Tuy mèo mun kiêu ngạo, rất ít khi coi trọng loài người, nhưng thông thường những kẻ kiêu ngạo này đối với lời yêu cầu của người khác, hoặc là không đồng ý, hoặc đã đồng ý rồi nhất định sẽ hoàn thành. Cho nên sau khi Vu Miểu Miểu rời đi không lâu, mèo mun ăn một bữa cá khô, lại liếm móng vuốt xong, liền tràn ngập sức sống ra cửa tìm linh.

Thông thường mà nói, quỷ hoặc linh, bình thường vào buổi tối mới ra ngoài hành động. Chuyện này là do buổi tối rất ít người hoạt động, thêm vào không có ánh mặt trời, cho nên âm khí vào ban đêm sẽ nhiều hơn ban ngày, mà lúc này quỷ ra ngoài hoạt động, sức lực cũng sẽ mạnh hơn ban ngày một chút.

Thông thường mà nói, mèo mun tìm linh cũng sẽ tìm vào buổi tối, vì buổi tối quỷ khí sẽ mạnh hơn, cũng dễ dàng cảm ứng hơn, nhưng con quỷ mà Vu Miểu Miểu bảo nó tìm, quỷ khí còn lưu lại trên kiếm thực sự quá mạnh, mạnh đến mức không cần chờ đến tối, mèo mun cũng có thể cảm ứng được hơi thở, ra ngoài tìm linh.

Mèo mun chạy ra khỏi biệt thự, không vội vàng đi về trước, mà ngồi xổm trong bồn hoa ven đường, không biết đang đợi thứ gì. Cho đến khi một chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi chạy ra khỏi cổng lớn biệt thự, ánh mắt mèo đen sáng lên, sau đó đột ngột nhảy lên, lắc người một cái rơi xuống nóc xe Rolls-Royce.

Hiệu quả cách âm của Rolls-Royce rất tốt, thêm vào động tác nhẹ nhàng của mèo mun, cho nên người trong xe không hề phát giác, lướt gió chạy nhanh, tư thế bễ nghễ này, cũng có vài phần khí thế bá đạo của vương giả đi thị sát lãnh địa.

Rất nhanh đã đến đèn xanh đèn đỏ thứ nhất, bên cạnh có người phát hiện mèo mun trên nóc xe.

“Trời, chiếc siêu xe kia có phải có con mèo không?”

“Có phải là đồ trang trí không, lúc xe chạy sức gió rất lớn, mèo không thể đứng vững.”

“Không phải, nhìn đi, lông trên người nó nhúc nhích kìa.”

“Mấy con búp bê bây giờ làm giống thật lắm, có lông cũng bình thường mà, gió thổi đương nhiên sẽ nhúc nhích. Cậu xem màu đen kia, gần như cùng một màu với chiếc xe. Nếu thật là mèo, sao lại trùng hợp cùng màu như vậy.”

“Cũng phải, mèo bình thường cũng không mập như con mèo này.”

Thính giác của động vật bình thường đều nhạy bén hơn con người, huống hồ tiếng bàn tán xung quanh lại lớn như vậy, trong lời nói, mèo mun nghe thấy một từ ngữ mà nó cực kỳ chán ghét, lập tức tức giận quay đầu lại, nhe răng về phía con người đã chê nó mập. Chỉ đáng tiếc cơ thể của nó là mèo, không có khí phách như hổ, nhe răng cũng chẳng có khí thế gì.

“Trời ạ, nó cử động kìa.”

“Là mèo thật đấy.”

“Sao nó lại đứng trên đó.”

“Nguy hiểm, mau xuống đi.”

“Đợi đã, để tôi chụp một tấm.”

Chủ nhân chiếc xe không mở cửa sổ, cho nên anh ta không nghe thấy tiếng bàn tán bên ngoài, nhưng lại có thể nhìn thấy dáng vẻ người xung quanh hưng phấn giơ điện thoại về phía anh ta. Chủ nhân chiếc xe cũng không cảm thấy kỳ lạ, dù sao xe của anh ta cũng là bản giới hạn toàn cầu, trong nước hiếm thấy, người biết hàng nhìn thấy chụp hình cũng không có gì kì lạ. Khi trước anh ta dừng xe ngoài nhà hàng, vào ăn bữa cơm, sau khi ra ngoài ít nhất có ba người nổi tiếng trên mạng đang chụp chung với chiếc xe.

Lúc này đèn xanh sáng lên, chủ nhân chiếc xe đạp ga, chiếc xe phóng đi, để lại những ánh mắt hâm mộ sau lưng. Nhưng một lúc sau, đột nhiên có một chiếc xe chạy song song kế bên anh ta, một cô gái ngồi ghế sau, còn cầm điện thoại điên cuồng chụp xe anh ta.

Chủ nhân chiếc xe cau mày, thầm nghĩ con người thời nay sao lại hư vinh như vậy, còn dám đuổi theo chụp hình, lẽ nào muốn cố ý thu hút sự chú ý của anh ta, sau đó dụ dỗ anh ta? Chủ nhân chiếc xe là người đã kết hôn, anh ta rất yêu vợ mình, cho nên quyết đoán đạp ga, tăng tốc rời đi. Lúc này ưu thế của siêu xe xuất hiện, dưới tình huống hoàn toàn không ùn tắc, xe bình thường sẽ không đuổi kịp anh ta. Vì suốt quá trình anh ta đều không mở cửa sổ, cho nên không nghe thấy tiếng kêu gào khàn cả giọng của người phụ nữ phía sau.

“Trên xe anh có con mèo, mau dừng xe!!”

Mèo mun vẫn ngồi vững vàng trên nóc xe, ánh mắt tập trung nhìn phía trước, cho đến khi xe chạy được khoảng hai mươi phút, nó mới từ trên nóc xe nhảy xuống con đường bên ngã rẽ. Sau đó theo dòng người băng qua đường, lần nữa ẩn nấp trong bồn hoa, đợi thêm một chiếc xe nữa đi qua, sau đó nhảy lên.

Cứ như vậy thay đổi ba lần xe, cuối cùng mèo mun dừng trước một tòa nhà cao tầng. Nó ngồi xổm trong bồn hoa trước cửa, nhạy bén quan sát trước cửa cảm ứng, mấy phút sau, khi lại có thêm một người ra ngoài nữa, mèo mun lách qua xuyên vào trong.

“A, vừa rồi là thứ gì vậy?”

“Đen thui, chắc không phải là chuột đấy chứ.”

“Không thể nào, nơi này là khách sạn năm sao, làm sao có chuột được.”

Sau khi mèo đen chạy vào sảnh lớn, nhanh chóng trốn vào trong cành lá của một thân cây trong sảnh lớn, sau khi quan sát thêm mấy phút, ánh mắt nó chăm chú nhìn thang máy phía đông nam sảnh lớn.

Mèo mun là một con mèo có kiến thức, trước đây khi ở hiệp hội đã từng đi thang máy, lúc này đương nhiên biết tác dụng của thang máy. Vừa rồi nó cảm ứng một lúc, quỷ khí ở phía trên tòa nhà này, vị trí rất cao, nó cần ngồi thang máy lên trên để xác nhận lại.

Cho nên khi thang máy mở ra lần nữa, trong thời gian có người lên xuống thang máy, mèo mun lại lần nữa chui vào, lẩn vào kẽ hở trong nhóm người đi vào thang máy.

“Ơ, có con mèo.” Người trong thang máy rất nhanh phát hiện mèo mun.

Mèo mun yên tĩnh ngồi trong góc, tròng mắt màu vàng kim nhìn chằm chằm con số chuyển động trên thang máy, không sợ người chút nào.

“Ồ, con mèo đang nhìn số tầng kìa, chắc không phải biết đọc số đấy chứ.”

“Có phải là khách nào nuôi nó không?”

“Khách sạn có thể mang thú cưng vào ở sao?”

Chỉ cần trả nhiều tiền, chuyện gì cũng có thể.

“Mèo mun nhỏ, em đến tầng mấy?” Có người bắt đầu chọc mèo mun, thậm chí muốn sờ, nhưng chỉ cần tay vừa đến gần, mèo mun sẽ tránh né. Vài lần như vậy, mấy người khách thấy mèo không thích người khác chạm vào, cũng không miễn cưỡng vuốt mèo nữa, chỉ là ngắm nhìn đầy hứng thú.

Mèo mun vẫn gắt gao nhìn chằm chằm số tầng trên thang máy, khi thang máy đến tầng mười hai, có người ra ngoài, mèo mun không cử động. Sau đó khi thang máy đến tầng mười sáu dừng lại, mèo mun vẫn không cử động.

“Sao con mèo này không đi ra, chắc không phải thật sự biết số tầng đấy chứ.” Lúc này những người còn lại trong thang máy đều không khỏi có chút tò mò, có vài người dứt khoát không ra ngoài, muốn xem thử thang máy đến tầng nào, mèo mun mới đi ra.

Bất tri bất giác đã đến tầng hai mươi tám, mèo mun vẫn không rời khỏi thang máy như cũ, lúc này cũng không còn bao nhiêu tầng nữa, mấy người khách trong thang máy dứt khoát tầng nào cũng ấn nút, sau đó lấy điện thoại ra quay phim. Cứ như vậy, cho đến tầng ba mươi sáu, mèo mun đột nhiên cử động, khoảnh khắc khi thang máy mở cửa, chạy ra ngoài.

“Ra ngoài rồi, thì ra là mèo của tầng ba mươi sáu.”

“Con mèo này thần thánh quá, thế mà còn biết đi thang máy. Có điều không thông minh bằng chó, biết ấn nút thang máy.”

Nếu lúc này mèo mun còn ở đây, nhất định sẽ nhảy lên kháng nghị, nó không biết ấn thang máy sao? Nó chỉ là không biết mình nên đến tầng mấy. Hơn nữa chỉ có người phàm mới phải dùng tay ấn thang máy, bọn chúng làm mèo đều bảo người khác làm việc thay mình.

Tầng ba mươi sáu là tầng thương vụ của khách sạn, tuy không bằng phòng tổng thống ở lầu cao nhất, nhưng cũng rất lớn. Cho nên phòng ở tầng này không nhiều, tổng cộng có tám phòng. Mèo mun bước đi tao nhã, đi bộ trên tấm thảm mềm mại ở hành lang, rất nhanh dừng trước cửa phòng 3602.

Chính là chỗ này.

Mà khoảnh khắc khi mèo mun đến gần cửa phòng, một đầu người đột ngột từ trong phòng xuyên ra.

Đúng vậy, là xuyên ra, dưới tình huống không hề mở cửa phòng, một đầu người bỗng nhiên xuyên qua cánh cửa gỗ đóng chặt, xuất hiện trước mặt mèo mun.

“Meo!” Mèo mun bị bóng quỷ đột nhiên xuất hiện dọa cho dựng lông toàn thân, cái đuôi lập tức đứng thẳng.

Chỉ vừa đối mặt, mèo mun đã biết, nó không đánh lại con quỷ này, nó xoay người muốn chạy.

“Chạy gì chứ, trở lại.” Quỷ công tử sao có thể để mèo mun chạy, năm ngón tay anh ta mở ra, một sợi dây đen từ trong tay anh ta bay ra, chuẩn xác trói chặt chân sau của mèo mun.

Mèo mun kinh hoảng kêu lên vùng vẫy, xoay người dùng răng cắn, đồng thời linh lực cả người bộc phát, ánh mắt tỏa ra ánh sáng vàng kim.

“Ồ, không hổ là mèo của vu sư, cũng rất lợi hại.” Quỷ công tử dứt khoát xuyên hết cả người từ trong phòng ra ngoài, ngồi xổm trước cửa, buồn cười nhìn linh miêu đang không ngừng cắn dây đen.

“Meo, meo meo meo ~ ~” Mèo đen tràn ngập phòng bị nhìn chằm chằm ác quỷ sát khí đầy người. Nó làm mèo bao nhiêu năm nay, chưa từng gặp qua con quỷ nào lợi hại như vậy.

“Có phải mi muốn nói, mi là mèo của vu sư, nếu động đến mi, vu sư sẽ đến tìm ta báo thù không?” Quỷ công tử mỉm cười trêu chọc.

“Meo!” Mèo mun quả quyết gật đầu.

“Vậy thì thật sự quá tốt.” Quỷ công tử nghe vậy chẳng những không sợ hãi, ngược lại vui mừng không thôi, dường như đang mong chờ vu sư đến tìm anh ta.

“Nguyên Bạch.” Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một cậu bé bảy tám tuổi từ trong phòng bước ra ngoài, tò mò hỏi: “Anh ở trước cửa làm gì thế?”

“Ồ, tôi xem thử đã giao đồ ăn chưa.” Quỷ công tử Nguyên Bạch cười đáp.

“Vừa đặt mà, sao có thể đến nhanh như vậy được. Ơ, sao lại có con mèo.” Cậu bé kinh ngạc nhìn con mèo bị quỷ công tử trói lại tại chỗ, sau đó dường như phát hiện ra chuyện gì thốt lên: “Nguyên Bạch, hình như nó đang nhìn anh chằm chằm. Có phải nó có thể nhìn thấy anh không?”

“Hình như là vậy.” Nguyên Bạch gật đầu.

“Mèo có thể nhìn thấy anh, chính là linh miêu, sư phụ nói, linh miêu là linh sủng hiếm có, rất có ích, chúng ta bắt lại đi.” Nói rồi, cậu bé đi về phía mèo mun, vừa đi, vừa dỗ: “Meo meo ngoan nào, mua cá khô cho mi ăn nhé.”

Mèo mun đương nhiên không chịu, nó muốn tiếp tục vùng vẫy, nhưng uy áp của quỷ công tử vẫn luôn khóa chặt trên người nó, khiến nó không thể cử động. Cuối cùng, mèo mun chỉ đành ngoan ngoãn để cậu bé ôm vào khách sạn.

Nó biết mình là linh miêu, thông thường những người trong giới Huyền Học đều muốn nhận nó làm linh sủng, cho nên theo đứa bé này, ngược lại sẽ không có nguy hiểm.

“Nó không cử động, có phải nó thích tôi không?” Cậu bé vui vẻ nói.

“Có thể.” Nguyên Bạch mỉm cười liếc nhìn mèo mun, thầm nói, ngốc thật, rõ ràng đã cởi bỏ dây đen, lại không biết chạy đi.

Cậu bé cực kỳ vui mừng đối với việc mình nhặt được một con linh miêu trước cửa phòng, sau khi vào phòng, cậu bé ôm mèo mun chơi một lúc, lại đút cho mèo mun ăn không ít, vẫn luyến tiếc buông tay.

Lúc này, quỷ công tử Nguyên Bạch nhìn đồng hồ trong phòng, nói: “Tiểu Đào, có phải cậu nên đi vẽ bùa rồi không, hôm nay hình như chưa luyện bùa chú.”

“A, đã hai giờ rồi, sư phụ sắp về.” Lúc này cậu bé mới nhớ ra, nhiệm vụ hôm nay của mình vẫn chưa làm xong, lập tức sốt ruột, vội vàng thả mèo mun xuống, xoay người chạy vào phòng mình. Trước khi sư phụ trở về, cậu bé nhất định phải vẽ xong bùa chú hôm nay.

Sau khi cậu bé rời khỏi, quỷ công tử đột nhiên bay đến trước mặt mèo mun. Mèo mun nhảy ra sau, giữ khoảng cách một mét với quỷ công tử, trong đôi mắt mèo tràn ngập cảnh giác.

“Đừng căng thẳng, nếu ta muốn hại mi, sẽ không để Tiểu Đào ôm mi vào đây.” Quỷ công tử cười nói: “Trong sách cổ có ghi chép mèo của giới Huyền Học là gần âm khí nhất trong các loài mèo, mà trong số mèo Huyền Học cực ít con có thể trở thành linh miêu, linh miêu đi lại giữa âm dương, có thể bắt quỷ. Mà linh miêu có linh lực mạnh mẽ, thậm chí còn có thể tìm linh, mi lần theo quỷ khí của ta tìm đến đây.”

Mèo mun không lên tiếng, vẫn giữ tư thế cảnh giác, ánh mắt thỉnh thoảng chuyển động xung quanh, xem thử liệu có thể chạy thoát từ cửa phòng hoặc cửa sổ không.

“Ta biết mi nghe hiểu, trí tuệ của linh miêu có thể đạt đến trình độ của trẻ con tám tuổi loài người, mi lại có thể tìm linh, càng thông minh hơn.” Quỷ công tử cười nói.

“Meo?” Mèo mun mất kiên nhẫn kêu một tiếng. Dường như đang hỏi, rốt cuộc anh muốn làm gì.

“Ta không hiểu mi nói gì, như vậy đi, để ta nói, nếu ta nói đúng, mi gật đầu, nếu không, sẽ giết mi đấy.” Quỷ công tử cười tủm tỉm uy hiếp nói.

Lông toàn thân của mèo mun dựng lên, khuất nhục gật đầu.

“Ngoan lắm.” Quỷ công tử ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu một hỏi một đáp: “Là vu sư bảo mi đến tìm ta? Đúng không?”

Mèo mun gật đầu.

“Vu sư muốn giết ta?”

Cái này mèo mun không biết, nên không cử động.

“Vu sư chỉ bảo mi tìm ta, sau đó nói cho cô ấy biết?” Quỷ công tử hỏi tiếp.

Mèo mun gật đầu.

“Nhưng bây giờ mi đã bị ta bắt, không thể báo tin.” Quỷ công tử suy nghĩ một lúc, hình như nghĩ ra cách gì đó, quạt giấy trong tay phải mạnh mẽ gõ vào lòng bàn tay trái: “Hay là, mi gọi điện cho vu sư, có lẽ cô ấy tra số điện thoại sẽ biết được vị trí.”

Mèo mun nghi ngờ chớp mắt.

“Mi nhớ số điện thoại không?” Quỷ công tử hỏi.

Mèo mun lắc đầu.

“Không nhớ?” Quỷ công tử cau mày.

Mèo mun gật đầu.

“Xem ra lời đồn cũng có giả, trí tuệ của linh miêu hoàn toàn không phải tám tuổi, số điện thoại cũng không nhớ.” Quỷ công tử than thở nói.

“Meo!” Mèo mun tức giận, đừng tưởng nó không hiểu đối phương đang mắng nó ngốc. Nó không nhớ số điện thoại thì sao, nó cũng đâu phải không biết đọc số, hơn nữa Vu Miểu Miểu cũng đâu có nói số điện thoại cho nó biết.

“Vậy thì phiền phức rồi?” Quỷ công tử tự mình lẩm bẩm: “Vốn còn định nếu có thể gọi điện được, cho dù mi không biết nói, meo meo vài tiếng, chủ nhân nhà mi cũng biết mi xảy ra chuyện, tra số điện thoại, nói không chừng có thể tìm đến đây.”

Nơi này là khách sạn, bên ngoài gọi lại đây, nhất định sẽ gọi vào số ở quầy lễ tân, đến khi đó tự nhiên sẽ để lộ địa chỉ.

