Tô Nham đứng một chỗ, tự kỉ ngắm nhìn mình trong gương, càng ngắm càng thấy hài lòng. Chợt một đầu lừa đen xuất hiện trong gương, lưỡi dài miệng rộng, nhe hàm răng trắng bóc chỉnh tề, cái đầu lúc lắc cực kì cao ngạo ra vẻ ta đây xem thường ngươi.
- Dám giễu cợt bản thiên tài, đợi đấy, sớm muộn cũng phải bắt được mày, trước thiến sau cưỡi.
Tô Nham thừa hiểu con lừa đó đã trở thành bóng ma khó mà xóa đi trong lòng mình, thường xuyên xuất hiện ảo giác. Song tâm tình của hắn hiện giờ rất khác biệt, đan điền phục hồi, cõi lòng tỏa nắng. Hận ý với con lừa hoang cũng vơi đi phân nửa, hay nói chính xác hơn hắn nên cảm kích con lừa đó, một cước tôm hóa thành rồng.
Tô Nham thân vận bạch y, khuôn mặt tuấn lãng, mở cửa phòng bước ra ngoài với tư thế ngẩng cao đầu.
- Oa, ra khỏi phòng thật là mát mẻ. Ở ru rú trong đó riết muốn mọc mốc luôn quá.
Tia nắng chan hòa phủ lên thân hình không được coi là cường tráng của Tô Nham, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, đoạn nghênh ngang đi tới cửa lớn Tô gia.
Tô gia nguyên là võ học thế gia của Nguyên Vũ thành, phủ đệ (phòng ốc) vô cùng to lớn, hơn nửa chỗ ở của hắn cách cửa lớn cũng tương đối dẫn tới trên đường thu hút ánh mắt của bao người.
Đường đi trong Tô gia khá rộng rãi, dù vậy kiến trúc vẫn mang hơi hướm cổ điển, các tòa nhà chỉ có một tầng, mọc san sát nhau. Riêng trung tâm của Tô gia sừng sững một tòa lâu cao ba tầng, đó là địa phương nơi Tô gia thương nghị, bàn bạc.
Kiến trúc phủ Tô gia không cao lớn, không xa hoa nhưng không tài nào che giấu được hào khí tiềm tàng. Đó là khí thế của một võ học thế gia mà không một nơi nào có thể so sánh bằng.
Tô Nham một mình đi trên đường lớn, trực tiếp tới thẳng cửa lớn Tô gia, trên mặt mang theo nụ cười tỏa nắng, bước chân khoan thai nhẹ nhàng, chắp tay sau đít như một công tử ca.
Lúc này trời đã chính Ngọ (giữa trưa), như thường lệ các đệ tử Tô gia đều ở trong phòng của mình tiến hành tĩnh tọa thổ nạp. Vào giữa trưa nồng độ Thiên Địa nguyên khí nồng nặc nhất, vừa có thể tu luyện vừa tiện thể rèn luyện tâm tính của bản thân.
- Tên kia là ai? Sao giống Nham thiếu gia như đúc?!
- Giống gì mà giống! Là hắn chứ còn ai nữa, tuy nhiên khí chất của thiếu gia hôm nay thay đổi lớn thì phải, chả nhẽ...bị lừa đá ngu luôn rồi? - Vậy cũng nói, từ một đại thiên tài Tô gia suy bại thành phế vật, trong lòng đương nhiên không dễ chịu. Nếu cha hắn không phải là Thiên Chú sư duy nhất của Tô gia, e rằng phải chịu kiếp tạp dịch như chúng ta.
Hai bên đường lớn có những thảm cỏ xanh mượt, người hầu quét dọn đứng nơi đó chụm đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ, ai cũng cảm giác thiếu niên này từ khi bị lừa đá thay đổi như một người hoàn toàn khác, vẻ lãnh ngạo ngày nào biến mất tăm, thay thế bởi nụ cười nhu hòa như ánh nắng mặt trời.
- Chúc mọi người buổi sáng tốt lành.
Tô Nham tùy ý phất tay chào với những người tạp dịch khiến bọn họ chỉ biết há hốc mồm tựa như gặp quái vật, mãi đến khi Tô Nham rời đi mới định thần lại, ngẩng đầu nhìn mặt trời trói chang. Buổi sáng gì chứ, giờ là giờ nào rồi?!
- Ngươi xác định hắn là Tô Nham tự cao tự đại kia? Hắn chào hỏi với đám hạ nhân chúng ta, ta không phải nằm mơ chứ?
- Có gì mà ngạc nhiên chứ, giờ hắn là một phế vật, so với chúng ta cũng chả bằng, dĩ nhiên phải hạ thấp thân phận rồi.
Những đệ tử nòng cốt của Tô gia như Tô Nham, đối với hạ nhân bọn họ mà nói là tồn tại cao quý không thể với. Bình thường gặp mặt chào hỏi đã khó, thêm vào đó Tô Nham của trước kia vẫn chưa dung hợp với thế giới này, chỗ ở của hắn không có bất cứ nha hoàn hay tạp dịch nào, độc lập một mình.
Bởi thế ấn tượng của bọn họ với Tô Nham là kiêu ngạo, lạnh lùng. Song Tô Nham chưa bao giờ ngược đãi đánh đập bọn họ nên trong lòng bọn họ không bài xích hắn, giờ hắn bị lưu lạc thành một tên phế vật, bất tri bất giác trong lòng bọn họ sinh ra chút đồng cảm.
Nguyên Vũ thành phương viên gần trăm dặm, là thành trì lớn nhất Nguyên Châu. Có thể nói tam đại võ học thế gia quản lý toàn bộ Nguyên Châu, dĩ nhiên ở nước Đại Chu có không biết bao nhiêu quận như Nguyên Châu, mỗi một quận đều được võ học thế gia cường đại bảo hộ. Mà quận Nguyên Châu này khoảng cách cũng gần trung tâm nước Đại Chu nhất.
Tô gia nằm ở trung tâm Nguyên Vũ thành, cũng là giải đất phồn hoa nhất. Tô Nham ra khỏi cửa Tô gia bước trên đường phố nhộn nhịp, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát cái thành này.
Trên mặt hắn vẫn duy trì nụ cười mỉm, hòa mình vào dòng người đông đúc, đột nhiên thấy phía trước không xa một mảnh hỗn loạn.
- Tên ăn bám của Vương gia lại đi ức hiếp người, đúng là loài cầm thú, cả ăn mày cũng không tha.
Có người chỉ chỉ trỏ trỏ, vẻ mặt biến chuyển từ muốn xông vào can ngăn trở thành bất đắc dĩ.
- Đừng mà!
Phía trước vang lên âm thanh của một bé gái, Tô Nham chứng kiến sáu thanh niên trang phục giống nhau vây quanh một cô gái yếu đuối. Đứng cạnh là một người thân mặc cẩm y, vóc dáng mập mạp, bên mặt trái có một nối ruồi đen, hai mắt đang tỏa sáng nhìn cô gái trước mắt, nở nụ cười dâm tiện đến mức cơ thịt trên mặt rung rung từng hồi.
- Hắc hắc, tiểu muội muội đừng sợ, ca ca không bắt nạt muội đâu. Ăn xin có gì tốt chứ, sau này hãy theo thiếu gia ta, làm thiếp thân nha hoàn của ta, muốn ăn có ăn muốn uống có uống chẳng phải sướng hơn sao.
Tên mập kia cố nặn ra nụ cười hắn cho là ôn nhu nhất, song khi phối hợp với khuôn mặt nung núc thịt của hắn toát lên vẻ bỉ ổi vô cùng, thiếu nữa bị dọa lui về phía sau từng bước, suýt nữa khóc rống lên.
- Ta không muốn làm nha hoàn của các ngươi, xin các ngươi thả ta ra đi.
Giọng thiếu nữ sợ hãi, đôi mắt lộ vẻ van lơn.
- Ngươi nói gì? Một tên ăn mày nho nhỏ như ngươi lại dám cự tuyệt lời mời của bổn thiếu gia nhà ta, muốn chết phải không!
Một tên tùy tùng trong đó quát lên dữ tợn, thiếu nữ nhất thời khuôn mặt tái nhợt, mọi người đứng xung quanh ai cũng căm phẫn nhưng không ai dám mở miệng, thiếu gia của Vương gia, bọn họ chọc không nổi.
- Làm nha hoàn cho thiếu gia ta là phúc phần của ngươi, chờ thêm hai năm nữa bản thiếu sẽ lấy ngươi làm thiếp, sung sướng hơn ăn mày nhiều.
Tên thiếu gia mập mạp nhỏ giọng dụ dỗ, khuôn mặt to béo tiến gần lại cô gái đáng thương, không nhịn được nàng chợt bật khóc.
- Ta không muốn làm nha hoàn của ngươi, xin ngươi thả ta ra, ô ô...
Thiếu nữ tội nghiệp trong ánh mắt tràn đầy cầu khẩn, nàng đưa mắt nhìn mọi người xunh quanh tránh khuôn mặt dữ tợn của gã mập. Không biết vô tình hay trùng hợp, ánh mắt thiếu nữ chợt ngừng lại trên người Tô Nham.
Tô Nham cau mày, hôm nay ra ngoài đi dạo hắn chả muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân gì cả, hắn thừa nhận mình không phải anh hùng. Trong thế giới tu chân không có nhân từ, nhưng ánh mắt của thiếu nữ không ngờ động đến tiếng lòng của hắn, kiếp trước dù không phải là ăn xin nhưng cũng là một cô nhi, bất chợt hắn sinh ra sự đồng cảm với cô bé này.
- Bá Đạo thiếu gia ta từ trước tới nay không gì không lấy được, tụi bay bắt nàng lại mau.
Tên thiếu gia mập mạp giận dữ phát run, một người trong đám tùy tùng ôm lấy thiếu nữ trực tiếp vác lên vai, thiếu nữ giãy giụa kịch liệt nhưng sao có thể chống lại cao thủ hậu Vũ Cảnh tầng thứ hai đây?
- Đồ cầm thú!
Ngay lúc này một giọng nói lười nhác từ đám đông vang lên, chủ nhân của thanh âm cũng không muốn che giấu thân phận, mọi người tại đương trường đều nghe thấy rõ ràng.
- Ai? Thằng nào dám chửi ta? Lăn ra đây.
Cơ thịt trên mặt tên mập giật giật, hắn trợn mắt tìm kiếm trong đám người tên vừa dám ăn nói bất kính với mình.
- Đồ thú tính!
Thanh âm vang lên lần nữa, không che giấu chút nào. Tất cả mọi người đều nghe rõ từng chữ, mọi người lục đục đứng tách ra khỏi Tô Nham, tránh cho bản thân mình bị vạ lây.
- Ơ?! Đây không phải thiên tài Tô gia Tô Nham sao, nghe nói hắn bị lừa đá thành phế vật, thế nào lại xuất hiện nơi này?
- Đúng vậy, ta nhớ hồi trước hắn từng đánh qua Vương Bá Đạo một lần rồi. Tiếc thay giờ hắn đã thành phế vật, Vương Bá Đạo kia khẳng định không bỏ qua.
Có người nhận ra Tô Nham, nhỏ giọng nghị luận.
- Tô Nham, ra là mày. Mày không biết an phận làm con rùa đen trốn ở Tô gia, dám dẫn xác đến đây, còn làm hư chuyện lớn của thiếu gia.
Gặp lại Tô Nham, Vương Bá Đạo không kìm được rùng mình, hắn chưa quên trước đây bị tên thanh niên diện mục thanh tú trước mắt này tẩn cho một trận, xương cốt toàn thân sém nữa không còn, nếu không phải Vương gia xuất ra cao thủ Tu Linh giả, sợ rằng bây giờ mình vẫn đang nằm trên giường.
Tuy vậy Vương Bá Đạp lập tức thả lỏng, nay đâu bằng xưa, thiên tài thành phế vật, mình dù gì cũng là cao thủ hậu Vũ Cảnh tầng thứ ba, hôm nay gặp lại vừa dịp trả mối thù hôm đó.
- Vương Bá Đạo, mày...
Tô Nham quát lên một tiếng, đột nhiên khựng lại, dường như nhớ ra điều gì, tiếp theo đó bật cười ha hả.
- Phù... Vương Bá Đạo - Vương Bát Đản (đọc giống nhau), mẹ ngươi sao lại đặt cho ngươi cái tên này nhỉ?
Tô Nham càng nói càng muốn cười, về sau hắn càng khoa trương hơn, nhưng là hắn cố ý. Cười tới mức gập cả người lại, thiếu điều chảy ra nước mắt.
- Khục khục, chịu không nổi mà, quá tài tình, ngươi nói xem trước đó sao ta không phát hiện ra nhỉ, còn dám mắng ta là con rùa đen, nguyên lai ngươi mới là con rùa ấy!
- Dám giễu cợt bản thiên tài, đợi đấy, sớm muộn cũng phải bắt được mày, trước thiến sau cưỡi.
Tô Nham thừa hiểu con lừa đó đã trở thành bóng ma khó mà xóa đi trong lòng mình, thường xuyên xuất hiện ảo giác. Song tâm tình của hắn hiện giờ rất khác biệt, đan điền phục hồi, cõi lòng tỏa nắng. Hận ý với con lừa hoang cũng vơi đi phân nửa, hay nói chính xác hơn hắn nên cảm kích con lừa đó, một cước tôm hóa thành rồng.
Tô Nham thân vận bạch y, khuôn mặt tuấn lãng, mở cửa phòng bước ra ngoài với tư thế ngẩng cao đầu.
- Oa, ra khỏi phòng thật là mát mẻ. Ở ru rú trong đó riết muốn mọc mốc luôn quá.
Tia nắng chan hòa phủ lên thân hình không được coi là cường tráng của Tô Nham, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, đoạn nghênh ngang đi tới cửa lớn Tô gia.
Tô gia nguyên là võ học thế gia của Nguyên Vũ thành, phủ đệ (phòng ốc) vô cùng to lớn, hơn nửa chỗ ở của hắn cách cửa lớn cũng tương đối dẫn tới trên đường thu hút ánh mắt của bao người.
Đường đi trong Tô gia khá rộng rãi, dù vậy kiến trúc vẫn mang hơi hướm cổ điển, các tòa nhà chỉ có một tầng, mọc san sát nhau. Riêng trung tâm của Tô gia sừng sững một tòa lâu cao ba tầng, đó là địa phương nơi Tô gia thương nghị, bàn bạc.
Kiến trúc phủ Tô gia không cao lớn, không xa hoa nhưng không tài nào che giấu được hào khí tiềm tàng. Đó là khí thế của một võ học thế gia mà không một nơi nào có thể so sánh bằng.
Tô Nham một mình đi trên đường lớn, trực tiếp tới thẳng cửa lớn Tô gia, trên mặt mang theo nụ cười tỏa nắng, bước chân khoan thai nhẹ nhàng, chắp tay sau đít như một công tử ca.
Lúc này trời đã chính Ngọ (giữa trưa), như thường lệ các đệ tử Tô gia đều ở trong phòng của mình tiến hành tĩnh tọa thổ nạp. Vào giữa trưa nồng độ Thiên Địa nguyên khí nồng nặc nhất, vừa có thể tu luyện vừa tiện thể rèn luyện tâm tính của bản thân.
- Tên kia là ai? Sao giống Nham thiếu gia như đúc?!
- Giống gì mà giống! Là hắn chứ còn ai nữa, tuy nhiên khí chất của thiếu gia hôm nay thay đổi lớn thì phải, chả nhẽ...bị lừa đá ngu luôn rồi? - Vậy cũng nói, từ một đại thiên tài Tô gia suy bại thành phế vật, trong lòng đương nhiên không dễ chịu. Nếu cha hắn không phải là Thiên Chú sư duy nhất của Tô gia, e rằng phải chịu kiếp tạp dịch như chúng ta.
Hai bên đường lớn có những thảm cỏ xanh mượt, người hầu quét dọn đứng nơi đó chụm đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ, ai cũng cảm giác thiếu niên này từ khi bị lừa đá thay đổi như một người hoàn toàn khác, vẻ lãnh ngạo ngày nào biến mất tăm, thay thế bởi nụ cười nhu hòa như ánh nắng mặt trời.
- Chúc mọi người buổi sáng tốt lành.
Tô Nham tùy ý phất tay chào với những người tạp dịch khiến bọn họ chỉ biết há hốc mồm tựa như gặp quái vật, mãi đến khi Tô Nham rời đi mới định thần lại, ngẩng đầu nhìn mặt trời trói chang. Buổi sáng gì chứ, giờ là giờ nào rồi?!
- Ngươi xác định hắn là Tô Nham tự cao tự đại kia? Hắn chào hỏi với đám hạ nhân chúng ta, ta không phải nằm mơ chứ?
- Có gì mà ngạc nhiên chứ, giờ hắn là một phế vật, so với chúng ta cũng chả bằng, dĩ nhiên phải hạ thấp thân phận rồi.
Những đệ tử nòng cốt của Tô gia như Tô Nham, đối với hạ nhân bọn họ mà nói là tồn tại cao quý không thể với. Bình thường gặp mặt chào hỏi đã khó, thêm vào đó Tô Nham của trước kia vẫn chưa dung hợp với thế giới này, chỗ ở của hắn không có bất cứ nha hoàn hay tạp dịch nào, độc lập một mình.
Bởi thế ấn tượng của bọn họ với Tô Nham là kiêu ngạo, lạnh lùng. Song Tô Nham chưa bao giờ ngược đãi đánh đập bọn họ nên trong lòng bọn họ không bài xích hắn, giờ hắn bị lưu lạc thành một tên phế vật, bất tri bất giác trong lòng bọn họ sinh ra chút đồng cảm.
Nguyên Vũ thành phương viên gần trăm dặm, là thành trì lớn nhất Nguyên Châu. Có thể nói tam đại võ học thế gia quản lý toàn bộ Nguyên Châu, dĩ nhiên ở nước Đại Chu có không biết bao nhiêu quận như Nguyên Châu, mỗi một quận đều được võ học thế gia cường đại bảo hộ. Mà quận Nguyên Châu này khoảng cách cũng gần trung tâm nước Đại Chu nhất.
Tô gia nằm ở trung tâm Nguyên Vũ thành, cũng là giải đất phồn hoa nhất. Tô Nham ra khỏi cửa Tô gia bước trên đường phố nhộn nhịp, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát cái thành này.
Trên mặt hắn vẫn duy trì nụ cười mỉm, hòa mình vào dòng người đông đúc, đột nhiên thấy phía trước không xa một mảnh hỗn loạn.
- Tên ăn bám của Vương gia lại đi ức hiếp người, đúng là loài cầm thú, cả ăn mày cũng không tha.
Có người chỉ chỉ trỏ trỏ, vẻ mặt biến chuyển từ muốn xông vào can ngăn trở thành bất đắc dĩ.
- Đừng mà!
Phía trước vang lên âm thanh của một bé gái, Tô Nham chứng kiến sáu thanh niên trang phục giống nhau vây quanh một cô gái yếu đuối. Đứng cạnh là một người thân mặc cẩm y, vóc dáng mập mạp, bên mặt trái có một nối ruồi đen, hai mắt đang tỏa sáng nhìn cô gái trước mắt, nở nụ cười dâm tiện đến mức cơ thịt trên mặt rung rung từng hồi.
- Hắc hắc, tiểu muội muội đừng sợ, ca ca không bắt nạt muội đâu. Ăn xin có gì tốt chứ, sau này hãy theo thiếu gia ta, làm thiếp thân nha hoàn của ta, muốn ăn có ăn muốn uống có uống chẳng phải sướng hơn sao.
Tên mập kia cố nặn ra nụ cười hắn cho là ôn nhu nhất, song khi phối hợp với khuôn mặt nung núc thịt của hắn toát lên vẻ bỉ ổi vô cùng, thiếu nữa bị dọa lui về phía sau từng bước, suýt nữa khóc rống lên.
- Ta không muốn làm nha hoàn của các ngươi, xin các ngươi thả ta ra đi.
Giọng thiếu nữ sợ hãi, đôi mắt lộ vẻ van lơn.
- Ngươi nói gì? Một tên ăn mày nho nhỏ như ngươi lại dám cự tuyệt lời mời của bổn thiếu gia nhà ta, muốn chết phải không!
Một tên tùy tùng trong đó quát lên dữ tợn, thiếu nữ nhất thời khuôn mặt tái nhợt, mọi người đứng xung quanh ai cũng căm phẫn nhưng không ai dám mở miệng, thiếu gia của Vương gia, bọn họ chọc không nổi.
- Làm nha hoàn cho thiếu gia ta là phúc phần của ngươi, chờ thêm hai năm nữa bản thiếu sẽ lấy ngươi làm thiếp, sung sướng hơn ăn mày nhiều.
Tên thiếu gia mập mạp nhỏ giọng dụ dỗ, khuôn mặt to béo tiến gần lại cô gái đáng thương, không nhịn được nàng chợt bật khóc.
- Ta không muốn làm nha hoàn của ngươi, xin ngươi thả ta ra, ô ô...
Thiếu nữ tội nghiệp trong ánh mắt tràn đầy cầu khẩn, nàng đưa mắt nhìn mọi người xunh quanh tránh khuôn mặt dữ tợn của gã mập. Không biết vô tình hay trùng hợp, ánh mắt thiếu nữ chợt ngừng lại trên người Tô Nham.
Tô Nham cau mày, hôm nay ra ngoài đi dạo hắn chả muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân gì cả, hắn thừa nhận mình không phải anh hùng. Trong thế giới tu chân không có nhân từ, nhưng ánh mắt của thiếu nữ không ngờ động đến tiếng lòng của hắn, kiếp trước dù không phải là ăn xin nhưng cũng là một cô nhi, bất chợt hắn sinh ra sự đồng cảm với cô bé này.
- Bá Đạo thiếu gia ta từ trước tới nay không gì không lấy được, tụi bay bắt nàng lại mau.
Tên thiếu gia mập mạp giận dữ phát run, một người trong đám tùy tùng ôm lấy thiếu nữ trực tiếp vác lên vai, thiếu nữ giãy giụa kịch liệt nhưng sao có thể chống lại cao thủ hậu Vũ Cảnh tầng thứ hai đây?
- Đồ cầm thú!
Ngay lúc này một giọng nói lười nhác từ đám đông vang lên, chủ nhân của thanh âm cũng không muốn che giấu thân phận, mọi người tại đương trường đều nghe thấy rõ ràng.
- Ai? Thằng nào dám chửi ta? Lăn ra đây.
Cơ thịt trên mặt tên mập giật giật, hắn trợn mắt tìm kiếm trong đám người tên vừa dám ăn nói bất kính với mình.
- Đồ thú tính!
Thanh âm vang lên lần nữa, không che giấu chút nào. Tất cả mọi người đều nghe rõ từng chữ, mọi người lục đục đứng tách ra khỏi Tô Nham, tránh cho bản thân mình bị vạ lây.
- Ơ?! Đây không phải thiên tài Tô gia Tô Nham sao, nghe nói hắn bị lừa đá thành phế vật, thế nào lại xuất hiện nơi này?
- Đúng vậy, ta nhớ hồi trước hắn từng đánh qua Vương Bá Đạo một lần rồi. Tiếc thay giờ hắn đã thành phế vật, Vương Bá Đạo kia khẳng định không bỏ qua.
Có người nhận ra Tô Nham, nhỏ giọng nghị luận.
- Tô Nham, ra là mày. Mày không biết an phận làm con rùa đen trốn ở Tô gia, dám dẫn xác đến đây, còn làm hư chuyện lớn của thiếu gia.
Gặp lại Tô Nham, Vương Bá Đạo không kìm được rùng mình, hắn chưa quên trước đây bị tên thanh niên diện mục thanh tú trước mắt này tẩn cho một trận, xương cốt toàn thân sém nữa không còn, nếu không phải Vương gia xuất ra cao thủ Tu Linh giả, sợ rằng bây giờ mình vẫn đang nằm trên giường.
Tuy vậy Vương Bá Đạp lập tức thả lỏng, nay đâu bằng xưa, thiên tài thành phế vật, mình dù gì cũng là cao thủ hậu Vũ Cảnh tầng thứ ba, hôm nay gặp lại vừa dịp trả mối thù hôm đó.
- Vương Bá Đạo, mày...
Tô Nham quát lên một tiếng, đột nhiên khựng lại, dường như nhớ ra điều gì, tiếp theo đó bật cười ha hả.
- Phù... Vương Bá Đạo - Vương Bát Đản (đọc giống nhau), mẹ ngươi sao lại đặt cho ngươi cái tên này nhỉ?
Tô Nham càng nói càng muốn cười, về sau hắn càng khoa trương hơn, nhưng là hắn cố ý. Cười tới mức gập cả người lại, thiếu điều chảy ra nước mắt.
- Khục khục, chịu không nổi mà, quá tài tình, ngươi nói xem trước đó sao ta không phát hiện ra nhỉ, còn dám mắng ta là con rùa đen, nguyên lai ngươi mới là con rùa ấy!
Danh sách chương