Không quan tâm những gì thiếu niên khi nãy sẽ gặp phải, lúc này Trần Phàm đang đi ra khỏi Khảo Hạch Đường, cước bộ đều đều, trong lòng thầm nghĩ, xem ra lão âm binh kia hoàn toàn không biết Đại Vũ Trũ Thuật mà mình đã tu luyện, chỉ biết về Liệt Hỏa Lưu Tinh Quyền và Liệt Sơn Đại Địa Cước hai môn võ kỹ này của hắn, gọi là võ kỹ nhưng thực chất bên trong lại bao gồm cả khẩu quyết hấp thu hỏa khí và thổ khí, cho nên về cơ bản cũng chính là hai bộ công pháp hỏa thổ hệ.

Mà lão âm binh kia không nhận ra được Đại Vũ Trũ Thuật cũng chẳng có gì lạ, bộ công pháp này ngay từ đầu cho đến nay vẫn còn là một ẩn số đối với Trần Phàm, đến chính bản thân người tu luyện là hắn còn cảm giác thứ này như có như không, huyền bí vô cùng, huống chi là một ngoại nhân như Đới trưởng lão kia, thậm chí đến bây giờ hắn cũng chẳng biết mình đã luyện thành thứ đó bằng cách nào nữa, chỉ khi tu vi tăng tiến mới tự động khai mở hình thái mới, đến lúc đó Trần Phàm mới cảm nhận được sự tồn tại của bộ công pháp này mà thôi, cũng giống như cái tên hệ thống mờ mờ ám ám kia vậy...

"Hừ! Công pháp của chủ nhân há lại để cho một kẻ phàm phu tục tử có thể nhìn ra được".

Hệ thống thấy Trần Phàm nhắc tới mình liền hiện ra trong đầu của hắn nói, âm thanh oang oang lại bất ngờ khiến cho một người có tâm trí trấn định như Trần Phàm suýt nữa giật mình.

"Xú hệ thống, ngươi không thể nhỏ giọng một chút sao, có biết ngươi đang ở trong đầu của ai không hả?".

Trần Phàm bực mình gắt, nếu như tên này có hình thể thật sự nhất định hắn đã cho nó một trận rồi.

"Ta còn chưa hỏi ký chủ tại sao nói xấu sau lưng ta đây?".

"Hừ! Ngươi làm đếch gì có lưng mà đòi người khác nói xấu?".

"Ai bảo không có, bổn hệ thống cũng có hóa thân của mình nha".

"Thật hả, vậy hiện ra đây cho ta xem nào".

Trần Phàm ánh mắt hiếu kỳ nói, hệ thống này có thể nói là người bạn đầu tiên của hắn khi đến thế giới này, mặc dù không mấy khi trò chuyện với nhau, nhưng cũng đã đi theo hắn từ những bước chân đầu tiên tu luyện, không có nó chắc đã không có Trần Phàm của ngày hôm nay, cho nên khi nghe thằng cha này nói nó cũng có hóa thân của mình, Trần Phàm đương nhiên sẽ không thể tránh khỏi tò mò rồi.

"Bây giờ chưa được".

Hệ thống đáp.

"Vậy thì là lúc nào?".

"Khi nào ký chủ tích lũy đủ một triệu điểm năng lượng, ta sẽ ngưng tụ được ra hình thể vốn có của mình, lúc đó cũng sẽ không phải chui rúc ở trong đầu của ký chủ nữa".

"Oh!".

Trần Phàm ồ lên một tiếng, hóa ra lại là vấn đề năng lượng. Một triệu, con số này cũng không phải nhỏ a, trước đầu tới giờ nếu hắn đoán không nhầm thì mình mới dùng được hơn một vạn điểm năng lượng mà thôi.

"Thế việc ngươi có được hóa thân của mình thì có ích lợi gì với ta không?".

"Có thể có, mà cũng có thể không".

"Ngươi nói vậy thì thà đừng nói còn hơn".

"Chờ một chút, ý của ngươi là ta phải kiếm đủ một triệu điểm năng lượng cho ngươi ăn sao?".

Chợt nghĩ tới vấn đề mấu chốt ở đây, Trần Phàm không khỏi lên tiếng hỏi.

"Yên tâm, không ai bớt xén điểm của ký chủ cả, con số một triệu này là trong quá trình người sử dụng tích lũy cộng dồn lại, như từ đầu tới giờ người trao đổi những gì với hệ thống, tốn bao nhiêu điểm năng lượng, cộng lại đủ một triệu là được rồi, kiểu như tích lũy mua hàng nhận khuyến mãi ấy".

Hệ thống nhàn nhạt trả lời, nếu như lúc này nó có hình thể hẳn có thể thấy được một bộ mặt đang hếch lên, ánh mắt đầy xem thường mà nhìn lấy Trần Phàm.

"Ừm, ngươi đã nói như vậy thì ta yên tâm rồi".

Trần Phàm gật đầu có vẻ hài lòng lắm, có thế chứ, nếu phải kiếm riêng cho thằng cha hệ thống này một triệu điểm năng lượng, vậy thì chết mệt hắn a, chỉ là một cái hóa thân của hệ thống mà thôi, có khả năng chỉ trưng ra cho đẹp chứ được thêm tác dụng gì, phải tốn tận một triệu điểm năng lượng chỉ để cho cái hệ thống có được hóa thân của nó, đây là một việc làm xa xỉ tới mức nào a, Trần Phàm đương nhiên không thể chấp nhận được chuyện đó.

"À, quên không hỏi ngươi điều này, hóa thân của ngươi là nam hay nữ vậy?".

Sở dĩ hỏi một câu như thế bởi trước nay Trần Phàm nghe giọng cái hệ thống chỉ thấy nó như kiểu bị bóp méo đi mà thôi, không thể phân biệt được cụ thể là nam hay nữ cả.

"Tới lúc đó người khác biết, bổn hệ thống buồn ngủ rồi".

Nói xong liền bặt vô âm tín, không thèm để ý tới vị ký chủ này nữa.

"Không nói thì thôi, làm như ta quan tâm ngươi là cái giống gì lắm ấy!".

Trần Phàm nhếch mép hừ một tiếng, cũng không thèm ngó ngàng gì nữa rồi khoanh tay bước tiếp.

Chẳng mất bao lâu sau đã ra tới cửa Khảo Hạch Đường, bên ngoài trời lúc này cũng đã xâm xẩm tối, nhưng vẫn có vô số tân sinh đệ tử đang lố nhố ở đây, túm năm tụm ba mỗi nhóm một chỗ, những người này có vẻ đều là huynh đệ với đám đã đi vào bên trong tiếp nhận khảo hạch, tất nhiên trong đó có cả nhóm người Dương Khôi, giờ phút này bọn họ cũng vẫn đang đứng đây đợi lão đại của mình.

Nhưng không ai trong số năm người lộ ra thần sắc khẩn trương cả, hiển nhiên trong lòng mỗi người đều cực kỳ tin tưởng Trần Phàm, thông qua cái khảo hạch này vốn dĩ là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.

"Ý! Lão đại ra rồi kìa".

Hạ Hoài An vừa trông thấy Trần Phàm liền lập tức hô lên, nhóm người thần sắc rạng rỡ chạy đến chỗ hắn, sau tiếng đồng thanh hô chúc mừng, Đỗ Mậu đã nhanh mồm nhanh miệng nói:

"Lão đại đi thôi, chúng ta đến Ngoại Môn Điện, trở thành đệ tử ngoại môn thì việc đầu tiên chính là tới đó lĩnh tài nguyên tháng này, đệ còn phải giới thiệu cho huynh Tàng Kinh Các nữa".

Giọng điệu cứ như thể biết chắc Trần Phàm đã thông qua khảo hạch vậy.

"Vội cái gì chứ, sư huynh vừa chiến đâu với Ma Nhân Khôi Lỗi xong, huống hồ trời cũng đã tối rồi, không phải nên về phòng nghỉ ngơi sao, phải vậy không lão đại?".

Hạ Hoài An ra vẻ hiểu chuyện nói.

Trần Phàm mỉm cười nhìn đám người này, dường như ai cũng mặc nhiên coi hắn đã trở thành đệ tử ngoại môn rồi thì phải, mà về cơ bản cũng đúng là như thế, chỉ có điều...

"Thực ra ta vẫn chưa co linh bài thân phận".

"Hả"

Lời này vừa ra không khỏi khiến cho nhóm người Dương Khôi hụt hẫng, thông qua khảo hạch rồi chẳng phải ai cũng sẽ được phát cho một tấm linh bài ngoại môn sao, có lẽ nào...nghĩ tới đây nụ cười trên mặt mỗi người đều lụi dần rồi tắt hẳn, vừa nãy vui vẻ bao nhiêu thì hiện tại nội tâm có dự cảm không lành bấy nhiêu.

"Lão đại...vậy...huynh có thông qua khảo hạch hay không?".

Dương Khôi dè dặt hỏi, mặc dù rất là tin tưởng Trần Phàm, nhưng nghe nói như thế trong lòng vẫn không khỏi dâng lên một cỗ nghi hoặc.

"Ha ha...Yên tâm đi, khảo hạch ta đã thông qua rồi, chính miệng lão trưởng khảo còn xác nhận cơ mà".

Thấy vẻ mặt của mọi người, Trần Phàm liền đoán ra được ngay, nhìn bộ dáng khẩn trương kia hắn không khỏi phì cười, nói.

Nhóm người Dương Khôi lúc này mới thở phào một hơi, ai nấy như vừa thoát được gánh nặng, nhẹ hết cả người, xem ra bọn họ đã cả nghĩ quá rồi, lão đại làm sao có thể không qua nổi cái khảo hạch trẻ con này được, linh bài chưa có chắc chỉ là tới muộn một chút mà thôi.

"Vậy sư huynh, khi nào thì khảo quan mới cấp cho huynh linh bài?".

Trần Thu Nguyệt nét mặt rạng rỡ hỏi.

"Phải đợi khảo hạch kết thúc đã, chắc chỉ nay mai là xong thôi mà, với lại..."

Trần Phàm ra vẻ bí hiểm nói, thấy vậy nhóm người Dương Khôi liền không khỏi mở to mắt chờ đợi.

"Chúng ta về phòng trước đã, trên đường đi ta sẽ nói với các ngươi".

"Được".

Mọi người đều gật đầu, cùng nhau vui vẻ bước xuống Khảo Hạch Phong, dù sao lão đại thông qua được khảo hạch là một chuyện cực tốt rồi, nhìn vẻ mặt kia của hắn thì chỉ có thể lại thêm một tin tốt nữa thôi chứ sao có thể là tin xấu gì được, cho nên trong lòng ai cũng chẳng hề có chút nào lo lắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện