Toàn bộ Lăng Tiêu các, Dương Khai chỉ quen biết một người, chính là Mộng chưởng quầy ở trước mặt này. Dù sao mỗi tháng hắn cũng đều đến chỗ này của lão một lần.
Lão Mộng chưởng quầy này có một biệt hiệu, gọi là Mộng lột da. Trong Lăng Tiêu các, mặc dù lão chỉ là một chưởng quầy nho nhỏ của Cống Hiến đường, nhưng công việc lão thích làm nhất chính là bóc lột điểm cống hiến của các đệ tử.
Giá bán Ngưng Huyết Khư Ứ cao vốn là mười điểm cống hiến, lão có thể bán hai lọ với giá ba lọ. Thủ đoạn cũng rất đơn giản, chẳng qua là lấy lượng cao trong hai lọ san ra thành ba lọ mà thôi. Thích thì mua, không mua thì cút!
Đương nhiên, Mộng chưởng quầy cũng không phải là thường xuyên làm những việc không có đạo lý tình cảm như vậy, chỉ thỉnh thoảng mà thôi. Hơn nữa đối tượng mà lão nhằm vào là những tên đệ tử giàu có, chứ nghèo kiết xác như Dương Khai, lão nhìn mà thấy chướng mắt.
Điểm cống hiến của các đệ tử trong Lăng Tiêu các đều không dễ mà có được, sao có thể nhẫn nhục chịu đựng để lão bóc lột như vậy? Cho nên, cơ bản là những đệ tử bị lão bóc lột đều đã bẩm báo lên Hội trưởng lão. Mộng chưởng quầy cũng đã bị Hội trưởng lão cảnh cáo nhiều lần, nhưng lão vẫn cái kiểu chuyện ta ta làm, không chịu thay đổi. Hết lần này tới lần khác nhưng vị trí chưởng quầy của lão không hề bị lay chuyển, không ai có thể thay thế được.
Vì lý do này mà lão Mộng chưởng quầy này bị vô số đệ tử ở Lăng Tiêu các hận đến tận xương tủy.
Lão chẳng hề nể nang bất cứ người nào, nhưng riêng Dương Khai thì chẳng còn cách nào khác. Vì có lần trong khi lão đang nhìn chằm chằm vào mông của một nữ đệ tử thì bị Dương Khai bắt tại trận.
Già mà không mẫu mực! Như này còn gì là thể thống nữa. Bị người khác nắm được điểm yếu, Mộng chưởng quầy tự thấy mình cùng một hội với Dương Khai.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Dương Khai và lão mới quen biết.
Lão nhân háo sắc, da mặt cũng dày, trong phút chốc lão liền điều chỉnh lại sắc mặt của mình, ánh mắt ngờ vực nhìn Dương Khai nói:
- Quy tắc cũ? - Ừ.
Dương Khai thành thật gật đầu.
Mộng chưởng quầy không nói một lời, từ quầy lấy ra mười lượng bạc đặt trước mặt Dương Khai, sau đó lấy sổ sách ra ghi lại.
Dương Khai đem bạc cất kỹ, mở miệng hỏi:
- Hiện tại ta có bao nhiêu điểm cống hiến?
Mộng chưởng quầy trợn mắt:
- Mỗi tháng ngươi tiết kiệm được bốn điểm cống hiến, mỗi tháng tốn một điểm đổi lấy mười lượng bạc, chỉ còn ba điểm. Bây giờ chẳng qua cũng chỉ mới tích lũy được mười hai điểm cống hiến. Thế nào, muốn mua một lọ Ngưng Huyết Khư Ứ cao à?
- Không, ta chỉ hỏi vậy thôi.
Dương Khai xua tay, lấm bẩm nói: mới được mười hai điểm à.
Điểm cống hiến như vậy, ngay cả việc đổi lấy một cây thảo dược có giá trị cũng không đủ.
Sắc mặt của Mộng chưởng quầy trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói:
- Tiểu Dương Khai, ta biết ngươi muốn Tẩy Tủy đan đó để nâng cao tư chất, nhưng ngươi cứ tích lũy như vậy thì tích lũy đến lúc nào chứ?
- Miễn sao có thể tích lũy đủ không phải sao?
Dương Khai khẽ cười một tiếng.
Mộng chưởng quầy không có gì để nói, thầm nghĩ cứ theo tốc độ tích lũy của ngươi như vậy, đợi ngươi tích lũy đủ, lão phu cũng chết được trăm năm rồi.
- Tuy nhiên Mộng chưởng quầy, ta có một việc khó hiểu.
Dương Khai nhíu mày.
- Nói!
Lão làm bộ như số ngươi gặp may, hôm nay tâm tình của ta tốt.
- Đan dược quý như Tẩy Tủy đan sao lại xuất hiện ở Cống Hiến đường? Hơn nữa lại không bị người khác đổi đi?
- Ha ha….
Mộng chưởng quầy cười đắc ý:
- Bởi vì đan dược này là bảo bối của lão phu, những người khác không hề biết.
- À, là của lão sao?
Dương Khai ngạc nhiên. Hắn cứ nghĩ Tẩy Tủy đan là đan dược của Lăng Tiêu các, hóa ra là của lão ta, không trách lão ta ra giá trên trời thế.
- Ngươi đừng tức giận.
Mộc chưởng quầy dương dương tự đắc, cầm lấy ấm trà trên quầy nhấp một hớp.
- Mặc dù là của ta, nhưng cũng không bán rẻ cho ngươi đâu, ngươi muốn thì lấy đủ điểm cống hiến đến đổi. Danh hiệu Mộng lột da này của lão phu cũng không phải là nói không đâu đấy.
- Ta sẽ tích lũy đủ.
Dương Khai gật đầu.
Mộng chưởng quầy đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, nhướn mày, thấp giọng nói:
- Nghe nói hôm qua ngươi lại bị đánh cho một trận hả?
Dương Khai trừng mắt nhìn lão, xoay người rời đi.
Mộng chưởng quầy ở phía sau hét lên:
- Nói chuyện với lão phu đã, không cần phải vội.
Cái này thì có gì đáng nói chứ. Mộng lão đầu rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác.
Không đợi Dương Khai rời khỏi Cống Hiến đường, phía sau thần sắc của Mộng lão đầu đột nhiên chùng xuống, nhìn chằm chằm theo bóng của Dương Khai, trầm giọng nói:
- Tiểu Dương Khai, đến từ đâu thì về lại nơi đó đi, Lăng Tiêu các không phải là nơi ngươi có thể ở lại, sớm muộn gì ngươi cũng bị đánh chết thôi.
Dương Khai đột nhiên dừng lại, cũng không xoay người, thấp giọng thở dài:
- Ta không có chỗ để đi.
Dứt lời, liền rời khỏi Cống Hiến đường.
Hai tay Mộng lão đầu cầm lấy ấm trà, thở dài:
- Thật là, sao cứ phải làm khổ mình vậy chứ?
Tẩy Tủy đan à….haha, lão phu làm gì có loại nghịch thiên bảo bối này chứ? Chẳng qua chỉ là nói dối để ngươi hi vọng mà thôi, nhưng không nghĩ ngươi lại tưởng thật.
Dương Khai trở về căn phòng nhỏ, để cái chổi xuống, rồi mới vội vàng rời khỏi Lăng Tiêu các.
Hắn muốn đi tới Ô Mai Trấn cách Lăng Tiêu các mười dặm một chuyến. Hôm nay bất đắc dĩ lấy một điểm cống hiến đổi lấy mười lượng bạc là muốn mua chút lương thực. Đây cũng là việc mà Dương Khai vẫn làm hàng tháng.
Trên đường đi, Dương Khai không có cảm giác mệt mỏi.
Trước kia, mỗi lần đến Ô Mai Trấn, đi hết mười dặm đường là mặt mày đỏ bừng, tim đập không ngừng, thở hổn hển, nhưng hôm nay lại không hề có cảm giác đó, chỉ thấy người hơi nóng, vẫn tràn đầy sức lực. Dương Khai tin là có đi thêm trăm dặm nữa e là mình cũng sẽ không có cảm giác mệt mỏi.
Lại là do Kim Thân sao? Dương Khai đột nhiên nhớ ra một việc, buổi sáng lúc quét dọn, bị sư đệ không biết tên kia đụng phải, kết quả là mình vẫn đứng vững, còn người kia thân thể cường tráng thì lại bị ngã xuống đất.
Lúc đó cũng không nghĩ quá nhiều, bây giờ nghĩ lại, hiển nhiên có chút khó tin. Với thân thể gầy yếu của mình, làm gì tới lượt mình đánh ngã được người khác? Trước giờ toàn bị người ta đánh bay ra ngoài thôi.
Do khí hậu thổ nhưỡng nơi đây đã dưỡng dục nên nhiều người luyện võ như thế này, vậy nên Ô Mai Trấn mới phồn hoa náo nhiệt như vậy. Đương nhiên là không thể so sánh được với Trung Đô rồi.
Trung Đô là thủ phủ của vương triểu Đại Hán!
Đang đi, Dương Khai vô tình phát hiện có vài người đang tụ tập trong một ngõ hẻm. Mấy người kia đang lén lút mưu đồ gì đó. Một tên trong số đó cũng vô cùng cảnh giác, nhận thấy ánh mắt của Dương Khai ở phía sau, lập tức trừng mắt, tỏ ra vô cùng hung ác.
Dương Khai khẽ cười một tiếng, nguyên tắc vốn là người không phạm ta, ta không phạm người, nên không hề để ý đến. Tuy nhiên điều khiến hắn có chút hoài nghi là trong số đó có một tên nhìn quen quen, hình như là đệ tử của Lăng Tiêu các.
Lão Mộng chưởng quầy này có một biệt hiệu, gọi là Mộng lột da. Trong Lăng Tiêu các, mặc dù lão chỉ là một chưởng quầy nho nhỏ của Cống Hiến đường, nhưng công việc lão thích làm nhất chính là bóc lột điểm cống hiến của các đệ tử.
Giá bán Ngưng Huyết Khư Ứ cao vốn là mười điểm cống hiến, lão có thể bán hai lọ với giá ba lọ. Thủ đoạn cũng rất đơn giản, chẳng qua là lấy lượng cao trong hai lọ san ra thành ba lọ mà thôi. Thích thì mua, không mua thì cút!
Đương nhiên, Mộng chưởng quầy cũng không phải là thường xuyên làm những việc không có đạo lý tình cảm như vậy, chỉ thỉnh thoảng mà thôi. Hơn nữa đối tượng mà lão nhằm vào là những tên đệ tử giàu có, chứ nghèo kiết xác như Dương Khai, lão nhìn mà thấy chướng mắt.
Điểm cống hiến của các đệ tử trong Lăng Tiêu các đều không dễ mà có được, sao có thể nhẫn nhục chịu đựng để lão bóc lột như vậy? Cho nên, cơ bản là những đệ tử bị lão bóc lột đều đã bẩm báo lên Hội trưởng lão. Mộng chưởng quầy cũng đã bị Hội trưởng lão cảnh cáo nhiều lần, nhưng lão vẫn cái kiểu chuyện ta ta làm, không chịu thay đổi. Hết lần này tới lần khác nhưng vị trí chưởng quầy của lão không hề bị lay chuyển, không ai có thể thay thế được.
Vì lý do này mà lão Mộng chưởng quầy này bị vô số đệ tử ở Lăng Tiêu các hận đến tận xương tủy.
Lão chẳng hề nể nang bất cứ người nào, nhưng riêng Dương Khai thì chẳng còn cách nào khác. Vì có lần trong khi lão đang nhìn chằm chằm vào mông của một nữ đệ tử thì bị Dương Khai bắt tại trận.
Già mà không mẫu mực! Như này còn gì là thể thống nữa. Bị người khác nắm được điểm yếu, Mộng chưởng quầy tự thấy mình cùng một hội với Dương Khai.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Dương Khai và lão mới quen biết.
Lão nhân háo sắc, da mặt cũng dày, trong phút chốc lão liền điều chỉnh lại sắc mặt của mình, ánh mắt ngờ vực nhìn Dương Khai nói:
- Quy tắc cũ? - Ừ.
Dương Khai thành thật gật đầu.
Mộng chưởng quầy không nói một lời, từ quầy lấy ra mười lượng bạc đặt trước mặt Dương Khai, sau đó lấy sổ sách ra ghi lại.
Dương Khai đem bạc cất kỹ, mở miệng hỏi:
- Hiện tại ta có bao nhiêu điểm cống hiến?
Mộng chưởng quầy trợn mắt:
- Mỗi tháng ngươi tiết kiệm được bốn điểm cống hiến, mỗi tháng tốn một điểm đổi lấy mười lượng bạc, chỉ còn ba điểm. Bây giờ chẳng qua cũng chỉ mới tích lũy được mười hai điểm cống hiến. Thế nào, muốn mua một lọ Ngưng Huyết Khư Ứ cao à?
- Không, ta chỉ hỏi vậy thôi.
Dương Khai xua tay, lấm bẩm nói: mới được mười hai điểm à.
Điểm cống hiến như vậy, ngay cả việc đổi lấy một cây thảo dược có giá trị cũng không đủ.
Sắc mặt của Mộng chưởng quầy trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói:
- Tiểu Dương Khai, ta biết ngươi muốn Tẩy Tủy đan đó để nâng cao tư chất, nhưng ngươi cứ tích lũy như vậy thì tích lũy đến lúc nào chứ?
- Miễn sao có thể tích lũy đủ không phải sao?
Dương Khai khẽ cười một tiếng.
Mộng chưởng quầy không có gì để nói, thầm nghĩ cứ theo tốc độ tích lũy của ngươi như vậy, đợi ngươi tích lũy đủ, lão phu cũng chết được trăm năm rồi.
- Tuy nhiên Mộng chưởng quầy, ta có một việc khó hiểu.
Dương Khai nhíu mày.
- Nói!
Lão làm bộ như số ngươi gặp may, hôm nay tâm tình của ta tốt.
- Đan dược quý như Tẩy Tủy đan sao lại xuất hiện ở Cống Hiến đường? Hơn nữa lại không bị người khác đổi đi?
- Ha ha….
Mộng chưởng quầy cười đắc ý:
- Bởi vì đan dược này là bảo bối của lão phu, những người khác không hề biết.
- À, là của lão sao?
Dương Khai ngạc nhiên. Hắn cứ nghĩ Tẩy Tủy đan là đan dược của Lăng Tiêu các, hóa ra là của lão ta, không trách lão ta ra giá trên trời thế.
- Ngươi đừng tức giận.
Mộc chưởng quầy dương dương tự đắc, cầm lấy ấm trà trên quầy nhấp một hớp.
- Mặc dù là của ta, nhưng cũng không bán rẻ cho ngươi đâu, ngươi muốn thì lấy đủ điểm cống hiến đến đổi. Danh hiệu Mộng lột da này của lão phu cũng không phải là nói không đâu đấy.
- Ta sẽ tích lũy đủ.
Dương Khai gật đầu.
Mộng chưởng quầy đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, nhướn mày, thấp giọng nói:
- Nghe nói hôm qua ngươi lại bị đánh cho một trận hả?
Dương Khai trừng mắt nhìn lão, xoay người rời đi.
Mộng chưởng quầy ở phía sau hét lên:
- Nói chuyện với lão phu đã, không cần phải vội.
Cái này thì có gì đáng nói chứ. Mộng lão đầu rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác.
Không đợi Dương Khai rời khỏi Cống Hiến đường, phía sau thần sắc của Mộng lão đầu đột nhiên chùng xuống, nhìn chằm chằm theo bóng của Dương Khai, trầm giọng nói:
- Tiểu Dương Khai, đến từ đâu thì về lại nơi đó đi, Lăng Tiêu các không phải là nơi ngươi có thể ở lại, sớm muộn gì ngươi cũng bị đánh chết thôi.
Dương Khai đột nhiên dừng lại, cũng không xoay người, thấp giọng thở dài:
- Ta không có chỗ để đi.
Dứt lời, liền rời khỏi Cống Hiến đường.
Hai tay Mộng lão đầu cầm lấy ấm trà, thở dài:
- Thật là, sao cứ phải làm khổ mình vậy chứ?
Tẩy Tủy đan à….haha, lão phu làm gì có loại nghịch thiên bảo bối này chứ? Chẳng qua chỉ là nói dối để ngươi hi vọng mà thôi, nhưng không nghĩ ngươi lại tưởng thật.
Dương Khai trở về căn phòng nhỏ, để cái chổi xuống, rồi mới vội vàng rời khỏi Lăng Tiêu các.
Hắn muốn đi tới Ô Mai Trấn cách Lăng Tiêu các mười dặm một chuyến. Hôm nay bất đắc dĩ lấy một điểm cống hiến đổi lấy mười lượng bạc là muốn mua chút lương thực. Đây cũng là việc mà Dương Khai vẫn làm hàng tháng.
Trên đường đi, Dương Khai không có cảm giác mệt mỏi.
Trước kia, mỗi lần đến Ô Mai Trấn, đi hết mười dặm đường là mặt mày đỏ bừng, tim đập không ngừng, thở hổn hển, nhưng hôm nay lại không hề có cảm giác đó, chỉ thấy người hơi nóng, vẫn tràn đầy sức lực. Dương Khai tin là có đi thêm trăm dặm nữa e là mình cũng sẽ không có cảm giác mệt mỏi.
Lại là do Kim Thân sao? Dương Khai đột nhiên nhớ ra một việc, buổi sáng lúc quét dọn, bị sư đệ không biết tên kia đụng phải, kết quả là mình vẫn đứng vững, còn người kia thân thể cường tráng thì lại bị ngã xuống đất.
Lúc đó cũng không nghĩ quá nhiều, bây giờ nghĩ lại, hiển nhiên có chút khó tin. Với thân thể gầy yếu của mình, làm gì tới lượt mình đánh ngã được người khác? Trước giờ toàn bị người ta đánh bay ra ngoài thôi.
Do khí hậu thổ nhưỡng nơi đây đã dưỡng dục nên nhiều người luyện võ như thế này, vậy nên Ô Mai Trấn mới phồn hoa náo nhiệt như vậy. Đương nhiên là không thể so sánh được với Trung Đô rồi.
Trung Đô là thủ phủ của vương triểu Đại Hán!
Đang đi, Dương Khai vô tình phát hiện có vài người đang tụ tập trong một ngõ hẻm. Mấy người kia đang lén lút mưu đồ gì đó. Một tên trong số đó cũng vô cùng cảnh giác, nhận thấy ánh mắt của Dương Khai ở phía sau, lập tức trừng mắt, tỏ ra vô cùng hung ác.
Dương Khai khẽ cười một tiếng, nguyên tắc vốn là người không phạm ta, ta không phạm người, nên không hề để ý đến. Tuy nhiên điều khiến hắn có chút hoài nghi là trong số đó có một tên nhìn quen quen, hình như là đệ tử của Lăng Tiêu các.
Danh sách chương