Lúc ăn xong thì đã hơn mười một giờ khuya, năm người cùng trở về khách sạn. Mọi người tách ra khi đã đến đại sảnh của khách sạn. Chờ đến khi Tô Tinh Dã và Du Thư Yên đã đi xa, Phó Tuần và Chu Dập mới nhìn nhau, sau đó cả hai bất động thanh sắc dồn Trì Hủ vào góc tường.
Cùng lúc đó, Trì Hủ cũng vừa hồi phục tinh thần lại từ cơn hưng phấn, cậu ta trợn mắt lên: “Hai anh trai à, các anh muốn làm cái gì vậy?”
Phó Tuần đặt tay lên vai cậu, ấn mạnh xuống, khiến cả người Trì Hủ dính sát vào vách tường: “Hử? Cậu nói xem?”
Trì Hủ lắc đầu: “Em không biết.”
“Tôi thấy cậu không phải không biết mà là đang giả ngu thì có.” Mặt Phó Tuần đầy ý cười.
“Hai anh trai à, xin tha mạng.”
“Nói đi, không phải là cậu thích người ta đó chứ?”
Trì Hủ gật đầu: “Thích chứ, thích nhất là gương mặt của cô ấy.”
“…. hả?”
Phó Tuần và Chu Dập lại nhìn nhau lần nữa.
“Lẽ nào các anh không cảm thấy cô ấy rất đẹp à?” Trì Hủ nắm tay, nhếch miệng lên, “Đẹp giống như là tiên nữ vậy.”
Chu Dập thở dài một hơi: “Đừng có nói cậu là tên cuồng nhan sắc [*] nhé? Là cái kiểu cực kỳ nghiêm trọng đó hả?”
[*] Nguyên văn là nhan khống.
Trì Hủ bĩu môi, vẻ mặt khí khái hùng hồn: “Sao nào? Không được à? Chị gái nhỏ xinh đẹp nên được tất cả mọi người yêu thích chứ.”
“Vậy… có ý nghĩ gì khác không?” Phó Tuần thử thăm dò.
“Ý nghĩ khác? Ý nghĩ gì chứ?” Mới đầu Trì Hủ không hiểu, nhưng cậu phản ứng lại rất nhanh, lông mày dựng thẳng lên: “Em nói cho các anh biết, các anh có thể thích cô ấy, nhưng không được phép theo đuổi cô ấy.”
Chu Dập cảm thấy buồn cười, anh ta thừa nhận Tô Tinh Dã rất đẹp, lại có khí chất, tính cách cũng tốt. Anh ta đúng là có thiện cảm với cô, nhưng không phải là kiểu thiện cảm giữa nam và nữ kia, nhưng thấy bộ dạng này của Trì Hủ, anh ta lại muốn trêu cậu, liền hỏi: “Dựa vào cái gì chứ?”
“Ừ, đúng rồi, dựa vào cái gì?” Phó Tuân cũng hỏi.
Trì Hủ ngẩng đầu lên: “Là bởi vì các anh không xứng với cô ấy chứ sao.”
Dáng vẻ Trì Hủ như đang nói chuyện đương nhiên, Chu Dập và Phó Tuần tức giận đến mức tim như muốn tắc nghẽn. Cả hai lại nhìn nhau, lần này đều nhìn thấy hai chữ trong mắt đối phương: đánh nó! Ngay lúc Trì Hủ sắp bị đánh, thì một giọng nói mang theo ý cười truyền đến từ đầu hành lang bên kia: “Ba người các cậu đang làm gì vậy?”
Trì Hủ vừa nghe thấy thanh âm này, con mắt liền đảo qua với tốc độ ánh sáng, giống như vừa tìm thấy nhánh cỏ cứu mạng vậy, linh hoạt luồn ra khỏi vòng vây của Chu Dập và Phó Tuần, chạy về phía Thẩm Vọng Tân, núp sau lưng anh, nhô đầu qua vai anh nói: “Anh, cứu em với.”
Chu Dập và Phó Tuần nhìn dáng vẻ sợ hãi này của cậu, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười. Chu Dập ngoắc ngoắc tay với cậu: “Đến đây, đến chỗ anh Dập này, anh Dập sẽ không đánh cậu đâu.”
Trì Hủ hừ một tiếng: “Nhìn em giống dễ bị gạt lắm sao?”
Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn Trì Hủ một chút, sau đó nhìn về phía Chu Dập và Phó Tuần, cười bảo: “Được rồi, được rồi, đã trễ thế này rồi, đừng có ở đây làm loạn nữa, về phòng đi.”
Chu Dập thấy vẻ uể oải trên mặt Thẩm Vọng Tân, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lần này quay lại mấy lần?”
Lời Chu Dập vừa thốt ra, Phó Tuần và Trì Hủ đều thu lại tâm tình đùa giỡn.
Thẩm Vọng Tân thấy trên mặt họ chứa sự không cam lòng liền cười cười, giơ tay kéo Trì Hủ ở phía sau ra: “Các cậu làm sao vậy? Vẻ mặt này là thế nào?”
“Đúng là có quay lại mấy lần, nhưng mà cậu ta vẫn không hài lòng, cuối cùng đạo diễn Triệu phải chọn ra một cảnh ổn nhất trong mấy cảnh vừa quay lại mới xem như xong.”
Trì Hủ sau khi nghe xong liền tỏ vẻ khinh thường, nói thầm: “Đủ quá rồi đó, ai mà không biết hắn ta đang chơi trò gì chứ.”
“Được rồi, đừng nói nữa, về sớm nghỉ ngơi hết đi, ngày mai còn phải quay ngoại cảnh đấy.”
Chu Dập nhìn ý cười trên mặt anh, không khỏi hỏi: “Cậu còn cười? Sao còn cười được vậy?”
Nhưng câu nói này của anh ta lại làm Thẩm Vọng Tân cười lớn hơn: “Không cười, chẳng lẽ còn có thể khóc à?”
Tô Tinh Dã bay vào lúc mười giờ sáng, nhưng cô vẫn như thường lệ sáu giờ rời giường, sau đó ra ngoài chạy bộ khoảng một tiếng, trên đường quay về thì nhận được điện thoại của Dương Vân.
Bên này, Trì Hủ đang kéo Thẩm Vọng Tân ra ngoài, đột nhiên nhìn qua, phát hiện cô gái đang đi tới là người quen: “Là Tô Tinh Dã.”
Thẩm Vọng Tân cũng nhìn thấy. Cô gái đang đi tới, cúi thấp đầu nghe điện thoại, mặc một bộ đồ thể thao màu xanh lam, chân đi giày thể thao màu đen, tóc dài được buộc lên, gò má trắng nõn mơ hồ lộ ra một tia ửng đỏ, trông bộ dáng này có vẻ là vừa đi chạy bộ về.
Mà Tô Tinh Dã vô tình ngẩng đầu lên cũng đã nhìn thấy Trì Hủ và… Thẩm Vọng Tân. Ban đầu cô hơi sửng sốt, sau đó vội trả lời Dương Vân ở đầu bên kia rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi Trì Hủ thấy Tô Tinh Dã cúp điện thoại liền chủ động chào hỏi với cô: “Chào buổi sáng, cậu ra ngoài chạy bộ à?”
Tô Tinh Dã cười gật đầu: “Vâng.”
Trì Hủ ừ một tiếng rồi đột nhiên nói: “Đúng rồi, để tôi giới thiệu với cậu, đây là Thẩm Vọng Tân, là người ngày hôm qua không đến được do có việc ấy.”
Khi Trì Hủ giới thiệu xong, Tô Tinh Dã lần đầu tiên chân chính nhìn về phía Thẩm Vọng Tân sau mấy ngày qua. Mái tóc ngắn màu đen trông bồng bềnh và mềm mại, lông mày rậm, đôi mắt thâm thúy ôn hòa, sống mũi cao thẳng, hình dáng môi rất đẹp, hơi cong lên. Tô Tinh Dã mím môi, nói: “Chào anh, tôi tên là Tô Tinh Dã.”
Thẩm Vọng Tân cười với cô, môi nhếch lên thành một độ cong đẹp đẽ, đôi mắt mang theo ánh sáng dịu dàng: “Thẩm Vọng Tân.”
Tia nắng ôn hòa buổi sớm chiếu lên khuôn mặt anh, khiến nỗi căng thẳng trong tim Tô Tinh Dã dần buông lỏng, đột nhiên có chút không biết nên đặt chân ở đâu.
“Ôi chao, chúng ta mau đi thôi, bằng không sẽ không đến kịp mất. Chúng tôi đi trước đây, lúc cậu về Bắc Kinh nhớ cẩn thận chút nhé.” Trì Hủ nói với Tô Tinh Dã.
“Chú ý an toàn.” Thanh âm hơi trầm, giàu từ tính, Thẩm Vọng Tân dặn dò cô như thế.
Tô Tinh Dã cũng cong môi, đáp lại một chữ: “Được.”
Tô Tinh Dã quay về phòng mình, dọc đường đi, khóe miệng chưa từng hạ xuống. Đến lúc sắp xếp hành lí, cô bỗng có chút không nỡ, giống như là đối với Hàng Châu, đối với đoàn phim, đối với khách sạn, còn có…
Tại sân bay thủ đô Bắc Kinh, một người phụ nữ có vóc dáng cao gầy đang đứng chờ, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người gầy gò giữa đám đông, chị lập tức vẫy tay: “Tinh Tinh.”
Tô Tinh Dã cũng nhìn thấy chị, kéo hành lý bước tới: “Chị Vân, sao chị lại đích thân đến vậy?”
Dương Vân nhận lấy hành lý từ tay Tô Tinh Dã: “Mấy ngày nay ở đoàn phim thế nào?”
“Vô cùng tốt.” Nụ cười trên mặt Tô Tinh Dã không thể che giấu được.
Loại sung sướng này là toát ra từ đáy lòng. Dương Vân vừa vui mừng vừa kinh ngạc, cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như đã lâu rồi chưa từng thấy cô vui vẻ như vậy, liền cười nói: “Xem ra em rất thích đoàn phim đó.”
Tô Tinh Dã thu lại sắc mặt, nói: “Ừ, rất náo nhiệt.”
Nghe vậy, ý cười nơi khóe miệng Dương Vân cứng lại, trong mắt lộ ra một tia đau lòng.
≪Triêu Dương Công chúa≫ là một bộ đại IP được cải biên từ tiểu thuyết, nhân vật nữ trong nguyên tác rất nhiều, nhưng nhân vật mà fan nguyên tác quan tâm nhiều nhất chính là Tiên Nhạc. Có người nói kể từ khi đoàn phim ≪Triêu Dương Công chúa≫ khởi động máy đến nay vẫn chưa tìm được ứng cử viên phù hợp. Fan nguyên tác cũng đã chuẩn bị tinh thần xé nát đoàn phim nếu nguyên tác bị hủy. Vậy mà đúng lúc này, Weibo chính thức của ≪Triêu Dương Công chúa≫ lại tung ra một đoạn video vũ đạo.
Trong video, một cô gái mặc váy trắng thuần khiết, chuyển động nhanh như cầu vồng, dải Lưu Tô trên tay như một cánh quạt, uyển chuyển uốn lượn như bút pháp, xoay lượn, tung người, vươn ra, khép lại… như nước chảy mây trôi, tay áo dài mỏng manh theo động tác của cô mà lúc mở lúc đóng, khi chạm vào cây trâm trên tóc phát ra tiếng vang lanh lảnh…
Khi tiếng đàn kết thúc, cư dân mạng thật lâu vẫn chưa thể hồi phục tinh thần, đợi đến khi phản ứng lại thì những bình luận bên dưới bài đăng này cứ vùn vụt tăng lên, đa số các bình luận đều vây quanh thắc mắc liệu chị gái nhỏ trong video này có phải là diễn viên đóng vai Tiên Nhạc hay không.
Trang Weibo bị đứng suốt một tiếng đồng hồ, chờ đến khi tin tức đã đủ nóng, mới tung bức ảnh Tô Tinh Dã đang hóa trang ra, xem như chính thức công bố.
Fan nguyên tác vốn đã chuẩn bị tinh thần ném đá đoàn phim thì lúc này lại vui sướng như được ăn Tết. Bọn họ đều có yêu cầu rất cao đối với nhân vật Tiên Nhạc này, trước khi đoàn phim chính thức công bố, thì trên mạng không khác gì một mớ hỗn độn. Nếu không phải người đứng đầu fan nhà này mong thần tượng của mình đảm nhận vai, thì cũng là chủ fan nhà khác, tóm lại chẳng có ai thích hợp trong mắt fan nguyên tác cả. Thế nhưng sau khi Weibo công bố đoạn video của chị gái nhỏ lại chinh phục được phần lớn fan nguyên tác, gương mặt và khí chất của cô hoàn toàn phù hợp với Tiên Nhạc.
Có điều cư dân mạng cũng cảm thấy kỳ quái, sao trang Weibo của ≪Triêu Dương Công chúa≫ chỉ đăng ảnh hóa trang mà lại không phải là bức hình chính thức của nữ diễn viên này. Thế nhưng cư dân mạng thời nay cũng rất lợi hại, vốn dĩ không phải Weibo đoàn phim không muốn đăng mà là bởi vì chị gái nhỏ này căn bản không dùng Weibo. Cùng lúc đó, họ cũng đào ra được, người ta không phải diễn viên mà là sinh viên năm hai của Học viện múa Bắc Kinh, không chỉ như vậy, khi cô mới 15 tuổi còn đăng quang ngôi vị quán quân tại cuộc thi vũ đạo “Cúp Đào Lý” lần thứ chín, hiện nay là đội trưởng đội múa tại Bắc Vũ, tiếng tăm trong trường rất cao.
Sở dĩ cô nhận vai Tiên Nhạc là vì khi biểu diễn ở trường, đúng lúc bị Triệu đạo nhìn thấy, cuối cùng phải khuyên lắm cô mới đồng ý đóng vai khách mời này. Sau này có gia nhập làng giải trí không thì không biết, có điều nếu có thì cô nên mở một tài khoản Weibo mới phải, để những cư dân mạng muốn ngắm mặt cô không bị tan nát cõi lòng.
Tô Tinh Dã không có Weibo, nên đối với những đợt bàn tán sôi nổi trên mạng cô cũng không biết rõ. Nhưng Du Thư Yên thì khác, nên lúc gọi điện cho Tô Tinh Dã liền đúng lúc nhắc tới chuyện này.
“Tinh Dã, Tinh Dã, Weibo của ≪Triêu Dương≫ đã tung ra ảnh hóa trang của em rồi, phản ứng của cư dân mạng vô cùng tốt!”
“Thật sao? Em cũng không rõ lắm.”
Du Thư Yên hơi kinh ngạc: “Lẽ nào em không lên mạng à?”
“Ừ… ít lắm.”
“Vậy mỗi ngày em làm cái gì?”
“À… ăn cơm, ngủ, tập múa.”
“Hết… hết rồi hả?”
Tô Tinh Dã gật đầu, ừ một tiếng.
Du Thư Yên ở đầu kia nằm chết dí trên giường: “Nói cách khác, cuộc sống của em chỉ có mỗi vũ đạo thôi phải không?”
Tay Tô Tinh Dã cọ sát lưng điện thoại: “Chị vừa nói thế, em mới cảm thấy đúng là vậy thật.”
Du Thư Yên thở dài một hơi: “Tinh Dã ơi là Tinh Dã, cuối cùng chị cũng hiểu tại sao kỹ thuật múa của em lại tốt như vậy rồi.”
…
Tác giả:
Tinh Tinh nhà chúng ta siêu cấp ưu tú!!!
Tên cẩu cuồng nhan sắc cảm thấy chủ của mình đẹp nhất thế giới nên ai cũng không xứng với cô ấy, ha ha ha ha ha!
Cùng lúc đó, Trì Hủ cũng vừa hồi phục tinh thần lại từ cơn hưng phấn, cậu ta trợn mắt lên: “Hai anh trai à, các anh muốn làm cái gì vậy?”
Phó Tuần đặt tay lên vai cậu, ấn mạnh xuống, khiến cả người Trì Hủ dính sát vào vách tường: “Hử? Cậu nói xem?”
Trì Hủ lắc đầu: “Em không biết.”
“Tôi thấy cậu không phải không biết mà là đang giả ngu thì có.” Mặt Phó Tuần đầy ý cười.
“Hai anh trai à, xin tha mạng.”
“Nói đi, không phải là cậu thích người ta đó chứ?”
Trì Hủ gật đầu: “Thích chứ, thích nhất là gương mặt của cô ấy.”
“…. hả?”
Phó Tuần và Chu Dập lại nhìn nhau lần nữa.
“Lẽ nào các anh không cảm thấy cô ấy rất đẹp à?” Trì Hủ nắm tay, nhếch miệng lên, “Đẹp giống như là tiên nữ vậy.”
Chu Dập thở dài một hơi: “Đừng có nói cậu là tên cuồng nhan sắc [*] nhé? Là cái kiểu cực kỳ nghiêm trọng đó hả?”
[*] Nguyên văn là nhan khống.
Trì Hủ bĩu môi, vẻ mặt khí khái hùng hồn: “Sao nào? Không được à? Chị gái nhỏ xinh đẹp nên được tất cả mọi người yêu thích chứ.”
“Vậy… có ý nghĩ gì khác không?” Phó Tuần thử thăm dò.
“Ý nghĩ khác? Ý nghĩ gì chứ?” Mới đầu Trì Hủ không hiểu, nhưng cậu phản ứng lại rất nhanh, lông mày dựng thẳng lên: “Em nói cho các anh biết, các anh có thể thích cô ấy, nhưng không được phép theo đuổi cô ấy.”
Chu Dập cảm thấy buồn cười, anh ta thừa nhận Tô Tinh Dã rất đẹp, lại có khí chất, tính cách cũng tốt. Anh ta đúng là có thiện cảm với cô, nhưng không phải là kiểu thiện cảm giữa nam và nữ kia, nhưng thấy bộ dạng này của Trì Hủ, anh ta lại muốn trêu cậu, liền hỏi: “Dựa vào cái gì chứ?”
“Ừ, đúng rồi, dựa vào cái gì?” Phó Tuân cũng hỏi.
Trì Hủ ngẩng đầu lên: “Là bởi vì các anh không xứng với cô ấy chứ sao.”
Dáng vẻ Trì Hủ như đang nói chuyện đương nhiên, Chu Dập và Phó Tuần tức giận đến mức tim như muốn tắc nghẽn. Cả hai lại nhìn nhau, lần này đều nhìn thấy hai chữ trong mắt đối phương: đánh nó! Ngay lúc Trì Hủ sắp bị đánh, thì một giọng nói mang theo ý cười truyền đến từ đầu hành lang bên kia: “Ba người các cậu đang làm gì vậy?”
Trì Hủ vừa nghe thấy thanh âm này, con mắt liền đảo qua với tốc độ ánh sáng, giống như vừa tìm thấy nhánh cỏ cứu mạng vậy, linh hoạt luồn ra khỏi vòng vây của Chu Dập và Phó Tuần, chạy về phía Thẩm Vọng Tân, núp sau lưng anh, nhô đầu qua vai anh nói: “Anh, cứu em với.”
Chu Dập và Phó Tuần nhìn dáng vẻ sợ hãi này của cậu, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười. Chu Dập ngoắc ngoắc tay với cậu: “Đến đây, đến chỗ anh Dập này, anh Dập sẽ không đánh cậu đâu.”
Trì Hủ hừ một tiếng: “Nhìn em giống dễ bị gạt lắm sao?”
Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn Trì Hủ một chút, sau đó nhìn về phía Chu Dập và Phó Tuần, cười bảo: “Được rồi, được rồi, đã trễ thế này rồi, đừng có ở đây làm loạn nữa, về phòng đi.”
Chu Dập thấy vẻ uể oải trên mặt Thẩm Vọng Tân, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lần này quay lại mấy lần?”
Lời Chu Dập vừa thốt ra, Phó Tuần và Trì Hủ đều thu lại tâm tình đùa giỡn.
Thẩm Vọng Tân thấy trên mặt họ chứa sự không cam lòng liền cười cười, giơ tay kéo Trì Hủ ở phía sau ra: “Các cậu làm sao vậy? Vẻ mặt này là thế nào?”
“Đúng là có quay lại mấy lần, nhưng mà cậu ta vẫn không hài lòng, cuối cùng đạo diễn Triệu phải chọn ra một cảnh ổn nhất trong mấy cảnh vừa quay lại mới xem như xong.”
Trì Hủ sau khi nghe xong liền tỏ vẻ khinh thường, nói thầm: “Đủ quá rồi đó, ai mà không biết hắn ta đang chơi trò gì chứ.”
“Được rồi, đừng nói nữa, về sớm nghỉ ngơi hết đi, ngày mai còn phải quay ngoại cảnh đấy.”
Chu Dập nhìn ý cười trên mặt anh, không khỏi hỏi: “Cậu còn cười? Sao còn cười được vậy?”
Nhưng câu nói này của anh ta lại làm Thẩm Vọng Tân cười lớn hơn: “Không cười, chẳng lẽ còn có thể khóc à?”
Tô Tinh Dã bay vào lúc mười giờ sáng, nhưng cô vẫn như thường lệ sáu giờ rời giường, sau đó ra ngoài chạy bộ khoảng một tiếng, trên đường quay về thì nhận được điện thoại của Dương Vân.
Bên này, Trì Hủ đang kéo Thẩm Vọng Tân ra ngoài, đột nhiên nhìn qua, phát hiện cô gái đang đi tới là người quen: “Là Tô Tinh Dã.”
Thẩm Vọng Tân cũng nhìn thấy. Cô gái đang đi tới, cúi thấp đầu nghe điện thoại, mặc một bộ đồ thể thao màu xanh lam, chân đi giày thể thao màu đen, tóc dài được buộc lên, gò má trắng nõn mơ hồ lộ ra một tia ửng đỏ, trông bộ dáng này có vẻ là vừa đi chạy bộ về.
Mà Tô Tinh Dã vô tình ngẩng đầu lên cũng đã nhìn thấy Trì Hủ và… Thẩm Vọng Tân. Ban đầu cô hơi sửng sốt, sau đó vội trả lời Dương Vân ở đầu bên kia rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi Trì Hủ thấy Tô Tinh Dã cúp điện thoại liền chủ động chào hỏi với cô: “Chào buổi sáng, cậu ra ngoài chạy bộ à?”
Tô Tinh Dã cười gật đầu: “Vâng.”
Trì Hủ ừ một tiếng rồi đột nhiên nói: “Đúng rồi, để tôi giới thiệu với cậu, đây là Thẩm Vọng Tân, là người ngày hôm qua không đến được do có việc ấy.”
Khi Trì Hủ giới thiệu xong, Tô Tinh Dã lần đầu tiên chân chính nhìn về phía Thẩm Vọng Tân sau mấy ngày qua. Mái tóc ngắn màu đen trông bồng bềnh và mềm mại, lông mày rậm, đôi mắt thâm thúy ôn hòa, sống mũi cao thẳng, hình dáng môi rất đẹp, hơi cong lên. Tô Tinh Dã mím môi, nói: “Chào anh, tôi tên là Tô Tinh Dã.”
Thẩm Vọng Tân cười với cô, môi nhếch lên thành một độ cong đẹp đẽ, đôi mắt mang theo ánh sáng dịu dàng: “Thẩm Vọng Tân.”
Tia nắng ôn hòa buổi sớm chiếu lên khuôn mặt anh, khiến nỗi căng thẳng trong tim Tô Tinh Dã dần buông lỏng, đột nhiên có chút không biết nên đặt chân ở đâu.
“Ôi chao, chúng ta mau đi thôi, bằng không sẽ không đến kịp mất. Chúng tôi đi trước đây, lúc cậu về Bắc Kinh nhớ cẩn thận chút nhé.” Trì Hủ nói với Tô Tinh Dã.
“Chú ý an toàn.” Thanh âm hơi trầm, giàu từ tính, Thẩm Vọng Tân dặn dò cô như thế.
Tô Tinh Dã cũng cong môi, đáp lại một chữ: “Được.”
Tô Tinh Dã quay về phòng mình, dọc đường đi, khóe miệng chưa từng hạ xuống. Đến lúc sắp xếp hành lí, cô bỗng có chút không nỡ, giống như là đối với Hàng Châu, đối với đoàn phim, đối với khách sạn, còn có…
Tại sân bay thủ đô Bắc Kinh, một người phụ nữ có vóc dáng cao gầy đang đứng chờ, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người gầy gò giữa đám đông, chị lập tức vẫy tay: “Tinh Tinh.”
Tô Tinh Dã cũng nhìn thấy chị, kéo hành lý bước tới: “Chị Vân, sao chị lại đích thân đến vậy?”
Dương Vân nhận lấy hành lý từ tay Tô Tinh Dã: “Mấy ngày nay ở đoàn phim thế nào?”
“Vô cùng tốt.” Nụ cười trên mặt Tô Tinh Dã không thể che giấu được.
Loại sung sướng này là toát ra từ đáy lòng. Dương Vân vừa vui mừng vừa kinh ngạc, cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như đã lâu rồi chưa từng thấy cô vui vẻ như vậy, liền cười nói: “Xem ra em rất thích đoàn phim đó.”
Tô Tinh Dã thu lại sắc mặt, nói: “Ừ, rất náo nhiệt.”
Nghe vậy, ý cười nơi khóe miệng Dương Vân cứng lại, trong mắt lộ ra một tia đau lòng.
≪Triêu Dương Công chúa≫ là một bộ đại IP được cải biên từ tiểu thuyết, nhân vật nữ trong nguyên tác rất nhiều, nhưng nhân vật mà fan nguyên tác quan tâm nhiều nhất chính là Tiên Nhạc. Có người nói kể từ khi đoàn phim ≪Triêu Dương Công chúa≫ khởi động máy đến nay vẫn chưa tìm được ứng cử viên phù hợp. Fan nguyên tác cũng đã chuẩn bị tinh thần xé nát đoàn phim nếu nguyên tác bị hủy. Vậy mà đúng lúc này, Weibo chính thức của ≪Triêu Dương Công chúa≫ lại tung ra một đoạn video vũ đạo.
Trong video, một cô gái mặc váy trắng thuần khiết, chuyển động nhanh như cầu vồng, dải Lưu Tô trên tay như một cánh quạt, uyển chuyển uốn lượn như bút pháp, xoay lượn, tung người, vươn ra, khép lại… như nước chảy mây trôi, tay áo dài mỏng manh theo động tác của cô mà lúc mở lúc đóng, khi chạm vào cây trâm trên tóc phát ra tiếng vang lanh lảnh…
Khi tiếng đàn kết thúc, cư dân mạng thật lâu vẫn chưa thể hồi phục tinh thần, đợi đến khi phản ứng lại thì những bình luận bên dưới bài đăng này cứ vùn vụt tăng lên, đa số các bình luận đều vây quanh thắc mắc liệu chị gái nhỏ trong video này có phải là diễn viên đóng vai Tiên Nhạc hay không.
Trang Weibo bị đứng suốt một tiếng đồng hồ, chờ đến khi tin tức đã đủ nóng, mới tung bức ảnh Tô Tinh Dã đang hóa trang ra, xem như chính thức công bố.
Fan nguyên tác vốn đã chuẩn bị tinh thần ném đá đoàn phim thì lúc này lại vui sướng như được ăn Tết. Bọn họ đều có yêu cầu rất cao đối với nhân vật Tiên Nhạc này, trước khi đoàn phim chính thức công bố, thì trên mạng không khác gì một mớ hỗn độn. Nếu không phải người đứng đầu fan nhà này mong thần tượng của mình đảm nhận vai, thì cũng là chủ fan nhà khác, tóm lại chẳng có ai thích hợp trong mắt fan nguyên tác cả. Thế nhưng sau khi Weibo công bố đoạn video của chị gái nhỏ lại chinh phục được phần lớn fan nguyên tác, gương mặt và khí chất của cô hoàn toàn phù hợp với Tiên Nhạc.
Có điều cư dân mạng cũng cảm thấy kỳ quái, sao trang Weibo của ≪Triêu Dương Công chúa≫ chỉ đăng ảnh hóa trang mà lại không phải là bức hình chính thức của nữ diễn viên này. Thế nhưng cư dân mạng thời nay cũng rất lợi hại, vốn dĩ không phải Weibo đoàn phim không muốn đăng mà là bởi vì chị gái nhỏ này căn bản không dùng Weibo. Cùng lúc đó, họ cũng đào ra được, người ta không phải diễn viên mà là sinh viên năm hai của Học viện múa Bắc Kinh, không chỉ như vậy, khi cô mới 15 tuổi còn đăng quang ngôi vị quán quân tại cuộc thi vũ đạo “Cúp Đào Lý” lần thứ chín, hiện nay là đội trưởng đội múa tại Bắc Vũ, tiếng tăm trong trường rất cao.
Sở dĩ cô nhận vai Tiên Nhạc là vì khi biểu diễn ở trường, đúng lúc bị Triệu đạo nhìn thấy, cuối cùng phải khuyên lắm cô mới đồng ý đóng vai khách mời này. Sau này có gia nhập làng giải trí không thì không biết, có điều nếu có thì cô nên mở một tài khoản Weibo mới phải, để những cư dân mạng muốn ngắm mặt cô không bị tan nát cõi lòng.
Tô Tinh Dã không có Weibo, nên đối với những đợt bàn tán sôi nổi trên mạng cô cũng không biết rõ. Nhưng Du Thư Yên thì khác, nên lúc gọi điện cho Tô Tinh Dã liền đúng lúc nhắc tới chuyện này.
“Tinh Dã, Tinh Dã, Weibo của ≪Triêu Dương≫ đã tung ra ảnh hóa trang của em rồi, phản ứng của cư dân mạng vô cùng tốt!”
“Thật sao? Em cũng không rõ lắm.”
Du Thư Yên hơi kinh ngạc: “Lẽ nào em không lên mạng à?”
“Ừ… ít lắm.”
“Vậy mỗi ngày em làm cái gì?”
“À… ăn cơm, ngủ, tập múa.”
“Hết… hết rồi hả?”
Tô Tinh Dã gật đầu, ừ một tiếng.
Du Thư Yên ở đầu kia nằm chết dí trên giường: “Nói cách khác, cuộc sống của em chỉ có mỗi vũ đạo thôi phải không?”
Tay Tô Tinh Dã cọ sát lưng điện thoại: “Chị vừa nói thế, em mới cảm thấy đúng là vậy thật.”
Du Thư Yên thở dài một hơi: “Tinh Dã ơi là Tinh Dã, cuối cùng chị cũng hiểu tại sao kỹ thuật múa của em lại tốt như vậy rồi.”
…
Tác giả:
Tinh Tinh nhà chúng ta siêu cấp ưu tú!!!
Tên cẩu cuồng nhan sắc cảm thấy chủ của mình đẹp nhất thế giới nên ai cũng không xứng với cô ấy, ha ha ha ha ha!
Danh sách chương