Đến khi Lộc Động Đình chờ sắp muốn thúc dục lần nữa thì Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa đã thay xong quần áo đi ra ngoài.
Nguyễn Linh Trúc mặc một bộ áo liền váy không tay màu trắng, kiểu dáng đơn giản kín đáo không chít eo, làn váy trên đầu gối khoảng 10cm, phập phồng quyến rũ dáng người bị che khuất.
Chính là bộ váy này lại làm cho khí chất của Nguyễn Linh Trúc thay đổi, không còn là thanh xuân hoạt bát mà là trở thành ngoan ngoãn đáng yêu, giống như cô bé mới lớn nhà hàng xóm vậy.
Sindragosa cũng là mặc một bộ váy liền áo kẻ caro kín đáo, nhưng chất liệu lại cứng hơn, cũng che đi dáng người còn phập phồng quyến rũ hơn của Sindragoa.
Kết hợp với vẻ mặt nhàn nhạt cười ít biến hóa biểu tình, làm cho Sindragosa giống như chị lớn nhà hàng xóm, so với Nguyễn Linh Trúc càng thêm thành thục, đầy ngự tỷ khí chất.
Lộc Động Đình thấy cả hai người đi ra thì cảm thấy quả đúng là người đẹp vì lụa, chỉ cần thay đổi quần áo liền giống như đem người biến thành người khác.
Nhưng càng là cảm thán Sindragosa và Nguyễn Linh Trúc quả thật là quá xinh đẹp, cho dù đổi sang loại khí chất nào vẫn là xinh đẹp như vậy.
Lộc Động Đình cũng không nhiều cảm thán, dù sao Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa chính là ở trong nhà hắn, muốn cảm thán đều có rất nhiều thời gian.
Nhìn lên đồng hồ đã gần 8 giờ 30 phút, thời gian đã coi như thật trễ, Lộc Động Đình dẫn đầu đi trước nói:
“Đi thôi, đi thôi!
Muộn lắm rồi, đây là nông thôn khoảng 9 giờ đến 9 giờ 30 phút đều là đi ngủ, giờ này chúng ta đi đã là quá muộn rồi.
Tối nay vốn dự định đi được vài ba nhà nhưng xem ra hôm nay chỉ đi chào hỏi được một gia đình thôi, ngày mai lại đi các nhà còn lại, cả ngày hẳn là đủ.
Chúng ta sắp đến đây là nhà cô Phương, đã gần 60 tuổi rồi, hiện tại sống một mình cùng cháu gái.
Con cô ấy ra thành phố sống nhưng mấy năm trước gặp phải chuyện, kinh tế khó khăn nên gửi cháu gái về cho cô Phương nuôi.
Con bé ở đây cũng đã được mấy năm rồi, thường gọi là bé Mít năm nay 5 tuổi, dễ thương lắm, lại ngoan ngoãn nên ai cũng thích, chính là bé Mít sắp đến tuổi đi học mà con cô Phương đến giờ cũng chưa về một lần.
Cũng không biết có chuyện gì, dù sao cô Phương nói như vậy mọi người cũng chỉ biết vậy mà thôi, có người nói con cô Phương phạm pháp phải vào tù, nhưng cô Phương giấu.
Cũng không có ai kiểm chứng thật giả nên không ai biết, chỉ là cũng không quan trọng, bởi vì cô Phương làm người nhiệt tình mặc dù thường ăn nói thẳng thắn nhưng ai có chuyện gì cô ấy cũng sẵn sàng giúp.
— QUẢNG CÁO —
Chút nữa đừng hỏi đến chuyện chồng con của cô ấy là được, anh cũng không biết chuyện thế nào nhưng trước đây nghe nói đến cô ấy là bị lừa gạt cảm tình đến mang thai.
”
Lúc này cả ba người cùng nhau đi ra đến cổng, Lộc Động Đình cứ thế đi thẳng, cũng không quay lại đóng cửa nhà và cổng, Nguyễn Linh Trúc cũng lúc này mới để ý vội nói:
“Anh quên đóng cửa nhà với cổng kìa.
”
Lộc Động Đình trả lời :
“Không cần đâu, thực ra ở vùng này đóng cổng là chủ yếu để các loại vật nuôi không từ trong nhà chạy đi ra ngoài rồi vào núi lớn.
Trong núi lớn nhiều loại động vật có độc và động vật săn mồi, nếu vật nuôi vào núi lớn thì dễ mất đi lắm.
Bình thường đều là vây hết đất của mình sau đó chăn thả vật nuôi trong ngọn núi của nhà mình, như vậy thì vật nuôi đỡ bị mất hơn.
Ở đây mặc dù không phải rừng sâu núi thẳm, nhưng cũng là coi như cách biệt với bên ngoài, trừ khi trèo qua núi lớn vòng sau, nếu không chỉ cần là người lạ đều phải đi đường chính ra ngoài.
Dân vùng này mặc dù coi như là sống thoải mái, nhưng cũng không phải là giàu có, trộm đi vào cũng trộm không được cái gì giá trị, lại còn dễ dàng bị bắt.
Một khi ăn trộm bị bắt nhẹ thì bị đánh một trận nặng thì có khi bị đánh đến chết, thời đại cựu kỷ nguyên có một trường hợp bị đánh sau đó gọi công an, nhưng đến nơi thì không còn sống nữa.
Bởi vì kẻ trộm là tái phạm cực kỳ nhiều lần còn mang theo vũ khí hơn nữa dân làng phần lớn đều tham dự cho nên đồn công an cũng không muốn điều tra làm rõ, cuối cùng vẫn cứ treo cho đến khi hết thời hạn.
Bởi vậy cửa nhà đóng chỉ là để khỏi bị gió lùa mà thôi, mùa hè trời nóng, nhà ai cũng mở cửa nằm ngủ cho thoáng mát, thậm chí còn mang phản ra hè nằm.
”
Nguyễn Linh Trúc nghe đến đây thì giật mình nói:
“Họ đánh chết người luôn sao, mặc dù nói đồn công an không muốn xử án nhưng những người tham dự đánh chết người chẳng lẽ không sợ hãi hay sao?
Với lại anh có tham dự không?”
Lộc Động Đình cười một tiếng nói:
“Em nghĩ gì vậy, chuyện cách đây mười mấy hai chục năm, lại là ở phía đầu kia của làng.
Em đến đây không ít lần hẳn là biết chứ, làng chỉ có một đường duy nhất, đi vòng vèo lượn quanh dãy núi đồi, từ đầu làng tới nhà anh tính đường chim bay cũng phải ba năm cây số.
— QUẢNG CÁO —
Em nghĩ một đứa trẻ sẽ đi mấy cây số trong đêm để đánh trộm hay sao, đừng nói là trẻ con đến người lớn cũng không làm thế.
Hơn nữa bởi vì ở xa, khi ấy những gia đình bên này làng đều không hề biết, bên này làng đều là những gia đình cũ từ thời ông nội anh chia đất cho nên người ở thưa thớt lắm.
Đầu làng dù gì cũng là gần đường cái, cho nên người ta vẫn muốn tập trung ở đầu làng hơn, đường ngoài làng cũng dần nhiều người lên rồi đấy, chỉ có xóm bên này những gia đình cũ vẫn giữ đất từ xưa mới ở thưa thớt mà thôi.
Anh đưa em đi chào hỏi cũng chính là đi chào hỏi xóm bên này thôi, em nhớ con suối chảy qua làng chứ, tính từ đó về bên này là coi là xóm cũ.
Cũng không có nhiều gia đình nữa, chủ yếu là người lớn tuổi vì người trẻ vào thành phố làm việc hết rồi, dù sao ở thành phố cho dù vất vả vẫn kiếm được nhiều tiền hơn ở nông thôn.
”
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, chủ yếu là Nguyễn Linh Trúc hỏi Lộc Động Đình trả lời, giới thiệu cho Nguyễn Linh Trúc về nơi này cùng với kể những chuyện khi còn nhỏ của Lộc Động Đình.
Khác với người khác, Lộc Động Đình cũng không ngại kể lại những chuyện thuở nhỏ của mình, dù sao từ nhỏ Lộc Động Đình cũng không có làm nhiều chuyện ngốc nghếch.
Mà cho dù có Lộc Động Đình cũng không xem đó là cái gì đáng phải dấu diếm, bởi vì ai cũng từng như vậy, hơn nữa hắn cũng không sợ người khác cười nhạo.
Bởi vì tính cách cho phép, cho nên Lộc Động Đình cũng không sợ xấu hổ, tất nhiên nếu nghiêm trọng quá giống như không mặc quần áo ở chỗ đông người thì đúng là xấu hổ thật.
Một bên Sindragosa vẫn luôn mỉm cười lắng nghe, Sindragosa cũng muốn tìm hiểu về Lộc Động Đình, dù sao hiện tại Sindragosa cùng Lộc Động Đình và Nguyễn Linh Trúc cùng nhau sống dưới một mái nhà.
Vừa đi vừa nói chuyện, đến trước một ngôi nhà mặc dù không lớn như nhà của Lộc Động Đình, nhưng sân vườn cũng rộng lớn không kém cho nhà Lộc Động Đình là bao nhiêu.
Phải nói rằng cho dù thời đất nước mới thành lập cả một vùng núi cũng không phải là tài sản nhỏ, ông nội và ông cố của Lộc Động Đình đều là đảng viên lão thành, cũng có nhiều lần lập công lớn.
Cho dù giữ lại đất đai chỉ cần ông nội của Lộc Động Đình còn sống liền không ai có ý kiến gì, nhưng ông vẫn sẵn sàng vô điều kiện chia đất đai gia nghiệp của tổ tiên cho những người khác.
Phải nói là thời ấy người giác ngộ chính trị phải nói là không phải người trẻ bây giờ có thể hiểu được, tất nhiên thời đại nào cũng có những người sẵn sàng vì việc công như vậy.
Ba người đến trước cổng trong nhà vẫn còn sáng đèn, từ bên ngoài có thể nghe được tiếng cười như chuông bạc của trẻ con.
Lộc Động Đình đứng ở cổng gọi lớn:
“Cô phương ơi!” — QUẢNG CÁO —
Trước tiên trả lời chính là mấy tiếng chó sủa, càng ngày càn gần, trong sân đèn được bật lên, có thể thấy hai rõ con chó cỏ đang đứng sủa và gầm gừ cảnh cáo.
Chó có là giống chó bình thường cũng không biết pha tạp bao nhiêu chủng loại chó, ở gần rừng núi nếu có lai với sói cũng là chuyện không hiếm.
Bởi vì huyết thống pha tạp tính cách của chó cỏ cũng là cực kỳ khác nhau ở mỗi con, có những con hung dữ như chó bun, hoặc ngốc như husky, thậm chí là lười như chow chow.
Chó cỏ với đa dạng tính cách hơn nữa cũng bởi vì sở hữu nhiều gen trội của nhiều loại huyết thống, cho nên trí tuệ của chó cỏ thông thường đều rất cao.
Phần lớn chó cỏ đều biết tự hỏi, khi chủ nhân ra lệnh đều sẽ không phải lập tức chấp hành mà là tự hỏi xem có nên làm hay không, nếu cảm thấy không nên hoặc không muốn làm chúng sẽ từ chối nghe lời.
Hơn nữa cũng bởi vì khả năng tự hỏi của chó cỏ cho nên thông thường chó cỏ sẽ xử lý rất tốt trong các vấn đề gặp phải.
Giống như hiện tại, mặc dù Sindragosa đã thu liễm hết mức, nhưng bởi vì trên người hơi thở quá cường đại chỉ là hơi giật tán một chút cũng làm cho cả hai con chó cảm nhận được.
Vừa nãy cả ba người còn chưa tới nơi thì chúng đã cảm nhận được, nhưng lại không dám lên tiếng, mà là nằm im để mong rằng hơi thở đáng sợ sẽ đi qua.
Nhưng sau đó Sindragosa lại dừng lại trước cổng, Lộc Động Đình lên tiếng kêu gọi hai con chó cỏ liền lập tức xông ra.
Không phải xông ra để tấn công Sindragosa mà là xông ra để cầm chân Sindragosa và lên tiếng cảnh báo cho người trong nhà chạy trốn, chúng sẽ sẵn sàng ở lại hi sinh để cầm chân Sindragosa.
Tất nhiên, cô Phương trong nhà lại không hiểu ý của chúng, bật đèn và vui vẻ ra mở cổng khi nhìn thấy Lộc Động Đình.
Cô Phương đon đả cười dẫn Lộc Động Đình vào nhà:
“Đình hả! Tối rồi có việc gì còn đến đây thế.
Ừm ! Hai cô này là ! ”.
Nguyễn Linh Trúc mặc một bộ áo liền váy không tay màu trắng, kiểu dáng đơn giản kín đáo không chít eo, làn váy trên đầu gối khoảng 10cm, phập phồng quyến rũ dáng người bị che khuất.
Chính là bộ váy này lại làm cho khí chất của Nguyễn Linh Trúc thay đổi, không còn là thanh xuân hoạt bát mà là trở thành ngoan ngoãn đáng yêu, giống như cô bé mới lớn nhà hàng xóm vậy.
Sindragosa cũng là mặc một bộ váy liền áo kẻ caro kín đáo, nhưng chất liệu lại cứng hơn, cũng che đi dáng người còn phập phồng quyến rũ hơn của Sindragoa.
Kết hợp với vẻ mặt nhàn nhạt cười ít biến hóa biểu tình, làm cho Sindragosa giống như chị lớn nhà hàng xóm, so với Nguyễn Linh Trúc càng thêm thành thục, đầy ngự tỷ khí chất.
Lộc Động Đình thấy cả hai người đi ra thì cảm thấy quả đúng là người đẹp vì lụa, chỉ cần thay đổi quần áo liền giống như đem người biến thành người khác.
Nhưng càng là cảm thán Sindragosa và Nguyễn Linh Trúc quả thật là quá xinh đẹp, cho dù đổi sang loại khí chất nào vẫn là xinh đẹp như vậy.
Lộc Động Đình cũng không nhiều cảm thán, dù sao Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa chính là ở trong nhà hắn, muốn cảm thán đều có rất nhiều thời gian.
Nhìn lên đồng hồ đã gần 8 giờ 30 phút, thời gian đã coi như thật trễ, Lộc Động Đình dẫn đầu đi trước nói:
“Đi thôi, đi thôi!
Muộn lắm rồi, đây là nông thôn khoảng 9 giờ đến 9 giờ 30 phút đều là đi ngủ, giờ này chúng ta đi đã là quá muộn rồi.
Tối nay vốn dự định đi được vài ba nhà nhưng xem ra hôm nay chỉ đi chào hỏi được một gia đình thôi, ngày mai lại đi các nhà còn lại, cả ngày hẳn là đủ.
Chúng ta sắp đến đây là nhà cô Phương, đã gần 60 tuổi rồi, hiện tại sống một mình cùng cháu gái.
Con cô ấy ra thành phố sống nhưng mấy năm trước gặp phải chuyện, kinh tế khó khăn nên gửi cháu gái về cho cô Phương nuôi.
Con bé ở đây cũng đã được mấy năm rồi, thường gọi là bé Mít năm nay 5 tuổi, dễ thương lắm, lại ngoan ngoãn nên ai cũng thích, chính là bé Mít sắp đến tuổi đi học mà con cô Phương đến giờ cũng chưa về một lần.
Cũng không biết có chuyện gì, dù sao cô Phương nói như vậy mọi người cũng chỉ biết vậy mà thôi, có người nói con cô Phương phạm pháp phải vào tù, nhưng cô Phương giấu.
Cũng không có ai kiểm chứng thật giả nên không ai biết, chỉ là cũng không quan trọng, bởi vì cô Phương làm người nhiệt tình mặc dù thường ăn nói thẳng thắn nhưng ai có chuyện gì cô ấy cũng sẵn sàng giúp.
— QUẢNG CÁO —
Chút nữa đừng hỏi đến chuyện chồng con của cô ấy là được, anh cũng không biết chuyện thế nào nhưng trước đây nghe nói đến cô ấy là bị lừa gạt cảm tình đến mang thai.
”
Lúc này cả ba người cùng nhau đi ra đến cổng, Lộc Động Đình cứ thế đi thẳng, cũng không quay lại đóng cửa nhà và cổng, Nguyễn Linh Trúc cũng lúc này mới để ý vội nói:
“Anh quên đóng cửa nhà với cổng kìa.
”
Lộc Động Đình trả lời :
“Không cần đâu, thực ra ở vùng này đóng cổng là chủ yếu để các loại vật nuôi không từ trong nhà chạy đi ra ngoài rồi vào núi lớn.
Trong núi lớn nhiều loại động vật có độc và động vật săn mồi, nếu vật nuôi vào núi lớn thì dễ mất đi lắm.
Bình thường đều là vây hết đất của mình sau đó chăn thả vật nuôi trong ngọn núi của nhà mình, như vậy thì vật nuôi đỡ bị mất hơn.
Ở đây mặc dù không phải rừng sâu núi thẳm, nhưng cũng là coi như cách biệt với bên ngoài, trừ khi trèo qua núi lớn vòng sau, nếu không chỉ cần là người lạ đều phải đi đường chính ra ngoài.
Dân vùng này mặc dù coi như là sống thoải mái, nhưng cũng không phải là giàu có, trộm đi vào cũng trộm không được cái gì giá trị, lại còn dễ dàng bị bắt.
Một khi ăn trộm bị bắt nhẹ thì bị đánh một trận nặng thì có khi bị đánh đến chết, thời đại cựu kỷ nguyên có một trường hợp bị đánh sau đó gọi công an, nhưng đến nơi thì không còn sống nữa.
Bởi vì kẻ trộm là tái phạm cực kỳ nhiều lần còn mang theo vũ khí hơn nữa dân làng phần lớn đều tham dự cho nên đồn công an cũng không muốn điều tra làm rõ, cuối cùng vẫn cứ treo cho đến khi hết thời hạn.
Bởi vậy cửa nhà đóng chỉ là để khỏi bị gió lùa mà thôi, mùa hè trời nóng, nhà ai cũng mở cửa nằm ngủ cho thoáng mát, thậm chí còn mang phản ra hè nằm.
”
Nguyễn Linh Trúc nghe đến đây thì giật mình nói:
“Họ đánh chết người luôn sao, mặc dù nói đồn công an không muốn xử án nhưng những người tham dự đánh chết người chẳng lẽ không sợ hãi hay sao?
Với lại anh có tham dự không?”
Lộc Động Đình cười một tiếng nói:
“Em nghĩ gì vậy, chuyện cách đây mười mấy hai chục năm, lại là ở phía đầu kia của làng.
Em đến đây không ít lần hẳn là biết chứ, làng chỉ có một đường duy nhất, đi vòng vèo lượn quanh dãy núi đồi, từ đầu làng tới nhà anh tính đường chim bay cũng phải ba năm cây số.
— QUẢNG CÁO —
Em nghĩ một đứa trẻ sẽ đi mấy cây số trong đêm để đánh trộm hay sao, đừng nói là trẻ con đến người lớn cũng không làm thế.
Hơn nữa bởi vì ở xa, khi ấy những gia đình bên này làng đều không hề biết, bên này làng đều là những gia đình cũ từ thời ông nội anh chia đất cho nên người ở thưa thớt lắm.
Đầu làng dù gì cũng là gần đường cái, cho nên người ta vẫn muốn tập trung ở đầu làng hơn, đường ngoài làng cũng dần nhiều người lên rồi đấy, chỉ có xóm bên này những gia đình cũ vẫn giữ đất từ xưa mới ở thưa thớt mà thôi.
Anh đưa em đi chào hỏi cũng chính là đi chào hỏi xóm bên này thôi, em nhớ con suối chảy qua làng chứ, tính từ đó về bên này là coi là xóm cũ.
Cũng không có nhiều gia đình nữa, chủ yếu là người lớn tuổi vì người trẻ vào thành phố làm việc hết rồi, dù sao ở thành phố cho dù vất vả vẫn kiếm được nhiều tiền hơn ở nông thôn.
”
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, chủ yếu là Nguyễn Linh Trúc hỏi Lộc Động Đình trả lời, giới thiệu cho Nguyễn Linh Trúc về nơi này cùng với kể những chuyện khi còn nhỏ của Lộc Động Đình.
Khác với người khác, Lộc Động Đình cũng không ngại kể lại những chuyện thuở nhỏ của mình, dù sao từ nhỏ Lộc Động Đình cũng không có làm nhiều chuyện ngốc nghếch.
Mà cho dù có Lộc Động Đình cũng không xem đó là cái gì đáng phải dấu diếm, bởi vì ai cũng từng như vậy, hơn nữa hắn cũng không sợ người khác cười nhạo.
Bởi vì tính cách cho phép, cho nên Lộc Động Đình cũng không sợ xấu hổ, tất nhiên nếu nghiêm trọng quá giống như không mặc quần áo ở chỗ đông người thì đúng là xấu hổ thật.
Một bên Sindragosa vẫn luôn mỉm cười lắng nghe, Sindragosa cũng muốn tìm hiểu về Lộc Động Đình, dù sao hiện tại Sindragosa cùng Lộc Động Đình và Nguyễn Linh Trúc cùng nhau sống dưới một mái nhà.
Vừa đi vừa nói chuyện, đến trước một ngôi nhà mặc dù không lớn như nhà của Lộc Động Đình, nhưng sân vườn cũng rộng lớn không kém cho nhà Lộc Động Đình là bao nhiêu.
Phải nói rằng cho dù thời đất nước mới thành lập cả một vùng núi cũng không phải là tài sản nhỏ, ông nội và ông cố của Lộc Động Đình đều là đảng viên lão thành, cũng có nhiều lần lập công lớn.
Cho dù giữ lại đất đai chỉ cần ông nội của Lộc Động Đình còn sống liền không ai có ý kiến gì, nhưng ông vẫn sẵn sàng vô điều kiện chia đất đai gia nghiệp của tổ tiên cho những người khác.
Phải nói là thời ấy người giác ngộ chính trị phải nói là không phải người trẻ bây giờ có thể hiểu được, tất nhiên thời đại nào cũng có những người sẵn sàng vì việc công như vậy.
Ba người đến trước cổng trong nhà vẫn còn sáng đèn, từ bên ngoài có thể nghe được tiếng cười như chuông bạc của trẻ con.
Lộc Động Đình đứng ở cổng gọi lớn:
“Cô phương ơi!” — QUẢNG CÁO —
Trước tiên trả lời chính là mấy tiếng chó sủa, càng ngày càn gần, trong sân đèn được bật lên, có thể thấy hai rõ con chó cỏ đang đứng sủa và gầm gừ cảnh cáo.
Chó có là giống chó bình thường cũng không biết pha tạp bao nhiêu chủng loại chó, ở gần rừng núi nếu có lai với sói cũng là chuyện không hiếm.
Bởi vì huyết thống pha tạp tính cách của chó cỏ cũng là cực kỳ khác nhau ở mỗi con, có những con hung dữ như chó bun, hoặc ngốc như husky, thậm chí là lười như chow chow.
Chó cỏ với đa dạng tính cách hơn nữa cũng bởi vì sở hữu nhiều gen trội của nhiều loại huyết thống, cho nên trí tuệ của chó cỏ thông thường đều rất cao.
Phần lớn chó cỏ đều biết tự hỏi, khi chủ nhân ra lệnh đều sẽ không phải lập tức chấp hành mà là tự hỏi xem có nên làm hay không, nếu cảm thấy không nên hoặc không muốn làm chúng sẽ từ chối nghe lời.
Hơn nữa cũng bởi vì khả năng tự hỏi của chó cỏ cho nên thông thường chó cỏ sẽ xử lý rất tốt trong các vấn đề gặp phải.
Giống như hiện tại, mặc dù Sindragosa đã thu liễm hết mức, nhưng bởi vì trên người hơi thở quá cường đại chỉ là hơi giật tán một chút cũng làm cho cả hai con chó cảm nhận được.
Vừa nãy cả ba người còn chưa tới nơi thì chúng đã cảm nhận được, nhưng lại không dám lên tiếng, mà là nằm im để mong rằng hơi thở đáng sợ sẽ đi qua.
Nhưng sau đó Sindragosa lại dừng lại trước cổng, Lộc Động Đình lên tiếng kêu gọi hai con chó cỏ liền lập tức xông ra.
Không phải xông ra để tấn công Sindragosa mà là xông ra để cầm chân Sindragosa và lên tiếng cảnh báo cho người trong nhà chạy trốn, chúng sẽ sẵn sàng ở lại hi sinh để cầm chân Sindragosa.
Tất nhiên, cô Phương trong nhà lại không hiểu ý của chúng, bật đèn và vui vẻ ra mở cổng khi nhìn thấy Lộc Động Đình.
Cô Phương đon đả cười dẫn Lộc Động Đình vào nhà:
“Đình hả! Tối rồi có việc gì còn đến đây thế.
Ừm ! Hai cô này là ! ”.
Danh sách chương