"Ngươi không nói, vậy ta đánh".

Trần Phàm không đợi cho tên sát thủ trầm ngâm thêm nữa, chiến ý của hắn đã và đang sôi trào đây này, lâu quá không có gặp tên nào vừa tay giao đấu, có thì quá mạnh đánh không nổi, có thì yếu quá đánh chẳng đã, khi còn ở trên lôi đài tỷ võ chiến ý của hắn đã không chỗ nào phát tiết rồi, đêm nay nhất định phải thống khoái đánh một trận. Mũi chân cắm xuống đất, thân hình tựa như lợi kiếm vọt lên, tên bay đạn bắn, tốc độ không gì sánh kịp, bàn tay năm ngón nắm lại thành quyền.

Vụt!

Vẫn là chiêu thức quen thuộc Cô Tinh Tuyệt Sát, nhưng mà hiện tại uy lực xưa đâu bằng nay, giống như sao băng tên lửa, thẳng tiến không lùi, quyền kình vừa ra oanh nổ không khí, xung quanh quyền ấn ẩn ẩn tỏa ra từng vòng sức mạnh, ép tới hư không vặn vẹo méo mó, nhanh tới cực điểm, tuyệt sát tuyệt luân, tưởng chừng nguyên trái núi trước mặt cũng bị một quyền này đánh nát.

Huyết Dạ cắn răng, giờ phút này trong nội tâm hắn đã xuất hiện một tia e ngại, cái ý niệm này là chưa bao giờ có đối mặt với một kẻ bị xem là yếu hơn mình, vậy mà giờ đây...Lâm trận bỏ trốn? Không! Danh dự của một sát nhân giả tuyệt đối không cho phép hắn làm như vậy, một thợ săn nếu như bị con mồi bức cho phải chạy trốn thì tốt nhất nên tự sát đi là vừa.

Nghĩ là thế nhưng không có nghĩa là Huyết Dạ hắn sẽ ngạnh kháng một chiêu kinh khủng kia, nếu như trạng thái ở vào đỉnh phong thậm chí hắn vẫn phải nghiêm túc mà đón đỡ, chứ đừng nói chi lúc này chân khí đã tiêu hao không sai biệt lắm, ánh mắt của hắn lóe lên, một màn quỷ dị lập tức xuất hiện, cả người Huyết Dạ tựa như toái phiến tan ra hòa vào không khí, như cùng với đêm đen dung làm một thể, cuối cùng biến mất tại chỗ, như chưa từng xuất hiện.

Phanh!

Quyền ấn của Trần Phàm đánh vào khoảng không, tình huống xảy ra quá bất ngờ, mục tiêu đột nhiên mất dầu, cái này thật khiến hắn có đôi chút hụt hẫng, chiến ý đang sục sôi thế là lại không có chỗ để phát tiết, thật là bực mình.

Trần Phàm sắc mặt kinh nghi bất định dáo dác nhìn xung quanh.

"Hắc hắc! Nhóc con, ngươi vĩnh viễn không để đánh trúng được bổn dạ đâu".

Tiếng cười ma mị của Huyết Dạ vang lên thăm thẳm, chẳng thấy hắn ở đâu, mà âm thanh cứ vọng vang quanh quẩn, phiêu miểu vô định, tựa như hồn ma bóng quế.

"Hừ! Giả thần giả quỷ, lăn ra đây cho ta!".

"Sao hả, không phải ngươi là sát thủ danh tiếng lẫy lừng sao, ghê gớm lắm sao, tu vi ngươi chẳng phải còn cao hơn ta sao, tại sao giờ phút này lại giống con rùa đen thế? Sợ ta thì cứ nói đại một tiếng, lão tử tha cho ngươi".

"Ta nói ngươi từ giờ đừng tự xưng Huyết Dạ nữa, đổi tên làm Huyết Ô Quy đi, cái thứ phế vật, chỉ biết trốn chui trốn lủi".

"Phi...ta khinh!".

Trần Phàm mãnh liệt tuôn ra một tràng, hắn biết sát thủ cũng có danh dự của mình, mà tên máu lợn này danh dự tương đối cao, nếu không ngay từ đầu Trần Phàm đã sớm không thoải mái rồi.

"Chết đi!".

Không biết lời khích bác có phát huy tác dụng hay không, chỉ thấy thân hình Huyết Dạ phút chốc hiện ra, tựa như một ánh chớp đỏ lóe lên trong đêm tối, vút một tiếng, trường kiếm quét ngang, huyết quang bạo rực, không có nhiều cầu kỳ hoa mỹ, chỉ là một kiếm tất sát, dường như đã được hắn súc thế từ trước, bên trong kiếm quang chứa đựng căm hận cùng phẫn nộ vô cùng.

"Rốt cục tới sao?".

Trần Phàm thân thể vừa động, thoắt một cái xoay mình chuyển biến, thân ảnh tựa như lá rụng mùa thu, phiêu phù trong gió, tưởng không nhanh mà lại nhanh tới không tưởng, lấy tĩnh chế động, đừng thấy khi nãy hắn khua môi múa mép là thế, thực tế thì khắp cả người không có chỗ nào là không đề phòng, toàn bộ mỗi một lỗ chân lông đều là tai mắt của hắn, cảnh giác vô cùng.

Xoạt!

Vì tốc độ quá nhanh, trường kiếm một kích chọc xuyên qua thân thể của Trần Phàm, nhưng đáng tiếc chỉ là tàn ảnh mà thôi. Bất quá, hắn cũng bị chém rụng mất một cái vạt áo.

Nhưng vẻn vẹn chỉ là một cái vạt áo mà thôi.

Ngay sau đó Huyết Dạ lại hiện ra, huyết kiếm chợt lóe, hai người trong chớp mắt giao phong mấy trăm chiêu, với lợi thế trường kiếm trong tay, cho nên dù chân khí tiêu hao không còn nhiều lắm, Huyết Dạ cũng không đến mức rơi vào hạ phong, thân hình hắn cứ liên tục ẩn hiện trong đêm tối, qua lại như thoi đưa, lấy bóng tối là nhà, nhanh như quỷ ảnh, kiếm quang lóe sáng, trong tích tắc lại có một đạo tinh hồng xẹt qua. Mà Trần Phàm thì bản thân vẫn vững như bàn thạch, hiếm hoi mới có một đường kiếm chém vào người hắn, trên da bỗng lóe lên ánh lửa tựa như kim thiết va chạm, không có mảy may gây ra được thương tích gì, cánh tay vung lên, quyền phong như chớp, hiện tại Bách Liệt Lưu Tinh đã được hắn tu luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, chỉ cần một tay cũng có thể dễ dàng thi triển, xuất thần nhập hóa, một quyền lại một quyền nối đuôi nhau mà ra, bóng đêm ma mị như bị lấn át bởi từng chùm lưu tinh rực sáng...

"Còn trò gì nữa không, loại như ngươi chỉ biết đánh lén thôi sao?".

Thấy Huyết Dạ vừa mới ló mặt ra lại biến mất, Trần Phàm giọng đầy khinh miệt nói.

"Thật không nghĩ tới, bổn dạ lại bị một tiểu tử như ngươi ép đến bước đường này".

Huyết Dạ cũng không có hiện thân, chỉ dùng thanh âm ai oán của mình vang vọng tứ phía, như gần như xa, phiêu miểu dọa người.

"Nhưng mà...đến đây là kết thúc!".

Dứt lời, vẫn không có thân ảnh nào hiện ra, đêm khuya lại trở nên tịch mịch vô cùng, lá cây ngọn cỏ im phăng phắc, một tiếng kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng...

Nhưng ngay sau đó, trong bóng tối lại vang lên một dạo âm thanh khó nghe không thể diễn tả bằng lời, mười phần quỷ dị.

Giống như là tiếng cười của ma quỷ!

Chỉ thấy có thứ gì đó bay ra từ trong không khí, lấp lóe mà lập lòe, lăng lệ mà thần bí, là một vật thể bay không xác định, vút đi trong đêm tối, tiếng bay khanh khách khanh khách, nhẹ nhàng mà lại chói tai tới cực điểm, như sắt cạo đá, u hồn ma mị, khiến cho bất kỳ ai nghe thấy đều không khỏi phải run lên bần bật.

Trần Phàm hơi chút nhíu mày, hắn tuy rằng không sợ, nhưng cảm giác được thứ đang bay đến tuyệt không bình thường, còn lợi hại hơn cả huyết kiếm ban nãy, là ám khí sao? Mặc dù quỹ tích của nó không thể xác định, nhưng có thể chắc chắn một điều là thứ này đang nhắm vào mình.

Trần Phàm sắc mặt kinh nghi bất định, lập tức ngưng tụ ý lực nhìn xem, kia rốt cục là vật quỷ quái gì.

"Đây là...chuồn chuồn!".

Hình ảnh hiện ra trong con ngươi, thật không nghĩ tới, vật quỷ dị kia lại là một con chuồn chuồn, toàn thân xanh thẫm, thi thoảng lóe lên từng đạo lục quang như ma như quỷ, nhanh tới dọa người, tuy rằng rất mờ ảo, nhưng Trần Phàm vẫn có thể nhìn ra được, hóa ra tên sát thủ này vừa mới thả ra một con chuồn chuồn, đây chính là thủ đoạn áp đáy hòm của ngươi sao?

"Chết!".

Tiếng thét chói tai của Huyết Dạ vang lên, ngay sau đó ám khí của hắn cũng đã cắm phập vào lồng ngực Trần Phàm, không có bất cứ thứ gì ngăn cản, không...phải nói là không có thứ gì cản nổi.

Cái ám khí này không biết kịch độc tới cỡ nào, nhưng đại thống lĩnh thành vệ quân là cũng cao thủ chân khí, chỉ bị cắt vào một chút tóc cũng đã một bước chân đặt vào quỷ môn quan, đó còn là do Huyết Dạ nương tay, huống chi bây giờ một người bị nó cắm vào sâu tận trong tim.

Trần Phàm hai mắt trợn lên, cảm giác không thể tin được, không phải là do nó có thể xuyên qua chiên khải của hắn, cũng không phải là hắn không cảm thấy đau, từ khi có vong ngã chủng trong đầu hắn vốn dĩ không còn biết đau đớn gì nữa, mà cái hắn kinh ngạc chính là ở miệng vết thương không có máu chảy ra, thứ này...không nhằm vào huyết nhục của mình?!!

Nhưng liệu Trần Phàm còn có thể mang theo thắc mắc này hỏi người được không?

Bởi vì lúc này hắn đã ngã gục, hai chân khụy xuống, một tay ôm ngực, cuối cùng cả người cũng rủ xuống, cánh tay buông thõng, cái mặt cúi gằm, như dáng vẻ của một con người đang vô cùng tuyệt vọng.

Huyết Dạ lúc này mới trong bóng tối bước ra, hắn sắc mặt âm trầm, đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, cả người khí tức hôi bại, hiển nhiên vừa rồi thôi đông thứ kia đã phải bỏ ra một cái giá không nhỏ.

"Hừ! Được chết dưới Trúc Thanh Đình của ta coi như tiểu tử ngươi nên cảm thấy vinh hạnh".

Nói đoạn bước chân nặng nề đi đến cỗ thi thể bên kia, chính là Trần Phàm lúc này, cả người đã không còn chút nào sinh cơ, nhưng rút kinh nghiệm lần trước, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Huyết Dạ mặc dù có lòng tin tuyệt đối vào ám khí của mình nhưng hắn vẫn là muốn cẩn tắc vô áy náy, ngưng tụ lấy chút chân khí cuối cùng còn lại, thân hóa hư vô, cả người Huyết Dạ lại một lần nữa dung hòa trong đêm tối, thoắt một cái đã hiện ra sau lưng Trần Phàm, một kiếm quét ngang, lấy đi thủ cấp.

Nhưng mà...trời không toại lòng người...dị biến lại lần nữa nổi lên.

Chỉ thấy Trần Phàm đột nhiên mở mắt, hai mắt lóe lên tinh quang, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, lấy một tốc độ không gì sánh kịp xoay người một cái, bàn tay còn đang buông thõng kia bất ngờ nắm chặt, nương theo cả người hắn tống về phía sau một quyền, một kích vòng cung, xuất thần nhập hóa, một đấm này ngưng tụ hết tất cả công lực từ trước đến nay của Trần Phàm, tựa như một đi không trở lại, quyền kinh xé gió mà đi, như chớp như lôi, đem không khí xung quanh oanh tạc nghiền nát.

"Hả?".

Huyết Dạ thần sắc đại biến, tròng mắt trợn to như muốn nứt toác bật ra, cảm giác như mình vừa trong thấy một chuyện khó tin nhất thế giới, sâu trong tâm khảm hiển hiện tử vong đang ập đến. Nhưng không có để cho hắn khiếp sợ được bao lâu, quyền đầu đã xuyên thủng lồng ngực, ầm một tiếng, đánh cho cả người hắn như diều bị đứt dây bay vút ra ngoài, đụng nát vô số cây to, thân thể đập mạnh lên một vách đá treo leo cách đó vài trăm mét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện