Sau khi Lễ trao giải kết thúc, nhân viên hậu kỳ cố ý dành mười mấy giây thời lượng cho hai người họ, vì thế người xem truyền hình trực tiếp có thể thấy rõ cảnh Thẩm Vọng Tân vừa cầm cúp vừa nắm tay Tô Tinh Dã rời đi. Cảnh này lập tức bùng nổ, đây là hình ảnh thần tiên gì vậy, đẹp quá má ơi!! Chụp màn hình lại làm ảnh nền điện thoại cũng được đó!

Vào hậu trường, sau khi chụp ảnh chung, nói chuyện phiếm, phỏng vấn xong, hai người liền đến bữa tiệc mừng công. Đạo diễn Chu của 《Song Sinh》 và đạo diễn Từ của 《Nhân Chứng》 không hẹn mà cùng tổ chức tiệc mừng công ở cùng một khách sạn, trùng hợp hơn nữa là hai phòng ở kế bên nhau.

Tô Tinh Dã không biết uống rượu, nhưng mà hôm nay ăn mừng cho cô nên ít nhiều gì cô cũng uống một ít. Lúc nâng ly lên, bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó cửa phòng được mở ra, đứng ở ngoài là hai người Thẩm Vọng Tân và đạo diễn Chu đang bưng ly rượu.

Vừa vào cửa, đạo diễn Chu đã vui vẻ nói: “Lão Từ, chúng tôi lén chuồn qua đây, không biết có được chào đón không?"

“Sao lại không chứ? Mau vào đi.” Đạo diễn Từ vội vàng đón tiếp bọn họ.

Tô Tinh Dã nhìn Thẩm Vọng Tân bưng ly rượu, đôi mắt anh sáng lấp lánh.

Thẩm Vọng Tân nhìn cô, ý cười bên khóe môi cực kỳ dịu dàng.

Sau khi đến gần, đạo diễn Chu cười nói với đạo diễn Từ: "Lão Từ, hôm nay xin chúc mừng ông."

“Còn nói tôi nữa, ông cũng thế còn gì, phải là chúng ta cùng vui mới đúng.”

Đạo diễn Chu nháy mắt với Thẩm Vọng Tân.

Thẩm Vọng Tân lập tức tiến lên một bước, nói với đạo diễn Từ: “Đạo diễn Từ, tôi cũng kính ngài một ly.”

Kỳ thật lúc đạo diễn Từ đối mặt với Thẩm Vọng Tân vẫn thấy hơi chột dạ, dù gì ban đầu cũng là Tô Tinh Dã xảy ra chuyện ngay trong đoàn phim của ông. Tô Tinh Dã nhìn thì lạnh nhạt nhưng ai mà thân thiết một chút thì sẽ biết thật ra cô rất dễ nói chuyện, còn Thẩm Vọng Tân, nhìn thì hòa nhã, dễ nói chuyện nhưng điều kiện tiên quyết là đừng chạm vào giới hạn của anh, mà ranh giới đó chính là Tô Tinh Dã. Bởi vậy, cho đến bây giờ ông vẫn còn nhớ rõ sắc mặt đáng sợ khi ấy của anh.

Thẩm Vọng Tân nâng ly rượu lên uống cạn, sau đó lại rót thêm một ly nữa, nói: "Ly đầu tiên là đại diện cho bản thân tôi, còn ly này tôi kính ngài vì trong khoảng thời gian vất vả vừa rồi ngài vẫn luôn săn sóc cho Tinh Tinh."

Đạo diễn Từ cũng là người thức thời, vừa nghe lời này đã hiểu ngay vì sao họ lại lẻn sang đây, vì thế liền nở nụ cười cực kỳ ôn hòa, nói: "Không có gì, không có gì."

Phó đạo diễn ở bên cạnh cũng tiện tay rót cho anh một ly đầy, hai người nhẹ nhàng cụng ly, uống một hơi cạn sạch.

Tô Tinh Dã thấy anh uống liên tiếp hai ly thì không khỏi có chút lo lắng. Thẩm Vọng Tân nhận ra tầm mắt của cô thì cho cô một ánh nhìn an tâm.

Việc Thẩm Vọng Tân sang đây, người trong phòng đều ít nhiều hiểu được nguyên nhân nên sau đó mọi người vẫn tiến lên chúc mừng, chỉ có điều không có ai kính rượu.

Khi bữa tiệc mừng công kết thúc đã gần 12 giờ, nhưng mà mọi người vẫn chưa chơi đã nên đề nghị đi tăng hai. Đạo diễn Chu bèn nói: "Hay vậy đi, chúng ta đến KTV ca hát nhé. Nhưng tôi thấy mọi người cũng đã ngà ngà say rồi nên sẽ không bắt buộc, ai muốn về nhà thì về, còn muốn đi KTV thì đi."

Đạo diễn Chu vừa dứt lời, Thẩm Vọng Tân thoáng lắc đầu, sau đó bưng ly rượu lên, cất giọng ôn tồn: "Tôi không đi KTV với mọi người được nhưng hóa đơn cứ tính cho tôi. Đêm nay mọi người chơi vui vẻ nhé, tôi sẽ tự phạt một ly trước."

Thẩm Vọng Tân trả tiền rồi lại tự phạt một ly, hơn nữa mọi người cũng biết Tô Tinh Dã đang ở phòng bên cạnh nên cũng hiểu mà không làm khó anh, đợi anh uống xong thì hào phóng để anh về trước.

Bên Tô Tinh Dã kết thúc sớm hơn bọn họ. Sau khi chào tạm biệt và rời khỏi phòng, anh trực tiếp đi thang máy xuống hầm đỗ xe, Tô Tinh Dã đang ngồi chờ trong xe, thấy anh đến thì vội bước xuống đỡ lấy cánh tay anh, hỏi: "Anh không sao chứ?"

Thẩm Vọng Tân nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, cười lắc đầu: "Anh... không sao."

Tuy giọng nói anh rất rõ ràng, âm cuối hơi thấp, sắc mặt vẫn như thường nhưng đáy mắt lại không được tỉnh táo lắm. vừa nhìn đã biết là say rồi. Mà cũng đúng, lúc ở phòng của bọn họ chắc chắn đã uống không ít rồi, sau đó lại sang phòng cô uống thêm hai ly đầy với đạo diễn Từ nữa, có thể không say mới là lạ.

***

A Uy lái xe vào garage rồi đỡ Thẩm Vọng Tân lên lầu, đưa anh vào nhà.

Tô Tinh Dã vội nói: "Anh đặt anh ấy lên ghế sofa là được rồi."

A Uy bèn đặt anh ngồi xuống sofa theo lời cô.

“Cảm ơn anh A Uy, vất vả rồi.”

“Không sao, vậy em chăm sóc cậu ấy nhé, bọn anh về trước đây."

“Vâng, đi đường cẩn thận nhé.”

Tô Tinh Dã đưa bọn họ ra cửa, nhìn bọn họ vào thang máy rồi mới đóng cửa lại, cô xoay người nhìn thoáng qua Thẩm Vọng Tân đang nhắm mắt dựa vào sofa, cười rót một ly nước ấm cho anh, ngồi xổm bên cạnh, dịu dàng nói: "Anh uống nước đi này."

Thẩm Vọng Tân mở mắt ra, đôi mắt hơi đỏ nhìn cô chăm chú một lúc, dường như mấy giây sau mới nhận ra cô, khóe môi đẹp đẽ lập tức cong lên, giọng có phần ngơ ngác do say rượu: "Tinh Tinh...."

Tô Tinh Dã thấy dáng vẻ ỷ lại của anh thì đáy lòng không khỏi mềm nhũn, bèn cẩn thận đưa ly đến bên môi anh: "Uống nước rồi sẽ thoải mái hơn đôi chút đấy."

Thẩm Vọng Tân duỗi tay nắm tay cô, cúi đầu uống vài ngụm, ly nước dần thấy đáy.

Tô Tinh Dã đặt ly nước lên bàn trà bên cạnh, thấy mắt anh có vẻ mơ màng, làn da vừa trắng vừa mịn, cô bèn giơ tay nhéo má anh: "Lên lầu đi ngủ thôi nào."

Thẩm Vọng Tân gật đầu, đỡ sô pha đứng dậy, bước chân hơi loạng choạng, cô vội chạy đến ôm lấy eo anh để anh dựa vào người mình.

“Không sao... anh tự đi được, anh không có say...." Thẩm Vọng Tân không chịu dựa vào cô.

Tô Tinh Dã nghe anh nói thế thì dỗ dành: “Được được được, anh không say, em biết mà.”

Lên lầu vào phòng ngủ, cô nói: “Quý ngài không say ơi, bây giờ ngài có thể ngoan ngoãn lên giường nằm không nào?"

Thẩm Vọng Tân nhìn thoáng qua giường đệm rồi lại nhìn cô: "Vậy còn em?"

“Em đi chuẩn bị nước.”

“Vậy anh cũng đi.”

Tô Tinh Dã thấy anh cố chấp như vậy thì đành để anh đi theo mình vào phòng tắm, sau đó vắt khăn lông bằng nước ấm, anh cũng biết phối hợp mà cúi người xuống.

“Anh nhắm mắt lại đi.” Tô Tinh Dã nói.

Thẩm Vọng Tân ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hai hàng lông mi dày như cây quạt nhỏ, Tô Tinh Dã nhẹ nhàng lau mặt cho anh: "Giờ đưa tay cho em nào."

Thế là anh ngoan ngoãn đưa tay ra.

Cô nhận lấy rửa sạch sẽ.

Sau khi giúp anh vệ sinh cá nhân, đỡ anh nằm lên giường rồi Tô Tinh Dã mới vào phòng tắm rửa ráy bản thân. Lúc cô tắm xong bước ra thì thấy Thẩm Vọng Tân đang ngồi trên giường, rõ ràng khi nãy trước khi cô đi tắm đã thay đồ ngủ cho anh rồi, vậy mà lúc này nửa người trên lại để trần, làn da trong suốt như ngọc dưới ánh đèn màu cam, từng thớ cơ bắp hiện rõ, ánh mắt cô không khỏi lảng tránh sang chỗ khác, gò má cũng lặng lẻ đỏ ửng lên. Thật là, uống say mà còn quyến rũ người ta như vậy nữa!

“Sao anh lại cởi áo ngủ ra rồi?” Cô hỏi.

Thẩm Vọng Tân nhìn cô, đáp: "Nóng." Sau đó lại đột nhiên ngoắc tay với cô.

Cô đi qua đó, mới vừa đến gần đã bị anh nắm lấy cổ tay, dùng sức kéo cô lên giường, mà người đang đè lên cô cũng nặng đến mức suýt nữa cô đã không thở nổi, cô bèn đặt tay lên vai anh: "Anh nặng quá."

Thẩm Vọng Tân đè cô dưới người, nghe cô nói nặng thì hơi tách ra, nhưng vẫn không cho cô tránh thoát, đôi mắt vốn mơ màng giờ lại có vẻ sâu xa, cô không khỏi chọc vào bả vai rắn chắc của anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh tỉnh rượu chưa vậy?"

Anh hơi nhướng mày, không đáp mà chậm rãi cúi đầu xuống chôn ở bả vai cô, giọng nói nặng nề như được thốt ra từ một cái giếng sâu, chẳng những thế còn mang theo vài phần tủi thân: "Vừa nãy anh không tìm thấy em."

Tô Tinh Dã nghe vậy mà lòng mềm nhũn, không khỏi cười vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng anh: "Em ở đây mà, em sẽ không để anh tìm không thấy đâu."

“Nhưng vừa nãy không tìm thấy.” Anh vẫn không chịu buông tha.

Cô lập tức thỏa hiệp, “Được, em sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa, được chưa?”

Môi anh dán lên cổ cô, có lẽ là vì say rượu nên độ ấm trên môi cao hơn thường ngày, vừa cọ cọ vừa đáp một tiếng.

Tô Tinh Dã bị anh cọ cọ một cách không có ý thức như vậy thì trong lòng tê rần, không khỏi đẩy đẩy anh: "Anh mau ngồi dậy đi, không còn sớm nữa, đi ngủ thôi nào."

Anh thoáng nâng người dậy, khoảng cách giữa hai người đã lớn hơn, cô bèn tiện thể ngồi dậy, nhưng khuỷu tay vừa mới chống lên thì bả vai lại bị đẩy một cái, cả người lại ngã xuống giường lần nữa. Cô mở to mắt, mang theo vài phần khó hiểu: "Sao thế...."

Đang nói thì một bóng đen chợt trùm lên, những lời cô chưa kịp thốt ra miệng đã bị đẩy trở về, đôi môi ấm áp không ngừng trằn trọc, liếm láp, mấy giây sau thì chui vào trong, sau khi bắt được lưỡi cô thì dây dưa mãnh liệt, vừa ướt vừa thô ráp, trong nháy mắt khoang miệng tràn ngập vị rượu nhàn nhạt, ban đầu có hơi đăng đắng nhưng dần biến thành ngòn ngọt.

Anh nhỏ giọng lẩm bẩm, “Là của anh……”

Tô Tinh Dã bị anh hôn đến toàn thân mềm nhũn, ý thức cũng trở nên mơ màng, nhưng vẫn cố gắng đáp lại anh: "Ừ, là của anh, đều là của anh..."

Lời này vừa dứt lại càng bị hôn mãnh liệt hơn, cơ thể bỗng căng lên, những nơi tay chạm đến đều nóng bỏng. Một khi cánh cửa này đã mở thì không thể nào cứu vãn được nữa, độ ấm trong phòng ngủ chợt tăng lên, mang theo hơi thở kiều diễm.

Bàn tay Tô Tinh Dã không kiềm được mà siết chặt chăn bên người, lúc cố giãy giụa thì bị một bàn tay mạnh mẽ khác ấn chặt, cứng rắn chen vào để mười ngón giao nhau. Cô có phần không chịu nổi kích thích như vậy, mà bàn tay đang giữ chặt tay cô cũng dần tăng thêm sức.

Sau trận dây dưa, thậm chí Tô Tinh Dã không nhớ nổi sau đó mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, chỉ là trước lúc thiếp đi, cô vẫn không tưởng tượng nổi, rõ ràng người này vẫn chưa tỉnh rượu, thậm chí ý thức vẫn mơ màng nhưng sức lực lại không hề giống như một người say rượu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện