tiểu Quả Tử, không thể thiếu thu nhập từ ruộng đất. Ta đổi ruộng với người, một là vì Tiểu Quả Tử, hai là ta cũng muốn dùng ruộng nước thử nghiệm một số thứ mới."
Thái nương tử nhíu mày suy nghĩ một lúc, nói:
"Từ tiểu thư, ta biết ngài có ý tốt, nhưng đổi ruộng là chuyện lớn, ta không thể cứ thế mà chiếm lợi từ nhà ngài. Việc này vẫn là để ta về hỏi mẫu thân ngài trước rồi hẵng quyết định."
Thái nương tử lo lắng Linh Phủ tự quyết định đổi ruộng, sau đó về nhà lại bị trách mắng thì không hay.
Đặc biệt là Từ gia đã nhiều lần giúp đỡ bà, nếu bà cứ đồng ý đổi ruộng như vậy, trong mắt Cù thị e rằng sẽ nghĩ mình là kẻ vô ơn, lợi dụng nữ nhi nhà người ta còn trẻ, không hiểu chuyện.
Linh Phủ nghe vậy, chỉ cười:
"Vậy được, ta sẽ về bàn bạc với mẫu thân, rồi sẽ báo tin lại cho người."
Vào đầu giờ Dậu, Linh Phủ trở về Đôn Nghĩa Phường.
Cù thị thấy nữ nhi về nhà ngủ qua đêm thì rất vui, biết được nàng đã chạy một ngày ở vùng quê, liền dặn Điền bà tử sau bữa tối đun ít nước nóng cho nàng tắm.
Hiện giờ đang là mùa hè, nước trong chum lớn ở sân phơi nắng vốn đã ấm sẵn, chỉ cần đun thêm hai nồi nước sôi là đủ dùng.
Điền bà tử cười tươi nhận lời.
Trong bữa tối, Linh Phủ kể chuyện đổi ruộng với Cù thị, đúng như dự đoán, Cù thị gần như không chút do dự mà đồng ý.
Linh Phủ cười nói:
"Mẫu thân, người không hỏi lý do sao?"
Cù thị cúi đầu gắp thức ăn, điềm nhiên đáp:
"Chắc chắn là con có lý do của mình."
Trong mắt Cù thị, nữ nhi ngày càng chững chạc, lại rất có chừng mực, những lo lắng ban đầu cũng dần tan biến.
Thấy mẫu thân tôn trọng và tin tưởng mình như vậy, lòng Linh Phủ vừa cảm động vừa ấm áp, chủ động nói:
"Là vì con muốn làm một thử nghiệm."
Linh Phủ giải thích suy nghĩ của mình bằng những lời lẽ đơn giản để Cù thị dễ hiểu.
Những ngày qua, trong đầu nàng luôn nghĩ cách làm giàu từ nông nghiệp. Hôm nay, khi tình cờ nhìn thấy mấy bụi cần nước ở ruộng nhà Thái gia, nàng liền nhớ đến một ví dụ về nông nghiệp tổng hợp từng đọc qua.
Ví dụ đó là trên cùng một mảnh ruộng nước, trồng xen kẽ cần nước và củ ấu, đồng thời nuôi cá cỏ và cá rô.
Cứ thế, phân cá có thể làm phân bón, còn phần thân cần nước không dùng tới có thể làm thức ăn cho cá. Tất cả đều tận dụng tuần hoàn, không có gì lãng phí.
Mà cần nước, củ ấu và cá đều có thể ăn hoặc đem bán.
Lý thuyết về mô hình này đã hoàn thiện, điều duy nhất chưa chắc chắn là liệu gần mảnh ruộng nước đó có nguồn nước để sử dụng hay không.
Giờ không phải lo ruộng ngập úng, mà là sợ ruộng không đủ nước để úng.
Cù thị không ngờ nữ nhi còn có thể nghĩ đến những điều này, có chút kinh ngạc nói:
"Ta và phụ thân con chưa từng có kinh nghiệm về nông nghiệp, sao Linh Phủ con lại có những suy nghĩ khéo léo như vậy?"
Linh Phủ có phần ngượng ngùng, đành nửa thật nửa giả đáp:
"Con trên đường từ Lộc Môn Sơn về từng nhìn thấy điều tương tự."
Cù thị gật đầu:
"Con ta giỏi quan sát, lại biết vận dụng linh hoạt, mẫu thân thật tự hào vì con."
Linh Phủ cười gượng cúi đầu ăn cơm, không nỡ phá vỡ ánh nhìn lấp lánh của mẫu thân.
Sau bữa cơm, Linh Phủ thoải mái đi tắm, thay đồ sạch sẽ, ngồi bên cửa sổ ngắm trăng ngoài trời, chờ tóc khô rồi mới đi ngủ.
Đêm ở huyện Sở Ấp rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng chim đỗ quyên hót từ xa trong rừng.
Ánh trăng chiếu xuống sân nhỏ của nhà nàng, rải lên một tầng sáng mờ nhạt.
Chính lúc này, Linh Phủ mới nhận ra, nội tâm nàng không biết từ lúc nào đã chấp nhận nơi này, quen coi đây như nhà mình.
Ánh trăng như sương, gió mát như nước, cổ kim tựa giấc mộng, sao mộng lại tan?
Nàng buồn bã thở dài một tiếng. Một kẻ mệt mỏi lang bạt khắp chân trời như nàng, không tìm thấy đường về, chỉ có thể lấy chốn xa lạ làm quê hương.
Thôi thì... chấp nhận vậy.
“Cô nương, cô đùa đấy à? Ai mà lại bỏ tiền ra mời lão hán nói ba điều bốn chuyện này? Huống chi, mọi người đâu phải không biết trồng trọt, ai muốn nghe lão già này giảng giải chứ?”
“Ngài chỉ cần nói có đồng ý hay không thôi mà!” Linh Phủ tinh nghịch nháy mắt. “Hay là ngài sợ người ta học được, danh hiệu 'bậc thầy trồng trọt' này sẽ không còn thuộc về ngài nữa?”
Lão bá họ La đỏ mặt, nói:
“Ôi trời, cô nương! Không thể nói vậy được. Ai trồng ruộng cũng dựa vào sức lực của mình, ta có thể nói ra cách làm của ta, nhưng chuyện chăm chỉ chịu khó thì tùy vào mỗi người. Lão già này không tin có ai chịu khó như nhà ta.”
Linh Phủ cười:
“Vậy tức là ngài đồng ý nói?”
“Nói chứ, để tránh người ta nghĩ ta có gì giấu giếm.” Lão bá họ La muốn chứng tỏ mình lòng dạ quang minh.
Linh Phủ thôi đùa, nghiêm túc nói:
“Đây không phải gọi là giấu giếm, mà là những kinh nghiệm quý báu ngài đúc kết qua năm tháng, chúng có giá trị.”
Lão La ngượng ngùng đáp:
“Vậy... vậy nếu ta nói ra, sẽ được bao nhiêu tiền?”
Linh Phủ:
“Chuyện này ta phải về nha môn thương lượng, có tin tức nhất định sẽ báo lại cho ngài.”
Lão La vốn nghĩ sai dịch tới nhà chắc không có gì tốt đẹp, nhưng sau khi trò chuyện với Linh Phủ, trong lòng đã nảy sinh ý định.
Người nông dân kiếm tiền không dễ, nếu chỉ cần động cái miệng mà có tiền, thì sao lại không làm chứ? Huống chi, nghề trồng trọt cũng không có chuyện “truyền nghề khiến thầy c.h.ế.t đói.” Ai nấy đều trồng ruộng nhà mình, thu hoạch nhiều hay ít cũng chẳng ảnh hưởng tới người khác.
Vì vậy, khi Linh Phủ rời đi, lão La đứng bên cổng rào, lòng vẫn còn bâng khuâng...
---
Linh Phủ đã đi khắp hai thôn, chuẩn bị trở về thành thì chợt thấy có vài người đứng bên đường chỉ trỏ vào một mảnh ruộng ngập nước.
Nàng ghìm ngựa lại, bỗng nghe có người gọi:
“Từ tiểu thư?”
Linh Phủ nghe tiếng nhìn qua, thấy trong số đó có cả Thái nương tử.
Nàng xuống ngựa, Thái nương tử cũng bước tới đón.
“Thái nương tử, sao người lại ở đây?”
Thái nương tử mặt đầy lo âu, chỉ vào mảnh ruộng ngập nước bên kia:
“Ruộng nhà ta ở đây, chính là nhờ cô nương giúp ta đòi lại.”
Linh Phủ lúc này mới nhớ ra, nhà họ Thái có một mảnh ruộng ở gần đây.
Thái nương tử buồn bã nói:
“Ruộng đã lấy lại được rồi, ta muốn cho người thuê trồng, ai ngờ đến nơi thì thấy toàn nước ngập. Sao số ta lại khổ thế này! Năm ngoái mưa nhiều, hai đứa con trai ta đều c.h.ế.t đuối, năm nay ruộng lại bị ngập. Ta với nước đúng là xung khắc mà!”
Linh Phủ đến gần nhìn, do địa thế thấp trũng, mười mấy mẫu ruộng quanh đó đều ngập nặng, trong ruộng cỏ nước mọc cao hơn một thước.
Nàng ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt vài nắm bùn, chợt thấy trong đám cỏ nước có vài cụm hoa trắng nhỏ quen thuộc.
Nàng vén cỏ nước ra, quả nhiên thấy vài khóm rau cần nước.
Thái nương tử than thở:
“Ruộng này không trồng được cao lương, lúa mạch, cũng chẳng trồng được rau. Chẳng ai thuê đâu... Dù có hạ giá bán rẻ, e rằng cũng chẳng được bao nhiêu.”
Nghĩ tới đây, Thái nương tử buồn bã rơi nước mắt, cuộc sống sao mà khổ thế!
Trong lòng Linh Phủ chợt lóe lên ý tưởng, nàng nói:
“Thái nương tử, đừng khóc. Mảnh ruộng ngập nước này của người có khoảng bao nhiêu mẫu?”
Thái nương tử đáp:
“Khoảng hai mươi mẫu.”
“Ta dùng hai mươi mẫu ruộng cạn của nhà ta để đổi lấy mảnh ruộng nước này, người có đồng ý không?” Linh Phủ hỏi.
Thái nương tử không tin nổi tai mình, ngẩn ngơ nhìn Linh Phủ.
Linh Phủ nghĩ bà còn do dự, liền nói:
“Ruộng cạn hai mươi mẫu, người có thể tự chọn trong ruộng cạn nhà ta.”
Thái nương tử càng ngẩn người.
Ruộng cạn là loại ruộng không có hệ thống tưới tiêu, chủ yếu dựa vào nước mưa để trồng trọt. Tuy có thể dùng sức người tưới, nhưng chỉ áp dụng với diện tích nhỏ, nhiều quá thì không xuể.
Dẫu ruộng cạn kém hơn ruộng nước, nhưng cũng tốt hơn mảnh ruộng ngập này nhiều!
Bà có chút không hiểu nhìn Linh Phủ:
" Từ tiểu thư, ngươi không phải là không biết đó chứ? Ngài thật sự muốn dùng ruộng cạn để đổi lấy ruộng nước của ta sao?"
Linh Phủ mỉm cười:
"Thật đấy, Thái nương tử."
Thái nương tử có vẻ phân vân:
"Vậy... vậy ta không muốn chiếm lợi từ nhà ngài, chuyện này sao có thể tốt được?"
Linh Phủ chân thành nói:
"Người cần nuôi dưỡng Tiểu Quả Tử, không thể thiếu thu nhập từ ruộng đất. Ta đổi ruộng với người, một là vì Tiểu Quả Tử, hai là ta cũng muốn dùng ruộng nước thử nghiệm một số thứ mới."
Thái nương tử nhíu mày suy nghĩ một lúc, nói:
"Từ tiểu thư, ta biết ngài có ý tốt, nhưng đổi ruộng là chuyện lớn, ta không thể cứ thế mà chiếm lợi từ nhà ngài. Việc này vẫn là để ta về hỏi mẫu thân ngài trước rồi hẵng quyết định."
Thái nương tử lo lắng Linh Phủ tự quyết định đổi ruộng, sau đó về nhà lại bị trách mắng thì không hay.
Đặc biệt là Từ gia đã nhiều lần giúp đỡ bà, nếu bà cứ đồng ý đổi ruộng như vậy, trong mắt Cù thị e rằng sẽ nghĩ mình là kẻ vô ơn, lợi dụng nữ nhi nhà người ta còn trẻ, không hiểu chuyện.
Linh Phủ nghe vậy, chỉ cười:
"Vậy được, ta sẽ về bàn bạc với mẫu thân, rồi sẽ báo tin lại cho người."
Vào đầu giờ Dậu, Linh Phủ trở về Đôn Nghĩa Phường.
Cù thị thấy nữ nhi về nhà ngủ qua đêm thì rất vui, biết được nàng đã chạy một ngày ở vùng quê, liền dặn Điền bà tử sau bữa tối đun ít nước nóng cho nàng tắm.
Hiện giờ đang là mùa hè, nước trong chum lớn ở sân phơi nắng vốn đã ấm sẵn, chỉ cần đun thêm hai nồi nước sôi là đủ dùng.
Điền bà tử cười tươi nhận lời.
Trong bữa tối, Linh Phủ kể chuyện đổi ruộng với Cù thị, đúng như dự đoán, Cù thị gần như không chút do dự mà đồng ý.
Linh Phủ cười nói:
"Mẫu thân, người không hỏi lý do sao?"
Cù thị cúi đầu gắp thức ăn, điềm nhiên đáp:
"Chắc chắn là con có lý do của mình."
Trong mắt Cù thị, nữ nhi ngày càng chững chạc, lại rất có chừng mực, những lo lắng ban đầu cũng dần tan biến.
Thấy mẫu thân tôn trọng và tin tưởng mình như vậy, lòng Linh Phủ vừa cảm động vừa ấm áp, chủ động nói:
"Là vì con muốn làm một thử nghiệm."
Linh Phủ giải thích suy nghĩ của mình bằng những lời lẽ đơn giản để Cù thị dễ hiểu.
Những ngày qua, trong đầu nàng luôn nghĩ cách làm giàu từ nông nghiệp. Hôm nay, khi tình cờ nhìn thấy mấy bụi cần nước ở ruộng nhà Thái gia, nàng liền nhớ đến một ví dụ về nông nghiệp tổng hợp từng đọc qua.
Ví dụ đó là trên cùng một mảnh ruộng nước, trồng xen kẽ cần nước và củ ấu, đồng thời nuôi cá cỏ và cá rô.
Cứ thế, phân cá có thể làm phân bón, còn phần thân cần nước không dùng tới có thể làm thức ăn cho cá. Tất cả đều tận dụng tuần hoàn, không có gì lãng phí.
Mà cần nước, củ ấu và cá đều có thể ăn hoặc đem bán.
Lý thuyết về mô hình này đã hoàn thiện, điều duy nhất chưa chắc chắn là liệu gần mảnh ruộng nước đó có nguồn nước để sử dụng hay không.
Giờ không phải lo ruộng ngập úng, mà là sợ ruộng không đủ nước để úng.
Cù thị không ngờ nữ nhi còn có thể nghĩ đến những điều này, có chút kinh ngạc nói:
"Ta và phụ thân con chưa từng có kinh nghiệm về nông nghiệp, sao Linh Phủ con lại có những suy nghĩ khéo léo như vậy?"
Linh Phủ có phần ngượng ngùng, đành nửa thật nửa giả đáp:
"Con trên đường từ Lộc Môn Sơn về từng nhìn thấy điều tương tự."
Cù thị gật đầu:
"Con ta giỏi quan sát, lại biết vận dụng linh hoạt, mẫu thân thật tự hào vì con."
Linh Phủ cười gượng cúi đầu ăn cơm, không nỡ phá vỡ ánh nhìn lấp lánh của mẫu thân.
Sau bữa cơm, Linh Phủ thoải mái đi tắm, thay đồ sạch sẽ, ngồi bên cửa sổ ngắm trăng ngoài trời, chờ tóc khô rồi mới đi ngủ.
Đêm ở huyện Sở Ấp rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng chim đỗ quyên hót từ xa trong rừng.
Ánh trăng chiếu xuống sân nhỏ của nhà nàng, rải lên một tầng sáng mờ nhạt.
Chính lúc này, Linh Phủ mới nhận ra, nội tâm nàng không biết từ lúc nào đã chấp nhận nơi này, quen coi đây như nhà mình.
Ánh trăng như sương, gió mát như nước, cổ kim tựa giấc mộng, sao mộng lại tan?
Nàng buồn bã thở dài một tiếng. Một kẻ mệt mỏi lang bạt khắp chân trời như nàng, không tìm thấy đường về, chỉ có thể lấy chốn xa lạ làm quê hương.
Thôi thì... chấp nhận vậy.
Danh sách chương