Cụ ông đẩy kính lão trên sóng mũi, ít khi nghiêm túc nói: “Cô gái nhỏ dẫn đầu múa quả thật không tệ, tên là Tô Tinh Dã à?”

Thẩm Vọng Tân nghe vậy, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc. Ông ngoại không mấy tán thành chuyện anh vào giới giải trí, cho nên ông cũng vô cùng không thích những người bạn trong giới giải trí của anh, như anh Thừa khi đó cũng là từ từ mới bắt đầu thay đổi, dù sao bọn họ của đã quen biết nhau được 8 năm rồi.

Về phần một số diễn viên hợp tác với anh trong giới giải trí, bình thường anh sẽ không tùy tiện dẫn họ về nhà, cũng không chủ động đề cập nhiều với gia đình mình, ông ngoại cũng sẽ không chủ động hỏi, mấy năm nay đều là như vậy. Nhưng Tô Tinh Dã là người đầu tiên ông ngoại chủ động nhắc đến, anh ngay lập tức ngồi thẳng người nói: “Đúng vậy, lúc cô ấy còn học đại học là đội trưởng trẻ tuổi nhất đội vũ đạo Bắc Vũ, sau khi tốt nghiệp cô ấy cũng là sinh viên duynhất Bắc Vũ được nhận vào đội vũ đạo quốc gia, vô cùng tài giỏi.”

Cụ ông gật đầu thừa nhận: “Tuổi còn nhỏ như vậy đúng là rất giỏi.”

Sau đó lại nói: “Đúng rồi, ông nhớ hai cháu cũng hợp tác với nhau không ít lần nhỉ?”

“Vâng, bọn cháu đã hợp tác ba bộ phim truyền hình, trong đó có hai bộ là nam nữ chính, còn tham gia show truyền hình, chụp ảnh tạp chí và còn hợp đồng đại diện vẫn chưa quay nữa ạ.”

Thẩm Vọng Trinh vốn đang cúi đầu chơi điện thoại, sau khi nghe Thẩm Vọng Tân nói liền rời mắt khỏi màn hình điện thoại ngước mắt lên, nhìn thoáng qua anh, hơi nhướng mày. Không ngờ em trai của anh ấy luôn luôn không có hứng thú với con gái thậm chí còn nhượng bộ lui binh lại có một ngày có thể nói được như vậy, đúng là khiến anh ấy hơi ngạc nhiên.

“Cô gái nhỏ trông rất xinh, rất đàng hoàng.” Cụ ông khen người rất thích dùng chữ “đàng hoàng” này, bởi ở trong lòng cụ ông, từ này được đánh giá rất cao: “Đúng rồi, cô gái nhỏ này có bạn trai chưa?”

Ý cười nơi khóe miệng của Thẩm Vọng Tân hơi thu lại, không rõ vì sao ông ngoại lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời: “…… Có rồi ạ.”

Cụ ông nghe vậy lập tức ngồi thẳng người dậy, nhíu mày: “Có bạn trai rồi à?”

Thẩm Vọng Tân: “Vâng.... đúng vậy.”

Cụ ông liếc nhìn anh, ông đứng dậy, hừ lạnh một tiếng: “Đúng là không có tiền đồ.” Sau khi nói xong, cũng không xem Xuân Vãn nữa mà đi lên lầu.

Cha Thẩm lắc đầu nhìn Thẩm Vọng tân, sau đó đuổi theo cha vợ của mình: “Ba, ba không xem Xuân Vãn nữa sao?”

“Không xem, có cái gì mà xem.”

“Vâng, con cũng cảm thấy vậy, con cũng không xem nữa.”

Thẩm Vọng Tân nhìn bóng lưng ông ngoại và cha mình đi lên lầu, nhất thời không kịp phản ứng. Thẩm Vọng Trinh ở bên cạnh cầm điện thoại ngã lăng ra sofa cười không ngừng, mẹ Thẩm rửa một dĩa dâu tây rồi mang ra, phát hiện trên sofachỉ còn lại hai đứa con của bà, không khỏi hỏi: “Ông ngoại và cha các con đâu?”

Thẩm Vọng Tinh khó khăn lắm mới ngưng cười, nói: “Hai người nói Xuân Vãn không có gì để xem nên lên lầu rồi.”

“Hả, sao lại không thú vị, cô gái nhỏ vừa rồi, Tinh Dã đó, múa rất đẹp mà, thật sự là rất xinh đẹp đó.” Mẹ Thẩm vừa đặt dâu tây lên bàn trà vừa nhìn nét mặt của Thẩm Vọng Tân, nhưng bà thấy anh rũ mắt xuống, cũng không biết anh có nghe thấy lời mình nói không. Bà thấy anh và cô gái nhỏ hợp tác nhiều như vậy, bà vốn tưởng rằng hai người có chút ý với nhau, nhưng bây giờ nhìn nét mặt không chút thay đổi của anh, chẳng lẽ bà đã nghĩ sai rồi sao?”

Nghĩ như vậy, trong lòng bà không khỏi thở dài, đứa nhỏ này cứ tiếp tục như vậy, đến bao giờ mới tốt đây? ***

Tô Tinh Dã ở trong phòng nghỉ tẩy trang và thay quần áo xong, lúc này mới có thời gian chạm vào điện thoại, nhìn thấy WeChat của Thẩm Vọng Tân gửi đến cho cô, có rất nhiều lời khen, cô mỉm cười nhắn lại cho anh. Nhưng không chờ được WeChat của anh mà lại nhận được cuộc gọi từ anh, cô lập tức bắt máy.

Giọng nói của Thẩm Vọng Tân truyền tới: “Đã xong rồi sao?”

Tô Tinh Dã nghe thấy giọng nói của anh ở đầu bên kia, trong lòng không khỏi tràn ngập thỏa mãn khó tả: “Vâng, đã xong rồi.”

“Tinh Tinh của chúng ta rất tuyệt, múa rất đẹp.” Thẩm Vọng Tân cưng chiều khen ngợi, khi nãy Tô Tinh Dã thật sự múa rất đẹp, làm cho người ta không thể dời mắt.

Tô Tinh Dã cười: “Có điều rất mệt đó, cũng rất đói nữa.” Trong khoảng thời gian này cô thật sự rất căng thẳng, mấy ngày cuối gần như là tập luyện suốt ngày đêm, vì để duy trì vóc dáng nên không thể ăn ngon, hôm nay diễn chính thức cũng không ăn miếng nào.

Thẩm Vọng Tân nghe thấy cô nói vậy thì đột nhiên nghĩ tới trước đó gửi cho cô bữa cơm giao thừa của nhà mình, trong lúc nhất thời anh cảm thấy đau lòng và áy náy.

Tô Tinh Dã dường như cũng ý thức được bèn nói thêm: “Trước khi biểu diễn cũng không đói như vậy, không muốn ăn tí nào, cũng không biết có phải sau khi biểu diễn xong, không còn áp lực nữa nên cảm thấy đói lại không.”Thẩm Vọng Tân biết cô an ủi mình, anh cười hỏi: “Một lát về nhà ăn cơm sao?”

“Chị Trần làm cơm rất ngon, lát nữa em về nhà ăn cơm với chị Vân.”

Ở bên này, Thẩm Vọng Tân đang đứng ở ban công cửa sổ, nghe giọng điệu quen thuộc và bình thường của cô, trái tim của Thẩm Vọng Tân lại tràn ngập sự chua xót và đau long. Tuy cô chưa từng kể với mình, nhưng sau một vài chuyện anh bắt gặp trước đó, anh cũng có thể đoán được phần nào, tuy bạn gái nhỏ của anh là một công chúa nhỏ nhưng cô lại là một cô công chúa nhỏ cô độc và nhạy cảm, còn sợ làm phiền người khác.

“Alo? Anh không nghe thấy sao?” Khi giọng nói của Tô Tinh Dã vang lên, ở phía đằng xa pháo hoa bừng sáng trên bầu trời đêm, có lẽ là do quá xa, âm thanh rất nhỏ, nhưng pháo hoa vẫn rất sáng. Bàn tay anh đặt trên lan can hơi nắm chặt lại, lần đầu tiên hỏi: “Em không ăn với người nhà sao?”

Sau khi anh hỏi xong, Tô Tinh Dã ở đầu bên kia đột nhiên trầm mặc, cô cứ im lặng như thế khoảng ba bốn giây.

Tô Tinh Dã cười nói: “Vâng, chị Vân cũng là người nhà mà.”

“Em biết ý anh nói không phải như vậy mà.”

Tô Tinh Dã lại yên lặng. Lần này cô yên lặng rất lâu, ngay lúc Thẩm Vọng Tân nghĩ cô sẽ không trả lời thì giọng nói của cô truyền đến.

“Hình như em chưa từng nói anh nhỉ. Thật ra ba mẹ em đã ly hôn khi em còn nhỏ, ba em rất bận, ông vì công việc mà phải thường xuyên bay đến khắp nơi trên thế giới, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có chứ đừng nói đến việc về nhà ăn tết. Còn về mẹ......” Tô Tinh Dã tạm dừng lại: “Sau khi mẹ ly hôn với ba thì xuất ngoại, định cư ở Pháp và gả cho một người Pháp, sau đó còn sinh ra hai đứa con lai rất đẹp.... Đúng, là như vậy đó.”

Rõ ràng giọng nói của cô vừa bình tĩnh lại ôn hòa, nhưng Thẩm Vọng Tân vẫn nghe ra sự kiềm chế và tủi thân trong đó......

“Tinh Tinh?”

Tô Tinh Dã cười: “Vâng, em ở đây.”

“Chờ anh được không?”

***“Em nói là lát nữa cậu ấy sẽ đến đây à?” Trên mặt Dương Vân mang theo vẻ khó tin.

Tô Tinh Dã gật đầu: “Vâng, anh ấy bảo em chờ anh ấy, anh ấy nhất định sẽ đến đây.”

“Cậu ấy đến đây làm gì?”

Tô Tinh Dã lắc đầu: “Em không biết.”

“Em không biết? Cậu ấy không nói sao, cậu ấy kêu em chờ thì em sẽ chờ à?”

Tô Tinh Dã gật đầu, tuy rằng cô không biết anh muốn làm gì, nhưng anh nói cô chờ thì cô sẽ chờ.

Dương Vân nhìn Tô Tinh Dã giống như chỉ biết gật đầu hoặc lắc đầu thì bất đắc dĩ vỗ trán: “Chị càng ngày càng không biểu nổi bọn trẻ các em.”

Tô Tinh Dã cười: “Chị Vân cũng còn trẻ mà.”

Dương Vân: “......”

Thẩm Vọng Tân đến đây cũng mất một khoảng thời gian. Vốn dĩ Tô Tinh Dã muốn Dương Vân về trước, cô có thể xem Xuân Vãn một lát, chờ Thẩm Vọng Tân đến sau đó cô sẽ đi, nhưng Dương Vân không đồng ý. Đêm Xuân Vãn hôm nay có rất nhiều truyền thông, đôi tình nhân yêu nhau cái gì cũng không để ý, chị vẫn nên chú ý thì tốt hơn, vì vậy hai người quyết định rời khỏi hậu trường quay trở lại chỗ khán giả xem Xuân Vãn.

Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn tiết mục biểu diễn trên sân khấu, cô và mọi người dưới đài đều giống nhau, đôi mắt sáng trong suốt, lộ ra hàm răng trắng tinh, cả người xinh đẹp và sống động.

Trong lòng Dương Vân lại hiểu rõ, nụ cười của những người khác có lẽ là vì tiết mục trên sân khấu thật sự rất thú vị, nhưng người ngồi bên cạnh chị thì không phải, nụ cười tươi như vậy chẳng qua là vì một lát nữa thôi, người trong lòng cô sẽ đến đón cô.

Trong lòng Dương Vân dâng lên cảm xúc phức tạp không nói nên lời, lòng vừa chua xót vừa vui mừng, vui mừng lại đau xót, chị nhìn cô gái nhỏ lớn lên cuối cùng cũng tìm được người để cô tựa vào rồi.

Mãi đến khi Tô Tinh Dã nhận được tin của Thẩm Vọng Tân, hai người mới rời khỏi khán đài Xuân Vãn. Dương Vân che cho cô ra ngoài gặp Thẩm Vọng Tân, sau khi gặp mặt, bởi vì sợ bị người khác chụp nên sau khi để Tô Tinh Dã lên xe của Thẩm Vọng Tân, chị cũng không dám lôi kéo hai người cái gì, chỉ dặn dò hai ba câu liền đi nhanh.

Sau khi Dương vân rời khỏi, Tô Tinh Dã nghiêng đầu vừa chuẩn bị nói gì đó với Thẩm Vọng Tân, nào ngờ còn chưa nói gì đã bị anh đè xuống ghế, đôi môi ấm áp cũng áp lên, mang theo nỗi nhớ, sự đau long và rất nhiều cảm xúc không thể xác định, lại giống như tất cả đều xuất phát từ tình yêu.

Tô Tinh Dã chưa kịp suy nghĩ điều gì, chỉ vô thức tiếp nhận anh, để đầu lưỡi anh xâm nhập và tùy ý hôn khiến cô quên cả thở lẫn suy nghĩ. Khi cô đối mặt với anh luôn bị đánh bại, nụ hôn kịch liệt dần dịu dàng trở lại, không biết vì sao, hốc mắt của Tô Tinh Dã dần phiếm hồng, đôi mắt bắt đầu ướt át, nước mắt không ngừng rơi.

Thẩm Vọng Tân dịu dàng hôn lên đôi mắt đầy hơi nước của cô, nuốt hết những giọt nước mắt tủi thân của cô: “Sao lại khóc?”

Tô Tinh Dã hít cánh mũi đã ửng đỏ: “Không... biết, chỉ là em muốn khóc.”

Thẩm Vọng Tân vươn tay xoa xoa hai gò má trắng nõn của cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng: “Bây giờ còn muốn khóc không? Nếu muốn thì ôm anh khóc đi, anh ở đây.”

Tô Tinh Dã vùi hai má vào cổ anh, lắc đầu: “Bây giờ thì không muốn nữa.”

Thẩm Vọng Tân vuốt ve gáy cô: “Được, không muốn khóc vậy thì đừng khóc nữa.”

Hai người đang ôm chặt nhau thì đột nhiên một tiếng “Ục ục” cực kỳ phá đám vang lên, nó phát ra từ bụng của Tô Tinh Dã, cô đúng là đang đói bụng. Hai má của cô lập tức đỏ lên, hơi ngượng ngùng.

Thẩm Vọng Tân nở nụ cười, hôn lên trán cô, sau đó buông cô ra và thắt dây an toàn cho cô: “Đi thôi, đi ăn cơm nào.”

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện