Phía bên này,  người đàn ông trung niên bị bạn kéo vào phòng vệ sinh, ông ta kéo tay bạn mình xuống, bước chân lảo đảo: “Tôi… tôi đâu có uống say, ông kéo tôi làm cái gì chứ?”

Ông bạn nhìn dáng vẻ say đến mơ mơ hồ hồ của ông, nói: “Ông còn trách sao tôi kéo ông đi hả? Mẹ nó nếu tôi không kéo ông thì ông chết thế nào cũng không biết đó!”

Người đàn ông trung niên lảo đảo, cười nhạo một tiếng: “Sao hả? Chẳng lẽ thằng nhóc đó dám đánh tôi à?”

Trong lòng người bạn vẫn còn sợ hãi: “Ông đừng có nói nữa, bộ ông không thấy vừa nãy nhiệt độ trong phòng giảm hẳn xuống sao, ánh mắt kia của cậu ta đáng sợ lắm.”

“Nhìn đi… tôi đã nói với ông rồi mà? Mỗi lần thằng nhóc đó cười với cô gái xinh đẹp kia, muốn dịu dàng bao nhiêu là có bấy nhiêu… tôi đảm bảo giữa hai người họ tuyệt đối có gì đó.”

“Ông câm miệng giùm đi, bớt nói một chút. Tôi nói cho ông hay, Thẩm Vọng Tân này, tốt nhất ông bớt trêu vào đi.”

Người đàn ông trung niên lẩm bẩm một tiếng: “Chẳng qua chỉ là một người mới đang lên thôi mà, gót chân còn chưa đứng vững, sợ cái gì chứ?”

“Cũng không thể nói như vậy được, bộ ông không thấy độ hot của cậu ấy bây giờ à? Theo tôi được biết thì có không ít đại gia trong giới thích cậu ấy, cho dù không lấy được quyền đại diện cho Lancome thì sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ leo đến vị trí mà chúng ta không với tới được.” Người bạn kiên nhẫn giải thích.

Người đàn ông “hừ” một tiếng, loạng choạng đi đến trước vòi nước và vặn mở nó: “Giới giải trí luôn thay đổi trong nháy mắt, mấy chuyện này khó nói lắm, chỉ có điều phải nói thật là… cô gái kia đẹp thật, trong trắng thuần khiết, không hổ là người học múa, vòng eo kia thon thả vô cùng, báu vật như vậy mà ở trên giường thì không biết có bao nhiêu…”

Lời còn chưa dứt thì đột nhiên cửa phòng vệ sinh “phanh” một tiếng bị đá văng ra. Người đàn ông bị giật mình nên tay hơi run lên, không cẩn thận đập trúng vòi nước, ông ta mắng một tiếng, vừa định quay người lại thì bỗng bị đạp một cái làm cả người ngã nhào về phía trước, nếu không phải có người bạn kịp thời kéo lại thì có lẽ ông ta đã ngã thẳng vào bồn cầu rồi.

Thật ra người bạn kia cũng bị dọa hết hồn. Đối với người ngoài, Thẩm Vọng Tân luôn là một người ấm áp như gió xuân, trên gương mặt sáng sủa luôn mang theo nụ cười, nhưng vừa nãy trên bàn cơm, ông chưa từng thấy dáng vẻ ấy của anh bao giờ, khuôn mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt, áp suất quanh thân thấp đến phát sợ. Ông lập tức nhận ra rằng anh chắc chắn đã nghe thấy lời vừa nãy rồi bèn vội nói: “Tiểu Thẩm, Tiểu Thẩm à, ông ấy uống say thôi chứ không có ý gì đâu…”

Vốn dĩ người đàn ông kia vẫn chưa tỉnh táo hẳn nhưng cơn đau đớn ở mông kia đã khiến ông ta tỉnh rượu phần nào. Sau khi nhìn rõ người trước mặt, ông ta chửi tục một tiếng: “Thẩm Vọng Tân! Cậu dám làm vậy với tôi ư!”

Thẩm Vọng Tân nhìn ông ta từ trên cao, cất giọng lạnh như băng: “Tôi cảnh cáo ông, tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng sạch sẽ đi.”

Người đàn ông nhìn khuôn mặt tỏa ra hơi lạnh bức người của anh, chợt nở nụ cười, ông ta ngọ ngoạy bò dậy: “Tôi bảo sao cậu lại khó thuyết phục như vậy, hóa ra là vì cô gái kia là vảy ngược của cậu. Cậu che chở cô ta như thế, không phải là đã nếm qua rồi đấy chứ… A!”

Lời còn chưa dứt thì ông ta đã nghênh đón một cú đấm, ông ta vốn dĩ đã say, hơn nữa  lại mập mạp yếu ớt nên làm sao có thể là đối thủ của Thẩm Vọng Tân được, sau khi nói cho đã ghiền thì chỉ có thể chịu đòn thôi.

Thoạt nhìn trông Thẩm Vọng Tân có vẻ ôn hòa nhưng lúc đánh người lại không khác nào một hung thần, xuống tay cú nào cũng tàn nhẫn, lại còn chọn những chỗ không nhìn thấy nhưng đau gấp mười lần để đánh. Người bạn của gã đàn ông kia trông thấy thế bèn lập tức tiến lên ngăn cản, nhưng dù vậy thì gã đàn ông kia vẫn bị tẩn đến thảm vô cùng.

Thẩm Vọng Tân đứng dậy, đuôi mắt hơi ửng đỏ, mở miệng nói: “Nếu còn thêm một lần nữa thì sẽ không chỉ như thế này đâu.”

Trong miệng gã đàn ông kia tràn ngập mùi máu tươi: “Thẩm Vọng Tân! Mày dám làm vậy với tao! Mày chờ đi! Tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận!”

Thẩm Vọng Tân xoay người lại, lạnh lùng nhìn ông ta: “Được, tôi chờ ông.”

***

Sau khi Thẩm Vọng Tân ra khỏi phòng vệ sinh còn có thể nghe thấy người bên trong mắng: “Tôi khinh! Mẹ nó, nó là cái thá gì chứ! Chẳng qua cũng chỉ là một con hát thôi mà cũng dám kiêu ngạo như vậy nữa! Bộ thật sự nghĩ rằng có mấy đứa fans tung hô là không biết trời cao đất rộng rồi sao! Sớm muộn gì ông đây cũng chỉnh chết nó!”

“Ông câm miệng giùm đi! Bộ ngại mình chưa bị đánh đủ hả?”

“Cút đi! Ông đây nhất định phải khiến nó hối hận! Nhất định phải khiến nó quỳ gối trước mặt tôi mà xin lỗi!”

Bên trong liên tục vang lên những tiếng chửi tục, còn Thẩm Vọng Tân lại lạnh lùng làm như không nghe thấy gì. Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một người đàn ông ở cách đó không xa, là Trương Trình Am ư?

Trương Trình Am cười nói: “Thật đúng là nhìn không ra đó, tính tình nóng nảy vậy à?”

Thẩm Vọng Tân không tiếp lời mà bước qua ông mau chóng rời đi, Trương Trình Am đột nhiên duỗi tay đặt lên vai anh nhưng Thẩm Vọng Tân lại nhanh chóng nghiêng người tránh thoát. Tay Trương Trình Am rơi vào khoảng không, ông ta lại cười nói: “Này, Thẩm Vọng Tân, người cậu mới vừa đánh, chẳng lẽ cậu không sợ một chút nào sao?”

Thẩm Vọng Tân lạnh lùng nhìn ông: “Sao nào? Muốn thay ông ta đánh trả hả?”

Trương Trình Am sửng sốt rồi chợt nở nụ cười, “Ha ha ha ha ha, Thẩm Vọng Tân, cậu đang nói đùa cái gì vậy? Hơn nữa, cậu như vậy, ai mà nỡ đánh chứ?”

Bàn tay đặt bên người của Thẩm Vọng Tân nắm chặt lại: “Tôi không có sở thích đặc biệt đó, bớt đùa với tôi đi.”

Nụ cười bên khóe môi Trương Trình Am hơi cứng lại, sau đó lại nói với vẻ cực kỳ cảm khái: “Thẩm Vọng Tân, kiểu người như cậu mà lại có thể ở trong giới giải trí hỗn loạn này lâu như vậy thật đúng là kỳ tích mà.”

“Nói thật là cậu rất đẹp trai…” Lời còn chưa dứt, áp suất quanh thân lại giảm xuống, ông ta bèn không nhanh không chậm cười nói: “Chỉ có điều, tôi vẫn thích những người ngoan ngoãn nghe lời hơn, còn kiểu người như cậu, tôi không có hứng thú.”

Xu hướng giới tính của Trương Trình Am thật sự khác người, nhưng ông cũng không phải là loại người không biết chừng mực. Nói thật thì ngay từ ánh nhìn đầu tiên ông ta đã bị Thẩm Vọng Tân hút hồn rồi, nhưng ông không thích loại khó thuần phục thế này, huống hồ, Trương Trình Am ông đây muốn dạng người gì mà không có, vậy thì có đáng không?

Thẩm Vọng Tân nhìn ông một cái, không nói nữa mà xoay người đi ra ngoài. Trương Trình Am nhìn bóng dáng đĩnh đạc của anh, cười lắc đầu, đúng là có cá tính mà! Nhưng ông lại không gặm nổi cái xương này, dù gì ông cũng đâu phải người cuồng tự ngược!

Ở bên kia, mắt phải của Phùng Mẫn vẫn luôn giật liên tục, chị ta tìm cớ đi ra ngoài, vừa ra tới cửa liền bắt gặp Thẩm Vọng Tân đang đi về phía thang máy bèn mau chóng gọi anh lại: “Vọng Tân.”

Phùng Mẫn kéo Thẩm Vọng Tân đến một góc khuất của hành lang rồi quan sát anh từ trên xuống dưới một phen, hỏi: “Ban nãy cậu làm gì vậy?”

Thẩm Vọng Tân thu lại biểu cảm, không nói gì.

Phùng Mẫn nhận ra điều gì đó: “Chẳng lẽ cậu…” Chị ta nhìn anh với vẻ không thể tin được, “Thẩm Vọng Tân, cậu điên rồi hả! Ông ấy là nhà đầu tư của Song Thành đó!”

Bấy giờ, Thẩm Vọng Tân mới đưa mắt nhìn chị ta: “Chị Phùng, chị đã sớm biết rồi đúng không?”

Phùng Mẫn há miệng, “Cậu… cậu nói gì vậy?”

“Bữa tiệc hôm nay là chị cố ý.”

Ánh mắt Phùng Mẫn hơi lẩn tránh, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Cậu có biết vừa rồi phía đạo diễn đã cố ý giao một nhân vật nam cho cậu không, nhưng mà bây giờ cậu cảm thấy cậu còn nhận được vai này không? Cậu có biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào không, bộ cậu tưởng nó có thể trôi qua nhẹ nhàng như vậy sao?”

“Bất kể là trách nhiệm gì đi nữa thì tôi cũng sẽ tự gánh vác.”

“Cậu định gánh vác thế nào? Cậu lấy cái gì mà gánh vác đây? Tôi là người đại diện của cậu, tôi sẽ không hại cậu…”

Thẩm Vọng Tân nhìn chị ta: “Tôi biết chị là người đại diện của tôi, nhưng chuyện giống như hôm nay, tôi không hy vọng sẽ xảy ra lần nữa.”

***

Quả nhiên chuyện này giống như lời Phùng Mẫn nói rằng sẽ không trôi qua nhẹ nhàng như thế. Bởi vì chuyện này mà chẳng những Thẩm Vọng Tân không lấy được vai trong Song Thành mà ngay cả tài nguyên xã giao cũng mất luôn. Vốn dĩ nhà đầu tư Chu bên kia cứ bám riết không tha, một hai ép công ty phải đưa Thẩm Vọng Tân qua xin lỗi, công ty vì muốn cho chuyện này lắng xuống đã định bảo Thẩm Vọng Tân đi xin lỗi nhưng anh đâu phải là loại người sẽ đi xin lỗi chứ. Thế nhưng, trong lúc hai bên đang giằng co, nhà đầu tư Chu bên kia đột nhiên buông lỏng, không nói tiếp nữa, chuyện này cứ thế được giải quyết một cách mơ hồ.

Hai ngày nay Phùng Mẫn đều khá thấp thỏm, công ty vẫn luôn không chịu gây sức ép, chuyện này có phần không bình thường, nhưng vào đúng lúc này, trong công ty bắt đầu truyền ra tin tức, những tài nguyên đại diện thương hiệu của Thẩm Vọng Tân đều bị lấy lại hết, tất cả tài nguyên đều chia cho những nghệ sĩ khác trong công ty. Vì thế, mấy đồng nghiệp vốn không cùng cấp bậc nay lại đến khoe khoang trước mặt chị ta, cũng vì chuyện này mà Phùng Mẫn giận đến mức không ngủ được suốt mấy đêm liền. So với chị ta đang hết sức tức giận thì Thẩm Vọng Tân – người bị mất tài nguyên lại giống như người không liên quan, mỗi ngày chỉ làm những việc mình nên làm.

Sự trừng phạt mà công ty dành cho Thẩm Vọng Tân không chỉ là lấy đi tài nguyên trong tay anh. Chuyện này đã gây nên không ít tổn thất cho công ty nên để sớm lấy lại máu, không đến hai ngày sau họ đã ký cho anh một show dã ngoại, show này quay ở khu rừng nhiệt đới Amazon, điều kiện ghi hình vô cùng gian khổ. Phùng Mẫn thấy Thẩm Vọng Tân vẫn bình thản như không có việc gì thu xếp hành lý thì không nhịn được nói: “Vọng Tân, cậu cảm thấy có đáng không?”

Động tác thu xếp hành lý của Thẩm Vọng Tân vẫn không dừng lại, anh bình tĩnh nói: “Chẳng có gì là đáng hay không cả.”

“Vọng Tân, cậu thật sự quá quật cường.” Phùng Mẫn đang nói thì đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhất thời như bừng tỉnh: “Vọng Tân, bây giờ tôi mới hiểu ra, hôm đó sở dĩ cậu đánh người là vì Tô Tinh Dã đúng không? Bởi vì họ nhắc đến Tô Tinh Dã đúng không?”

Đôi mắt rũ xuống của Thẩm Vọng Tân thoáng qua một tia tàn nhẫn: “Chị Phùng, chuyện này đã qua rồi, không cần phải nói nữa đâu.”

Phùng Mẫn có phần không hiểu nổi, chị ta lắc đầu, cất lời thấm thía: “Vọng Tân, không phải tôi nói cậu đâu nhưng cậu thật sự quá xúc động rồi. Chẳng qua cũng chỉ là một câu nói thôi mà cậu cần phải làm đến mức đó sao? Thuận miệng nói cũng đâu có…”

“Chị Phùng!” Thẩm Vọng Tân ngắt lời chị ta.

Phùng Mẫn bị Thẩm Vọng Tân làm giật mình. Chị ta đã dẫn dắt anh được một thời gian, anh luôn ôn hòa lễ độ, cho dù hôm đó biết chị ta lừa anh nhưng anh vẫn kiềm chế như cũ, thế nhưng hiện giờ lại vì một câu của chị ta mà biến sắc.

Thẩm Vọng Tân nhìn chị, cất giọng kiên định: “Chị Phùng, tôi cũng có giới hạn của mình, và không ai được phép vượt qua.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện