Tô Mộc đỏ cả mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Dương Khai, sau đó đứng lại trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào hắn. Có điều ánh mắt y có gì đó rất phức tạp, có bái phục, không cam lòng, hối hận, cũng có chút yên tâm.
- Đưa cho ta.
Tô Mộc đột nhiên đưa tay ra phía sau, Lý Vân Thiên vội vã cầm hai vò rượu chuyển cho Tô Mộc.
Tô Mộc nhận lấy, giữ lại cho mình một vò, vò còn lại đưa cho Dương Khai, chẳng nói chẳng rằng, tự mở nắp đậy, hùng hổ ngửa cổ uống.
Một đám đệ tử Lăng Tiêu Các đi ngang qua ngẩn cả người, sững sờ nhìn Tô Mộc, không biết hôm nay y phát bệnh gì mà mới sáng sớm lại đứng đây uống rượu.
Dương Khai khẽ mỉm cười, cũng mở nắp vò, đưa rượu lên uống một hơi.
- Được!
Lý Vân Thiên đứng sau lưng Tô Mộc hô to một tiếng.
- Được!
Những người khác cũng hò hét trợ uy.
- Vèo vèo
Hai dòng âm thanh xé gió vang lên, vò rượu của Dương Khai và Tô Mộc cùng lúc vỡ tan, rượu vung đầy vạt áo.
- Ban ngày ban mặt mà say rượu thế này, bại hoại môn phong, niệm tình hai người vi phạm lần đầu, trừ mỗi người năm điểm cống hiến, nếu còn tái phạm, nghiêm trị không tha!
Một tên đệ tử Ám Đường nhảy ra, nghiêm mặt nói với Dương Khai và Tô Mộc.
- Trừ đi, trừ đi!
Dương Khai tỉnh bơ, nếu là một tháng trước thì hắn sẽ đau lòng chết mất, nhưng giờ thì chẳng có vấn đề gì cả.
Dương Khai còn không quan tâm, nhị thế tổ Tô Mộc đây lại quan tâm chắc? Y là kẻ có chỗ dựa vững chắc, với y, điểm cống hiến chẳng là cái đinh gì cả.
- Triệu Hổ, giúp Dương sư huynh quét dọn đi.
Tô Mộc vẫy tay về phía Triệu Hổ.
- Vâng ạ.
Tên Triệu Hổ mới bị ba chiêu của Dương Khai quật ngã hôm trước vội vã bước đến, nhận lấy cây chổi từ tay Dương Khai.
- Thế này không được đâu.
Dương Khai đưa mắt nhìn tên đệ tử Ám Đường, hắn chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người bước đi.
- Đi, vào nhà, ta có chuyện muốn nói.
Tô Mộc mở lời.
Tô Mộc và Dương Khai chẳng câu nệ gì đến thân phận, ngồi chổm hổm bên cạnh căn nhà. Trước mặt là một cái ao nhỏ, còn phía sau là đám thủ hạ đang bận rộn hì hà hì hục sửa chữa những lỗ thủng trên mái nhà cho Dương Khai.
Xem ra qua chuyện hôm đó, bọn Tô Mộc đã hoàn toàn rũ bỏ mọi ân oán với Dương Khai rồi, không những bỏ qua, mà còn có ý muốn kết giao.
- Tại sao ngươi lại cứu bọn ta? Trầm tư cả một lúc lâu, Tô Mộc mới mở lời.
- Tại sao...
Dương Khai chau mày.
- Mấy đệ gọi ta là sư huynh, ta đương nhiên phải ra dáng là một sư huynh rồi, chắc là vì lý do này đó.
Đương nhiên, lý do chủ yếu nhất vẫn là do bản tính Tô Mộc không phải quá xấu xa.
Tô Mộc quay đầu, nhìn đau đáu vào Dương Khai:
- Thật chứ? Dương Khai cười:
- Thế đệ nghĩ sao?
Tô Mộc trầm mặc, trong lòng không mấy thoải mái cho lắm, một lúc sau mới nói:
- Được, huynh xem bọn đệ là sư đệ, bọn đệ cũng xem huynh là sư huynh. Chuyện lúc trước là do sư đệ có mắt không tròng, có lỗi với sư huynh rồi.
- Ta vốn không để ý.
Dương Khai nói.
Hai người nhìn nhau rồi cười ha hả.
Một tiếng cười xóa hết oán thù, nói đại khái thì là vậy.
Rũ bỏ ân oán, Tô Mộc cũng không câu nệ khó xử nữa, y thật tâm đối đãi với Dương Khai như sư huynh. Hai người họ sau khi nói vài đôi câu chuyện phiếm, Tô Mộc bỗng dưng liếm môi, khuôn mặt dần ửng đỏ, lắp bắp nói:
- Sư huynh, đệ hỏi huynh một chuyện này nhé.
- Chuyện gì?
Dương Khai khó hiểu nhìn y.
- Hôm đó... E hèm... Huynh sờ rồi à?
Tô Mộc không dám nhìn thẳng vào Dương Khai.
- Sờ cái gì cơ?
Dương Khai vẫn chưa hiểu.
- Cái đó đó.
- Cái gì chứ?
Tô Mộc bực dọc, nghiến răng nói:
- Chính là Hồ Mị Nhi ấy...
Vừa nói y vừa tự chụp lên ngực mình, tỏ ra rất xúc động.
Dương Khai bật cười, tính hiếu kỳ của thiếu niên quả nhiên là phong phú mà! Đến chuyện này Tô Mộc cũng hỏi cho được, thật là mất mặt hết chỗ nói.
- Chẳng phải mấy đệ nhìn thấy hết rồi à?
- Không thấy rõ... Huynh sờ thật à?
Tô Mộc há hốc mồm.
- Sờ rồi thì sao?
Dương Khai nhếch mép cười,
- Tự ả ta bỏ tay ta lên người ả, ta chỉ giáo huấn cho ả một bài học thôi.
Ực, Tô Mộc nuốt nước bọt ừng ực, ánh mắt trông đợi:
- Cảm giác thế nào?
- Sư đệ chưa thử qua à?
Dương Khai nghi hoặc nhìn Tô Mộc, bụng nghĩ chẳng nhẽ tên nhóc nhị thế tổ này vẫn còn trong sáng đến thế?
Tô Mộc lắc đầu, hồ nghi:
- Trước đây sư huynh đã thử qua chưa?
Dương Khai lộ vẻ trầm tư, trước mắt như lướt qua một gương mặt xinh đẹp, vừa giận vừa vui, thở dài thật sâu:
- Ầy, chuyện cũ ta không muốn nhắc lại.
Tô Mộc ngẩn người, nghe thấy có ẩn ý, không kềm được, bĩu môi:
- Khoác lác quá, sư huynh bái nhập tông môn cách đây ba năm, trong ba năm này huynh cũng chẳng kết giao với ai, sao lại có cơ hội được. Nếu có thì chỉ có thể xảy ra vào ba năm trước, mà ba năm trước huynh mới bao nhiêu tuổi chứ?
Ba năm trước, mười hai tuổi!
Mười hai tuổi đấy. Yêu nữ đó cũng nỡ hạ thủ với hắn. Nếu không phải nàng mới mười lăm, nếu không phải hai người lúc ấy vẫn còn ngây thơ, không khéo đã xảy ra chuyện thật rồi.
Nhớ tới yêu nữ đó, Dương Khai lại buồn rầu, cũng không rõ hiện giờ nàng thế nào rồi.
- Có điều, sư huynh cũng phải cẩn thận. Hồ Mị Nhi luôn tự đánh giá cao mình, lần này huynh làm mất mặt ả, ả nhất định sẽ không chịu để yên đâu.
Tô Mộc nhắc nhở.
- Ả muốn đối phó với ta? Dương Khai mặt lạnh tanh.
Tô Mộc cười đầy ẩn ý:
- Ừ, đối phó với huynh trên giường, huynh cứ chờ đi, kiểu gì ả cũng tìm trăm phương ngàn kế để quyến rũ huynh, đến khi nào đạt được mục đích mới thôi. Sư huynh thật đúng là có diễm phúc.
- Hạng người đấy ta không thèm để mắt đến đâu.
Dương Khai chẳng để tâm đến chuyện này, hắn nhìn Tô Mộc, nói:
- Đệ bảo có việc muốn nói với ta, hóa ra là chuyện này à?
- Dĩ nhiên là không.
Tô Mộc nghiêm mặt trở lại nói:
- Lần này huynh đối phó với bọn người Thành Thiếu Phong, chắc đã tiêu hao không ít nguyên khí quý giá, đệ chỉ muốn đền bù lại cho huynh thôi.
- Đền bù cho ta?
- Ừ.
Tô Mộc gật đầu, sau đó từ trong ngực áo lấy ra một lọ nhỏ đưa cho Dương Khai:
Đây là Tiểu Hồi Nguyên đan, sư huynh lấy mà dùng, chắc có thể bồi bổ số nguyên khí đã bị tổn hao.
Tiểu Hồi Nguyên đan, Dương Khai cũng đã nghe nói qua. Loại đơn dược này dược tính không mạnh, rất dịu nhẹ, vì nó chủ yếu dành cho những người luyện Thối Thể cảnh tầng bảy như Dương Khai.
Từ Thối Thể cảnh tầng bảy đến tầng chín, nội thể của người luyện võ tuy đã sản sinh ra nguyên khí, có thể tăng lên dần dần thông qua tu luyện võ thuật, nhưng vì vẫn chưa đạt đến Khai Nguyên cảnh, nên không có cách nào hồi phục nhanh được. Thế nên nguyên khí rất quý giá, một khi bị tổn thương, sẽ phải trả một cái giá rất đắt mới có thể tu luyện trở lại. Tiểu Hồi Nguyên đan có thể tiết kiệm bớt được một khoảng thời gian tu luyện lớn. Đối với những người luyện Thối Thể cảnh từ tầng bảy đến tầng chín, loại đơn dược này bán rất chạy, giá cũng không hề rẻ, nhưng đối với những người luyện võ từ Khai Nguyên cảnh trở lên thì lại không có chút tác dụng nào.
Tuy nhiên, tình trạng của Dương Khai có chút không giống với những người khác. Chân Dương quyết mà hắn tu luyện giúp hắn không phải lo lắng về vấn đề nguyên khí nội thể. Nếu nguyên khí tiêu hao hết, thì vẫn còn Dương dịch. Thế nên giá trị của lọ Tiểu Hồi Nguyên đan này không cao.
Đang tính từ chối thì dường như Tô Mộc hiểu được ý của hắn, y nghiêm nghị:
- Mai sư huynh chờ đệ ở đây, đệ sẽ đưa huynh đến một nơi rất hay.
- Nơi nào vậy?
Dương Khai ngờ vực.
Tô Mộc cười nhưng không trả lời, chỉ bảo hắn cứ chờ, đảm bảo sẽ không làm hắn thất vọng.
- Đưa cho ta.
Tô Mộc đột nhiên đưa tay ra phía sau, Lý Vân Thiên vội vã cầm hai vò rượu chuyển cho Tô Mộc.
Tô Mộc nhận lấy, giữ lại cho mình một vò, vò còn lại đưa cho Dương Khai, chẳng nói chẳng rằng, tự mở nắp đậy, hùng hổ ngửa cổ uống.
Một đám đệ tử Lăng Tiêu Các đi ngang qua ngẩn cả người, sững sờ nhìn Tô Mộc, không biết hôm nay y phát bệnh gì mà mới sáng sớm lại đứng đây uống rượu.
Dương Khai khẽ mỉm cười, cũng mở nắp vò, đưa rượu lên uống một hơi.
- Được!
Lý Vân Thiên đứng sau lưng Tô Mộc hô to một tiếng.
- Được!
Những người khác cũng hò hét trợ uy.
- Vèo vèo
Hai dòng âm thanh xé gió vang lên, vò rượu của Dương Khai và Tô Mộc cùng lúc vỡ tan, rượu vung đầy vạt áo.
- Ban ngày ban mặt mà say rượu thế này, bại hoại môn phong, niệm tình hai người vi phạm lần đầu, trừ mỗi người năm điểm cống hiến, nếu còn tái phạm, nghiêm trị không tha!
Một tên đệ tử Ám Đường nhảy ra, nghiêm mặt nói với Dương Khai và Tô Mộc.
- Trừ đi, trừ đi!
Dương Khai tỉnh bơ, nếu là một tháng trước thì hắn sẽ đau lòng chết mất, nhưng giờ thì chẳng có vấn đề gì cả.
Dương Khai còn không quan tâm, nhị thế tổ Tô Mộc đây lại quan tâm chắc? Y là kẻ có chỗ dựa vững chắc, với y, điểm cống hiến chẳng là cái đinh gì cả.
- Triệu Hổ, giúp Dương sư huynh quét dọn đi.
Tô Mộc vẫy tay về phía Triệu Hổ.
- Vâng ạ.
Tên Triệu Hổ mới bị ba chiêu của Dương Khai quật ngã hôm trước vội vã bước đến, nhận lấy cây chổi từ tay Dương Khai.
- Thế này không được đâu.
Dương Khai đưa mắt nhìn tên đệ tử Ám Đường, hắn chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người bước đi.
- Đi, vào nhà, ta có chuyện muốn nói.
Tô Mộc mở lời.
Tô Mộc và Dương Khai chẳng câu nệ gì đến thân phận, ngồi chổm hổm bên cạnh căn nhà. Trước mặt là một cái ao nhỏ, còn phía sau là đám thủ hạ đang bận rộn hì hà hì hục sửa chữa những lỗ thủng trên mái nhà cho Dương Khai.
Xem ra qua chuyện hôm đó, bọn Tô Mộc đã hoàn toàn rũ bỏ mọi ân oán với Dương Khai rồi, không những bỏ qua, mà còn có ý muốn kết giao.
- Tại sao ngươi lại cứu bọn ta? Trầm tư cả một lúc lâu, Tô Mộc mới mở lời.
- Tại sao...
Dương Khai chau mày.
- Mấy đệ gọi ta là sư huynh, ta đương nhiên phải ra dáng là một sư huynh rồi, chắc là vì lý do này đó.
Đương nhiên, lý do chủ yếu nhất vẫn là do bản tính Tô Mộc không phải quá xấu xa.
Tô Mộc quay đầu, nhìn đau đáu vào Dương Khai:
- Thật chứ? Dương Khai cười:
- Thế đệ nghĩ sao?
Tô Mộc trầm mặc, trong lòng không mấy thoải mái cho lắm, một lúc sau mới nói:
- Được, huynh xem bọn đệ là sư đệ, bọn đệ cũng xem huynh là sư huynh. Chuyện lúc trước là do sư đệ có mắt không tròng, có lỗi với sư huynh rồi.
- Ta vốn không để ý.
Dương Khai nói.
Hai người nhìn nhau rồi cười ha hả.
Một tiếng cười xóa hết oán thù, nói đại khái thì là vậy.
Rũ bỏ ân oán, Tô Mộc cũng không câu nệ khó xử nữa, y thật tâm đối đãi với Dương Khai như sư huynh. Hai người họ sau khi nói vài đôi câu chuyện phiếm, Tô Mộc bỗng dưng liếm môi, khuôn mặt dần ửng đỏ, lắp bắp nói:
- Sư huynh, đệ hỏi huynh một chuyện này nhé.
- Chuyện gì?
Dương Khai khó hiểu nhìn y.
- Hôm đó... E hèm... Huynh sờ rồi à?
Tô Mộc không dám nhìn thẳng vào Dương Khai.
- Sờ cái gì cơ?
Dương Khai vẫn chưa hiểu.
- Cái đó đó.
- Cái gì chứ?
Tô Mộc bực dọc, nghiến răng nói:
- Chính là Hồ Mị Nhi ấy...
Vừa nói y vừa tự chụp lên ngực mình, tỏ ra rất xúc động.
Dương Khai bật cười, tính hiếu kỳ của thiếu niên quả nhiên là phong phú mà! Đến chuyện này Tô Mộc cũng hỏi cho được, thật là mất mặt hết chỗ nói.
- Chẳng phải mấy đệ nhìn thấy hết rồi à?
- Không thấy rõ... Huynh sờ thật à?
Tô Mộc há hốc mồm.
- Sờ rồi thì sao?
Dương Khai nhếch mép cười,
- Tự ả ta bỏ tay ta lên người ả, ta chỉ giáo huấn cho ả một bài học thôi.
Ực, Tô Mộc nuốt nước bọt ừng ực, ánh mắt trông đợi:
- Cảm giác thế nào?
- Sư đệ chưa thử qua à?
Dương Khai nghi hoặc nhìn Tô Mộc, bụng nghĩ chẳng nhẽ tên nhóc nhị thế tổ này vẫn còn trong sáng đến thế?
Tô Mộc lắc đầu, hồ nghi:
- Trước đây sư huynh đã thử qua chưa?
Dương Khai lộ vẻ trầm tư, trước mắt như lướt qua một gương mặt xinh đẹp, vừa giận vừa vui, thở dài thật sâu:
- Ầy, chuyện cũ ta không muốn nhắc lại.
Tô Mộc ngẩn người, nghe thấy có ẩn ý, không kềm được, bĩu môi:
- Khoác lác quá, sư huynh bái nhập tông môn cách đây ba năm, trong ba năm này huynh cũng chẳng kết giao với ai, sao lại có cơ hội được. Nếu có thì chỉ có thể xảy ra vào ba năm trước, mà ba năm trước huynh mới bao nhiêu tuổi chứ?
Ba năm trước, mười hai tuổi!
Mười hai tuổi đấy. Yêu nữ đó cũng nỡ hạ thủ với hắn. Nếu không phải nàng mới mười lăm, nếu không phải hai người lúc ấy vẫn còn ngây thơ, không khéo đã xảy ra chuyện thật rồi.
Nhớ tới yêu nữ đó, Dương Khai lại buồn rầu, cũng không rõ hiện giờ nàng thế nào rồi.
- Có điều, sư huynh cũng phải cẩn thận. Hồ Mị Nhi luôn tự đánh giá cao mình, lần này huynh làm mất mặt ả, ả nhất định sẽ không chịu để yên đâu.
Tô Mộc nhắc nhở.
- Ả muốn đối phó với ta? Dương Khai mặt lạnh tanh.
Tô Mộc cười đầy ẩn ý:
- Ừ, đối phó với huynh trên giường, huynh cứ chờ đi, kiểu gì ả cũng tìm trăm phương ngàn kế để quyến rũ huynh, đến khi nào đạt được mục đích mới thôi. Sư huynh thật đúng là có diễm phúc.
- Hạng người đấy ta không thèm để mắt đến đâu.
Dương Khai chẳng để tâm đến chuyện này, hắn nhìn Tô Mộc, nói:
- Đệ bảo có việc muốn nói với ta, hóa ra là chuyện này à?
- Dĩ nhiên là không.
Tô Mộc nghiêm mặt trở lại nói:
- Lần này huynh đối phó với bọn người Thành Thiếu Phong, chắc đã tiêu hao không ít nguyên khí quý giá, đệ chỉ muốn đền bù lại cho huynh thôi.
- Đền bù cho ta?
- Ừ.
Tô Mộc gật đầu, sau đó từ trong ngực áo lấy ra một lọ nhỏ đưa cho Dương Khai:
Đây là Tiểu Hồi Nguyên đan, sư huynh lấy mà dùng, chắc có thể bồi bổ số nguyên khí đã bị tổn hao.
Tiểu Hồi Nguyên đan, Dương Khai cũng đã nghe nói qua. Loại đơn dược này dược tính không mạnh, rất dịu nhẹ, vì nó chủ yếu dành cho những người luyện Thối Thể cảnh tầng bảy như Dương Khai.
Từ Thối Thể cảnh tầng bảy đến tầng chín, nội thể của người luyện võ tuy đã sản sinh ra nguyên khí, có thể tăng lên dần dần thông qua tu luyện võ thuật, nhưng vì vẫn chưa đạt đến Khai Nguyên cảnh, nên không có cách nào hồi phục nhanh được. Thế nên nguyên khí rất quý giá, một khi bị tổn thương, sẽ phải trả một cái giá rất đắt mới có thể tu luyện trở lại. Tiểu Hồi Nguyên đan có thể tiết kiệm bớt được một khoảng thời gian tu luyện lớn. Đối với những người luyện Thối Thể cảnh từ tầng bảy đến tầng chín, loại đơn dược này bán rất chạy, giá cũng không hề rẻ, nhưng đối với những người luyện võ từ Khai Nguyên cảnh trở lên thì lại không có chút tác dụng nào.
Tuy nhiên, tình trạng của Dương Khai có chút không giống với những người khác. Chân Dương quyết mà hắn tu luyện giúp hắn không phải lo lắng về vấn đề nguyên khí nội thể. Nếu nguyên khí tiêu hao hết, thì vẫn còn Dương dịch. Thế nên giá trị của lọ Tiểu Hồi Nguyên đan này không cao.
Đang tính từ chối thì dường như Tô Mộc hiểu được ý của hắn, y nghiêm nghị:
- Mai sư huynh chờ đệ ở đây, đệ sẽ đưa huynh đến một nơi rất hay.
- Nơi nào vậy?
Dương Khai ngờ vực.
Tô Mộc cười nhưng không trả lời, chỉ bảo hắn cứ chờ, đảm bảo sẽ không làm hắn thất vọng.
Danh sách chương