"Hóa ra là vậy, nếu thế thì đệ yên tâm rồi".

Dương Khôi gật đầu nói.

Mà mọi người ở đây cũng đồng dạng như vậy, Hạ Hoài An lúc này cũng đã hiểu ra, sắc mặt ngại ngùng nhìn về phía Trần Phàm, như ẩn chứa một lời xin lỗi, lão đại đã dùng cơ hội vào trong Tàng Kinh Các của mình để ghi nhớ bí kíp cho bọn họ, đây vốn dĩ là quyền lợi của hắn, nhưng lại san sẻ cho mọi người, thế là tốt lắm rồi còn đòi hỏi gì nữa, trong khi đám người Dương Khôi đã giúp ích được bao nhiêu đâu.

Cũng không dám lại lải nhải lắm lời, đoạn Hạ Hoài An cùng với mọi người nhắm mắt tập trung tinh thần, mỗi người ngồi ở một phương trấn thủ xung quanh Bùi Đình, nơi này dù sao cũng là địa phận của yêu thú, mặc dù sáu người còn ở bên ngoài, nhưng cũng không thể không đề cao phòng bị cảnh giác.

Bùi Đình cũng nhanh chóng thu lại cảm xúc, tĩnh tâm ngưng thần, bắt đầu tinh tế tìm hiểu Vô Ảnh Đao Pháp, gái gú chỉ là phù du, có lẽ ngoài tình huynh đệ ra trong lòng tên mặt đá này cũng chỉ có đao là tri kỷ mà thôi.

Mà Trần Phàm lúc này cũng nhân cơ hội để lĩnh ngộ công phu Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ của hắn, lần trước chỉ là học vẹt, đem từng câu từng chữ khẩu quyết trong kinh thư ghi nhớ nhất nhất không hề sai biệt, bây giờ chính là lúc hắn phải từ từ tiêu hóa chúng.

Mấy canh giờ sau.

Bùi Đình đang nhắm mắt dưỡng thần liền đột ngột mở ra, dường như đã lĩnh hội được điều gì đó, quanh thân hắn khí thế đại thịnh, trường đao sau lưng bất chợt rung lên một cái, ngay sau đó bắn nhanh ra khỏi vỏ, Bùi Đình tay nắm bảo đao, cả người vọt lên không trung thuận thế chém ra một nhát.

"Phù Đao Lược Ảnh!"

Một đao này giống như đem không khí trước mặt bổ làm đôi, uy lực khiếp người, nhưng vẫn còn chưa dừng lại ở đó, đao quang trong chớp mắt đã diễn hóa ra muôn vàn bóng ảnh, từng đao từng đao liên tục chém ra, ánh đao như chớp, mang theo một cỗ khí thế ngang tàng, giờ phút này mọi người đã không thể trông rõ được bảo đao trên tay của Bùi Đình nữa rồi, chỉ có thể thấy từng đạo đao quang như mờ như ảo, ẩn rồi lại phát, liên miên bất tuyệt, thân hình của hắn cũng linh hoạt vô cùng, một người một đao ăn khớp nhịp nhàng với nhau, khiến cho tốc độ của Bùi Đình trong tích tắc cũng tăng lên khủng bố.

Không hổ là thiên tài luyện đao, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, người bình thường có lẽ phải mất tới 10 ngày nửa tháng mới làm được như hắn.

Mọi người trông thấy cảnh này cũng không khỏi kinh ngạc, ai nấy đều mở to con mắt ra cố gắng quan sát, đáng tiếc nhãn lực có hạn, cũng không thể trông rõ được bao nhiêu, duy chỉ có Trần Phàm là lặng lẽ gật đầu, ánh mắt mang theo vài phần tán thưởng, nhìn về phía thân ảnh Bùi Đình đang vung tay múa đao, hắn mỉm cười nói:

"Rất tốt! Nhanh như thế đã có thể lĩnh ngộ được chiêu thức đầu tiên trong Vô Ảnh Đao Pháp rồi!".

Đoạn ngay sau đó hai mắt của Trần Phàm chợt lóe lên tinh quang, thân thể chớp động, thoắt cái đã biến mất tại chỗ, tốc độ cực nhanh, hướng phía Bùi Đình đánh tới một quyền.

Lần này khác với mọi khi, nắm đấm của hắn được bao bọc bởi một đoàn lôi quang lập lòe, y như tia điện, đây là hiệu quả sau khi tu luyện Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ tạo nên, mặc dù mới chỉ lĩnh ngộ tới cảnh giới nhập môn, nhưng khiến cho sát thương cùng tốc độ của Trần Phàm cũng tăng lên một mảng lớn.

Quyền kình đỏ như thép nung, bao quanh chốc chốc lại có tia điện, uy lực như sấm sét, chỉ trong chớp mắt đã cuồng bạo đánh tới, không khí xung quanh cũng bị cho oanh tạc nổ tung.

Biết là lão đại đang muốn thử mình, Bùi Đình thần thái bình tĩnh, cánh tay cầm đao xoay chuyển một vòng, đao quang sơ hiện, động tác cũng là cực nhanh, một đao bổ ra không ngại nghênh đón.

Oành! Ầm vang một tiếng, hai thân ảnh trong tích tắc đã đụng độ với nhau, dư ba lan tỏa ra bốn phía, đất đá bay mù mịt, đám người Dương Khôi không khỏi giật mình hoảng hốt, cứ ngỡ Trần Phàm với Bùi Đình đang huynh đệ tương tàn, còn đang định hét lên thì bất chợt khựng lại...

Mịt mù qua đi, chỉ thấy Trần Phàm với Bùi Đình đang đứng yên tại đó, hoàn toàn không phải như mấy người đã lo ngại, Trần Phàm một quyền sát ngay trước mặt của Bùi Đình, mà tên mặt đá cũng một đạo kề vào cổ hắn, hiển nhiên hai người đến điểm đến là dừng, khống chế lực lượng cực kỳ tinh xảo.

Nhìn thấy một màn này đám người Dương Khôi liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, ai nấy đều nhìn nhau cười khổ, cũng khó trách, hai người kia tốc độ quá nhanh, vừa rồi mọi người cũng chỉ nhìn đến tàn ảnh của họ, chẳng biết đã giao thủ với nhau bao nhiêu chiêu, mà lực lượng tỏa ra lại cực kỳ khủng bố, cứ như hai đối thủ một sống một còn trên chiến trường, khiến cho bốn người bên ngoài thiếu chút nữa đã hiểu lầm nhảy dựng lên, nhưng mà bây giờ đã có thể yên tâm được rồi.

"Ha ha ha...Hóa ra đây là Vô Ảnh Đao Pháp sao, tốc độ quả nhiên kinh người".

Trần Phàm lúc này cũng đã thu tay lùi về, hắn nhìn Bùi Đình rồi cười lên sảng khoái nói, trong lòng cũng là cảm khái không thôi, vừa rồi tất nhiên hắn chưa có xuất sử ra toàn lực, tốc độ cũng chưa phải là tối đa nhất, mục đích chỉ để thử vị sư đệ này xem sao, thế nhưng tuyệt đối không hề chậm chút nào, phải biết Trần Phàm cũng đã mới luyện thành Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ, tốc độ của hắn đã nhanh hơn trước không ít, ấy vậy mà Bùi Đình kia vừa nãy vẫn có thể theo kịp được, không hổ là Vô Ảnh Đao Pháp, được biết đây là võ kỹ rất khó tu luyện, nhưng trong thời gian ngắn Bùi Đình đã học được chiêu thứ nhất, đây không thể nghi ngờ là một thiên tài đao đạo.

"Sư huynh quá khen, đệ...vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới vô đao vô ảnh".

Bùi Đình gãi gãi đầu, cũng có chút ái ngại nói, vừa rồi chiến đấu hăng say quá, mang theo tâm như một người vừa mới giải xong bài toán khó, lúc đó hắn đã xém chút nữa không thu tay kịp, cũng may phút cuối cùng có thể thu lại thế đao, nhưng điều này cũng khiến cho hắn không thể hài lòng với mình.

"Vô đao vô ảnh, giờ ngươi mới chỉ nghiên cứu đao pháp này có một buổi thôi, không cần gáp gáp quá, nhưng ngươi có tự tin như vậy cũng là chuyện đáng mừng".

Trần Phàm vỗ vai Bùi Đình nói, vô đao vô ảnh là cảnh giới cao nhất khi tu luyện Vô Ảnh Đao Pháp, lúc đó người thi triển đao có mà như không, không thấy đao chỉ thấy máu, không phải ai cũng có thể dễ dàng lĩnh hội được, tên họ Bùi này vừa mới tu luyện được bao lâu chứ, nếu là người khác nhất định đã mắng hắn cuồng ngạo khoa trương rồi, nhưng nhìn vẻ mặt tự tin kiên định kia Trần Phàm biết tên này là nói được làm được, trong lòng lại không khỏi càng thêm tán thưởng, muốn trở thành cường giả tất phải có cái phong thái như vậy.

Đoạn Trần Phàm lại quay sang nhìn Trần Thu Nguyệt hỏi:

"Bàn Ti Nhu Linh Ấn đó muội thấy thế nào?".

Trần Thu Nguyệt gật gật đầu, đáp:

"So với công pháp trước đây của muội cao thâm hơn rất nhiều, phương pháp tu luyện cũng rất là ảo diệu, thiết nghĩ không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành".

Bàn Ti Nhu Linh Ấn thích hợp với người có tính cách ôn nhu mềm mại, lấy nhu chế cương, cho nên đa phần đều là nữ tử đi tu luyện, Trần Phàm khi nhìn đến bí kíp này cũng đã nghĩ ngay đến Trần Thu Nguyệt, quả nhiên vô cùng thích hợp với nàng. Tuy nhiên yêu cầu tu vi thấp nhất là chân khí sơ kỳ mới có thể phóng thích ra chiêu thức, cho nên hiện tại Trần Thu Nguyệt chỉ có thể tu luyện tâm pháp của Bàn Ti Nhu Linh Ấn mà thôi.

"Được rồi mọi người, bây giờ chúng ta sẽ chính thức tiến vào trong Ám Thiên sơn mạch, tất cả đã chuẩn bị xong chưa?!".

Trần Phàm ánh mắt quét qua năm người một lượt rồi hỏi.

"Sẵn sàng rồi lão đại".

Đám người Dương Khôi đồng loạt gật đầu.

"Xuất phát!".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện