"Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng, xem ra chính là ngươi rồi".

Trần Phàm hài lòng nói, có môn bí tịch này thực lực của hắn nhất định sẽ tăng cường lên một mảng lớn, mà cá nhân hắn trước giờ vẫn là yêu thích những cái gì nóng bỏng sát phạt, mà Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng không thể nghi ngờ rất hợp tâm tính của hắn.

Gọi là tuyệt diệt bởi vì nhất chưởng vừa ra hết thảy đều hóa thành tro tàn!

"Ta muốn đổi!".

Trần Phàm sắc mặt không chút do dự nói.

Tiểu Hồ Đồ cũng không có nhiều động tác dư thừa, ngay lập tức một đao xích hồng lưu quang giống như được cơ thể Trần Phàm hấp dẫn, theo mi tâm hắn tùy theo mà vào, hiển nhiên chính là khẩu quyết cùng tâm pháp tu luyện của môn võ học này.

Tiếp theo thì xe nhẹ đường quen, Trần Phàm lại tiến vào trong không gian giả lập tu luyện Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng, dù sao đây cũng là thánh cấp công pháp, lĩnh ngộ không phải một sớm một chiều có thể thành.

Thời gian thấm thoắt trôi, trong không gian giả lập chớp mắt đã trôi qua ba năm!

Trần Phàm bất chợt mở ra hai mắt, giống như là có hỏa nhãn kim tinh, bên trong con mắt của hắn một đôi con ngươi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một màu vàng rực như sắt thép mới bị nung chảy, nhìn vào để cho người ta chói mắt không thể nhìn lâu, sát khí lăng lệ bức người, giống như hai vầng thái dương kim quang chói lọi muốn thiêu hủy hết thảy vạn vật ngay trước mắt mình.

Bất quá ánh mắt này rất nhanh liền biến mất, giống như đã được hắn thu liễm lại, một đôi mắt thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng lại cực kỳ đáng sợ thâm thúy, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra sức mạnh kinh người.

"Cái này một bộ chưởng pháp, quả nhiên khủng bố uy lực!".

Trần Phàm không nhịn được rung động trong lòng, ba năm ở trong không gian giả lập đã để hắn lĩnh ngộ triệt triệt để để Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng, đem từng chiêu từng từng trọn vẹn nắm giữ, nếu đổi lại người khác có lẽ phải mất tới mấy chục thậm chí hàng trăm năm mới có khả năng, một thức vừa rồi gọi là "Viêm Nhãn", tu luyện thành công có thể thiêu đốt mọi ảo cảnh, đạt tới chí cao một cái nhìn đốt vạn vật thành tro tàn, bất quá đây mới chỉ là hình thức sơ khai, lóe lên liền mất, cũng chưa phải chân chính, muốn ngưng tụ ra Viêm Nhãn hoàn chỉnh ít nhất phải tu luyện tới tầng ba mới được.

Mới vừa nãy Trần Phàm do nắm giữ được tinh túy của Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng, cho nên trong lúc nhất thời đã ngưng tụ ra hư ảnh của viêm nhãn, còn cách chân thân một khoảng khá xa, công pháp thánh cấp cũng không phải dễ thành như vậy, dù đã triệt để lĩnh ngộ cũng cần có tài nguyên cực kỳ khủng bố chéo chống.

Khẽ nhắm lại hai mắt, Trần Phàm thử vận chuyển lộ tuyến theo như bên trên công pháp ghi lại, chỉ thấy thiên địa linh khí chen chúc nhau mà tới, tiến vào trong thân thể, di chuyển khắp kinh mạch một vòng lại một vòng, sau đó hội tụ tại đan điền hình thành nên một đạo xích hồng cực kỳ nhỏ, chỉ bé như sợi tóc, mỏng manh tới đáng thương, nhưng hắn có cảm giác chỉ một sợi chân khí nhỏ bé này cũng đủ để cung chảy sắt thép rồi, không thể nghi ngờ đây chính là chân cực viêm khí.

Vừa mới tu luyện chưa tới bao lâu liền ngưng tụ ra chân cực viêm khí, cái này nói ra đúng là có chút hù chết người!

Bất quá này đối với Trần Phàm mà nói cũng là chuyện bình thường, đơn giản vì trước đó hắn đã có thời gian triệt để lĩnh ngộ tinh hoa của Hóa Viêm Tuyệt Diệt Chưởng, việc còn lại chỉ là nước chảy thành sông mà thôi.

"Không biết Nguyệt nhi phía ngoài kia thế nào rồi?".

Ba năm không gặp, mặc dù quãng thời gian kia chỉ là giả lập, nhưng đối với Trần Phàm cảm giác trôi qua lại là thực tế, gác chuyện tu luyện sang một bên, bây giờ hắn là muốn đi tìm bé Nguyệt của mình cái đã, lâu như vậy không gặp nàng đúng là nhớ thật.

Huống hồ quanh đây hoàn cảnh khó lường, ngộ nhỡ có tên dâm tặc nào muốn rình trộm nàng thì sao? Không được, ta nhất định phải ra ngoài đó canh chừng xem sao...đúng...là canh chừng!

Bên ngoài đình viện, tại một hồ nước nhỏ nằm sâu bên trong sơn cốc.

Nơi đây địa hình tương đối đặc thù, bốn bề kín đáo, nước hồ trong vắt lạ thường, Trần Thu Nguyệt thời gian vừa qua vẫn hay dùng chỗ này làm nơi tẩy trần tắm rửa.

Dưới làn nước trong xanh, Trần Thu Nguyệt bàn tay mềm mại khẽ vớt từng dòng nước thoa lên cơ thể của mình, nước giống như được đôi tay nàng điều khiển, thi thoảng còn đọng lại trên làn da trắng nõn vài giọt lăn xuống, cảnh tượng thật thoát tục thanh lệ, nhìn qua còn tưởng là có tiên nữ giáng trần đang vui thú cảnh nhân gian.

Đúng lúc này...

Sột soạt!

Đột nhiên từ phía sau truyền đến một hồi âm thanh lạ, cành lá rung lên, giống như có con gì đó gì vừa ở trong bụi cây làm ra động tĩnh.

"Ai đó?".

Trần Thu Nguyệt khẽ giật mình hỏi, bất quá trong lòng lại không có bao nhiêu lo lắng, dù sao bên ngoài sơn cốc này có trận pháp bao bọc, nếu có ngoại nhân xâm nhập nhất định sẽ không thể tránh khỏi cảm ứng của nàng, cho nên nếu có người tới đây sẽ chỉ có thể là người trong đình viên mà thôi, mà người này còn có thể là ai chứ!

"Sắc lang! Là chàng phải không?".

Trần Thu Nguyệt hậm hực nói, sắc mặt không khỏi đỏ bừng. Đáng ghét! Làm sao phải rình rình mó mó như vậy...Cứ...cứ ra hẳn đây không phải được rồi sao? Thế nhưng trái ngược với trong suy nghĩ của nàng, vẫn không hề có âm thanh nào đáp lại cả, sau khi một tiếng sột soạt nữa vang lên, một bóng đen nhanh như chớp từ sau bụi cây xẹt qua, thân ảnh xuất quỷ nhập thần, khung cảnh xung quanh tiếp theo liền im ắng lại, im ắng tới có chút làm cho người sợ hãi.

"Tướng công, không vui chút nào đâu nha".

Trần Thu Nguyệt mím môi, không khí có phần quỷ dị khiến cho nàng dần cảm thấy lo lắng, rồi đột nhiên như nhớ ra cái gì, nàng giật nảy mình...Thôi chết! Hình như hôm qua Trần Phàm huynh ấy có dẫn một lão giả vào trong đình viện này, chính là người trước đó từng có ý định giết tất cả bọn họ, bởi vì lúc đó mọi người tin tưởng Trần Phàm nên cũng nghi ngờ gì cả, giờ ngẫm lại, tuy rằng về sau đối phương có vẻ như đã biểu hiện nhượng bộ nhưng ai biết đây là thật hay giả!!?

Cũng khó trách Trần Thu Nguyệt, bởi vì nàng vốn dĩ không có biết huyền cơ trong đó, Thiết Ma Lãnh bị Trần Phàm gieo vào đầu vong ngã chủng, đối với hắn trung thành cảnh cảnh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nghĩ tới đây, nàng bất giác lâm vào trong hoảng hốt, bằng tốc độ nhanh nhất vơ lấy ý phục đặt gần đó muốn mặc vào...

Bất quá còn chưa kịp chạm vào y phục, thình lình một thân ảnh chẳng biết tự đã bao giờ đã ở phía sau lưng nàng, bàn tay như thiểm điện vòng ra phía trước, trong nháy mắt bịt kín lấy miệng nàng.

Trần Thu Nguyệt thất kinh, trong lòng hoảng sợ mười phần, đối phương không biết dùng cách gì lại có thể vô thanh vô tức đến như vậy, còn ra tay quá nhanh khiến nàng một chút cũng không kịp phản ứng, lúc này chỉ biết ú ớ cùng điên cuồng giãy giụa, nhưng hoàn toàn không lên tác dụng gì, trong lòng tuyệt vọng, hai hàng nước mắt bất giác theo khóe mi nàng chảy xuống.

"Hả?".

Thân ảnh phía sau giống như nhận ra điều gì, cảm nhận thấy kẽ tay truyền đến cảm giác âm ấm...Là nước mắt sao? Hắn bất giác nới lỏng lỏng tay ra, lúc này mới lên tiếng hỏi:

"Sao vậy, ta tưởng là nàng biết ta đến rồi chứ?".

Người này không phải ai khác chính là Trần Phàm.

Ban đầu biết Trần Thu Nguyệt ở chỗ này tắm, hắn trong lòng có chút không yên tâm, nghĩ tiến ra đây xem xét một hồi, vốn dĩ chỉ định trêu nàng một chút mà thôi, huống hồ khi nãy chẳng phải nàng đã đoán được là mình rồi sao, không nghĩ tới lại vô tình đem nàng dọa phát khóc thế này.

Trần Thu Nguyệt nghe thấy âm thanh quen thuộc, lúc này toàn thân mới buông lỏng một hơi, nhưng sự sợ hãi trước đó rất nhanh được giận dữ lấp đầy, nộ khí trùng thiên, không nói hai lời quay ngoắt người lại hướng Trần Phàm một quyền đánh tới.

Trần Phàm theo bản năng bắt lấy cổ tay nàng, đang tính hỏi nàng vì sao...chợt nhìn thấy Trần Thu Nguyệt khuôn mặt đẫm lệ đầy uất ức, tựa hồ muốn bật khóc tới nơi rồi, hắn không khỏi lần nữa kinh ngạc:

"Ta làm nàng sợ đến vậy sao?".

"Hu hu...Đồ chết dẫm!".

Trần Thu Nguyệt nói xong lại liên tục dùng bàn tay còn lại đánh lia lịa vào người hắn, Trần Phàm cười trừ nhanh chóng ôm trọn thân thể nàng vào lòng, Trần Thu Nguyệt lúc này cũng không kìm nén được nữa, trở nên mười phần ủy khuất khóc rống lên:

"Ô...ô...ô..."

Nàng khóc oa oa như một đứa bé bị người lớn đánh đòn, nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa tấm tức.

Thấy tình cảnh này, Trần Phàm cũng không khỏi có chút chẳng biết làm sao, chỉ có thể im lặng ôm chặt lấy nàng, quả thật đúng là khó giải quyết, bởi vì hắn cũng đâu có biết cách an ủi người khác, nhất là tình huống hiện tại Trần Thu Nguyệt biến thành bộ dáng này, hắn còn chưa từng gặp qua nàng biểu lộ ra như thế bao giờ.

Đợi sau một hồi, khi mà Trần Thu Nguyệt đã thôi không còn khóc nữa, thi thoảng chỉ còn lưu lại vài tiếng sụt sịt, Trần Phàm lúc này mới ra vẻ hài hước cười cười hỏi:

"Thế nào, bộ nghĩ ta là ma hả?".

"Chàng còn nói nữa, vừa rồi làm thiếp sợ muốn chết".

"Nàng cũng to gan lắm nha, ban ngày ban mặt dám ở đây tắm rửa, bộ không sợ có con quỷ háo sắc nào lại gần hay sao?".

"Có con quỷ háo sắc ở đây này".

"Hắc hắc...lão công háo sắc với lão bà, thiên kinh địa nghĩa".

"Dễ ghét!".

Trần Thu Nguyệt hờn dỗi liếc hắn một cái, nhưng tấm tức trong lòng đã tiêu tan không còn, lúc này mới nhận ra mình trên thân cũng không có một mảnh vải, bất giác hơi đỏ mặt lên một chút, kết hợp với làn da trắng nõn, đôi ngọc phong ẩn hiện dưới làn nước, lộ ra tư thái càng thêm quyến rũ mê người.

Trần Phàm đương nhiên cũng nhìn thấy, ánh mắt của hắn không tự chủ được đau đáu hướng xuống dưới mà nhìn, nhìn không chớp mắt, dưới ánh nắng khiến cho cơ thể của nàng lại càng thêm lung linh nõn nà.

Trần Thu Nguyệt theo bản năng vội vàng lấy tay che đi ngực, sắc mặt đỏ bừng.

Lại thấy hắn cứ liên tục quét mắt từ trên xuống dưới khắp cơ thể mình, nàng hấp tấp vội lấy tay muốn che đi cặp mắt của hắn, Trần Phàm liền kéo tay nàng giật ra, Trần Thu Nguyệt cái tay khác lại đưa tới, lại bị giật ra, cứ liên tiếp như vậy vài lần, rõ ràng biết không có tác dụng nhưng vẫn làm, hiển nhiên đây chỉ là sự ngượng ngùng mang tính thủ tục mà thôi.

"Sao thế, không muốn cho tướng công nhìn à?".

Trần Phàm một tay giữ lấy tay nàng cười cười.

"Ưm...đáng ghét, tối qua nhìn còn chưa đủ sao?".

Trần Thu Nguyệt đỏ mặt nói.

"Đương nhiên chưa đủ, cả đời cũng không đủ".

Trần Phàm nói xong lại kéo nàng vào lòng ôm chặt lấy, Trần Thu Nguyệt cả người cũng mềm nhũn nhu thuận nép vào, trong lòng không khỏi ngọt lịm.

Cảm nhận hai trái đào tiên mềm mại áp vào ngực, Trần Phàm cả người nóng ran, dù cho có đang ôm ấp một cơ thể mát lạnh, xung quanh nước trong xanh mát, nhưng vẫn không thể xua tan đi hơi nóng rạo rực trong người, tiểu đệ lại bắt đầu rục rịch, hắn vội ghé sát tai Trần Thu Nguyệt nói:

"Nguyệt nhi, chúng ta lại làm nha".

"Ưm..."

Trần Thu Nguyệt còn chưa kịp nói gì, rất nhanh đôi môi nhỏ nhắn đã bị cái miệng của hắn bao trọn lấy, hơi thất thần một chút, nhưng chỉ giây lát qua đi nàng cũng liền nhiệt tình hưởng ứng lại, đôi tay như cành liễu vòng qua cổ hắn, cả hai lại bắt đầu cho một trận mây mưa trên mặt hồ...

"Chờ một chút...tướng công".

Đang nồng nàn, Trần Thu Nguyệt đột nhiên như nghĩ đến cái gì liền buông hắn ra thở hổn hển nói.

"Sao vậy?".

Trần Phàm có chút không kiên nhẫn hỏi.

"Chúng ta vào trong đi, ở ngoài này...thiếp thấy không tiện lắm".

Trần Thu Nguyệt thẹn thùng nói.

"Tưởng chuyện gì, nàng yên tâm, quanh đây ta có bố trí trận pháp rồi, cho dù con ruồi con muỗi cũng chẳng thấy được đâu".

"Nhưng mà...ưm"

Trần Thu Nguyệt nghe thế cũng cảm thấy hơi yên tâm, nhưng vẫn không tự chủ được có chút ngại ngùng, dù sao đây cũng hiện tại vẫn là thanh thiên bạch nhật, khung cảnh thế này không khỏi quá mức lộ liệu, còn đang định muốn nói gì đó thì cái miệng đã bị Trần Phàm nhanh chóng chặn lại.

Sau đó cũng không có gì còn ngăn cản họ nữa, khung cảnh lại tràn ngập hương diễm, xuân ý dạt dào, hai người quấn lấy nhau yêu thương đến quên cả trời đất!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện