Tô Tinh Dã như chim sợ cành cong đẩy bay Thẩm Vọng Tân, hoảng sợ nhìn theo tiếng nói thì thấy Ngô Quân Di với vẻ mặt đỏ bừng, đôi mắt mơ màng, có vẻ đã say.
“Chị Tinh Dã… hai người đang làm gì vậy?” Ngô Quân Di lại hỏi.
Tô Tinh Dã hơi nhột nhìn qua Thẩm Vọng Tân, lúc này mới nhận ra vừa rồi mình ra tay khá nặng, trực tiếp đẩy Thẩm Vọng Tân vào tường. Anh im lặng đứng đó, đôi mắt xinh đẹp hơi khép lại, đôi môi đỏ thắm khẽ mở, tất nhiên cũng say. Cô nhìn Ngô Quân Di, trả lời: “Không, không làm gì cả. Sao cậu lại ra đây?”
Ngô Quân Di le lưỡi đáp: “Chúng ta, chúng ta phải về rồi.”
“Ăn xong rồi sao?” Tô Tinh Dã hỏi.
Ngô Quân Di “Ừ” một tiếng.
Ngô Quân Di tuy rằng cũng say, nhưng nhìn có vẻ đỡ hơn Thẩm Vọng Tân nhiều. Vì thế, cô đành nhờ cậu ta: “Ok. Cậu lại đây giúp tôi đỡ anh ấy được không?”
Ngô Quân Di ngoan ngoãn bước qua. Tuy năm nay Ngô Quân Di mới 22 tuổi, nhưng cũng sao 1m8, sức lực không nhỏ chút nào.
Bọn họ quay lại phòng bao, Trịnh Hựu đang nói chuyện hăng say với mọi người. Thấy bọn họ đến gần, Trịnh Hựu chạy đến bá vai Thẩm Vọng Tân và Ngô Quân Di, hào khí ngất trời rống lên: “Đi! Về nhà!”
Trần Kiêu cũng tán thành: “Đúng vậy, về nhà, về nhà thôi!”
Trên đường trở về, Tô Tinh Dã nhìn mọi người tụ thành tốp năm tốp ba, dù chân mềm nhũn, bước đi loạng choạng nhưng không ai bị ngã. Cũng may nhà hàng đạo diễn Cát cách khách sạn không xa, không cần phải băng qua đường, nếu không thật là nguy hiểm.
Mọi người đều ở cùng tầng, cửa thang máy mở ra, một đám nghiêng ngả tự về phòng. Thẩm Vọng Tân cũng không ngoại lệ, anh lấy thẻ ra nhưng quẹt mãi mà vẫn không mở được. Tô Tinh Dã không nhịn được nữa, đi qua, giúp anh: “Cửa mở rồi này. Anh về ngủ đi.”
Thẩm Vọng Tân ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng, Tô Tinh Dã nhìn thân hình cao lớn kia, nhét thẻ vào lại tay anh rồi xoay người.
Lúc Tô Tinh Dã định vào phòng thì đột nhiên Thẩm Vọng Tân lên tiếng: “Tinh Tinh ·····”
Tô Tinh Dã run lên, xoay người lại, nhìn anh “Ơi” một tiếng.
Thẩm Vọng Tân bẹp môi, nâng bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng lên, vẫy vẫy: “Ngủ ngon.”
Tô Tinh Dã nhìn động tác đáng yêu kia, trái tim lại lần nữa mềm nhũn: “Ừ. ngủ ngon.”
Tận mắt nhìn Thẩm Vọng Tân bước vào rồi cô mới về phòng. Thuận theo cánh cửa đang dần đóng lại, cô ngồi trượt xuống, có chút hốt hoảng. Không biết do rượu hay sao mà cô thấy thật nóng. Nhẹ nhàng chạm vào môi mình, đến bây giờ cô vẫn cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi của anh, mềm mại, ngọt ngào, còn mang theo mùi thơm nhẹ của rượu sake Nhật Bản.
Rõ ràng người uống rượu là anh, say cũng là anh, vì sao cô lại cảm thấy mình mới là người say nhất?
***
Thẩm Vọng Tân ngủ một giấc thật ngon đến khi trời sáng, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm màn mỏng, tiến vào phòng, đánh thức mỹ nam đang say giấc. Anh khẽ cau mày, đặt tay lên trán cảm thấy đầu thật đau, đã lâu rồi anh không có cảm giác này. Nằm trên giường chừng hai phút, thấy đỡ hơn mới xuống giường, bước vào phòng tắm. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, làn sương mờ ảo bao phủ lấy cửa phòng tắm.
Dòng nước ấm áp giúp giảm bớt sự mệt mỏi, đầu óc anh cũng tỉnh táo hơn, một cảnh tượng ngắn ngủi lóe lên trong đầu rồi lại biến mất. Tốc độ quá nhanh khiến anh chưa kịp nhớ rõ. Một lúc sau, anh mở mắt, duỗi tay lau mặt, tự nhủ trong lòng: “Đêm qua quá đổ đốn rồi, sau này không được như thế nữa.”
Mười lăm phút sau, Thẩm Vọng Tân rời phòng tắm với một cái đầu ướt đẫm. Từng giọt nước nhỏ xuống áo thun màu trắng, làm lộ ra cơ bụng rắn chắc. Đôi chân thon dài được dấu trong quần jean đen.
Vừa lau tóc, Thẩm Vọng Tân vừa nhặt chiếc điện thoại bị mình ném dưới chân giường. Đã 8 rưỡi rồi, mở WeChat lên liền thấy đạo diễn Cát thông báo mọi người tự đặt vé trở về khi thức dậy. Tất nhiên là ông đã đi rồi. Trong group chỉ mới có Trịnh Hựu và Trần Kiêu trả lời, mấy người khác chắc còn chưa tỉnh. Anh gửi một tin nhắn, hai giây sau, Trịnh Hựu đã nhắn tin qua.
Trịnh Hựu: [Dậy rồi à?]
Thẩm Vọng Tân: [Ừ. Vừa tắm xong.]
Trịnh Hựu: [Sao rồi? Đầu còn đau không?]
Thẩm Vọng Tân: [Cũng ổn rồi.]
Trịnh Hựu: [Vậy là tốt rồi, đêm qua chúng ta uống nhiều quá. À, có vội về nước không?]
Thẩm Vọng Tân: [Không vội.]
Trịnh Hựu: [Nếu vậy chờ đám Tinh Dã dậy rồi cùng về đi.]
Thẩm Vọng Tân: [Ok.]
Kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Vọng Tân nhìn tên Wechat của Tô Tinh Dã trên màn hình, ngón tay khẽ động.
Lúc này, Tô Tinh Dã vừa ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy di động trên giường sáng lên, là tin nhắn của Thẩm Vọng Tân. Trong lòng tự dưng có chút căng thẳng.
Thẩm Vọng Tân: [Dậy chưa?]
Tô Tinh Dã tiện tay trùm khăn lông lên đầu, trả lời: [Rồi á.]
Thẩm Vọng Tân: [Vậy cùng về nước nhé.]
Tô Tinh Dã cắn môi, bàn tay miết lấy điện thoại: [Dạ]
Hơn 9 giờ mọi người mới dậy, họ đặt chuyến bay lúc 11 giờ trưa.
Tô Tinh Dã thu xếp hành lý xong, mở cửa liền chạm mặt Thẩm Vọng Tân. Cô bối rối siết chặt quai cầm, nghĩ đến hành động tối qua của mình, cô hoảng loạn, trốn tránh ánh mắt của anh.
Thẩm Vọng Tân kỳ quái nhìn cô, hỏi: “Sao vậy?”
Tô Tinh Dã hít sâu, ngẩng đầu lên: “Ừm…. Anh có nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Thẩm Vọng Tân lắc đầu: “Tối qua uống nhiều quá, không nhớ gì cả.”
Bởi vì chuyện đó mà cô không thể ngủ ngon, cứ nghĩ làm sao để đối mặt với anh. Không ngờ, anh lại không nhớ gì. Rõ ràng cô nên cảm thấy may mắn mới đúng nhưng không hiểu sao trong lòng lại hơi hụt hẫng.
Thẩm Vọng Tân thấy vẻ mặt cô hơi sai sai, hỏi: “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì à? Tôi··· mượn rượu làm càn?”
Tô Tinh Dã lập tức lắc đầu: “Không có, không có gì cả. Anh uống say xong rất ngoan.” Người làm càn chính là em!!!! Cô nhất định phải chôn giấu nó mới được.
***
Vốn dĩ Tiểu Thuần chỉ thay A Uy tạm thời đảm nhiệm vị trí trợ lý của Tô Tinh Dã, nhưng ở bên mãi cũng sinh ra cảm tình, Tô Tinh Dã dần quen với sự hiện diện của cô bé vì thế Dương Vân quyết định để Tiểu Thuần làm trợ lý, còn A Uy trở về với vị trí vệ sĩ.
Bây giờ Tô Tinh Dã đang quay một cái quảng cáo. Nghỉ ngơi giữa giờ, Tiểu Thuần mua Starbucks quay về, nhìn Tô Tinh Dã đang ngồi trên ghế đọc kịch bản. Ánh mặt trời lấp lánh như pha lê chiếu trên người cô, tạo ra khung ảnh mờ mờ ảo ảo như tiên cảnh. Tiểu Thuần theo thói quen lấy di động ra chụp mấy tấm, vừa nhìn điện thoại vừa đi qua. Má ơi!! Vì sao Tinh Tinh nhà cô lại đẹp như vậy!! Vì sao aaaaaaaaaaa!!!!
Tiểu Thuần vui vẻ lại gần: “Chị Tinh Dã chị nhìn hình em chụp này·····” Tiểu Thuần cười nói một hồi mới thấy có gì kì kì. Hóa ra, tiên nữ nhà cô lại thất thần rồi. Không hiểu vì sao sau khi quay《Khiêu chiến giới hạn 》 ở Nhật xong, chị ấy cứ thường xuyên lơ đãng như thế nữa.
Tô Tinh Dã lúc này đã hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn trợ lý nhỏ của mình: “Tiểu Thuần, em vừa nói gì vậy?”
Tiểu Thuần ngồi xuống bên cạnh, lo lắng hỏi: “Chị à, hai ngày nay chị làm sao vậy?”
“Chị làm sao cơ?”
“Chị cứ luôn thất thần ý. Chị phải mất rất lâu mới phản ứng mỗi khi em gọi á.”
Tô Tinh Dã “A” một tiếng, vội nói: “Xin lỗi.”
Bây giờ chỉ cần cô nhắm mắt thì trong đầu đều là hình bóng Thẩm Vọng Tân. Giong5 nói ấm áp khi gọi mình “Tinh Tinh”, đôi mắt thâm trầm khi say, còn có…. đôi môi gợi cảm, căng mọng ấy…… Ôi sao mình giống một tên biến thái vậy nè? Sao cứ nhớ về anh hoài vậy? Đúng là tối đấy anh ấy chủ động tiến đến nhưng do anh ấy say mà!!! Còn mày thì vô cùng tỉnh táo, sao lại hôn lên thế hả????? Đừng nghĩ đừng nghĩ nữa. Nhưng mà, nụ hôn đó là toàn bộ dung khí của 23 năm sống trên đời này, không thể nào mà quên được.
Mấy ngày nay cô vô cùng mâu thuẫn, tự dày vò chính mình. Một bên thì lo anh nhớ lại, không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Nhưng cũng mong anh sẽ nhớ tới, cô không muốn nụ hôn cháy bỏng ấy chỉ lưu lại trong đầu mình. Hai luồng suy nghĩ trái ngược đánh nhau trong đầu khiến cô vô cùng phiền muộn.
Tiểu Thuần “Ôi” một tiếng, đưa Starbucks qua: “Sao chị lại nói xin lỗi. Em chỉ là lo lắng cho chị thôi.”
Tô Tinh Dã cầm cái cốc, nghiêm túc nói: “Cảm ơn em Tiểu Thuần.”
Đột nhiên được cảm ơn, Tiểu Thuần hơi xấu hổ, lấy di động ra: “Chị nhìn nè vừa rồi em chụp á. Đã lâu rồi chị chẳng đăng Weibo gì cả. Có phải nên phát phúc lợi rồi không?”
Tô Tinh Dã khẽ cười: “Ok chị đăng liền đây.”
Tiểu Thuần gật đầu, cảm thấy mình chính là fan may mắn nhất. Không chỉ được chiêm ngưỡng nhan sắc của idol ngày mà còn có thể yêu cầu idol phát phúc lợi!!
“Chị Tinh Dã… hai người đang làm gì vậy?” Ngô Quân Di lại hỏi.
Tô Tinh Dã hơi nhột nhìn qua Thẩm Vọng Tân, lúc này mới nhận ra vừa rồi mình ra tay khá nặng, trực tiếp đẩy Thẩm Vọng Tân vào tường. Anh im lặng đứng đó, đôi mắt xinh đẹp hơi khép lại, đôi môi đỏ thắm khẽ mở, tất nhiên cũng say. Cô nhìn Ngô Quân Di, trả lời: “Không, không làm gì cả. Sao cậu lại ra đây?”
Ngô Quân Di le lưỡi đáp: “Chúng ta, chúng ta phải về rồi.”
“Ăn xong rồi sao?” Tô Tinh Dã hỏi.
Ngô Quân Di “Ừ” một tiếng.
Ngô Quân Di tuy rằng cũng say, nhưng nhìn có vẻ đỡ hơn Thẩm Vọng Tân nhiều. Vì thế, cô đành nhờ cậu ta: “Ok. Cậu lại đây giúp tôi đỡ anh ấy được không?”
Ngô Quân Di ngoan ngoãn bước qua. Tuy năm nay Ngô Quân Di mới 22 tuổi, nhưng cũng sao 1m8, sức lực không nhỏ chút nào.
Bọn họ quay lại phòng bao, Trịnh Hựu đang nói chuyện hăng say với mọi người. Thấy bọn họ đến gần, Trịnh Hựu chạy đến bá vai Thẩm Vọng Tân và Ngô Quân Di, hào khí ngất trời rống lên: “Đi! Về nhà!”
Trần Kiêu cũng tán thành: “Đúng vậy, về nhà, về nhà thôi!”
Trên đường trở về, Tô Tinh Dã nhìn mọi người tụ thành tốp năm tốp ba, dù chân mềm nhũn, bước đi loạng choạng nhưng không ai bị ngã. Cũng may nhà hàng đạo diễn Cát cách khách sạn không xa, không cần phải băng qua đường, nếu không thật là nguy hiểm.
Mọi người đều ở cùng tầng, cửa thang máy mở ra, một đám nghiêng ngả tự về phòng. Thẩm Vọng Tân cũng không ngoại lệ, anh lấy thẻ ra nhưng quẹt mãi mà vẫn không mở được. Tô Tinh Dã không nhịn được nữa, đi qua, giúp anh: “Cửa mở rồi này. Anh về ngủ đi.”
Thẩm Vọng Tân ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng, Tô Tinh Dã nhìn thân hình cao lớn kia, nhét thẻ vào lại tay anh rồi xoay người.
Lúc Tô Tinh Dã định vào phòng thì đột nhiên Thẩm Vọng Tân lên tiếng: “Tinh Tinh ·····”
Tô Tinh Dã run lên, xoay người lại, nhìn anh “Ơi” một tiếng.
Thẩm Vọng Tân bẹp môi, nâng bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng lên, vẫy vẫy: “Ngủ ngon.”
Tô Tinh Dã nhìn động tác đáng yêu kia, trái tim lại lần nữa mềm nhũn: “Ừ. ngủ ngon.”
Tận mắt nhìn Thẩm Vọng Tân bước vào rồi cô mới về phòng. Thuận theo cánh cửa đang dần đóng lại, cô ngồi trượt xuống, có chút hốt hoảng. Không biết do rượu hay sao mà cô thấy thật nóng. Nhẹ nhàng chạm vào môi mình, đến bây giờ cô vẫn cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi của anh, mềm mại, ngọt ngào, còn mang theo mùi thơm nhẹ của rượu sake Nhật Bản.
Rõ ràng người uống rượu là anh, say cũng là anh, vì sao cô lại cảm thấy mình mới là người say nhất?
***
Thẩm Vọng Tân ngủ một giấc thật ngon đến khi trời sáng, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm màn mỏng, tiến vào phòng, đánh thức mỹ nam đang say giấc. Anh khẽ cau mày, đặt tay lên trán cảm thấy đầu thật đau, đã lâu rồi anh không có cảm giác này. Nằm trên giường chừng hai phút, thấy đỡ hơn mới xuống giường, bước vào phòng tắm. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, làn sương mờ ảo bao phủ lấy cửa phòng tắm.
Dòng nước ấm áp giúp giảm bớt sự mệt mỏi, đầu óc anh cũng tỉnh táo hơn, một cảnh tượng ngắn ngủi lóe lên trong đầu rồi lại biến mất. Tốc độ quá nhanh khiến anh chưa kịp nhớ rõ. Một lúc sau, anh mở mắt, duỗi tay lau mặt, tự nhủ trong lòng: “Đêm qua quá đổ đốn rồi, sau này không được như thế nữa.”
Mười lăm phút sau, Thẩm Vọng Tân rời phòng tắm với một cái đầu ướt đẫm. Từng giọt nước nhỏ xuống áo thun màu trắng, làm lộ ra cơ bụng rắn chắc. Đôi chân thon dài được dấu trong quần jean đen.
Vừa lau tóc, Thẩm Vọng Tân vừa nhặt chiếc điện thoại bị mình ném dưới chân giường. Đã 8 rưỡi rồi, mở WeChat lên liền thấy đạo diễn Cát thông báo mọi người tự đặt vé trở về khi thức dậy. Tất nhiên là ông đã đi rồi. Trong group chỉ mới có Trịnh Hựu và Trần Kiêu trả lời, mấy người khác chắc còn chưa tỉnh. Anh gửi một tin nhắn, hai giây sau, Trịnh Hựu đã nhắn tin qua.
Trịnh Hựu: [Dậy rồi à?]
Thẩm Vọng Tân: [Ừ. Vừa tắm xong.]
Trịnh Hựu: [Sao rồi? Đầu còn đau không?]
Thẩm Vọng Tân: [Cũng ổn rồi.]
Trịnh Hựu: [Vậy là tốt rồi, đêm qua chúng ta uống nhiều quá. À, có vội về nước không?]
Thẩm Vọng Tân: [Không vội.]
Trịnh Hựu: [Nếu vậy chờ đám Tinh Dã dậy rồi cùng về đi.]
Thẩm Vọng Tân: [Ok.]
Kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Vọng Tân nhìn tên Wechat của Tô Tinh Dã trên màn hình, ngón tay khẽ động.
Lúc này, Tô Tinh Dã vừa ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy di động trên giường sáng lên, là tin nhắn của Thẩm Vọng Tân. Trong lòng tự dưng có chút căng thẳng.
Thẩm Vọng Tân: [Dậy chưa?]
Tô Tinh Dã tiện tay trùm khăn lông lên đầu, trả lời: [Rồi á.]
Thẩm Vọng Tân: [Vậy cùng về nước nhé.]
Tô Tinh Dã cắn môi, bàn tay miết lấy điện thoại: [Dạ]
Hơn 9 giờ mọi người mới dậy, họ đặt chuyến bay lúc 11 giờ trưa.
Tô Tinh Dã thu xếp hành lý xong, mở cửa liền chạm mặt Thẩm Vọng Tân. Cô bối rối siết chặt quai cầm, nghĩ đến hành động tối qua của mình, cô hoảng loạn, trốn tránh ánh mắt của anh.
Thẩm Vọng Tân kỳ quái nhìn cô, hỏi: “Sao vậy?”
Tô Tinh Dã hít sâu, ngẩng đầu lên: “Ừm…. Anh có nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Thẩm Vọng Tân lắc đầu: “Tối qua uống nhiều quá, không nhớ gì cả.”
Bởi vì chuyện đó mà cô không thể ngủ ngon, cứ nghĩ làm sao để đối mặt với anh. Không ngờ, anh lại không nhớ gì. Rõ ràng cô nên cảm thấy may mắn mới đúng nhưng không hiểu sao trong lòng lại hơi hụt hẫng.
Thẩm Vọng Tân thấy vẻ mặt cô hơi sai sai, hỏi: “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì à? Tôi··· mượn rượu làm càn?”
Tô Tinh Dã lập tức lắc đầu: “Không có, không có gì cả. Anh uống say xong rất ngoan.” Người làm càn chính là em!!!! Cô nhất định phải chôn giấu nó mới được.
***
Vốn dĩ Tiểu Thuần chỉ thay A Uy tạm thời đảm nhiệm vị trí trợ lý của Tô Tinh Dã, nhưng ở bên mãi cũng sinh ra cảm tình, Tô Tinh Dã dần quen với sự hiện diện của cô bé vì thế Dương Vân quyết định để Tiểu Thuần làm trợ lý, còn A Uy trở về với vị trí vệ sĩ.
Bây giờ Tô Tinh Dã đang quay một cái quảng cáo. Nghỉ ngơi giữa giờ, Tiểu Thuần mua Starbucks quay về, nhìn Tô Tinh Dã đang ngồi trên ghế đọc kịch bản. Ánh mặt trời lấp lánh như pha lê chiếu trên người cô, tạo ra khung ảnh mờ mờ ảo ảo như tiên cảnh. Tiểu Thuần theo thói quen lấy di động ra chụp mấy tấm, vừa nhìn điện thoại vừa đi qua. Má ơi!! Vì sao Tinh Tinh nhà cô lại đẹp như vậy!! Vì sao aaaaaaaaaaa!!!!
Tiểu Thuần vui vẻ lại gần: “Chị Tinh Dã chị nhìn hình em chụp này·····” Tiểu Thuần cười nói một hồi mới thấy có gì kì kì. Hóa ra, tiên nữ nhà cô lại thất thần rồi. Không hiểu vì sao sau khi quay《Khiêu chiến giới hạn 》 ở Nhật xong, chị ấy cứ thường xuyên lơ đãng như thế nữa.
Tô Tinh Dã lúc này đã hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn trợ lý nhỏ của mình: “Tiểu Thuần, em vừa nói gì vậy?”
Tiểu Thuần ngồi xuống bên cạnh, lo lắng hỏi: “Chị à, hai ngày nay chị làm sao vậy?”
“Chị làm sao cơ?”
“Chị cứ luôn thất thần ý. Chị phải mất rất lâu mới phản ứng mỗi khi em gọi á.”
Tô Tinh Dã “A” một tiếng, vội nói: “Xin lỗi.”
Bây giờ chỉ cần cô nhắm mắt thì trong đầu đều là hình bóng Thẩm Vọng Tân. Giong5 nói ấm áp khi gọi mình “Tinh Tinh”, đôi mắt thâm trầm khi say, còn có…. đôi môi gợi cảm, căng mọng ấy…… Ôi sao mình giống một tên biến thái vậy nè? Sao cứ nhớ về anh hoài vậy? Đúng là tối đấy anh ấy chủ động tiến đến nhưng do anh ấy say mà!!! Còn mày thì vô cùng tỉnh táo, sao lại hôn lên thế hả????? Đừng nghĩ đừng nghĩ nữa. Nhưng mà, nụ hôn đó là toàn bộ dung khí của 23 năm sống trên đời này, không thể nào mà quên được.
Mấy ngày nay cô vô cùng mâu thuẫn, tự dày vò chính mình. Một bên thì lo anh nhớ lại, không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Nhưng cũng mong anh sẽ nhớ tới, cô không muốn nụ hôn cháy bỏng ấy chỉ lưu lại trong đầu mình. Hai luồng suy nghĩ trái ngược đánh nhau trong đầu khiến cô vô cùng phiền muộn.
Tiểu Thuần “Ôi” một tiếng, đưa Starbucks qua: “Sao chị lại nói xin lỗi. Em chỉ là lo lắng cho chị thôi.”
Tô Tinh Dã cầm cái cốc, nghiêm túc nói: “Cảm ơn em Tiểu Thuần.”
Đột nhiên được cảm ơn, Tiểu Thuần hơi xấu hổ, lấy di động ra: “Chị nhìn nè vừa rồi em chụp á. Đã lâu rồi chị chẳng đăng Weibo gì cả. Có phải nên phát phúc lợi rồi không?”
Tô Tinh Dã khẽ cười: “Ok chị đăng liền đây.”
Tiểu Thuần gật đầu, cảm thấy mình chính là fan may mắn nhất. Không chỉ được chiêm ngưỡng nhan sắc của idol ngày mà còn có thể yêu cầu idol phát phúc lợi!!
Danh sách chương