Vết thương của Quý Lãng nhìn qua nghiêm trọng, nhưng thực ra chỉ là vết thương ngoài da, đến bệnh viện, khâu lại băng bó đơn giản liền kết thúc điều trị. Nhưng vì sức mạnh Mộng Yểm mất khống chế, Quý Lãng hao tổn quá lớn, vẫn hôn mê, mà vấn đề hôn mê này được bệnh viện quy kết cho việc mất máu quá nhiều.
Có Đông Vĩnh Nguyên ở đó, những việc như thủ tục nhập viện không cần Vu Miểu Miểu lo lắng, cô chỉ cần luôn ở cạnh Quý Lãng là được.
“Bệnh nhân không có trở ngại gì lớn, rất nhanh sẽ tỉnh lại, sau này chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.” Bác sĩ điều trị chính đối diện với ánh mắt tràn ngập căng thẳng của Vu Miểu Miểu, giọng nói không khỏi dịu dàng hơn. Vị nằm trên giường bệnh này đây được cứu ra khỏi tay của bọn buôn nội tạng, có thể nói là trở về từ cõi chết, cô gái nhỏ là người nhà, nhất định đã bị dọa sợ.
“Nghỉ ngơi nhiều là được ạ?” Vu Miểu Miểu truy hỏi.
“Đúng vậy, vết thương của cậu ta nhìn qua dọa người, nhưng thực tế vết cắt không sâu, chỉ là chảy nhiều máu. Chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, ăn mấy món bổ máu, rất nhanh sẽ khỏe lại.” Bác sĩ điều trị chính dịu dàng lặp lại bệnh tình của Quý Lãng một lượt.
“Tôi biết rồi, cám ơn chú.” Sau khi Vu Miểu Miểu xác nhận mấy lần, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không có gì, có chuyện cứ gọi y tá, họ sẽ báo với tôi.” Bác sĩ chữa trị chính cảm thấy mình đã an ủi cảm xúc hoảng sợ của người nhà, tâm trạng vui vẻ rời khỏi.
Bác sĩ vừa đi không lâu, nhóm bốn người phòng làm việc liền đi vào, trong tay bốn người họ đều cầm đồ. Có đồ ăn, đồ dùng, dù sao chỉ cần là thứ phải có khi nằm viện, họ nghĩ ra được gì, đều sẽ mua hết.
Sau khi làm xong tất cả, bốn người cũng biết mình không còn tác dụng gì nữa, chào Vu Miểu Miểu, rồi cùng nhau trở về phòng làm việc. Hôm nay bọn họ đã bỏ bê công việc hơn nửa ngày, tuy về tình có thể thông cảm, nhưng cũng không thể thực sự vứt bỏ công việc không lo, hơn nữa lỡ ông chủ tỉnh lại, đột nhiên đòi kịch bản, họ không lấy ra được, chẳng phải sẽ rất bi thảm sao.
Sau khi bốn người đi khỏi, trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh lại, Vu Miểu Miểu vốn dời ghế ngồi cạnh Quý Lãng, như vậy Quý Lãng vừa tỉnh lại sẽ nhìn thấy cô ngay. Nhưng nhìn mãi nhìn mãi, không lâu sau cơn buồn ngủ của cô ập đến.
Hôm nay tổn hao cực lớn không chỉ mỗi Quý Lãng, bản thân Vu Miểu Miểu tổn hao không nhỏ, cô lấy máu tươi vẽ trận, gần như đã triệu tập quỷ hồn trong cả thành phố tìm người giúp mình, vu lực hao tổn nhiều hơn so với bất kì lúc nào trong quá khứ. Lúc này cô yếu ớt đến mức ngay cả chúc phúc một lần cho Quý Lãng cũng không làm được, nếu không cô nhất định sẽ dùng vu lực để làm dịu cơn đau vết thương của Quý Lãng.
Vừa nãy bác sĩ đã nói, lúc này tướng công nghỉ ngơi nhiều là tốt nhất.
Vu Miểu Miểu suy nghĩ một lúc, đột nhiên đứng dậy, đi đến bên giường, vén chăn trên người Quý Lãng ra, sau đó cởi giày, leo lên, lại cẩn thận nằm nghiêng bên cạnh Quý Lãng, đồng thời đắp chăn lại. May mà giường đơn trong phòng bệnh lớn hơn giường bình thường một chút, Vu Miểu Miểu nghiêng người như vậy tuy hơi chật, nhưng vẫn có thể nằm được.
Điều chỉnh xong tư thế, sau khi xác định mình sẽ không chạm đến vết thương của tướng công, Vu Miểu Miểu đặt búp bê lên đầu giường của hai người, đồng thời nhỏ tiếng dặn dò: “Búp bê, tướng công cần nghỉ ngơi, chị cũng buồn ngủ, bọn chị ngủ một lúc.”
Tròng mắt búp bê xoay tròn, khẽ gật đầu không dễ phát giác. Dường như đang nói, hai người ngủ, em sẽ bảo vệ hai người.
Vu Miểu Miểu ngáp một cái, dần dần nhắm mắt lại, một lúc sau đã thiếp đi.
Hai người ngủ không biết bao lâu, bên ngoài phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân, dường như có người đang vội vàng đuổi đến. Sau đó, cửa phòng bệnh được đẩy ra, một cặp nam nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề bước vào.
Vừa vào cửa, thần sắc hai người hoảng loạn nhìn về phía giường bệnh, đầu tiên họ nhìn thấy gương mặt ngủ say bình tĩnh của Quý Lãng, sau đó lại nhìn thấy một gương mặt đang ngủ yên bình, nằm bên cạnh Quý Lãng. Hai người đồng thời sửng sốt, đều ngừng bước chân, không dám đi vào trong.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa, rọi xuống dĩa trái cây đặt trên bàn trà, hương thơm thoang thoảng trong không khí, búp bê vải được để đầu giường, đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ say. Tất cả mọi thứ, hoàn toàn không giống phòng bệnh, mà như một mái nhà ấm áp.
Hai người không ai nói chuyện, cứ đứng trước cửa ngắm nhìn từ xa, rất lâu. Một lúc lâu sau, họ ăn ý cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, tưạ như chưa từng đến đây.
“Cô gái kia, là bạn gái của Quý Lãng sao?” Mẹ Quý nhẹ giọng hỏi, vành mắt bà ửng đỏ, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.
Ba Quý nhìn vợ mình, vành mắt cũng đỏ theo.
Đôi nam nữ trung niên này chính là ba mẹ của Quý Lãng, lúc họ nhận được điện thoại thông báo Quý Lãng bị bắt cóc, không phải ở Hải Thành. Cho nên dù họ trở về ngay lập tức, đến bây giờ mới có thể xuất hiện trong bệnh viện.
Tuy không phải cố ý, nhưng quả thật họ không thể đến ngay tức khắc, dường như trong sinh mệnh của Quý Lãng, người làm ba mẹ như họ luôn đến muộn.
“Thật tốt.” Mẹ Quý đột nhiên mỉm cười: “Cho dù không có chúng ta, Quý Lãng cũng sống rất tốt, đúng không?”
Đây cũng chính là nguyên nhân ban nãy họ bước ra ngoài, nếu họ đã lui ra khỏi sinh mệnh của Quý Lãng, lại biết anh sống rất tốt, vậy thì không cần xuất hiện làm phiền anh nữa. Đây có lẽ là chuyện duy nhất, họ có thể làm cho Quý Lãng lúc này.
“Chúng ta hỏi thăm bệnh tình của Quý Lãng đi.” Ba Quý thở dài, vỗ vai người vợ đang thương cảm, xoay người đến bàn y tá.
Khuôn viên, phòng làm việc.
Sau một buổi sáng căng thẳng kích thích, mấy người trở về phòng làm việc không hề lập tức làm việc, mà là đang tính toán. Nguyên nhân là do Dịch Quan vừa khởi xứng một khoản thu hai trăm tệ trong nhóm chat.
“Trời ạ, thằng nhóc cậu cũng keo kiệt quá, hai trăm mà còn muốn chia đều với chúng tôi?” Bắc Phồn không thể tin nói.
“Xe đó bốn người chúng ta đi chung, đương nhiên phải chia đều.” Tiền Dịch Quan thu, chính là tiền xe khi trước đuổi theo chiếc xe kia mà cậu ấy thanh toán cho bác tài.
“Thằng nhóc cậu bây giờ tốt xấu gì cũng là cậu ấm con nhà giàu, hai trăm cũng muốn chia đều, cậu có thấy mất mặt không?”
“Đúng vậy.” Ba người cùng phụ họa.
“Chuyện nào ra chuyện đó, đây là hai chuyện khác nhau.” Dịch Quan kiên trì thu tiền.
“Vậy cũng không thể là hai trăm, phải là một trăm, dù sao tiền phí trả gấp đôi cho chiếc xe kia cũng không phải tôi nói.” Đan Tuấn Nghị đột nhiên lên tiếng.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi là dân thường, không thể nói mấy câu giàu sang này được.” Bắc Phồn lập tức phụ họa.
Dịch Quan bị sự vô sỉ của ba người làm cho chấn động sâu sắc.
“À, đúng rồi, khi nào thì cậu từ chức?” Đông Vĩnh Nguyên đột nhiên hỏi.
“Tại sao tôi phải từ chức?” Dịch Quan bị hỏi có chút ngơ ngác.
“Cậu trở về nhà giàu rồi, gia sản mấy đời ăn không hết, còn đi làm làm gì? Cho dù muốn đi làm, cũng là về kế thừa gia nghiệp chứ.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
Bắc Phồn và Đan Tuấn Nghị vừa nghe, cũng cảm thấy có lý: “Lúc đi nhớ nói trước một tiếng, đến khi đó chúng tôi tổ chức tiệc chia tay cho cậu.”
“Tôi khinh, tôi không từ chức, tôi mới không muốn về kế thừa gia nghiệp.” Dịch Quan nói: “Công ty có em gái tôi coi chừng, mỗi ngày tôi ngồi đếm tiền không phải tốt hơn sao?”
“Nghe xem, ngồi đếm tiền, không hổ là cậu ấm nhà giàu, vậy tiền xe nhất định ngại lấy của chúng tôi rồi nhỉ.” Bắc Phồn nhân cơ hội nói.
“Các...các người vô sỉ.” Dịch Quan coi như đã nhìn ra, mấy tên này cố ý, vì năm mươi tệ có đáng không.
Ba người Bắc Phồn bị mắng vô sỉ, không cảm thấy xấu hổ ngược lại lấy làm vinh hạnh, ai nấy đều vui vẻ, giống như nhặt được tiền vậy. Mấy người bọn họ thực ra cũng không thiếu số tiền đó, chỉ là thấy Dịch Quan trở thành cậu ấm nhà giàu rồi mà còn keo kiệt như vậy, không nhịn được muốn trêu chọc cậu ấy.
“Ồ, ai nấy vui vẻ quá nhỉ.” Một giọng nói từ ngoài cửa đột nhiên truyền vào.
Mọi người nhìn qua, thấy bóng dáng quen thuộc. Người đến là Hoắc Minh Tri, mặt đầy ý cười đang đứng trước cửa, chậm rãi đi về phía họ.
Trong lòng bốn người lộp bộp, dường như nhớ ra gì đó, ý cười trên mặt ai nấy đều thu lại, quay người ngồi xuống, nên mở máy tính thì mở máy tính, nên tìm tài liệu thì tìm tài liệu, giả vờ bận rộn.
Diễn xuất sứt sẹo của bốn người làm sao có thể lừa được Hoắc Minh Tri, anh ta đi thẳng đến trước mặt Đông Vĩnh Nguyên, đè tài liệu mà Đông Vĩnh Nguyên đang mở ra.
Vẻ mặt Đông Vĩnh Nguyên bi thảm, nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu ngẩng lên: “Đội trưởng Hoắc, anh xem tôi đang bận đây.”
“Bận à? Vậy tôi cũng không làm cậu mất nhiều thời gian đâu, hỏi hai câu rồi tôi đi thôi.” Hoắc Minh Tri cười khẽ.
Trán Đông Vĩnh Nguyên đổ mồ hôi: “Tôi chẳng biết gì cả.”
“Tôi còn chưa hỏi, mà cậu đã không biết rồi à? Cậu đây là không muốn nói cho tôi biết.” Hoắc Minh Tri như cười như không.
“Cái gì nhỉ? Đội trưởng Hoắc lúc này chẳng phải bận lắm sao? Không phải nên kiểm tra hiện trường, thẩm vấn phạm nhân à?” Đông Vĩnh Nguyên muốn đổi chủ đề: “Lần này ông chủ chúng tôi chịu khổ, anh nhất định phải thẩm vấn bọn chúng đàng hoàng.”
“Hiện trường có người kiểm tra, còn về phạm nhân, vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, mấy người các cậu ra tay cũng độc ác thật.” Hoắc Minh Tri hỏi qua bác sĩ về tình trạng của mấy phạm nhân kia, trung bình mỗi người gãy ba cái xương, đồng thời hôn mê không rõ nguyên nhân, nghi ngờ chấn động não.
“Ha ha ha...” Đông Vĩnh Nguyên cười gượng: “Đội trưởng Hoắc, không phải chúng tôi ra tay, anh tin không?”
“Không phải các cậu ra tay, lẽ nào là một mình Vu Miểu Miểu giải quyết ba người đàn ông cao to?” Hoắc Minh Tri hỏi.
Đúng vậy, chính là bà chủ làm đấy.
Bốn người gần như theo bản năng âm thầm trả lời.
“Được rồi, chẳng phải các cậu đang bận sao? Tôi chỉ hỏi một chuyện thôi, làm sao tìm được người?” Hoắc Minh Tri cân nhắc hồi lâu, sống chết cũng không hiểu được nhóm người Đông Vĩnh Nguyên tại sao lại đột nhiên phát hiện ra nhà máy hóa chất kia.
Nghi ngờ này không được giải đáp, bản thân anh ta khó chịu thì không nói, trở về báo cáo cũng không biết viết thế nào. Cũng đâu thể viết trong báo cáo, đột nhiên, người nhà con tin biết được địa chỉ của bọn bắt cóc.
“Là...là...” Đông Vĩnh Nguyên là cả một lúc lâu, mồ hôi trên trán cũng rơi xuống, nhưng không tìm được cái cớ nào hợp lý.
Đội trưởng Hoắc, không phải tôi không muốn nói cho anh biết, thực sự đối với anh mà nói, chân tướng còn khiến người ta khó tin tưởng hơn cả nói dối nữa.
“Là gì?” Hoắc Minh Tri truy hỏi.
“Là bà chủ tìm được.” Phía sau Đông Vĩnh Nguyên, Đan Tuấn Nghị đột nhiên đứng lên, tiếp lời.
Hoắc Minh Tri nhìn qua, nhớ lại cảnh tượng khi trước một chút, hình như thật sự là Vu Miểu Miểu đến nhà máy hóa chất trước tiên, nhóm Đông Vĩnh Nguyên cũng chỉ đi theo sau Vu Miểu Miểu: “Sao cô ấy tìm được?”
Ba người Đông Vĩnh Nguyên căng thẳng nhìn Đan Tuấn Nghị, trong lòng nghi ngờ: Lẽ nào A Tuấn muốn vạch trần vụ búp bê? “Do đồng hồ.” Đan Tuấn Nghị ung dung lại nhanh chóng giải thích: “Đồng hồ của ông chủ có chức năng định vị GPS, đồng bộ với điện thoại. Lúc đầu bà chủ chưa nghĩ ra, sau đó đột nhiên nhớ đến, cứ như vậy, chúng tôi phát hiện nhà máy hóa chất.”
Đan Tuấn Nghị tự tin nhìn Hoắc Minh Tri, dường như đang nói, nhìn đi, chân tướng đơn giản như vậy đấy, chúng tôi có GPS.
Hoắc Minh Tri híp mắt, nhìn Đan Tuấn Nghị, hỏi: “Được, cho dù lúc đầu các người không nghĩ đến chức năng định vị, vậy tại sao sau đó các người không trực tiếp nói cho tôi biết địa chỉ cụ thể của nhà máy hóa chất, mà thông qua chia sẻ vị trí, bảo tôi đuổi theo xe các người?”
“Bởi vì định vị đồng bộ trong điện thoại bà chủ, sau khi cô ấy phát hiện, cũng không nói địa chỉ cụ thể với chúng tôi, một mình trực tiếp chạy đi. Cho nên, chúng tôi chỉ biết bà chủ đi tìm ông chủ, chứ không rõ địa chỉ cụ thể, chỉ đành chia sẻ vị trí, bảo các anh đi theo xe chúng tôi.” Đan Tuấn Nghị đẩy mắt kính, nhấn mạnh nói: “Thực ra chúng tôi cũng chỉ đi theo xe bà chủ thôi.”
Ba người Bắc Phồn thấy mấy lời nói của Đan Tuấn Nghị vừa nghe đã biết là cái cớ, nhưng logic lại không chút vấn đề, không khỏi khâm phục từ tận đáy lòng.
Cao minh, thực sự cao minh, tình tiết tuy máu chó, nhưng chỉ cần logic hợp lý, anh không thể nói tôi phá hỏng thiết lập nhân vật được.
Lúc này Hoắc Minh Tri có cảm giác đó, anh ta vừa nghe liền biết đây chỉ là cái cớ. Nếu đồng hồ của Quý Lãng thật sự có chức năng định vị, sao họ có thể quên được, hơn nữa cho dù thật sự quên mất, vậy tại khi trước anh ta hỏi họ lại không chịu nói, ngược lại vẻ mặt thấp thỏm, dáng vẻ như đang che giấu chuyện gì đó. Đây rõ ràng là cái cớ mà Đan Tuấn Nghị vừa nghĩ ra.
Còn nữa, mẹ nó khi các câu nói dối có thể nghiêm túc một chút không, người bịa chuyện đừng đắc ý, ba người kia cũng đừng kinh ngạc và sùng bái như vậy. Chỉ với diễn xuất của các cậu, các bạn nhỏ trong nhà trẻ còn giỏi hơn các cậu nhiều.
Hoắc Minh Tri biết bốn người này đều là dáng vẻ, chúng tôi tìm được ông chủ như vậy đấy, bất kể anh hỏi thế nào, chúng tôi cũng chỉ có lý do này, đột nhiên cảm thấy đau gan quá. Anh ta biết rõ, có hỏi thêm nữa, có lẽ cũng chẳng hỏi được gì.
Bỏ đi.
Lúc trước anh ta từng nghi ngờ, Quý Lãng tự có nguồn tình báo và cách điều tra của mình. Vì năng lực suy luận tội phạm của Quý Lãng quá nghịch thiên, những chi tiết phạm tội anh viết trong sách không chỉ dựa vào suy luận là có thể đoán ra được, nhất định đã từng điều tra thực chất, cho nên Quý Lãng nhất định có nguồn tình báo và cách điều tra của riêng mình. Có thể địa chỉ lần này, cũng tìm được như vậy.
Mà mấy nhân viên trong phòng làm việc của Quý Lãng, có thể không chỉ đơn giản là biên tập viên.
Hoắc Minh Tri vs nhóm bốn người phòng làm việc.
Cảnh sát với tổ chức điều tra không biết tên.
Hai bên đối đầu khoảng một phút, chính vào lúc bốn người phòng làm việc sắp không đỡ nổi nữa, Hoắc Minh Tri thu hồi tầm mắt trước: “Được rồi, không làm phiền mọi người làm việc nữa.”
Nói xong, Hoắc Minh Tri rời khỏi phòng làm việc, coi như miễn cưỡng chấp nhận cái cớ sứt sẹo này.
Anh ta vừa đi, bốn người đều mềm oặt, nhất là Đan Tuấn Nghị, bị dọa đổ đầy mồ hôi, lấy khăn giấy lau một lượt.
Sau khi mềm oặt một lúc, Đông Vĩnh Nguyên đột nhiên đứng lên, xông đến nhà kho lấy một đống bình xịt, ném cho mỗi người một cái: “Đi, đi tiêu hủy tội chứng.”
“Thứ gì?” Ba người sửng sốt.
“Trận triệu hồn trên sân thượng.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
Ba người lập tức nhớ lại trận lớn triệu hồn trên sân thượng, tuy biết pháp trận đó bây giờ có lẽ không có tác dụng gì, dù sao bà chủ và búp bê không ở đây. Nhưng chỉ cần nghĩ đến có một trận lớn có thể triệu hồn ở khuôn viên, ba người đều cảm thấy cả khuôn viên không còn an toàn nữa. Ai nấy lập tức đứng dậy, chạy lên sân thượng, điên cuồng xịt sơn đen vào trận lớn, cuối cùng xịt trận lớn triệu hồn kia, thành hình vẽ không biết là gì.
Bệnh viện, trong phòng bệnh đơn.
Ngủ một giấc đến chiều, Quý Lãng dần dần hồi phục một chút, chậm rãi tỉnh lại. Anh mơ màng mở mắt, khi nhìn thấy trần nhà màu trắng, cảm giác băng vải trói buộc lòng ngực liền biết mình đã vào bệnh viện.
Quý Lãng cử động, muốn ngồi dậy nhưng anh vừa khẽ động, vai trái đột nhiên bị kéo nhẹ. Quý Lãng quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt yên tĩnh ngủ say của Vu Miểu Miểu.
Cô dường như ngủ rất sâu, mặt nhỏ ửng đỏ, khóe môi khẽ hé mở, lông mi dày rậm phủ thành lớp bóng mờ hình quạt. Cô nằm nghiêng, đối diện với anh, hai tay ôm chặt lấy tay trái của anh, đây cũng là nguyên nhân tại sao ban nãy khi anh ngồi dậy lại cảm giác có người kéo mình.
“A.”
Một âm thanh bé nhỏ vang lên ngắn ngủi, thu hút sự chú ý của Quý Lãng, Quý Lãng quay đầu, nhìn thấy búp bê đang mỉm cười ở đầu giường.
“Suỵt.” Quý Lãng giơ một ngón tay, đè ngay đầu mũi, khẽ khàng suỵt một tiếng.
Mắt búp bê sáng lên, hiểu rõ gật đầu, sau đó nó mở miệng về phía Quý Lãng, hung hăng hút một lúc.
Chủ nhân đã nói, nam chủ nhân phải chú ý nghỉ ngơi, nghỉ ngơi chính là phải ngủ nhiều hơn rồi. Ngủ càng nhiều, càng nhanh khỏe lại.
Hành động ban nãy của búp bê, Quý Lãng quá quen thuộc, mỗi lần búp bê hấp thu sức mạnh Mộng Yểm cũng là muốn anh được ngủ ngon.
Cho nên ban nãy búp bê hiểu lầm, anh vẫn còn muốn ngủ?
Quý Lãng sửng sốt, cúi đầu nhìn cô gái ngủ say trong lòng đang ôm chặt tay trái của mình, đột nhiên lại thấy hơi buồn ngủ. Anh khẽ mỉm cười nằm xuống lần nữa, cũng nghiêng người qua, đối mặt về phía Vu Miêu Miểu, giơ tay phải kéo người vào lòng.
Màn đêm dần buông xuống, có y tá vào kiểm tra phòng bệnh, muốn xem bệnh nhân tỉnh chưa, theo lời dặn của bác sĩ, giờ này bệnh nhân hẳn đã tỉnh lại.
Khi họ đẩy cửa, bước vào phòng bệnh, nhìn thấy hai người ôm nhau ngủ say, họ đột nhiên dừng bước, mang theo nụ cười, lại lặng lẽ lui ra ngoài. Sau đó trên ghi chép kiểm tra phòng bệnh viết, bệnh nhân đã tỉnh, nhưng lại thiếp đi.
Có Đông Vĩnh Nguyên ở đó, những việc như thủ tục nhập viện không cần Vu Miểu Miểu lo lắng, cô chỉ cần luôn ở cạnh Quý Lãng là được.
“Bệnh nhân không có trở ngại gì lớn, rất nhanh sẽ tỉnh lại, sau này chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.” Bác sĩ điều trị chính đối diện với ánh mắt tràn ngập căng thẳng của Vu Miểu Miểu, giọng nói không khỏi dịu dàng hơn. Vị nằm trên giường bệnh này đây được cứu ra khỏi tay của bọn buôn nội tạng, có thể nói là trở về từ cõi chết, cô gái nhỏ là người nhà, nhất định đã bị dọa sợ.
“Nghỉ ngơi nhiều là được ạ?” Vu Miểu Miểu truy hỏi.
“Đúng vậy, vết thương của cậu ta nhìn qua dọa người, nhưng thực tế vết cắt không sâu, chỉ là chảy nhiều máu. Chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, ăn mấy món bổ máu, rất nhanh sẽ khỏe lại.” Bác sĩ điều trị chính dịu dàng lặp lại bệnh tình của Quý Lãng một lượt.
“Tôi biết rồi, cám ơn chú.” Sau khi Vu Miểu Miểu xác nhận mấy lần, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không có gì, có chuyện cứ gọi y tá, họ sẽ báo với tôi.” Bác sĩ chữa trị chính cảm thấy mình đã an ủi cảm xúc hoảng sợ của người nhà, tâm trạng vui vẻ rời khỏi.
Bác sĩ vừa đi không lâu, nhóm bốn người phòng làm việc liền đi vào, trong tay bốn người họ đều cầm đồ. Có đồ ăn, đồ dùng, dù sao chỉ cần là thứ phải có khi nằm viện, họ nghĩ ra được gì, đều sẽ mua hết.
Sau khi làm xong tất cả, bốn người cũng biết mình không còn tác dụng gì nữa, chào Vu Miểu Miểu, rồi cùng nhau trở về phòng làm việc. Hôm nay bọn họ đã bỏ bê công việc hơn nửa ngày, tuy về tình có thể thông cảm, nhưng cũng không thể thực sự vứt bỏ công việc không lo, hơn nữa lỡ ông chủ tỉnh lại, đột nhiên đòi kịch bản, họ không lấy ra được, chẳng phải sẽ rất bi thảm sao.
Sau khi bốn người đi khỏi, trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh lại, Vu Miểu Miểu vốn dời ghế ngồi cạnh Quý Lãng, như vậy Quý Lãng vừa tỉnh lại sẽ nhìn thấy cô ngay. Nhưng nhìn mãi nhìn mãi, không lâu sau cơn buồn ngủ của cô ập đến.
Hôm nay tổn hao cực lớn không chỉ mỗi Quý Lãng, bản thân Vu Miểu Miểu tổn hao không nhỏ, cô lấy máu tươi vẽ trận, gần như đã triệu tập quỷ hồn trong cả thành phố tìm người giúp mình, vu lực hao tổn nhiều hơn so với bất kì lúc nào trong quá khứ. Lúc này cô yếu ớt đến mức ngay cả chúc phúc một lần cho Quý Lãng cũng không làm được, nếu không cô nhất định sẽ dùng vu lực để làm dịu cơn đau vết thương của Quý Lãng.
Vừa nãy bác sĩ đã nói, lúc này tướng công nghỉ ngơi nhiều là tốt nhất.
Vu Miểu Miểu suy nghĩ một lúc, đột nhiên đứng dậy, đi đến bên giường, vén chăn trên người Quý Lãng ra, sau đó cởi giày, leo lên, lại cẩn thận nằm nghiêng bên cạnh Quý Lãng, đồng thời đắp chăn lại. May mà giường đơn trong phòng bệnh lớn hơn giường bình thường một chút, Vu Miểu Miểu nghiêng người như vậy tuy hơi chật, nhưng vẫn có thể nằm được.
Điều chỉnh xong tư thế, sau khi xác định mình sẽ không chạm đến vết thương của tướng công, Vu Miểu Miểu đặt búp bê lên đầu giường của hai người, đồng thời nhỏ tiếng dặn dò: “Búp bê, tướng công cần nghỉ ngơi, chị cũng buồn ngủ, bọn chị ngủ một lúc.”
Tròng mắt búp bê xoay tròn, khẽ gật đầu không dễ phát giác. Dường như đang nói, hai người ngủ, em sẽ bảo vệ hai người.
Vu Miểu Miểu ngáp một cái, dần dần nhắm mắt lại, một lúc sau đã thiếp đi.
Hai người ngủ không biết bao lâu, bên ngoài phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân, dường như có người đang vội vàng đuổi đến. Sau đó, cửa phòng bệnh được đẩy ra, một cặp nam nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề bước vào.
Vừa vào cửa, thần sắc hai người hoảng loạn nhìn về phía giường bệnh, đầu tiên họ nhìn thấy gương mặt ngủ say bình tĩnh của Quý Lãng, sau đó lại nhìn thấy một gương mặt đang ngủ yên bình, nằm bên cạnh Quý Lãng. Hai người đồng thời sửng sốt, đều ngừng bước chân, không dám đi vào trong.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa, rọi xuống dĩa trái cây đặt trên bàn trà, hương thơm thoang thoảng trong không khí, búp bê vải được để đầu giường, đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ say. Tất cả mọi thứ, hoàn toàn không giống phòng bệnh, mà như một mái nhà ấm áp.
Hai người không ai nói chuyện, cứ đứng trước cửa ngắm nhìn từ xa, rất lâu. Một lúc lâu sau, họ ăn ý cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, tưạ như chưa từng đến đây.
“Cô gái kia, là bạn gái của Quý Lãng sao?” Mẹ Quý nhẹ giọng hỏi, vành mắt bà ửng đỏ, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.
Ba Quý nhìn vợ mình, vành mắt cũng đỏ theo.
Đôi nam nữ trung niên này chính là ba mẹ của Quý Lãng, lúc họ nhận được điện thoại thông báo Quý Lãng bị bắt cóc, không phải ở Hải Thành. Cho nên dù họ trở về ngay lập tức, đến bây giờ mới có thể xuất hiện trong bệnh viện.
Tuy không phải cố ý, nhưng quả thật họ không thể đến ngay tức khắc, dường như trong sinh mệnh của Quý Lãng, người làm ba mẹ như họ luôn đến muộn.
“Thật tốt.” Mẹ Quý đột nhiên mỉm cười: “Cho dù không có chúng ta, Quý Lãng cũng sống rất tốt, đúng không?”
Đây cũng chính là nguyên nhân ban nãy họ bước ra ngoài, nếu họ đã lui ra khỏi sinh mệnh của Quý Lãng, lại biết anh sống rất tốt, vậy thì không cần xuất hiện làm phiền anh nữa. Đây có lẽ là chuyện duy nhất, họ có thể làm cho Quý Lãng lúc này.
“Chúng ta hỏi thăm bệnh tình của Quý Lãng đi.” Ba Quý thở dài, vỗ vai người vợ đang thương cảm, xoay người đến bàn y tá.
Khuôn viên, phòng làm việc.
Sau một buổi sáng căng thẳng kích thích, mấy người trở về phòng làm việc không hề lập tức làm việc, mà là đang tính toán. Nguyên nhân là do Dịch Quan vừa khởi xứng một khoản thu hai trăm tệ trong nhóm chat.
“Trời ạ, thằng nhóc cậu cũng keo kiệt quá, hai trăm mà còn muốn chia đều với chúng tôi?” Bắc Phồn không thể tin nói.
“Xe đó bốn người chúng ta đi chung, đương nhiên phải chia đều.” Tiền Dịch Quan thu, chính là tiền xe khi trước đuổi theo chiếc xe kia mà cậu ấy thanh toán cho bác tài.
“Thằng nhóc cậu bây giờ tốt xấu gì cũng là cậu ấm con nhà giàu, hai trăm cũng muốn chia đều, cậu có thấy mất mặt không?”
“Đúng vậy.” Ba người cùng phụ họa.
“Chuyện nào ra chuyện đó, đây là hai chuyện khác nhau.” Dịch Quan kiên trì thu tiền.
“Vậy cũng không thể là hai trăm, phải là một trăm, dù sao tiền phí trả gấp đôi cho chiếc xe kia cũng không phải tôi nói.” Đan Tuấn Nghị đột nhiên lên tiếng.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi là dân thường, không thể nói mấy câu giàu sang này được.” Bắc Phồn lập tức phụ họa.
Dịch Quan bị sự vô sỉ của ba người làm cho chấn động sâu sắc.
“À, đúng rồi, khi nào thì cậu từ chức?” Đông Vĩnh Nguyên đột nhiên hỏi.
“Tại sao tôi phải từ chức?” Dịch Quan bị hỏi có chút ngơ ngác.
“Cậu trở về nhà giàu rồi, gia sản mấy đời ăn không hết, còn đi làm làm gì? Cho dù muốn đi làm, cũng là về kế thừa gia nghiệp chứ.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
Bắc Phồn và Đan Tuấn Nghị vừa nghe, cũng cảm thấy có lý: “Lúc đi nhớ nói trước một tiếng, đến khi đó chúng tôi tổ chức tiệc chia tay cho cậu.”
“Tôi khinh, tôi không từ chức, tôi mới không muốn về kế thừa gia nghiệp.” Dịch Quan nói: “Công ty có em gái tôi coi chừng, mỗi ngày tôi ngồi đếm tiền không phải tốt hơn sao?”
“Nghe xem, ngồi đếm tiền, không hổ là cậu ấm nhà giàu, vậy tiền xe nhất định ngại lấy của chúng tôi rồi nhỉ.” Bắc Phồn nhân cơ hội nói.
“Các...các người vô sỉ.” Dịch Quan coi như đã nhìn ra, mấy tên này cố ý, vì năm mươi tệ có đáng không.
Ba người Bắc Phồn bị mắng vô sỉ, không cảm thấy xấu hổ ngược lại lấy làm vinh hạnh, ai nấy đều vui vẻ, giống như nhặt được tiền vậy. Mấy người bọn họ thực ra cũng không thiếu số tiền đó, chỉ là thấy Dịch Quan trở thành cậu ấm nhà giàu rồi mà còn keo kiệt như vậy, không nhịn được muốn trêu chọc cậu ấy.
“Ồ, ai nấy vui vẻ quá nhỉ.” Một giọng nói từ ngoài cửa đột nhiên truyền vào.
Mọi người nhìn qua, thấy bóng dáng quen thuộc. Người đến là Hoắc Minh Tri, mặt đầy ý cười đang đứng trước cửa, chậm rãi đi về phía họ.
Trong lòng bốn người lộp bộp, dường như nhớ ra gì đó, ý cười trên mặt ai nấy đều thu lại, quay người ngồi xuống, nên mở máy tính thì mở máy tính, nên tìm tài liệu thì tìm tài liệu, giả vờ bận rộn.
Diễn xuất sứt sẹo của bốn người làm sao có thể lừa được Hoắc Minh Tri, anh ta đi thẳng đến trước mặt Đông Vĩnh Nguyên, đè tài liệu mà Đông Vĩnh Nguyên đang mở ra.
Vẻ mặt Đông Vĩnh Nguyên bi thảm, nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu ngẩng lên: “Đội trưởng Hoắc, anh xem tôi đang bận đây.”
“Bận à? Vậy tôi cũng không làm cậu mất nhiều thời gian đâu, hỏi hai câu rồi tôi đi thôi.” Hoắc Minh Tri cười khẽ.
Trán Đông Vĩnh Nguyên đổ mồ hôi: “Tôi chẳng biết gì cả.”
“Tôi còn chưa hỏi, mà cậu đã không biết rồi à? Cậu đây là không muốn nói cho tôi biết.” Hoắc Minh Tri như cười như không.
“Cái gì nhỉ? Đội trưởng Hoắc lúc này chẳng phải bận lắm sao? Không phải nên kiểm tra hiện trường, thẩm vấn phạm nhân à?” Đông Vĩnh Nguyên muốn đổi chủ đề: “Lần này ông chủ chúng tôi chịu khổ, anh nhất định phải thẩm vấn bọn chúng đàng hoàng.”
“Hiện trường có người kiểm tra, còn về phạm nhân, vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, mấy người các cậu ra tay cũng độc ác thật.” Hoắc Minh Tri hỏi qua bác sĩ về tình trạng của mấy phạm nhân kia, trung bình mỗi người gãy ba cái xương, đồng thời hôn mê không rõ nguyên nhân, nghi ngờ chấn động não.
“Ha ha ha...” Đông Vĩnh Nguyên cười gượng: “Đội trưởng Hoắc, không phải chúng tôi ra tay, anh tin không?”
“Không phải các cậu ra tay, lẽ nào là một mình Vu Miểu Miểu giải quyết ba người đàn ông cao to?” Hoắc Minh Tri hỏi.
Đúng vậy, chính là bà chủ làm đấy.
Bốn người gần như theo bản năng âm thầm trả lời.
“Được rồi, chẳng phải các cậu đang bận sao? Tôi chỉ hỏi một chuyện thôi, làm sao tìm được người?” Hoắc Minh Tri cân nhắc hồi lâu, sống chết cũng không hiểu được nhóm người Đông Vĩnh Nguyên tại sao lại đột nhiên phát hiện ra nhà máy hóa chất kia.
Nghi ngờ này không được giải đáp, bản thân anh ta khó chịu thì không nói, trở về báo cáo cũng không biết viết thế nào. Cũng đâu thể viết trong báo cáo, đột nhiên, người nhà con tin biết được địa chỉ của bọn bắt cóc.
“Là...là...” Đông Vĩnh Nguyên là cả một lúc lâu, mồ hôi trên trán cũng rơi xuống, nhưng không tìm được cái cớ nào hợp lý.
Đội trưởng Hoắc, không phải tôi không muốn nói cho anh biết, thực sự đối với anh mà nói, chân tướng còn khiến người ta khó tin tưởng hơn cả nói dối nữa.
“Là gì?” Hoắc Minh Tri truy hỏi.
“Là bà chủ tìm được.” Phía sau Đông Vĩnh Nguyên, Đan Tuấn Nghị đột nhiên đứng lên, tiếp lời.
Hoắc Minh Tri nhìn qua, nhớ lại cảnh tượng khi trước một chút, hình như thật sự là Vu Miểu Miểu đến nhà máy hóa chất trước tiên, nhóm Đông Vĩnh Nguyên cũng chỉ đi theo sau Vu Miểu Miểu: “Sao cô ấy tìm được?”
Ba người Đông Vĩnh Nguyên căng thẳng nhìn Đan Tuấn Nghị, trong lòng nghi ngờ: Lẽ nào A Tuấn muốn vạch trần vụ búp bê? “Do đồng hồ.” Đan Tuấn Nghị ung dung lại nhanh chóng giải thích: “Đồng hồ của ông chủ có chức năng định vị GPS, đồng bộ với điện thoại. Lúc đầu bà chủ chưa nghĩ ra, sau đó đột nhiên nhớ đến, cứ như vậy, chúng tôi phát hiện nhà máy hóa chất.”
Đan Tuấn Nghị tự tin nhìn Hoắc Minh Tri, dường như đang nói, nhìn đi, chân tướng đơn giản như vậy đấy, chúng tôi có GPS.
Hoắc Minh Tri híp mắt, nhìn Đan Tuấn Nghị, hỏi: “Được, cho dù lúc đầu các người không nghĩ đến chức năng định vị, vậy tại sao sau đó các người không trực tiếp nói cho tôi biết địa chỉ cụ thể của nhà máy hóa chất, mà thông qua chia sẻ vị trí, bảo tôi đuổi theo xe các người?”
“Bởi vì định vị đồng bộ trong điện thoại bà chủ, sau khi cô ấy phát hiện, cũng không nói địa chỉ cụ thể với chúng tôi, một mình trực tiếp chạy đi. Cho nên, chúng tôi chỉ biết bà chủ đi tìm ông chủ, chứ không rõ địa chỉ cụ thể, chỉ đành chia sẻ vị trí, bảo các anh đi theo xe chúng tôi.” Đan Tuấn Nghị đẩy mắt kính, nhấn mạnh nói: “Thực ra chúng tôi cũng chỉ đi theo xe bà chủ thôi.”
Ba người Bắc Phồn thấy mấy lời nói của Đan Tuấn Nghị vừa nghe đã biết là cái cớ, nhưng logic lại không chút vấn đề, không khỏi khâm phục từ tận đáy lòng.
Cao minh, thực sự cao minh, tình tiết tuy máu chó, nhưng chỉ cần logic hợp lý, anh không thể nói tôi phá hỏng thiết lập nhân vật được.
Lúc này Hoắc Minh Tri có cảm giác đó, anh ta vừa nghe liền biết đây chỉ là cái cớ. Nếu đồng hồ của Quý Lãng thật sự có chức năng định vị, sao họ có thể quên được, hơn nữa cho dù thật sự quên mất, vậy tại khi trước anh ta hỏi họ lại không chịu nói, ngược lại vẻ mặt thấp thỏm, dáng vẻ như đang che giấu chuyện gì đó. Đây rõ ràng là cái cớ mà Đan Tuấn Nghị vừa nghĩ ra.
Còn nữa, mẹ nó khi các câu nói dối có thể nghiêm túc một chút không, người bịa chuyện đừng đắc ý, ba người kia cũng đừng kinh ngạc và sùng bái như vậy. Chỉ với diễn xuất của các cậu, các bạn nhỏ trong nhà trẻ còn giỏi hơn các cậu nhiều.
Hoắc Minh Tri biết bốn người này đều là dáng vẻ, chúng tôi tìm được ông chủ như vậy đấy, bất kể anh hỏi thế nào, chúng tôi cũng chỉ có lý do này, đột nhiên cảm thấy đau gan quá. Anh ta biết rõ, có hỏi thêm nữa, có lẽ cũng chẳng hỏi được gì.
Bỏ đi.
Lúc trước anh ta từng nghi ngờ, Quý Lãng tự có nguồn tình báo và cách điều tra của mình. Vì năng lực suy luận tội phạm của Quý Lãng quá nghịch thiên, những chi tiết phạm tội anh viết trong sách không chỉ dựa vào suy luận là có thể đoán ra được, nhất định đã từng điều tra thực chất, cho nên Quý Lãng nhất định có nguồn tình báo và cách điều tra của riêng mình. Có thể địa chỉ lần này, cũng tìm được như vậy.
Mà mấy nhân viên trong phòng làm việc của Quý Lãng, có thể không chỉ đơn giản là biên tập viên.
Hoắc Minh Tri vs nhóm bốn người phòng làm việc.
Cảnh sát với tổ chức điều tra không biết tên.
Hai bên đối đầu khoảng một phút, chính vào lúc bốn người phòng làm việc sắp không đỡ nổi nữa, Hoắc Minh Tri thu hồi tầm mắt trước: “Được rồi, không làm phiền mọi người làm việc nữa.”
Nói xong, Hoắc Minh Tri rời khỏi phòng làm việc, coi như miễn cưỡng chấp nhận cái cớ sứt sẹo này.
Anh ta vừa đi, bốn người đều mềm oặt, nhất là Đan Tuấn Nghị, bị dọa đổ đầy mồ hôi, lấy khăn giấy lau một lượt.
Sau khi mềm oặt một lúc, Đông Vĩnh Nguyên đột nhiên đứng lên, xông đến nhà kho lấy một đống bình xịt, ném cho mỗi người một cái: “Đi, đi tiêu hủy tội chứng.”
“Thứ gì?” Ba người sửng sốt.
“Trận triệu hồn trên sân thượng.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
Ba người lập tức nhớ lại trận lớn triệu hồn trên sân thượng, tuy biết pháp trận đó bây giờ có lẽ không có tác dụng gì, dù sao bà chủ và búp bê không ở đây. Nhưng chỉ cần nghĩ đến có một trận lớn có thể triệu hồn ở khuôn viên, ba người đều cảm thấy cả khuôn viên không còn an toàn nữa. Ai nấy lập tức đứng dậy, chạy lên sân thượng, điên cuồng xịt sơn đen vào trận lớn, cuối cùng xịt trận lớn triệu hồn kia, thành hình vẽ không biết là gì.
Bệnh viện, trong phòng bệnh đơn.
Ngủ một giấc đến chiều, Quý Lãng dần dần hồi phục một chút, chậm rãi tỉnh lại. Anh mơ màng mở mắt, khi nhìn thấy trần nhà màu trắng, cảm giác băng vải trói buộc lòng ngực liền biết mình đã vào bệnh viện.
Quý Lãng cử động, muốn ngồi dậy nhưng anh vừa khẽ động, vai trái đột nhiên bị kéo nhẹ. Quý Lãng quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt yên tĩnh ngủ say của Vu Miểu Miểu.
Cô dường như ngủ rất sâu, mặt nhỏ ửng đỏ, khóe môi khẽ hé mở, lông mi dày rậm phủ thành lớp bóng mờ hình quạt. Cô nằm nghiêng, đối diện với anh, hai tay ôm chặt lấy tay trái của anh, đây cũng là nguyên nhân tại sao ban nãy khi anh ngồi dậy lại cảm giác có người kéo mình.
“A.”
Một âm thanh bé nhỏ vang lên ngắn ngủi, thu hút sự chú ý của Quý Lãng, Quý Lãng quay đầu, nhìn thấy búp bê đang mỉm cười ở đầu giường.
“Suỵt.” Quý Lãng giơ một ngón tay, đè ngay đầu mũi, khẽ khàng suỵt một tiếng.
Mắt búp bê sáng lên, hiểu rõ gật đầu, sau đó nó mở miệng về phía Quý Lãng, hung hăng hút một lúc.
Chủ nhân đã nói, nam chủ nhân phải chú ý nghỉ ngơi, nghỉ ngơi chính là phải ngủ nhiều hơn rồi. Ngủ càng nhiều, càng nhanh khỏe lại.
Hành động ban nãy của búp bê, Quý Lãng quá quen thuộc, mỗi lần búp bê hấp thu sức mạnh Mộng Yểm cũng là muốn anh được ngủ ngon.
Cho nên ban nãy búp bê hiểu lầm, anh vẫn còn muốn ngủ?
Quý Lãng sửng sốt, cúi đầu nhìn cô gái ngủ say trong lòng đang ôm chặt tay trái của mình, đột nhiên lại thấy hơi buồn ngủ. Anh khẽ mỉm cười nằm xuống lần nữa, cũng nghiêng người qua, đối mặt về phía Vu Miêu Miểu, giơ tay phải kéo người vào lòng.
Màn đêm dần buông xuống, có y tá vào kiểm tra phòng bệnh, muốn xem bệnh nhân tỉnh chưa, theo lời dặn của bác sĩ, giờ này bệnh nhân hẳn đã tỉnh lại.
Khi họ đẩy cửa, bước vào phòng bệnh, nhìn thấy hai người ôm nhau ngủ say, họ đột nhiên dừng bước, mang theo nụ cười, lại lặng lẽ lui ra ngoài. Sau đó trên ghi chép kiểm tra phòng bệnh viết, bệnh nhân đã tỉnh, nhưng lại thiếp đi.
Danh sách chương