Thời gian vào đoàn phim của Thẩm Vọng Tân mau chóng được quyết định. Giống như lời Thẩm Vọng Tân đã nói, bởi vì anh là người kịp thời cứu nguy cho nên khi nhận được tin tức Đường Viên đã mua vé máy bay ngay lập tức. Từ lúc nhận được tin đến lúc làm thủ tục check-in còn chưa đến 2 tiếng đồng hồ. Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã còn chưa ăn được một bữa trưa tử tế.
Tô Tinh Dã đưa Thẩm Vọng Tân đến cửa sân bay, anh ôn hoà nói: “Anh phải đi rồi, tự mình em phải bảo vệ bản thân thật tốt biết chưa?”
Thẩm Vọng Tân cứ như vậy rời đi, bạn họ sẽ không gặp mặt nhau hơn bốn tháng trời, đừng nói là gặp mặt thậm chí là một cuộc điện thoại cũng không được phép gọi. Hốc mắt Tô Tinh Dã bắt đầu ươn ướt, nhưng cô vẫn cố nén vào trong: “Được rồi, em biết rồi. Anh cũng vậy, chú ý an toàn.”
Thẩm Vọng Tân nhìn vẻ mặt cố gắng gượng của Tô Tinh Dã, sau khi đậu xe xong anh vẫn không nhịn được mà cúi ngườihôn Tô Tinh Dã, một nụ hôn tràn đầy dịu dàng. Nhưng chỉ qua lướt qua hai giây liền ngừng lại, anh vuốt ve gò má của cô: “Anh có thể nhớ đến nụ hôn này trong bốn tháng.”
Tô Tinh Dã cách một cái cửa sổ xe nhìn Thẩm Vọng Tân đứng ở bên ngoài. Xe bảo mẫu có tính chất đặc thù riêng, Thẩm Vọng Tân ở bên ngoài không thể nhìn thấy Tô Tinh Dã, nhưng khi anh nhìn vào một nơi nào đó, đôi mắt vẫn tràn ngập sự dịu dàng. Ở cửa sân bay không cho phép dừng lại quá lâu, sau khi Thẩm Vọng Tân cùng Đường Viên xuống xe thì Tiểu Thuần lập tức lái xe rời đi mà Thẩm Vọng Tân mãi đến lúc xe rời đi mới thu hồi ánh mắt.
Trên đường về, Tiểu Thuần vừa lái xe vừa nhìn Tô Tinh Dã ở phía sau qua kính chiếu hậu, an ủi cô: “Chị Tinh Dã, chị đừng quá đau buồn, bốn tháng qua cũng nhanh thôi.”
Tô Tinh Dã nhịn xuống sự buồn bã trong lòng, cố gắng không khóc, cô nhỏ giọng “Ừ.” một tiếng.
Khi Tô Tinh Dã còn đang ở trên đường trở về thì Thẩm Vọng Tân đã vội vàng lên máy bay.
Nước Mỹ và Bắc Kinh cách nhau 12 tiếng đồng hồ. Lúc Thẩm Vọng Tân đến nước Mỹ đã là hai giờ chiều, Bắc Kinh lúc này đã là rạng sáng. Sau khi xuống đến sân bay anh nhanh chóng gửi cho Tô Tinh Dã một tin nhắn báo bình an bằng WeChat. Cứ nghĩ rằng sẽ không chờ được hồi âm từ Tô Tinh Dã nhưng ai ngờ đang trên đường đi đến đoàn làm phim thì nhận được điện thoại của cô.
“Anh đến nơi rồi à?” Trong giọng nói mang theo sự hỗn loạn.
“Anh vừa mới đến, có phải anh đã đánh thức em rồi không?”
Tô Tinh Dã không có ngủ, cô đoán là Thẩm Vọng Tân đến nước Mỹ rồi sẽ gọi cho mình báo tin bình an. Cuộc gọi này có lẽ là cuộc gọi duy nhất trong bốn tháng cách xa này nên cô vẫn luôn cố gắng thức để chờ tin nhắn WeChat của anh: “Em chưa ngủ, em đoán là anh sẽ gọi cho em.”
Thẩm Vọng Tân nghe thấy giọng nói mềm mại ở đầu dây bên kia, tim liền mềm nhũn: “Vậy em vẫn luôn đợi anh gọi đến sao? Có phải là ngốc không đấy?”
Tô Tinh Dã cười: “Không có ngốc, chỉ là muốn nghe anh nói thôi.”
“Đúng là ngốc mà.”
“Thẩm Vọng Tân, hình như em đã bắt đầu nhớ anh rồi.”Thẩm Vọng Tân nghe thấy giọng nói cố nén nghẹn ngào của Tô Tinh Dã: “Anh cũng nhớ em. Ngoan, chờ anh trở về.”
“Vâng.”
Từ sân bay đến đoàn phim là một quãng đường dài, lúc đến đoàn phim bên anh vẫn còn là buổi chiều nhưng ở bên cô trời đã gần sáng rồi. Đối với bản thân anh thì không sao nhưng không thể để cô thức khuya được, vì thế dù không đành vẫn phải cúp máy.
Đường Viên và Thẩm Vọng Tân vừa xuống sân bay đã phải đến đoàn phim, từ lúc kết thúc công việc đến giờ vẫn không có thời gian nghỉ ngơi. Cho nên lúc Đường Viên thấy Thẩm Vọng Tân kết thúc cuộc gọi liền mở miệng nói: “Anh Thẩm, đoạn đường đến đoàn phim còn lâu lắm, nếu không thì anh nghỉ ngơi một lát đi?”
Thẩm Vọng Tân lắc đầu: “Không cần đâu, anh cũng không có buồn ngủ.”
Đường Viên chuẩn bị nói thêm cái gì đó lại thấy Thẩm Vọng Tân lấy kịch bản ra. Cuối cùng cũng yên lặng mà không nói nữa.
******
Lúc Thẩm Vọng Tân vào đoàn phim bọn họ đã chính thức quay hình. Dựa vào yêu cầu của đoàn phim mà nộp điện thoại, lúc chuẩn bị nộp Tô Tinh Dã có gửi cho Thẩm Vọng Tân một tin nhắn nhưng cũng không chờ được anh trả lời.
Giống như Lôi Quân đã nói, môi trường ở đoàn phim thực sự rất gian khổ và khắc nghiệt. Một bộ phim quay suốt bốn tháng, ba tháng trong đó các diễn viên phải quay trong một khu rừng rộng lớn. Chưa nói đến việc tín hiệu điện thoại lúc có lúc không, chỗ ở cũng chỉ là lều dựng lên tạm thời. Nếu quay cảnh đêm lúc nào cũng sẽ bị muỗi đốt, vì thế bình xịt côn trùng luôn là thứ hết nhanh nhất trong đoàn phim.
Không giống với những đoàn phim trước đây của Thẩm Vọng Tân, các diễn viên của các đoàn phim trước đó đều là đồng nghiệp cùng lứa với anh. Mọi người chơi với nhau giản dị, đôi lúc còn cãi nhau ầm ĩ. Bởi vì nội dung của kịch bản mà các diễn viên trong đoàn phim đều là những người đi trước, cũng có rất nhiều diễn viên gạo cội. Cho nên Thẩm Vọng Tân có nhiều lúc sẽ chủ động đi tìm các tiền bối gạo cội xin lời khuyên về diễn xuất. Bởi vì có sự việc của Cao Tu nên với những diễn viên nghiêm túc lại khiêm tốn như Thẩm Vọng Tân bọn họ rất thích và sẵn lòng cho ý kiến.Ban đêm rừng cây yên tĩnh đến đáng sợ, có một người đàn ông đang nằm trên bãi cỏ, trên mặt thoa một vệt sáng, đôi mắt lạnh lẽo, thâm trầm sắc bén. Đột nhiên từ nơi xa truyền đến một tiếng vang nhỏ, tai người đàn ông khẽ động. Trong tay anh ta cầm súng, ngón tay dần dần điều chỉnh, đôi mắt sâu tràn đầy sát khí. Trong chốc lát, ngón tay kéo xuống “Bang” một tiếng, sau đó một tiếng kêu kinh khủng vang lên “A”.
Người đàn ông nhảy dựng lên, động tác gấp gáp. Gần mười tên lính mặc quân phục tay cầm súng xuất hiện trong rừng vắng. Người đàn ông nhìn về hướng của tiếng kêu vừa nãy rồi lau cây súng: “Đi bắt hắn lại đây.”
“Cắt.” Giọng của Hạ Thương vang lên sau máy quay. Bầu không khí đáng sợ vừa nãy đã không còn.
Người đàn ông lúc nãy tiến đến sau máy quay phim, đến bên đạo diễn: “Đạo diễn, cảnh quay này thế nào?”
Hạ Thương nhìn người đàn ông đang đi đến, trong lúc nhất thời hơi ngây người. Người trên màn hình máy quay vừa rồi mang một khuôn mặt lạnh lẽo, thâm trầm mà lúc này người đang đi tới lại ấm áp như gió xuân, lúc cười lên đôi mắt cong cong. Sự tương phản này thật mê người. Hạ Thương và phó đạo diễn liếc nhau một cái, lần này bọn họ đã tìm được báu vật rồi. Hạ Thương đứng lên, khuôn mặt luôn nghiêm túc bây giờ mang theo sự hài lòng không thể nào che giấu được: “Cảnh quay thông qua. Cậu diễn rất tốt.”
Nghe được đạo diễn khen, Thẩm Vọng Tân cười: “Cảm ơn đạo diễn.”
“Được rồi, mọi người đi nghỉ ngơi đi, ăn xong cơm chiều chúng ta lại tiếp tục!” Hạ Thương cầm lấy loa nhỏ hô.
“Vọng Tân!” Không xa truyền đến giọng nói của Triệu Giai Duy: “Cùng đi ăn cơm đi!”
Thẩm Vọng Tân nhìn sang, đó là nam chính Triệu Giai Duy và nam thứ Lục Dịch Dương của đoàn phim bọn họ. Trong toàn bộ đoàn phim thì chỉ có tuổi ba người là xấp xỉ nhau. Thẩm Vọng Tân ra hiệu đồng ý với họ, sau đó anh chào tạm biệt với Hạ Thương, lúc này mới đi qua chỗ của bọn họ.
“Có phải cậu gầy đi không?” Triệu Giai Duy nói
“Có sao?” Thẩm Vọng Tân không cảm thấy chính mình như thế.Lục Dịch Dương nói “Có mà, so với lúc vào đoàn phim cậu đã gầy đi nhiều. Chẳng qua là ở một nơi quỷ quái này, có thể tăng cân mới là lạ.” Thật ra đoàn phim bọn họ cũng chẳng có ai như thế, chỉ là Thẩm Vọng Tân nhìn có vẻ là người gầy đi nhiều nhất.
Triệu Giai Duy tấm tắc: “Có điều thằng nhóc cậu càng gầy lại càng đẹp trai, như thế lại càng ăn ảnh hơn.”
Thẩm Vọng Tân bật cười: “Anh Triệu cũng đừng trêu em nữa, đoàn phim chúng ta tuỳ tiện chọn một người cũng có ai không ăn ảnh đâu?”
Lục Dịch Dương cười lớn “Không sai! Tôi dù có dính bùn cũng đẹp trai.”
*******
Bên này ở Bắc Kinh, sau khi Thẩm Vọng Tân vào đoàn phim thì mấy ngày sau Tô Tinh Dã cũng có một bộ phim mới. Là một bộ phim lấy đề tài thanh xuân vườn trường tên là <Chờ đợi>. Nội dung phim kể về nữ chính tên là Tiêu Hạ, là một học sinh ba tốt với thành tích xuất sắc. Một học sinh như thế hẳn phải được thầy cô yêu quý và bảo vệ, nhưng tất cả đều không có, bởi vì mẹ của Tiêu Hạ là người thứ ba, mà Tiêu Hạ lại là đứa con ngoài giá thú. Vì thế cô bị các bạn học khác xa lánh, cô lập, thậm chí là bạo lực bởi vì cô có một người mẹ bất chính. Các thầy cô giáo trong trường học cũng mắt nhắm mắt mở đối với hành vi của những học sinh bắt nạt cô, cho đến lúc nam chính Lục Húc xuất hiện. Lục Húc không phải là một học sinh tốt, anh hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, gây sự cái gì cũng không thiếu.
Cả hai gặp gỡ và dần dần hiểu nhau, đùm bọc và sưởi ấm cho nhau. Sau này bọn họ ước định sẽ cùng nhau thi vào một trường đại học, nhưng Lục Húc không tham gia thi tuyển mà biến mất không một lí do. Sau khi vào trường đại học, Tiêu Hạ gặp nam phụ Nguỵ Hoà, Nguỵ Hoà và Lục Húc hoàn toàn khác nhau. Nguỵ Hoà ấm áp, luôn dịu dàng quan tâm và bảo vệ Tiêu Hạ. Nhưng trái tim Tiêu Hạ luôn hướng về Lục Húc - người đã nói sẽ bảo vệ mình nhưng đã không giữ lời. Bảy năm sau họ gặp lại nhau một lần nữa.
Mà trùng hợp chính là, nam chính và nam thứ của bộ phim này Tô Tinh Dã cũng không xa lạ. Nam chính là Lương Ý Chu, lúc trước từng có một trận battle với Thẩm Vọng Tân nên Tô Tinh Dã vẫn còn có chút ấn tượng với người này. Nam thứ là Tần Dị Tây, đồng đội YLQSL của Thẩm Vọng Tân.Trong lúc bộ phim <Chờ đợi> đang quay thì bộ phim tiên hiệp của Tô Tinh Dã đóng cùng Nguỵ Tiêu tên là <Tiên Mặc> cũng được khởi chiếu. Tô Tinh Dã phải xin nghỉ để tham gia buổi ra mắt của bộ phim. Lúc kết thúc buổi lễ ra mắt phim trở về đoàn phim thì cũng đã là buổi cơm chiều.
Tần Dị Tây thấy Tô Tinh Dã ở bên kia liền gọi cô: “Mọi người trở lại rồi à? Đã để dành phần cơm cho mọi người rồi này.”
“Cảm ơn anh Tần! Anh Tần đúg là thiên sứ mà!” Tiểu Thuần thật sự đã đói lả người rồi.
Tô Tinh Dã và Tiểu Thuần đi qua đó, cô tự nhiên nhận lấy cơm hộp từ Tần Dị Tây, nói cảm ơn anh sau đó cùng nhau ăn cơm.
Lương Ý Chu ngẩng đầu nhìn Tiểu Thuần và Tô Tinh Dã đi qua. Cảnh quay đầu tiên chính là cảnh của nam nữ chính, cho nên anh và Tô Tinh Dã đã sớm làm quen với nhau. Lương Ý Chu cũng biết Tô Tinh Dã là một người “chậm nhiệt”*, phải mất một thời gian thì quan hệ giữa cả hai mới thân thiết lên một chút. Nhưng vẫn có sự khác biệt lớn, khi cả hai diễn chung sẽ rất ăn ý, hợp tác cũng vui vẻ. Nhưng đến lúc kết thúc cảnh quay thì Tô Tinh Dã vẫn cư xử hơi xa cách với Lương Ý Chu.
*chậm nhiệt = 慢热: chỉ tính cách của một người rất khó để thân thiết với một ai đó trong khoảng thời gian ngắn. Một người không dễ dàng làm quen với mọi người, không hăng hái lắm, suy nghĩ nhiều và luôn chần chừ. Trái nghĩa với “nhiệt tình”.
Nhưng rõ ràng nam phụ Tần Dị Tây vào đoàn phim trễ hơn mọi người một tuần, Lương Ý Chu còn phát hiện, kỳ thật Tô Tinh Dã và Tần Dị Tây là cùng một kiểu người, thoạt nhìn thì có vẻ lạnh lùng. Chẳng lẽ vì cả hai cùng đều là kiểu người “chậm nhiệt” giống nhau cho nên dễ làm quen à? Vì sao quan hệ giữa Tô Tinh Dã và Tần Dị Tây lại thân thiết như thế?
Trợ lí của Lương Ý Chu nhìn thấy anh ấy kẹp miếng thịt cả buổi vẫn chưa ăn thì buồn bực hỏi: “Anh, ngẩn người cái gì thế?”
Lương Ý Chu phục hồi tinh thần, hỏi trợ lí: “Cậu có thấy quan hệ của Tô Tinh Dã và Tần Dị Tây tốt hơn so với tôi không?”
Trợ lí chớp chớp mắt, anh cũng cảm thấy như thế, chỉ là Lương Ý Chu nhìn có vẻ sẽ không phải là người để ý những chuyện như này. Trước đây quay phim Lương Ý Chu chưa bao giờ quan tâm đến những điều đó. Tất cả các quan hệtrước đây đều chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp bình thường, tại sao bây giờ lại để ý cái này chứ?
“Anh, anh quan tâm cái này làm gì? Đừng nói là … “
“Thôi, thôi, thôi. Không có gì, em ăn cơm đi.”
Trợ lí: “…..”
...
Tô Tinh Dã đưa Thẩm Vọng Tân đến cửa sân bay, anh ôn hoà nói: “Anh phải đi rồi, tự mình em phải bảo vệ bản thân thật tốt biết chưa?”
Thẩm Vọng Tân cứ như vậy rời đi, bạn họ sẽ không gặp mặt nhau hơn bốn tháng trời, đừng nói là gặp mặt thậm chí là một cuộc điện thoại cũng không được phép gọi. Hốc mắt Tô Tinh Dã bắt đầu ươn ướt, nhưng cô vẫn cố nén vào trong: “Được rồi, em biết rồi. Anh cũng vậy, chú ý an toàn.”
Thẩm Vọng Tân nhìn vẻ mặt cố gắng gượng của Tô Tinh Dã, sau khi đậu xe xong anh vẫn không nhịn được mà cúi ngườihôn Tô Tinh Dã, một nụ hôn tràn đầy dịu dàng. Nhưng chỉ qua lướt qua hai giây liền ngừng lại, anh vuốt ve gò má của cô: “Anh có thể nhớ đến nụ hôn này trong bốn tháng.”
Tô Tinh Dã cách một cái cửa sổ xe nhìn Thẩm Vọng Tân đứng ở bên ngoài. Xe bảo mẫu có tính chất đặc thù riêng, Thẩm Vọng Tân ở bên ngoài không thể nhìn thấy Tô Tinh Dã, nhưng khi anh nhìn vào một nơi nào đó, đôi mắt vẫn tràn ngập sự dịu dàng. Ở cửa sân bay không cho phép dừng lại quá lâu, sau khi Thẩm Vọng Tân cùng Đường Viên xuống xe thì Tiểu Thuần lập tức lái xe rời đi mà Thẩm Vọng Tân mãi đến lúc xe rời đi mới thu hồi ánh mắt.
Trên đường về, Tiểu Thuần vừa lái xe vừa nhìn Tô Tinh Dã ở phía sau qua kính chiếu hậu, an ủi cô: “Chị Tinh Dã, chị đừng quá đau buồn, bốn tháng qua cũng nhanh thôi.”
Tô Tinh Dã nhịn xuống sự buồn bã trong lòng, cố gắng không khóc, cô nhỏ giọng “Ừ.” một tiếng.
Khi Tô Tinh Dã còn đang ở trên đường trở về thì Thẩm Vọng Tân đã vội vàng lên máy bay.
Nước Mỹ và Bắc Kinh cách nhau 12 tiếng đồng hồ. Lúc Thẩm Vọng Tân đến nước Mỹ đã là hai giờ chiều, Bắc Kinh lúc này đã là rạng sáng. Sau khi xuống đến sân bay anh nhanh chóng gửi cho Tô Tinh Dã một tin nhắn báo bình an bằng WeChat. Cứ nghĩ rằng sẽ không chờ được hồi âm từ Tô Tinh Dã nhưng ai ngờ đang trên đường đi đến đoàn làm phim thì nhận được điện thoại của cô.
“Anh đến nơi rồi à?” Trong giọng nói mang theo sự hỗn loạn.
“Anh vừa mới đến, có phải anh đã đánh thức em rồi không?”
Tô Tinh Dã không có ngủ, cô đoán là Thẩm Vọng Tân đến nước Mỹ rồi sẽ gọi cho mình báo tin bình an. Cuộc gọi này có lẽ là cuộc gọi duy nhất trong bốn tháng cách xa này nên cô vẫn luôn cố gắng thức để chờ tin nhắn WeChat của anh: “Em chưa ngủ, em đoán là anh sẽ gọi cho em.”
Thẩm Vọng Tân nghe thấy giọng nói mềm mại ở đầu dây bên kia, tim liền mềm nhũn: “Vậy em vẫn luôn đợi anh gọi đến sao? Có phải là ngốc không đấy?”
Tô Tinh Dã cười: “Không có ngốc, chỉ là muốn nghe anh nói thôi.”
“Đúng là ngốc mà.”
“Thẩm Vọng Tân, hình như em đã bắt đầu nhớ anh rồi.”Thẩm Vọng Tân nghe thấy giọng nói cố nén nghẹn ngào của Tô Tinh Dã: “Anh cũng nhớ em. Ngoan, chờ anh trở về.”
“Vâng.”
Từ sân bay đến đoàn phim là một quãng đường dài, lúc đến đoàn phim bên anh vẫn còn là buổi chiều nhưng ở bên cô trời đã gần sáng rồi. Đối với bản thân anh thì không sao nhưng không thể để cô thức khuya được, vì thế dù không đành vẫn phải cúp máy.
Đường Viên và Thẩm Vọng Tân vừa xuống sân bay đã phải đến đoàn phim, từ lúc kết thúc công việc đến giờ vẫn không có thời gian nghỉ ngơi. Cho nên lúc Đường Viên thấy Thẩm Vọng Tân kết thúc cuộc gọi liền mở miệng nói: “Anh Thẩm, đoạn đường đến đoàn phim còn lâu lắm, nếu không thì anh nghỉ ngơi một lát đi?”
Thẩm Vọng Tân lắc đầu: “Không cần đâu, anh cũng không có buồn ngủ.”
Đường Viên chuẩn bị nói thêm cái gì đó lại thấy Thẩm Vọng Tân lấy kịch bản ra. Cuối cùng cũng yên lặng mà không nói nữa.
******
Lúc Thẩm Vọng Tân vào đoàn phim bọn họ đã chính thức quay hình. Dựa vào yêu cầu của đoàn phim mà nộp điện thoại, lúc chuẩn bị nộp Tô Tinh Dã có gửi cho Thẩm Vọng Tân một tin nhắn nhưng cũng không chờ được anh trả lời.
Giống như Lôi Quân đã nói, môi trường ở đoàn phim thực sự rất gian khổ và khắc nghiệt. Một bộ phim quay suốt bốn tháng, ba tháng trong đó các diễn viên phải quay trong một khu rừng rộng lớn. Chưa nói đến việc tín hiệu điện thoại lúc có lúc không, chỗ ở cũng chỉ là lều dựng lên tạm thời. Nếu quay cảnh đêm lúc nào cũng sẽ bị muỗi đốt, vì thế bình xịt côn trùng luôn là thứ hết nhanh nhất trong đoàn phim.
Không giống với những đoàn phim trước đây của Thẩm Vọng Tân, các diễn viên của các đoàn phim trước đó đều là đồng nghiệp cùng lứa với anh. Mọi người chơi với nhau giản dị, đôi lúc còn cãi nhau ầm ĩ. Bởi vì nội dung của kịch bản mà các diễn viên trong đoàn phim đều là những người đi trước, cũng có rất nhiều diễn viên gạo cội. Cho nên Thẩm Vọng Tân có nhiều lúc sẽ chủ động đi tìm các tiền bối gạo cội xin lời khuyên về diễn xuất. Bởi vì có sự việc của Cao Tu nên với những diễn viên nghiêm túc lại khiêm tốn như Thẩm Vọng Tân bọn họ rất thích và sẵn lòng cho ý kiến.Ban đêm rừng cây yên tĩnh đến đáng sợ, có một người đàn ông đang nằm trên bãi cỏ, trên mặt thoa một vệt sáng, đôi mắt lạnh lẽo, thâm trầm sắc bén. Đột nhiên từ nơi xa truyền đến một tiếng vang nhỏ, tai người đàn ông khẽ động. Trong tay anh ta cầm súng, ngón tay dần dần điều chỉnh, đôi mắt sâu tràn đầy sát khí. Trong chốc lát, ngón tay kéo xuống “Bang” một tiếng, sau đó một tiếng kêu kinh khủng vang lên “A”.
Người đàn ông nhảy dựng lên, động tác gấp gáp. Gần mười tên lính mặc quân phục tay cầm súng xuất hiện trong rừng vắng. Người đàn ông nhìn về hướng của tiếng kêu vừa nãy rồi lau cây súng: “Đi bắt hắn lại đây.”
“Cắt.” Giọng của Hạ Thương vang lên sau máy quay. Bầu không khí đáng sợ vừa nãy đã không còn.
Người đàn ông lúc nãy tiến đến sau máy quay phim, đến bên đạo diễn: “Đạo diễn, cảnh quay này thế nào?”
Hạ Thương nhìn người đàn ông đang đi đến, trong lúc nhất thời hơi ngây người. Người trên màn hình máy quay vừa rồi mang một khuôn mặt lạnh lẽo, thâm trầm mà lúc này người đang đi tới lại ấm áp như gió xuân, lúc cười lên đôi mắt cong cong. Sự tương phản này thật mê người. Hạ Thương và phó đạo diễn liếc nhau một cái, lần này bọn họ đã tìm được báu vật rồi. Hạ Thương đứng lên, khuôn mặt luôn nghiêm túc bây giờ mang theo sự hài lòng không thể nào che giấu được: “Cảnh quay thông qua. Cậu diễn rất tốt.”
Nghe được đạo diễn khen, Thẩm Vọng Tân cười: “Cảm ơn đạo diễn.”
“Được rồi, mọi người đi nghỉ ngơi đi, ăn xong cơm chiều chúng ta lại tiếp tục!” Hạ Thương cầm lấy loa nhỏ hô.
“Vọng Tân!” Không xa truyền đến giọng nói của Triệu Giai Duy: “Cùng đi ăn cơm đi!”
Thẩm Vọng Tân nhìn sang, đó là nam chính Triệu Giai Duy và nam thứ Lục Dịch Dương của đoàn phim bọn họ. Trong toàn bộ đoàn phim thì chỉ có tuổi ba người là xấp xỉ nhau. Thẩm Vọng Tân ra hiệu đồng ý với họ, sau đó anh chào tạm biệt với Hạ Thương, lúc này mới đi qua chỗ của bọn họ.
“Có phải cậu gầy đi không?” Triệu Giai Duy nói
“Có sao?” Thẩm Vọng Tân không cảm thấy chính mình như thế.Lục Dịch Dương nói “Có mà, so với lúc vào đoàn phim cậu đã gầy đi nhiều. Chẳng qua là ở một nơi quỷ quái này, có thể tăng cân mới là lạ.” Thật ra đoàn phim bọn họ cũng chẳng có ai như thế, chỉ là Thẩm Vọng Tân nhìn có vẻ là người gầy đi nhiều nhất.
Triệu Giai Duy tấm tắc: “Có điều thằng nhóc cậu càng gầy lại càng đẹp trai, như thế lại càng ăn ảnh hơn.”
Thẩm Vọng Tân bật cười: “Anh Triệu cũng đừng trêu em nữa, đoàn phim chúng ta tuỳ tiện chọn một người cũng có ai không ăn ảnh đâu?”
Lục Dịch Dương cười lớn “Không sai! Tôi dù có dính bùn cũng đẹp trai.”
*******
Bên này ở Bắc Kinh, sau khi Thẩm Vọng Tân vào đoàn phim thì mấy ngày sau Tô Tinh Dã cũng có một bộ phim mới. Là một bộ phim lấy đề tài thanh xuân vườn trường tên là <Chờ đợi>. Nội dung phim kể về nữ chính tên là Tiêu Hạ, là một học sinh ba tốt với thành tích xuất sắc. Một học sinh như thế hẳn phải được thầy cô yêu quý và bảo vệ, nhưng tất cả đều không có, bởi vì mẹ của Tiêu Hạ là người thứ ba, mà Tiêu Hạ lại là đứa con ngoài giá thú. Vì thế cô bị các bạn học khác xa lánh, cô lập, thậm chí là bạo lực bởi vì cô có một người mẹ bất chính. Các thầy cô giáo trong trường học cũng mắt nhắm mắt mở đối với hành vi của những học sinh bắt nạt cô, cho đến lúc nam chính Lục Húc xuất hiện. Lục Húc không phải là một học sinh tốt, anh hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, gây sự cái gì cũng không thiếu.
Cả hai gặp gỡ và dần dần hiểu nhau, đùm bọc và sưởi ấm cho nhau. Sau này bọn họ ước định sẽ cùng nhau thi vào một trường đại học, nhưng Lục Húc không tham gia thi tuyển mà biến mất không một lí do. Sau khi vào trường đại học, Tiêu Hạ gặp nam phụ Nguỵ Hoà, Nguỵ Hoà và Lục Húc hoàn toàn khác nhau. Nguỵ Hoà ấm áp, luôn dịu dàng quan tâm và bảo vệ Tiêu Hạ. Nhưng trái tim Tiêu Hạ luôn hướng về Lục Húc - người đã nói sẽ bảo vệ mình nhưng đã không giữ lời. Bảy năm sau họ gặp lại nhau một lần nữa.
Mà trùng hợp chính là, nam chính và nam thứ của bộ phim này Tô Tinh Dã cũng không xa lạ. Nam chính là Lương Ý Chu, lúc trước từng có một trận battle với Thẩm Vọng Tân nên Tô Tinh Dã vẫn còn có chút ấn tượng với người này. Nam thứ là Tần Dị Tây, đồng đội YLQSL của Thẩm Vọng Tân.Trong lúc bộ phim <Chờ đợi> đang quay thì bộ phim tiên hiệp của Tô Tinh Dã đóng cùng Nguỵ Tiêu tên là <Tiên Mặc> cũng được khởi chiếu. Tô Tinh Dã phải xin nghỉ để tham gia buổi ra mắt của bộ phim. Lúc kết thúc buổi lễ ra mắt phim trở về đoàn phim thì cũng đã là buổi cơm chiều.
Tần Dị Tây thấy Tô Tinh Dã ở bên kia liền gọi cô: “Mọi người trở lại rồi à? Đã để dành phần cơm cho mọi người rồi này.”
“Cảm ơn anh Tần! Anh Tần đúg là thiên sứ mà!” Tiểu Thuần thật sự đã đói lả người rồi.
Tô Tinh Dã và Tiểu Thuần đi qua đó, cô tự nhiên nhận lấy cơm hộp từ Tần Dị Tây, nói cảm ơn anh sau đó cùng nhau ăn cơm.
Lương Ý Chu ngẩng đầu nhìn Tiểu Thuần và Tô Tinh Dã đi qua. Cảnh quay đầu tiên chính là cảnh của nam nữ chính, cho nên anh và Tô Tinh Dã đã sớm làm quen với nhau. Lương Ý Chu cũng biết Tô Tinh Dã là một người “chậm nhiệt”*, phải mất một thời gian thì quan hệ giữa cả hai mới thân thiết lên một chút. Nhưng vẫn có sự khác biệt lớn, khi cả hai diễn chung sẽ rất ăn ý, hợp tác cũng vui vẻ. Nhưng đến lúc kết thúc cảnh quay thì Tô Tinh Dã vẫn cư xử hơi xa cách với Lương Ý Chu.
*chậm nhiệt = 慢热: chỉ tính cách của một người rất khó để thân thiết với một ai đó trong khoảng thời gian ngắn. Một người không dễ dàng làm quen với mọi người, không hăng hái lắm, suy nghĩ nhiều và luôn chần chừ. Trái nghĩa với “nhiệt tình”.
Nhưng rõ ràng nam phụ Tần Dị Tây vào đoàn phim trễ hơn mọi người một tuần, Lương Ý Chu còn phát hiện, kỳ thật Tô Tinh Dã và Tần Dị Tây là cùng một kiểu người, thoạt nhìn thì có vẻ lạnh lùng. Chẳng lẽ vì cả hai cùng đều là kiểu người “chậm nhiệt” giống nhau cho nên dễ làm quen à? Vì sao quan hệ giữa Tô Tinh Dã và Tần Dị Tây lại thân thiết như thế?
Trợ lí của Lương Ý Chu nhìn thấy anh ấy kẹp miếng thịt cả buổi vẫn chưa ăn thì buồn bực hỏi: “Anh, ngẩn người cái gì thế?”
Lương Ý Chu phục hồi tinh thần, hỏi trợ lí: “Cậu có thấy quan hệ của Tô Tinh Dã và Tần Dị Tây tốt hơn so với tôi không?”
Trợ lí chớp chớp mắt, anh cũng cảm thấy như thế, chỉ là Lương Ý Chu nhìn có vẻ sẽ không phải là người để ý những chuyện như này. Trước đây quay phim Lương Ý Chu chưa bao giờ quan tâm đến những điều đó. Tất cả các quan hệtrước đây đều chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp bình thường, tại sao bây giờ lại để ý cái này chứ?
“Anh, anh quan tâm cái này làm gì? Đừng nói là … “
“Thôi, thôi, thôi. Không có gì, em ăn cơm đi.”
Trợ lí: “…..”
...
Danh sách chương