Tiệc tối của điện ảnh Bách Tường chính thức bắt đầu vào lúc 20 giờ. Khác với những nghệ sĩ đang vội vã tìm nhà tài trợ lễ phục, trang sức, thì Tô Tinh Dã không cần phải lo lắng vì Dương Vân đã sớm chuẩn bị rồi. Cô không cần ai tài trợ, chỉ cần thấy thích thì mua thôi.
Trưa hôm đó, Dương Vân tìm đến studio Thịnh Diên để tạo hình, có khá nhiều nghệ sĩ đang ở đó. Tuy đều không quen biết, nhưng những ai xuất hiện ở đây hầu như là diễn viên.
Lúc họ bước vào, có khá nhiều nhìn qua. Dù sao Tô Tinh Dã hiện đang khá nổi, không chỉ có phim đang hot mà tài nguyên còn rất nhiều. Nghe danh đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt.
Dù sao trước đó độ hiện diện của cô quá thấp, cuối cấp ký hợp đồng, một năm sau đó không hề có hoạt động gì. Nên đi học thì cứ đi học, tốt nghiệp xong liền vào《Quyền Mưu》quay bảy tháng. Quay xong 《Quyền Mưu》lại nhanh chóng đến 《Tiên Mặc》, tiếp tục quay mấy tháng nữa. Lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy mặc một cái áo thun trắng, quần jean cạp cao, chân đi giày bata, đầu đội mũ lưỡi trai đen, da rất trắng, gương mặt tinh xảo, khí chất thanh cao.
Nhà tạo mẫu lập tức tiến đến chào hỏi Dương Vân: “Chị Dương, chị đã đến rồi, Minyi đã ở trong chờ hai người rồi.”
Dương Vân gật đầu, nói với Tô Tinh Dã: “Tinh Tinh, vào thôi.”
Lúc nghe thấy cái tên Minyi, vẻ mặt mấy nữ diễn viên đang ngồi hơi thay đổi. Minyi không phải ai khác, chính là chủ studio này. Đây là một nhân vật được xem là huyền thoại trong ngành tạo hình. Không ai là không muốn được Minyi tạo hình. Đúng là Tô Tinh Dã rất nổi nhưng cũng không đến mức được Minyi chú ý chứ. Quá ngạc nhiên rồi, họ liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu tám chuyện.
“Minyi chủ động ra mặt ư? Má ơi! Ghen tị quá đi.”
“Thật ý. Mấy cô nói xem Tô Tinh Dã này có bối cảnh lớn thế nào mà có thể mời được Minyi vậy?”
“Không biết nữa nhưng tôi nghe nói người đại diện của cô ấy bảo vệ cô ấy rất tốt. Chưa bao giờ để cô ấy tham gia bữa tiệc lộn xộn nào. Thậm chí khi có hợp đồng, người đại diện còn phải hỏi ý cô ấy rồi mới quyết định.”
“Còn có người đại diện tốt như vậy sao? Đây là cái số gì vậy!!!”
“Ghen tị thật sự!!! Cứ nghĩ đến người đại diện của tôi là muốn khóc rồi.”
“Cô dám nói vậy sao? Không sợ người đại diện biết được sẽ hành chết cô à?”
“Kệ đi! Dù sao cũng không phải ngày một ngày hai. Tôi còn tận 5 năm nữa đấy. Bị ăn hành lâu như vậy chắc sẽ thành Phật sống mất.”
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Mấy cô ai cũng biết mâu thuẫn giữa người đại diện với cô diễn viên này. Lúc cô ấy làm vẻ mặt “tôi đã thành Phật”, khiến không ai là không bật cười.
Tô Tinh Dã đi theo Dương Vân, gặp một người phụ nữ tầm 30 tuổi, vóc dáng mảnh khảnh, trên mặt mang theo nụ cười: “Cô chính là Tinh Dã à?”
Giọng điệu quen thuộc này làm Tô Tinh Dã ngạc nhiên, quay đầu nhìn Dương Vân. Dương Vân liếc mắt nhìn Minyi một cái, nói: “Quý Phỉ là bạn của chị.”
Tô Tinh Dã bị bất ngờ. Từ khi nào mà chị Dương có bạn trong showbiz vậy?
“Cảm phiền gọi tôi là Minyi.” Minyi nói với Dương Vân.
Tô Tinh Dã lễ phép chào: “Chào chị Minyi.”
Minyi lập tức đổi sắc mặt, nói: “Tinh Dã, em vào mặc thử lễ phục đi. Chị sẽ giúp em trang điểm sau.”
Minyi đưa tới mấy bộ lễ phục do Dương Vân đặt từ nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài.
“Không vội, cứ từ từ thử từng bộ đi.”
***
Vốn dĩ Minyi đã chọn được một bộ thích hợp, nhưng chị lại phát hiện, cho dù phong cách nào Tô Tinh Dã cũng cân được. Cho đến khi cô mặc vào chiếc váy đuôi cá màu trắng, trễ vai kia.
Là một người học múa, vóc dáng của cô rất chuẩn, cái cổ thiên nga duyên dáng, xương quai xanh tinh tế nhỏ xinh, cánh tay thon không có một chút mỡ thừa, eo nhỏ, mông vểnh, cực kì hoàn mỹ. Dù không trang điểm nhưng vẫn lột tả hết được vẻ đẹp của bộ lễ phục này. Mặt nhỏ, trắng mịn, đôi mắt cong cong nhu hòa, cả người toát ra khí chất lãnh đạm, bất phàm.
Minyi vỗ tay cuồng nhiệt: “Bộ này đi! Tối nay chị sẽ biến em thành một tiên nữ thực sự.”
Mắt Tiểu Thuần sáng lên, si mê: Mẹ nó!! Tinh Tinh nhà cô sao lại đẹp như thế! Ngất mất!!
Tô Tinh Dã ngồi trước gương để Minyi trang điểm. Minyi càng làm càng hưng phấn, đã rất lâu rồi chị không có cảm giác này. Dưới tay chị không đơn thuần là gương mặt đẹp không tì vết nữa mà chính là một tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao. Minyi vô cùng thuận buồm xuôi gió, tạo hình cao cấp như vậy bình thường phải mất ít nhất hai tiếng nhưng Minyi chỉ mất một giờ là hoàn thành. Cô nhìn bóng dáng trong gương, không thốt nên lời.
Dương Vân vẫn luôn ngồi đợi trên sô pha cũng hoàn toàn bị kinh diễm. Tinh Tinh nhà chị thật đẹp. Đẹp đến mức không có từ ngữ nào để hình dung.
Lúc Tô Tinh Dã dưới sự giúp đỡ của nhân viên mang giày cao gót, cửa phòng bị đẩy ra, một gương mặt xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng bước vào. Vừa đi vừa nói với Minyi: “Dì nhỏ trang phục của con có vấn đề rồi. Chỗ dì có bộ nào ổn không? Cho con thuê một bộ.”
Minyi vừa dọn dẹp bàn trang điểm, vừa nói: “Không có.”
Cô gái nhăn mày, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Tô Tinh Dã đứng cách đó không xa. Tô Tinh Dã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ấy, nhìn qua. Cô gái ngắm nghía Tô Tinh Dã, hít sâu một hơi, chỉ vào bộ váy trên người Tô Tinh Dã, nói: “Con thích bộ của cô ta. Cô… đổi cho tôi!”
Minyi nghe giọng điệu kiêu căng kia, bất lực lắc đầu, không đáp lại.
Tô Tinh Dã cũng nghe thấy, vẻ mặt không đổi. Đeo giày xong, đứng dậy, tạm biệt Minyi, rồi nói với Dương Vân: “Chúng ta đi thôi.”
Dương Vân nhìn Tô Tinh Dã ôn hòa cười cười, gật đầu: “Phỉ, chúng tôi đi đây.”
Minyi vẫy tay với bạn, rồi nhìn Tô Tinh Dã: “Bảo bối, nhất định đêm nay em chính là người đẹp nhất.”
Cô gái thấy không ai ngó ngàng gì mình, duỗi tay cản Tô Tinh Dã: “Lời tôi vừa nói cô không nghe thấy sao?”
Tô Tinh Dã cao 1m65, dưới chân còn đi giày cao gót 7cm, biến chiều cao của mình lên 1m72. Gương mặt lạnh lùng, im lặng đứng đó, hoàn toàn lấn ép cô gái cao 1m67 trước mặt.
Dương Vân nhìn Tô Tinh Dã rồi nói: “Những gì cô nói chúng tôi đều nghe thấy nhưng bộ đồ này không thể cho cô.”
Cô gái bị khí thế của Tô Tinh Dã chèn ép, cô hơi xìu xuống: “Vì sao?”
“Vì bộ này là chúng tôi tự mang đến. Nếu cô muốn, cũng được thôi, chỉ cần lấy ra 1500 vạn, tôi bán cho cô.”
“1 ··· 1500 vạn?” Cô gái nghẹn họng nhìn trân trối.
Dương Vân gật đầu: “Cho nên, cô còn muốn không?”
Cô gái yên lặng mà lắc lắc đầu.
Lúc hai người họ đi rồi, cô gái đến bên cạnh Minyi, không còn kiêu ngạo như lúc mới vào, hỏi: “Dì nhỏ, cô gái kia là ai vậy? Một bộ lễ phục mà đến 1500 vạn? Giàu vậy sao?” 1500 vạn cô cũng có, nhưng nếu nó chỉ để mua một bộ mặc một lần, cũng quá phung phí rồi.
Minyi liếc mắt nhìn cháu gái: “Cháu không biết cô ấy sao?”
Cô gái ngơ ngác, đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu: “Tô Tinh Dã? Vừa rồi là Tô Tinh Dã? Hỏi sao lại quen mắt vậy. Mà nhà cô ta giàu như vậy sao?”
“Có giàu hay không cũng không liên quan đến cháu. Nhắc cháu một câu, cái tính kiêu căng kia của cháu lo mà sửa đi. Sau này thấy người ta thì khách sáo một chút. Cháu không trêu nổi đâu.”
“Thật á? Còn giàu hơn nhà ta nữa hả?”
“Cháu có biết cái gọi là chênh lệch không?”
“Là sao ạ?”
“Nhà người ta là phú quý còn nhà cháu chỉ được xem là khá giả thôi.”
“······”
Cô gái bĩu môi, ánh mắt dừng lại ở mấy bộ lễ phục đang treo, mắt sáng lên: “Dì nhỏ, mấy bộ kia cho con mượn đi. Con đảm bảo không làm hư đâu.”
Minyi gật đầu: “Có thể.”
“Dì à. Dì thật tốt mà······”
Cô gái còn chưa nói xong, Minyi đã nói thêm: “1000 vạn một bộ. Năm bộ, chỉ cần cháu lấy ra 5000 vạn, sẽ cho cháu mặc.”
Con số này có chút quen quen thì phải, giây tiếp theo, mắt cô gái đột nhiên trừng lớn: “Đừng có nói là Tô Tinh Dã cũng mua nó rồi nhé?”
Minyi đáp lại cô bằng cái gật đầu.
Cô gái dậm chân: “Aaaaaaaaaa. Tôi hận!! Vì sao ba tôi không kiếm được nhiều tiền như thế??????”
Minyi: “·······”
Ra đến cửa, Dương Vân cố ý khoác cho Tô Tinh Dã áo lông vũ, lúc họ đi ra ngoài, mấy diễn viên kia vẫn còn đang trang điểm, chỉ thấy Tô Tinh Dã khoác áo lông vũ, nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý, thêm gương mặt kia nữa, quá đẹp rồi.
Dương Vân mang theo Tô Tinh Dã nhanh chóng rời đi, những diễn viên còn chưa kịp phản ứng. Căn phòng lại bắt đầu ồn ào.
“Mẹ nó!! Tôi không tin vào mắt mình luôn á.”
“Chú ý chú ý, cô là diễn viên đó.”
“Chú ý cái rắm, diễn viên không phải là người chắc!”
“Tôi cá một trăm tối nay không ai sánh bằng cô ấy!”
“Tôi cũng cược!! Ôi nghĩ lại đã sống được 27 nồi bánh chưng rồi mà vẫn bị một cô gái nhỏ làm cho kinh ngạc!!”
“Cút! Cô 27 đã già vậy chị đây 29 là gì hả?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“·······”
Một tràng cười vang lên không ngừng, nhóm thợ trang điểm sau khi bị Tô Tinh Dã ngạc nhiên cũng tiếp tục yên lặng, chuyên chú hoàn thành công việc. Đối với việc các nữ minh tinh đùa giỡn họ cũng quen rồi. Giống như người kia vừa nói đó. Diễn viên thì sao? Không phải là người ư??
Trưa hôm đó, Dương Vân tìm đến studio Thịnh Diên để tạo hình, có khá nhiều nghệ sĩ đang ở đó. Tuy đều không quen biết, nhưng những ai xuất hiện ở đây hầu như là diễn viên.
Lúc họ bước vào, có khá nhiều nhìn qua. Dù sao Tô Tinh Dã hiện đang khá nổi, không chỉ có phim đang hot mà tài nguyên còn rất nhiều. Nghe danh đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt.
Dù sao trước đó độ hiện diện của cô quá thấp, cuối cấp ký hợp đồng, một năm sau đó không hề có hoạt động gì. Nên đi học thì cứ đi học, tốt nghiệp xong liền vào《Quyền Mưu》quay bảy tháng. Quay xong 《Quyền Mưu》lại nhanh chóng đến 《Tiên Mặc》, tiếp tục quay mấy tháng nữa. Lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy mặc một cái áo thun trắng, quần jean cạp cao, chân đi giày bata, đầu đội mũ lưỡi trai đen, da rất trắng, gương mặt tinh xảo, khí chất thanh cao.
Nhà tạo mẫu lập tức tiến đến chào hỏi Dương Vân: “Chị Dương, chị đã đến rồi, Minyi đã ở trong chờ hai người rồi.”
Dương Vân gật đầu, nói với Tô Tinh Dã: “Tinh Tinh, vào thôi.”
Lúc nghe thấy cái tên Minyi, vẻ mặt mấy nữ diễn viên đang ngồi hơi thay đổi. Minyi không phải ai khác, chính là chủ studio này. Đây là một nhân vật được xem là huyền thoại trong ngành tạo hình. Không ai là không muốn được Minyi tạo hình. Đúng là Tô Tinh Dã rất nổi nhưng cũng không đến mức được Minyi chú ý chứ. Quá ngạc nhiên rồi, họ liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu tám chuyện.
“Minyi chủ động ra mặt ư? Má ơi! Ghen tị quá đi.”
“Thật ý. Mấy cô nói xem Tô Tinh Dã này có bối cảnh lớn thế nào mà có thể mời được Minyi vậy?”
“Không biết nữa nhưng tôi nghe nói người đại diện của cô ấy bảo vệ cô ấy rất tốt. Chưa bao giờ để cô ấy tham gia bữa tiệc lộn xộn nào. Thậm chí khi có hợp đồng, người đại diện còn phải hỏi ý cô ấy rồi mới quyết định.”
“Còn có người đại diện tốt như vậy sao? Đây là cái số gì vậy!!!”
“Ghen tị thật sự!!! Cứ nghĩ đến người đại diện của tôi là muốn khóc rồi.”
“Cô dám nói vậy sao? Không sợ người đại diện biết được sẽ hành chết cô à?”
“Kệ đi! Dù sao cũng không phải ngày một ngày hai. Tôi còn tận 5 năm nữa đấy. Bị ăn hành lâu như vậy chắc sẽ thành Phật sống mất.”
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Mấy cô ai cũng biết mâu thuẫn giữa người đại diện với cô diễn viên này. Lúc cô ấy làm vẻ mặt “tôi đã thành Phật”, khiến không ai là không bật cười.
Tô Tinh Dã đi theo Dương Vân, gặp một người phụ nữ tầm 30 tuổi, vóc dáng mảnh khảnh, trên mặt mang theo nụ cười: “Cô chính là Tinh Dã à?”
Giọng điệu quen thuộc này làm Tô Tinh Dã ngạc nhiên, quay đầu nhìn Dương Vân. Dương Vân liếc mắt nhìn Minyi một cái, nói: “Quý Phỉ là bạn của chị.”
Tô Tinh Dã bị bất ngờ. Từ khi nào mà chị Dương có bạn trong showbiz vậy?
“Cảm phiền gọi tôi là Minyi.” Minyi nói với Dương Vân.
Tô Tinh Dã lễ phép chào: “Chào chị Minyi.”
Minyi lập tức đổi sắc mặt, nói: “Tinh Dã, em vào mặc thử lễ phục đi. Chị sẽ giúp em trang điểm sau.”
Minyi đưa tới mấy bộ lễ phục do Dương Vân đặt từ nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài.
“Không vội, cứ từ từ thử từng bộ đi.”
***
Vốn dĩ Minyi đã chọn được một bộ thích hợp, nhưng chị lại phát hiện, cho dù phong cách nào Tô Tinh Dã cũng cân được. Cho đến khi cô mặc vào chiếc váy đuôi cá màu trắng, trễ vai kia.
Là một người học múa, vóc dáng của cô rất chuẩn, cái cổ thiên nga duyên dáng, xương quai xanh tinh tế nhỏ xinh, cánh tay thon không có một chút mỡ thừa, eo nhỏ, mông vểnh, cực kì hoàn mỹ. Dù không trang điểm nhưng vẫn lột tả hết được vẻ đẹp của bộ lễ phục này. Mặt nhỏ, trắng mịn, đôi mắt cong cong nhu hòa, cả người toát ra khí chất lãnh đạm, bất phàm.
Minyi vỗ tay cuồng nhiệt: “Bộ này đi! Tối nay chị sẽ biến em thành một tiên nữ thực sự.”
Mắt Tiểu Thuần sáng lên, si mê: Mẹ nó!! Tinh Tinh nhà cô sao lại đẹp như thế! Ngất mất!!
Tô Tinh Dã ngồi trước gương để Minyi trang điểm. Minyi càng làm càng hưng phấn, đã rất lâu rồi chị không có cảm giác này. Dưới tay chị không đơn thuần là gương mặt đẹp không tì vết nữa mà chính là một tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao. Minyi vô cùng thuận buồm xuôi gió, tạo hình cao cấp như vậy bình thường phải mất ít nhất hai tiếng nhưng Minyi chỉ mất một giờ là hoàn thành. Cô nhìn bóng dáng trong gương, không thốt nên lời.
Dương Vân vẫn luôn ngồi đợi trên sô pha cũng hoàn toàn bị kinh diễm. Tinh Tinh nhà chị thật đẹp. Đẹp đến mức không có từ ngữ nào để hình dung.
Lúc Tô Tinh Dã dưới sự giúp đỡ của nhân viên mang giày cao gót, cửa phòng bị đẩy ra, một gương mặt xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng bước vào. Vừa đi vừa nói với Minyi: “Dì nhỏ trang phục của con có vấn đề rồi. Chỗ dì có bộ nào ổn không? Cho con thuê một bộ.”
Minyi vừa dọn dẹp bàn trang điểm, vừa nói: “Không có.”
Cô gái nhăn mày, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Tô Tinh Dã đứng cách đó không xa. Tô Tinh Dã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ấy, nhìn qua. Cô gái ngắm nghía Tô Tinh Dã, hít sâu một hơi, chỉ vào bộ váy trên người Tô Tinh Dã, nói: “Con thích bộ của cô ta. Cô… đổi cho tôi!”
Minyi nghe giọng điệu kiêu căng kia, bất lực lắc đầu, không đáp lại.
Tô Tinh Dã cũng nghe thấy, vẻ mặt không đổi. Đeo giày xong, đứng dậy, tạm biệt Minyi, rồi nói với Dương Vân: “Chúng ta đi thôi.”
Dương Vân nhìn Tô Tinh Dã ôn hòa cười cười, gật đầu: “Phỉ, chúng tôi đi đây.”
Minyi vẫy tay với bạn, rồi nhìn Tô Tinh Dã: “Bảo bối, nhất định đêm nay em chính là người đẹp nhất.”
Cô gái thấy không ai ngó ngàng gì mình, duỗi tay cản Tô Tinh Dã: “Lời tôi vừa nói cô không nghe thấy sao?”
Tô Tinh Dã cao 1m65, dưới chân còn đi giày cao gót 7cm, biến chiều cao của mình lên 1m72. Gương mặt lạnh lùng, im lặng đứng đó, hoàn toàn lấn ép cô gái cao 1m67 trước mặt.
Dương Vân nhìn Tô Tinh Dã rồi nói: “Những gì cô nói chúng tôi đều nghe thấy nhưng bộ đồ này không thể cho cô.”
Cô gái bị khí thế của Tô Tinh Dã chèn ép, cô hơi xìu xuống: “Vì sao?”
“Vì bộ này là chúng tôi tự mang đến. Nếu cô muốn, cũng được thôi, chỉ cần lấy ra 1500 vạn, tôi bán cho cô.”
“1 ··· 1500 vạn?” Cô gái nghẹn họng nhìn trân trối.
Dương Vân gật đầu: “Cho nên, cô còn muốn không?”
Cô gái yên lặng mà lắc lắc đầu.
Lúc hai người họ đi rồi, cô gái đến bên cạnh Minyi, không còn kiêu ngạo như lúc mới vào, hỏi: “Dì nhỏ, cô gái kia là ai vậy? Một bộ lễ phục mà đến 1500 vạn? Giàu vậy sao?” 1500 vạn cô cũng có, nhưng nếu nó chỉ để mua một bộ mặc một lần, cũng quá phung phí rồi.
Minyi liếc mắt nhìn cháu gái: “Cháu không biết cô ấy sao?”
Cô gái ngơ ngác, đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu: “Tô Tinh Dã? Vừa rồi là Tô Tinh Dã? Hỏi sao lại quen mắt vậy. Mà nhà cô ta giàu như vậy sao?”
“Có giàu hay không cũng không liên quan đến cháu. Nhắc cháu một câu, cái tính kiêu căng kia của cháu lo mà sửa đi. Sau này thấy người ta thì khách sáo một chút. Cháu không trêu nổi đâu.”
“Thật á? Còn giàu hơn nhà ta nữa hả?”
“Cháu có biết cái gọi là chênh lệch không?”
“Là sao ạ?”
“Nhà người ta là phú quý còn nhà cháu chỉ được xem là khá giả thôi.”
“······”
Cô gái bĩu môi, ánh mắt dừng lại ở mấy bộ lễ phục đang treo, mắt sáng lên: “Dì nhỏ, mấy bộ kia cho con mượn đi. Con đảm bảo không làm hư đâu.”
Minyi gật đầu: “Có thể.”
“Dì à. Dì thật tốt mà······”
Cô gái còn chưa nói xong, Minyi đã nói thêm: “1000 vạn một bộ. Năm bộ, chỉ cần cháu lấy ra 5000 vạn, sẽ cho cháu mặc.”
Con số này có chút quen quen thì phải, giây tiếp theo, mắt cô gái đột nhiên trừng lớn: “Đừng có nói là Tô Tinh Dã cũng mua nó rồi nhé?”
Minyi đáp lại cô bằng cái gật đầu.
Cô gái dậm chân: “Aaaaaaaaaa. Tôi hận!! Vì sao ba tôi không kiếm được nhiều tiền như thế??????”
Minyi: “·······”
Ra đến cửa, Dương Vân cố ý khoác cho Tô Tinh Dã áo lông vũ, lúc họ đi ra ngoài, mấy diễn viên kia vẫn còn đang trang điểm, chỉ thấy Tô Tinh Dã khoác áo lông vũ, nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý, thêm gương mặt kia nữa, quá đẹp rồi.
Dương Vân mang theo Tô Tinh Dã nhanh chóng rời đi, những diễn viên còn chưa kịp phản ứng. Căn phòng lại bắt đầu ồn ào.
“Mẹ nó!! Tôi không tin vào mắt mình luôn á.”
“Chú ý chú ý, cô là diễn viên đó.”
“Chú ý cái rắm, diễn viên không phải là người chắc!”
“Tôi cá một trăm tối nay không ai sánh bằng cô ấy!”
“Tôi cũng cược!! Ôi nghĩ lại đã sống được 27 nồi bánh chưng rồi mà vẫn bị một cô gái nhỏ làm cho kinh ngạc!!”
“Cút! Cô 27 đã già vậy chị đây 29 là gì hả?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“·······”
Một tràng cười vang lên không ngừng, nhóm thợ trang điểm sau khi bị Tô Tinh Dã ngạc nhiên cũng tiếp tục yên lặng, chuyên chú hoàn thành công việc. Đối với việc các nữ minh tinh đùa giỡn họ cũng quen rồi. Giống như người kia vừa nói đó. Diễn viên thì sao? Không phải là người ư??
Danh sách chương