Cộc cộc cộc! "Trần Phàm, dậy chưa vậy?".
Đến hẹn là tới, bảy tám giờ sáng hôm sau đám người Dương Khôi đã đứng trước cửa phòng của Trần Phàm.
Nghe thấy tiếng gõ cửa đều đều cùng giọng nói quen thuộc của Dương Khôi, Trần Phàm đang khoanh chân tu luyện trong phòng chậm rãi mở ra hai mắt, giọng điệu bình thản:
"Tới đây".
Mở cửa ra đã thấy hai khuôn mặt thân thiện đừng ngoài, cùng một cái bản mặt vẫn không hề thay đổi chút, vẫn là cái "cục đá lì" ngày hôm đó.
"May quá Trần sư đệ còn ở đây, ta còn tưởng đệ quên mất mà đi trước rồi chứ? Vậy chúng ta qua bên phòng Thu Nguyệt sư muội gọi đi luôn một thể".
Vừa thấy Trần Phàm, Hạ Hoài An liền nhanh nhảu nói.
Vì Trần Phàm là nhỏ tuổi nhất trong nhóm, nên đám người Dương Khôi đều quyết định gọi hắn là sư đệ.
"Được, để đệ sang gọi tỷ tỷ, nàng chắc cũng dậy rồi".
Trần Phàm gật đầu nói, sau đó đóng cửa lại đi ra khỏi phòng, phòng của Trần Thu Nguyệt ở ngay sát phòng hắn, đúng như dự đoán nàng lúc này cũng đang ngồi trong đó tu luyện, nghe được tiếng Trần Phàm gọi mới nhẹ nhàng đi ra mở cửa.
Thế là năm người cùng nhau đi tới Đế Thị Phường.
Đế Thị Phường là một nơi nằm ở phía tây bắc tại Đế đô, danh như ý nghĩa, chính là khu buôn bán lớn nhất, sầm uất nhất tại nơi này, đủ các loại kỳ trân dị bảo, linh dược binh khí...tất cả đều được bày bán ở đây, cấp độ cao thấp đều có, thượng vàng hạ cám, gần như chẳng thiếu thứ gì.
Qua lời giới thiệu của Dương Khôi, Trần Phàm biết được Đế Thị Phường được chia làm hai khu vực là nội khu và ngoại khu, nội khu thì bên trong đều là những cửa hàng lớn có danh tiếng, bày bán toàn là cực phẩm thượng hạng, chỉ dành cho những kẻ tài đại khí thô bước vào, còn ngoại khu tất nhiên bình thường hơn, là nơi dành cho các tu sĩ dong binh bày bán, thường là sạp hàng nhỏ lẻ, quầy đơn quầy tạm nay thấy mai không, bày bán chủ yếu những vật phẩm tầm trung, hợp với túi tiền của nhiều người.
Thế nhưng Dương Khôi đã từng rỉ tai với Trần Phàm, ngoại khu mặc dù tầm thường không đáng chú ý, nhưng nếu vận khí tốt mà nói vẫn có thể vớ được bảo vật!
Bởi vì nơi đây chính là vàng thau lẫn lộn, có tìm được "vàng" trong đó hay không còn phải xem cặp mắt và khí vận của ngươi có đủ lực tinh tường.
Chỉ chốc lát sau nhóm người Trần Phàm đã tới được ngoại khu của Đế Thị Phường, đây là một khu vực rộng rãi, dù chỉ là bên ngoài thôi nhưng khung cảnh vẫn là cực kỳ nhộn nhịp, từng đợt huyên náo ùa vào mắt, từng tiếng ồn ào đập vào tai, bên trong người đến người đi náo nhiệt vô cùng, hai bên đường quầy hàng san sát, bày bán đủ loại đồ.
"Xem đi xem đi, Hoài Sơn Thảo sáu trăm năm tuổi, có thể trực tiếp phục dụng không cần luyện chế thành đan, ăn một gốc bổ cân tráng cốt, cường kiện vô song, người nào là luyện thể sĩ tuyệt không nên bỏ lỡ, giá hữu nghị chỉ có một ngàn kim tệ, mua đi mua đi, nhanh chân thì được chậm chân thì hết!".
"Dạ Miêu Cung, thân cung chế tác từ huyền thiết thượng hạng, dây cung được làm từ gân của Dạ Nguyệt Linh Miêu, siêu nhẹ cực bền, tầm bắn ba ngàn mét, uy lực vô bì, là thứ vũ khí tốt nhất để săn giết yêu thú, lão phu không muốn nói nhiều, tám vạn kim tệ không bớt một xu!".
...
Liên tục là những tiếng rao bàn, hò hét hỗn tạp từ hai bên đường truyền vào trong tai năm người Trần Phàm, kẻ nào cũng giới thiệu như hát hay, biểu hiện ra hàng của mình là tốt nhất.
"Hừ! Nực cười, Dạ Nguyệt Linh Miêu là linh thú cực kỳ hiếm thấy, quỷ dị mười phần, nào có chuyện giá rẻ mạt như thế, sư đệ ngươi đừng có để bị lừa nha".
Dương Khôi trên đường nhìn ngắm, thấy cảnh lão bán cung vừa rồi liền nhìn lão giả này bằng ánh mắt khinh bỉ, khóe miệng không khỏi nhếch lên, quay sang nói với Trần Phàm.
"Đa tạ sư huynh nhắc nhở, ta hiện tại cũng không có hứng thú với binh khí cho lắm".
Trần Phàm mỉm cười đáp, hắn đương nhiên cũng nhận ra lão bán cung kia chỉ là một tên lừa đảo, xem ra ở đây đúng là thật giả lẫn lộn, không thiếu loại người nào.
"Đúng rồi, Thu Nguyệt sư muội nhìn trúng thứ gì cứ nói với ta, đừng ngại".
Hạ Hoài An ra vẻ hào phóng nói, ngoại trừ Trần Phàm ra, mấy người ở đây đều có xuất thân từ danh gia vọng tộc, tài phú trên người trước khi đi cũng được gia tộc chu cấp cho đầy đủ.
"Cám ơn sư huynh, ta hiện tại cũng không cần mua thứ gì".
Trần Thu Nguyệt nhẹ nhàng đáp, trải qua cuộc trò chuyện hôm qua nàng cũng đã xem ba người này như sư huynh của mình.
"Ầy, vậy thì sư muội không biết rồi, để ta nói muội nghe, sau khi chúng ta gia nhập Vạn Linh Tông thì bao nhiêu tài nguyên cũng không đủ đâu, hiện tại mua được gì thì cứ tranh thủ mà mua đi".
Hạ Hoài An lại ra vẻ đàn anh, thấy Trần Thu Nguyệt vẫn còn lơ ngơ không hiểu, hắn lại tiếp tục nói:
"Thế này nhé, sau khi nhập tông, mấy người chúng ta đều chỉ là ký danh đệ tử, cái này chắc sư đệ sư muội cũng biết rồi, nhưng thánh địa tông môn là một nơi cá lớn nuốt cá bé, địa vị nhỏ yếu thì phải biết dựa vào một cái núi lớn hơn, mà muốn làm như vậy thì đương nhiên sao có thể thiếu cái này...muội đã hiểu chưa?".
Hạ Hoài An cặp mắt híp lại, vừa nói vừa đưa hai ngón tay lên vê vê làm dấu, ai nhìn vào đều biết ý mà hắn nói là gì, duy chỉ có Trần Thu Nguyệt vẫn là ngây thơ lắc đầu:
"Là sao cơ, muội không hiểu?".
Nghe thấy thế, Hạ Hoài An không khỏi có chút dở khóc dở cười, cảm giác bó tay, không nghĩ tới vị sư muội này lại ngây thơ đến như vậy, chẳng lẽ cái gì cũng phải nói toạc móng heo ra mới hiểu sao.
Trần Phàm thấy như vậy liền khẽ nhoẻn miệng cười, nói:
"Được rồi, chúng ta hiện khoan nói tới vấn cái này nữa, đi tiếp xem ở đây có thứ gì hay ho không, thế nào?".
"Ừm".
Mọi người đều đồng thanh gật đầu, sau đó tiếp tục dạo quanh, vừa đi vừa ngắm nghía hai bên đường.
Đột nhiên, khi Trần Phàm vừa đi ngang qua một sạp hàng nhỏ, ban đầu vì không để ý lắm, chỉ đến khi vừa lướt người qua hắn bất chợt đứng khựng lại, ngoảnh đầu lại nhìn, dương như phát hiện thứ gì đó, ánh mắt chợt chăm chú vào một chậu cây nhỏ đang đặt trên bàn quầy.
Chậu chỉ là chậu gốm rất đỗi bình thường, màu nâu đỏ, cái khiến hắn chú ý là cái cây được trồng trên đó kìa, nó có một bông hoa rất đẹp, cánh trắng như tuyết, lá xanh nhỏ thon dài, thân cây chỉ cao khoảng ba tấc, xung quanh ẩn ẩn có làn sương lạnh tỏa ra từ đó.
"Gì thế sư đệ?".
Thấy Trần Phàm bỗng nhiên dừng lại, đám người Dương Khôi cũng hiếu ký tiến đến chỗ sạp hàng mà hắn đang xem.
Đứng bán hàng là một nam tử trung niên khoảng ngoài 40 tuổi, vóc dáng cao lớn, tu vi chân khí cảnh, có vẻ là một dong binh, bên trên chiếc bàn gỗ nhỏ chỉ bày bán mấy thứ vụn vặt như là da móng lông xương của vài loại yêu thú, mấy khối tinh thiết dùng để chế luyện binh khí phẩm chất không cao...
"Tuyết Vân Thảo! Trần sư đệ muốn mua thứ này sao?".
Dương Khôi thấy ánh mắt Trần Phàm nãy giờ vẫn tập trung vào cái chậu hoa kia, liếc nhìn liền biết là vật gì, lúc này mới lên tiếng hỏi.
Trần Phàm im lặng không nói, chỉ cười thầm trong bụng, đây mà là Tuyết Vân Thảo sao, coi bộ đã không còn có ai nhận ra được cây hoa này thực sự là cái gì.
Nếu như không phải từng đọc qua Sơ Cấp Luyện Đan Chi Lộ, Trần Phàm có lẽ cũng giống như mấy người kia, hoàn toàn nghĩ rằng đây là Tuyết Vân Thảo, một loại linh dược sơ giai bình thường.
Đan dược chia làm sơ-vương-hoàng-đế-thánh phẩm, thì linh dược cũng được chia làm sơ-vương-hoàng-đế-thánh giai, linh dược cấp bậc nào chính là có thể điều chế ra đan dược cấp bậc đó.
Sơ Cấp Luyện Đan Chi Lộ không phải là một cuốn sách nhập môn về luyện đan thông thường, mà bên trong nó còn ghi chép rất nhiều các loại tài liệu linh dược phẩm cấp từ vương giai trở xuống, đặc biệt, có một số loại linh dược chỉ xuất hiện vào thời thượng cổ nay đã gần như tuyệt tích trên đời.
Mà Bạch Linh Hoa chính là một trong số đó, vào thời thượng cổ đây là một gốc linh dược vương giai, không hề hiếm có, vào thời đại đó linh dược vương giai có thể nói là mọc như cỏ dại ven đường, cho nên Bạch Linh Hoa vào thời thượng cổ chỉ được xem như một thứ linh dược tầm thường mà thôi. Nhưng nên nhớ, thời kỳ thượng cổ là giai đoạn hưng thịnh nhất trong lịch sử, thứ mà thời đó không được coi trọng nếu như đặt ở vào thời đại suy tàn này lại có thể trở thành báu vật vô giá.
Bạch Linh Hoa là tài liệu chủ yếu để luyện chế ra Dưỡng Thần Đan có tác dụng tăng cường ý lực rất tốt, vô cùng trân quý, nhưng điều đáng nói ở đây là có một loại linh dược khác lại có hình thù bên ngoài giống hệt với nó, đó chính là Tuyết Vân Thảo, loại linh dược sơ giai này một khi nở hoa sẽ có hình dáng giống với Bạch Linh Hoa như đúc, nhìn qua chẳng ai có thể phân biệt, tuy nhiên chất lượng lại là khác nhau một trời một vực, Tuyết Vân Thảo tuy rằng sau khi nở hoa thì chất lượng sẽ tăng lên không ít, nhưng cùng với Bạch Linh Hoa vẫn là không thể so sánh, Tuyết Vân Thảo chỉ là tài liệu để luyện chế đan dược gia tăng công lực cho tu sĩ mà thôi, hiệu quả cũng không cao cho lắm.
Bởi vì Bạch Linh Hoa gần như đã biến mất sau thời kỳ thượng cổ, đã không còn ai biết tới nó nữa, hiện tại lại thêm một Tuyết Vân Thảo giống nhau như đúc, cho nên người bình thường có thể phân biệt được ra mới là lạ.
Nhưng Trần Phàm đâu phải người bình thường!
Hắn có trong tay Hệ Thống Đại Thư Viện, bên trong ghi chép vô tận thông tin, bao hàm toàn diện, chỉ cần có đủ điểm năng lượng là có thể khám phá thoải mái, hiện tại tuy mới chỉ sở hữu một cuốn Sơ Cấp Luyện Đan Chi Lộ, nhưng đã đủ để Trần Phàm có thể khẳng định chắc chắn, thứ trước mặt mình là Bạch Linh Hoa chứ hoàn toàn không phải cái gì Tuyết Vân Thảo.
Đến hẹn là tới, bảy tám giờ sáng hôm sau đám người Dương Khôi đã đứng trước cửa phòng của Trần Phàm.
Nghe thấy tiếng gõ cửa đều đều cùng giọng nói quen thuộc của Dương Khôi, Trần Phàm đang khoanh chân tu luyện trong phòng chậm rãi mở ra hai mắt, giọng điệu bình thản:
"Tới đây".
Mở cửa ra đã thấy hai khuôn mặt thân thiện đừng ngoài, cùng một cái bản mặt vẫn không hề thay đổi chút, vẫn là cái "cục đá lì" ngày hôm đó.
"May quá Trần sư đệ còn ở đây, ta còn tưởng đệ quên mất mà đi trước rồi chứ? Vậy chúng ta qua bên phòng Thu Nguyệt sư muội gọi đi luôn một thể".
Vừa thấy Trần Phàm, Hạ Hoài An liền nhanh nhảu nói.
Vì Trần Phàm là nhỏ tuổi nhất trong nhóm, nên đám người Dương Khôi đều quyết định gọi hắn là sư đệ.
"Được, để đệ sang gọi tỷ tỷ, nàng chắc cũng dậy rồi".
Trần Phàm gật đầu nói, sau đó đóng cửa lại đi ra khỏi phòng, phòng của Trần Thu Nguyệt ở ngay sát phòng hắn, đúng như dự đoán nàng lúc này cũng đang ngồi trong đó tu luyện, nghe được tiếng Trần Phàm gọi mới nhẹ nhàng đi ra mở cửa.
Thế là năm người cùng nhau đi tới Đế Thị Phường.
Đế Thị Phường là một nơi nằm ở phía tây bắc tại Đế đô, danh như ý nghĩa, chính là khu buôn bán lớn nhất, sầm uất nhất tại nơi này, đủ các loại kỳ trân dị bảo, linh dược binh khí...tất cả đều được bày bán ở đây, cấp độ cao thấp đều có, thượng vàng hạ cám, gần như chẳng thiếu thứ gì.
Qua lời giới thiệu của Dương Khôi, Trần Phàm biết được Đế Thị Phường được chia làm hai khu vực là nội khu và ngoại khu, nội khu thì bên trong đều là những cửa hàng lớn có danh tiếng, bày bán toàn là cực phẩm thượng hạng, chỉ dành cho những kẻ tài đại khí thô bước vào, còn ngoại khu tất nhiên bình thường hơn, là nơi dành cho các tu sĩ dong binh bày bán, thường là sạp hàng nhỏ lẻ, quầy đơn quầy tạm nay thấy mai không, bày bán chủ yếu những vật phẩm tầm trung, hợp với túi tiền của nhiều người.
Thế nhưng Dương Khôi đã từng rỉ tai với Trần Phàm, ngoại khu mặc dù tầm thường không đáng chú ý, nhưng nếu vận khí tốt mà nói vẫn có thể vớ được bảo vật!
Bởi vì nơi đây chính là vàng thau lẫn lộn, có tìm được "vàng" trong đó hay không còn phải xem cặp mắt và khí vận của ngươi có đủ lực tinh tường.
Chỉ chốc lát sau nhóm người Trần Phàm đã tới được ngoại khu của Đế Thị Phường, đây là một khu vực rộng rãi, dù chỉ là bên ngoài thôi nhưng khung cảnh vẫn là cực kỳ nhộn nhịp, từng đợt huyên náo ùa vào mắt, từng tiếng ồn ào đập vào tai, bên trong người đến người đi náo nhiệt vô cùng, hai bên đường quầy hàng san sát, bày bán đủ loại đồ.
"Xem đi xem đi, Hoài Sơn Thảo sáu trăm năm tuổi, có thể trực tiếp phục dụng không cần luyện chế thành đan, ăn một gốc bổ cân tráng cốt, cường kiện vô song, người nào là luyện thể sĩ tuyệt không nên bỏ lỡ, giá hữu nghị chỉ có một ngàn kim tệ, mua đi mua đi, nhanh chân thì được chậm chân thì hết!".
"Dạ Miêu Cung, thân cung chế tác từ huyền thiết thượng hạng, dây cung được làm từ gân của Dạ Nguyệt Linh Miêu, siêu nhẹ cực bền, tầm bắn ba ngàn mét, uy lực vô bì, là thứ vũ khí tốt nhất để săn giết yêu thú, lão phu không muốn nói nhiều, tám vạn kim tệ không bớt một xu!".
...
Liên tục là những tiếng rao bàn, hò hét hỗn tạp từ hai bên đường truyền vào trong tai năm người Trần Phàm, kẻ nào cũng giới thiệu như hát hay, biểu hiện ra hàng của mình là tốt nhất.
"Hừ! Nực cười, Dạ Nguyệt Linh Miêu là linh thú cực kỳ hiếm thấy, quỷ dị mười phần, nào có chuyện giá rẻ mạt như thế, sư đệ ngươi đừng có để bị lừa nha".
Dương Khôi trên đường nhìn ngắm, thấy cảnh lão bán cung vừa rồi liền nhìn lão giả này bằng ánh mắt khinh bỉ, khóe miệng không khỏi nhếch lên, quay sang nói với Trần Phàm.
"Đa tạ sư huynh nhắc nhở, ta hiện tại cũng không có hứng thú với binh khí cho lắm".
Trần Phàm mỉm cười đáp, hắn đương nhiên cũng nhận ra lão bán cung kia chỉ là một tên lừa đảo, xem ra ở đây đúng là thật giả lẫn lộn, không thiếu loại người nào.
"Đúng rồi, Thu Nguyệt sư muội nhìn trúng thứ gì cứ nói với ta, đừng ngại".
Hạ Hoài An ra vẻ hào phóng nói, ngoại trừ Trần Phàm ra, mấy người ở đây đều có xuất thân từ danh gia vọng tộc, tài phú trên người trước khi đi cũng được gia tộc chu cấp cho đầy đủ.
"Cám ơn sư huynh, ta hiện tại cũng không cần mua thứ gì".
Trần Thu Nguyệt nhẹ nhàng đáp, trải qua cuộc trò chuyện hôm qua nàng cũng đã xem ba người này như sư huynh của mình.
"Ầy, vậy thì sư muội không biết rồi, để ta nói muội nghe, sau khi chúng ta gia nhập Vạn Linh Tông thì bao nhiêu tài nguyên cũng không đủ đâu, hiện tại mua được gì thì cứ tranh thủ mà mua đi".
Hạ Hoài An lại ra vẻ đàn anh, thấy Trần Thu Nguyệt vẫn còn lơ ngơ không hiểu, hắn lại tiếp tục nói:
"Thế này nhé, sau khi nhập tông, mấy người chúng ta đều chỉ là ký danh đệ tử, cái này chắc sư đệ sư muội cũng biết rồi, nhưng thánh địa tông môn là một nơi cá lớn nuốt cá bé, địa vị nhỏ yếu thì phải biết dựa vào một cái núi lớn hơn, mà muốn làm như vậy thì đương nhiên sao có thể thiếu cái này...muội đã hiểu chưa?".
Hạ Hoài An cặp mắt híp lại, vừa nói vừa đưa hai ngón tay lên vê vê làm dấu, ai nhìn vào đều biết ý mà hắn nói là gì, duy chỉ có Trần Thu Nguyệt vẫn là ngây thơ lắc đầu:
"Là sao cơ, muội không hiểu?".
Nghe thấy thế, Hạ Hoài An không khỏi có chút dở khóc dở cười, cảm giác bó tay, không nghĩ tới vị sư muội này lại ngây thơ đến như vậy, chẳng lẽ cái gì cũng phải nói toạc móng heo ra mới hiểu sao.
Trần Phàm thấy như vậy liền khẽ nhoẻn miệng cười, nói:
"Được rồi, chúng ta hiện khoan nói tới vấn cái này nữa, đi tiếp xem ở đây có thứ gì hay ho không, thế nào?".
"Ừm".
Mọi người đều đồng thanh gật đầu, sau đó tiếp tục dạo quanh, vừa đi vừa ngắm nghía hai bên đường.
Đột nhiên, khi Trần Phàm vừa đi ngang qua một sạp hàng nhỏ, ban đầu vì không để ý lắm, chỉ đến khi vừa lướt người qua hắn bất chợt đứng khựng lại, ngoảnh đầu lại nhìn, dương như phát hiện thứ gì đó, ánh mắt chợt chăm chú vào một chậu cây nhỏ đang đặt trên bàn quầy.
Chậu chỉ là chậu gốm rất đỗi bình thường, màu nâu đỏ, cái khiến hắn chú ý là cái cây được trồng trên đó kìa, nó có một bông hoa rất đẹp, cánh trắng như tuyết, lá xanh nhỏ thon dài, thân cây chỉ cao khoảng ba tấc, xung quanh ẩn ẩn có làn sương lạnh tỏa ra từ đó.
"Gì thế sư đệ?".
Thấy Trần Phàm bỗng nhiên dừng lại, đám người Dương Khôi cũng hiếu ký tiến đến chỗ sạp hàng mà hắn đang xem.
Đứng bán hàng là một nam tử trung niên khoảng ngoài 40 tuổi, vóc dáng cao lớn, tu vi chân khí cảnh, có vẻ là một dong binh, bên trên chiếc bàn gỗ nhỏ chỉ bày bán mấy thứ vụn vặt như là da móng lông xương của vài loại yêu thú, mấy khối tinh thiết dùng để chế luyện binh khí phẩm chất không cao...
"Tuyết Vân Thảo! Trần sư đệ muốn mua thứ này sao?".
Dương Khôi thấy ánh mắt Trần Phàm nãy giờ vẫn tập trung vào cái chậu hoa kia, liếc nhìn liền biết là vật gì, lúc này mới lên tiếng hỏi.
Trần Phàm im lặng không nói, chỉ cười thầm trong bụng, đây mà là Tuyết Vân Thảo sao, coi bộ đã không còn có ai nhận ra được cây hoa này thực sự là cái gì.
Nếu như không phải từng đọc qua Sơ Cấp Luyện Đan Chi Lộ, Trần Phàm có lẽ cũng giống như mấy người kia, hoàn toàn nghĩ rằng đây là Tuyết Vân Thảo, một loại linh dược sơ giai bình thường.
Đan dược chia làm sơ-vương-hoàng-đế-thánh phẩm, thì linh dược cũng được chia làm sơ-vương-hoàng-đế-thánh giai, linh dược cấp bậc nào chính là có thể điều chế ra đan dược cấp bậc đó.
Sơ Cấp Luyện Đan Chi Lộ không phải là một cuốn sách nhập môn về luyện đan thông thường, mà bên trong nó còn ghi chép rất nhiều các loại tài liệu linh dược phẩm cấp từ vương giai trở xuống, đặc biệt, có một số loại linh dược chỉ xuất hiện vào thời thượng cổ nay đã gần như tuyệt tích trên đời.
Mà Bạch Linh Hoa chính là một trong số đó, vào thời thượng cổ đây là một gốc linh dược vương giai, không hề hiếm có, vào thời đại đó linh dược vương giai có thể nói là mọc như cỏ dại ven đường, cho nên Bạch Linh Hoa vào thời thượng cổ chỉ được xem như một thứ linh dược tầm thường mà thôi. Nhưng nên nhớ, thời kỳ thượng cổ là giai đoạn hưng thịnh nhất trong lịch sử, thứ mà thời đó không được coi trọng nếu như đặt ở vào thời đại suy tàn này lại có thể trở thành báu vật vô giá.
Bạch Linh Hoa là tài liệu chủ yếu để luyện chế ra Dưỡng Thần Đan có tác dụng tăng cường ý lực rất tốt, vô cùng trân quý, nhưng điều đáng nói ở đây là có một loại linh dược khác lại có hình thù bên ngoài giống hệt với nó, đó chính là Tuyết Vân Thảo, loại linh dược sơ giai này một khi nở hoa sẽ có hình dáng giống với Bạch Linh Hoa như đúc, nhìn qua chẳng ai có thể phân biệt, tuy nhiên chất lượng lại là khác nhau một trời một vực, Tuyết Vân Thảo tuy rằng sau khi nở hoa thì chất lượng sẽ tăng lên không ít, nhưng cùng với Bạch Linh Hoa vẫn là không thể so sánh, Tuyết Vân Thảo chỉ là tài liệu để luyện chế đan dược gia tăng công lực cho tu sĩ mà thôi, hiệu quả cũng không cao cho lắm.
Bởi vì Bạch Linh Hoa gần như đã biến mất sau thời kỳ thượng cổ, đã không còn ai biết tới nó nữa, hiện tại lại thêm một Tuyết Vân Thảo giống nhau như đúc, cho nên người bình thường có thể phân biệt được ra mới là lạ.
Nhưng Trần Phàm đâu phải người bình thường!
Hắn có trong tay Hệ Thống Đại Thư Viện, bên trong ghi chép vô tận thông tin, bao hàm toàn diện, chỉ cần có đủ điểm năng lượng là có thể khám phá thoải mái, hiện tại tuy mới chỉ sở hữu một cuốn Sơ Cấp Luyện Đan Chi Lộ, nhưng đã đủ để Trần Phàm có thể khẳng định chắc chắn, thứ trước mặt mình là Bạch Linh Hoa chứ hoàn toàn không phải cái gì Tuyết Vân Thảo.
Danh sách chương