“Còn một tiếng nữa, Điêu Vĩnh Niên sẽ trở về, sau đó chúng ta sẽ rời khỏi thành phố Hải. Cho dù lúc này thả mi đi, mi cũng không kịp báo tin.” Trong giọng nói quỷ công tử tràn ngập tiếc nuối, dường như rất buồn, đối với việc bản thân tránh khỏi sự truy bắt của vu sư.

Mèo mun hoàn toàn ngờ vực, đầu óc con quỷ này có phải có vấn đề không.

“Vừa nãy ta ức hiếp mi, mi có muốn báo thù không? Có muốn bắt ta đi không?” Quỷ công tử hỏi.

Mèo mun là một con mèo kiêu ngạo, trong lòng nó đương nhiên muốn báo thù, nhưng nó cũng không ngốc, rất rõ ràng nó không đánh lại quỷ công tử, cho nên không hề bày tỏ thái độ, tựa như không nghe thấy. Không nói dối, là sự kiêu ngạo cuối cùng của nó.

“Mi nhất định rất muốn.” Quỷ công tử không cần mèo mun trả lời, tự mình nói: “Ta nói cho mi biết một cách bắt ta, mi có dám thử hay không?”

Lỗ tai mèo mun động đậy.

Quỷ công tử dường như mặc kệ mèo mun có nghe hay không, tiếp tục tự nói: “Ta à, có một khúc xương ngón tay, ai có thể lấy được xương ngón tay đó, chính là chủ nhân của ta. Một tiếng sau, chủ nhân của ta sẽ từ bên ngoài trở về, sau đó ta sẽ bảo ông ta lấy xương ngón tay ra, mi ngậm đi thế nào? Chỉ cần mi có thể lấy được khúc xương ngón tay đó, ta sẽ không thể khiến mi bị thương. Mi có thể ngậm xương về cho chủ nhân của mi, cô ấy nhất định sẽ thưởng cho mi.”

“Meo ~ ~” Mi coi mèo ta đây là đồ ngu à, có con quỷ nào tự hại mình chứ?

“Haha.” Quỷ công tử hình như nhìn thấu nghi ngờ của mèo mun, tiếp tục nói: “Mi là linh miêu, điều ta nói có phải thật hay không, chỉ cần khúc xương đó xuất hiện, mi sẽ hiểu ra ngay. Dù sao bây giờ mi cũng chạy không thoát, chi bằng thử xem?”

Tròng mắt mèo mun xoay chuyển, cảm thấy đối phương rất có lý. Dù sao mình cũng bị bắt rồi, nếu đối phương nói thật, nó có thể thử, nói không chừng sẽ thoát được ra ngoài.

Hơn nữa, nếu nó thật sự có thể bắt được ác quỷ này, Vu Miểu Miểu nhất định sẽ nhìn nó với cặp mắt khác, cũng sẽ không chê nó xài nhiều tiền.

“Mi lấy xương ngón tay, rồi chạy vào phòng Tiểu Thọ, phòng của nó có ban công, có thể thoát ra ngoài.” Quỷ công tử nói tiếp.

Mèo mun đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt quỷ dị của quỷ công tử. Ngay cả con đường bỏ trốn cũng nói cho nó biết?

“Có phải rất tò mò tại sao ta lại đối phó chính mình không?” Quỷ công tử cười nói: “Bởi vì, chủ nhân hiện nay của ta quá ngốc, ta không thích ông ta.”

Mèo mun nghe thấy câu này, đột nhiên nảy sinh cảm giác đồng cảm, nó cũng thường xuyên không thích chủ nhân của mình, giúp đỡ làm việc, cũng chỉ nể mặt cá khô thôi.

Quỷ công tử vẫn luôn tỉ mỉ quan sát thần sắc của mèo mun, biết bản thân đã thuyết phục gần thành công, lập tức vừa ý vung quạt giấy, soạt một cái quạt giấy bung ra, anh ta liền nhàn nhã phe phẩy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện