Lúc ăn lẩu xong đã là hai giờ chiều, tiệm lẩu cách khách sạn không xa, đi bộ một lúc là tới. Ăn xong lại cùng nhau đi bộ cho mau tiêu, cũng chỉ mất chưa đến 10 phút. Dàn diễn viên của đoàn phim 《Tiên Mặc》 được sắp xếp ở tầng 8. Còn Thẩm Vọng Tân và mấy người kia ở tầng 10 nên họ ra khỏi thang máy trước.
Tô Tinh Dã tạm biệt hai người rồi về phòng. Chưa đến trước cửa đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ sau lưng: “Tinh Dã.”
Tô Tinh Dã quay lại, nhìn thấy người đáng lẽ giờ phút này phải ở tầng 10 – Thẩm Vọng Tân.
Hai người cũng không dừng lại ở hành lang để nói chuyện, mà vào một góc cầu thang kín đáo của khách sạn.
Tô Tinh Dã nhìn người đứng trước mặt, hỏi: “Sao anh lại xuống đây?”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô: “Có chuyện muốn nói với em.”
Tô Tinh Dã tự nhiên khẩn trương: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Vọng Tân mấp máy môi mỏng: “Lẩu 99 là đi ăn cùng với diễn viên trong đoàn.”
Tô Tinh Dã cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên “Ừm” một tiếng.
“Thế nên?”
Tô Tinh Dã duỗi tay vén tóc ra sau tai, rồi ngẩng đầu: “Ừm, thật ra, tôi có thể ăn được lẩu 99 mà.”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm hơi lóe lên: “Lẩu uyên ương ăn rất ngon. Phải rồi, không phải em nói phải đi Vân Nam quay phim sao?”
Chuyển đề tài nhanh thật, Tô Tinh Dã còn chưa kịp phản ứng đã bị anh lôi qua chuyện khác: “Đáng lẽ là đi Vân Nam, nhưng sau đó lại đổi.”
Thẩm Vọng Tân gật đầu: “Vậy em sẽ ở lại bao lâu?”
Tô Tinh Dã suy nghĩ một chút, trả lời: “Theo như dự tính thì sẽ ở đến tháng Năm đó. Còn anh thì sao?”
“Cũng giống em.”
“Quay ở đây xong anh sẽ đi đâu?”
“Về Bắc Kinh.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó cô nghe thấy giọng nói không chắc chắn của Tiểu Thuần: “Chị Tinh Dã, là chị à?”
Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân liếc mắt nhìn nhau, nói: “Tôi đi trước.”
“Anh đi thang bộ?”
Thẩm Vọng Tân đáp lại bằng cái gật đầu: “Ừ.”
Tô Tinh Dã vẫy tay tạm biệt, nhìn Thẩm Vọng Tân đi lên cầu thang.
“Chị Tinh Dã?” giọng Tiểu Thuần lại vang lên.
Tô Tinh Dã lúc này mới trả lời: “Ừ, là chị.”
Tiểu Thuần nhìn Tô Tinh Dã bước ra, nghi ngờ nhìn nhìn: “Chị vừa nói chuyện với ai vậy?”
Tô Tinh Dã chớp chớp mắt: “Một người bạn.”
“Vậy mấy người kia đâu ạ?”
“Họ đi rồi.”
“Hả?”
Tầm mắt của Tô Tinh Dã dừng trên cái túi cô nàng cầm, hỏi: “Em đi mua bánh kem à?”
“Không phải, là chị Tiểu Viên mua, rồi tặng cho em một hộp.”
“Chị Tiểu Viên?”
“Là trợ lý của anh Thẩm vừa ăn cơm với chúng ta ấy chị.”
Tô Tinh Dã gật gật đầu, “Ừ” một tiếng, rồi đi về phòng, Tiểu Thuần cũng theo sau.
“Chị Tinh Dã có ăn không? Cùng nhau ăn nhé.” Tiểu Thuần đưa ra lời mời.
Tô Tinh Dã lắc đầu: “Chị không ăn đâu. Em ăn đi.”
“Vâng.” Tiểu Thuần đặt bánh lên bàn trà, ngồi ăn.
Tô Tinh Dã lơ đãng liếc mắt qua, hỏi: “Vị dâu tây à?”
“Đúng vậy, chị Tiểu Viên mua vài hộp.”
“Mua vài hộp?” Cô ngạc nhiên.
“Đúng vậy.”
Tô Tinh Dã đảo mắt vài vòng, một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu, cô bật cười ra tiếng.
Tiểu Thuần khó hiểu nhìn qua: “Chị cười gì vậy?”
Tô Tinh Dã vừa cười vừa lắc đầu: “Không có gì, không có gì, em ăn đi.”
“Vâng.”
***
《Tiên Mặc》 chính thức khởi quay, Tô Tinh Dã có rất nhiều đất diễn, mỗi ngày đều có lịch quay. Bởi vì đóng nhân vật đầy tiên khí nên trang phục rất mỏng, không có tí tác dụng giữ ấm nào. Còn phải treo người trên cao bay tới bay lui, gió lạnh trực tiếp táp vào người, thật sự rất lạnh. Ban đầu, đạo diễn Hạ còn lo cô chịu không nổi, nhưng quay mấy lần cũng chưa từng nghe cô phàn nàn câu nào. Dù mỗi ngày đều bị treo lâu như vậy, nhưng cô vẫn nỗ lực quay thật tốt.
“Đúng là học vũ đạo, kiến thức cơ bản đều nắm chắc nên cảnh nào cũng đẹp.” Đạo diễn Hạ tấm tắc khen với phó đạo diễn đứng bên cạnh.
Phó đạo diễn nhìn Tô Tinh Dã đang treo trên không, cũng gật gật đầu: “Còn trẻ như vậy mà có thể chịu khổ, không than thở gì đúng là rất tốt. À mà cảnh hôn định dùng thế thân à?”
Đạo diễn Hạ nghĩ đến mấy cảnh hôn trong kịch bản liền đau đầu, nhíu chặt mày. Nếu là diễn viên khác mà nói không diễn cảnh hôn thì đã bị ông đuổi thẳng cổ rồi, có phải trẻ vị thành niên đâu mà hôn không được. Nhưng Tô Tinh Dã là trường hợp đặc biệt.
Lúc trước, khi lão Khương biết họ mời Tô Tinh Dã đóng 《Tiên Mặc》 đã tìm đến nói chuyện. Sau buổi nói chuyện đó, ngoài việc nhận ra lão Khương rất thích cô bé này ông cũng biết được chuyện nhà đầu tư chèn ép đòi bỏ Tô Tinh Dã, sau đó đã bị đá đi, không chỉ vậy, hắn còn bị đào ra chuyện bao nuôi mấy minh tinh, bây giờ còn đang bị vướng trong chuyện kiện tụng ly hôn với vợ.
Thế nên, lúc Dương Vân đưa ra yêu cầu dùng thế thân đóng cảnh hôn, ông không có cách nào từ chối. Ông đoán nếu mình không đồng ý, 90% là Dương Vân sẽ trực tiếp từ chối kịch bản này. Người phụ nữ tên Dương Vân này cực kỳ khó đoán, cô ấy có thể làm mọi thứ vì Tô Tinh Dã.
Sau đó, kết hợp với những lời lão Khương nói rồi nghĩ đến kết cục của nhà đầu tư kia, ông đã lờ mờ hiểu ra. Trong giới này dùng thế thân diễn cảnh hôn cũng không ít. Một là bạn dùng thực lực để đứng thật cao, lúc ấy bạn muốn gì cũng được. Hai là, sau lưng bạn phải có gia thế lớn hoặc có người chống lưng. Tô Tinh Dã chính là kiểu có gia thế.
Nghĩ thông suốt rồi, ông liền trả lời phó đạo diễn: “Ừ, dùng thế thân đi.”
Phó đạo diễn gật đầu: “Tôi biết rồi.”
***
Ăn cơm tối xong, Tô Tinh Dã gặp Trần Nhị, vì lúc trước hai người không có cảnh diễn chung nên cho dù ở cùng đoàn phim cũng ít khi gặp nhau. Hôm nay có thể gặp được là vì tối nay sẽ có cảnh đánh nhau dưới mưa.
Theo nguyên tác thì phải có mưa nhưng hôm nay trời lại quá trong xanh nên đoàn phim phải chuẩn bị mưa nhân tạo. Thời tiết tháng Năm vẫn còn khá lạnh, trước lúc quay, đạo diễn Hạ cố ý bảo hai người diễn thử. Tô Tinh Dã có chủ động đi tìm Trần Nhị vài lần, nhưng Trần Nhị tỏ vẻ không muốn tập với cô. Sau mấy lần bị từ chối, Tô Tinh Dã bèn dứt khoát mặc kệ.
Bây giờ, Trần Nhị thấy Tô Tinh Dã tiến đến liền quay mặt đi. Tô Tinh Dã cũng không nói gì, ngồi trên ghế ôn lại kịch bản. Những người xung quanh đều mơ hồ cảm giác được bầu không khí kì lạ giữa hai người nên tất cả đều yên tĩnh làm việc, cố gắng không phát ra âm thanh.
Nửa tiếng sau bắt đầu quay, mưa nhân tạo rơi xuống, dưới cơn mưa to, mặt đất vốn khô ráo lập tức trở nên ẩm ướt, Tô Tinh Dã và Trần Nhị đeo đai treo vào với sự giúp đỡ của nhân viên.
Sau tiếng hô “Bắt đầu” của đạo diễn Hạ, hai người vọt vào màn mưa, cảnh này khá khó, mới có một lúc mà quần áo trên người đã ướt nhẹp, dính lên da, bị gió lạnh thổi qua, cả người đều phát run.
Tô Tinh Dã vô cùng nghiêm túc, cho dù mưa gió có lạnh giá cũng không làm khó được cô. Cho dù là động tác đánh nhau, hay là biểu cảm đều rất tốt. Nếu hai người quay tốt thì cảnh này sẽ qua nhanh, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Trần Nhị, nếu động tác không sai thì cũng là biểu cảm không đúng. Sau mấy lần NG, đạo diễn Hạ nổi giận, không chút nể tình mắng to.
Vì Trần Nhị mà Tô Tinh Dã chỉ có thể cố gắng dầm mưa, khiến cho Tiểu Thuần tức đến đỏ cả mắt, hung hăng trừng mắt nhìn trợ lý của Trần Nhị. Cô trợ lý cũng tự biết do nghệ sĩ nhà mình sai nên không dám hó hé.
Một cảnh như vậy mà quay hơn ba tiếng, lúc xong mặt Trần Nhị đã trắng bệch, yếu ớt dựa vào ngực trợ lý để trợ lý giúp cô ta choàng áo. Tô Tinh Dã cũng không ổn, tay chân lạnh ngắt, Tiểu Thuần bèn rót cho cô cốc trà gừng.
Trần Nhị nhìn thoáng qua Tô Tinh Dã, thấy sắc mặt trắng bệch kia thì khẽ mấp máy môi.
Tô Tinh Dã cũng nhìn qua, giọng hơi khàn: “Đến Vân Nam chúng ta còn vài cảnh diễn chung. Nếu cô còn như vậy, tôi cũng không ngại diễn với cô thêm mấy lần đâu.”
Trần Nhị nhất thời không hiểu, định mở miệng nhưng lại nói không nên lời. Có một cảnh mà phải quay đến ba tiếng, dầm mưa liên tục như vậy, làm liên lụy đến bạn diễn. Sau này hai người còn vài cảnh đóng chung, nếu còn tiếp tục như hôm nay, chuyện cô diễn kém bị lộ ra thì thanh danh của cô coi như mất sạch.
Tô Tinh Dã tạm biệt hai người rồi về phòng. Chưa đến trước cửa đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ sau lưng: “Tinh Dã.”
Tô Tinh Dã quay lại, nhìn thấy người đáng lẽ giờ phút này phải ở tầng 10 – Thẩm Vọng Tân.
Hai người cũng không dừng lại ở hành lang để nói chuyện, mà vào một góc cầu thang kín đáo của khách sạn.
Tô Tinh Dã nhìn người đứng trước mặt, hỏi: “Sao anh lại xuống đây?”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô: “Có chuyện muốn nói với em.”
Tô Tinh Dã tự nhiên khẩn trương: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Vọng Tân mấp máy môi mỏng: “Lẩu 99 là đi ăn cùng với diễn viên trong đoàn.”
Tô Tinh Dã cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên “Ừm” một tiếng.
“Thế nên?”
Tô Tinh Dã duỗi tay vén tóc ra sau tai, rồi ngẩng đầu: “Ừm, thật ra, tôi có thể ăn được lẩu 99 mà.”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm hơi lóe lên: “Lẩu uyên ương ăn rất ngon. Phải rồi, không phải em nói phải đi Vân Nam quay phim sao?”
Chuyển đề tài nhanh thật, Tô Tinh Dã còn chưa kịp phản ứng đã bị anh lôi qua chuyện khác: “Đáng lẽ là đi Vân Nam, nhưng sau đó lại đổi.”
Thẩm Vọng Tân gật đầu: “Vậy em sẽ ở lại bao lâu?”
Tô Tinh Dã suy nghĩ một chút, trả lời: “Theo như dự tính thì sẽ ở đến tháng Năm đó. Còn anh thì sao?”
“Cũng giống em.”
“Quay ở đây xong anh sẽ đi đâu?”
“Về Bắc Kinh.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó cô nghe thấy giọng nói không chắc chắn của Tiểu Thuần: “Chị Tinh Dã, là chị à?”
Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân liếc mắt nhìn nhau, nói: “Tôi đi trước.”
“Anh đi thang bộ?”
Thẩm Vọng Tân đáp lại bằng cái gật đầu: “Ừ.”
Tô Tinh Dã vẫy tay tạm biệt, nhìn Thẩm Vọng Tân đi lên cầu thang.
“Chị Tinh Dã?” giọng Tiểu Thuần lại vang lên.
Tô Tinh Dã lúc này mới trả lời: “Ừ, là chị.”
Tiểu Thuần nhìn Tô Tinh Dã bước ra, nghi ngờ nhìn nhìn: “Chị vừa nói chuyện với ai vậy?”
Tô Tinh Dã chớp chớp mắt: “Một người bạn.”
“Vậy mấy người kia đâu ạ?”
“Họ đi rồi.”
“Hả?”
Tầm mắt của Tô Tinh Dã dừng trên cái túi cô nàng cầm, hỏi: “Em đi mua bánh kem à?”
“Không phải, là chị Tiểu Viên mua, rồi tặng cho em một hộp.”
“Chị Tiểu Viên?”
“Là trợ lý của anh Thẩm vừa ăn cơm với chúng ta ấy chị.”
Tô Tinh Dã gật gật đầu, “Ừ” một tiếng, rồi đi về phòng, Tiểu Thuần cũng theo sau.
“Chị Tinh Dã có ăn không? Cùng nhau ăn nhé.” Tiểu Thuần đưa ra lời mời.
Tô Tinh Dã lắc đầu: “Chị không ăn đâu. Em ăn đi.”
“Vâng.” Tiểu Thuần đặt bánh lên bàn trà, ngồi ăn.
Tô Tinh Dã lơ đãng liếc mắt qua, hỏi: “Vị dâu tây à?”
“Đúng vậy, chị Tiểu Viên mua vài hộp.”
“Mua vài hộp?” Cô ngạc nhiên.
“Đúng vậy.”
Tô Tinh Dã đảo mắt vài vòng, một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu, cô bật cười ra tiếng.
Tiểu Thuần khó hiểu nhìn qua: “Chị cười gì vậy?”
Tô Tinh Dã vừa cười vừa lắc đầu: “Không có gì, không có gì, em ăn đi.”
“Vâng.”
***
《Tiên Mặc》 chính thức khởi quay, Tô Tinh Dã có rất nhiều đất diễn, mỗi ngày đều có lịch quay. Bởi vì đóng nhân vật đầy tiên khí nên trang phục rất mỏng, không có tí tác dụng giữ ấm nào. Còn phải treo người trên cao bay tới bay lui, gió lạnh trực tiếp táp vào người, thật sự rất lạnh. Ban đầu, đạo diễn Hạ còn lo cô chịu không nổi, nhưng quay mấy lần cũng chưa từng nghe cô phàn nàn câu nào. Dù mỗi ngày đều bị treo lâu như vậy, nhưng cô vẫn nỗ lực quay thật tốt.
“Đúng là học vũ đạo, kiến thức cơ bản đều nắm chắc nên cảnh nào cũng đẹp.” Đạo diễn Hạ tấm tắc khen với phó đạo diễn đứng bên cạnh.
Phó đạo diễn nhìn Tô Tinh Dã đang treo trên không, cũng gật gật đầu: “Còn trẻ như vậy mà có thể chịu khổ, không than thở gì đúng là rất tốt. À mà cảnh hôn định dùng thế thân à?”
Đạo diễn Hạ nghĩ đến mấy cảnh hôn trong kịch bản liền đau đầu, nhíu chặt mày. Nếu là diễn viên khác mà nói không diễn cảnh hôn thì đã bị ông đuổi thẳng cổ rồi, có phải trẻ vị thành niên đâu mà hôn không được. Nhưng Tô Tinh Dã là trường hợp đặc biệt.
Lúc trước, khi lão Khương biết họ mời Tô Tinh Dã đóng 《Tiên Mặc》 đã tìm đến nói chuyện. Sau buổi nói chuyện đó, ngoài việc nhận ra lão Khương rất thích cô bé này ông cũng biết được chuyện nhà đầu tư chèn ép đòi bỏ Tô Tinh Dã, sau đó đã bị đá đi, không chỉ vậy, hắn còn bị đào ra chuyện bao nuôi mấy minh tinh, bây giờ còn đang bị vướng trong chuyện kiện tụng ly hôn với vợ.
Thế nên, lúc Dương Vân đưa ra yêu cầu dùng thế thân đóng cảnh hôn, ông không có cách nào từ chối. Ông đoán nếu mình không đồng ý, 90% là Dương Vân sẽ trực tiếp từ chối kịch bản này. Người phụ nữ tên Dương Vân này cực kỳ khó đoán, cô ấy có thể làm mọi thứ vì Tô Tinh Dã.
Sau đó, kết hợp với những lời lão Khương nói rồi nghĩ đến kết cục của nhà đầu tư kia, ông đã lờ mờ hiểu ra. Trong giới này dùng thế thân diễn cảnh hôn cũng không ít. Một là bạn dùng thực lực để đứng thật cao, lúc ấy bạn muốn gì cũng được. Hai là, sau lưng bạn phải có gia thế lớn hoặc có người chống lưng. Tô Tinh Dã chính là kiểu có gia thế.
Nghĩ thông suốt rồi, ông liền trả lời phó đạo diễn: “Ừ, dùng thế thân đi.”
Phó đạo diễn gật đầu: “Tôi biết rồi.”
***
Ăn cơm tối xong, Tô Tinh Dã gặp Trần Nhị, vì lúc trước hai người không có cảnh diễn chung nên cho dù ở cùng đoàn phim cũng ít khi gặp nhau. Hôm nay có thể gặp được là vì tối nay sẽ có cảnh đánh nhau dưới mưa.
Theo nguyên tác thì phải có mưa nhưng hôm nay trời lại quá trong xanh nên đoàn phim phải chuẩn bị mưa nhân tạo. Thời tiết tháng Năm vẫn còn khá lạnh, trước lúc quay, đạo diễn Hạ cố ý bảo hai người diễn thử. Tô Tinh Dã có chủ động đi tìm Trần Nhị vài lần, nhưng Trần Nhị tỏ vẻ không muốn tập với cô. Sau mấy lần bị từ chối, Tô Tinh Dã bèn dứt khoát mặc kệ.
Bây giờ, Trần Nhị thấy Tô Tinh Dã tiến đến liền quay mặt đi. Tô Tinh Dã cũng không nói gì, ngồi trên ghế ôn lại kịch bản. Những người xung quanh đều mơ hồ cảm giác được bầu không khí kì lạ giữa hai người nên tất cả đều yên tĩnh làm việc, cố gắng không phát ra âm thanh.
Nửa tiếng sau bắt đầu quay, mưa nhân tạo rơi xuống, dưới cơn mưa to, mặt đất vốn khô ráo lập tức trở nên ẩm ướt, Tô Tinh Dã và Trần Nhị đeo đai treo vào với sự giúp đỡ của nhân viên.
Sau tiếng hô “Bắt đầu” của đạo diễn Hạ, hai người vọt vào màn mưa, cảnh này khá khó, mới có một lúc mà quần áo trên người đã ướt nhẹp, dính lên da, bị gió lạnh thổi qua, cả người đều phát run.
Tô Tinh Dã vô cùng nghiêm túc, cho dù mưa gió có lạnh giá cũng không làm khó được cô. Cho dù là động tác đánh nhau, hay là biểu cảm đều rất tốt. Nếu hai người quay tốt thì cảnh này sẽ qua nhanh, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Trần Nhị, nếu động tác không sai thì cũng là biểu cảm không đúng. Sau mấy lần NG, đạo diễn Hạ nổi giận, không chút nể tình mắng to.
Vì Trần Nhị mà Tô Tinh Dã chỉ có thể cố gắng dầm mưa, khiến cho Tiểu Thuần tức đến đỏ cả mắt, hung hăng trừng mắt nhìn trợ lý của Trần Nhị. Cô trợ lý cũng tự biết do nghệ sĩ nhà mình sai nên không dám hó hé.
Một cảnh như vậy mà quay hơn ba tiếng, lúc xong mặt Trần Nhị đã trắng bệch, yếu ớt dựa vào ngực trợ lý để trợ lý giúp cô ta choàng áo. Tô Tinh Dã cũng không ổn, tay chân lạnh ngắt, Tiểu Thuần bèn rót cho cô cốc trà gừng.
Trần Nhị nhìn thoáng qua Tô Tinh Dã, thấy sắc mặt trắng bệch kia thì khẽ mấp máy môi.
Tô Tinh Dã cũng nhìn qua, giọng hơi khàn: “Đến Vân Nam chúng ta còn vài cảnh diễn chung. Nếu cô còn như vậy, tôi cũng không ngại diễn với cô thêm mấy lần đâu.”
Trần Nhị nhất thời không hiểu, định mở miệng nhưng lại nói không nên lời. Có một cảnh mà phải quay đến ba tiếng, dầm mưa liên tục như vậy, làm liên lụy đến bạn diễn. Sau này hai người còn vài cảnh đóng chung, nếu còn tiếp tục như hôm nay, chuyện cô diễn kém bị lộ ra thì thanh danh của cô coi như mất sạch.
Danh sách chương