Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu đi ra từ lầu chung cư, nhìn thời gian theo bản năng, từ khi đi vào đến khi ra chỉ dùng tổng cộng chỉ có mười lăm phút, quả nhiên không vượt qua hai mươi phút.
“Tướng công, em kiếm được tiền rồi.” Vừa lên xe thì Vu Miểu Miểu đã vui vẻ nói.
“Ừm, thật là giỏi, kiếm được bao nhiêu vậy?” Quý Lãng phối hợp hỏi, anh biết Vu Miểu Miểu thích kiếm tiền.
“Không nhiều, chỉ có một trăm ngàn tệ.” Vu Miểu Miểu nói với tâm trạng rất tốt.
Quý Lãng cười một tiếng, cho xe chạy, vừa đi ra khỏi tiểu khu vừa nói: “Nói như vậy thì anh lại có thêm một trăm ngàn tiền tiêu vặt rồi.”
Mỗi tháng Quý Lãng cũng chẳng tiêu xài gì nhiều, nhà và xe thì đã mua xong từ lâu. Ngay cả tiền xăng hàng năm, cả phí bảo dưỡng của xe tất cả đều là từ doanh thu của công ty. Anh không không có sở thích hoang phí tiền nào cả, cũng không thích ra ngoài, cho nên không cần quá nhiều quần áo, chi tiêu mỗi tháng cũng chỉ là để ăn cơm mà thôi. Anh kiếm tiền cũng chỉ là để mình không nhàm chán, tiền tích trữ nhiều thì thỉnh thoảng sẽ nhớ đến rồi tìm một vài nơi để tiêu, tỷ như quyên góp tiền, hoặc là phát thêm chút tiền thưởng cho nhân viên trong phòng làm việc.
Tiền tiêu vặt mà Vu Miểu Miểu cho anh vẫn luôn ở trong tài khoản của anh chứ chưa từng động vào, anh không tiêu được nhưng từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ từ chối nhận cả.
“Hôm nay không đưa cho anh tiền tiêu vặt nữa.” Vu Miểu Miểu nói.
Quý Lãng liếc Vu Miểu Miểu một cái, thấy đôi mắt to tròn của cô sáng rực lên thì cũng biết cô lại đang muốn làm gì vì vậy phối hợp hỏi: “Vậy em định dùng thế nào?”
“Em phải dẫn anh đi shopping.” Vu Miểu Miểu giơ điện thoại di động lên, mở ra, bên trên hiện lên số tiền một trăm ngàn, học theo giọng điệu bá đạo của tổng tài: “Tướng công, xế chiều hôm nay anh đi mua đồ, em trả tiền, anh phải tiêu hết toàn bộ cho em.”
Đầu tiên là Quý Lãng ngẩn ra, sau đó bật cười phụt một tiếng, cô bé này lại xem được bộ phim kỳ quái nào trên tivi ở trường học rồi sao? “Anh cười cái gì?” Vu Miểu Miểu khẩn trương nói, chẳng lẽ tướng công chê ít tiền.
“Anh đang vui.” Quý Lãng nghiêm túc nói.
Vu Miểu Miểu vừa nghe thấy tướng công vui vẻ thì nhất thời liền thỏa mãn, quả nhiên là tivi bắt nguồn từ cuộc sống.
Quý Lãng vừa lái xe vừa suy tính xem phải tiêu một trăm ngàn tệ này như thế nào, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng phải ngồi tính toán tiền như thế này. Mặc dù quan hệ giữa anh và cha mẹ không tốt, nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng thiếu tiền. Ngược lại bởi vì từ nhỏ cha mẹ đã đối xử hời hợt với anh nên để đền bù mà hàng năm cha mẹ sẽ cho anh một khoản tiền tiêu vặt kếch xù. Về sau khi anh dọn ra khỏi nhà thì cha lại trực tiếp trực tiếp chia cổ phần của công ty cho anh trước thời hạn, mặc dù không xài đến nhưng hoa hồng hằng năm cũng sẽ được chuyển tới đúng kỳ hạn.
Ngoại trừ ngôi nhà bây giờ là do anh tự bỏ tiền ra thì tất cả những bất động sản khác của anh đều do nhà chuẩn bị giúp anh, bây giờ căn biệt thự mà con quỷ nhỏ Hạng Ninh đang ở chính là ngôi nhà được xây từ bản mẫu hai năm trước giữ lại cho mình.
Nếu như dùng mua một trăm ngàn tệ mua đồng hồ đeo tay thì chuyện đồng hồ có thể giải quyết rồi. Nhưng giá cả của đồng hồ đeo tay chênh lệch quá lớn, loại đắt tiền có thể bán lên đến hàng chục, hàng trăm triệu tệ, nếu Miểu Miểu nhìn thấy đắt vậy mà không mua được thì sẽ càng đam mê kiếm tiền hơn, không được, thế thì không thể mua đồng hồ đeo tay.
Vậy còn có thể mua gì đây?
Quả thật là Quý Lãng không nghĩ ra được, thừa dịp lúc đèn đỏ Vu Miểu Miểu không chú ý, anh lấy điện thoại di động ra rồi gửi một tin lên nhóm Weixin của công ty.
Quý Lãng: “Tiêu một trăm ngàn tệ như thế nào để có thể vừa vặn.”
Những lời này vừa nhắn lên thì nhất thời trong nhóm đã nổ tung, vấn đề này phải trả lời như thế nào đây? Cái gì mà vừa vặn?
Bắc Phồn lên tiếng đầu tiên: “Sếp à, tiêu chuẩn vừa vặn là gì vậy?”
Đan Tuấn Nghị: “Đúng vậy, thế nào thì mới gọi là vừa vặn?”
Dịch Quan: “Một trăm ngàn tệ tôi có thể tiêu một năm.”
Quý Lãng vừa nhìn thấy ba chữ tiêu một năm này thì lập tức liền thấy đau đầu, nói bổ sung: “Xế chiều hôm nay phải tiêu hết, đồ thì không giới hạn.”
Lời này của anh vừa xuất hiện thì bốn người trong phòng làm việc đều sụp đổ, đây là đang khoe khoang hả, xì. Đúng là khoe khoang lộ liễu mà. Buổi sáng vợ thể hiện tình cảm, buổi chiều thì tướng công khoe tài sản, đôi vợ chồng này còn có để cho người khác sống không đây.
Bắc Phồn: “Sếp mua quà cho bà chủ sao? Một trăm ngàn tệ thì mua một cái túi là có thể tiêu hết rồi.”
Quý Lãng cau mày, đang muốn nói tiếp thì Vu Miểu Miểu bỗng nhiên kêu lên một tiếng: “Tướng công, đèn xanh rồi.”
Quý Lãng không còn cách nào nên chỉ có thể để điện thoại xuống rồi tiếp tục lại xe.
“Tướng công, phía trước có một khu mua sắm, nhìn khu mua sắm kia cũng rất lớn, chúng ta vào đó luôn đi.” Vu Miểu Miểu muốn tiêu tiền gấp.
“Ừm.” Tất nhiên là Quý Lãng chẳng có ý kiến gì, mở máy lên rồi đi về hướng khu mua sắm.
Quý Lãng vừa đi xe vào trong khu mua sắm, hình như Đông Vĩnh Nguyên còn sống dưới tay Thang Dương Thành, bây giờ cũng đang online. Vì là người duy nhất biết kế hoạch của Vu Miểu Miểu nên Đông Vĩnh Nguyên liếc mắt một cái đã nhìn ra sự tinh túy trong vấn đề của sếp. Đây là bà chủ cho anh tiền tiêu nhưng anh lại không muốn để bà chủ cảm thấy một trăm ngàn tệ quá ít.
Đông Vĩnh Nguyên: “Sếp đi đến gian hàng của MJ đi, đây là một hãng bán quần áo và trang sức tầm trung, giá những bộ âu phục trong gian hàng đó chừng năm mươi ngàn tệ, đắt nhất cũng chỉ có tám mươi ngàn tệ. Đảm bảo là sẽ mua được đồ đắt nhất ở đó chỉ với một trăm ngàn tệ. Ở những khu mua sắm hơi lớn một chút thì đều có quầy bán hàng của hãng này, dễ tìm lắm.”
Chỉ một lát sau Đông Vĩnh Nguyên còn gửi kèm theo một sơ đồ phân bố các quầy bán hàng của hãng MJ ở những khu mua sắm trong Hải Thành.
Thao tác này của Đông Vĩnh Nguyên đã có thể thấy kiến thức cơ bản của trợ lý.
Quý Lãng đậu xe xong, nhìn lên sơ đồ phân bố một hồi, phát hiện khu mua sắm này có một quầy bán hàng của MJ, nhất thời vui mừng hớn hở, quay lại nhóm chat nhắn bốn chữ: “Tiền thưởng gấp bội.”
Đông Vĩnh Nguyên mừng rỡ: “Cảm ơn sếp.”
Ba người còn lại trong nhóm nhìn thấy vậy thì vô cùng bội phục, là một nhân viên làm việc trong Tử Hòa Đại Thần, mặc dù Đông Tử không giỏi văn chương, không biết nhiều thành ngữ, cũng không biết viết kịch bản, nhưng sự tồn tại của anh ta không phải là không có lý.
Quầy bán hàng của MJ ở lầu hai, vào thang máy xong thì Quý Lãng liền trực tiếp nhấn lầu hai.
Vu Miểu Miểu nhìn thấy nhưng cũng chẳng có phản ứng nào, chỉ nhìn xuống Oa Oa trong tay mình.
Lúc này Quý Lãng cũng nhìn lướt qua con Oa Oa này, sau đó hơi nhướng mày lên, nhận ra điểm khác thường, dường như Oa Oa không linh động như trước nữa.
“Oa Oa làm sao vậy?” Quý Lãng hỏi.
“Đang ngẩn người.” Vu Miểu Miểu trả lời.
Oán niệm hôm nay chiếm đoạt được là một loại tình cảm vô cùng sâu nặng, đây là tâm tình mà trước kia Oa Oa chưa từng được tiếp xúc. Mà mỗi lần khi tiêu hóa thì Oa Oa cũng sẽ đắm chìm trong cảm xúc đó, biểu hiện bên ngoài chính là ngẩn người.
Oa Oa cũng biết ngẩn người sao? Quý Lãng có chút nghi ngờ, nhưng nhớ lại mỗi ngày Oa Oa đều sẽ phơi nắng, có thể khi đó là nó cũng đang ngẩn người.
Khi chắc chắn rằng Oa Oa không sao thì Quý Lãng không để ý nữa, rất nhanh thang máy đã đến lầu hai.
“Tướng công, anh muốn mua gì?” Vừa ra khỏi thang máy thì Vu Miểu Miểu đã không chờ nổi mà hỏi, cứ giống như là không muốn một trăm ngàn tệ kia ở lại trong tay mình thêm một giây nào nữa.
Quý Lãng đã nhìn thấy tấm biển của MJ cách đó không xa, chỉ tay qua đó: “Mua bộ âu phục đi.”
Mắt Vu Miểu Miểu sáng rực lên: “Em còn chưa từng nhìn thấy tướng công mặc âu phục đâu, chúng ta đi mua nào.”
Quý Lãng là ông chủ, ngày thường tất nhiên là có thể ăn mặc thoải mái, hẳn là đã từng mặc âu phục, chỉ là Vu Miểu Miểu chưa nhìn thấy mà thôi. Còn như mua về có hữu dụng hay không thì chuyện này không nằm trong phạm vi suy xét của Quý Lãng, dù sao thì hẹn hò gì đó, không phải là hoang phí thời gian ở bên cạnh người mình thích sao.
Hai người cùng nhau đi tới gian hàng đó, vừa đi vào cửa thì có một nhân viên hướng dẫn mua mặc vest bước ra. Chỗ này là nơi bán quần áo nam nên tất nhiên ánh mắt của nhân viên hướng dẫn mua sẽ nhìn lên người Quý Lãng. Mặc dù nhìn Quý Lãng có vẻ không dễ để lại gần, còn có hơi lúng túng, nhưng dù sao thì cũng là hướng dẫn mua hàng, cho dù là loại khách nào thì cũng phải căng da đầu lên mà đi tới.
“Anh muốn mua quần áo đúng không?” Hướng dẫn mua hàng là một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi, lúc này giọng nói cũng có chút run rẩy.
Quý Lãng cố gắng ổn định sức mạnh trong ác mộng của mình lại, chờ sau giây lát thì mới khẽ ừ một tiếng.
Nhân viên kia thờ phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, sau đó kinh ngạc phát hiện ra người đàn ông này hình như đã ôn hòa hơn đôi chút so với vừa rồi, không còn dáng vẻ kinh khủng như vậy nữa. Nhất thời trên mặt lại hiện lên nụ cười chuyên nghiệp, thả lỏng không ít: “Vậy xin hỏi anh tính mua áo sơ mi, giày, hay là âu phục?”
Quý Lãng không trả lời mà lại nghiêng đầu nhìn sang Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu lập tức bước lên trước một bước, nói: “Để tôi chọn cho.”
“Vậy anh đến cửa phòng thay đồ chờ.” Quý Lãng nói xong rồi đi thẳng vào bên trong gian hàng.
Vu Miểu Miểu chờ Quý Lãng đi xa rồi, lúc này mới nhỏ giọng hỏi cô gái bán hàng: “Bộ đồ đắt tiền nhất ở đây của các cô là bao nhiêu tiền?”
Vu Miểu Miểu muốn mua hết cả bộ cho tướng công, nhưng lại sợ một trăm ngàn tệ không đủ. Mặc dù trong thẻ của cô còn tiền nhưng đó là tướng công cho cô, nếu như dùng tiền của tướng công, vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Mặc dù cô gái bán hàng nghi ngờ nhưng vẫn kiên nhẫn giải đáp: “Áo sơ mi ở đây của chúng tôi khoảng năm ngàn tệ một cái, âu phục loại đắt là năm mươi ngàn tệ, loại rẻ thì hai mươi đến ba mươi ngàn tệ.”
Vu Miểu Miểu vừa nghe thấy thì liền yên tâm, đủ tiền.
“Cô lấy những bộ quần áo đắt tiền nhất ở đây của các cô, phối mấy bộ theo dáng người của tướng công tôi để chúng tôi chọn đi. “ Vu Miểu Miểu đâu có biết chọn âu phục, loại chuyện như thế nào đương nhiên là để lại cho những người có chuyên môn làm.
“Được.” Hai mắt của cô gái bán hàng sáng lên, cô ta là một người có kinh nghiệm, nhìn những người có tiền nhưng cũng không chắc chắn sẽ mua, nhưng lại hỏi giá trước giống như cô nữ sinh trước mặt này, sau đó mới mặc thử thì nhất định sẽ mua.
Chỉ chốc lát sau nữ nhân viên đã cấp tốc phối được ba bộ âu phục, phong cách giản dị, phong cách Anh quốc, phong cách tinh anh nơi làm việc, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, tất cả đều phù hợp.
Vốn dĩ Quý Lãng chỉ định tùy tiện mua một bộ, để cho Vu Miểu Miểu tiêu tiền vui vẻ rồi sẽ đi, nhưng đến khi Vu Miểu Miểu nhờ nhân viên phối ba bộ quần áo rồi thì chỉ có thể cam chịu số phận mà phối hợp thay từng bộ một.
Phong cách giản dị thì đẹp trai, phong cách Anh quốc lịch lãm, phong cách tinh anh nơi làm việc thì lại quá mạnh mẽ, cuối cùng Vu Miểu Miểu đang phân vân giữa phong cách giản dị và phong cách Anh quốc.
Quý Lãng cũng không vội, để mặc cho Vu Miểu Miểu xoắn xuýt ở đó.
“Aiz, muốn chọn cả hai bộ, quả nhiên là em vẫn kiếm được quá ít tiền.” Nếu có tiền thì có thể mua hết rồi.
Quý Lãng nghe thấy trong lòng bỗng chốc lộp bộp, xem ra dù có làm thế nào thì cũng không thể áp chế được ý tưởng kiếm tiền của Vu Miểu Miểu.
“Nếu không thì mua bộ phong cách Anh quốc này đi, bộ này đang có hoạt động, mua bộ đồ này là hợp nhất, còn được tặng kèm một cặp khuy măng sét đá quý trị giá sáu ngàn tệ.” Nữ nhân viên của cửa hàng thấy Vu Miểu Miểu còn đang xoắn xuýt thì mở miệng đề nghị: “Nếu cô mua, trong cửa hàng của chúng tôi có thợ có thể giúp cô may thủ công lên.”
Qua một vòng quan sát bọn họ đã nhìn ra là cô nữ sinh đáng yêu trước mắt này đang tiêu tiền mua quần áo cho người đàn ông có khí thế mạnh mẽ này. Rõ ràng là nhìn dáng vẻ người đàn ông kia cũng rất có tiền, không ngờ lại là một người ăn bám miệng cọp gan thỏ. Hơn nữa xem ra tuổi tác cô nữ sinh này còn rất nhỏ, không phải là bị lừa đấy chứ.
Nháy mắt trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng thiên kim nhà giàu ngây thơ bị một người đàn ông nhà nghèo, đẹp trai, tâm cơ thâm trầm lừa gạt.
Những suy diễn của nhân viên càng ngày càng mãnh liệt đến mức khiến cả Quý Lãng cũng cảm nhận được, anh nhìn lướt qua nhân viên bán hàng, nghe thấy loáng thoáng vài câu.
“Được, vậy thì lấy bộ này đi.” Bây giờ Vu Miểu Miểu mới quyết định.
“Được, mời qua bên này để thanh toán.” Nhân viên bị cái nhìn lướt qua ban nãy của Quý Lãng mà hoảng hốt trong lòng, vừa nghe thấy Vu Miểu Miểu quyết định mua thì vội vàng xoay người đi ngay.
“Tướng công, em đi thanh toán.” Vu Miểu Miểu đưa Oa Oa cho Quý Lãng, sau đó tự mình đi tính tiền.
Quý Lãng nhận lấy Oa Oa, thấy nó vẫn đang ngẩn người, dáng vẻ đần độn, không nhịn được nói: “Sao vẫn ngẩn người thế, là bởi vì hôm nay chưa phơi nắng đủ sao?”
Oa Oa bịt tai lại không nghe, vẫn ngẩn người đần độn như cũ.
Một lát sau thì Vu Miểu Miểu xách ba túi đồ to đã mua tới, vui vẻ nói: “Tướng công, mua xong rồi.”
“Ừm.” Quý Lãng tiến lên, nhận lấy túi đồ một cách tự nhiên, nhét Oa Oa vào lại trong ngực của Vu Miểu Miểu.
Ai không biết nhìn thấy một màn này còn tưởng là người đàn ông mua quà cho cô gái nữa.
“Tướng công, em kiếm được tiền rồi.” Vừa lên xe thì Vu Miểu Miểu đã vui vẻ nói.
“Ừm, thật là giỏi, kiếm được bao nhiêu vậy?” Quý Lãng phối hợp hỏi, anh biết Vu Miểu Miểu thích kiếm tiền.
“Không nhiều, chỉ có một trăm ngàn tệ.” Vu Miểu Miểu nói với tâm trạng rất tốt.
Quý Lãng cười một tiếng, cho xe chạy, vừa đi ra khỏi tiểu khu vừa nói: “Nói như vậy thì anh lại có thêm một trăm ngàn tiền tiêu vặt rồi.”
Mỗi tháng Quý Lãng cũng chẳng tiêu xài gì nhiều, nhà và xe thì đã mua xong từ lâu. Ngay cả tiền xăng hàng năm, cả phí bảo dưỡng của xe tất cả đều là từ doanh thu của công ty. Anh không không có sở thích hoang phí tiền nào cả, cũng không thích ra ngoài, cho nên không cần quá nhiều quần áo, chi tiêu mỗi tháng cũng chỉ là để ăn cơm mà thôi. Anh kiếm tiền cũng chỉ là để mình không nhàm chán, tiền tích trữ nhiều thì thỉnh thoảng sẽ nhớ đến rồi tìm một vài nơi để tiêu, tỷ như quyên góp tiền, hoặc là phát thêm chút tiền thưởng cho nhân viên trong phòng làm việc.
Tiền tiêu vặt mà Vu Miểu Miểu cho anh vẫn luôn ở trong tài khoản của anh chứ chưa từng động vào, anh không tiêu được nhưng từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ từ chối nhận cả.
“Hôm nay không đưa cho anh tiền tiêu vặt nữa.” Vu Miểu Miểu nói.
Quý Lãng liếc Vu Miểu Miểu một cái, thấy đôi mắt to tròn của cô sáng rực lên thì cũng biết cô lại đang muốn làm gì vì vậy phối hợp hỏi: “Vậy em định dùng thế nào?”
“Em phải dẫn anh đi shopping.” Vu Miểu Miểu giơ điện thoại di động lên, mở ra, bên trên hiện lên số tiền một trăm ngàn, học theo giọng điệu bá đạo của tổng tài: “Tướng công, xế chiều hôm nay anh đi mua đồ, em trả tiền, anh phải tiêu hết toàn bộ cho em.”
Đầu tiên là Quý Lãng ngẩn ra, sau đó bật cười phụt một tiếng, cô bé này lại xem được bộ phim kỳ quái nào trên tivi ở trường học rồi sao? “Anh cười cái gì?” Vu Miểu Miểu khẩn trương nói, chẳng lẽ tướng công chê ít tiền.
“Anh đang vui.” Quý Lãng nghiêm túc nói.
Vu Miểu Miểu vừa nghe thấy tướng công vui vẻ thì nhất thời liền thỏa mãn, quả nhiên là tivi bắt nguồn từ cuộc sống.
Quý Lãng vừa lái xe vừa suy tính xem phải tiêu một trăm ngàn tệ này như thế nào, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng phải ngồi tính toán tiền như thế này. Mặc dù quan hệ giữa anh và cha mẹ không tốt, nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng thiếu tiền. Ngược lại bởi vì từ nhỏ cha mẹ đã đối xử hời hợt với anh nên để đền bù mà hàng năm cha mẹ sẽ cho anh một khoản tiền tiêu vặt kếch xù. Về sau khi anh dọn ra khỏi nhà thì cha lại trực tiếp trực tiếp chia cổ phần của công ty cho anh trước thời hạn, mặc dù không xài đến nhưng hoa hồng hằng năm cũng sẽ được chuyển tới đúng kỳ hạn.
Ngoại trừ ngôi nhà bây giờ là do anh tự bỏ tiền ra thì tất cả những bất động sản khác của anh đều do nhà chuẩn bị giúp anh, bây giờ căn biệt thự mà con quỷ nhỏ Hạng Ninh đang ở chính là ngôi nhà được xây từ bản mẫu hai năm trước giữ lại cho mình.
Nếu như dùng mua một trăm ngàn tệ mua đồng hồ đeo tay thì chuyện đồng hồ có thể giải quyết rồi. Nhưng giá cả của đồng hồ đeo tay chênh lệch quá lớn, loại đắt tiền có thể bán lên đến hàng chục, hàng trăm triệu tệ, nếu Miểu Miểu nhìn thấy đắt vậy mà không mua được thì sẽ càng đam mê kiếm tiền hơn, không được, thế thì không thể mua đồng hồ đeo tay.
Vậy còn có thể mua gì đây?
Quả thật là Quý Lãng không nghĩ ra được, thừa dịp lúc đèn đỏ Vu Miểu Miểu không chú ý, anh lấy điện thoại di động ra rồi gửi một tin lên nhóm Weixin của công ty.
Quý Lãng: “Tiêu một trăm ngàn tệ như thế nào để có thể vừa vặn.”
Những lời này vừa nhắn lên thì nhất thời trong nhóm đã nổ tung, vấn đề này phải trả lời như thế nào đây? Cái gì mà vừa vặn?
Bắc Phồn lên tiếng đầu tiên: “Sếp à, tiêu chuẩn vừa vặn là gì vậy?”
Đan Tuấn Nghị: “Đúng vậy, thế nào thì mới gọi là vừa vặn?”
Dịch Quan: “Một trăm ngàn tệ tôi có thể tiêu một năm.”
Quý Lãng vừa nhìn thấy ba chữ tiêu một năm này thì lập tức liền thấy đau đầu, nói bổ sung: “Xế chiều hôm nay phải tiêu hết, đồ thì không giới hạn.”
Lời này của anh vừa xuất hiện thì bốn người trong phòng làm việc đều sụp đổ, đây là đang khoe khoang hả, xì. Đúng là khoe khoang lộ liễu mà. Buổi sáng vợ thể hiện tình cảm, buổi chiều thì tướng công khoe tài sản, đôi vợ chồng này còn có để cho người khác sống không đây.
Bắc Phồn: “Sếp mua quà cho bà chủ sao? Một trăm ngàn tệ thì mua một cái túi là có thể tiêu hết rồi.”
Quý Lãng cau mày, đang muốn nói tiếp thì Vu Miểu Miểu bỗng nhiên kêu lên một tiếng: “Tướng công, đèn xanh rồi.”
Quý Lãng không còn cách nào nên chỉ có thể để điện thoại xuống rồi tiếp tục lại xe.
“Tướng công, phía trước có một khu mua sắm, nhìn khu mua sắm kia cũng rất lớn, chúng ta vào đó luôn đi.” Vu Miểu Miểu muốn tiêu tiền gấp.
“Ừm.” Tất nhiên là Quý Lãng chẳng có ý kiến gì, mở máy lên rồi đi về hướng khu mua sắm.
Quý Lãng vừa đi xe vào trong khu mua sắm, hình như Đông Vĩnh Nguyên còn sống dưới tay Thang Dương Thành, bây giờ cũng đang online. Vì là người duy nhất biết kế hoạch của Vu Miểu Miểu nên Đông Vĩnh Nguyên liếc mắt một cái đã nhìn ra sự tinh túy trong vấn đề của sếp. Đây là bà chủ cho anh tiền tiêu nhưng anh lại không muốn để bà chủ cảm thấy một trăm ngàn tệ quá ít.
Đông Vĩnh Nguyên: “Sếp đi đến gian hàng của MJ đi, đây là một hãng bán quần áo và trang sức tầm trung, giá những bộ âu phục trong gian hàng đó chừng năm mươi ngàn tệ, đắt nhất cũng chỉ có tám mươi ngàn tệ. Đảm bảo là sẽ mua được đồ đắt nhất ở đó chỉ với một trăm ngàn tệ. Ở những khu mua sắm hơi lớn một chút thì đều có quầy bán hàng của hãng này, dễ tìm lắm.”
Chỉ một lát sau Đông Vĩnh Nguyên còn gửi kèm theo một sơ đồ phân bố các quầy bán hàng của hãng MJ ở những khu mua sắm trong Hải Thành.
Thao tác này của Đông Vĩnh Nguyên đã có thể thấy kiến thức cơ bản của trợ lý.
Quý Lãng đậu xe xong, nhìn lên sơ đồ phân bố một hồi, phát hiện khu mua sắm này có một quầy bán hàng của MJ, nhất thời vui mừng hớn hở, quay lại nhóm chat nhắn bốn chữ: “Tiền thưởng gấp bội.”
Đông Vĩnh Nguyên mừng rỡ: “Cảm ơn sếp.”
Ba người còn lại trong nhóm nhìn thấy vậy thì vô cùng bội phục, là một nhân viên làm việc trong Tử Hòa Đại Thần, mặc dù Đông Tử không giỏi văn chương, không biết nhiều thành ngữ, cũng không biết viết kịch bản, nhưng sự tồn tại của anh ta không phải là không có lý.
Quầy bán hàng của MJ ở lầu hai, vào thang máy xong thì Quý Lãng liền trực tiếp nhấn lầu hai.
Vu Miểu Miểu nhìn thấy nhưng cũng chẳng có phản ứng nào, chỉ nhìn xuống Oa Oa trong tay mình.
Lúc này Quý Lãng cũng nhìn lướt qua con Oa Oa này, sau đó hơi nhướng mày lên, nhận ra điểm khác thường, dường như Oa Oa không linh động như trước nữa.
“Oa Oa làm sao vậy?” Quý Lãng hỏi.
“Đang ngẩn người.” Vu Miểu Miểu trả lời.
Oán niệm hôm nay chiếm đoạt được là một loại tình cảm vô cùng sâu nặng, đây là tâm tình mà trước kia Oa Oa chưa từng được tiếp xúc. Mà mỗi lần khi tiêu hóa thì Oa Oa cũng sẽ đắm chìm trong cảm xúc đó, biểu hiện bên ngoài chính là ngẩn người.
Oa Oa cũng biết ngẩn người sao? Quý Lãng có chút nghi ngờ, nhưng nhớ lại mỗi ngày Oa Oa đều sẽ phơi nắng, có thể khi đó là nó cũng đang ngẩn người.
Khi chắc chắn rằng Oa Oa không sao thì Quý Lãng không để ý nữa, rất nhanh thang máy đã đến lầu hai.
“Tướng công, anh muốn mua gì?” Vừa ra khỏi thang máy thì Vu Miểu Miểu đã không chờ nổi mà hỏi, cứ giống như là không muốn một trăm ngàn tệ kia ở lại trong tay mình thêm một giây nào nữa.
Quý Lãng đã nhìn thấy tấm biển của MJ cách đó không xa, chỉ tay qua đó: “Mua bộ âu phục đi.”
Mắt Vu Miểu Miểu sáng rực lên: “Em còn chưa từng nhìn thấy tướng công mặc âu phục đâu, chúng ta đi mua nào.”
Quý Lãng là ông chủ, ngày thường tất nhiên là có thể ăn mặc thoải mái, hẳn là đã từng mặc âu phục, chỉ là Vu Miểu Miểu chưa nhìn thấy mà thôi. Còn như mua về có hữu dụng hay không thì chuyện này không nằm trong phạm vi suy xét của Quý Lãng, dù sao thì hẹn hò gì đó, không phải là hoang phí thời gian ở bên cạnh người mình thích sao.
Hai người cùng nhau đi tới gian hàng đó, vừa đi vào cửa thì có một nhân viên hướng dẫn mua mặc vest bước ra. Chỗ này là nơi bán quần áo nam nên tất nhiên ánh mắt của nhân viên hướng dẫn mua sẽ nhìn lên người Quý Lãng. Mặc dù nhìn Quý Lãng có vẻ không dễ để lại gần, còn có hơi lúng túng, nhưng dù sao thì cũng là hướng dẫn mua hàng, cho dù là loại khách nào thì cũng phải căng da đầu lên mà đi tới.
“Anh muốn mua quần áo đúng không?” Hướng dẫn mua hàng là một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi, lúc này giọng nói cũng có chút run rẩy.
Quý Lãng cố gắng ổn định sức mạnh trong ác mộng của mình lại, chờ sau giây lát thì mới khẽ ừ một tiếng.
Nhân viên kia thờ phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, sau đó kinh ngạc phát hiện ra người đàn ông này hình như đã ôn hòa hơn đôi chút so với vừa rồi, không còn dáng vẻ kinh khủng như vậy nữa. Nhất thời trên mặt lại hiện lên nụ cười chuyên nghiệp, thả lỏng không ít: “Vậy xin hỏi anh tính mua áo sơ mi, giày, hay là âu phục?”
Quý Lãng không trả lời mà lại nghiêng đầu nhìn sang Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu lập tức bước lên trước một bước, nói: “Để tôi chọn cho.”
“Vậy anh đến cửa phòng thay đồ chờ.” Quý Lãng nói xong rồi đi thẳng vào bên trong gian hàng.
Vu Miểu Miểu chờ Quý Lãng đi xa rồi, lúc này mới nhỏ giọng hỏi cô gái bán hàng: “Bộ đồ đắt tiền nhất ở đây của các cô là bao nhiêu tiền?”
Vu Miểu Miểu muốn mua hết cả bộ cho tướng công, nhưng lại sợ một trăm ngàn tệ không đủ. Mặc dù trong thẻ của cô còn tiền nhưng đó là tướng công cho cô, nếu như dùng tiền của tướng công, vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Mặc dù cô gái bán hàng nghi ngờ nhưng vẫn kiên nhẫn giải đáp: “Áo sơ mi ở đây của chúng tôi khoảng năm ngàn tệ một cái, âu phục loại đắt là năm mươi ngàn tệ, loại rẻ thì hai mươi đến ba mươi ngàn tệ.”
Vu Miểu Miểu vừa nghe thấy thì liền yên tâm, đủ tiền.
“Cô lấy những bộ quần áo đắt tiền nhất ở đây của các cô, phối mấy bộ theo dáng người của tướng công tôi để chúng tôi chọn đi. “ Vu Miểu Miểu đâu có biết chọn âu phục, loại chuyện như thế nào đương nhiên là để lại cho những người có chuyên môn làm.
“Được.” Hai mắt của cô gái bán hàng sáng lên, cô ta là một người có kinh nghiệm, nhìn những người có tiền nhưng cũng không chắc chắn sẽ mua, nhưng lại hỏi giá trước giống như cô nữ sinh trước mặt này, sau đó mới mặc thử thì nhất định sẽ mua.
Chỉ chốc lát sau nữ nhân viên đã cấp tốc phối được ba bộ âu phục, phong cách giản dị, phong cách Anh quốc, phong cách tinh anh nơi làm việc, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, tất cả đều phù hợp.
Vốn dĩ Quý Lãng chỉ định tùy tiện mua một bộ, để cho Vu Miểu Miểu tiêu tiền vui vẻ rồi sẽ đi, nhưng đến khi Vu Miểu Miểu nhờ nhân viên phối ba bộ quần áo rồi thì chỉ có thể cam chịu số phận mà phối hợp thay từng bộ một.
Phong cách giản dị thì đẹp trai, phong cách Anh quốc lịch lãm, phong cách tinh anh nơi làm việc thì lại quá mạnh mẽ, cuối cùng Vu Miểu Miểu đang phân vân giữa phong cách giản dị và phong cách Anh quốc.
Quý Lãng cũng không vội, để mặc cho Vu Miểu Miểu xoắn xuýt ở đó.
“Aiz, muốn chọn cả hai bộ, quả nhiên là em vẫn kiếm được quá ít tiền.” Nếu có tiền thì có thể mua hết rồi.
Quý Lãng nghe thấy trong lòng bỗng chốc lộp bộp, xem ra dù có làm thế nào thì cũng không thể áp chế được ý tưởng kiếm tiền của Vu Miểu Miểu.
“Nếu không thì mua bộ phong cách Anh quốc này đi, bộ này đang có hoạt động, mua bộ đồ này là hợp nhất, còn được tặng kèm một cặp khuy măng sét đá quý trị giá sáu ngàn tệ.” Nữ nhân viên của cửa hàng thấy Vu Miểu Miểu còn đang xoắn xuýt thì mở miệng đề nghị: “Nếu cô mua, trong cửa hàng của chúng tôi có thợ có thể giúp cô may thủ công lên.”
Qua một vòng quan sát bọn họ đã nhìn ra là cô nữ sinh đáng yêu trước mắt này đang tiêu tiền mua quần áo cho người đàn ông có khí thế mạnh mẽ này. Rõ ràng là nhìn dáng vẻ người đàn ông kia cũng rất có tiền, không ngờ lại là một người ăn bám miệng cọp gan thỏ. Hơn nữa xem ra tuổi tác cô nữ sinh này còn rất nhỏ, không phải là bị lừa đấy chứ.
Nháy mắt trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng thiên kim nhà giàu ngây thơ bị một người đàn ông nhà nghèo, đẹp trai, tâm cơ thâm trầm lừa gạt.
Những suy diễn của nhân viên càng ngày càng mãnh liệt đến mức khiến cả Quý Lãng cũng cảm nhận được, anh nhìn lướt qua nhân viên bán hàng, nghe thấy loáng thoáng vài câu.
“Được, vậy thì lấy bộ này đi.” Bây giờ Vu Miểu Miểu mới quyết định.
“Được, mời qua bên này để thanh toán.” Nhân viên bị cái nhìn lướt qua ban nãy của Quý Lãng mà hoảng hốt trong lòng, vừa nghe thấy Vu Miểu Miểu quyết định mua thì vội vàng xoay người đi ngay.
“Tướng công, em đi thanh toán.” Vu Miểu Miểu đưa Oa Oa cho Quý Lãng, sau đó tự mình đi tính tiền.
Quý Lãng nhận lấy Oa Oa, thấy nó vẫn đang ngẩn người, dáng vẻ đần độn, không nhịn được nói: “Sao vẫn ngẩn người thế, là bởi vì hôm nay chưa phơi nắng đủ sao?”
Oa Oa bịt tai lại không nghe, vẫn ngẩn người đần độn như cũ.
Một lát sau thì Vu Miểu Miểu xách ba túi đồ to đã mua tới, vui vẻ nói: “Tướng công, mua xong rồi.”
“Ừm.” Quý Lãng tiến lên, nhận lấy túi đồ một cách tự nhiên, nhét Oa Oa vào lại trong ngực của Vu Miểu Miểu.
Ai không biết nhìn thấy một màn này còn tưởng là người đàn ông mua quà cho cô gái nữa.
Danh sách chương