Mặc dù những người trong Dược Vương Cốc được xưng là dĩ luyện dược vi sinh, nhưng e là chẳng có một ai xứng bằng trình độ của Hạ Ngưng Thường.

- Thể chất của sư tỷ thuộc dạng nào vậy? Dương Khai quay lại hỏi.

Mộng Vô Nhai trầm giọng:

- Dược Linh Thánh Thể!

- Có liên quan tới luyện dược?

- Không sai.

Mộng Vô Nhai gật đầu,

- Loại thể chất này vô cùng đặc biệt, mấy trăm nghìn năm trở lại đây chưa chắc đã xuất hiện một người. Người sở hữu Dược Linh Thánh Thể, dùng bất kỳ đơn dược nào cũng không để tại di chứng. Chắc ngươi cũng biết, trong thuốc ba phần là độc, tuy hiện giờ có không ít đơn dược có thể hỗ trợ cho tu luyện, thậm chí có thể gia tăng công lực, nhưng một người sử dụng đơn dược cũng có hạn chế. Song, Dược Linh Thánh Thể thì khác, có thể nói thế này, bản thân Dược Linh Thánh Thể chính là lò luyện thuốc tốt nhất thiên hạ, đơn dược uống vào, tất cả thành phần có hại đều bị hóa giải. Vị sư tỷ này của ngươi tính đến nay mới tu luyện năm năm, trong năm năm này, đến hôm nay đã ở Ly Hợp cảnh đỉnh phong rồi. Nếu ta không cố ý áp chế quá trình tu luyện của nó, chỉ e bây giờ đã tấn thăng lên đến Chân Nguyên cảnh rồi.

Dương Khai kinh ngạc, trong thời gian năm năm đã luyện đến Li Hợp cảnh đỉnh phong. Giải Hồng Trần cũng chỉ mới ở cảnh giới này, y đã tu luyện bao lâu rồi? Cũng phải mười mấy năm. Hơn nữa, đây còn là kết quả do áp chế, nếu như không áp chế, há chẳng phải nàng còn lợi hại hơn cả Tô Nhan sao?

Dương Khai vô cùng hổ thẹn, tư chất của mình so với vị sư tỷ trước mặt, quả đúng là một trời một vực.

Vị sư tỷ này mới là thiên tài xuất chúng nhất Lăng Tiêu Các!

Có điều Hạ sư tỷ có thể phát triển nhanh đến vậy, cũng có liên quan đến lượng lớn linh đơn diệu dược.

Mộng Vô Nhai nói tiếp:

- Dược Linh Thánh Thể không chỉ có bấy nhiêu lợi ích đâu, nếu tu luyện thần công đồng bộ với nó, thiên hạ vạn vật, chỉ cần có năng lượng, đều bị luyện chế thành đơn. Kể cả thiên địa linh khí, chỉ cần đồ nhi muốn cũng có thể luyện thành đơn dược.

Thiên hạ vạn vật, chỉ cần có năng lượng đều có thể luyện thành đơn! Cả thiên địa linh khí cũng luyện được, Tam Dương quả dĩ nhiên không thành vấn đề.

Dương Khai gần như có thể tiên đoán được, tương lai vị Hạ sư tỷ này chắc chắn sẽ là Luyện đơn sư giỏi nhất thiên hạ, chỉ riêng thể chất độc nhất vô nhị này thôi, đã không ai có thể sánh bằng rồi.

- Lần này, Ngưng Thường phải tấn thăng lên Chân Nguyên cảnh. Có điều trước lúc đó, cần phải luyện hóa một thứ vào cơ thể, nhưng thứ này chỉ một mình nó thì không thể nào lấy được.

Mộng Vô Nhai nghiêm nghị nhìn Dương Khai.

- Cho nên mới cần ta giúp đỡ?

Dương Khai hỏi.

Mộng Vô Nhai gật đầu.

- Là thứ gì vậy?

- Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ. Thứ này vô cùng có ích cho việc ngưng luyện nguyên khí. Nếu không phải ta muốn Ngưng Thường luyện hóa thứ này thì cũng sẽ không áp chế cảnh giới của nó làm gì.

Ly Hợp cảnh tấn thăng lên Chân Nguyên cảnh, nguyên khí nội thể sẽ chuyển hóa thành chân nguyên, về chất lượng thì sẽ thăng lên vô số cấp bậc. Đây cũng là một quá trình mà mỗi người luyện võ đều phải trải qua. Tuy nhiên trong quá trình này, nếu bổ trợ thêm vài thiên tài địa bảo, thì chất lượng của chân nguyên chuyển hóa được sẽ tốt hơn một chút.

Cái gọi là Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ này rõ ràng là một thứ thiên tài địa bảo như vậy, hơn nữa chắc chắn là thiên tài địa bảo tốt nhất.

- Bản thân Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ vốn có linh tính, muốn lấy được rất khó. Nếu người không có điều kiện phù hợp chạm vào, nó sẽ lập tức hóa thành linh khí và biến mất. Chỉ có người tu luyện nguyên khí thuộc tính dương mới có thể khống chế khả năng của nó, hơn nữa nguyên khí tính dương trong cơ thể người này bắt buộc phải tinh thuần đến một trình độ nhất định. Đây chính là lý do tại sao ta tìm đến ngươi.

- Cụ thể thì phải làm thế nào?

Dương Khai hỏi.

Mộng Vô Nhai mất kiên nhẫn:

- Hỏi nhiều vậy làm gì, đến lúc đó ta tự khắc sẽ cho ngươi biết.

Dương Khai nhéo nhéo cái mũi, không biết tại sao Mộng lão đầu lại nổi nóng như vậy.

- Thứ đó ở đâu? Khi nào thì chúng ta khởi hành?

- Ở trong Hắc Phong Sơn, có một vùng đất Cửu Âm hội tụ, mùng bảy tháng bảy, âm khí tập hợp. Chỉ có thời điểm đó, Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ mới xuất hiện, hấp thụ âm khí của trời đất.

- Vậy là không còn lâu nữa.

Dương Khai tính nhẩm, phát hiện chỉ còn mười mấy ngày nữa là đến mùng bảy tháng bảy. Nếu muốn vào bên trong Hắc Phong Sơn, đi đường cũng mất không ít thời gian.

- Thế nên, nếu ngươi không có việc gì, ta muốn nhanh chóng xuất phát, bỏ lỡ lần này thì lại phải đợi thêm một năm nữa.

Mộng Vô Nhai nghiêm nghị.

- Ta thì lúc nào cũng được.

Dương Khai mỉm cười.

- Vậy hai ngày nữa ngươi đến Cống Hiến Đường gặp ta, ta còn phải chuẩn bị ít vật liệu.

Mộng Vô Nhai dặn dò.

- Được, quyết định vậy đi.

Giao ước hai ngày sau gặp nhau ở Cống Hiến Đường xong, Dương Khai mới rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Mộng Vô Nhai khẽ thở dài, sắc mặt có phần cổ quái, cũng không biết là đang nghĩ gì, một lúc sau mới lên tiếng:

- Đồ nhi, con nhất định phải làm vậy sao?

Hạ Ngưng Thường y phục nhẹ bay, gật đầu:

- Dạ.

Mộng Vô Nhai nói:

- Kỳ thực con không cần phải luyện hóa Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ cũng có thể tấn thăng lên Chân Nguyên cảnh, chỉ là công lực sau này sẽ yếu hơn một chút thôi.

Hạ Ngưng Thường khẽ cười:

- Nhưng muốn giúp đỡ sư phụ, chân nguyên càng thuần khiết thì càng tốt mà? Sư phụ đã cưu mang con, đồ nhi cũng muốn giúp đỡ sư phụ.

- Nhưng... haiza, hay là con suy nghĩ thêm đi?

Sở dĩ lưu lại thời gian hai ngày là vì Mộng Vô Nhai muốn để Hạ Ngưng Thường nghĩ kỹ thêm.

Hạ Ngưng Thường đỏ mặt:

- Không có gì đâu, con đâu có ghét hắn.

Mộng Vô Nhai than ngắn thở dài:

- Hời cho tên tiểu tử này rồi.

Nhớ đến gương mặt không quan tâm của Dương Khai, Mộng Vô Khai tức nghiến răng. Ngươi chỉ đến giúp chút việc thôi, mà lại không nghĩ bản thân sắp được một món hời đáng giá thế nào.

Tuyệt đối không được gây ra chuyện gì đấy! Nơi nhỏ bé này chung quy cũng không phải nơi để đồ nhi dung thân. Mộng Vô Nhai ưu tư phiền muộn, lo lắng trong lòng.

Dương Khai không đến tiểu lầu các của Tô Nhan nữa, mà quay lại căn nhà gỗ xa cách lâu ngày. Tuy mấy ngày rồi không về, nhưng trong nhà vẫn sạch sẽ như mới, không có chút bụi bẩn nào, chẳng biết là ai đã giúp hắn dọn dẹp.

Tuy những lời của Mộng chưởng quầy không rõ ràng, nhưng cơ bản Dương Khai xem như đã biết mình phải đi đến nơi như thế nào, phải làm những việc gì rồi.

Nếu đã là nơi tụ hội Cửu Âm, vậy thì chắc chắn âm khí rất nặng. Chân Dương nguyên khí của mình vừa hay là khắc tinh của âm khí, nên chẳng phải sợ hãi. Chỉ là thực lực hiện tại của mình hơi thấp, nếu không tích trữ ít Dương dịch, e là sẽ không kiên trì được lâu.

Vừa hay vị Hạ sư tỷ kia giúp hắn luyện chế Tam Dương quả thành đơn dược, đây cũng là một cách hay để bổ sung Dương dịch.

Chuyến đi này coi như cũng có chút vốn liếng mang theo.

Chẳng những thu được nhiều Dương dịch đến vậy, mà sau khi luyện hóa quả cuối cùng, Dương Khai lại phát hiện cảnh giới của mình đã đột phá đến Khai Nguyên cảnh tứ tầng.

Lần đột phá này không hề có chút dấu hiệu nào, cả chuẩn bị tâm lý cũng không có, đột phá cũng như nước chảy ắt thành sông, căn bản không có chút cảm giác nào đã hoàn thành.

Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai cảm thấy có lẽ có liên quan tới đơn dược đã uống mấy ngày trước. Trước tiên là mười mấy lọ đơn dược uống ở chỗ Tô Nhan, sau đó lại uống tiếp mười hai viên Tam Dương đơn. Năng lượng khổng lồ này hội tụ lại, đột phá lên cũng không có gì lạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện